1.
Ngày Tần Hoài Xuyên đoạt giải Tân binh, người dẫn chương trình yêu cầu anh phát biểu nhận giải.
Anh xúc động khi ôm chiếc cúp, nhiều lần nghẹn ngào khi nhắc về quá khứ, anh nói:
"Con đường âm nhạc rất khó khăn. May mắn thay, tôi đã gặp một cô gái đáng yêu, người đã đồng hành cùng tôi như một thiên thần, cô ấy luôn động viên tôi. Bài hát đoạt giải “Tương Dương” của tôi được tạo ra cùng là nhờ có cô ấy. Cô ấy đã xóa tan sương mù trong tôi. Cô ấy là mặt trời nhỏ của tôi."
Giọng điệu của anh rất chân thành và toàn trường cũng an tĩnh lại khi nghe thấy anh nói.
Khi đề cập đến vấn đề tình cảm, theo thói quen thì mọi người sẽ bàn tán, và người dẫn chương trình cũng không ngoại lệ, cô hào hứng hỏi:
"Ồ, cô gái đó có ở đây không?"
Tim tôi đập có chút nhanh, anh ấy muốn tỏ tình với tôi à?
Tôi tưởng anh ấy sẽ lấy điện thoại ra gọi cho tôi nên tôi giơ cao bó hoa hướng dương trên tay, cố gắng để anh ấy nhìn thấy và nói với anh ấy rằng tôi đang ở đây.
Tôi đã bí mật mua vé, chỉ để tạo bất ngờ cho anh ấy.
Tần Hoài Xuyên nhìn người chủ trì, khẽ mỉm cười:
"Có."
Giọng nói không lớn nhưng vô cùng kiên quyết khiến lòng tôi run lên.
Nói xong, anh quay đầu lại nhìn Chu Vận, em gái cùng công ty với anh.
Chu Vận là ca sĩ cùng công ty với Tần Hoài Xuyên, vào công ty muộn hơn anh một năm.
Tôi nghe anh ấy nhắc đến nhiều lần rằng Chu Vận có gia cảnh ở công ty, khi đó anh ấy vẫn có chút không phục, thậm chí còn coi thường:
“Có gia cảnh thì sao, tại sao cô vừa vào công ty lại có nhiều hoạt động như vậy, trong khi anh chỉ có thể ngồi ở ghế dự bị?”
Chu Vận đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Tần Hoài Xuyên.
Người dẫn chương trình nhìn thấy ánh mắt tương tác giữa họ và tỏ vẻ đã hiểu:
"Để tôi đoán xem, hôm nay người anh muốn bày tỏ tình cảm có phải là cô Chu không?"
"Ừ, làm sao cô biết được?"
"Không thể che giấu được ánh mắt yêu thương trong mắt ai đó. Chỉ nhìn hai người là biết yêu nhau say đắm rồi".
Tần Hoài Xuyên ngượng ngùng cười, đi tới trước mặt Chu Vận, trìu mến nói:
"A Vận, con đường âm nhạc quá cô đơn. May mắn thay, anh đã gặp được em. Cảm ơn em đã không ngừng động viên anh. Anh yêu em."
Những người có mặt tại hiện trường reo hò: "Hôn đi! Hôn đi!"
Một người nào đó trong khán giả đưa cho anh một bó hoa hồng đỏ lớn, anh cầm hoa hồng trên tay, bước đến trước mặt Chu Vận, quỳ một chân xuống:
"Anh muốn ở bên em mãi mãi, em hãy đồng ý làm bạn gái anh nhé!"
Chu Vận rưng rưng nước mắt nhận lấy bông hồng: "Vâng, em đồng ý."
Tần Hoài Xuyên đứng dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó hai người ôm nhau thật chặt, như thể trên đời này chỉ còn lại hai người họ.
Hiện trường có rất nhiều màn hình chiếu trực tiếp, nó đồng bộ hóa tình huống trên sân khấu theo thời gian lúc bấy giờ, hình ảnh rất rõ nét, thậm chí có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhất.
Tôi nhìn thấy sự yêu thương và dịu dàng trong mắt Tần Hoài Xuyên khi anh ấy lau nước mắt cho Chu Vận, anh ấy luôn nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi còn tưởng rằng đó là ánh mắt dành riêng cho tôi.
Tôi không biết anh ấy bắt đầu đối xử với người khác như vậy từ khi nào, nhưng tôi hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Khoang mũi của tôi đau xót, anh ấy nói rõ ràng rằng anh ấy ghét nhất những tiểu thư hống hách như Chu Vận.
2.
Ngồi bên cạnh tôi là một cô gái trẻ là fan cuồng của Tần Hoài Xuyên, lúc Tần Hoài Xuyên và Chu Vận ôm nhau, cô ấy hưng phấn đứng dậy, nắm chặt cổ tay tôi, ngẩng đầu chỉ vào hai người trên màn hình, giọng nói hào hứng:
"Họ thật đẹp đôi có phải không? Tôi biết họ chắc chắn sẽ ở bên nhau mà."
Vừa rồi tôi cầm hoa đứng dậy, cô ấy tưởng tôi cũng là fan của Tần Hoài Xuyên, cô ấy cho rằng mình đã tìm được người chung chí hướng.
Cô ấy cầm chặt cổ tay tôi và lắc liên tục:
"Tôi vui quá, thật sự luôn! Vui vì anh ấy cuối cùng cũng có được tình yêu của mình. Đó không phải là một cuộc hành trình dễ dàng đối với anh ấy. May mắn thay, anh ấy đã gặp được Chu Vận! Họ thật xứng đôi. Tôi khóc chế.t mất!"
Mãi đến khi cô ấy nhận thấy tôi có vẻ ngượng ngùng mới buông tôi ra:
"Xin lỗi, cô có thấy khó chịu không?"
Tôi ngã xuống ghế, toàn thân lạnh ngắt, bông hoa trên tay rơi xuống đất, tôi ôm ngực, toàn thân run rẩy.
"Cô có cảm thấy không khỏe sao?"
Tôi nhắm mắt lại, yếu ớt trả lời cô ấy: “Không sao đâu, cứ từ từ rồi sẽ ổn thôi”.
Cô ấy giúp tôi nhặt hoa: “Cô biết anh Xuyên thích hoa hướng dương sao? Kết thúc buổi lễ cô có định tặng cho anh ấy không?”
Tôi lắc đầu: “Không, anh ấy sẽ không nhớ tôi đâu.”
Bữa tiệc kết thúc, Tần Hoài Xuyên và Chu Vận nắm chặt ngón tay, cùng nhau nhận lời phỏng vấn với phóng viên.
Tôi ngơ ngác bước ra ngoài cùng đám đông, trên màn hình điện tử trên đường phố chiếu khắp nơi những đoạn clip họ thổ lộ tình cảm và ôm nhau.
Tôi ném bó hoa trên tay vào thùng rác ven đường rồi một mình bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.
Ngồi trên xe, tôi bật điện thoại lên và thấy báo cáo của hai người tràn ngập.
Trong cuộc phỏng vấn của phóng viên, Chu Vận đã cầm hoa nép mình trong vòng tay của Tần Hoài Xuyên, con người còn mỏng manh hơn hoa, Tần Xuyên hùng hồn nói chuyện với phóng viên, kể lại câu chuyện họ quen nhau và yêu nhau.
Anh nhớ lại từng chi tiết nhỏ về thời gian họ bên nhau, với nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt.
"Cảm hứng cho bài hát "Tương Dương" đến từ cuộc sống hàng ngày của tôi với A Vận. Lời bài hát và âm nhạc đều được hoàn thành nhờ sự đồng hành của cô ấy."
Hóa ra họ đã có nhiều kỷ niệm như vậy nhưng bài hát “Tương Dương” rõ ràng là tác phẩm của tôi.
Bài hát này được lấy cảm hứng từ những tương tác hàng ngày của tôi với Tần Hoài Xuyên, và mỗi lời nói đều chứa đựng tình yêu và sự động viên của tôi dành cho anh ấy.
Nhưng trong miệng anh ta lại biến thành câu chuyện của anh và Chu Vận.
Toàn bộ Internet đều ghen tị với tình yêu không chút kiên dè của họ, thậm chí cư dân mạng còn khen ngợi Tần Hoài Xuyên là người thẳng thắn và có trách nhiệm.
[Anh Xuyên quả là một người đàn ông tốt, vừa mới nổi tiếng liền thổ lộ tình cảm, tôi thực sự rất vui khi được làm bạn gái của anh ấy và tôi có cảm thấy rất an toàn. 】
[Ai có thể ngờ rằng chỉ xem một buổi lễ trao giải thôi, tôi lại bị cho ăn nhìu ‘cơm chó’ tới vậy! 】
[Cái tình yêu chế.t tiệt này, phải xem mười bộ phim giế.t vợ mới bình tĩnh lại được. 】
Tôi gọi đi gọi lại vào di động của Tần Hoài Xuyên nhưng không có ai bắt máy, tin nhắn tôi gửi đi cũng rơi vào hư không.
3.
Về đến nhà đã là mười hai giờ, Tần Hoài Xuyên vẫn chưa trở về.
Từ năm nay, công ty đã thuê cho anh một căn hộ khác, hiện tại anh sống ở đó, chúng tôi đã không gặp nhau mấy ngày rồi.
Tôi đã gửi tin nhắn cho Tần Hoài Xuyên, nhưng anh ấy không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.
Tin nhắn Wechat liên tục nhấp nháy, bạn bè hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra vậy, mối quan hệ của chúng tôi trước đây rất nổi tiếng và họ cũng là nhân chứng cho mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng tôi không biết phải trả lời họ thế nào, bởi tôi không có câu trả lời.
Vừa định đóng WeChat lại, tôi phát hiện avatar WeChat của Tần Hoài Xuyên đã thay đổi, biến thành ảnh hoạt hình của chính mình, lẽ ra phải thay đổi từ vài phút trước.
Trước đây tôi và anh ấy yêu nhau, chúng tôi có một con mèo đen tên là Pudding, ảnh đại diện của anh ấy là một cậu bé và một con mèo đang nhìn nhau, trong khi ảnh của tôi là một cô bé đang chơi với một con mèo.
Chúng tôi đã sử dụng hình đại diện đó được ba năm và chưa bao giờ thay đổi nó.
Anh ấy có thời gian để thay đổi hình đại diện WeChat của mình, nhưng anh ấy không có thời gian trả lời tin nhắn từ tôi.
Chuyển sang weibo, họ chính thức thông báo avatar weibo của Tần Hoài Xuyên cũng đã được thay đổi, lúc này tôi mới biết avatar hoạt hình của anh ta đổi thành ảnh anh ta yêu Chu Vận.
Họ bày tỏ tình yêu của mình một cách trang trọng trên weibo và thông báo chính thức trên weibo đã được đưa ra cách đây 10 phút.
Tần Hoài Xuyên: [ Ý nghĩa của việc chạy theo hai hướng là anh luôn yêu em, Chu Vận, cô bé, chào mừng đến với thế giới của anh. 】
Kèm theo đó là bức ảnh họ ôm nhau trong bữa tiệc để phỏng vấn, trong đó Chu Vận đang ôm một bông hồng trên tay.
Bài đăng trên blog của Chu Vận:
[Tần Hoài Xuyên, anh sẽ là bạn nhỏ của em, ở phía sau em, bên trái và bên phải của em, dùng bàn tay nhỏ bé của em ký tên, năm này qua năm khác. 】
Hình ảnh minh họa giống với hình ảnh của Tần Hoài Xuyên.
Chu Vận trong ảnh có nụ cười rạng rỡ đến nỗi ánh sáng trên mặt làm tôi nhức mắt.
Pudding nhảy lên sofa, dụi đầu vào mu bàn tay tôi rồi kêu “meo meo” như thể đang an ủi tôi.
Tôi ôm nó vào lòng và xoa đầu nó:
“Pudding, em không còn cha nữa rồi.”
"Meo meo."
Nó đứng dậy, duỗi chân về phía tôi, đối mặt với tôi và li3m má tôi như để an ủi tôi.
Những giọt nước mắt tôi kìm nén suốt một ngày cuối cùng cũng vỡ òa.
Tôi ngồi trong phòng khách cả đêm với chú mèo Pudding đang ở trong lòng tôi.
Trời vừa sáng, đã đến giờ đi làm, tôi vội vàng vào nhà vệ sinh tắm rửa, đánh chút kem nền để che quầng thâm, xách túi chạy vội đến công ty.
Các nữ đồng nghiệp trong văn phòng đang bàn tán về chuyện phiếm tối qua, nói về Tần Hoài Xuyên và Chu Vận, trong lời nói đều rất hâm mộ, đều khen Tần Hoài Xuyên là người có trách nhiệm, đẹp trai và tài năng.
Hoạt động của Tần Hoài Xuyên thu hút vô số người hâm mộ, số người theo dõi trên tài khoản weibo của anh tăng lên hàng chục triệu chỉ sau một đêm.
4.
Công việc bận rộn tạm thời khiến tôi không để ý đến Tần Hoài Xuyên, sau khi tan sở tôi mệt quá không nói chuyện được nữa.
Sau khi về nhà, Tần Hoài Xuyên ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, lướt di động.
"Về rồi?"
Anh ấy ngước lên nhìn tôi và thản nhiên hỏi, rồi quay lại chú ý đến điện thoại.
Tôi bước đến gần và nhìn anh ấy, nhưng anh ấy vẫn tiếp tục gõ mà không ngẩng đầu lên.
Tôi cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình:
"Anh có lời giải thích nào cho tôi về chuyện đã xảy ra giữa anh và Chu Vận không? Tại sao anh không trả lời cuộc gọi và tin nhắn của tôi?"
Sau khi nghe tôi nói, bàn tay đang gửi tin nhắn của anh ấy dừng lại một chút, ngón tay cái của anh ấy lại bắt đầu gõ, chuyển đổi qua lại giữa một số từ.
Mãi đến năm phút sau anh mới tắt màn hình điện thoại, ngước lên nhìn tôi rồi kéo tôi ngồi cạnh:
“Nếu anh nói bọn anh chỉ hợp tác với bắt ép của công ty, em có tin không?”
Tôi nghi ngờ nhìn anh, Tần Hoài Xuyên nhìn tôi với ánh mắt rất bình tĩnh:
"Anh đã ngồi ghế dự bị đủ lâu rồi, anh muốn nổi tiếng, muốn mọi người nghe anh hát. Trong ngành này suy đoán CP là chuyện bình thường, 1 cộng 1 lớn hơn 2 rất nhiều."
"Văn Văn, em sẽ ủng hộ anh phải không?"
Anh ôm Pudding nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
"Bọn anh thật ra chỉ làm theo sự bắt ép mà thôi. Em biết đấy, anh rất ghét cô ấy. Tính tình cô ấy rất tệ. Nếu không phải vì công việc, anh sẽ không muốn nói một lời nào với cô ấy."
Nhắc đến Chu Vận, Tần Hoài Xuyên trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, anh dừng một chút rồi nói tiếp:
"Ôn Văn, em có thể tin tưởng ở anh không? Từ cấp hai đến nay, chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, em vẫn không tin anh sao? Anh làm vậy là để kiếm thêm tiền. Anh không muốn chúng ta sống trong một thế giới như hiện tại, có thể cho thuê nhà mọi lúc. Anh muốn kiếm tiền, mua một căn nhà nhỏ, mua bánh pudding và sinh con."
"Tối qua anh không trả lời em vì quá bận. Anh bận ở công ty cả đêm. Nếu em không tin, anh thậm chí còn không có thời gian để cạo râu đây."
Nhìn bộ dạng ỷ lại của Pudding trong vòng tay anh, lại nghĩ đến hơn mười năm chúng tôi bên nhau, đúng vậy, anh ấy là người ở bên tôi lâu nhất cho đến nay, tôi cuối cùng cũng mủi lòng và quyết định ở lại với mối quan hệ này.