Mục lục
Lâu hạ hạ sinh con cho tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1: LÂU HẠ HẠ BỊ HÃM HẠI

"Hự, hự...!!!"

Lâu Hạ Hạ bởi vì tiếng động lạ mà mơ màng mở mắt, ngơ ngác khẽ choàng tỉnh dậy. Xung quanh cô lúc này chỉ toàn là bóng đêm tối tăm, lạnh lẽo, không khí u ám, thỉnh thoảng lại nương theo mùi bạc hà phảng phất. Lâu Hạ Hạ xòe hai bàn tay ra phía trước, chỉ thấy một màu đen mờ mờ phản chiếu vào trong ánh mắt.Lạ thật, sao trời nhanh tối thế này. Đầu cô còn đau ê ẩm sau khi bị ngất đi. Phải rồi, khi nãy Lâu Hạ Hạ đã bị một người đàn ông lẻn được vào nhà, bắt cóc cô đem đi...

Lâu Hạ Hạ vốn là một nữ styles nổi tiếng nhất thành phố Khiết Giang. Cô vừa khéo tay, giỏi giang, lại vừa xinh đẹp, quyến rũ rung động lòng người. Khắp giới nghệ thuật đều tung hô cô, săn đón cô tựa như các nữ minh tinh nổi tiếng khác. Không có một ai khi đã được bàn tay ngọc ngà của Lâu Hạ Hạ cầm cọ trang điểm mà không trở lên xinh đẹp gấp bội phần. Vì thế, ở trong thành phố Khiết Giang này, nhắc đến tên của Lâu Hạ Hạ là người ta sẵn sàng chừa ra mấy phần nể phục.



Lâu Hạ Hạ vẫn chưa có bạn trai. Cô luôn tự khắc cốt ghi tâm trong đầu:" Cuộc sống độc thân là hạnh phúc nhất!". Bởi thế, ngay cả trong mơ Lâu Hạ Hạ vẫn không muốn kết hôn, sinh con. Một gia đình nhỏ hạnh phúc luôn là một điều gì đó rất đỗi xa xỉ! Với riêng Lâu Hạ Hạ là như thế!

Hôm nay, Lâu Hạ Hạ nhận lời mời đến khách sạn A để trang điểm cho phu nhân của tổng giám đốc Trương Thạch Hàn- một người chuyên kinh doanh và mua bán đá quý khắp cả trong và ngoài nước. Địa điểm gặp mặt họ đã sắp đặt trước, Lâu Hạ Hạ chỉ việc chuẩn bị đồ trang điểm, nghỉ ngơi một chút, rồi chờ tới giờ là lái xe đến điểm hẹn.

Khoảng chừng hơn bảy giờ tối, Lâu Hạ Hạ lái xe đến điểm hẹn. Cô chọn cho mình một chiếc váy trắng kiêu sa xẻ đùi, để lộ bắp chân cao vút, trắng mịn nõn nà. Chiếc váy bó ôm sát lấy vòng eo nhỏ bé của cô, khiến Lâu Hạ Hạ trông càng thêm rạng rỡ như hoa như ngọc.

Khách sạn A rộng lớn vô cùng, bên ngoài tiền sảnh còn lắp đặt cả một hệ thống suối nước nóng, bên trên mặt nước còn rải cánh hoa hồng nhập khẩu từ Balan, quanh năm mở cửa cho khách ngâm mình thưởng thức. Những cánh hoa bồng bềnh, kiều diễm trôi trông tựa như những viên ngọc long lanh dưới nắng.



Lâu Hạ Hạ chép miệng: " Thật không hiểu ai là người đã xây dựng lên khách sạn này, suối nước nóng lại đặt giữa tiền sảnh thế kia quả thực chiếm hết không gian!". Cô xách túi đồ, ung dung bước vào thang máy. Thang máy chưa kịp khép lại thì chợt có một bàn tay đặt vào khe giữa, đẩy mạnh cánh cửa ra. Một người đàn ông cao lớn lững thững tiến vào, đứng bên cạnh cô. Lâu Hạ Hạ vì đeo kính đen nên không nhìn rõ mặt người đứng bên cạnh, hơn nữa, cô cũng không lấy làm quan tâm, chỉ chăm chú đứng yên nhìn về phía trước. Mùi hương bạc hà trên cơ thể người đàn ông khẽ bay thoang thoảng khắp thang máy. Thật không may, Lâu Hạ Hạ lại mắc chứng dị ứng với bạc hà, cứ tiếp xúc với bạc hà là nước mắt nước mũi cô tự động chảy ra không ngớt. Giờ đây trong không gian kín thế này, mùi hương bạc hà không thể nào thoát ra được, cứ thế bay phảng phất khắp mọi ngóc ngách. Có lẽ do cũng đã nhận thấy vẻ mặt khác thường của cô, người đàn ông hơi nhíu mày lại. Sau đó lại trở về trạng thái lạnh lùng lúc ban đầu.

Nơi phu nhân Trương hẹn gặp cô nằm ở tầng thứ mười bảy. Ngay khi thang máy mở, Lâu Hạ Hạ như vớ được chút ánh sáng cuối cùng, lững rỡ ôm đồ chạy thật nhanh ra phía ngoài mà thở hổn hển. Nếu cho cô ở đó thêm một lúc nữa, chắc cô sẽ chết ngạt vì khó thở mất.

Phu nhân Trương đã ngồi ở phòng chờ cô từ lúc nào. Nhìn thấy Lâu Hạ Hạ mệt mỏi bước vào, bà vội vã đứng dậy, tiến tới bên cạnh đỡ cô ngồi xuống:

- Lâu tiểu thư không sao chứ? Trông cô có vẻ mệt mỏi quá!

Lâu Hạ Hạ tháo kính, hai mắt lúc này đã trở lên ửng đỏ vì chảy nước mắt nhiều, cười trừ đáp:

- Phu nhân Trương đừng lo. Khi nãy ở trong thang máy tôi có gặp một người đàn ông dùng nước hoa bạc hà.

Phu nhân Trương như hiểu ra vấn đề, bèn lo lắng đáp:

- Cô thấy ổn chút nào chưa? Cô vốn bị dị ứng mùi bạc hà mà!

- Cảm ơn, tôi không sao rồi!

Lâu Hạ Hạ mỉm cười thân thiện đáp.

Vì Trương phu nhân sắp phải đi dự buổi tiệc lớn nên Lâu Hạ Hạ bắt đầu bắt tay vào làm việc ngay! Cô cẩn thận tẩy trang, dặm phấn, chăm chút khuôn mặt Trương phu nhân từ những chi tiết nhỏ nhất. Động tác trang điểm của cô thuần thục, nhanh nhẹn mà lại rất nhẹ nhàng, êm ái khiến Trương phu nhân nhắm mắt lim dim, cảm tưởng như có thể thiếp đi mà ngủ lúc nào không biết.

Khoảng độ hai tiếng sau, Lâu Hạ Hạ dịu dàng khẽ lay vai Trương phu nhân dậy. Nghe tiếng gọi, Trương phu nhân giật mình tỉnh giấc. Bà không ngờ rằng lần đầu tiên trong đời lại có người trang điểm cho bà mà khiến bà có thể ngủ một giấc ngon lành đến thế. Trương phu nhân cầm lấy gương soi, càng thêm mãn nguyện với tài năng trang điểm của Lâu Hạ. Trương phu nhân năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, ấy vậy mà dưới đôi bàn tay thiên phú của Lâu Hạ khiến bà bỗng trông trẻ trung, rạng rỡ như chỉ ngoài bốn mươi. Bà cười tươi hớn hở, buông lời khen không ngớt:

- Lâu tiểu thư quả thật xứng danh với lời đồn. Nay được tận mắt chứng kiến, tôi thật tâm ngưỡng mộ!

Vừa nói, Trương phu nhân vừa bắt tay cảm ơn Lâu Hạ, lại vừa rút một sấp tiền dày cộm coi như quà cảm ơn. Lâu Hạ không từ chối, trực tiếp đem tiền cất vào trong túi, gật đầu chào từ biệt Trương phu nhân rồi rảo bước ra về.

...

Trên đường về, Lâu Hạ cảm thấy hơi đói. Thế là cô đậu xe xuống lề đường, tiến tới quán cháo quen thuộc, gọi một bát và thưởng thức. Lâu Hạ rất thích ăn cháo. Với một người trang điểm như cô, đang dùng bữa thì khách có thể gọi bất cứ lúc nào. Những năm trước, Lâu Hạ còn tùy ý nhận bất kể các cuộc gọi nào, thế nhưng giờ đây, cô chỉ nhấc máy nghe điện thoại của những người mà mình lưu trong danh bạ và những người trực tiếp đến gặp để bàn công việc.

Chủ quán cháo là người mà Lâu Hạ đã quen biết từ lâu. Bác Lý mở ra quán cháo này đã được hơn chục năm. Từ khi cô chuyển tới đây sinh sống, một tuần cỡ phải vài lần cô lái xe ra đây để ăn. Lần nào cũng là cháo cá, bỏ thật nhiều hành và hạt tiêu. Bác Lý đã quá quen thuộc với sở thích này của cô nên khi trông thấy cô đi tới, bác Lý đã mỉm cười chuẩn bị sẵn trên bàn cho cô.

Sau khi ấm bụng, Lâu Hạ Hạ đứng dậy, trả tiền cho bác Lý, chào hỏi bác thêm chút nữa rồi lên xe ra về. Cô sống ở tầng thứ mười trong một khu chung cư cao cấp, giàu sang bậc nhất cả nước. Lâu Hạ Hạ ở một mình. Toàn bộ tiền mua nhà đều tự tay cô sắm sửa và chi trả, tuyệt đối không ngửa tay xin tiền bố mẹ một lần. Giữa cô và mẹ xảy ra mâu thuẫn rất lớn. Do vậy, mặc dù đã hai năm trôi qua, Lâu Hạ vẫn chưa một lần gọi điện về cho mẹ, cũng không hề đặt chân về nhà lấy một lần mà chỉ nghe ngóng tình hình gia đình qua lời kể của bố.

Sau khi nhập mật mã, cánh cửa nhà tự động mở ra. Lâu Hạ đem dọn dẹp lại đống đồ nghề để trong túi, bày biện lại cho gọn gàng, rồi ôm quần áo bước vào nhà tắm. Dòng nước mát lạnh xối xuống cơ thể của cô khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Lâu Hạ ngâm mình vào bồn tắm một lúc lâu, hai mắt lim dim thiếp đi lúc nào không biết. Đến khi cô giật mình tỉnh dậy mới vội vàng xả nước, lau sạch người rồi vội vã lên giường nằm nghỉ. Lâu Hạ thiu thiu ngủ thì lại chợt nghe thấy có tiếng lạch cạch vang lên bên ngoài phòng khách. Cô với tay bật điện lên, nhưng hệ thống điện trong nhà đã hòn toàn bị ngắt. Từ trước tới nay, chung cư chưa bao giờ xảy ra tình trạng cúp điện như thế này. Lâu Hạ lấy làm kì quái, vội lần mò tìm điện thoại, bật đèn lên soi một lượt khắp phòng ngủ. Cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt. Tiếng lạch cạch vẫn vang lên đâu đó. Lâu Hạ bèn nghĩ có thể là mèo hoang vào tìm thức ăn vì cửa sổ ban công cô không hề đóng lại. Nghĩ vậy, Lâu Hạ bèn xỏ đôi dép bông, nhẹ nhàng xoay nắm cửa phòng ngủ, tiến về nơi phát ra tiếng động. Không gian tối đen như mực, chỉ có thứ ánh sáng mờ mờ từ điện thoại hắt lên trên tường. Lâu Hạ soi đèn, nhìn khắp nơi, mở cả cánh cửa bếp nhưng không có một con mèo nào cả. Tiếng lạch cạch giờ đây lại thay bằng tiếng bước chân. Dựa vào hình bóng phản chiếu lên bức tường, Lâu Hạ trông thấy đằng sau lưng mình có hình bóng của một người đàn ông đang đứng im lìm, bất động. Trái tim nhỏ bé của Lâu Hạ đánh bộp một nhịp, run run từ từ quay đầu lại. Người đàn ông lao tới, lấy tay bịt chặt miệng cô. Lâu Hạ Hạ sợ hãi ngất lịm ngay lập tức.

Lúc này đây, Lưu Hạ Hạ chợt nhận ra cô lại đang nằm trên một chiếc giường. Mà cũng không đúng, một chiếc giường xa lạ, và cả một căn phòng hoàn toàn xa lạ nữa.

Một cảm giác sợ hãi dần dần bao trùm lấy cơ thể cô khiến cô run run ôm lấy vai mình. Nhưng đến lúc này, cô càng nhận ra một sự thật kinh sợ hơn nữa, đó là trên người cô không một mảnh vải che thân, chỉ có chiếc chăn mỏng đang đắp hờ lên người. Lâu Hạ hoảng hốt cực độ, kéo chăn cuốn lấy cơ thể, lần mò tìm công tắc bật điện. Bỗng, đằng sau lưng cô chợt vang lên một tiếng cười lạnh lẽo. Lâu Hạ lắp bắp, nói không lên lời:

- Ai, ai đó?...

Chưa để Lâu Hạ kịp hoàn hồn, một bóng đen to lớn chợt lao tới, hung hăng đè mạnh cô xuống dưới thân. Lâu Hạ chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết!
CHƯƠNG 2: CUỒNG BẠO CƯỠNG BỨC CÔ

Hơi thở nam tính của hắn phả vào mặt cô, mùi hương bạc hà thoang thoảng, lại là thứ mùi đáng ghét đó. Lâu Hạ bất giác nhớ đến người đàn ông mà cô đã tình cờ gặp trong thang máy. Khắp người hắn ta khi đó cũng tỏa ra mùi bạc hà giống hệt như thế này. Hơn nữa, khi Lâu Hạ chạy ra khỏi thang máy, vô tình trông thấy hắn vãn đứng ở đó, đưa mắt nhìn cô chằm chằm. Có lẽ nào người đàn ông đang đứng trước mặt này lại chính là kẻ đó?

Lâu Hạ khó nhọc cố gắng giẫy giụa. Mỗi một lần hắn định đưa môi xuống hôn cô, cô đều quay đầu tránh đi, bặm chặt môi lại. Sự chống cự của cô khiến hắn bực tức, thẳng tay tát vào mặt Lâu Hạ, khiến cô lập tức choáng váng, thở hổn hển khó nhọc.

- Người đàn bà độc ác như cô đến chết cũng không đáng. Tôi phải hành hạ cô, chà đạp cô, sỉ nhục cô như cái cách mà cô đã làm với người khác.



Lâu Hạ quả thực không hiểu những lời hắn nói là có ý gì. Từ trước đến nay, cô luôn sống trong sạch, người không phụ đất, trời không phụ người... Hắn lại đay nghiến, mắng nhiếc cô là loại phụ nữ độc ác, đê tiện. Lâu Hạ uất ức, hận không thể một dao đâm chết hắn.

Sự căm hận mà hắn dành cho Lâu Hạ quả thực rất lớn. Mắng xong, hắn hung hăng lấy tay bóp chặt miệng Lâu Hạ, cúi xuống lần nữa đem miệng mà thỏa sức cắn mút cô, hai chân Lâu Hạ không ngừng đạp loạn xạ vào cơ thể hắn. Nhưng hắn vẫn không hề có ý định buông tha cho cô. Đôi chân cứng cáp của hắn kẹp chặt Lâu Hạ vào giữa, còn tay thì đưa lên giật phăng cúc áo, ném xuống đất. Đoạn, hắn cởi thắt lưng, đem trói hai tay của Lâu Hạ lại, buộc chặt vào thành giường. Lâu Hạ sợ sệt khóc lóc thảm thiết, miệng vẫn không ngớt cầu xin hắn tha cho mình:

- Xin anh, xin anh đừng làm hại tôi. Anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh được, nhưng xin anh đừng... đừng làm thế với tôi!!! Cầu xin...

Hắn hừ lạnh, gằn giọng chế giễu:



- Lâu Hạ Hạ ngày ngày cao cao tại thượng, được mọi người ngợi khen, ca tụng đâu mất rồi? Thế mà giờ đây lại khóc lóc, ủy khuất dưới thân tôi, hả, hả?!

Mọi sự van nài của Lâu Hạ đều trở nên vô ích. Bản năng dã thú trong người hắn đã sôi sục mãnh liệt. Bộ dạng Lâu Hạ bị trói ngược hai tay lên trên, mái tóc dài xõa sợi, nước mắt lem nhem trên mặt cùng cơ thể tuyệt mỹ lấp ló trong chiếc chăn mỏng càng khiến hắn trở lên thích thú. Hắn không nói một lời, đưa tay kéo mạnh chiếc chăn Lâu Hạ dùng để cuốn thân, ném ra ngoài. Trong màn đêm lạnh lẽo, cơ thể mịn màng trắng như bông tuyết của Lâu Hạ trở lên mờ mờ ảo ảo. Khuôn ngực cao vút, tròn đầy, vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ khiến hắn bất giác nuốt nước bọt. Lâu Hạ Hạ òa khóc nức nở. Một người con gái thường ngày cao cao tại thượng, thích thì làm, mà nếu đã không thích thì dù có cho cả núi vàng cô cũng tuyệt nhiên không thèm đụng tới, đêm nay lại ê chề, nhục nhã bị một gã đàn ông xa lạ ức hiếp. Hắn ngắm nhìn cơ thể Lâu Hạ Hạ một hồi, đánh giá một lượt, rồi hung hăng cúi xuống, bóp chặt miệng Lâu Hạ, hôn ngấu nghiến, cắn mút cô thêm lần nữa. Bờ môi của hắn trơn trượt, ấm nóng, quét dọc một lượt khắp cơ thể cô. Sau đó, không nói không rằng, bèn trực tiếp cưỡng ép cô. Lâu Hạ thở hổn hển, đau đớn hét lên một tiếng. Cả cơ thể cô như bị xe rách làm nhiều mảnh. Nhận thấy sự đau đớn từ cô, hắn hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn hung hăng chà đạp Lâu Hạ hết lần này đến lần khác.

Lâu Hạ Hạ tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau. Cô nhẹ nhàng mở mắt, cơn đau đớn từ tối hôm qua vẫn còn, cả cơ thể cô như bị xé làm trăm mảnh. Lâu Hạ Hạ thất thân thật rồi, mà lại còn là bị cưỡng bức! Cô ứa nước mắt, khóc không nổi nữa. Bên tai còn văng vẳng tiếng nước xối trong nhà tắm. Dù có tự nhủ một một trăm lần đi chăng nữa thì Lâu Hạ vẫn không thể gột rửa sạch những đau đớn, ê chề mà cơ thể cô đang phải gánh chịu.

Xoẹt....

Tiếng cánh cửa phòng tắm từ từ bị kéo ra. Một người đàn ông cao lớn, cởi trần, trên hông chỉ cuốn một tấm khăn choàng tắm mỏng manh bước ra. Những giọt nước mát lạnh vẫn còn nhỏ xuống khuôn ngực đẫy đà, vạm vỡ của hắn. Lâu Hạ căm hận nhìn theo hắn, gằn từng tiếng hỏi:

- Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại bắt tôi đến đây? Tại sao lại hành hạ tôi như vậy?

Trước một loạt câu hỏi dồn dập của cô, hắn chỉ thờ ơ đáp:

- Giờ cô đã là người đàn bà của tôi. Lâu Hạ Hạ, mỗi lần tôi gọi cô phải tự cúp đuôi mà đến đây ngay lập tức, nghe rõ chứ?

Lâu Hạ tức giận, hét thẳng vào mặt hắn mà quát lớn:

- Hừ, anh là cái thá gì chứ. Đừng hòng cho rằng có thể tùy ý sai khiến được tôi.

Nói xong, Lâu Hạ Hạ vơ lấy bộ quần áo dưới đất mặc vào. Trước khi rời đi, cô không quên ném vào mặt hắn một câu:

- Coi như tôi bố thí cho cơn thèm khát của anh một đêm!

Người đàn ông vẫn không nói gì, thản nhiên ngả lưng xuống giường nhắm mắt nằm nghỉ. Lâu Hạ Hạ mở cửa toan bước ra ngoài thì chợt nhận ra cánh cửa khách sạn không thể mở được. Dù cho cô thử đủ mọi cách, xoay bên nọ, ấn bên kia, đập thình thịch vào cửa nhưng nó vẫn đóng im lìm, không chút nhúc nhích. Chắc chắn gã đàn ông kia đã khóa cửa lại, không cho cô ra ngoài. Chẳng trách hắn lại thản nhiên nằm ngủ đến như thế. Lâu Hạ bất lực ngồi phịch xuống đất, đưa tay khẽ lau khóe mi. Trên người cô ngoại trừ bộ quần áo hắn chuẩn bị sẵn từ trước thì chẳng còn thứ gì đem theo người cả. Lâu Hạ ngước nhìn đồng hồ, đã quá mười một giờ trưa. Cô mệt mỏi dựa lưng vào tường, nhằm mắt nghỉ ngơi một lát, chờ hắn tỉnh dậy thì đi ra ngoài.

Đến khi Lâu Hạ choàng tỉnh thì đã là ba tiếng sau. Gã đàn ông xa lạ đã rời đi từ lúc nào. Cũng may hắn còn có chút lương tâm, vứt chìa khóa phòng lại bên cạnh Lâu Hạ. Cô vội cầm lấy chìa khóa, mở cửa bước ra ngoài. Nơi nay trông vô cùng quen thuộc. Đó chính là khách sạn A mà hôm qua cô đã tới để trang điểm cho Trương phu nhân. Từng người, từng người đi lướt qua cô. Có người thấy cô trông quen quen, dường như nhận ra chút gì đó bèn ngoảnh lại nhìn thêm lần nữa. Lâu Hạ vội vàng rời đi thật nhanh. Trên người không có một xu nào cả để mà gọi taxi, cô thầm khóc không ra tiếng.

Đang loay hoay không biết phải làm thế nào, chợt từ đằng xa, một chiếc xe đời mới bóng loáng tiến lại phía cô, rồi dừng lại hẳn. Cánh cửa vụt mở, một người đàn ông đứng tuổi đeo kính bước xuống, cúi đầu chào hỏi cô:

- Lâu tiểu thư, tôi là Triệu Tương Vũ, quản gia nhà họ Phương. Cậu chủ chúng tôi đã ra lệnh đến đón cô trở về nhà.

Lôi Hạ cúi đầu lịch sự chào lại Triệu Tương Vũ, sau đó hơi giật mình, thoáng chút ngơ ngác:

- Ông Triệu, cậu chủ của ông là ai? Vì sao lại biết tôi mà đón?

Triệu Tương Vũ đẩy cặp kính trên mắt, nhẹ nhàng đáp:

- Mời Lâu tiểu thư lên xe, tôi sẽ giải thích rõ hơn!

Vừa nói, Triệu Tương Vũ vừa đưa tay kéo cửa xe cho cô, Lâu Hạ cẩn thận vào trong xe, ngồi xuống. Trong xe lúc này còn có một người lái xe khác, nhác thấy Lâu Hạ bèn gật đầu chào. Triệu quản gia vào sau, ngồi xuống ghế dưới bên cạnh cô. Chiếc xe lao đi một cách nhanh chóng.

Lúc này, Triệu quản gia mới từ tốn trả lời cho cô những thắc mắc mà cô vừa mới hỏi

- Là thế này thưa tiểu thư, cậu chủ chúng tôi trước khi tôi đi đón cô đã dặn tôi chuyển cho tiểu thư một vật này. Ngài nói chỉ cần cô mở ra xem thì sẽ hiểu được vấn đề.

Đoạn, Triệu quản gia cẩn trọng lấy từ đằng sau ghế ngồi một chiếc hộp gỗ trạm trổ tinh xảo, những đường gân lâu năm vẫn còn hiện ra trên thân hộp. Lâu Hạ Hạ đưa hai tay đón lấy, từ từ mở nắp chiếc hộp gỗ ra. Ngay khi nắp hộp được mở, vật đựng bên trong đập vào mắt cô khiến Lâu Hạ sững sờ, đôi tay run run cầm lên xem. Đó là một tấm ảnh đã ố vàng, hai người trong tấm ảnh là chính Lâu Hạ Hạ chụp cùng một người con gái khác.

Cô gái ấy là Phương Liễu Giai, bạn thân của Lâu Hạ hồi còn học trung học. Hai cô gái tuổi đôi mươi khi ấy lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng, tâm sự cho nhau nghe đủ mọi điều thầm kín chất chứa trong lòng. Từng mảnh ký ức về Phương Liễu Giai cứ thế dâng dần xuất hiện trong tâm thức Lâu Hạ Hạ. Ngày nhập học đầu tiên hồi trung học, Lâu Hạ Hạ một mình ngơ ngác đeo cặp sách bước vào trường. Bản thân hồi đó vốn nhút nhát nên khi đứng trước ngôi trường lớn, bạn bè mới, thầy cô mới khiến Lâu Hạ Hạ hoảng sợ vô cùng. Vì mẹ sinh em trai nên bố không thể đưa cô đi nhập học, bèn nhờ dì hai chở cô đến trường. Dì hai để Lâu Hạ xuống cổng, mỉm cười chào từ biệt rồi ra về.

Vì sợ hãi quá độ mà Lâu Hạ Hạ bé nhỏ òa khóc nức nở. Chợt sau lưng bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn, chìa ra trước mặt cô một chiếc kẹo mút hình con gấu màu hồng rất đẹp. Lâu Hạ Hạ ngừng khóc, đưa tay quệt nước mắt, nước mũi tèm lem. Phương Liễu Giai cười tươi đến nỗi híp cả hai mắt lại, hai chiếc răng cửa bị sún khiến Lâu Hạ Hạ trông thấy mà phá lên cười ngặt nghẽo. Cuộc gặp gỡ của họ bắt đầu từ lúc đấy, tình bạn cứ thế chớm nở và ngày càng thêm bền chặt.

Thế nhưng, thời gian vui vẻ chẳng được mấy, Phương Liễu Giai không hiểu vì lý do gì mà tuyệt vọng đến mức nhảy sông tự vẫn, tự mình kết thúc sinh mạng non nớt ở tuổi đôi mươi. Nhìn gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười rạng rỡ của Liễu Giai trong ảnh, Lâu Hạ đưa tay che miệng rồi bật khóc. Bao năm qua đi, hình ảnh Liễu Giai tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền không còn dấu hiệu của sự sống chưa khi nào nguôi ngoai trong tâm trí của cô. Với Lâu Hạ, kể từ khi Liễu Giai mất, cô chưa từng có thêm một người bạn tri kỉ nào như cô ấy nữa.

Triệu quản gia cúi đầu, nghẹn ngào đáp:

- Phương Liễu Giai là em gái duy nhất của cậu chủ chúng tôi!

CHƯƠNG 3: BỮA TIỆC TRÊN BIỂN

Lâu Hạ ngạc nhiên vô cùng. Bởi vì trước đó, Liễu Giai chưa từng kể với cô là mình còn một người anh trai nữa. Mỗi khi nhắc về gia đình, Liễu Giai chỉ buông một câu hời hợt: " Bố mẹ mình có cuộc sống rất khó khăn, tiền bạc không có, tha phương khắp nơi. Hạ Hạ, cậu sẽ không chê mình chứ?"

Thoáng chốc, xe đã đậu dưới sảnh khu chung cư cô sống. Trước khi cô rời đi, Triệu quản gia cất giọng nhắc nhở:

- Lâu tiểu thư, hãy nhớ thật kĩ tên cậu chủ chúng tôi: Phương Trùng Sinh. Hẹn sớm gặp lại cô.



Lâu Hạ trên tay cầm chiếc hộp gỗ, bước vào thang máy bà trở về phòng. Cô đổi lại mật khẩu cửa, cẩn thận tra xét khắp một lượt. Bồn tắm đã cạn sạch nước. Hôm qua trong lúc cô đang ngâm mình, rồi bất chợt mê man, thiếp đi. Hắn đã lẻn vào được đây và bắt cóc cô đi như thế. Nhưng Lâu Hạ chưa khi nào lại có thể ngủ say đến trời đất, quỷ thần không biết như thế. Đồ đạc vẫn còn nguyện vẹn ở vị trí cũ, không có dấu hiệu bị lục lọi hay xáo trộn.

Lâu Hạ cầm theo váy ngủ, bước vào phòng tắm. Hình ảnh cả đêm hôm qua bị hắn cưỡng bức, chà đạp đầy nhục nhã cứ thế hiện lên trong đầu cô. Trên cổ, cánh tay, ngực và cả bắp đùi trắng nõn của cô vẫn còn in hằn những dấu hôn đỏ, có cả vết răng cắn đến rớm máu mà hắn để lại trên người cô. Lâu Hạ cắn răng, nhắm chặt hai mắt, cô quên đi ký ức kinh hoàng đó. Cô xối nước thật mạnh vào cơ thể, ra sức chà xát đến mức đỏ ửng . Hơn tiếng sau, Lâu Hạ mới mệt nhọc bước ra khỏi phòng tắm, nằm vật ra giường, cầm lấy bức ảnh Liễu Giai lên xem. Năm đó Liễu Giai không nói gì mà nhẫn tâm tự kết thúc sinh mạng của mình như vậy khiến Lưu Hạ đau đớn vô cùng. Hôm nay, anh trai cô ấy tới tìm cô là có ẩn ý gì? Phương Trùng Sinh? Lưu Hạ chợt nhớ ra tên của anh trai Liễu Giai, bèn với lấy điện thoại, gõ ra tên của Phương Trùng Sinh. Chưa cần đợi quá hai giây, điện thoại hiện lên hơn một triệu kết quả tìm kiếm. Lâu Hạ trợn tròn hai mắt, không thốt lên lời. Phương Trùng Sinh là tổng tài tối cao của tập đoàn Phương thị. Hắn được gọi là Phượng vũ trong muôn loài phượng vũ bởi tài năng, khí chất và quyền lực bức người. Hắn tự mở rộng thị trường công nghệ thông tin tối tân nhất, phủ sóng toàn bộ các nước trên toàn thế giới. Tổng thống từng chính tay viết thư cảm ơn hắn vì những thành quả xuất sắc bậc nhất mà hắn đem lại cho đất nước, cho cả thế giới. Lâu Hạ không chỉ kinh ngạc về tài năng hơn người của hắn, mà còn kinh sợ, sau đó là cảm giác phẫn nộ khi hắn, phải, chính là hắn, chính hắn là kẻ đã bắt cóc, cưỡng bức cô ngày hôm qua.

Gương mặt của hắn làm sao Lâu Hạ có thể quên được. Cô nắm chặt điện thoại, tắt nguồn, không muốn ai làm phiền. Phương Trùng Sinh là anh trai của Lưu Giai, nhưng vì sao hắn lại bắt cóc cô, chà đạp cô, sau đó còn gửi ảnh của Liễu Giai cho cô nữa. Chả lẽ, hắn nghi ngờ cái chết của Liễu Giai có dính líu đến cô. Hoặc là hắn muốn tiếp cận cô để điều tra về cái chết của em gái mình.

Hành loạt câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu của Lâu Hạ. Sau đó, cô quyết định ngủ một giấc để quên hết đi tất cả những chuyện đã xảy ra.



Buổi sáng ngày hôm sau, Lâu Hạ nhận được cuộc điện thoại của Thiết Lam, quản lý của cô nói về một bản hợp đồng mới rất ư hậu hĩnh. Gọi là quản lý nhưng Thiết Lam và Lâu Hạ vốn là bạn bè với nhau. Thiết Lam sẽ đứng ra nhận các lời mời của Lâu Hạ, nếu cảm thấy đối phương phù hợp, có tiếng nói trong thành phố thì sẽ đồng ý nhận lời. Đầu dây bên kia, Thiết Lam mừng rỡ cười lớn:

- Lần này làm một mẻ lớn nhé! Khách sộp, khách sộp.

Lâu Hạ thờ ơ đáp lại mấy tiếng.

- Nhanh thay đồ đi, ba mươi phút nữa chị qua đón em.

Người ký hợp đồng trang điểm lần này với họ là Tương Mỹ Chi- con gái của một thương gia giàu có. Cô ấy sắp có bữa tiệc du ngoạn trên biển. Nghe nói, buổi tiệc này mở ra vốn để tổ chức sinh nhật cho thiên kim tiểu thư nhà họ Lý, Lý Phương Phụng. Lý Phương Phụng là một nữ diễn viên nổi tiếng, Lâu Hạ Hạ cũng đã từng xem qua phim cô đóng, phải nói diễn xuất của Lý Phương Phụng rất hay. Do vậy tiệc mừng sinh nhật lần này của cô ấy sẽ có rất nhiều diễn viên, khách mời có chức có quyền trong và ngoài nước đến tham dự. Tương Mỹ Chi vì không muốn mình bị lu mờ trong suốt buổi tiệc nên đã bỏ ra một số tiền lớn, ký hợp đồng trang điểm ba ngày, ba đêm với Lâu Hạ. Đương nhiên Lâu Hạ sẽ đồng ý. Tiền tuôn đến tay thì tội gì không nắm bắt lấy cơ hội.

Đúng ba mươi phút sau, Thiết Lam đã đứng chờ cô dưới lầu. Lâu Hạ khoác một chiếc áo len cao cổ, mặc quần Jean bó sát, cốt che chắn đi những dấu vết thô bạo mà Phương Trùng Sinh đã gây ra cho mình.

Thiết Lam lái xe đánh thẳng một mạch đến nhà họ Tương. Tương Mỹ Chi đã chờ sẵn ở cửa. Trông thấy Lâu Hạ Hạ bèn vội vàng chạy tới, bắt tay chào hỏi cô:

- Cảm ơn Lâu tiểu thư đã đồng ý giúp đỡ tôi. Ngoài tiểu thư ra, tôi không tin vào tay nghề của nhũng kẻ khác.

Lâu Hạ Hạ cố nở ra một nụ cười thân thiện, cùng Tương Mỹ Chi lên xe đi thẳng tới điểm hẹn.

Nơi họ dừng chân là một cảng biển rộng mênh mông, những đàn hải âu sải cánh trắng tung bay ngập trời. Nước biển xanh một màu ngọc bích, Lâu Hạ cảm tưởng ở dưới biển là một thế giới tuyệt đẹp khác đang chờ đón cô.

- Mạch tiểu thư?

Tiếng gọi của Tương Mỹ Chi kéo Lâu Hạ trở về thực tại.

- Chúng ta lên thuyền thôi!

Tương Mỹ Chi hồ hởi đáp, kéo tay Lâu Hạ cùng lên thuyền.

Chiếc thuyền rộng lớn và sang trọng nhất mà lần đầu tiên Lâu Hạ trông thấy. Trên tàu còn có cả khu vui chơi, giải trí cho trẻ em. Hơn nữa, tàu còn có cả hệ thống tự động sưởi ấm toàn bộ thân tàu ,... cho khách. Những căn phòng xa hoa, lộng lẫy, đồ trang trí được dát một lớp vàng mỏng, tăng thêm độ lấp lánh, lung linh mê đắm. Từng vị khách mời danh tiếng, sang trọng ung dung bước đi, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp tựa như tranh vẽ.

Tương Mỹ Chi và Lâu Hạ được sắp xếp hai phòng cạnh nhau. Sắp đến giờ cử hành bữa tiệc chúc mừng sinh nhật cho Lý Phương Phụng, Lâu Hạ bèn cẩn thận trang điểm cho Tương Mỹ Chi. Sau đó không quên chọn cho cô ấy một chiếc váy đầm dạ hội vừa vặn với cơ thể Mỹ Chi. Nét trang điểm hài hòa mà đẹp như vẽ, cùng bộ váy bó sát mà Lâu Hạ đã chọn cho Tương Mỹ Chi khiến cô ấy trở lên xinh đẹp bội phần. Tương Mỹ Chi soi gương, ngắm nghía không ngớt, rồi mãn nguyện cùng đi đến phòng khách. Phòng khách được trang hoàng bởi những ánh đèn Leon lấp lánh, khẽ toản ánh sáng dịu ngọt mà không quá chói lòa. Người nào người lấy đều xúng xính lộng lẫy, kiêu kỳ đứng tán gẫu, trò truyện với nhau.

Lâu Hạ Hạ mặc cho mình một chiếc váy màu xanh ngọc dài, thanh lịch mà vẫn tôn lên nước da trắng ngần cùng cơ thể hoàn mỹ của cô.

Đúng tám giờ tối, Lý Phương Phụng bận một chiếc đầm đỏ kiêu sa, nhẹ nhàng bước ra từ trên cao. Mái tóc xoăn bồng bềnh tạo thành những đường ứng quyến rũ. Những người khác thì thầm to nhỏ, buông lợi khen ngợi không ngớt.

- Các vị! - Lý Phương Phụng mỉm cười dịu dàng nói.

- Thật may mắn cho Lý Phương Phụng tôi hôm nay được mọi người dành cho những món quà, những lời chúc mừng sinh nhật rất đáng quý. Tôi trân trọng và chân thành cảm ơn những tình cảm mà các vị đã dành cho tôi. Xin cảm ơn rất nhiều!

Một tràng vỗ tay nổi lên, mọi người bắt đầu cùng nhau uống rượu vang thượng hạng, ca tụng những lời chúc mừng ngọt ngào nhất dành cho Lý Phương Phụng.

- Phương tiên sinh liệu có đến đây không nhỉ?

Một cô gái đứng bên cạnh Lâu Hạ Hạ, cất giọng hỏi những người gần đó. Nghe đến cái tên đó, cơ thể Lâu Hạ Hạ chợt run lên. Cô toan bước ra chỗ khác, thì lại nghe thấy một cô gái khác tiếp lời:

- Tôi nghĩ Phương tiên sinh chắc không đến đâu. Ngài Phương chưa từng tham gia bất cứ buổi tiệc nào như thế này cả. Hơn nữa, ngài ấy còn phải điều hành tập đoàn lớn, đâu có rảnh mà tới đây dự tiệc sinh nhật.

- Nhưng cũng buồn cho Lý Phương Phụng, hôm nay sinh nhật mà hôn phu không đến! Trông sắc mặt cô ấy không được vui vẻ cho lắm.

" Hôn phu?", Phương Trùng Sinh là vị hôn phu của Lý Phương Phụng. Lồng ngực Lâu Hạ đánh một tiếng bộp, sự căm ghét, uất hận càng sục sôi trong lòng cô. Hắn đã có vợ chưa cưới, vậy mà còn dám cưỡng ép cô, cướp đi thứ quý giá nhất của cô một cách tàn nhẫn. Hai bàn tay Lâu Hạ nắm chặt lại, quay người trở ra ngoài thuyền. Trái với không khí náo nhiệt ở trong kia là sự im lặng, bình yên của biển cả. Gió biển lành lạnh đem theo hơi mặn phả vào người Lâu Hạ Hạ, nhưng Lâu Hạ Hạ không cảm thấy lạnh nữa mà ngược lại rất ư là dễ chịu. Mọi cảm giác uất ức khi nãy đều được hạ dần xuống.

Lâu Hạ Hạ còn muốn tận hưởng thêm chút gió trời, nhưng cảm thấy hơi mệt nên lại quay trở lại phòng ngủ của mình. Tương Mỹ Chi vẫn chưa trở về. Có lẽ cô ấy đang mải vui chơi, ca hát, tranh thủ tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp của thanh xuân. Lâu Hạ vặn nắm cửa bước vào phòng, đưa tay bật điện cho sáng.

Nhưng ngay khi điện vừa được bật lên, một cảnh tượng trước mắt khiến cô đưa tay che miệng, không dám thốt lên lời: Phương Trùng Sinh đang nằm trên giường của cô, hai chân vắt chéo lên nhau, tay khoanh trước ngực, đôi mắt chán ghét nhìn cô một lượt. Một cảm giác sợ hãi người đàn ông này chợt len lỏi, bao trùm khắp cơ thể Lâu Hạ Hạ khiến lớp da mịn màng của cô nổi lên từng đợt lạnh. Lâu Hạ Hạ lắp bắp, đưa tay chỉ vào mặt hắn:

- Phương Trùng Sinh, sao anh lại ở đây? Ai cho phép anh vào phòng của tôi hả?

CHƯƠNG 4: KHẾ ƯỚC BÁN THÂN

Phương Trùng Sinh nhếch khóe mi cười lạnh:

- Tại sao tôi lại không thể đến đây trong khi tôi chính là người đã thiết kế và tạo ra con thuyền này chứ?

Lâu Hạ Hạ mặc kệ lời hắn nói, từ từ lùi lại phía sau, toan mở cửa chạy ra ngoài. Nếu bắt cô phải ở chung phòng với hắn thì thà đem cô ra mà băm thành trăm mảnh còn hơn. Nhưng vẫn như lần trước ở khách sạn, cửa phòng lại khép rất chặt, không thể nào mở ra được. Phương Trùng Sinh mỉm cười đắc ý, giễu cợt nói:



- Cô đã quên hay phải để tôi nhắc lại lần nữa, tôi chính là cha đẻ của con thuyền này!

Lâu Hạ Hạ tức điên người, lên giọng mắng nhiếc thậm tệ:

- Phương Trùng Sinh tên khốn khiếp, đường đường là Phương tổng danh tiếng khắp nơi mà giở trò hèn hạ này với một người con gái. Anh không thấy bản thân mình quá hèn hay sao?

Nghe những lời mắng nhiếc của cô, hắn chỉ phá lên cười lớn:



- Phương Trùng Sinh tôi chưa bao giờ tự nhận mình là một đấng quan tử đội trời đạp đất cả, nhất là với loại đàn bà như cô!

- Anh luôn miệng mắng tôi đê tiện. Vậy dám hỏi ngài Phương đây, tôi với anh không hề quen biết, anh lấy tư cách gì để đánh giá con người tôi?

Lâu Hạ Hạ uất ức nói. Nghe đến đây, thái độ của Phương Trùng Sinh thay đổi hẳn. Hắn nghiến răng, ngồi bật dậy, hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng trông rất dữ tợn, đưa tay bóp chặt lấy cổ của Lâu Hạ Hạ mà gằn từng tiếng:

- Chính tay cô đã hại chết em gái tôi, cô quên rồi sao?

Lâu Hạ Hạ cố thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hắn, ho sặc sụa vài tiếng, rồi hốt hoảng đáp:

- Tôi giết chết Liễu Giai? Anh có hiểu lầm gì chăng? Tôi và cô ấy coi nhau như chị em...

- Hiểu lầm? - Phương Trùng Sinh cười lạnh đáp.

Bao nhiêu năm qua, tôi luôn tự hứa trước mộ Liễu Giai, thề sẽ trả lại hết cho cô tất cả những tủi nhục, cay đắng mà chính cô đã gây nên cho con bé. Lâu Hạ Hạ, cô quên rồi ư? Chính đôi bàn tay gớm ghiếc này đã viết những dòng chữ chửi rủa, nhiếc móc con bé thậm tệ, khiến con bé vì thất vọng mà gieo mình tự vẫn.

Ngưng một lát, hắn nói tiếp:

- Bức thư đó của cô tôi vẫn còn giữ, chờ một ngày tìm được cô, hành hạ cô đến ngay cả khi cô chết!

Gương mặt Lâu Hạ hoàn toàn đóng băng. Bức thư? Hại chết? Cô thật sự không biết gì cả! Ngày Liễu Giai tự vẫn, cô đã chịu đả kích rất lớn, ngất lim ngay giữa sân trường. Liễu Giai là người bạn thân thiết nhất của cô, là chị em tốt của cô, hà cớ gì cô phải ra tay tàn độc, nhẫn tâm tước đoạt đi một mạng người?

Phương Trùng Sinh đứng thẳng dậy, đưa tay lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh, ném xuống trước mặt Lâu Hạ Hạ. Cô thẫn thờ nhặt lên xem, bức ảnh chụp bố mẹ cô cùng em trai đang đi trên đường. Lâu Hạ Hạ ứa nước mắt, trầm giọng hỏi hắn:

- Anh uy hiếp tôi?

- Phải!

Phương Trùng Sinh bình thản đáp. Tiếp theo đó, hắn đến phía cuối tủ, lôi một xấp giấy tờ dày cộm ra, đặt lên phía trước mặt Lâu Hạ Hạ, lạnh lùng lên tiếng:

- Ký tên vào đây nếu cô không muốn bố mẹ, em trai cô bị liên lụy.

Dòng chữ " Khế ước bán thân" in đậm hiện lên trong mắt Lâu Hạ Hạ. Hắn ép buộc cô phải bán thân cho hắn, tùy ý để hắn sai khiến, hành hạ bất cứ khi nào hắn muốn. Hai mắt Lâu Hạ nhòe đi ngay lập tức, cô cắn chặt răng, cầm bút lên, run run ký vào mục cuối của bản khế ước. Sau khi ký xong, Lâu Hạ Hạ ngồi đờ đẫn trên giường, cô nghẹn ngào đáp:

- Tôi không hề hại chết Liễu Giai. Xin anh cho tôi một cơ hội để chứng minh những lời tôi nói là đúng, nhưng đừng làm hại đến gia đình tôi!

Phương Trùng Sinh hơi khựng người lại, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâu Hạ Hạ, đưa tay nâng mặt cô lên, nhếch miệng đáp:

- Từ giờ phút này trở đi cô đã là người của tôi. Tất cả những gì thuộc về cô, từ thể xác cho đến linh hồn cô đều là của tôi. Tôi cho cô một tháng, nếu cô không tìm ra được bằng chứng, vậy thì ngoan ngoãn làm con chó hầu hạ tôi cả đời đi.

Nói xong, hắn đẩy Lâu Hạ Hạ nằm ngửa ra trên giường, lại bắt đầu thô bạo mà hôn xuống môi cô. Bờ môi đỏ mọng, ướt át của Lâu Hạ Hạ khiến hắn thực sự rất thèm muốn, thỏa sức mà cắn mút điên loạn.

- Á...!!!

Lâu Hạ Hạ bị hắn cắn đến chảy máu môi nhưng hắn chỉ dừng lại vài giây, rồi lại cúi xuống ngấu nghiến hôn tiếp. Lâu Hạ Hạ cảm nhận rõ cơ thể hắn đang ngày càng trở nên nóng hơn bao giờ hết. Hơi thở của Phương Trùng Sinh đã ngày một gấp gáp hơn. Thế nhưng dày vò cô một hồi như vậy, cuối cùng hắn lại dừng tay, tự động đứng dậy, lau miệng, rồi cầm bản khế ước bỏ ra ngoài.

Còn lại một mình, Lâu Hạ Hạ bèn kéo chăn đắp kín lấy người. Cô phải làm gì để chứng minh mình vô tội đây?

Những ngày sau đó, Phương Trùng Sinh không tìm đến gây khó dễ cho cô nữa. Lâu Hạ Hạ cũng hoàn thành xong nhiệm vụ đi theo trang điểm cho Tương Mỹ Chi. Tài năng của cô khiến Tương Mỹ Chi vô cùng hài lòng. Trước khi tạm biệt còn thưởng nóng thêm cho cô một thỏi son mới ra mắt, cả nước chưa nhập về được chiếc nào.

Lâu Hạ Hạ quay trở lại cuộc sống thường ngày như mọi khi, công việc vẫn nhiều như núi. Cô chạy hết nơi này đến nơi khác, số tiền thu về được ngày một lớn. Lâu Hạ Hạ gửi về quê nhà cho bố, còn một ít thì đem đến ngân hàng cho vào sổ tiết kiệm. Sau này về già, cô cũng không còn phải lo cái ăn, cái mặc, đã tự lo cho cho bản thân mình được rồi.

Sáng sớm, Lâu Hạ Hạ không có việc gì làm, bèn gọi điện hẹn gặp mặt Ngô Tình Ngôn. Anh là bác sĩ tâm lý, đồng thời cũng có thể coi như là một người anh trai đáng quý của cô. Thời gian trước, Lâu Hạ Hạ mắc cú sốc tâm lý rất lớn khiến cô rơi vào tình trạng trầm cảm nặng. Cô đã tự mình đi nhiều nơi để điều trị mà bệnh không có một chút tiến triển gì. May mắn, Lâu Hạ Hạ gặp được Ngô Tình Ngôn. Anh rất nhiệt tình hướng dẫn, đưa ra các phác đồ điều trị tốt nhất cho cô, đạt hiệu quả cao không ngờ. Sau hơn một tháng điều trị, chứng trầm cảm của cô đã hoàn toàn biến mất. Mặc dù đã chữa trị xong, nhưng họ vẫn giữ liên lạc, coi nhau như anh em, bạn bè.

Khi Lâu Hạ tới điểm hẹn, Ngô Tình Ngôn đã chờ sẵn ở đó. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, đeo chiếc kính đen, nhàn nhã thưởng thức tách cà phê trong tay. Lâu Hạ Hạ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, buông lời trêu ghẹo:

- Dạo này trông anh có gì đó hơi khác nhỉ? Phả anh đã tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình rồi đúng không?

Ngô Tình Ngôn xém chút nữa là sặc cà phê, nhẹ nhàng trách móc:

- Tình yêu đích thực thì anh đã tìm thấy từ rất lâu rồi nhưng cô ấy vẫn chưa cho anh một cơ hội tỏ tình.

Nói đến đây, hai mắt Ngô Tình Ngôn nhìn Lâu Hạ Hạ cành lúc càng trở lên ấp áp hơn. Thời gian quen biết nhau, cô đã mơ hồ nhận ra được tình cảm mà anh dành cho mình. Thế nên Lâu Hạ Hạ thường rất ít khi chủ động liên lạc với anh. Cô sợ anh sẽ đánh mất chính bản thân mình. Cứ giữ lấy mối quan hệ tốt như thế này âu cũng là điều Lâu Hạ Hạ mong muốn nhất.

Hai người cùng thưởng thức cà phê, trò chuyện rất vui vẻ. Trong suốt cuộc trò truyện, Lâu Hạ Hạ luôn nở nụ cười thật tươi. Còn Ngô Tình Ngôn không ngừng làm trò, chọc cười cho cô. Người ngoài nhìn vào thấy hai người họ trông giống như một cặp đôi hạnh phúc mà thầm ghen tị, ngưỡng mộ.

Tối muộn, Ngô Tình Ngôn chủ động muốn đưa cô về nhà. Lâu Hạ Hạ vui vẻ đồng ý. Trên xe, anh bỗng cất giọng hỏi cô:

- Hạ Hạ, em nghĩ thế nào về vấn đề kết hôn, sinh con, rồi sau đó sẽ có một mái nhà hạnh phúc?

Lâu Hạ lấy hai bàn tay đan chặt vào nhau, nhỏ giọng nói:

- Em thấy cuộc sống tự do tự tại như thế này chẳng phải tốt hơn rất nhiều hay sao?

Ngô Tình Ngôn hơi thất vọng, buồn từ trong lòng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Cô bé ngốc này, tại sao lại lo sợ việc lập gia đình như thế chứ?

Từ phía đằng xa, một chiếc xe oto màu đen sáng bóng, vì là hãng mới ra nên trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, nằm im lìm, bất động bên vệ đường. Phương Trùng Sinh từ từ hạ kính xe xuống, nhìn Lâu Hạ Hạ cười cười nói nói với một gã đàn ông xa lạ. Lửa giận trong lòng hắn không ngừng len lỏi khắp cơ thể. Lâu Hạ Hạ đáng chết. Tôi đã bảo cô chỉ thuộc quyền sở hữu của tôi cơ mà! Hai mắt Phương Trùng Sinh vằn đỏ, sự thù ghét trong hắn lại mạnh mẽ trỗi dậy. Hắn ngước nhìn khung ảnh em gái mình trên xe, đau đớn vô cùng. Liễu Giai, hà cớ gì em phải tự vẫn như thế chứ? Cô ta thì được sống rất vui vẻ, còn có thời gian đong đưa, gạ tình những gã đàn ông khác. Còn em thì mãi mãi dừng lại ở tuổi đôi mươi. Hắn chua chát, đưa tay đập mạnh vào thành xe. Với bản thân hắn, em gái Liễu Giai là toàn bộ gia sản của hắn.

Ngay từ khi còn bé, cha mẹ hắn chỉ chăm chú lao đầu vào kiếm tiền. Ông Phương là người thừa kế tập đoàn Phương thị, nhưng dưới quyền điều hành của ông, tập đoàn lúc ấy chưa phát triển mạnh như bây giờ. Ông Phương lại có bản tính ưa những cái hoàn thiện. Với ông, danh vọng phải ở đỉnh cao, gia tộc họ Phương phải được người đời ngưỡng mộ, con trai, con gái cũng phải tài giỏi hơn người. Liễu Giai từ bé đã hay ốm yếu lặt vặt, năng lực tiếp thu lại kém hơn nhiều so với anh trai. Vì thế, ông Phương vô cùng thất vọng vào con gái, ngày ngày từ tập đoàn về biệt thự cũng chẳng thèm tới thăm con gái lấy một lần. Mặc dù cha hắn đối xử với hắn rất tốt, cưng chiều hắn hết mực, nhưng hắn lại không cảm thấy vui vẻ chút nào. Mẹ vì sinh khó mà mất. Ông Phương vì sợ đàm tiếu, không dám lấy vợ hai mà chỉ lén lút qua lại với thư ký riêng trên danh nghĩa anh em kết nghĩa.

Phương Trùng Sinh kéo lại cửa kính xe, vặn ga đi thẳng.

CHƯƠNG 5: TÔI PHẢI ĐEM NHỐT CÔ LẠI

Phương Trùng Sinh phóng một mạch về phía ngoại thành, đi sâu thêm tí nữa là tới nơi ở riêng của hắn. Hắn đã tự xây cho mình một ngôi biệt thự riêng tùy theo sở thích kỳ lạ ít ai trong giới thượng lưu có được. Đó là hắn nuôi rất nhiều chó. Những con chó hắn đem về đều là các giống chó ngoại nhập từ khắp nơi trên thế giới. Với mỗi con chó, hắn lại để riêng một người làm trong biệt thự huấn luyện và chăm sóc. Phương Trùng Sinh vẫn luôn tự nghĩ như thế này: Nuôi chó còn hơn nuôi người. Vì chó sẽ không bao giờ phản bội lại hắn.

Biệt thự của hắn nằm trải dài trên cả một vùng đất rộng lớn. Muốn đi hết khuôn viên biệt thự tốn tầm khoảng hơn ba mươi phút lái xe. Sở dĩ hắn xây rộng như thế cũng để phục vụ cho sở thích nuôi chó của mình mà thôi. Khuôn viên hẹp bầy chó sẽ không có chỗ mà tắm nắng, nô đùa.

Từ xa trông thấy bóng dáng hắn, Triệu quản gia cũng tất cả người làm trong biệt thự đều đứng nghiêm chỉnh, xếp hàng ngay ngắn cúi đầu chào.



- Cậu chủ đã về ạ!

Hắn chỉ gật đầu, phẩy tay, tất cả người hầu đã hiểu ý mà tản ra xung quanh, tiếp tục làm các công việc mà mình được giao phó. Phương Trùng Sinh lên lầu tắm rửa, khoác áo xuống dưới lầu ăn tối. Hôm nay tập đoàn đã hoàn thành xong bản kế hoạch dự thảo cho buổi họp báo:" Công bố sản phẩm robot chữa bệnh được cải tiến theo hệ thống tối tân bậc nhất" do chính tay Phương Trùng Sinh chỉ đạo chế tạo và hoàn thiện.

Lần họp báo này, Phương Trùng Sinh đích thân đứng ra chủ trì. Do vậy khi hay tin vị Tổng tài tối cao của Phương Thị đích thân đứng ra chỉ đạo cuộc họp báo, khắp cả trong và ngoài nước đều được một phen dậy sóng. Sức ảnh hưởng của Phương Trùng Sinh lớn tới mức ngay ngày hôm sau thôi, nếu tra cứu trên mạng thì kết quả sẽ hiện ra hơn một triệu lượt tìm kiếm chỉ với tiêu đề: " Phương Trùng Sinh đích thân chủ trì cuộc họp".

Cả ngày làm việc mệt mỏi, hắn quyết định ăn bữa tối ở nhà cho thư thả đầu óc. Triệu quản gia đứng bên cạnh, sai người làm dọn đồ ăn lên. Đầu bếp trong biệt thự của Phương Trùng Sinh cũng phải trải qua một đợt kiểm tra rất khắt khe mới có thể chọn ra được hai người xuất sắc nhất, đủ tài đủ trình độ làm ra những món ăn vừa miệng hắn. Phương Trùng Sinh cầm đũa lên miệng ăn ngon lành. Nhưng bỗng dưng trong đầu hắn bất chợt lại hiện lên hình ảnh Lâu Hạ Hạ đang cười nói thân mật với người đàn ông khác, khiến hắn lại thêm phần bực bội. Đối với hắn, cái gì đã thuộc quyền sở hữu của hắn cũng không có một ai, cho dù là Tổng thống đi chăng nữa cũng đừng hòng chạm vào được. Phương Trùng Sinh tức giận cầm đũa bẻ gãy làm đôi, đứng dậy đạp đổ đống thức ăn trên bàn khiến chúng vỡ vụn. Đám người làm sợ xanh mắt. Tay chân run run vội vàng lao tới dọn dẹp. Hai mươi mấy năm trôi qua, Triệu quản gia đã quá quen thuộc với tính khí nóng nảy, dễ mất kiểm soát này của hắn nên chỉ lặng thinh không nói lời nào.



- Lão Triệu, Bối Cảnh đâu?

Hắn giương bộ mặt u ám, gắt gỏng hỏi. Bối Cảnh là vệ sĩ thân cận của hắn. Anh ta giỏi võ nghệ, lại thông thạo mười hai ngôn ngữ quốc tế và đặc biệt có tài bắn súng bách phát bách trúng. Một Tổng tài tầm cỡ, đên ngay cả Tổng thống cũng phải kiêng dè vài phần như Phương Trùng Sinh nếu như không có người đi theo bảo vệ, chỉ e rằng hắn đã đối mặt với cái chết không biết bao nhiêu lần.

- Thưa thiếu gia, Bối Cảnh đã đi điều tra tập đoàn Đại Hưng theo yêu cầu của ngài, sẽ trở về sớm thôi ạ!

Tập đoàn Đại Hưng là đối thủ cạnh tranh đáng gờm của tập đoàn Phương Thị. Cả hai tập đoàn đều có danh tiếng lớn. Nếu tập đoàn của Phương Trùng Sinh chuyên chế tạo và cải tiến khoa học công nghệ theo hướng tối tân vào loại bậc nhất, thì tập đoàn Đại Hưng cũng nghiên cứu khoa học công nghệ, nhưng với phương hướng đánh vào tâm lý người dân: Vừa rẻ vừa bổ! Giữa một bên "tiền nào của lấy" với một bên "vừa rẻ vừa bổ", cả hai cái luôn được đặt trên bàn cân đong đếm.

Đêm khuya, ánh trăng sáng soi trên nền trời thăm thẳm, Phương Trùng Sinh chắp tay đứng lặng lẽ trên ban công, ánh mắt trở nên xa xăm chất đầy tâm sự. Từ xưa đến nay, hắn chưa bao giờ nở một nụ cười thật sự. Người người gặp hắn lúc nào cũng chỉ là bộ dạng cau có, dữ dằn đến đáng sợ.

" Anh à, sau này lớn lên, anh nhớ kiếm thật nhiều tiền để trồng cho em và Hạ Hạ một vườn hoa lan nhé!"

Bất giác, hắn chợt nhớ lại câu nói của Liễu Giai vài ngày trước khi cô ấy tự sát. Hắn đã hứa sẽ trồng nột vườn lan cho em gái, nhưng lời hứa chưa kịp thực hiện thì âm dương đã xa cách. Càng thương em gái bao nhiêu thì hắn lại càng căm hận Lâu Hạ Hạ bấy nhiêu. Nói hắn đàn ông nhỏ nhen, chấp vặt phụ nữ cũng được. Nhưng hắn nói một là một, nếu đã quyết định thì đừng hòng ai cản nổi hắn. Tính cách ương bướng, bảo thủ này của hắn cũng giống Lâu Hạ Hạ đôi phần. Lâu Hạ Hạ!!!

Phương Trùng Sinh quay trở lại trong phòng, kéo nhanh lấy chiếc áo rét, gọi cho Bối Cảnh chở hắn tới nhà của Lâu Hạ Hạ càng nhanh càng tốt. Lâu Hạ Hạ lúc này vẫn chưa hay biết gì. Cô vẫn ở trong phòng, cầm đống giấy tờ năm xưa thời trung học, cố gắng tìm lại địa chỉ của những người bạn học cũ.

Bối Cảnh lái xe tuy nhanh mà điệu nghệ, anh ta lướt nhanh qua những chiếc xe khác mà chẳng một chút run tay. Phương Trùng Sinh tựa đầu vào thành xe, mắt lim dim nhắm lại. Chỉ độ mười phút sau, xe đã tới nơi. Phương Trùng Sinh kéo áo, một bước đi thẳng vào thang máy, bấm tầng mười mà lên.

" Ting, ting, ting,...". Điện thoại của hắn vang lên một hồi tin nhắn. Hắn liếc nhìn một lát rồi thẳng tay tắt nguồn. Lý Phương Phụng là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn nhưng Phương Trùng Sinh lại chẳng thèm để ý tới cô ta dù chỉ một lần.

Nhắn liền lúc mấy tin mà không thấy hắn trả lời, Lý Phương Phụng tức giận ném điện thoại xuống đất vỡ tan. Cô ta vốn là đại minh tinh trong giới nghệ thuật, gia đình giàu có, cha có quyền có thế, hơn nữa từ lâu đời đã có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Phương, biết bao nhiêu đàn ông xếp hàng thèm khát. Vậy mà chồng tương lai của cô ta lại tỏ rõ sự ghét bỏ, chán chường, khinh bỉ cô ra mặt. Trớ trêu thay, Lý Phương Phụng lại đem lòng yêu Phương Trùng Sinh đến điên dại. Do vậy dù bị hắn đối xử ghẻ lạnh, cô ta vẫn bám theo không ngừng.

Cửa thang máy rất nhanh được mở ra, Phương Trùng Sinh rảo bước nhanh về phía căn hộ của Lâu Hạ Hạ, trực tiếp dùng một vài thao tác nhỏ đã có thể mở được cửa nhà cô. Lâu Hạ Hạ vẫn đang lục tìm giấy tờ, nghe tiếng động vội vàng ngẩng đầu lên trông. Nhác thấy Phương Trùng Sinh giận dữ đứng ngay trước mặt mình, cô sợ hãi đánh rơi đống giấy tờ xuống đất.

- Anh, sao anh lại mở được cửa? Anh theo dõi tôi sao?- Cô lắp bắp hỏi hắn.

Phương Trùng Sinh điên cuồng lao tới dùng tay giữ mạnh đầu cô, gằn giọng hỏi:

- Chiều nay cô đi gạ gẫm thằng đàn ông nào sau lưng tôi?

Nghe hắn hỏi, Lâu Hạ Hạ run run đáp:

- Tôi đi đâu cũng phải báo cáo cho anh sao hả?

- Câm mồm lại và trả lời ngay!

Phương Trùng Sinh tức giận càng đưa tay bóp mặt cô chặt hơn. Lâu Hạ Hạ vì đau mà cố phát ra từng chữ:

- Anh ấy là bạn của tôi! Tôi không cho phép anh động tới anh ấy!

Phương Trùng Sinh càng nổi máu nóng. Lâu Hạ Hạ chỉ là đồ chơi của hắn, vậy mà giờ lại dám ngang nhiên mở mồm ra bảo vệ một gã đàn ông khác. Hắn gằn giọng mắng nhiếc cô thậm tệ:

- Cô đã tự tay ký vào bản khế ước bán thân cho tôi, thân thể này của cô tùy ý tôi sử dụng. Ai cho phép cô động chạm với gã đàn ông khác sau lưng tôi! Cô chưa biết sợ phải không?

Vừa nói, hắn vừa bế thốc Lâu Hạ Hạ trên vai, sau đó trực tiếp đem cô ném vào trong bồn tắm, đoạn vặn vòi nước thật lớn xả vào người cô.

- Cơ thể cô dơ bẩn, tôi phải gột rửa thật sạch!

Lâu Hạ Hạ không thể chịu đựng được nữa, gào lên mắng hắn không ngớt:

- Phương Trùng Sinh, anh là tên khốn, đồ cặn bã, xấu xa, đốn mạt. Tôi giết chết anh.

Nói rồi, cô đưa tay với lấy chiếc kéo nhỏ để trên bồn rửa mặt, lao người đâm về phía Phương Trùng Sinh. Hắn không tránh mà đứng im cho cô đâm, một dòng máu đỏ rỉ ra từ chiếc áo. Cũng may, chiếc kéo này nhỏ nên chỉ làm hắn bị rách một miếng da. Lâu Hạ Hạ đứng đờ đẫn cả người, nước bắn tung tóe khiến chiếc váy mỏng manh của cô dính lại, ôm sát vào cơ thể. Phương Trùng Sinh nhếch miệng cười, bèn kéo lê Lâu Hạ Hạ về giường, đè lên thân cô rồi xé rách váy. Lâu Hạ Hạ đưa tay ôm ngực, ứa nước mắt khóc, nhưng nhanh chóng bị Phương Trùng Sinh dùng mảnh vụn của váy trói hai tay, hai chân lên giường. Sau đó hành hạ, cuồng bạo cô cả đêm. Tiếng rên khe khẽ của Lâu Hạ Hạ càng khiến hắn thêm phần kích thích tột cùng, thỏa sức mà trêu đùa, chà đạp cô.

Lâu Hạ Hạ nhiều lần mơ màng tỉnh dậy, thấy Phương Trùng Sinh vẫn đang không ngừng cử động thô bạo trên người cô, làm cho cô vì đau đớn mà ngất lịm đi ngay lập tức.

Nhìn dáng vẻ thiêm thiếp mê man của Lâu Hạ Hạ, Phương Trùng Sinh để mặc cô mềm nhũn nằm trên giường, thỏa mãn mặc đồ rời đi.

Bối Cảnh vẫn đậu xe dưới lầu chờ sẵn ở đấy. Trông thấy vẻ mặt phấn chấn, tươi tỉnh hẳn của Phương Trùng Sinh cũng như đã hiểu ra vấn đề, anh ta bèn không hỏi thêm gì nữa. Phương Trùng Sinh như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn lên tiếng căn dặn Bối Cảnh:

- Điều tra ngay cho tôi xem gã đàn ông mà hôm qua Lâu Hạ Hạ hẹn gặp là ai! Hai mươi phút nữa đem kết quả mang lên phòng cho tôi.

Bối Cảnh liền gật đầu đồng ý.

Phương Trùng Sinh năm chặt hai tay, lẩm bẩm: " Đồ chơi của tôi, đừng có hòng động tới"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang