• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: HaLan

Beta: Thảo My

Ánh trăng màu bạc chiếu lên khoảng rừng núi âm  u.

Đêm tối mịt mù, gió thổi mạnh làm bóng cây chập chờn giống như vùng núi quỷ quái thường lui tới.

Hình thành từ tự nhiên của hốc núi, một hàng rào bao quanh một tiểu viện đứng lặng lẽ không chịu ảnh hưởng của tiếng gió thê lương, bóng cây lay động giữa không trung.

Vách đá tích tụ chuỗi nước, ánh trăng màu bạc chiếu rọi lên phát ra ánh sáng óng ánh rực rỡ giống như viên ngọc chân trâu hiếm thấy.

Nước chảy từ bốn phía tích tụ thành một cái hồ nhỏ giống như đưpực con người tạo nên, xung quanh là tảng đá nhưng bên dưới lại có một lỗ hổng để làm mương dẫn nước làm thành một hồ nước tuyệt đẹp.

Trong bóng đêm tĩnh lặng mà lại ẩn giấu nguy hiểm, một bóng dáng chậm rãi đến gần, trên lưng đang đeo một cái gùi, thỉnh thoảng lại dùng tay lau trán.

Rốt cục, người đó cũng đi đến chỗ tiểu viện, thở dài một hơi, sau đó đẩy cửa viện tiến vào.

Hắn tới trước phòng thuốc buông gùi thuốc xuống, rồi mới trở về phòng, cửa phòng vừa mới mở ra, người đó theo bản năng nghiêng người né tránh, nhưng kiếm của kẻ đánh lén đã theo sát  đển ngay sau gáy, tỏa ra hàn ý lạnh lẽo.

“Ngươi là ai?” Vì người nọ đứng trong bống tối nên không thấy rõ khuôn mặt, nhưng thanh âm của hắn lại lạnh lẽo giống hệt thanh kiếm vậy.

Bị kiếm để ở trên cổ người này nghe vậy nổi giận,“Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng chứ, ta đây không mời mà ngươi dám vào lại còn lấy kiếm chĩa vào chủ nhân, thật sự là buồn cười!”

Gió núi gào thét, giọng nói thanh thúy dễ nghe xen lẫn tức giận.

“Đắc tội.” Nháy mắt kiếm đã trở vào bao.

Dưới ánh trăng bạc, hắn thấy rõ dung nhan của người ngoài cửa, mày liễu mắt phượng, mũi cao, đôi môi thanh tú, mặc dù mặc nam trang nhưng có thể chắc chắn là một vị cô nương.

Lúc này, trong mắt nàng tràn đầy sắc mặt giận dữ, như hai đám lửa rực rỡ, sáng rọi bức người.

“Ngươi là ai?” Lâu Tây Nguyệt đoạt lại quyền khống chế.

“Thu Minh Phong.”

“Không biết.”

“Tà Y tiền bối ở nơi này?”

Nàng kinh ngạc,“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thu Minh Phong đưa cho nàng một món đồ vật.

Đó là một khối ngọc trúc phiến, chạm tay vào nhẵn bóng tinh tế, dưới ánh trăng phát ánh sáng dịu dàng, nhìn ra được làm từ ngọc thượng đẳng.

Lâu Tây Nguyệt nhăn mày, thứ này làm cho nàng nghĩ đến việc trước khi sư phụ mất đã nói quá.

“Làm phiền cô nương.” Tiếng nói vừa dứt, hắn cả người nghiêng về phía nàng. Nàng không kịp né tránh bị hắn bổ nhào lên người, nhất thời phát ra một tiếng kêu rên.

Bọn họ đã kết thù thật lớn, đầu tiên là dùng kiếm chỉ vào nàng, sau đó cả người đè lên nàng,  thật đáng thương bộ ngực của nàng……Hừ

Lâu Tây Nguyệt bị hắn đụng phải nằm ngửa trên mặt đất, toàn bộ sức nặng của nam nhân đặt trên người nàng, lồng ngực cứng rắn của hắn kề sát bộ ngực mềm mại của nàng, hơi thở ấm áp của hắn phả trên gáy của nàng.

Dưới ánh trăng, nàng nhìn khuôn mặt thật của nam nhân này, tuấn lãng mà lại lộ ra vẻ nghiêm nghị, môi hắn rất mỏng, mi dài, nhưng lúc này hai mi nhíu lại, tựa hồ có chút không khoẻ.

Hai người kề sát cạnh nhau, nàng ngửi được trên người hắn có mùi máu tanh, không khỏi có chút giật mình, nhưng lập tức lửa giận lại bốc lên, nàng dùng sức đẩy hắn ra, xoay người đứng lên, nhưng chân lại chạm phải người kia, sau đó nàng đi vào phòng.

Ánh nến làm mờ đi bóng đêm trong phòng, Lâu Tây Nguyệt quan sát một vòng, khóe miệng hơi nhếch lên. Người này trông sống rất quy củ, không lộn xộn bừa bãi.

Trong phòng mơ hồ lưu lại hơi thở của người nọ, giường đệm của nàng bị hắn nằm còn lưu lại nếp gấp, điều này làm cho khóe miệng của nàng đang nhếch lên lại rủ xuống dưới.

Nàng đổi lại chăn đệm, tuy mỏi mệt nhưng giọng điệu lại rất thoải mái, thẳng tắp ngã hẳn lên trên giường.

Nửa đêm gió lạnh thấu xương, ngoài cửa một người nằm bất động, quần áo ở trong gió đêm bay phất phới, giống như nức nở, giống như gào thét……

Cửa phòng bị kéo mạnh ra, Lâu Tây Nguyệt trên người chỉ mặc trung y đầu tóc rối bù  không cam lòng đi ra, đem người kia kéo vào phòng.

Nàng ngồi xổm trên đất bắt mạch cho hắn, mạch đập yếu ớt, thương thế trầm trọng.

Nàng hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn lấy ra viên thuốc, dùng ngón tay mở hàm dưới của hắn ra nhét thuốc vào trong miệng, sau đó thật là thô lỗ đóng miệng của hắn lại, buông tay cho hắn ngã trên mặt đất.

Đối với người đã giơ kiếm chỉ vào nàng thì nàng không cần khách khí đối với hắn.

Có qua có lại mà thôi!

Tuy biết hắn hôn mê bất tỉnh, nhưng nàng vẫn là không nhịn được hướng hắn mà hừ lạnh một tiếng, rồi mới lên giường ngủ.

Lúc này đây, nàng cuối cùng đã yên tâm mà ngủ.

Ngủ một giấc sảng khoái, Lâu Tây Nguyệt duỗi thẳng thắt lưng, một tay che miệng ngáp, rồi xuống giường đi đến bên cạnh bàn uống nước.

Nửa đường vấp phải vật cản trên đất làm nàng ngã nhào.

Thấy rõ ràng là cái gì nàng mới nhớ hôm qua mình kéo một nam nhân vào phòng.

Theo bản năng nàng bắt mạch cho hắn, so với ngày hôm qua mạch khá hơn nhiều, nhưng nhiệt độ cơ thể cao hơn nhiều so với ngày hôm qua, giống như lò nhiệt nhỏ.

Lâu Tây Nguyệt đứng lên, tới bên bàn nước uống.

Nàng lấy một cốc nước, quay trở lại nâng dậy hắn, đem cái cốc  đến bên miệng hắn giúp hắn uống nước.

Đại khái là hắn rất khát, hắn cơ hồ là lập tức há miệng uống nước, uống hết một cốc sau đó hắn lại phát ra yêu cầu rất nhỏ,“Nước.”

Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn không sắc bén như tối hôm qua.

Lâu Tây Nguyệt cho hắn uống hai cốc nước liên tục, rốt cuộc hắn mới không yêu cầu nữa.

Xem bộ dạng mê man của hắn, nàng không nỡ, nàng gãi đầu, mím môi.

Do dự một lát, nàng ngồi xổm bên người hắn, lấy tay đẩy đẩy hắn,“Thu Minh Phong, ngươi tỉnh lại đi, không thể ngủ trên mặt đất được.”

Hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, giữ thật chặt.

“Đau! Ngươi buông tay a……” Lâu Tây Nguyệt đầu tiên là hơi giật mình, sau đó nàng kêu lên.“Chết tiệt hỗn đản! Lòng tốt của ta không được báo đáp, ngươi mau nới lỏng tay cho ta, bằng không ta không khách khí với ngươi….”

Nghe thấy tiếng mắng của nàng, Thu Minh Phong mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn một chút, buông lỏng tay, khàn khàn nói:“Cô nương……”

“Ngươi rốt cục đã tỉnh.” Ngữ khí tràn đầy trào phúng.

Thu Minh Phong trong khoảng khắc lại ngất đi.

Lâu Tây Nguyệt trợn tròn mắt. Hắn lại hôn mê rồi!

Nàng lấy tay vỗ vỗ mặt hắn, xác nhận hắn  không có khả năng tỉnh lại, rồi mới xoay người đưa hắn từ dưới đất chuyển lên trên giường.

Tối hôm qua ở dưới ánh trăng, nàng cảm thấy nam nhân này bộ dạng thực không khác biệt lắm, lúc này đây nhìn kỹ hắn mới phát hiện hắn quả thật suất, gương mặt tuấn tú, làn da so với nữ nhân thậm chí còn đẹp hơn.

Nàng nhớ cặp mắt của hắn rất lạnh lẽo, lãnh khốc không mang một tia tình cảm nào y hệt giọng nói của hắn. Hắn cho người ta cảm giác bản thân tựa như một thanh kiếm đích thực, lạnh giá khiếp người.

Lâu Tây Nguyệt không nhịn mà sờ trên mặt hắn một chút, lẩm bẩm:“Xúc cảm cũng không tệ.”

Đáng tiếc, nhiệt độ cơ thể của hắn hơi cao.

Để tránh trong phòng mình không lâu sẽ có một khối thi thể, nàng đi ra ngoài bưng nước vào. Không chút do dự lau hết cơ thể của Thu Minh Phong rồi ra ngoài bưng thuốc vào.

Một lúc sau nàng bưng một chén thuốc tới, ngoài ý muốn phát hiện Thu Minh Phong dĩ nhiên là đã tỉnh.

“Tỉnh đúng lúc, mau uống thuốc đi.”

Thu Minh Phong không nói một lời nhìn nàng.

Nàng khó hiểu nhìn hắn.

Lặng im một hồi lâu, cuối cùng, vẫn là Lâu Tây Nguyệt đánh vỡ thế trầm mặc giữa hai người.

“Ngươi đang nhìn cái gì?”

Thu Minh Phong cúi đầu nhìn chính mình rồi lại nhìn nàng.

Vì thế, Lâu Tây Nguyệt nở nụ cười, không cho là đúng nói:“Không có gì, ngươi là bệnh nhân, ta là đại phu, ở đại phu trong mắt chỉ có bệnh nhân, không phân biệt nam nữ.”

Hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.

“Nhìn ta như thế cũng không thay đổi được chuyện đã phát sinh, dù sao ta đã xem hết rồi.” Lâu Tây Nguyệt một bộ dạng lưu manh.

Thu Minh Phong yên lặng tiếp nhận chén thuốc, rồi uống hết chén thuốc.

Đúng là truyền nhân của TÀ Y, quả nhiên không giống người bình thường.

“Có gì ăn không?”

“Ngươi đói bụng a?” Lâu Tây Nguyệt giật mình,“Ngươi đến đây, có phải hay không chưa ăn cái gì?”

Hắn gật gật đầu.

“Ngươi tới mấy ngày rồi?” Nàng hiếu kỳ hỏi.

“Ba ngày.”

“Ta đây nếu về trễ vài ngày, ngươi không phải sẽ chết đói?” Nàng không nhịn được mà líu lưỡi cũng âm thầm may mắn.

Không có ai muốn về đến nhà lại nhìn thấy trong phòng có một cỗ thi thể.

Thấy hắn không có ý nói tiếp, Lâu Tây Nguyệt cảm thấy thật mất mặt, mín chặt môi,“Ta mới nấu cháo ngươi có thể ăn ngay, ngươi nghỉ ngơi đi.” Nói xong, nàng liền xoay người đi ra ngoài.

“Cô nương -”

Nàng quay người trở lại,“Gọi ta là Lâu Tây Nguyệt.”

“Cám ơn ngươi, Lâu cô nương.”

Nói một câu cảm tạ mà cũng lạnh như thế, người này thật sự đáng ghét!

Trời trong nắng ấm, rất thích hợp với các hoạt động ngoài trời.

Thu Minh Phong nằm nửa ngày trên ghế trúc trong viện, mơ mơ màng màng ngủ một lát.

Tiếng bước chân thật nhẹ truyền đến tai hắn, hắn xoay người trợn mắt, ngồi dậy, đi đến cửa viện.

Đưa mắt nhìn, một bóng người mảnh khảnh từ xa chậm rãi đi tới.

Bộ váy áo bình thường nhưng lại không giấu được dung mạo xinh đẹp, lông mày thanh tú, xinh xắn, hồn nhiên nhưng ở giữa ngẫu nhiên lộ ra một chút giảo hoạt, lúc  nhăn mày cười sẽ là rất phong tình.

NHìn thấy bóng dáng cao lớn đag dựa ở cửa viện Lâu Thu Nguyệt đi vài bước tới, hai tay cầm cái sọt trúc, mày liễu của nàng giương lên, thúy thanh nói:“Ngươi hôm nay tinh thần không tồi nha, lại có thể ra cửa đứng.”

Nàng bình thường sẽ không giả nam trang, trừ khi muốn ra ngoài làm việc.

Hắn nghe ra trong lời nói của nàng có ý chế giễu, nhưngThu Minh Phong không để tâm, trầm mặc xoay người đi vào trong viện ngồi xuống ghế.

Lâu Tây Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn nhăn nhăn mũi, sau đó hừ một tiếng, dứt khoát  đi đến phòng bếp bỏ đồ.

Khi nàng đi ra, nhìn thấy hắn nằm yên ở trên ghế trúc, trong lòng rất là khó chịu, dùng sức ném tới hắn một túi đồ,“Này, cho ngươi.”

Thu Minh Phong giơ tay đón lấy rồi mở ra, đó là húng lìu.

Nàng đi tới, đem khay để trên bàn trúc bên cạnh hắn

Trong khay có mấy thứ điểm tâm, và một âm trà nàng vừa mới pha.

Thu Minh Phong rót ra hai chén trà.

Lâu Tây Nguyệt nguôi giận một chút, đôi môi hồng nhuận nhếch lên, cầm lấy một chén trà,,“Ngươi vẫn còn biết thức thời.”

Nhẹ nhàng nhấp một hớp trà thơm mát, nàng tựa lưng vào ghế ngồi hơi hơi nheo mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn tựa như một chú mèo lười nhác.

Ánh mắt Thu Minh Phong lơ đãng dừng ở trên người nàng, nàng có một mái tóc thật đen, dài lại không dùng vật trang sức gì đặc biệt, chỉ dùng khăn cùng cây trâm đơn giản cài lên mái tóc. Trên mặt nàng không dùng son phấn  là khuôn mặt trắng thuần khiết.

“Tây Nguyệt.”

“Ân?” Nàng lười biếng lên tiếng trả lời.

“Ngươi đang nghĩ tới nơi nào vậy?”

“Ta nghĩ khi nào thì ngươi sẽ rời đi.”

“Phải không?”

Nàng đột nhiên quay đầu về phía sân nhìn thoáng sang bên trái, thanh âm mang theo điểm đau thương,“Sư phụ trước khi mất nói qua, sau này ta muốn làm gì đều được.”

Hắn không nói chen vào.

Nàng tiếp tục nói:“Chẳng qua, sưu phụ yêu cầu ta nếu nhìn thấy có người cầm một khối ngọc trúc phiến tới cửa, nhất định phải cứu người đó một lần, đây là do sư phụ nợ ân tình của người ta.” Sư phụ trước khi mất nói, cái gì cũng có thể nợ được chỉ duy nhất nợ ân tình không thể không trả nên nàng nhất định phải thay sư phụ trả nợ.

Nàng lấy ra một cái dây treo hai khối ngọc trúc phiến, môi nhẹ nâng lên,“Hiện tại tâm nguyện duy nhất của sư phụ ta đã thay người hoàn thành, này đôi ngọc trúc đã nguyên vẹn, ta cuối cùng cũng có thể ăn nói được với sư phụ rồi.”

Nhìn tới khối ngọc trúc, trong mắt Thu Minh Phong ánh lên một tia sáng. Miếng ngọc kia hắn vẫn luôn cất giữ bên người, hiện tại lại bị nàng xâu lại đeo cùng nhau bên người, trong lòng có cảm giác thật kỳ lạ.

Nàng đeo lại chiếc vòng cổ, lấy một miếng điểm tâm đưa lên miệng ăn.

Ăn xong 2 miếng điểm tâm, nàng vỗ vỗ nhẹ các mảnh vụn trên tay, rồi kéo tay áo lộ ra cánh tay trắng như tuyết.

Thu Minh Phong vội đem ánh mắt nhìn về phía rặng núi xa xa.

Quấn ống quần lên, Lâu Tây Nguyệt lại dùng khăn vấn mái tóc dài lại, sau đó không nhịn được nhìn nhìn sang người bên cạnh.

“Này, ngươi ở trên giang hồ thực sự rất nổi danh phải không?”

Hắn nhìn nàng, không nói.

Lâu Tây Nguyệt mất hứng,“Ngươi có thể bỏ cái bộ dạng này đi được không? Nói nhiều mấy câu ngươi sẽ chết hay sao?”

“Nói cái gì?”

Mày liễu của nàng nhăn lại,“Ngươi nói cái gì? Ta hỏi ngươi sao ngươi lại không trả lời?”

“Không thể.” Hắn cự tuyệt rất kiên quyết.

“Vì sao?”

“Có chút vấn đề ta không trả lời được.”

Lâu Tây Nguyệt nhất thời chán nản, ngón trỏ chỉ vào hắn hơi run,“Chẳng lẽ ngươi không biết mình trong giang hồ có tiếng tăm hay không? “

“Hư danh mà thôi.”

“……” Quả thực nàng bị hắn làm cho tức chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang