Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, gió nhẹ mát mẻ xuyên qua khung cửa sổ thổi lên gương mặt thanh niên đang ngủ say.

Đang giữa mùa hè oi bức, trên người thanh niên chỉ đắp một chiếc chăn rất mỏng. Dần dần, hàng mi của thanh niên khẽ rung rung, từ từ mở mắt ra.

Lâm Nguyên đỡ giường ngồi dậy, cậu nhìn quanh bốn phía, vì mới tỉnh lại nên cậu vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ngái ngủ mơ màng.

Sửng sốt trong chốc lát, cậu không khỏi trợn hai mắt.

Đây là, phòng ngủ cho khách cậu vẫn luôn ngủ từ sau khi kết hôn với Lâm Thâm.

Đúng rồi, hôm nay là ngày cậu là Lâm Thâm ly hôn.

Cậu đi dép lê, nhẹ nhàng chạm vào đồ dùng xung quanh.

Đột nhiên cậu ngây ngẩn cả người, cái cốc trên tủ đầu giường kia, không phải đã bị cậu đập vỡ rồi à?

Cậu lại cẩn thận quan sát bốn phía, khung cảnh vẫn quen mắt như thể không có gì khác biệt, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra nơi này không phải căn phòng tối qua cậu ngủ.

Lâm Nguyên vội vàng cầm lấy điện thoại dưới gối.

Ngày 4 tháng 10 năm 2021...

Cậu mãi mãi không thể quên được ngày này——ngày đầu tiên sau khi kết hôn cùng Lâm Thâm.

Rốt cuộc cậu đang xảy ra chuyện gì...

Vào phòng tắm, nhìn gương mặt còn vẻ non nớt trong gương, nhịp tim cậu đột nhiên tăng tốc.

Mặc dù chuyện này rất không khoa học, nhưng sự thật đã nói cho cậu biết rằng ——cậu trùng sinh.

Cậu quay về ngày đầu tiên kết hôn với Lâm Thâm, tất cả còn chưa bắt đầu, Lâm Thâm chưa đề nghị ly hôn với cậu, cũng chưa...

Năm đó, cha mẹ cậu qua đời gặp tai nạn xe cộ, người bạn thân thiết nhất của mẹ cậu – dì Hứa – đã gả cậu cho Diệp Lâm Thâm, muốn để hắn chăm sóc cậu.

Phải, cậu thích Diệp Lâm Thâm, đã thích từ lâu lắm rồi, khi biết được mình có thể gả cho Diệp Lâm Thâm cậu đã rất vui vẻ. Nhưng không ngờ, kết hôn mấy năm trời, vì cậu quá sợ sệt nên không dám nói chuyện với Lâm Thâm, không dám tiếp xúc với hắn, cuối cùng dẫn đến bi kịch ly hôn.

Khi ấy cậu cứ nghĩ rằng chỉ cần Diệp Lâm Thâm kết hôn với mình, trái tim của hắn sẽ chắn sẽ thuộc về mình, nhưng cậu sai rồi, đã sai không còn đường cứu chữa rồi, khi ấy Diệp Lâm Thâm đồng ý kết hôn với cậu chỉ vì có một chút hảo cảm với cậu thôi, còn lại, hắn chẳng nảy sinh bất cứ thứ gì cả, tất cả chỉ là do cậu si tâm vọng tưởng.

Kết hôn mấy năm, mỗi ngày mỗi đêm đều như xoay quanh một vòng lặp, Diệp Lâm Thâm chán ghét nó, cuối cùng đề nghị ly hôn.

Đúng rồi, nếu là cậu, cậu cũng sẽ chọn ly hôn.

Nhưng mà, ông trời cho cậu một cơ hội sống lại, cậu chắc chắn sẽ không để bi kịch ly hôn xảy ra lần nữa, cậu phải để Diệp Lâm Thâm yêu cậu, hoàn toàn thuộc về cậu.

Lâm Nguyên mở vòi nước, vốc nước lên lau sạch nước mắt, rửa mặt chải đầu xong mới nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Quả nhiên, người đàn ông tướng mạo anh tuấn kia cũng ra khỏi phòng ngủ cùng lúc.

Nước mắt không khỏi dâng trào, Lâm Nguyên vội vàng chớp chớp mắt nén nó xuống: "Ờm ờ... Em đi nấu cơm, anh muốn ăn gì không?"

Diệp Lâm Thâm giật mình, nhìn chằm chằm thanh niên đang đứng trước mặt mình, vô thức mềm như bông, hơi không biết phải làm sao: "À, anh ăn gì cũng được."

"Ừm, ừm, được ạ." – Lâm Nguyên gật đầu xong lập tức chạy xuống lầu: "Anh ngồi sofa đợi một lát là em làm xong."

Diệp Lâm Thâm bất giác cười cười, nghe lời cậu ngoan ngoãn ngồi trên sofa đọc sách chờ cậu.

Hắn bắt đầu chờ mong cuộc sống sau này.

Lâm Nguyên cố ý nhìn lén hắn mấy lần, bị phát hiện thì lập tức giả vờ đang mở tủ lạnh lấy mấy quả trứng gà.

Diệp Lâm Thâm, lần này anh không thoát được đâu.

"Cái kia... Xong rồi! Anh mau qua ăn cơm đi."

Các món trên bàn ăn nhìn thì thanh đạm nhưng thơm ngon cực kỳ, hương vị này khiến Diệp Lâm Thâm không đổi khẩu vị trong hơn hai mươi năm cũng phải mở miệng khen ngợi: "Không tệ, ăn ngon lắm."

Lâm Nguyên cười cười, nói: "Anh thích là được rồi."

Dù sao cậu cũng từng biết Diệp Lâm Thâm mấy chục năm, nếu ngay cả khẩu vị của hắn cũng không biết thì quá thất bại.

Điều này lại khiến Diệp Lâm Thâm thấy có hứng thú, trước khi kết hôn mẹ hắn từng nói Lâm Nguyên vừa ngốc nghếch vừa không biết nấu cơm, xem ra, mẹ chưa biết đủ về Lâm Nguyên.

Ăn cơm xong, Lâm Nguyên nhanh nhẹn dọn dẹp rửa bát, thấy hắn thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cậu biết rõ còn hỏi: "Anh định đi làm ạ?"

"Ừ." – Diệp Lâm Thâm thay giày xong, mở cửa định đi luôn.

Lâm Thâm đi đến phía hắn, cậu định đi cùng hắn, nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười cười với hắn: "Trưa nay anh có về ăn cơm không?"

Diệp Lâm Thâm buông bàn tay đang nắm chốt cửa ra, hắn nhìn Lâm Nguyên nói: "Không về."

Quả nhiên vẫn như thế, không muốn nói thêm nổi một câu.

"Ừm, vâng, em biết rồi, anh đi làm đi."

Nhìn thấy Diệp Lâm Thâm ra ngoài cậu mới chạy đi thay quần áo.

Hôm nay là ngày khai giảng của năm nhất, cậu vừa lên năm hai. Mặc dù sáng hôm nay cậu không phải đi học nhưng cậu có việc phải làm.

Kiếp trước, Diệp Lâm Thâm vì hoài niệm trường cũ nên làm giảng viên tại đại học hắn từng học, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Nếu cậu đoán không nhầm, hẳn là lúc này hắn đã đến trường chuẩn bị lên lớp.

Ra khỏi nhà, bắt taxi, Lâm Nguyên chạy ngay đến trường.

Sáng hôm nay cậu muốn học lớp Diệp Lâm Thâm dạy, còn phải giả vờ cậu không biết hắn là giảng viên của trường. Đây chỉ là một phần kế hoạch của cậu thôi.

Sau khi kết hôn với Diệp Lâm Thâm, cậu gần như không có mặt trên trường nữa, tiết học vốn ít ỏi của cậu lại càng ít hơn, chỉ một lòng muốn nhào vào người Diệp Lâm Thâm, đã lâu lắm rồi cậu không nhìn kỹ ngôi trường của mình.

Bây giờ nhìn lại, thực ra trường cậu cũng rất đẹp.

Tính cách cậu hơi quái gở, đã học hơn một năm mà không có nổi một người bạn, nhưng cậu cũng không thèm để ý, người cực kỳ không thích nhiều chuyện như cậu căn bản không thích ở cạnh người khác.

Lâm Nguyên nhìn phòng học dán trên cửa, chắc là đây rồi, cậu bước vào phòng học ồn ào, ngồi xuống một chỗ trong góc khá kín đáo.

Cậu lấy bút vở mà mình cầm bừa ở nhà ra, rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhưng có tiếng vang khẽ.

Đến rồi. Lâm Nguyên thầm nghĩ.

Quả nhiên, một người đàn ông đeo kính gọng vàng bước vào phòng học khiến không ít người hét ồ lên.

"Đẹp trai quá!"

Người đàn ông cao khoảng 1m90, đôi mắt đen như mực, môi mỏng hơi cong cong, mặc áo sơ mi trắng, bên ngực trái cài chiếc ghim cài áo màu xám xanh.

Nam thần hệ cấm dục!

Mặc dù Lâm Nguyên đã nhìn hắn mấy năm trời nhưng cũng không tránh khỏi bị vẻ đẹp của hắn hớp hồn

Chồng mình đẹp trai quá!! Khụ khụ, khụ khụ khụ......

【 Đôi lời của tác giả】

Các bạn đáng iu ơi, tui định viết vườn trường song hướng thầm mến nhưng vẫn chưa kịp nghĩ xong dàn ý và giới thiệu, nên để lần sau có ý tưởng thì tui sẽ viết tiếp nhé.

Tui thích nhất truyện ngọt cưới trước yêu sau, không biết mọi người có thích không, tốt nhất là có cái kia, khụ khụ......

O ( ∩_∩) O~♥

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang