Là bệnh nặng.
Biểu hiện cụ thể, cậu thường xuyên phát điên.
Chờ lúc thanh tỉnh, cậu đã nhốt đàn anh của mình ở nhà.
Cậu ôm đầu ngồi ở mép giường, lý trí nói cho cậu biết sự tình còn có đường cứu vãn, hẳn là thừa dịp trước khi đàn anh tỉnh lại nhanh chóng mở khóa sắt ra, sau đó làm bộ như không có chuyện gì...
Nhưng trong đầu lại có một giọng nói khác nói với cậu:
"Đây là một cơ hội rất tốt."
Cậu muốn làm gì với đàn anh cũng được.
Vì thế, cậu từ từ bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu rồi quyết định dậy tắm cho đàn anh, làm tất cả những công đoạn tẩy sạch cần thiết.
-
Đỗ Quan Mân tỉnh rồi.
Hắn nghe thấy tiếng rè rè.
Sau đó hắn mở mắt, đối diện với Nhiễm Toản - đàn em trong công ty của mình.
Hắn bị đàn em bắt cóc từ trong phòng thí nghiệm.
"Nhiễm Toản, cậu đang làm gì vậy?" Đỗ Quan Mân mở miệng hỏi.
"Anh tỉnh rồi à?" Khóe miệng Nhiễm Toản giật giật, rũ mắt xuống, tiếp tục làm động tác trong tay, nói: "Anh cũng nhìn ra tôi đang làm gì chứ?"
Đỗ Quan Mân nói: "Tôi nhìn không ra."
-
Nhiễm Toản thở ra một hơi, thu lại dụng cụ trong tay, cúi đầu nắm lấy cằm đã nhẵn nhụi của người đàn ông, nói: "Nhìn thoáng qua không phải rõ ràng sao, tôi đang cạo râu cho anh."
Mỗi ngày nhìn râu ria cạo không sạch của đàn anh là thấy ngứa mắt.
Bây giờ thuận mắt hơn nhiều.
-
Đỗ Quan Mân: "...."
Đỗ Quan Mân: "Cảm ơn cậu, cởi khóa ra đi."
Nhiễm Toản: "Anh đừng nhúc nhích."
Đỗ Quan Mân: "Lông mặt thì không cần cạo cho tôi đâu."
Hắn vừa dứt lời, cảm giác đối phương đã lột quần mình xuống.
Sau đó hắn lại nghe thấy tiếng rè rè.
Đỗ Quan Mân: "Này..."
Lông ở đó không cạo cũng được!