Ta được đưa vào cung, đơn thuần chỉ là một sự tình cờ.
Ngày hôm đó, ta đang lột mai, nhìn thấy mình bị mắc vào lưới. Ta thầm bực mình vì quên
bói một quẻ trước khi rời khỏi mai. Hôm nay
không thích hợp ra khỏi mai.
Sau này ta mới biết người có giọng nói the thé đã mua ta là một công công. Ông ta đã đưa ta đến Dao Nguyệt trì trong hoàng cung.
Dao Nguyệt trì là một nơi tốt, long khí vây
quanh, trong đó người có tử khí* dồi dào nhất không phải là ông lão mặc long bào, mà là
cháu trai của ông.
*Tửkhí: là khí màu tím
Tên đại tiểu tử thường đến Dao Nguyệt trì để cho ta ăn.
Lúc đầu, hắn ném màn thầu vào cho ta, ta chẳng thèm quan tâm đến hắn.
Một lúc sau, hình như cuối cùng hắn cũng đã nhận ra ta không ăn màn thầu nên đã đổi sang bánh đậu xanh.
Bánh đậu xanh ném vào còn không ngon bằng bánh bao, ít nhất thì cá con ăn lát những miếng màn thầu, còn ta thì ăn cácon.
Còn bánh đậu xanh khiến cả Dao Nguyệt trì có mùi ngọt ngào kỳ lạ, còn kéo dài suốt vài ngày.
Tuy rằng thứ hắn nắm xuống khiến ta chán ghét,
nhưng tử khí trên người hắn thì lại không hề giả, cho nên mỗi lần hắn tới, ta đều sẽ bơi đến chỗ gần hắn nhất có thể.
Thậm chí vì để không dọa hắn sợ hãi, ta còn cố tình thu nhỏ cơ thể lại.
Tử khí đặc biệt bổ dưỡng đối với những người tu luyện ngàn năm như chúng ta.
Trong khoảng thời gian này, ta mơ hồ cảm thấy dường như mình sắp có thể biến hình rồi.
Trước khi biến hình, thì lý mà
nói sẽ có một trận lôi kiếp.
Cho nên ta một mực nhẫn nhịn, hấp thu càng nhiều tử khí càng tốt, để khiến bản thân có thể thêm một phần cơ hội thành công khi
lôi kiếp đến.