“Ba con đã về rồi này” Nàng chạy lại ôm chầm lấy người đàn ông cất tiếng nói
Nàng chính là An Cảnh Nghi con gái độc nhất của An Cảnh Ngôn – một cô gái với tính tình hoạt bát, năng động, vui vẻ nhưng cũng rất biết quan tâm đến người khác, ấm áp, tinh tế.
“Đã chịu về thăm ông già này rồi sao” Người đàn ông cất tiếng châm chọc với ánh mắt đầy trìu mến
“Ba con về thăm người rồi mà, dạo này ba có khỏe không? Công việc ba vẫn ổn? Mẹ đâu r…” Nàng vui vẻ cất tiếng hỏi một tràng nhưng bỗng nhiên dừng lại bởi sự cắt ngang của ai đó
“Dừng dừng dừng, giỏi quá ha, nói quá trời quá đất ai mà trả lời cho kịp cô”
“Baaaa” Cô nàng phụng phịu với ba của mình
“Con đi nữa cho ba vừa lòng” Vừa nói Cảnh Nghi vừa quay lưng vờ đi mà hờn dỗi
“Cảnh Nghi…” Bỗng một giọng nói ấm áp cửa một người phụ nữ cất lên
Người vừa gọi tên cô chính là Diệp An Lạc, mẹ của An Cảnh Nghi. Nàng chạy tới ôm chằm lấy mẹ mình, một cái ôm thể hiện sự nhung nhớ sau bao năm xa cách
“Mẹ, con nhớ mẹ quá đi” Người mẹ chỉ biết cười bất lực với đứa con gái này
“Con định về ở bao lâu?” Diệp An Lạc hỏi
“Mẹ à! Con sẽ ở đây sống với mẹ đến suốt đời”
Diệp An Lạc nhìn chồng mình tỏ vẻ mặt sợ hãi, rồi chuyển sang khinh miệt cô con gái mình và nói “Bớt báo lại đi con. Nhắc mới nhớ chừng nào mẹ mới có cháu cho mẹ ẵm bồng, từng tuổi này mà chưa có mảnh tình vắt vai. Ngọc Giao nhà bên đã 2 tay 2 đứa rồi”
“Ba, ba coi mẹ kìa” Nàng lại giở trò nhõng nhẽo
“Được rồi, con lên nghỉ ngơi đi, chuyện này sau này tính” An Cảnh Ngôn vội giải vây cho con gái mà không để ý đến ánh mắt hừng hực ngọn lửa đang nhìn chằm chằm vào mình
“Hay quá ha, tối ra sofa ngủ cho tôi” Bà méo mó nói với ông làm khuôn mặt An Cảnh Ngôn tái mét
Người ta thường hay nói “Ra đường là cá mập, ở nhà là cá con” An Cảnh Ngôn mặc dù quyền uy là thế nhưng cũng giống bao gia đình khác rất sợ nóc nhà của mình.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên đỉnh đầu nhưng vẫn còn người nào đó ngủ o o trên giường mặc cho người hầu đã lên gọi mấy lần. Cánh cửa phòng đột nhiên bật ra
“An Cảnh Nghi, con định ngủ tới biến thành heo luôn hả, dậy mau! Như vậy thì làm sao gả cho người ta đươc” Mẹ nàng vừa càu nhàu vừa lôi lôi kéo kéo cô con gái của mình thức dậy
“Mẹ con là An Cảnh Nghi, không phải heo. Hơn nữa, nhiều người theo đuổi con như vậy, làm sao có thể ế. Con gái mẹ có giá như thế mà”
“Nằm xuống ngủ tiếp đi. Mơ nhiều dô” Bà nhìn con gái với ánh mắt ba bất lực bảy phần khinh miệt bỏ đi ra khỏi phòng
Vệ sinh cá nhân thay đồ xong, An Cảnh Nghi xuống nhà ngồi ngay ngắn vào bàn ăn sáng một cách nhanh gọn. Sau đó nàng cất tiếng nói với An Cảnh Ngôn
“Ba à con muốn nhập học ở Học Viện Quân Sự Hoàng Gia”
“Con định ở lại đây luôn thiệt à?” Diệp An Lạc không khỏi ngạc nhiên hỏi con gái
“Thiệt mà mẹ”
Trái với sự ngạc nhiên của vợ mình, An Cảnh Ngôn vẫn giữ sự bình tĩnh nhưng đâu đó trong thâm tâm ông không khỏi hạnh phúc và cất tiếng hỏi. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Tại sao con lại muốn nhập học ở đó”
“Đó là học viện lớn nhất nước ta, tập hợp rất nhiều con cháu trong giới quý tộc trong và ngoài nước nên ai mà không muốn được học ở đó hả ba, ba cũng đã già con cũng muốn phụ giúp ba một tay” Nàng nhẹ nhàng diễn giải cho ba mình hiểu
An Cảnh Ngôn nghi hoặc nhìn nàng và gật đầu đồng ý “Được, ba sẽ giúp con ghi danh nhưng có được học ở đó hay không là do con”
Như cô nói Học Viện Quân Sự Hoàng Gia chính là nơi mà bất cứ ai cũng mơ ước nhưng có tiền chưa chắc chạm tới được. Người có thể vào học ở Học Quân Sự Hoàng Gia chắc chắn không hề tầm thường.