Phòng tắm, trong gương phản chiếu ra một gương mặt với ngũ quan tinh xảo, tầm hơn hai mươi tuổi, chính trực niên hoa, nhưng tâm tình của chủ nhân giờ phút này có vẻ không tốt.
Hắn ở bên trong ngây người hồi lâu, lâu đến người ngoài cửa cho rằng xảy ra chuyện gì, liên tục gõ cửa vài lần: "Mạc Liễn, em làm sao vậy?"
"Không có việc gì, tôi lập tức đi ra ngoài."
Mạc Liễn mỉm cười thử một cái, làm cho gương mặt này tăng thêm một loại phong tình khác.
Đối với vẻ ngoài của mình, hắn rất tự tin, lúc trước có thể thành công theo đuổi Ôn Kỳ Sâm, nguyên nhân lớn nhất là nhờ vào gương mặt này. Nhưng cũng là gương mặt này, khiến hắn dây dưa cùng người đàn ông ngoài cửa.
Đây là một lần cuối cùng.
Mạc Liễn hít sâu một hơi, thầm nói với bản thân trong gương.
Một lần nữa thôi, hắn sẽ cùng người này đoạn tuyệt tất cả quan hệ, sẽ không bao giờ có cái ba ngày hai lần "Hội nghị", cũng không còn trốn trốn tránh tránh che che dấu dấu. Hắn sẽ đem chính mình thu thập sạch sẽ, một lần nữa trở lại bên người hắn yêu, tựa như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Như vậy, bốn năm tình cảm của họ sẽ không phải chịu bất cứ tổn hại nào, hắn sẽ càng thêm yêu người hắn yêu so với trước, chẳng sợ bình thường sẽ bị xem nhẹ, chẳng sợ xếp hạng của bản thân luôn đứng sau công việc, chẳng sợ trong một tháng hai người thậm chí chỉ thấy được hai lần.
Lời này hắn từng nói qua rất nhiều lần, loại phản bội trình độ này cùng lời nói dối hắn làm quá nhiều lần, từ lần đầu tiên bắt đầu sai lần đã ảnh hưởng nghiêm trọng sinh hoạt của hắn, làm hắn ý thức được, thực sự đã đến lúc phải dừng lại.
Từ đầu đến cuối, người hắn yêu chỉ có một mình Ôn Kỳ Sâm, những người khác chẳng qua đều là nhàm chán thì tìm. Nếu bàn về ngọn nguồn, kỳ thật vốn dĩ đã không nên bắt đầu.
Mới đầu là bởi vì Ôn Kỳ Sâm quá mức mải mê với công tác không quan tâm hắn, cho nên, hắn ở trong một lần say rượu không cẩn thân lên giường cùng người khác, cũng chính là người hiện tại đang ở bên ngoài, sau khi hoảng loạn hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, biết người này tên Tiếu Sán, cũng biết bản thân phạm vào một sai lầm không thể tha thứ.
Hắn từng phỉ nhổ chính mình, tại sao lại không chịu nổi tịch mịch như vậy, tại sao lại có thể tùy tiện lên giường cùng người này. Cứ như vậy, có lần đầu tiên cũng sẽ có lần thứ hai, hắn bị Tiếu Sán lấy cớ gặp mặt nói truyện hẹn ra ngoài, bọn họ thuận lý thành chương mà lại ở khách sạn tới một pháo. Tiếu Sán nói, đều là người trưởng thành, theo nhu cầu thôi, còn không phải là bạn tình sao, không có việc gì.
Mà hắn, ở vài lần lừa gạt Ôn Kỳ Sâm, cũng đem chuyện này trở thành trò chơi, thậm chí cái loại cảm giác lo lắng hãi hùng này, là yêu đương vụng trộm mang đến kích thích cùng một chút khoái cảm trả thù.
Hắn trầm mê ở đây, vô pháp tự kềm chế.
Nhưng hiện tại hắn hối hận, hắn chán ghét loại hằng ngày này, hẹn hò mang đến cho hắn không phải là kích thích, mà ngược lại trở thành gánh nặng. Đương nhiên, loại gánh nặng này vẫn luôn tồn tại, chỉ là bị hắn lựa chọn xem nhẹ mà thôi.
Mỗi lần đối mặt với Ôn Kỳ Sâm, thâm tâm hắn toàn bộ đều bị áy náy lấp đầy, hắn thậm chí cảm thấy xấu hổ khi cùng Ôn Kỳ Sâm nói chuyện, từ trước bọn họ chính là không có gì giấu nhau. Mà hắn, hiện tại chính là kẻ phản bội tạo ra hết thảy nguyên nhân.
Cho nên, đây là thời điểm kết thúc loại sinh hoạt hỗn loạn này.
Hắn cần phải cùng Tiếu Sán kết phúc quan hệ.
Như vậy, mới có thể có cơ hội làm lại từ đầu.
Bởi vậy, hắn thừa dịp Ôn Kỳ Sâm đi công tác đem Tiếu Sán hẹn ra, nói ra yêu cầu của mình, đối phương cũng tỏ vẻ đã hiểu, chỉ là đưa ra yêu cầu "Làm một pháo cuối cùng", ở trong nhà hắn.
Pháo chia tay mà thôi.
Mạc Liễn an ủi chính mình, dù sao Ôn Kỳ Sâm cũng không ở, trong nhà chỉ có một mình hắn, làm xong sẽ dọn dẹp sạch sẽ, sẽ không bị phát hiện. Hắn giống như kẻ trộm ăn trộm thành nghiện, tới rồi một lần cuối cùng, muốn chậu vàng rửa tay, nhưng lại ngăn không nổi một lần dụ hoặc.
Giường ngủ ở trong phòng, là hắn và Ôn Kỳ Sâm cùng nhau chọn, nghe nói rất thích hợp làm tình. Hắn cùng Tiếu Sán ở trên đó làm một lần lại một lần, đem cái giường lăn lộn đến mức một đống hỗn độn, chân chính cảm nhận được ý nghĩa của "Thích hợp làm tình".
Bọn họ điên cuồng như thế, liều chết triền miên, thế cho nên một lần cuối cùng, hai người song song kiệt sức mà nằm trên giường.
Kịch liệt vận động qua đi, thân thể bọn họ đều đổ mồ hôi đầm đìa, nằm yên nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng mà đứng lên đi đến phòng tắm rửa sạch.
Ở thời điểm Mạc Liễn lung lay mà đi tới cửa, trong lòng như trút được gánh nặng, hắn cảm thấy mình giống như hoàn thành được nhiệm vụ số một, hắn hoàn mỹ mà ở tình huống thần không biết quỷ không hay bắt đầu và kết thúc loại quan hệ đáng xấu hổ này.
Tựa như chưa từng có chuyện gì sảy ra.
Đến giờ phút này, hắn cho rằng như vậy, cho nên trên mặt còn treo cười, mở cửa chuẩn bị đi nghênh đón một cuộc sống mới tinh.
Nhưng thực mau, tươi cười của hắn lập tức cương ở trên mặt, tay duy trì động tác vặn ra nắm cửa dừng ngay lập tức, cả người giống như là bị đóng đinh ở tại chỗ, thậm chí còn chưa kịp đẩy ra Tiếu Sán đang ôm hắn trừ phía sau hỏi hắn làm sao vậy.
Thân thể hắn vẫn trần trụi, giữa ngày mùa hè nắng hè chói chang nhưng hắn lại giống như rơi vào hầm băng, lạnh đến môi cũng trở lên trắng bệch, thân thể không chịu khống chế mà bắt đầu run rẩy, hắn há miệng thở dốc, yết hầu lại giống như bị người bóp chặt, hơn nửa ngày cũng không có thể phát ra một chút thanh âm.
Nguyên nhân khiến hắn đột nhiên biến thành như vậy, là vì người đang đứng ở cửa giờ phút này, là người yêu hắn đáng ra phải đang đi công tác bên ngoài - Ôn Kỳ Sâm!
Giống như không thấy được biểu tình của hắn, trên mặt Ôn Kỳ Sâm không hề có bất kỳ một biểu tình kỳ quái nào, vẫn như cũ ôn hòa hữu lễ, thậm chí ở một khắc bốn mắt nhìn nhau kia cười một chút, sau đó nhìn lướt qua phòng ngủ, mở miệng nói:
"Chúng ta nói chuyện."
2.
Chính mắt nhìn thấy người yêu lên giường cũng người khác là cái dạng trải nghiệm gì?
Người bình thường sẽ có phản ứng như thế nào?
Rạng sáng 2 giờ, trùng hợp cũng muốn tặng cho người yêu một bất ngờ, Ôn Kỳ Sâm đứng ở cửa phòng ngủ nhà mình, nghe động tĩnh bên trong, trong đầu chính là vấn đề này nảy ra.
Rốt cuộc là nên điên cuồng mà xông vào, đem bọn họ kéo ra hô to "người nam nhân này là của ta!" Hay là nên tâm như tro tàn không quay đầu lại mà rời đi?
Anh tự hỏi chính mình lên có phản ứng thế nào, nhưng hiển nhiên, hai loại phản ứng trên hoàn toàn không phải dạng anh sẽ làm, vì thế sau khi sửng sốt nửa phút, anh đeo tai nghe lên, ngồi vào sô pha, tính toán chờ bọn họ kết thúc lại suy nghĩ vấn đề này.
Trong phòng ngủ hai người đánh đến lửa nóng, một chốc sợ là dừng không được, anh lợi dụng cơ hội này xử lý toàn độ công việc vì muốn về sớm mà lưu lại, gửi cho khách hàng mấy cái bưu kiện, thời điểm làm xong thì bên trong cũng xong, tháo tai nghe xuống, thấy bên trong không có động tĩnh gì, xem ra là xong việc rồi.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, đứng lên, thời điểm đi tới cửa thì cửa cũng vừa vặn mở ra, Mạc Liễn theo sau đi ra, đầy mặt là túng dục qua đi lười biếng thỏa mãn, bước chân rời rạc, lại trong một khắc nhìn đến anh kia mà như bị đóng đinh ở tại chỗ, cả người giống như ở ngày mùa hè nắng hè chói chang bị ném vào động băng, ánh mắt nhìn anh như là người sống thấy quỷ kinh tủng như vậy.
Nhưng biểu tình của Ôn Kỳ Sâm cũng không có biến hóa, thậm chí nhìn đến bộ dáng Tiếu Sán cũng không có gì ngoài ý muốn. Anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tựa như đây là trò hề nhà người khác, bảo trì toàn vẹn phong độ, còn có thể thuận tiện lộ ra một nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, sau đó mở miệng tiến vào vấn đề chính: "Chúng ta nói chuyện."
Mạc Liễn lúc này mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, tay chân không chịu khống chế mà xụi lơ, lại còn cố gắng đứng thẳng, run run rẩy rẩy mà muốn đi kéo tay Ôn Kỳ Sâm, mạch máu đình trệ máu bắt đầu lưu động chậm rãi, yết hầu giống như bị một cục bông lấp kín không phát ra âm thanh, chỉ có thể phí công hé miệng ý đồ muốn giải thích.
Đại não hắn nhanh chóng hoạt động, tìm kiếm phương thức ứng đối loại trường hợp này, vài giây kia nghĩ ra vô số đối sách.
Hắn muốn nói: "Kỳ Sâm, anh nghe em giải thích, sự tình không phải như anh nghĩ...."
Nhưng dấu hôn trên người cùng với Tiếu Sán ở phía sau đều rành rành mạch mạch, Ôn Kỳ Sâm lại không phải đồ ngốc, đã xảy ra cái gì chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra.
Ôn Kỳ Sâm cùng hắn ở bên nhau bốn năm, đối với suy nghĩ của hắn chỉ vừa nâng mắt là nhìn ra được, trước kia vô luận như thế nào, anh đều sẽ kiên nhẫn chờ Mạc Liễu giải thích, nhưng lần này không giống, lần này anh không muốn nghe giải thích gì cả. Anh xoay người tránh tay Mạc Liễn, trở lại sô pha ngồi, ý bảo bọn họ cũng lại đây.
Tiếu Sán hiển nhiên cũng bị loại tình huống này doạ sợ tới mức không nhẹ, rốt cuộc chạy vào trong nhà người ta, tới làm nam nhân của người ta. Chuyện này dù như thế nào đều là bản thân đuối lý, không bị đánh đã là vạn hạnh, hiện tại thấy chủ nhân ra yêu cầu, cũng chỉ có thể tay chân cứng đờ mà đi qua, thuận tiện kéo Mạc Liễn đã cứng đơ như khúc gỗ.
Vậy mà Ôn Kỳ Sâm so với bọn họ còn bình tĩnh hơn nhiều, anh bình tĩnh đến vô cùng, cho nên thoạt nhìn thập phần đáng sợ, làm người ta cảm thấy đây sẽ là sự bình tĩnh trước cơn bão táp.
Tay anh vẫn lướt trên bàn phím máy tính, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, dư quang thoáng nhìn Mạc Liễn ngồi xuống bên người mình, lập tức bất động thanh sắc xê dịch về phía bên cạnh, né tránh đôi tay muốn bắt lấy tay mình, cơ hồ là đồng thời, nước mắt Mặc Liễn cũng rơi xuống.
"Kỳ Sâm." - Mạc Liễn vừa khóc vừa nói: "Anh nghe em giải thích, là em uống say, buổi tối hắn đưa em trở về...... Đều là hắn cưỡng bách em, em cái gì cũng không biết, anh phải tin tưởng em...... em biết sai rồi, em sẽ không còn như vậy......"
Nước mắt của hắn xứng với giương mặt, khi khóc nức nở vẫn có thể xem như động lòng người, nhưng hiện tại đã không lừa được Ôn Kỳ Sâm.
Ở thời khắc hắn nói một chữ cuối cùng, Ôn Kỳ Sâm quay đầu xem hắn, động tác này làm cho Mạc Liễn cảm thấy mình lại có hy vọng, vội vàng lau đi nước mắt, không ngừng cố gắng muốn nói cái gì đó.
Ôn Kỳ Sâm ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn hắn, trong mắt không có độ ấm, hỏi: "Làm cùng hắn là lần đầu tiên?"
Lựa chọn của Mạc Liễn chính là muốn ấn định chỉ có lúc này đây, bởi vì chỉ có lần này là bị phát hiện, như vậy, chỉ cần về sau không lộ ra sơ hở, thì mọi chuyện đều có thể che dấu, vì thế vội vội vàng vàng gật đầu. Nhưng kế tiếp, lời Ôn Kỳ Sâm nói lại làm hắn không có tự tin.
Ôn Kỳ Sâm đối hai người quyét mắt ngắn ngủi một cái, hỏi: "Thế, Lễ Tình Nhân lần đó thì?"
"......"
Mạc Liễn cứng đờ: "Cái...... Cái gì Lễ Tình Nhân?"
Ôn Kỳ Sâm lắc đầu: "Không có gì."
Anh đem màn hình máy tính quay ra chỗ Mạc Liễn, nói: "Cậu xem còn cái gì muốn bổ sung không?"
Mạc Liễn cúi đầu nhìn một chút, nội dung bên trên làm hắn sinh ra cảm giác bất an dày đặc, môi hắn tái nhợt, thanh âm run rẩy hỏi: "Này...... Đây là cái gì?"
Ôn Kỳ Sâm nhướng mày: "Đây là đơn chi tiêu".
Anh giải thích: "Nơi này, đồ vật là ngày trước chúng ta cùng mua, nên phân ra một chút, nhưng mà...."
Anh lại quay ra đánh thêm mấy chữ: "... Cái giường kia tôi cũng không muốn, các người mang đi, đồ vật trong phòng tắm muốn ném thì ném, hữu dụng thì lấy đi, vật dụng nơi này đều tính vào phí chia tay, nhưng căn hộ này là tôi mua, cho nên..." - Anh dựng thẳng ba ngón tay: "Trong vòng 3 ngày, mang theo đồ của cậu rời đi."
Mạc Liễn đã đánh mất hoàn toàn năng lực ngôn ngữ, sau khi nghe được hai chữ "Chia tay" phản ứng kịch liệt mà muốn phác lại đây, Ôn Kỳ Sâm lập tức né tránh: "Mạc tiên sinh, tôi đã gửi tài liệu đến hòm thư của cậu, cậu nhìn xem có cái gì không hợp lý hay không...."
"Em không chia tay!!!" - Mạc Liễn quát về phía anh.
Ôn Kỳ Sâm không bị ảnh hưởng, bình tĩnh nói xong: ".... kỳ thật cũng không cần cậu thấy thế nào, chỉ cần đem đồ vật các người chạm qua lấy đi hết là được."
Mạc Liễn gấp đến độ dậm chân, lại cưỡng bách bản thân bình tĩnh trở lại, ăn nói khép nép mà cùng anh thương lượng: "Kỳ Sâm, chúng ta không chia tay được không? Em biết sai rồi, về sau em sẽ không tái phạm, anh đừng đi được không? Em yêu anh, em không muốn chia tay!"
Hắn dùng ngữ khí gần như cuồng loạn, không ngừng lặp lại: "Kỳ Sâm em yêu anh, chúng ta không chia tay được không? Anh cho em thêm một cơ hội, em cầu xin anh......"
Ôn Kỳ Sâm ở trước mặt hắn, từ trước đến nay vẫn luôn ôn nhu, cơ bản chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu thì sẽ đáp ứng, hai người từ trước đến nay còn chưa từng cãi nhau, anh rõ ràng yêu hắn như vậy, sao lại có thể chia tay đây?
Huống hồ, con người đều sẽ phạm sai lầm, hắn chỉ là ngẫu nhiên đi lầm đường mà thôi, chỉ cần quay đầu là được rồi, Ôn Kỳ Sâm cái gì đều không cần làm, chỉ cần ở tại chỗ chờ hắn là được, như vậy thôi không được sao?
Hắn không có sai, là Ôn Kỳ Sâm không quan tâm hắn, là anh chỉ lo tăng ca không trở lại, Lễ Tình Nhân cũng quên, hắn mới có thể đi uống rượu, mới có thể gặp được Tiếu Sán, mới có thể bị câu dẫn...... phải! Đều tại Tiếu Sán câu dẫn hắn, là Tiếu Sán sai!
Mạc Liễn bắt lấy cánh tay Ôn Kỳ Sâm, chỉ vào Tiếu Sán nói: "Kỳ Sâm, là hắn câu dẫn em......"
Hắn nói năng lộn xộn mà vì bản thân bao biện: "Là...... Là hắn chuốc say em, em cái gì cũng không biết, người em yêu chỉ có anh, anh cũng yêu em mà đúng không? Chúng ta không chia tay được không?"
"Không đúng." - Ôn Kỳ Sâm hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói: "Mạc Liễn, tôi không yêu cậu."
Mạc Liễn lập tức thay đổi sắc mặt: "Không, không có khả năng...... Anh gạt em, em không tin!"
Ôn Kỳ Sâm khép máy tính lại, lấy áo khoác cùng cặp công văn đứng lên, hắn luôn luôn có thói quen sạch sẽ, cho dù dưới tình huống như vậy, cũng không quên sửa sang lại nếp uốn nhỏ bé trên quần áo, sau đó mới nhìn vào mắt Mạc Liễn, gằn từng chữ một nói cho hắn: "Chúng ta kết thúc."
"Không được......"
Mạc Liễn thấy tha thất thểu đi về phía trước, chỉ có thể bất lực mà lắc đầu.
"Mạc Liễn." Lúc này, biểu tình Ôn Kỳ Sâm có một tia sơ hở, tựa hồ hiện ra chút cảm xúc chân thật bị che giấu, nở một nụ cười trào phúng: "Cậu cảm thấy cậu còn có thể lựa chọn đường sống sao?."
"Tôi không yêu cậu."
Ôn Kỳ Sâm xoay người, như không hề thấy bộ dáng nước mắt nước mũi giàn giụa của Mạc Liễn, ngữ điệu vững vàng nói: "Trong vòng 3 ngày, từ nơi này dọn ra, tôi không muốn lại nhìn thấy các người."
Hết cương 1
______NTT______
Tôi thề, đây là lần đầu tiên tôi edit truyện, cũng là lần đầu tiên edit trong tức anh ách như thế😃(em yêu anh nhưng em lại bị thằng khác câu lên giường, còn là không phải một lần) cái ** má, nguỵ biện cl, tức mà chửi thề luôn á! Nhịn mãi để không chèn câu chửi trong văn, tức quá, câu nào không phải các bác thông cảm cho tôi nha❤️
[Mình, ừm... kiểu bị không thích cách mà vừa edit vừa chèn cảm nghĩ vào trong truyện, tại đọc cứ tụt hứng kiểu gì ý, với cả mình ghét thì cũng không đồng nghĩa với ai cũng phải ghét, hay là mong người nào ghét nhân vật đó giống mình, cho lên có gì bức xúc mình sẽ nói hết ở cuối chương nha❤️]