Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Chu Cẩm Niên trong phòng khách của nhà mình.
Bố tôi đứng bên cạnh, vẫn đang trong bộ vest, như thể ông vừa vội vã rời khỏi một cuộc họp vậy.
Phần giới thiệu rất dễ hiểu.
"Yên Yên, đây là Cẩm Niên, từ nay về sau anh ấy là anh trai của con, đây là mẹ kế của con, cha còn có cuộc họp, mọi người nói chuyện tự nhiên nhé."
Bố tôi vội vã rời đi, chỉ còn lại tôi và hai mẹ con hắn nhìn nhau.
"Cái kia, cái kia, Yên Yên, gọi ta là dì đi, dì đi xếp hành lý trước nha!"
Tôi ngồi trên sofa, nhìn Chu Cẩm Niên đứng đối diện, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Chu Cẩm Niên, anh không phải nói sẽ không gặp lại sao?"
Chu Cẩm Niên gật đầu: "Ừm, trước đó coi như anh thả cái rắm đi."
TÔI:"?"
2
Chu Cẩm Niên và tôi là bạn cùng lớp đại học.
Chuyện ở bên nhau này, là cái kiểu ngươi tình ta nguyện.
Anh ta đẹp trai, còn tôi cũng ưa nhìn, trong mắt các bạn cùng lớp, chúng tôi có thể coi là nam thanh nữ tú.
Ngày tỏ tình với tôi, anh mặc vest bảnh bao, trang trọng như đi dự lễ kéo cờ.
Nhưng miệng vẫn cứ là rất hào phóng: "Yên Yên,em có thể suy xét một chút, làm bạn gái anh được không?"
Tôi nhìn anh: "Vậy nếu em không muốn suy xét thì sao?"
*suy sét: suy nghĩ và xem xét kĩ càng.
“Chậc.” Anh ta tiến lên một bước, chiều cao 1m85 cúi đầu khom người xuống trước mặt tôi: “Vậy để anh nghĩ cách khác.”
Ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu.
Sau này ngẫm lại mới thấy anh này đẹp trai thật.
Giống như mọi cặp đôi khác, hàng ngày anh ta sẽ đợi tôi ở tầng dưới ký túc xá với bữa sáng, hoặc chiếm một chỗ trong thư viện và giục tôi mau đến.
Vì anh ta không kịp trả lời tin nhắn của tôi, tôi không vui liền cãi nhau với anh ta, vì anh ta sau đó tặng cho tôi bó hoa, tôi lại trở lại vui vẻ.
Cho đến trước lễ tốt nghiệp một tháng, anh ta đứng trước mặt tôi: “Yên Yên, chúng ta chia tay đi.”
Tôi không thể tin được: "Tại sao?"
Tôi không hiểu nổi, chúng tôi rõ ràng rất tốt, tại sao lại đột nhiên muốn chia tay.
Anh nhìn tôi với ánh mắt vô lương như cũ: “Không có gì đâu, tốt nghiệp xong chia tay không phải là bình thường sao?”
*vô lương: độc ác, không có lương tâm
Tôi đột nhiên nhớ tới lời bạn cùng phòng nói trước đây, rằng Chu Cẩm Niên nhận được một offer rất tốt, việc đầu tiên anh ta phải làm là xử lý tốt chuyện yêu đương.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Anh cảm thấy tôi không xứng với anh sao?"
Sau khi sửng sốt một lúc, anh bình tĩnh gật đầu: "Vâng."
Tôi không nhịn được cười, xấu hổ nói: “Chu Cẩm Niên, anh thật ghê tởm, hy vọng chúng ta từ nay về sau không bao giờ gặp lại nữa.”
Quay đầu, tôi gọi điện cho tài xế của bố tôi.
Dưới cái nhìn của anh ta, tôi bước lên chiếc Rolls Royce của bố tôi.
Giữ lại cho bản thân một chút tự trọng cuối cùng, tôi rời đi.