Sau khi dạo chơi Thái Lan một vòng với bạn bè xong, Văn Thư Mặc vội vã bay trở về thành phố Sa.
Vừa về đến nhà, anh cởi áo khoác, đổi dép lê, dì giúp việc làm theo giờ đi tới hỏi: “Cậu Văn, tối nay cậu muốn ăn gì?”
“Dì cứ làm mấy món ăn gia đình bình thường là được.”
Sau khi nấu ăn xong thì dì giúp việc nói: “Cậu Văn, hôm nay trong nhà tôi có việc, tôi có thể xin về sớm một chút không?”
Văn Thư Mặc thân thiết trả lời: “Được, dì về chú ý an toàn.”
“Cậu Văn, với tư cách là người lớn tuổi hơn, có câu này, tôi nói ra thì cậu đừng giận nhé, trong nhà cậu thực sự quá quạnh quẽ, nên tìm người yêu đi, cả nhà nói chuyện vui vẻ mới có sức sống.”
Dì ấy đi rồi, trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình anh, thiết kế trang trí thiên về màu lạnh càng khiến căn nhà trống trải, lạnh lẽo hơn.
Anh càng lớn thì càng cô đơn, suốt hai mươi tám năm qua, đến ngày hôm nay anh cũng chỉ sống một thân một mình.
Cậu cũng nên tìm người yêu đi, cả nhà cười nói vui vẻ mới có sức sống?
Anh cũng từng nghĩ về một cuộc sống bình thường, kết hôn rồi sinh con, nhưng anh đâu thể khống chế tình cảm được, bắt đầu từ giây phút yêu người đó, anh đã biết cả cuộc đời này của anh đã định trước là vạn kiếp bất phục rồi.
Nếu như không yêu người đó thì anh cũng sẽ không lỡ mất người mình yêu.
Tề Đông… Anh nói anh nhất định sẽ về mà, tại sao bây giờ anh vẫn chưa quay lại vậy?
Từ nay về sau, có khi anh phải cô đơn sống nốt quãng đời còn lại mất.
Anh đi vào nhà bếp, lấy hai bộ bát đũa đặt lên bàn, rót rượu vang vào hai cái ly, cứ như trong căn nhà này có một người khác nữa. Mấy đĩa thức ăn được xếp thành một vòng tròn, ở giữa để trống, đó là vị trí đặt bánh gato vào mấy năm trước.
“Sinh nhật vui vẻ!” Anh tự nói với chính mình, nở một nụ cười khó coi.
Dáng vẻ lúc này của anh chắc hẳn còn xấu hơn cả khi khóc, anh sờ khuôn mặt cứng ngắc của mình, không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không cong miệng lên thế này.
Chợt nhớ lại, Tề Đông đã từng nói rằng, anh cười lên trông rất đẹp, anh nên cười nhiều hơn, không cần suốt ngày đều như Poker face [1] như thế.
[1] Poker face tức là người có khuôn mặt không biểu hiện, cảm xúc gì. Cụm từ ‘poker face’ được sử dụng nhiều nhất khi nói về trò chơi bài poker. Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì. Hay nói cách khác họ đang giữ một khuôn mặt gọi là poker face.
Mặt lạnh không cảm xúc?
Người có khuôn mặt lạnh không cảm xúc phải là Lâm Thâm mới đúng.
Lâm Thâm.
Đột nhiên Văn Thư Mặc bị hai chữ xuất hiện trong đầu mình chèn ép tới không thở nổi. Anh tới ngăn tủ, lấy một chai rượu ra, rót một ly rồi uống cạn, cảm giác cay xè ở cuống họng giảm bớt sự khó chịu trong lòng anh.
Anh xoa xoa khuôn mặt của mình, không biết từ bao giờ khuôn mặt anh đã biến thành khuôn mặt không cảm xúc giống Lâm Thâm.
Ly rượu cứ đầy mãi, anh uống hết ly này đến ly khác.
Tửu lượng anh không cao, huống chi uống liên tục nhiều như vậy.
Ôm tấm ảnh cũ trong phòng khách, ngắm nhìn Tề Đông trong đó, anh vừa khóc vừa mắng: “Tề Đông, anh quay lại đi! Anh đã nói là năm nào cũng đón sinh nhật cùng tôi cơ mà, anh quay lại đây cho tôi. Đừng đi mà, Tề Đông, anh đừng đi, mau quay lại, anh quay lại đi!”
“Sau này tôi sẽ không tùy hứng như vậy nữa, anh quay lại đi mà, anh quay lại thì tôi sẽ đồng ý ở bên anh, được không, tôi sẽ quên Lâm Thâm, Tề Đông, anh mau quay lại đi…”
Cứ mắng mãi, không biết anh đã bất giác lấy tấm ảnh ở ngăn tủ cuối cùng ra tự bao giờ, anh nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhưng chẳng có cảm xúc gì của cậu thiếu niên đó, khóc dữ dội hơn: “Lâm Thâm… anh đừng đi cùng cậu ta, tôi không muốn anh đi cùng cậu ta, tôi cầu xin anh đó… Lâm Thâm…”
Sinh nhật hai mươi tám tuổi, anh ngồi khóc như một đứa trẻ con.
Ngày hôm sau, văn Thư Mặc tỉnh dậy trên sàn nhà, phòng khách bừa bộn khắp nơi, tấm kính trên khung ảnh Lâm Thâm đã vỡ nát, Văn Thư Mặc sửng sốt hồi lâu, ngón tay suýt chút nữa bị mảnh thủy tinh cứa rách, hình như anh đã hạ quyết tâm, ném khung ảnh đấy vào thùng rác, tấm ảnh này được đặt ở ngăn tủ cuối cùng đã lâu lắm rồi, lâu đến mức chính anh sắp quên mất sự tồn tại của nó, cũng đến lúc phải vứt đi rồi. Nhìn khắp căn nhà một lượt, nếu như không phải cửa ra vào và cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn thì anh còn hoài nghi nhà mình bị trộm đột nhập.
Anh nhớ tối hôm qua hình như anh uống rất nhiều rượu, vẫn luôn gọi tên Tề Đông, sau đó xảy ra chuyện gì thì anh thực sự không nhớ ra nổi.
Đã lâu không uống nhiều như vậy rồi, đau đầu muốn chết đi được. Boss nói, kỳ này phải phỏng vấn một nhân vật lớn, vô cùng quan trọng, nhất định không thể để xảy ra sai sót gì!
Anh đi tắm rồi ăn gì đó cho tỉnh rượu mới ra ngoài đi làm.
Xoa xoa mi tâm, anh ngồi ở vị trí đó đã lâu mà sắp quên hết phải phỏng vấn thế nào rồi. Rốt cuộc vị này là ai mà lại khiến boss coi trọng như vậy?
Mở tập tài liệu ra, ánh mắt anh khóa chặt vào hai chữ “Lâm Thâm” màu đen trên đó, rõ ràng chỉ là cỡ chữ mười hai bình thường mà trong mắt anh cứ như được phóng đại lên cỡ bảy mươi tám vậy.
Anh không kiềm chế được bàn tay đang run rẩy, anh nghĩ mình đã nhìn nhầm. Nhưng mà bên cạnh còn có một tấm ảnh, đã chứng thực anh không nhầm. Anh vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt quen thuộc đó, sống mũi cậu ấy vốn đã vừa cao vừa thẳng, bức ảnh được chụp ngược sáng, khuôn mặt càng trở nên góc cạnh hơn, rất giống người mẫu lai.
Nhiều năm không gặp, dường như trông cậu còn đẹp trai hơn trước đây nhiều, cũng trưởng thành, chững chạc hơn.
Bộ tây trang đen, giày da phối hợp với khuôn mặt lạnh không cảm xúc y chưa từng thay đổi, chẳng trách mọi người đều nói tuy tuổi cậu còn trẻ nhưng lại niên thiếu lão thành [2], thời gian lâu rồi thì nhất định sẽ trở thành một nhân vật nguy hiểm.
[2] Niên thiếu lão thành: còn trẻ mà từng trải, trưởng thành sớm, giàu kinh nghiệm; còn một nghĩa khác là thiếu sức sống của giới trẻ.
Anh từng phỏng vấn không ít nhân vật lớn, nhưng không ngờ lần này boss lại để anh phỏng vấn Lâm Thâm! Mấy năm qua, anh cố gắng hết sức không tìm hiểu tin tức về Lâm Thâm, nhưng không tránh khỏi một số thông tin liên quan đến cậu, ít nhiều anh vẫn biết về thành tựu mà cậu đạt được. Nhân vật lớn như Lâm Thâm thì không lúc nào là đủ thời gian cả, tuy tạp chí của anh rất nổi tiếng nhưng chủ yếu đưa tin về chính trị, không liên quan lắm tới giới kinh doanh của Lâm Thâm. Anh âm thầm quyết định, gọi một cuộc điện thoại để báo với boss là đối phương từ chối, dù thế nào cũng không chịu nhận phỏng vấn, chính là có chết cũng không phỏng vấn!
Cùng lắm thì bị trừ nửa tháng lương, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Xem ra anh vẫn rất sợ khi gặp Lâm Thâm.
Nhưng không thể ngờ rằng vừa giới thiệu tên mình ra thì thư ký của vị thái tử gia Lâm Thâm này cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Đột nhiên Văn Thư Mặc cảm thấy hoảng hốt không rõ nguyên nhân, anh tự nhủ phải bình tĩnh. Sau đó, anh giả bộ mình không được khỏe để trợ lý của anh đi phỏng vấn thay. Nhưng cô bé trợ lý trăm cay nghìn đắng chạy tới Bắc Kinh thì bị người ta đóng cửa không tiếp, sau đó cô oan ức chạy về nói đối phương điểm mặt chỉ tên chủ biên Văn Thư Mặc.
Quả nhiên trốn không thoát, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, vì vậy anh không thèm giả bệnh nữa, đặt vé máy bay đến Bắc Kinh.
Lúc đến Bắc Kinh thì trời đã tối rồi, quả nhiên thành phố Sa không thể sánh nổi với sự phồn hoa, sầm uất của Bắc Kinh, đèn đuốc sáng chưng, là một thành phố không bao giờ ngủ.
Một đêm không ngủ, anh lại bị mất ngủ rồi.
Trước khi Văn Thư Mặc ra ngoài thì dùng gọng kính màu vàng, che đi khuôn mặt mệt mỏi xanh xao của anh, che giấu cả tâm trạng ưu tư của anh nữa.
Đến địa điểm đã hẹn, cô thư ký lễ phép dẫn anh đến phòng tiếp khách quý, mang một tách trà lên rồi nói: “Khoảng mười phút nữa tổng giám đốc Lâm của chúng tôi mới kết thúc cuộc họp, xin anh đợi một chút.”
“Cảm ơn cô.”
Phòng tiếp khách được trang trí rất hợp mắt, anh biết Lâm Thâm chẳng có nổi nửa tế bào nghệ thuật, vì vậy, có lẽ những thiết kế này là làm theo ý Tiêu Tùng. Trong không khí phảng phất hương hoa dễ chịu, nhìn kỹ thì thấy trên bàn có một chậu hoa dành dành. Anh nhớ Tiêu Tùng rất thích loại hoa này, bình thường vào lễ tình nhân, mọi người đều tặng hoa hồng, chỉ có Lâm Thâm không biết lấy đâu ra chậu hoa dành dành tặng cho Tiêu Tùng.
Khi đó, anh mới biết, hóa ra Lâm Thâm cũng biết làm mấy chuyện nhàm chán để dỗ người yêu vui vẻ.
Văn Thư Mặc không làm nũng, anh cảm thấy như vậy quá ẻo lả, còn Tiêu Tùng thì giỏi làm nũng, tỏ dễ thương tới trình độ điêu luyện, vô cùng hợp gu Lâm Thâm.
Còn anh sẽ không thể hiện mình nghĩ gì, ví dụ như khi Lâm Thâm hỏi anh rằng cảnh tuyết rơi trong nhà đẹp không, rõ ràng trong lòng anh cảm thấy rất đẹp nhưng ngoài miệng lại nói cũng tạm. Nếu như đổi lại là Tiêu Tùng thì nhất định sẽ reo hò chụp hết chỗ này đến chỗ kia…
Tính cách của anh và Tiêu Tùng chính là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, nhưng sở thích lại khá giống nhau.
Ví dụ như thích hoa sơn chi.
Ví dụ như thích Lâm Thâm.
Nhưng mà hương hoa sơn chi có thể nâng cao tinh thần, bây giờ anh đã không còn thích hoa sơn chi nữa.
Bỗng nhiên chóp mũi có chút cay cay, đúng lúc đó, cửa phòng được mở ra, Văn Thư Mặc vội vã rời ánh mắt khỏi chậu hoa, cúi đầu xuống uống một ngụm trà để che giấu.
Cả người trở nên cứng ngắc, vẫn giữ nguyên động tác cầm tách trà, không nhúc nhích rất lâu.
Đây không phải nước trà thông thường hay dùng để tiếp khách! Là đồ uống.
Là loại đồ uống mà anh thích nhất.
“Trà chanh bạc hà, tôi không nhớ nhầm chứ.”
Giọng nói quen thuộc mà xa lạ vang lên sau lưng anh, vẫn thu hút như vậy.
Anh không dám quay đầu lại.
Chương 2. Người yêu mơ hồ
Văn Thư Mặc hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, anh đặt tách trà trên tay xuống rồi đứng dậy, quay người về phía Lâm Thâm, nở một nụ cười công thức hóa: “Tổng giám đốc Lâm, rất vui được gặp anh.”
Thứ anh nhìn vào đầu tiên là đôi môi của Lâm Thâm, căng mọng xinh đẹp, màu môi nhàn nhạt mà đặc biệt, làm nổi bật vẻ lạnh lùng của cậu. Lâm Thâm vươn bàn tay thon dài về phía anh: “Thư Mặc, đã lâu không gặp.”
“Là đã rất lâu rồi.” Văn Thư Mặc muốn rút tay lại nhưng anh phát hiện sức Lâm Thâm lớn đến kỳ lạ, anh hoàn toàn không rút ra được. Cậu muốn làm gì?
Anh nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn gương mặt mà anh đã khắc sâu từ lâu, bỗng nhiên tức giận vô cớ: “Buông ra.”
Hình như Lâm Thâm nhận ra anh không vui nên hơi thả lỏng tay ra một chút xíu: “Đi theo tôi.”
Văn Thư Mặc đi theo sau Lâm Thâm, rõ ràng cách cuối lối đi trong phòng làm việc của cậu không xa nhưng dường như họ đi rất lâu, rất lâu. Cậu thiếu niên năm xưa đã trưởng thành, cơ thể phát triển hơn nhiều rồi. Bóng lưng cậu cao lớn như vậy, dường như có thể chặn tất cả gió mưa.
Mãi đến khi Lâm Thâm ám muội dùng ngón tay cái của cậu vuốt vào kẽ tay ngón trỏ và ngón giữa của Văn Thư Mặc thì anh mới hoàn hồn.
“Tổng giám đốc Lâm, xin hãy tôn trọng tôi một chút.”
Văn Thư Mặc trừng Lâm Thâm một cái, cách thức gặp lại nhau của đã lâu không gặp chính là như thế này hả?
Lâm Thâm cứ như không nghe thấy anh nói gì cả, cậu dùng một tay nâng hai tay Văn Thư Mặc nhấn lên cửa, tay còn lại ôm eo Văn Thư Mặc, cậu cúi đầu xuống, đôi mắt càng sâu hơn.
Chỉ còn hai centimet nữa là có thể hôn Văn Thư Mặc thì cậu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Văn Thư Mặc: “Muốn phỏng vấn gì, tôi đều sẽ nói hết với anh.”
Văn Thư Mặc muốn thoát khỏi ràng buộc của cậu nhưng lại nghe thấy Lâm Thâm nói: “Nếu như anh muốn giãy giụa thì tôi không ngại động tay vào tạp chí của các anh đâu.”
Ha, bảy năm không gặp, có bản lĩnh rồi.
“Trong một thế kỷ qua, những bước tiến từ khi sáng lập tập đoàn Lâm Thị khiến người ta ngưỡng mộ không thôi, bây giờ còn phát triển hơn cả khi bố anh điều hành, rất nhiều nhà kinh tế học đều cho rằng Lâm Thị đã tiến vào một thời đại đỉnh cao, nhưng bọn họ nghĩ anh không thể đảm nhiệm được vị trí gia chủ đời kế tiếp, xin hỏi, anh cảm thấy chuyện này thế nào? Anh có cảm thấy áp lực rất lớn không?”
Chiếc mũi cao thẳng của Lâm Thâm sượt qua gáy Văn Thư Mặc, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng vẫn luôn khiến cậu an tâm như trước, hơi thở ấm nóng phả vào cổ Văn Thư Mặc: “Anh cảm thấy thế nào?”
Văn Thư Mặc bĩu môi, trực tiếp hỏi vấn đề khác: “Bên ngoài có lời đồn Lâm Thị muốn gia nhập vào giới giải trí, là thật sao?”
Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ được mọi người biết tới, chi bằng đưa tin cho tạp chí của Văn Thư Mặc: “Người đời trước cho rằng con hát là thân phận đê tiện, hèn mọn, cổ hủ chậm chạm không chịu bước chân vào ngành công nghiệp giải trí, nhưng tôi thì khác, tôi là thương nhân, tôi chỉ coi trọng lợi ích.”
…
Văn Thư Mặc hỏi mấy câu liền, không biết Lâm Thâm vô tình hay cố ý mà chỉ chọn một vài đề tài có thể viết lên báo mà trả lời anh.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm đã dành thời gian ít ỏi của mình tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi.”
Vì phản quang của mắt kính, Lâm Thâm không thấy rõ ánh mắt của Văn Thư Mặc, chỉ cảm thấy giọng anh vừa xa cách vừa lạnh lùng, cậu bất giác siết chặt eo Văn Thư Mặc, môi kề sát bên tai anh: “Chẳng lẽ anh không muốn hỏi tôi có độc thân hay không sao?”
Tai Văn Thư Mặc thực sự vô cùng nhạy cảm! Tê tê dại dại, suýt chút nữa cả người muốn mềm nhũn ra rồi.
Rõ ràng Lâm Thâm biết chính cậu không muốn gặp anh mà còn chỉ mặt điểm tên anh đến phỏng vấn, còn làm ra mấy hành vi thân mật như đối với người yêu thế này, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu cảm thấy Tiêu Tùng không tốt với cậu? Cậu muốn tìm lại người đã từng rất mực yêu thương cậu sao?
Đừng đùa. Anh vẫn không quên bảy năm trước, khi anh rời khỏi Bắc Kinh, Lâm Thâm còn đang ngắm biển với Tiêu Tùng ở thành phố Nam, anh đã nói với Lâm Thâm rằng có thể anh sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa, hi vọng cậu sẽ đến tiễn anh.
Nhưng một giây cuối cùng trước khi anh vào check-in cũng không thấy bóng dáng quen thuộc của người nào đó. Quả nhiên, cậu vẫn lựa chọn đi du lịch với Tiêu Tùng. Anh nên hiểu rõ mới phải, anh làm ra những chuyện gây tổn thương cho Tiêu Tùng như thế, Lâm Thâm và anh đã không còn là bạn bè từ lâu rồi.
Cho dù thời gian làm phai nhòa ký ức đến mức nào thì e rằng cả đời này của anh cũng không thể quên được ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như dao của Lâm Thâm, và cả chữ “cút” khi đó nữa.
Mấy năm sau này, Văn Thư Mặc vẫn luôn ngẫm nghĩ, nếu như anh rộng lòng hơn một chút, chúc phúc cho bọn họ, thì có thể sẽ không đến nỗi như người dưng nước lã không?
Nhưng dù Văn Thư Mặc nghĩ thế nào thì đáp án cuối cùng vẫn thế.
Anh yêu Lâm Thâm hơn mười năm, bảo anh chắp tay dâng cho người khác, anh không làm được.
Cho dù quay ngược lại quá khứ thì anh cũng sẽ không thèm đếm xỉa gì hết, dùng mọi thủ đoạn để có được Lâm Thâm.
Đột nhiên anh cảm thấy môi đau nhói, Văn Thư Mặc lùi lại phía sau theo bản năng, nhíu mày: “Cắn tôi làm gì hả?”
Lâm Thâm không vui nói: “Anh dám thất thần, không phải trước đây anh luôn muốn động tay động chân với tôi sao hả?”
Bỗng dưng cậu buông anh ra rồi đi về bàn làm việc của mình, hơi rũ mắt xuống tìm món đồ gì đó.
Văn Thư Mặc thở phào một hơi, không còn sức ép từ Lâm Thâm, không khí cũng thoải mái trong lành hơn mấy phần, anh nhìn Lâm Thâm, hình như cậu hơi tức giận thì phải? Ai biết cái tên mặt liệt này muốn làm gì! Chuyện gì cũng chẳng bày tỏ ra ngoài, chẳng ai có thể hiểu rõ cậu.
Trong phòng làm việc vẫn còn lưu lại ít mùi vị ám muội, Văn Thư Mặc không muốn ở lại thêm nữa, nghĩ ngợi tìm lý do để rời khỏi đây.
“Trong này có đáp án mà tạp chí các anh muốn.” Lâm Thâm đưa một tập tài liệu cho Văn Thư Mặc, nhân lúc Văn Thư mặc vươn tay ra nhận thì dùng sức kéo rồi ôm anh vào lòng, một tay giữ lấy tay anh, tay còn lại nâng cằm anh lên: “Thư Mặc…”
“Sếp, cô Hồ nhất quyết đòi gặp anh, chúng tôi đã bảo cô ấy ở…” Thư ký đẩy cửa vào, bỗng chốc như bị người ta bóp chặt cổ, không nói nên lời, cái này, cái này, cái này boss đang làm gì đây! Có phải cô đến không đúng lúc rồi không! Thôi xong rồi.
Lâm Thâm cau mày lại, không hài lòng: “Không phải tôi đã nói rằng muốn vào phải xin phép sao hả!”
“Sếp, xin lỗi anh, lần sau nhất định tôi sẽ gõ cửa. À, cô Hồ đợi anh ở phòng khách dưới tầng một!” Nhanh chóng xin lỗi sếp thì sẽ không phải chịu khổ, chạy nhanh mới là đạo lý.
Lâm Thâm cũng không để ý thư ký đang ở đây, cậu cúi đầu ở giữa mày của Văn Thư Mặc hôn một cái, sau đó dán vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói:”…”
Văn Thư Mặc hung hăng đẩy cậu ra, chẳng quan tâm kiềm chế, gia giáo, lễ độ mà mắng: “Lâm Thâm, anh thả con mẹ nó rắm chó.”
Lớn tiếng hô to gọi nhỏ với Thái tử gia Lâm Thâm thế này mà còn có thể an toàn ra khỏi tòa lầu này, Văn Thư Mặc là người đầu tiên thư ký Hứa thấy.
Chạng vạng, Văn Thư Mặc đi tới sông hào thời xưa của Bắc Kinh, mặc cho gió lạnh thổi vù vù, anh cần để đầu óc mình tỉnh táo lại, suy nghĩ vài vấn đề.
Bày năm, anh đã từng nghĩ về tình huống sẽ gặp lại cậu vô số lần, nhưng không ngờ lại như ngày hôm nay.
Trước đây quả thực anh không biết xấu hổ mà làm ra mấy hành vi chỉ có hai người yêu nhau mới có thể làm, nhưng mấy chuyện đó chẳng qua chỉ là khinh rẻ chính mình. Anh đã sớm nhận ra không yêu chính là không yêu, anh và Lâm Thâm chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng mà thôi.
Đi công tác ba ngày hai đêm, mà đêm nào cũng mất ngủ, không biết quay về có được xin nghỉ ngủ bù không nữa?
Văn Thư Mặc tắt điếu thuốc, thở dài một hơi, anh nhắm mắt lại, trong đầu toàn là câu nói cuối cùng của Lâm Thâm, câu nói này khiến anh buồn ngủ kiểu gì được.
…
Thư Mặc, yêu tôi một lần nữa đi.
Chương 3. Không muốn dây dưa
Văn Thư Mặc nằm trên giường trằn trọc, trời sắp sáng đến nơi rồi mà anh vẫn không sao ngủ được. Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, anh tưởng rằng bạn bè anh có việc gấp nên mới gọi vào đêm khuya thế này, nhưng cầm điện thoại lên thì anh thấy một dãy số, không ngờ lại là Lâm Thâm.
Anh đã xóa tất cả phương thức liên lạc với Lâm Thâm nhiều năm rồi, nhưng anh lại thuộc lòng số điện thoại này, chỉ liếc nhìn một cái cũng có thể nhận ra ngay.
Không biết nên cảm thán tốc độ tìm người của bản thân anh nhanh hay nên cảm thán bao nhiêu năm qua cậu vẫn không đổi số điện thoại.
Nhưng mà cậu gọi cho anh làm gì? Phỏng vấn đã kết thúc rồi, giữa hai người họ không cần thêm liên hệ gì nữa.
Tiếng chuông vẫn ngân vang, vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, vốn dĩ là những nốt nhạc dễ nghe, nay lại như ma chú nguyền rủa, quấy nhiễu khiến anh không yên lòng.
Văn Thư Mặc cứ lẳng lặng nhìn dãy số kia, không biết đang suy nghĩ gì, mắt cũng không chớp cái nào. Màn hình điện thoại đã tắt, gian phòng lại chìm trong bóng tối một lần nữa, mãi một lúc sau anh mới khóa điện thoại lại rồi đặt lên tủ ngay đầu giường.
Anh nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được, anh xuyên qua bóng tối, ngây người nhìn trần nhà.
Tiếng chuông lại vang lên, anh nghiêng người qua cầm điện thoại lên, vẫn là dãy số quen thuộc đó.
Vẫn chưa chịu dừng hả?
Anh bèn nhận cuộc gọi, dùng giọng phổ thông đạt tiêu chuẩn: “Chào anh, đây là tạp chí Chính Diễn, tôi có thể giúp gì cho anh?”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia cười trêu ghẹo: “Thư Mặc, số riêng của anh biến thành số công ty từ lúc nào vậy hả?”
Khóe miệng Văn Thư Mặc giần giật, nhưng lại khôi phục bình tĩnh ngay, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại: “Xin lỗi, anh là?”
Bên kia im lặng một lát, giọng nói chín chắn khàn khàn, có phần hơi tức giận truyền tới: “Không phải anh luôn miệng nói sẽ yêu tôi cả đời hả, sao mới qua mấy năm mà ngay cả giọng nói của tôi cũng không nhận ra được vậy?”
Lúc này, Văn Thư Mặc như vừa mới tỉnh ngộ, nói: “Ôi, hóa ra là tổng giám đốc Lâm! Anh không biết gọi điện thoại vào lúc này là quấy rầy người ta sao?”
“Tám giờ sáng mai, tôi tới đón anh.”
Một câu trần thuật, không cho người ta từ chối, nhưng Văn Thư Mặc vẫn dám nói thẳng: “Thứ cho tôi khó lòng nghe theo.”
“Đã mấy năm rồi không gặp lại bạn tốt, chẳng lẽ không thể ngồi lại ôn chuyện cũ được sao?”
Bạn tốt? Ôn chuyện? Văn Thư Mặc cười lạnh một tiếng, giữa bọn họ thì có thể ôn lại chuyện gì chứ? Bạn bè không giống bạn bè, người yêu không phải người yêu, cậu muốn ngồi xem trò hề của anh sao?
Văn Thư Mặc hạ thấp giọng xuống, lạnh như băng nói: “Tổng giám đốc Lâm là người bận rộn, tôi sẽ không làm phiền anh.”
“Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng rảnh, hơn nữa…” Đối phương dừng một chút mới nói tiếp: “Thư Mặc, tôi tình nguyện được anh làm phiền.”
Tình nguyện được anh làm phiền? Cậu có ý gì đây chứ! Trước kia, không phải thời gian của cậu rất quý giá, không muốn lãng phí một giây nào trên người anh, ngay cả nhìn anh một cái cũng cảm thấy phí thời gian sao hả?
Văn Thư Mặc thay đổi tư thế, thoải mái dựa lưng lên đầu giường, giọng điệu lười biếng: “Nhưng tôi rất bận.”
“Mai mấy giờ lên máy bay?” Hình như người đầu dây bên kia thở dài thật khẽ, thỏa hiệp: “Tôi tới tiễn anh.”
Nghe thấy giọng Lâm Thâm đã dịu lại, anh có hơi không nỡ, rất kiên nhẫn nói: “Trước kia, tôi rời khỏi Bắc Kinh thì anh không chịu đến tiễn, bây giờ tôi cũng không cần anh đến làm gì nữa.”
Cúp máy, tắt điện thoại.
Anh không muốn gặp lại cậu nữa.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Văn Thư Mặc xuất hiện ở khu vực chờ lên máy bay với đôi mắt gấu trúc, anh và thành phố Bắc Kinh quả thực như nước với lửa, anh cứ ở lại đây là toàn không gặp được chuyện gì tốt cả.
“Thư Mặc.”
Giọng nói quen thuộc và tiếng bước chân vội vã vang lên, nếu như thời gian quay trở lại bảy năm trước thì nhất định anh sẽ vô cùng kích động. Nhưng mà, vật đổi sao dời, anh đã không còn chờ mong người đó từ lâu rồi.
Khi quay người lại, nỗi cay đắng xót xa trên gương mặt anh đã biến mất không còn chút dấu vết, chỉ còn lại nụ cười mang tính nghề nghiệp: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thâm đứng ở đằng sau anh không xa, quần áo đen, tóc đen, giày da đen, nhưng có một cô gái đứng bên cạnh cậu. Cô gái đó hình như là người ở quầy lễ tân hôm qua thì phải? Hôm qua không nhìn kỹ, bây giờ vừa nhìn đã thấy cô gái này dịu dàng đáng yêu, làn váy lụa màu nhạt càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, đứng cạnh Lâm Thâm, trông rất xứng đôi. Cô gái kia nhìn thấy Văn Thư Mặc thì ánh mắt lóe lên, kéo tay Lâm Thâm đi tới trước mặt anh, vươn tay còn lại ra: “Anh đẹp trai, chào anh, tôi là Hồ Kiều Kiều, có thể làm quen với anh một chút không? Anh có bạn gái chưa thế?”
Văn Thư Mặc hơi lúng túng, đẩy gọng kính, bây giờ các em gái đều thẳng thắn vậy sao, anh cũng đưa tay ra nhưng không trả lời vấn đề của Hồ Kiều Kiều: “Văn Thư Mặc, rất vui được gặp cô.”
Bắt tay tượng trưng với cô một cái rồi anh rút tay về, nhìn Lâm Thâm: “Sao anh lại ở đây?”
Lâm Thâm đang chuẩn bị mở lời thì Hồ Kiều Kiều đứng cạnh vui vẻ ôm tay anh vung vẩy, giành trả lời trước, như đang tuyên bố chủ quyền: “Anh ấy đến đón mẹ tôi với tôi, Thư Mặc, anh thì sao? Anh muốn đi đâu à?”
Văn Thư Mặc mỉm cười, cũng may bản thân anh không tưởng bở Lâm Thâm tới tiễn anh: “Tôi về thành phố Sa.”
“Hóa ra anh không phải người Bắc Kinh! Thành phố Sa chính là nơi anh Thâm thích nhất đó sao? Tôi còn chưa từng tới lần nào, hôm nào anh Thâm dẫn em đi nha.” Cô làm nũng với Lâm Thâm.
“Kiều Kiều, em tới chờ dì trước đi. Anh có mấy lời muốn nói riêng với anh ấy.” Cuối cũng Lâm Thâm cũng mở miệng.
“Có lời gì mà em không thể nghe hả? Anh Thâm thật đáng ghét!”
“Ngoan nào, tối anh đi ăn cơm với em.” Giọng cậu có hơi cưng chiều.
“Anh nói đó nha, không được chơi xấu em đâu đấy.” Nhận được lời cam kết, Hồ Kiều Kiều buông tay ra, cười tít mắt đi khỏi đó.
Thấy Hồ Kiều Kiều đi xa, Lâm Thâm chậm rãi bước đến gần, tới khi cách Văn Thư Mặc một mét thì dừng lại hỏi anh: “Thư Mặc, anh cân nhắc đến đâu rồi?”
“Cân nhắc cái gì?”
Cậu lại bước lên thêm mấy bước, chống một tay lên vách tường phía sau Văn Thư Mặc, giam anh ở giữa cậu và bức tường, dán vào tai anh nói: “Yêu tôi một lần nữa.”
Thế nào đây? Chính thất còn chưa đi xa mà đã muốn tìm tiểu tam rồi sao? Bỗng nhiên Văn Thư Mặc muốn cười thật to, Lâm Thâm, anh dựa vào cái gì mà cho rằng bây giờ Văn Thư Mặc vẫn không biết tự trọng như thế? Yêu anh một lần nữa? Anh cho rằng tình yêu nói yêu là yêu, nói không yêu là không yêu được sao?
Anh nhìn thẳng vào mắt Lâm Thâm, lạnh lùng nói: “Tôi nghe không hiểu.”
“Ở bên tôi.” Cậu nhìn Văn Thư Mặc, ánh mắt chăm chú, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.
“Máy bay sắp cất cánh rồi, thứ cho tôi không tiếp anh được nữa.” Anh không muốn dây dưa nên đẩy Lâm Thâm ra, kéo vali hành lý bên cạnh đi, nhưng chưa được mấy bước, tay anh đã bị nắm lấy, người phía sau có chút gấp gáp.
“Thư Mặc, anh đừng giả bộ như không biết.”
“Có phải tổng giám đốc Lâm hiểu lầm tôi gì đó rồi không?” Văn Thư Mặc giằng khỏi tay Lâm Thâm, quay lại nhìn cậu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Mấy lời khi trẻ người non dạ vốn không đáng tin, hơn nữa, tình cảm luôn có thể thay đổi không ngừng, cũng giống như bây giờ anh và Tiêu Tùng cũng không còn ở bên nhau nữa đó thôi? Anh lấy đâu ra tự tin nói tôi còn yêu anh.”
“Chuyện giữa chúng ta và Tiêu Tùng chẳng có liên quan gì cả.”
“Tổng giám đốc Lâm nói lời này thật buồn cười, giữa chúng ta có chuyện gì? Chúng ta không có chút xíu xiu liên quan nào hết.”
Văn Thư Mặc nhìn Lâm Thâm lần cuối cùng, quay người rời đi.
Cậu mím môi lại, mắt hơi rủ xuống, cảm giác có hơi tủi thân, oan ức?
Cả hai đã có cuộc sống mới, không can thiệp vào chuyện của nhau nữa không phải tốt hơn sao? Rõ ràng không thích anh còn nói mấy lời yêu cậu một lần nữa gì chứ, cậu thích làm mấy trò đùa bỡn vậy sao?
“Tôi sẽ không buông tay.”
Lâm Thâm đuổi theo anh, không để ý mọi người ở sân bay, kéo mạnh Văn Thư Mặc lại rồi hung hăng cắn môi anh.
…
Quả nhiên anh hoa mắt rồi, kiểu người chỉ sống trong thế giới của mình, không nghe thấy lời người khác nói như Lâm Thâm sao có thể có vẻ mặt tủi thân được chứ.
Chương 4. Khó tránh khỏi uất ức
“Tiểu Văn, bản mẫu tạp chí kỳ mới này, cậu xem qua thử đi.”
Văn Thư Mặc nhận lấy cuốn tạp chí từ phó chủ biên tập, khóe miệng giần giật, ai bảo bọn họ lấy ảnh Lâm Thâm làm trang bìa vậy? Ai bảo bọn họ viết phỏng vấn riêng Lâm Thâm lên đến tận mười trang chứ hả? Cái gì mà cốt cách thanh cao, phong lưu phóng khoáng, là người tình trong mộng quốc dân, người đàn ông độc thân hoàng kim đệ nhất, vân vân và mây mây… Một tràng dài chém gió ba hoa chích chòe, là ai viết vậy hả? Còn mặc quần áo thì trông rất gầy nhưng cởi quần áo ra lại có da có thịt là chuyện gì nữa? Còn đính kèm một tấm ảnh trần nửa thân của Lâm Thâm nữa? Excuse me?
“Viết lại phần phỏng vấn riêng, làm lại tạp chí.”
Văn Thư Mặc cũng lười xem phần phía sau nữa, trực tiếp ném bản mẫu trả phó chủ biên: “Chị Liêu, mấy chị em bên dưới phải làm lại thì không tính, nhưng sao chị cũng hùa theo vậy?”
“Người đàn ông chất lượng tốt như vậy, ai mà không muốn chứ.” Liêu Hân liếc anh một cái: “Tôi cũng không tin bản mẫu này sẽ được thông qua, chỉ mang đến cho cậu xem thôi.”
“?”
“Khoảng thời gian trước, đội ý tưởng của tạp chí đã làm một cuộc bỏ phiếu, chẳng lẽ cậu quên phiếu duy nhất của cậu là vì tình riêng đó hả?” Liêu Hân ẩn ý nói: “Tiểu Văn à, cậu nên học tập Lâm Thâm làm thế nào mới có sức quyến rũ đi, nhìn xem các chị em trong tạp chí của chúng ta nhiệt tình với người ta nhường nào hả, với chỗ tài liệu cậu mang về cùng lắm chỉ có thể viết được ba trang mà không biết tại sao lại lên đến tận mười trang rồi.”
Văn Thư Mặc cảm thấy hơi đau đầu, mấy cô gái này không đứng đắn quá rồi. Sao tạp chí chính trị có thể y như tạp chí giải trí bát quái thế chứ! Mặc dù mục đích tạp chí kỳ này là kiếm tiền nhưng không thể đánh mất đẳng cấp của tạp chí được.
Anh trở về từ Bắc Kinh đã được ba ngày rồi, mấy ngày nay không bị Lâm Thâm gọi điện thoại đến quấy rầy nữa, câu nói đó của cậu chắc chỉ đang đùa mà thôi, anh thoáng yên tâm, lông mày Văn Thư Mặc dãn ra. Anh giơ đồng hồ trên tay lên xem giờ, cũng gần đến thời gian hẹn chú Trần rồi.
“Hai năm trước, tôi cho rằng cậu đã khỏi.” Đây là câu đầu tiên mà Trần Diệu Quang nói với anh khi ông ấy đến nhà anh.
“Tôi cũng cho là thế.” Văn Thư Mặc nở nụ cười khổ tâm: “Nhưng mà từ khi Tề Đông mất, triệu chứng bệnh lại tái phát, nhưng tôi không quan tâm, chỉ do gần đây tôi cảm thấy có biểu hiện tái phát nhiều lần.”
Trần Diệu Quang là giáo sư tâm lý học nổi tiếng, lúc Văn Thư Mặc tới thành phố thành phố Sa bị trầm cảm nhẹ, ông chủ Từ sợ một vị tướng giỏi như anh chưa giúp anh ta giành được giang sơn đã ngã ngựa nên sầu muốn chết, anh ta bèn vội vã dùng mọi mối quan hệ mời một vị giáo sư tâm lý học tới cho anh.
“Tôi đã nói với cậu rồi, thực sự không ngủ được thì uống thuốc ngủ đúng liều cũng không sao.” Trần Diệu Quang lườm anh một cái: “Người trẻ tuổi cứ thích tự mình gắng gượng.”
Văn Thư Mặc vội vàng gật đầu nghe theo, không dám phản bác câu nào. Có thể là anh thích tự ngược đi, không ngủ được thì mới có thể xuất hiện ảo giác, anh nghĩ lại mấy lời bày tỏ dịu dàng, cảm động của Lâm Thâm trước kia, sau đó nhớ lại Tề Đông xuất hiện vào ngày sinh nhật anh.
Nếu như ngủ thiếp đi thì sẽ chẳng thấy được gì nữa.
“Thằng nhóc cậu cũng được quá ha, Tề Đông mất được một năm rồi mà hôm qua mới nói cho tôi biết, cả Tiểu Từ nữa, dám giúp cậu che giấu.” Trần Diệu Quang hơi tức giận, sau khi ông ta tiếp xúc với đứa trẻ này thì phát hiện không những anh có trình độ học vấn cao mà còn có góc nhìn riêng đặc biệt về tình hình chính trị, hơn nữa, khi viết ra cho mọi người đọc thì còn lộ ra vẻ nho sĩ thanh cao thời xưa, ông ta phải khen ngợi anh hết lần này đến lần khác, cũng cảm thán muôn phần, đang yên đang lành thì anh lại thích đàn ông, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc ông ta kết bạn với Văn Thư Mặc.
“…” Văn Thư Mặc y như học sinh tiểu học bị người lớn dạy dỗ, cúi đầu đẩy kính mắt một cái, không nói câu gì, động tác này có tác dụng làm an lòng vị trưởng bối đang tức giận trước mặt.
Trần Diệu Quang thở dài một hơi, đứa nhỏ này ỷ vào việc ông ta mềm lòng nên không chịu nghe lời khuyên bảo của ông ta: “Tề Đông chết là sự kiện bất ngờ, cậu không nên tự trách. Cậu và Tề Đông, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cậu không thể nghĩ không thông được mà tiếp tục bỏ lỡ người hiện tại như bảy năm trước.”
“Chú Trần, sao chú biết…” Văn Thư Mặc hơi ngạc nhiên.
“Tiểu Từ nói cho tôi biết, cậu đến Bắc Kinh phỏng vấn Lâm Thâm, đó là người cậu yêu chết đi sống lại.”
“Nhưng tôi không chấp nhận được.”
“Chuyện này thì người ngoài như chúng tôi không thể nhúng tay vào được.” Trần Diệu Quang nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Thư Mặc, áp lực tình cảm dành cho cậu quá lớn, mà cậu lại trút hết những đau khổ, bi thương đó lên công việc, làm việc quá độ, thời gian nghỉ ngơi lại quá ít khiến cậu mệt mỏi không thôi, cảm xúc nóng nảy, chuyện này không những khiến tâm trạng bị đè nén thêm mà có khi còn gây nên bệnh rối loạn bạo lực. Nếu như đã không có thuốc chữa cái bệnh này của cậu thì chi bằng mặc kệ nó, thuận theo tự nhiên đi.”
“…Khoảng thời gian này cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi, cậu vẫn dùng mùi hoa oải hương chứ? Tôi quay về sẽ bảo Tiểu Từ chuẩn bị cho cậu.” Trần Diệu Quang đứng dậy, ông ta đi tới cửa sổ phòng khách rồi mở ra: “Đừng đóng kín mình thế này mãi nữa, trong phòng thông gió cũng có tác dụng nhất định với cảm xúc của cậu, thời gian không sớm nữa, tôi phải về Sa Đại một chuyến.”
“Chú Trần, để tôi đưa chú đi.”
Văn Thư Mặc lái xe đưa Trần Diệu Quang tới Sa Đại, sau đó rẽ trái ở cột đèn giao thông thứ hai vào đường Ba Nạp.
Ba Nạp, bana, ý nghĩa là thiên đường, con đường này là một con đường quán bar nổi tiếng toàn quốc của thành phố Sa, quán to quán nhỏ đếm không xuể, thành phố Sa là thành phố không ngủ.
Bây giờ là bảy giờ, mới nhá nhem tối, màn đêm còn chưa buông xuống hẳn mà con đường này đã rất náo nhiệt rồi.
Quán bar Rose là quán bar gay nổi tiếng nhất ở đường Ba Nạp.
Anh và Tề Đông quen nhau ở chỗ này.
“Black Label [1].” Văn Thư Mặc ngồi bừa xuống một chỗ trong quán bar.
[1] Black Label: là dòng rượu nổi tiếng và được nhiều người ưa thích nhất của nhà Walker. Thậm trí, dòng nhãn đen đã từng nhận được huy trương đặc biệt tại cuộc thi Slection Awards thế giới năm 1994 và huy trương vàng cho dòng rượu cao cấp Best Deluxe Scotch Whisky năm 1996.
“Anh Văn!” Anh chàng bartender thấy anh thì mừng rỡ: “Lâu lắm rồi không thấy anh đến đây.”
Văn Thư Mặc gật đầu một cái, thấy anh chàng này còn nhớ mình thì rất ngạc nhiên, dù sao sau khi anh quen Tề Đông thì không đến chỗ này nữa.
“Mấy năm nay, anh và anh giai kia thế nào rồi?” Bartender thấy Văn Thư Mặc hơi nghi hoặc thì bổ sung ngay: “Chính là anh giai cao to đẹp trai kia á, bốn năm trước, anh ấy tỏ tình với anh ở đây này, chỉ cần là nhân viên cũ đều nhớ hết. Anh đẹp trai ấy dường như mỗi ngày đều tới quán bar, có rất nhiều người muốn theo đuổi anh ấy nhưng anh ấy không chấp nhận ai cả, mãi đến tận khi gặp được anh, anh ấy vứt bỏ dáng vẻ lạnh lùng, bắt chuyện làm quen với anh… Còn nữa, anh không biết đấy chứ, sau khi anh và anh giai đó không tới nữa thì mấy ngày liền người tới người đi ở quán chúng tôi tấp nập hơn hẳn…”
Bartender hồi tưởng lại, Văn Thư Mặc chống tay lên quầy bar che nụ trên môi của mình đi, nhớ lại Tề Đông khi đó, trong lòng ấm áp hơn hẳn.
“Anh Văn, nói thật với anh, tôi là một trong số những người năm đó theo đuổi anh đấy. Người như anh Văn, bề ngoài hay khí chất đều hiếm gặp, khiến cho người ta nảy sinh khát vọng chinh phục.” Bartender đưa cốc rượu cho Văn Thư Mặc, khom lưng xuống nói nhỏ bên tai Văn Thư Mặc: “Anh xem, từ lúc anh bước vào, ánh mắt vị ngồi ở bàn thứ ba vẫn luôn dán chặt lên anh, thị lực tôi không tốt nên nhìn không rõ lắm, nhưng đối diện tầm mắt thế này lại rất nhạy cảm.”
Văn Thư Mặc nghe vậy thì nhìn về phía bàn số ba, quả nhiên chạm mắt nhau liền.
Ánh sáng không tốt lắm, anh cũng chỉ nhìn thấy đường nét khuôn mặt, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm. Hình như những anh chàng xung quanh người đó đều rục rịch, đứng ngồi không yên? Và dường như anh ta cũng rất hưởng thụ ánh mắt ghen tỵ của người khác? Vậy thì cứ quyết định là người đó đi.
Anh kìm nén và cô đơn rất lâu rồi, chú Trần nói không sai, đến lúc phải thả lỏng mình rồi.
Chuyện tình một đêm thế này cũng là lần đầu tiên, anh hơi căng thẳng.
Nhưng anh càng đến gần thì càng thấy gương mặt đó rất quen thuộc, cũng khiến anh bàng hoàng.
Đây là… Lâm Thâm?
Chương 5.Ý loạn tình mê
Người đó quả thực là Lâm Thâm.
Anh nhìn Lâm Thâm, Lâm Thâm cũng đang nhìn anh, cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh, y như thợ săn đang ghim chặt con mồi của mình, ánh mắt này khiến Văn Thư Mặc không thoải mái chút nào. Anh chẳng còn tâm trạng quan tâm tại sao Lâm Thâm lại xuất hiện ở thành phố Sa, vẫn nên nhanh chóng chuồn khỏi chỗ này thì hơn.
Anh quay phắt người lại, chưa đi được hai bước thì vai đã bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy.
Không biết Lâm Thâm đã rời khỏi chỗ ngồi rồi đi tới trước mặt anh từ lúc nào.
Người nhún nhảy trên sàn, ánh đèn nhấp nháy lập lòe, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Nhưng Văn Thư Mặc chẳng nhìn thấy gì hết, cũng không nghe thấy tiếng gì cả, toàn bộ ngũ quan đều đặt trên người Lâm Thâm.
“Buông ra!” Văn Thư Mặc nhìn bàn tay trên bả vai mình, nói ra hai chữ.
“Anh đến đây làm gì?”
Lâm Thâm hỏi anh, có hơi tức giận.
Tức giận sao? Cậu tức cái gì chứ? Hầu hết người đến quán bar Ba Nạp chỉ có một nguyên nhân, Văn Thư Mặc mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng: “Tổng giám đốc Lâm tới nơi này làm gì thì tôi cũng tới làm cái đó.”
“Hả?” Lâm Thâm cong môi thích thú, cậu dùng một tay nâng cằm Văn Thư Mặc lên, nói tiếp: “Nhiều năm không gặp thực sự khiến tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác! Thư Mặc, sao tôi lại không biết anh sẽ đến nơi như thế này chứ.”
“Anh cứ bận việc của anh đi, còn nữa, tổng giám đốc Lâm, mong anh đừng gặp mặt là táy máy tay chân như thế, cực kỳ không có lễ độ.” Văn Thư Mặc cau mày, gỡ tay cậu ra.
Lâm Thâm nói: “Nếu như tôi nói tôi tới tìm bạn tình thì sao?”
“Điều này có liên quan gì tới tôi?” Văn Thư Mặc hỏi ngược lại.
Ánh mắt nóng rực vẫn dán trên người Văn Thư Mặc, một lúc sau, cậu vươn tay ôm lấy eo Văn Thư Mặc, cứ như tình nhân, ghé vào tai anh thầm thì: “Tìm bừa một người nào đó ở đây không bằng tìm tôi, tôi thế nào chẳng lẽ anh không rõ à.” Chân người nào đó cọ vào chân Văn Thư Mặc một cách ám muội.
“Buông tay!” Anh đẩy mạnh người phía sau nhưng không đẩy ra được.
“Chỉ cần anh đồng ý với tôi.”
Người này muốn chơi xấu sao?
Văn Thư Mặc tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, tôi tìm bạn tình cũng phải dựa vào cảm giác.”
“Thư Mặc, đôi mắt của anh cho tôi biết anh đang nói dối.” Lâm Thâm siết chặt eo anh hơn nữa.
“Thế đôi mắt tôi có cho anh biết tôi vô cùng phản cảm khi bị anh đụng chạm không.” Văn Thư Mặc nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Anh Thâm, vị này là bạn của anh sao? Giới thiệu cho chúng tôi biết đi!” Một đàn em của Lâm Thâm cắt ngang cuộc đọ mắt giữa hai người.
Lâm Thâm không để ý tới sự phản kháng của Văn Thư Mặc, cương quyết kéo tay anh qua đó, giới thiệu: “Đây là bạn cấp ba của tôi, Văn Thư Mặc.”
Tên đàn em kia nói: “Chúng tôi đang chơi trò chơi này, anh Thâm, mời bạn anh tham gia cùng đi, nhiều người chơi mới vui.”
“Đúng vậy, cùng nhau chơi đi!” Mấy người khác dồn dập nói phụ họa.
“Không cần, tôi còn có chút việc…”
Văn Thư Mặc muốn đi lại bị Lâm Thâm kéo lại, đè giọng nhỏ lại tới mức chỉ có hai người họ nghe thấy: “Ngồi xuống chơi hoặc buổi tối theo tôi, anh tự chọn đi?”
Anh có thể không chọn không? Văn Thư Mặc thầm hỏi trong lòng, nhưng ánh mắt hung thần của Lâm Thâm cho anh biết anh không thể.
Trò chơi cũng rất đơn giản, chính là quay chai bia, miệng chai dừng lại về phía người nào thì người đó phải trả lời một câu hỏi, không trả lời được thì uống rượu.
Còn người hỏi thì đương nhiên là đại ca ở đó rồi.
Chai bia dừng lại, miệng chai chĩa vào Văn Thư Mặc, Lâm Thâm hỏi?
“Xin hỏi chủ đề kỳ tiếp theo của quý tạp chí là gì?”
Chuyện này liên quan tới bí mật của công ty, đương nhiên không thể nói ra, Văn Thư Mặc uống một ly.
Lần tiếp theo, vẫn là Văn Thư Mặc.
“Bây giờ anh có người thích chưa?” Anh lại uống rượu.
Xoay chai một lần nữa, vẫn là Văn Thư Mặc.
“Anh vẫn là xử nam sao?”
“Không phải.” Lần này không phải uống rượu rồi.
Lại một lần nữa, Văn Thư Mặc vẫn bị hỏi.
“Lần đầu tiên của anh là với ai?”
“Tôi uống rượu.”
…….
Liên tục mười lần đều là anh, Văn Thư Mặc chắc chắn là bọn họ cố ý, uống cũng hơi nhiều rượu rồi, choáng váng đầu óc, anh đứng dậy: “Tôi không chơi nữa.”
“Anh Thâm, bạn anh không chơi nổi nữa hả? Không nể mặt anh gì cả.”
“Phần của anh ấy cứ tính vào tôi.” Lâm Thâm giơ ly rượu lên uống thay anh, không hề do dự chút nào.
Trò chơi vẫn tiếp tục, Lâm Thâm luôn uống rượu thay anh, cũng không biết chơi đến lúc nào, mãi mọi người mới giải tán.
Văn Thư Mặc uống rất nhiều rượu, lảo đảo bước đi, Lâm Thâm đỡ anh, ý thức mơ hồ không nhìn rõ đường, vì vậy cậu đành dẫn anh tới khách sạn mà mình đang ở.
Vào trong phòng, vừa đóng cửa lại, Lâm Thâm đã đẩy anh lên tường rồi hôn tới tấp, đề phòng anh chống cự lại, cậu bèn cố định tay anh lên trên đỉnh đầu, dùng tay còn lại ôm eo anh.
Văn Thư Mặc hấp dẫn, mê người như thế, sao anh có thể khống chế được đây.
Lúc đầu, Văn Thư Mặc chưa kịp phản ứng lại, đến lúc có chút ý thức rồi thì anh nhận ra mình bị xâm phạm, bắt đầu giãy giụa: “Buông ra… mau thả tôi ra!”
Câu nói này chẳng có tác dụng gì hết, trái lại, miệng mở ra lại bị đối phương xâm nhập vào, quét vào khoang miệng anh, quấn lấy lưỡi anh không rời, đuổi bắt nô đùa.
Một tay mò vào bên trong áo sơ mi, đầu tiên là sau lưng, rồi chậm rãi di chuyển lên phía trước, chạm vào nơi mẫn cảm trên ngực.
“A…” Chưa từng trải qua loại kích thích như thế này, như bị dòng điện xẹt ngang qua người. Thấy phản ứng này của anh, Lâm Thâm không dừng lại, chạm vào nơi đó một cách suồng sã hơn, Văn Thư Mặc không chịu nổi loại dằn vặt này, trừng mắt lên nhìn tên cầm thú trước mặt mình: “Lâm Thâm! Anh buông tôi ra!”
Câu trả lời là nụ hôn sâu hơn, khiến anh không thể thở nổi, áo sơ mi bị xé rách, làn da trắng nõn mịn màng bại lộ dưới ánh đèn dịu êm, càng thêm quyến rũ động lòng người.
Lâm Thâm rời khỏi môi anh, chậm rãi hôn xuống phía dưới cổ, đến chỗ nào đó trên ngực, bỗng nhiên cậu cắn một cái.
“Cầm thú! Thả tôi ra!” Văn Thư Mặc hét lên.
“Cầm thú? Để tôi cho anh biết thế nào mới thực sự là cầm thú.”
Bỗng nhiên có bàn tay tiến vào trong quần anh, nắm chặt lấy cái đó.
“Lâm Thâm, anh điên rồi sao? Mau buông tôi ra!”
“Không thể nào.”
Lâm Thâm phả hơi thở vào vành tai anh, ám muội nói: “Rõ ràng anh rất thích, tại sao lại chống cự? Anh nhìn xem, anh có phản ứng rồi, Thư Mặc, anh vẫn có cảm giác với tôi.”
“A… thả ra!”
Một giây Văn Thư Mặc không chú ý, anh bị Lâm Thâm nhấc bổng lên rồi ném lên chiếc giường đủ rộng rãi, đủ mềm mại trong phòng, không chờ anh lấy lại tinh thần, quần lót đã bị kéo xuống.
Anh muốn ngồi dậy nhưng lại bị Lâm Thâm đè xuống, hai tay anh bị Lâm Thâm dùng caravat trói lên đầu giường, cậu nhẹ nhàng hôn lên khắp làn da trắng nõn mềm mại của anh, động tác trên tay cũng không dừng.
“Lâm Thâm, tôi cảnh cáo anh, mau buông tôi ra! Nếu không anh sẽ phải hối hận!”
“Vui vẻ chấp nhận.”
“Anh…” Đôi mắt Văn Thư Mặc ửng đỏ, nhưng rất nhanh sau đó đã chìm vào từng đợt khoái cảm: “Không muốn… a… thả ra…”
Trong mấy phút thăng hoa, lý trí Văn Thư Mặc không rõ, sung sướng đê mê, mãi đến tận khi chỗ đó truyền tới cảm giác khác thường.
Văn Thư Mặc cảnh giác mở mắt ra: “Anh làm gì vậy?”
“Chặt như vậy? Chắc mấy năm qua không có ai làm với anh.”
“Lâm Thâm, anh dám?”
Ngón tay bắt đầu duỗi vào trong đó.
“Đừng khiến tôi phải hận anh!” Văn Thư Mặc hét lên, giãy giụa đến mức tay đã bị hằn lên vết đỏ.
Lâm Thâm hôn nhẹ lên môi anh một cái: “Thực sự rất mê người, Thư Mặc, tôi không nhịn được…”