Mùa đông năm ấy, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng.
Tiểu đạo sĩ xuất phát từ đạo quán đến chân núi, mang theo một bình canh nóng, đi tới giữa sườn núi là nơi sư thúc ở.
Tuyết đã rơi dày đặc một lớp, khi giẫm lên còn có thể phát ra âm thanh “bộp bộp” khá là thú vị.
Tiểu đạo sĩ hít hít khí lạnh đến đỏ bừng cái mũi nhỏ, trong lòng không nhịn được lén lút nói thầm, làm đại sư huynh thật sự quá mệt mỏi rồi!
Mỗi ngày đều có cả đám người đầu óc củ cải gây ầm ĩ, chưa tính đến chuyện không lo tu học đạo pháp, mà các vị trưởng bối cũng không chịu yên tĩnh.
Sư thúc sư phụ cãi nhau cả ngày, sư thúc là người ngạo kiều, giận lên là bỏ về nhà mình giữa sườn núi. Sư phụ thì không chịu hạ thể diện đi xin lỗi, lần nào cũng sai hắn mang theo một bình canh nóng thơm ngát với vẻ mặt “áy náy” đi xin lỗi thay.
Đi tới trước cửa ngôi nhà khang trang nằm ở giữa sườn núi, tiểu đạo sĩ đặt bình canh xuống, gõ vài cái lên cửa gỗ, giọng cung kính kêu: “Sư thúc, con là Thanh Trúc, đến đưa đồ cho ngài.”
Sau đó liền bưng cái bình lên, lùi về sau hai bước lẳng lặng chờ đợi.
Hai phút sau, có một nam nhân chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi ra mở cửa, người đó mặc áo bào, khuôn mặt tuấn tú, một cặp mắt hoa đào xinh đẹp cất giấu vài phần tức giận: “Vân Huy đâu?”
Tiểu đạo sĩ cầm bình đưa tới, rồi nói: “Sư phụ đã nấu món điểm tâm mà ngài thích nhất —— chè khoai môn đậu đỏ, sư phụ còn nói là chờ ngài hết giận, sư phụ sẽ tự mình mang điểm tâm đến đây chịu tội.”
Sắc mặt sư thúc đã hòa hoãn hơn, nhận lấy bình canh nóng, rồi nói: “Nói với Vân Huy, chè khoai môn đậu đỏ phải cho nhiều mật ong.”
Nhìn bộ dạng chắc là cũng muốn hòa rồi.
Tiểu đạo sĩ gật gật đầu, nhìn sư thúc đóng kỹ cửa chính, rồi mới quay người chuẩn bị trở về.
02
Xa xa, có một đốm hồng xinh xắn, dưới trời tuyết trắng lại giống như một đóa hồng rực rỡ khiến cho lòng hiếu kỳ của tiểu đạo sĩ nổi lên.
Sau khi lại gần, hắn phát hiện ra một bé thỏ trắng nhỏ đang hôn mê. Tướng ngã chỏng vó lên trời để lộ cái bụng tròn tròn dưới tuyết trắng. Mấu chốt là bé thỏ đang khoác một chiếc áo choàng đỏ.
Đây là lần đầu tiên tiểu đạo sĩ nhìn thấy một bé thỏ khoác áo choàng đỏ.
Hắn dùng tay chọt nhẹ vào bé thỏ con, phát hiện thỏ nhỏ không phản ứng. Nhưng trên người có độ ấm, chắc là còn sống.
Tiểu đạo sĩ lấy áo choàng quấn quanh bé thỏ con mập mạp béo ú, nhét vào trong lòng rồi mang về đạo quán.
Sư phụ vẻ mặt căng thẳng chạy ra đón: “Sư thúc con nói thế nào?”
“Chè khoai môn đậu đỏ phải cho thêm mật ong.” Tiểu đạo sĩ thở dài một hơi, giọng oan ức: “Lúc thường sư phụ nhường sư thúc một tí, hai người cãi nhau khiến con giữa trời đông thế này còn chạy đi giảng hòa.”
Nét mặt anh tuấn của sư phụ dần nhăn nhó, trên mặt tràn đầy vẻ oan ức: “Tính tình của sư thúc con, con cũng không phải không biết, hôm qua có vài khách nữ đến đạo quán hành hương nhân tiện hỏi thăm đường, có cười với ta hai lần. Sư thúc của con liền không tha thứ, cả tối không thèm nói chuyện với ta, sáng ra đã một mạch trở về căn nhà bên sườn núi.”
Thế giới người lớn thật phức tạp quá đi, tiểu đạo sĩ vừa tròn mười bốn tuổi lắc đầu chán nản trở về phòng chăm sóc bé thỏ con.
03
Đặt bé thỏ con nằm lên giường, hắn tỉ mỉ quan sát, bé thỏ này toàn thân trắng như tuyết không hề lẫn một cọng lông màu, hơn nữa da lông bóng loáng không dính nước, toàn thân như lớp mỡ sữa, vừa nhìn là đã muốn chăm sóc thật tốt.
Cơ mà, tại sao nó lại nằm đó trong trời tuyết lạnh như vậy? Kì lạ là còn khoác một áo choàng đỏ?
Tiểu đạo sĩ không hiểu, mà hắn cũng lười suy nghĩ. Lót cho bé thỏ con một ổ rơm ấm áp. Sau đó xuống bếp rửa cải xanh cùng hai quả cà rốt, lại đặt lên đầu nằm của bé thỏ, hi vọng sau khi thỏ con tỉnh lại liền sẽ được ăn no.
Nửa đêm, khi tiểu đạo sĩ đang mơ màng ngủ, loáng thoáng nghe được tiếng gặm rau củ đặc biệt trong trẻo “rột rột rột.”
Bé thỏ con tỉnh rồi ư? Tiểu đạo sĩ vui mừng một lúc, muốn ngồi dậy để xem thỏ con gặm rau củ, nhưng không thể cưỡng lại sức hút của giấc mộng, mắt cơ bản là không thể mở ra nổi.
Đầu óc dần mê man, hắn nghe thấy một âm thanh mềm mại bên tai: “Tại sao không cắt cà rốt thành miếng nha? Tôi ăn rất bất tiện.”