- A Thanh, em quay trở về đây là để nhìn thấy anh và cô ta kết hôn sao?
Lâm Thanh nghe thấy giọng nói hằng đêm nhung nhớ thì lập tức rụt tay trao nhẫn lại mà chạy xuống chỗ ôm lấy Kỷ Lan, mặc kệ cho Trịnh Tuyết đứng bơ vơ.
- Em về rồi sao? Tiểu Lan của anh!
Khách mời bất ngờ, hai gia tộc lớn đang diễn trò cười gì cho người đời xem đây? Đám cười linh đình, cô dâu bị lãng quên bởi sự xuất hiện của mối tình đầu.
Kỷ Lan khóc nấc giương ánh mắt ngấn lệ nhìn Trịnh Tuyết, giọng nói run run: - Trịnh Tuyết, tôi mong cô đừng kết hôn với anh ấy. Tôi vẫn còn yêu anh ấy nhiều lắm.
Ngoài sự mong đợi, tưởng rằng Trịnh Tuyết sẽ bực tức mà tát cho Kỷ Lan bạt tai thì cô lại vui vẻ nói: - Được thôi, tưởng chỉ có hai người diễn màn này thôi à?
Trịnh Tuyết cũng bước xuống tiến thẳng đến chỗ một người đàn ông bên gia đình trai mà nắm lấy tay một người: - Trương Ngạn Hành, chú lấy em chứ?
Trương Ngạn Hành đơ luôn.
- Cháu chú đã không thèm em rồi, thôi thì chú lấy em nhé!
Trịnh Tuyết nháy mắt đáng yêu. Trương Ngạn Hành cười nói: - Được thôi!
Lâm phu nhân thấy màn vừa rồi trực tiếp ngất luôn tại chỗ, Lâm Khải thấy vậy nói: - Ngạn Hành, em sao lại có thể đồng ý?
Trương Ngạn Hành nói: - Em đang già theo thời gian, bây giờ có người cầu hôn em thì sao lại từ chối? Hơn nữa, em thấy anh nên lo liệu cho cậu con trai và cô gái kia thì hơn. Thằng bé đã trao nhẫn luôn rồi kìa!
Lâm Khải đi lại tát cho cậu con trai một bạt tai rồi bỏ về. Trịnh Tuyết thì đứng cười nghiêng ngả, bình thường khi thấy màn từ hôn như vậy thì gặp con gái sẽ đau buồn nhưng cô thì lại trái ngược hoàn toàn. Bởi lẽ, cô đã trọng sinh trở về ngay thời điểm diễn ra đám cưới.
Ở kiếp trước, đích thị cô đã kết hôn cùng với Lâm Thanh cũng đã diễn ra một màn như vừa rồi nhưng duy chỉ có thái độ của cô là khác. Trịnh Tuyết đã bực tức ép buộc gã cưới mình, để rồi sau này nhận kết đắng. Chồng phản bội bỏ theo với mối tình đầu còn hại cô tan nhà nát cửa, cha mẹ thì tự sát cô chẳng còn gì cả. Kết cục bị Kỷ Lan đẩy vào chỗ chết, giây phút hấp hối thì mới nhận ra còn có một Trương Ngạn Hành si tình hết lòng bảo vệ cô. Vì biết cô yêu Lâm Thanh nên hắn chỉ đành ngậm đắng nuốt cay không bày tỏ nỗi lòng, chỉ an phận đứng cạnh cô như một người bạn tâm giao.
Trịnh Tuyết vứt thẳng hộp nhẫn trong tay, cô tháo chiếc nhẫn to nhất trên tay mình đeo vào ngón út của Trương Ngạn Hành: - Từ giờ, anh là của em rồi nhé!
Ánh mắt thâm tình nhìn cô, trực tiếp dán môi mỏng lên hôn Trịnh Tuyết. Hắn không ngờ có một ngày lại được cô cầu hôn theo cách này!
Cha mẹ của Trịnh Tuyết vốn nuông chiều con gái, phần khác là Trịnh Tuyết đã phơi bày rõ bộ mặt thật cho ông bà biết nên hai người họ mới không lấy làm lạ cho màn kịch vừa rồi. Sau tối nay, hai người lại phải bay qua Pháp để tiếp tục làm việc sẽ không ở lại với cô, trước khi đi ông bà hết lòng gửi gắm cô con gái yêu cho Trương Ngạn Hành rồi đi ngay trong đêm.
Ngồi trên chiếc Limousine Trịnh Tuyết nhìn Trương Ngạn Hành hồi lâu rồi lại quay sang ngắm thành phố bên ngoài cửa xe, cô không ngờ bản thân lại có ngày được trọng sinh trở lại. Trịnh Tuyết đã thề độc khi bản thân tỉnh lại là phải khiến cho những kẻ từng đẩy cô vào bước đường cùng sẽ phải đau khổ và mục tiêu còn lại sẽ làm cho người đàn ông tên Trương Ngạn Hành này hạnh phúc.
Trương Ngạn Hành suy nghĩ cảnh tượng ban nãy rồi lại thêm câu nói của Trịnh Tuyết không nhìn được hỏi: - Em nói rằng em biết tôi yêu em sao?
Trịnh Tuyết quay người vào xe, cô dựa sát người hắn: - Phải, em biết anh yêu em. Sao thế?
Hắn cứ nghĩ rằng tình cảm mà hắn đối với cô đã cất kĩ, chôn chặt trong lòng nhưng không ngờ lại có những giây phút không kiềm được mà lộ rõ ra ngoài bị cô biết được. Thật ra thì hắn đã cất kĩ cho nên kiếp trước Trịnh Tuyết mới không biết, còn giờ cô biết sở dĩ vì đã trọng sinh nên mới biết.
- Em không ngại chuyện tuổi tác của tôi nữa?
Lúc trước, trong một lần nói chuyện thì Trương Ngạn Hành biết cô không thích những người quá lớn tuổi nên đó cũng là một trong những lý do hắn không bày tỏ nỗi lòng với cô. Vì hắn lớn cô đến 9 tuổi, Trương Ngạn Hành thuộc kiểu người nhẹ nhàng tĩnh tại nên cách yêu cũng vậy chỉ là thầm lặng.
Trịnh Tuyết bật cười với câu hỏi của Trương Ngạn Hành nhưng phút chốc ánh mắt đanh lại. Cô đã làm cho người đàn ông này phải bất an như thế nào mới hỏi những câu hỏi này.
- Hay anh muốn em gọi là chú?
Trương Ngạn Hành câm nín.
- Vậy, em có yêu tôi không?
- Không! Trịnh Tuyết trả lời ngay và luôn, Trương Ngạn Hành sững người khi nghe giọng nói cô thốt lên.Nếu không có gì thì sao cô lại làm một màn vừa rồi?
- Hiện tại thì em không yêu nhưng thích thì có. Truyện Nữ Cường
Nghe tiếp câu sau thì hòn đá trong lòng hắn của rơi xuống, chưa yêu cũng được nhưng ít nhiều gì thì cô nhóc này cũng chịu thích mình.