Vào cái đêm định mệnh của cuộc đời họ.
Bầu trời đêm tối tâm trút mưa như thác nước, tia sấm oán hận không thể xé toang đi đất đai cằn cõi. Khu rừng u tối lạnh tanh, lâu lâu còn nghe tiếng gió rít lên từng đợt, kéo theo đó là tiếng thú dữ gầm rú kinh hoàng, người ta còn có thể ngửi được mùi máu như mùi sắt rỉ sét đã thấm sâu vào lớp mặt đất nhầy nhụa.
Ở đây là cái nơi mà người đời vẫn hay gọi nó là khu rừng máu tanh, là cõi chết mà bất cứ ai nghe đến đều khiếp vía.
Khu rừng Cachalia.
Không khí u ám, nguy hiểm rình rập. Bạn không thể biết mình sẽ chết vì một con thú dữ hung hãn khát máu, hay bất kì một loài sinh vật kịch độc nào đó. Nơi đây, cái chết đến thật bất ngờ khiến người ta không bao giờ phòng bị được.
Không ít những câu chuyện được gắn liền với tên khu rừng này. Bởi lẽ người chết ở đây là vô số. Họ là những người có máu mặt trong xã hội, là sự tranh giành khốc liệt trong giới kinh doanh cho đến những ông trùm băng đản cấu xé nhau giành địa bàn. Bất cứ ai, cũng đều cho rằng nơi này đã xuất hiện một lời nguyền ma quỷ. Hơn tất cả, cái chết của bọn họ không một ai dám điều tra, cho dù kẻ chết đó là ai. Cảnh sát chuyên nghiệp hay đặc công quốc tế muốn nhúng tay vào đều chỉ có một kết quả, có đi nhưng không thể quay về.
‘Ầm, đùng’
Trời mưa càng lúc càng dữ dội, thác nước ở phía xa khu rừng ầm ầm đổ xuống, bầu trời xung quanh chỉ một màu đen kịt hãi hùng, cộng với làn sương mù dày đặc ẩn trong màn đêm tối, làm cho cả khu rừng hoang vu chìm vào đáy sâu của vực thẳm không đáy.
Một cô gái mặc trên mình một bộ đồ màu đen bó sát, chiếc mũ lưỡi trai che đi gần nửa gương mặt thanh thoát, chỉ hé ra đôi môi hơi nhạt đi vì nước mưa lạnh giá. Bên hông cô lấp đầy các loại vũ khí, từ súng ống, dao găm, cho đến bom tự chế. Tất cả đã được cô chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc chạy trốn lần này.
Đúng, chính là chạy trốn khỏi cái nơi địa ngục trần gian này.
Những bí ẩn mà khu rừng Cachalia mang lại, những người ngoài kia ai cũng mập mờ muốn tìm hiểu. Còn cô, ngược lại đã biết quá nhiều, từng chi tiết khắc sâu vào trong trí óc như mảnh giấy bị vò nát, dù cố miết đến đâu cũng không xóa đi được vết nhăn. Có những thứ, một khi đã biết rồi thì chỉ ước như chưa từng biết đến nó.
Đôi giày bốt quân sự màu đen bước nhanh qua vũng nước, cách lâu lại vang ra những âm thanh ‘lỏm tỏm’ làm cho người ta cảm thấy rùng mình. Chiếc la bàn nhỏ trong tay là tia hy vọng cuối cùng của Hứa An Hạ, cô không hề có một ý nghĩ nào khác ngoài việc chạy cả, chạy với tia hi vọng nhỏ là thoát khỏi đây.
‘Cạch’
Không thể lường trước, con đường mòn nơi đây lại tự dưng xuất hiện cái thân cây rõ to ngã bắt ngang đường, cô loạng choạng suýt thì ngã xuống mặt đất nhớt nhát sình bùn. Cuối cùng, khuôn mặt xinh đẹp chợt đông cứng lại.
Lúc nhìn xuống, Hứa An Hạ phát hiện đó không phải cái cây to lớn mà là một người đàn ông đang nằm bất động, khuôn mặt người kia đã trắng bệch đi vì mất nhiều máu. Dù vậy vẫn không thể che lấp đi vẻ cứng rắn ẩn sâu dưới lớp da nhạt nhòa. Lại gần một chút, cô phát hiện hình như người này vẫn chưa chết.
Đứng yên một hồi, Hứa An Hạ vẫn không biết bản thân nên làm gì, suy nghĩ muốn cứu người đàn ông này thoáng qua, nhưng lý trí lập tức can ngăn, liệu sau khi cứu người đàn ông này, cô còn có thể kịp chạy trốn khỏi nơi u tối này không?
Nhìn xung quanh, gió bão vẫn ngông cuồng tàn phá tất cả, kéo những tán lá cây mãnh liệt đung đưa, dường như không ý định muốn kết thúc. Đây chưa phải là phạm vi an toàn, cái chết luôn rình rập cô bất cứ lúc nào. Nhưng người đàn ông này nếu không được cầm máu cũng sẽ chết.
Khuôn mày xinh đẹp khẽ nhăn lại.
Cô suy nghĩ mất một lúc...
Dù sau đây cũng chỉ là một người sắp chết, nhưng cô cần sự sống hơn bất kì ai hết, nếu đánh mất cơ hội này, cô chắc chắn không còn một cơ hội nào nữa. Bước chân dự định rời đi, bỗng nhiên bị một sức lực nào đó giữ chặt lại. Một bàn tay cứng rắn ôm trọn lấy cổ chân cô.
"Bỏ ra!"
Hứa An Hạ dùng chân đá một cái, người đàn ông lăn người ngửa mặt lên bầu trời, hạt mưa nhỏ từng giọt như những chiếc kim châm đâm sâu vào cơ thể, anh khẽ nhíu mày lại. Nhìn chiếc sơ mi trắng đã nhuộm một nửa màu máu tươi, dần hòa quyện cùng nước mưa lạnh tanh, bàn tay vẫn không buông khỏi cổ chân cô, thế mà vẫn còn nắm chặt đến vậy. Một người học võ như cô, dùng sức đá một cú mà anh vẫn không buông tay. Chắc hẳn không phải là một người đơn giản.
Là sát thủ giống cô sao?
Vậy thì đã sao chứ, không phải từ khi sinh ra sát thủ nên mang trong mình máu lạnh vô tình sao? Cô nhếch mép cười, dùng ngón tay thon dài gỡ lấy bàn tay rắn chắc kia ra khỏi chân mình.
“Đừng đi.”
Lúc xoay lưng, cô chợt nghe một giọng nói thầm thì.
Bầu trời xung quanh vẫn đang mưa ầm đùng. Nhưng không hiểu vì sao cô có thể nghe rất rõ giọng nói này. Có lẽ đối với sát thủ mà nói, thính giác cũng rất quan trọng, có thể đã luyện đến trình độ một chiếc lá rơi ngoài kia cũng phát giác ra được.
“Cứu tôi.”
Bờ vai nhỏ khẽ run lên. Trong đôi mắt xinh đẹp thoáng long lanh hơi nước.
Cứu một người, đối với sát thủ mà nói là chuyện buồn cười nhất thế gian này.
Cô có thể cứu ai trong khi bản thân còn đang không biết phải làm gì để cứu lấy cuộc đời mình, có thể cứu ai trong khi cả nhà còn đang nằm trong tay kẻ thù tàn nhẫn. Cô đã lên kế hoạch rất nhiều năm rồi, cứu lấy cô, cứu lấy gia đình mình. Nếu hôm nay cô không thể thoát được, tất cả mọi thứ xem như kết thúc.
Xoay lưng lại, khuôn mặt người đàn ông càng lúc càng tái nhợt, máu tươi pha loãng với nước đang chảy dài trên mặt đất, ngấm vào mũi giày của cô. Mùi máu tanh này thật đáng sợ. Thử hỏi một khi sinh mệnh đã tàn độc với mình như vậy, hà cớ gì còn phải cứu rỗi sinh mệnh của kẻ khác.
Cô quan tâm đến sống chết kẻ khác, còn ai sẽ quan tâm đến sống chết của cô đây?
...
Trong cơn mưa tầm tã như muốn rửa trôi đi mọi oán hận tồn tại nơi này. Một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Thế mà lại chống đỡ trên mình một người đàn ông trưởng thành thân hình to lớn gần như gấp đôi cô.
Từng bước chân nhỏ nhặt băng qua giữa cơn mưa lạnh lẽo.
Hứa An Hạ vẫn không làm được.
Có lẽ vì thế nên ông trời cũng đã cảm động rồi, cơn mưa càng lúc càng nhỏ lại, giọt mưa cuối cùng cũng rơi trên tán lá, sau cơn mưa ánh trăng dần hé lên lộ ra con đường mòn phía xa. Hứa An Hạ cố lê từng bước chân nhỏ, đưa bọn họ đến gần với hang động phía trước. Nơi đó có thể trú mưa, may mắn còn có thể trốn được những tên đang truy bắt mình.
Đặt anh ngồi xuống dưới nền đá lạnh lẽo, vết thương vẫn còn đang rỉ máu, từng giọt từng giọt sánh đặt rơi ‘tỏn’ xuống nền đất lạnh lẽo. Cô dùng mồi lửa mang theo, phút chốc đã tạo được một nhóm lửa nhỏ vừa đủ sưởi ấm và soi sáng toàn bộ không gian mù mịt trong hang động ẩm ướt.
Khuôn mặt người đàn ông dần trở nên rõ ràng hơn.
Hứa An Hạ bước đến, liếc mắt nhìn dòng máu vẫn đang chảy.
Cô nhanh chóng mở từng cúc áo sơ mi đẫm nước ra. Thân hình đàn ông săn chắc dần lộ ra dưới ánh sáng lập lòe. Giữa những vết thương nhỏ chằng chịt, nổi bật hơn hết là vết thương do dao đâm cắm sâu vào phía bụng phải. Sâu đến nỗi, máu không ngừng thi nhau ồ ạt chen chút ra ngoài.
Hứa An Hạ cúi đầu lục tìm lọ thuốc trong túi nhỏ giắt sau lưng. Xé một mảnh vải ở lớp áo ngoài, đổ một ít thuốc lên sau đó ụp vào vết thương. Không biết là do vết thương quá sâu hay tay cô dùng quá sức. Một cái đập vào đó khiến người đàn ông nhíu mày dữ dội, ho khan vài tiếng, nhưng hồi lâu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hứa An Hạ nặng nề thở một hơi, bàn tay thoăn thoắt buộc mảnh vải lại ngang eo.
Nhưng nói đi nói lại, vết dao này cũng thật sâu, chỉ hận không lấy được mạng người đàn ông này. Có vẻ đây là một vết thương bị đâm một cách bất ngờ không phòng bị được, nhưng một khi người ở đây bị truy sát, lại vẫn còn sống, thậm chí chỉ bị thương một vài chỗ, không biết do anh mạng lớn hay là thật sự có năng lực.
Nói về vết thương này, cũng may là anh gặp được Hứa An Hạ cô, giữa rừng sâu hoang vắng thế này, không bị chết vì mất máu cũng bị chết do rắn độc cắn, nếu thế thì ông trời cũng không cứu được. May thay, trong người cô lúc nào cũng mang một loại thuốc cầm máu, trong điều kiện hạn hẹp, mất rất nhiều công sức cô mới tự mình nghiên cứu ra được.
“Tôi chỉ giúp được đến đây thôi, sống hay chết là do anh.” Hứa An Hạ nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, khẽ nói.
Tuy cô tự tin thuốc do mình điều chế ra, nhưng vết thương này không nhỏ, còn đâm sâu vào chỗ nguy hiểm. Tỉnh lại hay không vẫn phải xem sức lực của anh thế nào. Người đâm một nhát chí mạng này chắc không nghĩ rằng vết dao thế này vẫn chưa giết được người.
Hứa An Hạ dự định sau khi đưa anh đến chỗ an toàn sẽ rời khỏi đây, nhưng nhìn trời cũng đã tối đen như mực, lâu lâu còn nghe được tiếng côn trùng rít lên vài tiếng, trải qua gần ba ngày chạy trốn liên tục không ngừng. Ấy mà thế nào, cô vẫn không thoát khỏi khu rừng quỷ quái này, cô thật sự sắp kiệt sức, nhưng bản thân không cho phép mình bỏ cuộc. Suy nghĩ một lúc, lo lắng cùng áp lực khiến cô chìm vào trong giấc ngủ triền miên lúc nào cũng chẳng hay, một giấc mơ chứa đầy sự bộn bề và mệt mỏi. Lúc ấy, Hứa An Hạ chỉ vừa mười sáu tuổi.
...
Buổi sáng thức dậy, tiếng chim hoạ mi dậy sớm chào bình minh. Những tia nắng dây dưa nhảy múa trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô. Hứa An Hạ khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp, bàn tay nhẹ nâng lên như muốn che hết đi ánh mặt trời chói lóa. Chậm rãi mở đôi mắt màu nâu nhạt thích nghi với ánh sáng.
Nhưng cái cô nhìn thấy không phải là ánh sáng mặt trời ban mai, cũng không phải đàn chim líu lo vui nhộn. Mà là người đàn ông cô đã cứu tối qua. Ngay lập tức cô giật mình cảnh giác, nhíu mày tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Lúc nhìn trực diện như thế này, cộng thêm ánh sáng chói lóa chíu rọi lên khuôn mặt, cũng đã thấy được có chút sức sống của anh.
Cả người Vương Nhật Quân tỏa ra một khí thế áp người, Hứa An Hạ không hiểu sao mình lại trở nên khó thở. Hình như... có điểm nào đó không đúng?
Hiển nhiên, con dao đang kề lên cổ cô.
“Anh muốn làm gì?” Hứa An Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt đanh thép của Vương Nhật Quân.
Cô không nghĩ mình lại ngủ quên đến tận trời sáng, càng không nghĩ người đàn ông mình bỏ sức ra cứu về lại đang kề dao lên cổ mình. Trên đời còn tồn tại chuyện buồn cười vậy sao. Một chút sắc lạnh thoang thoảng như muốn giết người hiện lên trên khuôn mặt Hứa An Hạ. Vương Nhật Quân nhàn nhạt lên tiếng: “Cô là ai?" Sau đó, liếc mắt nhìn một lượt Hứa An Hạ rồi lại lên tiếng: "Sao tôi lại ở đây?”
Hứa An Hạ nghĩ, người này bị điên rồi sao? Nếu không thì bị truy sát quá nhiều dẫn đến bị điên. Nhìn cô giống kẻ thù tàn ác vô tâm lắm ư? Nhưng mà... thật ra cũng rất giống, nhìn lại mình đi, có chỗ nào mà một cô gái mười sáu tuổi nên có chứ. Có lẽ người trên thế giới này đều không dễ dàng tin sẽ có người tốt đâu. Cô cũng vậy, sẽ không có ai tốt mà không có mục đích cả.
“Tôi không cần thiết phải trả lời anh.” Hứa An Hạ híp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đen nhánh thần bí.
Là chờ đợi một giây sau, lúc Vương Nhật Quân suy nghĩ mất phòng bị, cô lập tức dùng tay hất chiếc dao trên tay anh bay ra xa. Tay phải đánh một cái thật mạnh vào cổ anh, Vương Nhật Quân giật mình lùi về phía sau vài bước, anh không nghĩ người con gái này lại ra tay mạnh vậy. Ngay lúc anh còn đang suy nghĩ, cô đã đứng dậy hạ thấp người muốn đá vào chân anh, động tác vô cùng chuẩn xác, là lựa chọn chỗ giao nhau giữa hai xương khớp để hạ đòn quyết định.
Vương Nhật Quân nhanh chóng phản xạ, lùi về phía sau một bước, một tay nhanh chóng bắt được lấy cổ chân cô kéo lại. Hứa An Hạ bất ngờ, cơ thể mất thăng bằng ngã về phía sau. Chân không trụ được, phía sau là vô số viên đá nhỏ sắc ngọn vươn lên, cô muốn xoay người để giảm tối đa tổn thương lên cơ thể mình.
Nhưng thân thủ anh lại còn nhanh hơn gấp nhiều lần. Bàn tay vươn ra bắt lấy cánh tay đang chới với của cô ghì chặt lại, ép sát cô vào ngực mình, bàn tay còn lại bị anh bắt được đã bị bẻ ngược về phía sau lưng. Anh dùng cơ tay rắn chắc siết vào cổ cô, vô cùng chuẩn xác.
Anh cao lại lớn như vậy, một cánh tay thôi đã khiến cô gần như ngạt thở.
Cánh tay Vương Nhật Quân siết chặt, không cho cô có cơ hội chạy thoát: “Nói mau, cô là người của ai?”
Thật sự là... cô không thể cử động chống lại sức mạnh này, thật nhục nhã cho mười năm khổ luyện vất vả, chuyện mà những tên con trai phải học, từ võ thuật, cầm cung, bắn súng cho đến chạy nhảy, bò lết cô đều phải học qua, hơn nữa còn buộc phải giỏi hơn. Vì cớ gì lại không đánh lại một người đàn ông thương tích đầy người.
“Bỏ ra, anh không nhìn xem vết thương trên người mình là ai băng bó?”
Vừa nói xong, nhân lúc anh không phòng bị, cô nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi cánh tay rắn chắn kia, vừa lấy lại được không khí, cô liên tiếp ho khan mấy cái: “Làm ơn báo oán, nếu không nhờ tôi anh đã là cái xác ở trên núi rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Vương Nhật Quân chợt nâng lên, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn có gương mặt non nớt nhưng lại đang tỏ ra cứng rắn này, đường nét của tuổi thanh xuân khiến người nhìn vào như anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Có điều anh không biết cớ sao một cô gái nhỏ tuổi như vậy lại phải lưu lạc đến nơi này, còn có vẻ như hiểu biết rất nhiều, thật sự khiến anh không thể không suy nghĩ.
“Là anh nợ tôi, sau này đừng gặp lại.”
Bỏ lại một câu nói, Hứa An Hạ thu gom lại một vài vật dụng lôi ra từ đêm qua cất lại vào túi nhỏ, giắt ngang lưng. Xoay người chuẩn bị bước đi.
Bỗng nhiên vào lúc đó, một vài tiếng ‘sột soạt’ một lúc một gần vang lên. Phía bên tay phải hang động truyền lên một câu nói của một người đàn ông: “Mau tìm kiếm đi, chắc chắn cô chủ không thể chạy thoát khỏi khu rừng này, nếu không tìm thấy nhất định ông chủ sẽ chôn sống chúng ta.”
Ngay lúc này, cách đó không xa phía bên trái lại truyền thêm vài giọng nói gay gắt: “Mẹ nó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu để nó an toàn thoát khỏi nơi đây, người chết tiếp theo không nghĩ cũng biết chắc chắn là bọn mình. Mau tìm kiếm đi.”
Giống như đã hẹn ước từ trước, hai đôi mắt quay sang nhìn nhau, rồi lại cùng nhau đồng thanh lên tiếng: “Không ổn!”
Đúng, thật sự là rất không ổn, Vương Nhật Quân cẩn thận xem xét, nhìn qua cũng biết đây là nơi hang động sâu ngút, thật không biết sâu thẳm bên trong đang ẩn chứa thứ ghê gớm gì. Còn nếu cứ ngoan cố lao ra ngoài cửa hang, có lẽ cũng lờ mờ đoán được một chữ ‘thảm’. Một lần nữa, nhìn vào lối nhỏ tâm tối kia, đó chính là con đường duy nhất.
Mặc khác, đằng này Hứa An Hạ đã rút sẵn ra một khẩu súng lục giảm thanh từ trong ống giày, lắp một hộp đạn vào rồi lên nồng, động tác vô cùng dứt khoát, súng đã nạp đầy. Hứa An Hạ định sẽ xông ra liều mạng với bọn chúng một phen, cô phải sống và rời khỏi nơi này mới có cơ hội cứu những người mà cô yêu thương nhất, dù sau nếu cô thật sự không thể thoát khỏi, có chết cũng coi như là một sự giải thoát. Những ngày tháng trước đây cô không dám nghĩ đến nó có bao nhiêu căm phẫn.
Tiếng bước chân nơi cửa hang càng lúc càng dồn dập.
Trái ngược với suy nghĩ và hành động đó, người đàn ông đang đứng bên cạnh cô không hiểu vì sao lại trực tiếp nắm lấy cổ tay cô kéo ngược về phía sau, rồi cứ thế đi vào sâu trong hang. Hứa An Hạ cảm nhận được bàn tay gân guốc và lạnh lẽo này. Một linh cảm mãnh liệt cho cô biết, trên đôi tay này giống như đã động lại không ít máu, nhưng rốt cuộc là nhiều bao nhiêu thì cô không thể đoán được, tâm trí khiến cô tò mò muốn biết thêm về anh.
Nhưng dù sao, ở cái khu rừng Cachalia này, người bị truy sát còn có thể sống sót chắc chắn không thể tầm thường.
Anh có thể là một tên tài phiệt lắm tiền, bị mưu đồ sát hại vì tranh đấu nơi thương trường, hoặc là một tên cầm đầu tổ chức có thế lực đen tối hùng hậu đang bị truy sát. Nhưng cho dù anh là ai đi nữa thì đối với cô cũng không quan trọng, tồn tại là điều thiết yếu nhất, chỉ có tồn tại mới có cơ hội trở mình.
Có lẽ có điều cô vẫn không biết, Vương Nhật Quân anh, cả hai thứ kể trên đều có. Chợt bừng tỉnh như vừa nhớ ra điều gì đó khủng khiếp, Hứa An Hạ đứng sững sờ lại.
“Không được, hang động này không thể vào!”
Xét về độ am hiểu của cô qua hơn cả trăm cái bản đồ tìm về để nghiên cứu khu rừng. Hang động này mang đến một cái gì đó kỳ bí khó hiểu. Mùi sắt của vũ khí cộng với mùi máu tanh nồng. Hứa An Hạ suy đoán, có lẽ đây là mê cung Thiết do tổ chức xây dựng mà bao người hay nói đến. Bề ngoài nơi đây chỉ là một cái hang động không có gì khác lạ, khác biệt duy nhất là, không thể tìm thấy lối ra trước khi bị rơi vào hàng loạt cái bẫy chết người.
Người ta thường nói, có rất nhiều nhà thám hiểm tò mò đến nơi này để khảo cổ, nhưng chẳng thấy ai ra được. Vào đến đây, chỉ cần bước sai một bước chân thì đến cả thân xác cũng đều tan nát. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, cô đã không khỏi rùng mình.
“Cứ đi theo tôi là được.” Bàn tay rắn chắc của Vương Nhật Quân vẫn không hề buông ra, ngược lại càng siết chặt thêm, đến mức cô cảm nhận được từng mạch máu đang chảy cuồn cuộn bên trong, trái tim cô cứ thế vô thức loạn thêm một nhịp.
“Được, cùng lắm là chết thôi, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Cô ngước lên nhìn bóng lưng anh, dùng giọng điệu chắc nịch nói.
Anh xoay người nhìn lấy cô, hơi thở kiên quyết khiến cô ngạc nhiên: “Cứ đi theo tôi, sẽ không chết.”
Giọng nói anh buông ra, cảm giác nhẹ nhàng như lông vũ, như đây vốn là một trò chơi sinh tử nhỏ nhoi, mà anh biết chắc trong cái trò chơi này anh đảm bảo sẽ giành phần thắng.
Một cảm giác nghẹn ngào cứ thế bao trọn lấy con người cô, cảm giác của sự an toàn bảo bọc mà bấy lâu nay cô không còn cảm nhận được. Cô nhìn sau bóng lưng anh, tấm lưng to lớn vô cùng vững chắc như một bức tường sừng sững, không bao giờ đổ ngã, tấm lưng to lớn như vậy thật giống như của ba, trong lòng bất giác tràn ngập cảm giác vô cùng chua xót.
Nếu cô còn có ba bên cạnh như lúc còn bé thì tốt biết bao. Sẽ không có những tháng ngày thống khổ không còn là bản thân mình như bây giờ nữa. Khu rừng này, cô đã gắn bó cùng nó suốt mười năm, thế nhưng cái nó để lại cho cô chẳng qua chỉ nỗi sợ hãi đến tận cùng, đau đớn thấu xương và trốn chạy không có lỗi thoát, nỗi sợ này dù có trở nên mạnh mẽ đến đâu, cô cũng sẽ không bao giờ quên được. Không có tuổi thơ, không có bè bạn, không có gia đình. Những hồi ức còn lại đều là đau thương cùng tuyệt vọng.
Một giọt nước mắt khẽ lăn từ đôi hàng mi cong vút, trơn trượt vuốt ve làn da mịn màng dính một ít bụi bẩn của cô. Giọt nước mắt phản chiếu lại một tia sáng mơ hồ nhỏ nhoi.
Hứa An Hạ không nhìn lầm, phía xa xa chính là lối ra của hang động, dù rất nhỏ nhoi nhưng đó chắc chắn là lối thoát. Làm sao cái người này lại có thể biết được đâu là con đường thật sự của lối ra giữa một không gian chật hẹp không tia sáng như vậy. Thật làm người khác có cảm giác không thể nào tin được.
Một mớ suy nghĩ hỗn độn, từng thứ từng thứ dồn ép về phía cô. Trong một phút bất cẩn, chân cô vô tình bước sai một nhịp, giẫm lên một viên đá to tạo ra tiếng ‘lục cục’.
Lập tức ở hai phía, vô số mũi tên lao thẳng về phía họ.
“Cẩn thận!”
Theo trực giác, Vương Nhật Quân nhanh chân quay về phía sau kéo Hứa An Hạ vào lòng, xoay một vài vòng sau đó ấn cô vào góc tường nhỏ hẹp may mắn tránh thoát được những mũi tên kia.
Giống như được huấn luyện kỹ càng, anh kéo cô hết từ góc nhỏ này đến góc nhỏ khác, khéo léo đến khó tin. Khoảng một vài phút trôi qua, dường như các mũi tên cũng ít dần và bắt đầu ngừng lại.
Áp mặt sát vào trong lòng ngực anh, Hứa An Hạ có thể nghe được từng nhịp đập và mùi hương thoang thoảng đặt biệt của Vương Nhật Quân. Giống như hương thơm bạc hà thanh mát, nhưng dường như còn hòa trộn thêm một chút hương vị cô độc lạnh lẽo.
Vào lúc cả hai tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc. Một mũi tên cuối cùng như đang xé rách không gian lao thẳng đến, Vương Nhật Quân không để ý, mũi tên sắc nhọn vun vút lao về phía lưng của anh.
Phựt!
Vương Nhật Quân quay đầu nhìn lại, một vài giọt máu tươi chảy xuống đất, nơi hang động đen tối không một tiếng động. Giọt máu chạm xuống đất tạo thành âm thanh ‘lách tách’, cái tiếng động đó khiến người khác run lạnh sống lưng.
Hình ảnh này...
Anh lập tức quay đầu nhìn xuống khuôn mặt kiên định, lại phảng phất âm trầm lạnh lùng của cô, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, vào lúc mũi tên chuẩn bị cắm xuyên qua vai anh, cô đã không suy nghĩ dùng tay bắt trọn lấy đầu mũi tên sắc nhọn.
Tốc độ cô nhanh đến nỗi, chỉ kém một chút thôi thì có lẽ cô không bắt chính xác được nữa rồi.
Mũi tên sắc bén khứa vào từng lớp da lớp thịt cô, cảm giác lạnh lẽo của kim loại cọ vào trong da thịt rồi tuông ra dòng máu ấm nóng. Là đau nhưng không thể đau, cô cắn răng chịu đựng, trên trán rịn ra một tầng sương mỏng.
“... cô có sao không?” Đây là lần đầu tiên Vương Nhật Quân cảm giác lo lắng cho một người đến như vậy. Rõ ràng là đau đớn như vậy, vì sao khuôn mặt cô lại kiên cường đến thế, khiến anh xuất hiện một cảm giác khó chịu không tả được.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Vết thương nhỏ ư? Như thế, đồng nghĩa với việc cô từng trải qua những vết thương to lớn hơn sao? Đôi mắt tĩnh lặng giờ đang gợn sống, Vương Nhật Quân dắt tay cô tiến đến cửa hang, nhanh chóng ra khỏi hang động này.
Ra đến ngoài của hang, Vương Nhật Quân để Hứa An Hạ ngồi trên một tảng đá, một chân khuỵu xuống, rắc một chút thuốc cầm máu lên tay cô rồi dùng vải áo chậm rãi băng bó lại, thật giống cô đã làm lúc trước, chỉ có điều động tác vô cùng nhẹ nhàng, như thể chỉ cần cô đau một chút, anh cũng đau theo gấp mười lần.
Vương Nhật Quân nghĩ đến chuyện mình bị rơi vào tình huống thế này cũng thật nực cười.
Tối hôm qua, vào thời điểm mấu chốt xảy ra một trận chiến giữa tổ chức của anh và băng nhóm Sói Đêm, nguyên nhân là bọn chúng muốn đoạt lấy lô hàng bí mật sắp tới từ trong tay anh. Khi mà phần thắng nắm chắc trong tay, Vương Nhật Quân không ngờ đến tên thuộc hạ thân cận của mình lại là kẻ phản bội, dùng danh nghĩa thân cận, giả lệnh của anh điều tất cả anh em trong băng đến nơi khác, thế nên mới dẫn đến tình cảnh trớ trêu này. Một mình anh trong đêm mưa tầm tã, tay không chiến đấu với hơn năm mươi đàn em của băng Sói Đêm.
Bọn chúng chết hết, anh cũng chẳng khấm khá hơn, ôm một bụng máu đi một đoạn đã không chống cự được mà ngã xuống, mà vết thương này cũng do tên thuộc hạ cận thân kia gây ra, Cao Sơn nhìn thấy Vương Nhật Quân bị thương nặng như lại có thể ra tay tàn ác giết chết mấy chục người. Hắn ta không giữ được bình tĩnh nhanh chóng chạy đi mất, hắn ta sợ một lúc nửa khi đàn em của Vương Nhật Quân phát giác ra, sợ lúc mình bị bắt về tổ chức, bị hành hạ đến nước phải van xin được chết, nghĩ vậy nên mới chạy thụt mạng đi tìm người đến.
Cũng may, Vương Nhật Quân gặp được Hứa An Hạ, suy cho cùng dáng người nhỏ nhắn khiến anh trỗi dậy một cảm giác muốn che chở, khuôn mặt thanh thoát và cả những hành động dứt khoát của cô khiến Vương Nhật Quân thật sự không tưởng tượng được, chỉ có điều anh không biết cô là ai, vì sao lại ở chỗ nguy hiểm thế này, sao lại có thể kiên cường đến như vậy. Vương Nhật Quân ngước lên nhìn lấy Hứa An Hạ thêm một lần nữa.
“Cô tên gì?”
Đang lúc chìm trong bộn bề suy nghĩ, Hứa An Hạ nghe được một câu hỏi này, cô vô thức giật mình, siết chặt lòng bàn tay lại.
Tên sao? Tên của cô là gì... ngay bản thân còn không biết rõ.
‘Hứa An Hạ, con có thích con diều không, ba làm giúp con nhé.’
‘Hứa An Hạ, mẹ nấu cơm xong rồi, mau vào ăn đi con.’
‘Chị An Hạ, em muốn ăn kem, chị mua kem cho em nha?’
Tên của cô, ngọt ngào như bông hoa mùa hè, an nhàn như cánh chim mùa xuân. Thế nhưng, lời nói của ông ta...
‘Tên của mày là gì? Nói không đúng tao giết chết cả nhà mày!’
Tên của cô... cô biết rõ đó không phải là tên của mình.
“Lâm Gia Hân.”
Một câu nói buông xuống, như buông hết mọi ý chí trong lòng cô. Hàng lông mi rũ xuống, đượm một nỗi buồn nhàn nhạt, cô lấy lại bình tĩnh nhìn vào anh, chiếc áo sơ mi trên người còn vương một chút màu đỏ của máu, đa phần đều được trôi hết sau cơn mưa đêm qua, quần tây đen cùng giày âu đắt giá. Anh cứ như thế, đứng khoanh tay về phía cô.
Sự cao ngạo và tự tin này khiến người muốn chạm vào anh cũng phải e dè lo sợ.
“Tôi muốn thoát khỏi nơi này, hãy giúp tôi!”
Đôi mắt tuy ngấn nước nhưng lại không hề mờ đi ý chí kiên cường. Đây hẳn là ý nghĩ duy nhất tồn tại trong lòng cô suốt ngần ấy năm qua. Chỉ cần thoát khỏi, cô bằng lòng đánh đổi tất cả mọi thứ. Đôi mắt run rẩy tràn đầy hy vọng nhìn lấy anh.
Vương Nhật Quân giật mình, nhìn gương mặt cô. Cảm giác mọi thứ xung quanh đều ngưng động lại vào giây phút này, giây phút anh thật sự muốn bảo vệ người con gái này, cho dù cô ấy có là ai đi nữa.
Cho dù tương lai đối mặt với những gì, anh vẫn muốn bảo vệ cô.
Vương Nhật Quân hiểu được điều đó, bản thân anh cũng chẳng muốn dây dưa với nơi chứa chan đầy tội ác buồn nôn này nữa, anh lấy trong túi quần ra một ống tre dài cùng với bật lửa. Có lẽ đây là pháo hoa báo tin.
“Đừng đi đâu cả, đợi tôi.”
Một câu nói nhẹ nhàng rơi xuống, thu hồi ánh mắt trên người cô lại. Đôi chân dài của anh đi mấy bước đã mất hút sau bóng cây ngoài kia.
Trong lòng Hứa An Hạ chợt cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười nhẹ, một nụ cười mà bản thân cô cũng không phát hiện ra, đây là thứ cảm giác mà trước đây cô chưa từng có.
Từng lời anh nói ra nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng chứa đựng một lòng tin vô cùng chắc chắn. Con tim của cô, ấy vậy mà lại đánh trống liên hồi, dù muốn, cô cũng không thể khống chế được cảm giác trong lúc này. Có lẽ, đây chính là sự rung động đầu đời của một người con gái, êm dịu và thiết tha. Thật là đẹp biết bao.
...
“Cô chủ, mời đi theo chúng tôi.”
Trong một lúc suy tư, Hứa An Hạ không phát giác được có người đi đến. Giọng nói mang rợ phát ra từ phía sau lưng, một cảm giác giống như có một con sói đói rình rập, khiến cô lạnh lẽo đến rợn cả tóc ráy. Theo bản năng cô nhanh chóng quay mặt lại.
Trước mặt là khoảng năm sáu tên đàn ông to lớn. Cô biết những người này, đều là người của lão ta. Nếu là người của lão ta chắc hẳn đã được đào tạo kỹ lưỡng về đường đi nước bước trong khu rừng Cachalia này, đuổi theo cô băng qua mê cung Thiết rồi xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ. Cô đề phòng lùi về phía sau vài bước.
“Tôi không phải cô chủ, cũng sẽ không đi theo các người.” Giọng nói Hứa An Hạ vững vàng vang lên.
“Cô chủ, đừng làm khó chúng tôi, ông chủ đang nổi giận.” Người đàn ông đứng đầu đám người đó lên tiếng.
“Ông ta nổi giận hay không thì có liên quan gì cùng với tôi? Tôi với ông ta không cùng huyết thống!”
Một cảm giác không an toàn chạy dọc khắp cơ thể rồi truyền lên não bộ, cô quay đầu muốn bỏ chạy đến chỗ Vương Nhật Quân, đám người này không nhiều, anh với cô có thể đối phó được.
“Nếu như cô nhất quyết không theo chúng tôi về, ông chủ bảo tôi đưa thứ này cho cô.”
Một dòng điện từ đâu chạy đến xẹt ngang qua đỉnh đầu, dự cảm không lành trải dài khắp cơ thể. Hứa An Hạ khẽ quay lưng lại, một tấm ảnh cùng lọn tóc dài của phụ nữ đưa đến trước mắt cô.
Trong ảnh là một người phụ nữ trung niên khuôn mặt hiền từ không biểu cảm, nhưng ẩn chứa trong đôi mắt vô hồn là sự phẫn nộ uất ức to lớn, cạnh bên là một đứa bé trai tầm chín, mười tuổi khuôn mặt trẻ con dù sợ hãi nhưng rất kiên cường ôm lấy mẹ mình, như muốn chứng tỏ với thế giới rằng bản thân cậu có thể bảo vệ được bà.
Họ bị trói lại phía trong căn nhà cũ nát. Đó chính là mẹ và em trai của cô, làm sao mà cô có thể… bỏ mặt không lo. Họ chính là lý do mà cô sống đến bây giờ. Năm đó, vì cô mà ba đã mất, cô không thể để thêm bất kì một ai hy sinh vì mình nữa.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, hằn sâu bên trong là những tia máu căm phẫn. Vì sao cùng là con người với nhau, lại nhẫn tâm như vậy. Khuôn mặt nhợt nhạt cuối gằm xuống.
Tí tách...
Một giọt, rồi hai giọt.
Cô khóc rồi.
Tàn nhẫn đến đâu cô vẫn không nhẫn tâm nhìn người thân thương của mình chịu đau khổ. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt rồi không ngừng nhàu nát, đau đến mức hoa mắt khó thở. Vì sao, người đó lại là cô chứ?
Khi ngước mặt lên một lần nữa, không ai có thể biết được cô đã khóc. Chỉ là đôi hắn đỏ ngầu oán hận như ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt. Không một ai trong đám người này dám lên tiếng, bọn chúng biết sức lực của cô, cũng biết thủ đoạn của ông chủ.
Hứa An Hạ cô không thể kháng cự. Trước đây như thế, có lẽ bây giờ cũng như vậy thôi.
“Đi.” Một lời nói ra, không cao thấp, không mang theo bất kì cảm xúc gì.
Cùng lúc đó, nhìn qua phía bên kia rừng cây, một ngọn pháo hoa màu đỏ rực sáng bay thẳng một đường lên bầu trời bao. Nó cứ thế bay lên thật cao, sau đó bừng nở rộ thành một bông hoa màu đỏ cao quý đẹp đẽ. Thế mà chẳng mấy chốc sau, nó lại biến thành tàn tro lặng lẽ rơi xuống mặt đất, chẳng khác gì quá trình của một đời người từ bắt đầu đến khi kết thúc. Hứa An Hạ mỉm cười, đôi môi mấp máy như nói một vài lời cuối cùng, bàn tay đang siết chặt vật gì đó khẽ buông rơi. Rồi lặng lẽ cùng đám người kia đi mất.
“Tạm biệt…”
Vài phút sau, dáng người đàn ông cao ráo đứng trong sơn động, chiếc áo sơ mi vốn rộng cũng không che giấu được khối cơ bắp cuồn cuộn phía bên trong, tạo ra một sự nam tính quyến rũ hoàn mỹ. Trên tay anh cầm một vài quả táo rừng, không thương tiếc mà bóp nát từ lúc nào.
Lúc Vương Nhật Quân quay lại đã không thấy người đâu, tìm xung quanh thử một lượt cũng không tìm thấy. Chưa bao giờ bản thân anh lại cảm thấy bất lực đến như vậy, anh đi chỉ một lúc, nhưng thứ anh đánh mất lại như là cả một đời.
“Lâm Gia Hân, cô ở đâu?”
Ngay lúc đó, liên tiếp hai chiếc trực thăng bay đến, lực gió rất lớn đã làm một số cành cây rơi rụng, những chiếc lá bay lên không trung tạo thành cuộn lốc xoáy một hồi rồi lại đáp xuống. Một vài tên thuộc hạ toàn thân mặc đồ lính màu đen nhanh chóng dùng chiếc thang bằng dây chuyên nghiệp leo xuống mặt đất. Rồi một đám người chạy nhanh đến bên anh khom lưng, cúi đầu.
Khí thế này thật khiến con người ta rùng mình. Mặt mày của tất cả những người kia đều không biến sắc, dường như họ đã khá quen thuộc với tình cảnh này, nếu là người ngoài nhìn vào có lẽ đã bị khí thế này dọa đến ngất đi. Từ đầu tới cuối Vương Nhật Quân vẫn không quay đầu lại, một tay anh cao ngạo bỏ vào trong túi quần, một tay cầm lấy chiếc dây chuyền có mặt thạch anh màu vàng nhạt còn vương chút bụi.
Mặt dây chuyền là viên đá thạch anh màu vàng đẹp rực rỡ, nó giống như màu của hoa lá mùa hè ngọt ngào ấm áp. Anh không nghi ngờ, chắc chắn là của cô gái đó, anh từng thấy nó nằm trên chiếc cổ trắng ngần trong trẻo kia.
Còn vì lý do gì nó lại rơi ở đây anh không hề biết. Siết chặt bàn tay, Vương Nhật Quân xoay người lại, giống như là một đấng tối cao, khuôn mặt anh làm cho người đối diện cảm thấy bản thân mình đi vào trạng thái mơ hồ, như bị ai đó siết cổ đến nghẹn lời.
“Chúc mừng ông chủ bình an trở về.” Những thuộc hạ kia cùng lúc lên tiếng.
“Cho người lục soát cả khu rừng, tìm cho bằng được Cao Sơn, và còn có... cô gái này.” Những từ cuối cùng này, anh nói rất nhỏ, vừa nói vừa nhìn xuống sợi dây chuyền trong tay, không gian càng lúc càng rơi vào cô động, nhưng tất cả những thuộc hạ được huấn luyện kỹ càng này thì đều nghe được.
“Dạ?” Lý Dương đứng đầu đám thuộc hạ, khó hiểu buộc miệng lên tiếng.
Tin tức này còn chấn động hơn so với việc tập đoàn bị khủng bố hay tổ chức bị cướp mất lô vũ khí hạng nặng. Cô gái mà ông chủ của bọn họ muốn tìm, người này ngay cả khuôn mặt như thế nào bọn họ cũng không hề biết, còn là trong khu rừng quái quỷ này, đây quả thật là mò kim đáy bể.
...
Trong căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản, đồ vật được bày trí gọn gàng nhưng lại có vẻ hoang vắng trống trải, ngoài chiếc giường, bộ bàn ghế và một số vật dụng trong quân đội khác thì không còn gì, những cơn gió lạnh lẽo của ngày đầu đông lại không báo trước một tiếng, ùa ập vào căn phòng trống không khiến cho rèm cửa không lúc nào được nghỉ ngơi, cứ liên tục bay phấp phới.
Hứa An Hạ đã bị nhốt ở đây đã một tuần kể từ khi trở về từ khu rừng đó. Ban ngày ngoại trừ có người mang đồ ăn đến thì sẽ không còn bất kỳ ai ngó ngàng đến cô nữa. Cũng tốt, tốt nhất là đừng ai đến đây để ý sự tồn tại của cô, cô không biết mình sẽ giết người bất cứ lúc nào.
Tiếng bước chân từ phía cửa càng lúc càng gần, chậm rãi mà chắc chắn. Nhưng bây giờ, đến việc cử động Hứa An Hạ cũng cảm thấy mỏi mệt. Nếu cô đoán không sai, người đến chính là ông ta, Lâm Chí Khanh. Phía sau còn mang thêm vài tên thủ hạ cao to lực lưỡng, ông ta vẫn luôn đề phòng cô. Cũng đúng, người có nhiều kẻ thù như vậy, nếu không đề phòng thì, bản thân mình chết lúc nào cũng chẳng hay.
Lão già này bên ngoài là một thương gia làm ăn chính trực, là một người thiện nguyện đóng góp vào vô số các nhà tình thương nuôi giữ không ít trẻ con, còn luôn bày ra một bộ mặt hiền lành nhân từ đến phát khinh, không ai nghĩ đến ông ta còn thao túng cả một nơi gọi là lò đào tạo sát thủ.
Những người dưới tay Lâm Chí Khanh đều bị buộc phải trải qua huấn luyện nghiêm ngặt từ lúc còn rất nhỏ, chắc khoảng trên dưới năm, sáu tuổi. Không biết ông ta dùng thế lực gì để có thể bắt được nhiều trẻ con như vậy đem về ‘lột xác’ mà không ai truy xét.
Sát thủ ở đây, trai gái đều có, để đạt được mục đích của mình, đây là nơi đào tạo tàn khốc nhất, ít nhất phải trải qua vô số nỗi đau da thịt, đấu đá chém giết lẫn nhau để trở thành kẻ cuối cùng, cũng là kẻ mạnh nhất. Bởi lẽ những người thua cuộc chỉ có con đường chết. Cứ một năm một lần, tuyển chọn ra những sát thủ máu lạnh ưu tú nhất để bán đi. Còn về giá bán bao nhiêu, chắc chắn là một con số người thường không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi sẽ không trốn, thả họ đi.” Cô nhàn nhạt lên tiếng
Ngay giờ đây Hứa An Hạ không khác gì một cái xác không hồn. Cô cũng chỉ là một tên sát thủ như bao kẻ khác. Suy cho cùng cũng vì gương mặt nhiều phần rất giống con gái ông ta cho nên mới bị bắt đem về làm một con rối bị người ta tuỳ ý lợi dụng, thật sự nhu nhược. Nếu người nhà cô không rơi vào tay ông ta, nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ khống chế được người như cô. Cho dù chết, bản thân cô cũng không dễ dàng bị khuất phục.
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn đóng giả Gia Hân cho tốt, đợi đến khi con bé trở về nước đi.”
Lâm Chí Khanh chống một cây gậy mạ bằng vàng đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống. Lâm Gia Hân chính là con gái ông ta, tính tình ương bướng ngang ngạnh, cô ta nói muốn sang nước ngoài học diễn xuất, nên vài ngày trước đã trốn sang nước ngoài du học.
Bởi vì ông ta lo sợ có người phát giác ra việc con gái mình ở nước ngoài, nhân cơ hội đó bắt lấy Lâm Gia Hân uy hiếp ông ta. Cho nên ông ta bắt ép Hứa An Hạ giả danh, dù gì nếu có bị kẻ thù giết chết, thì cũng chỉ là một con rối. Đào tạo cô lâu như vậy, ông ta biết trước có lúc cần dùng.
“Quả thật rất thương yêu con gái nhỉ? Nếu một ngày tôi giết cô ta trước mặt ông, thì ông sẽ như thế nào?”
Một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên khóe môi, Hứa An Hạ liếc nhìn ông ta. Cho đến chết cô cũng không thể quên đi cái hình ảnh lúc cô bị ông ta bắt đi, ba cô chỉ vì muốn bảo vệ cô, lao ra giữ lấy chân ông ta.
‘ĐOÀNG’
Một phát súng.
Một phát súng lấy đi sinh mạng của người cô yêu thương nhất, một phát súng thay đổi cả cuộc đời cô.
Tiếng súng vang lên hòa cùng tiếng gào thét thấu đến tim gan của cô. Dám giữ lại kẻ thù bên cạnh mình chỉ có ông ta, bởi vì ông ta chắc chắc, cô không thể làm gì được khi vẫn còn bị nắm thóp.
“Mày không dám!”
Hứa An Hạ cắn chặt răng, nhìn bóng dáng người đàn ông súc sinh đó ung dung bước ra khỏi cửa. Đôi mắt hằn lên những tia máu căm hận.
Cô hận ông ta thấu tận trời xanh, hận ông ta vì sao lúc đó lại đối xử với cô như thế, với một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi. Hận ông ta cướp đi sinh mạng một người nông dân lương thiện hiền lành chỉ vì muốn bảo vệ con mình, hận ông ta vì lợi dụng mà không tiếc giam giữ cả gia đình cô. Nhưng cô càng hận bản thân mình hơn, không đủ sức lực, chưa đủ tàn ác, chưa thể bảo vệ gia đình mình.
Đôi bàn tay vô thức nắm chặt lại thành quyền, móng tay cắm sâu vào vết thương vẫn còn rỉ máu, mùi máu tươi xộc lên khắp phòng, lạnh lẽo, cô độc, cũng không lạnh giá bằng trái tim cô.
Ông ta không xứng đáng được sống!