Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Bác sĩ thực tập

Bắt đầu từ chiều tối ngày hôm qua, tuyết cứ rơi mãi không ngừng.

Cả thành phố Đông Hải bị bao phủ bởi lớp tuyết dày.

Hiện giờ đã là 12 giờ 30 phút trưa, các nhân viên y tế trực khoa điều trị nội trú bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải vẫn chưa được nhàn rỗi mà ngược lại còn bận rộn hơn.

Do thời tiết rét đậm rét hại, có một số bệnh nhân dễ phát bệnh vào thời điểm này, vì vậy tiếng còi báo động vang lên không ngớt.

Ngoài ra, số lượng bác sĩ trực có hạn, mọi người đều trở nên vô cùng bận rộn.

La Phong là bác sĩ thực tập tại bệnh viện này, anh được sắp xếp làm ở phòng chăm sóc đặc biệt.

Thông thường, tất cả các thực tập sinh có cơ hội vào bệnh viện số 1 đều có thành tích nổi bật, nếu không có sự cố ngoài ý muốn thì chỉ trong vòng 3 tháng sẽ được vào biên chế trở thành bác sĩ chính thức.

Mà những người có thể trực tiếp vào phòng chăm sóc đặc biệt như La Phong lại là sinh viên vô cùng xuất sắc.

Nhưng La Phong đã thực tập được nửa năm.

Trong nửa năm nay, anh không phạm phải sai lầm gì nhưng vẫn không nhìn thấy chút hy vọng nhỏ nhoi được luân chuyển chính thức.

Lương y như từ mẫu.

Ngay cả khi không có chút hy vọng, La Phong- một con người nuôi ý chí muốn trở thành thiên thần áo trắng chữa bệnh cứu nguời vẫn nghiêm túc làm việc chăm chỉ tận tình.

Không phải là anh không biết lý do tại sao mình mãi không được luân chuyển chính thức.

Không phải là bởi vì kỹ năng chuyên môn của anh có vấn đề mà là vì nhà anh nghèo.

Anh không có điều kiện biếu xén cấp trên, cũng không có quan hệ con ông cháu cha.

Mà cũng chính vì sự xuất hiện của anh khiến cho cháu trai của một vị lãnh đạo nào đó đành phải vào khoa nội trú tổng hợp.

Chính vì những lý do đó mà bấy lâu nay anh không thể xóa bỏ mác thực tập sinh.

La Phong cầm một cuốn sổ trong tay đi theo sau bác sĩ Khương, anh đang ghi chép cẩn thận tình hình của từng bệnh nhân chỉ sợ xảy ra sơ sót.

"La Phong, tình hình của bệnh nhân nằm phòng bệnh số 7 khu chăm sóc đặc biệt thế nào rồi?"

Trên hành lang, bác sĩ Khương đột nhiên xoay người lại hỏi La Phong.

La Phong nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đáp: "Tình hình không tốt lắm. Mặc dù bệnh tình tạm thời được kiểm soát nhưng nếu bệnh nhân kích động thì rất nguy hiểm. Đúng rồi, có phim chụp X quang rồi, bác sĩ Khương anh xem này".

Nói xong, La Phong lấy ra một tấm phim dưới quyển sổ đưa cho bác sĩ Khương.

Bác sĩ Khương hài lòng gật gật đầu, sau đó anh ta xua tay nói: "Không cần xem, cậu cứ nói thẳng luôn đi!"

La Phong rất cảm kích trước sự tin tưởng của bác sĩ Khương.

Anh thu tấm phim lại, cẩn thận kẹp vào sổ: "Tim bệnh nhân có nhiều chỗ hẹp và tắc nghẽn mạch máu, nên bắt đầu phẫu thuật nối mạch máu ngay lập tức. Tôi đã hỏi người nhà của bệnh nhân rồi, bọn họ nói rằng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là..."

"Chỉ là bác sĩ mổ chính của bệnh viện gần nhất không tới, đúng không!", bác sĩ Khương hơi nhíu mày, trong mắt hiện rõ tia tức giận.

"Đúng!"

"Haizz, thật đáng tiếc!", bác sĩ Khương thở dài nói: "Nếu cậu được luân chuyển chính thức, tôi có thể ở bên cạnh hướng dẫn cậu ca phẫu thuật này. Cậu sắp đi theo tôi được nửa năm rồi, tôi biết rõ năng lực của cậu. Đáng tiếc... Hừ! Lão Ngô này, có chút quá đáng rồi đó!"

Anh ta nói liên tiếp hai câu đáng tiếc, nói đến cuối trong mắt còn lộ ra tia tức giận.

Đương nhiên anh ta biết lý do tại sao La Phong không được luân chuyển chính thức, và anh ta cũng rất bất mãn với chủ nhiệm Ngô- người nắm trong tay quyền sinh sát đám thực tập sinh này.

Tuy nhiên, suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một bác sĩ phụ trách mà thôi.

Ở nơi xếp hạng theo thâm niên này, anh ta căn bản không có khả năng thay đổi bất kỳ điều gì.

Thở dài một hơi, bác sĩ Khương vỗ nhẹ vào vai La Phong, an ủi nói: "Được rồi, vàng sẽ có ngày phát sáng. Kiên trì thêm chút, có lẽ sẽ có bước ngoặt. Đúng rồi! Đừng để bệnh nhân đợi lâu quá, chắc dạo này chủ nhiệm Ngô không có ca phẫu thuật nào, cậu đi nói cho ông ấy biết tình hình đi, nhớ kỹ, thái độ phải tốt chút đấy nhé".

La Phong gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn.

Thật ra cho dù bác sĩ Khương không nói, anh cũng sẽ không để xảy ra xung đột với lãnh đạo của mình, trừ khi không muốn làm nữa.

La Phong đi từ khu chăm sóc đặc biệt lên văn phòng chủ nhiệm ở tầng hai, đang định gõ cửa thì anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền đến.

“Chủ nhiệm Ngô, đây là chút thành ý nhỏ của bà già này, đây là đồ gia truyền tôi nhờ người mang lên từ quê, cầu xin cậu cứu ông nhà tôi, mong cậu đừng ruồng bỏ…”

Giọng nói già nua còn mang theo ý cầu xin vang lên.

Bà lão ấy không là ai khác mà chính là bà Lưu, vợ của ông Giang mắc chứng động mạch vành mà ban nãy La Phong và bác sĩ Khương nhắc đến.

“Bác gái à, tôi có thể hiểu được tâm trạng của bác, nhưng bác cũng thấy rồi đó, bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, vẫn phải tuân theo quy tắc ai đến trước người ấy được trước”, chủ nhiệm Ngô theo thói quen lên giọng.

Giọng phổ thông mang theo khẩu âm Đông Bắc của bà lão lại vang lên: “Chủ nhiệm Ngô, xin cậu thương xót chữa trị cho ông nhà tôi…vị bác sĩ trẻ phụ trách cho ông nhà tôi nói rồi, càng làm phẫu thuật sớm càng tốt, nếu chậm trễ thêm sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Năm ngoái chúng tôi đã đến đây một lần, các cậu cho chúng tôi lấy thuốc về nói cái gì mà có thể trị bệnh bằng thuốc, bây giờ sắp được một năm rồi mà vẫn chưa khỏi, lần này ông nhà tôi suýt không qua khỏi, có thể bám trụ được đến đây đã là cố lắm rồi. Nếu trì hoãn thêm…”

Chủ nhiệm Ngô mất kiên nhẫn ngắt lời bà lão đang đau khổ cầu xin: “Ai nói với bác? Ai! Ông nhà bác đã 67 tuổi rồi, đã qua 60 tuổi, làm phẫu thuật kiểu này sẽ gặp nguy hiểm. Chúng tôi làm như vậy hoàn toàn trên tinh thần có trách nhiệm với bệnh nhân! Đừng để bị đám người không có chuyên môn đó giựt dây!”

Nghe được lời này, La Phong nhíu nhíu mày.
Chương 2: Bà lão đáng thương

"Chủ nhiệm, là tôi, là tôi nói!", La Phong nói.

"Tôi cái gì mà tôi? Hừ, bệnh viện bận rộn như vậy cậu còn vẽ thêm việc! Thôi được rồi, bác gái, tôi đã biết tình trạng của ông nhà, bây giờ tôi phải họp, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được nữa!"

Bỏ lại lời này, chủ nhiệm Ngô hung hăng trừng mắt nhìn La Phong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cả người La Phong chấn động, anh không nói gì.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đục ngầu lấm lem nước mắt của bà lão, trong lòng anh không khỏi bùng lên một nỗi niềm khó nói.

Rõ ràng vẫn còn cơ hội, nhưng cứ cố tình hết lần này đến lần khác trì hoãn, kéo dài bệnh tình.

Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, La Phong tiến lên trước một bước, chặn trước mặt chủ nhiệm Ngô.

“Làm gì đó, La Phong! Tránh ra, mau tránh ra!”, ánh mắt của La Phong khiến chủ nhiệm Ngô theo bản năng lùi lại nửa bước.

“Chủ nhiệm, tình trạng của ông Giang rất nguy kịch, không thể chậm trễ thêm được! Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm bệnh tình xấu đi. Việc điều trị bằng thuốc trong suốt một năm qua đã kết thúc, bắt buộc phải phẫu thuật mổ tim, nếu không...”

Anh chưa kịp nói xong, chủ nhiệm Ngô vừa mới hoàn hồn đã trực tiếp ngắt lời anh.

“Nếu không thì thế nào? La Phong, từ khi nào đến lượt thằng ranh như cậu dạy dỗ tôi vậy? Một thực tập sinh nhỏ con con mà dám nói với bác sĩ chủ nhiệm những thứ này, cậu đang nghi ngờ về trình độ chuyên môn của tôi sao? Hừ, nực cười, thật nực cười!”

La Phong cảm thấy lời nói của mình không hề nực cười một chút nào, trái lại câu trả lời phẫn nộ của chủ nhiệm Ngô còn nực cười hơn.

Tuy nhiên, lý trí vẫn chiếm ưu thế.

Hít sâu một hơi, La Phong bình ổn lại cảm xúc, anh nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Chủ nhiệm, tôi không có ý chống đối ông, chỉ là...”

“Tránh ra cho tôi!”, chủ nhiệm Ngô trực tiếp ngắt lời La Phong: “Bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân đang chờ phẫu thuật, lẽ nào muốn tôi phẫu thuật cho từng người sao? Hừ, làm bác sĩ thực tập được nửa năm rồi mà không có chút tiến bộ nào cả, chỉ biết gây phiền phức. Bắt đầu từ hôm nay, cậu đến khoa châm cứu đi!”

Nói xong, chủ nhiệm Ngô đẩy anh sang một bên, phịch một tiếng, ông ta vung tay đóng cửa.

Rầm!

Cánh cửa đúng lúc va vào cánh tay bà Lưu, chiếc hộp bà lão đang cầm trên tay rung lên, rơi xuống đất dữ dội kèm theo tiếng vỡ vụn giòn tan của đồ gốm sứ.

“Đồ gia truyền của tôi... đồ gia truyền của tôi... Vỡ tan tành rồi! Xong rồi, xong rồi, lần này xong thật rồi! Ông ơi, tôi xin lỗi ông, Lưu Thúy Hoa tôi xin lỗi ông! Hu hu...”

Bà lão chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn những mảnh vỡ trên mảnh đất, miệng không khỏi khóc lóc kể lể.

Chủ nhiệm Ngô xoay người lại, trên mặt ông ta lộ ra vẻ chán ghét: “Bác ơi, chỉ là một chiếc bình vỡ mà thôi, đừng nói là vật gia truyền gì gì đó! Hừ, 200 tệ này coi như là tôi làm chuyện tốt. Vỡ bình tổn hại âm đức! Gần đất xa trời rồi, cần nhiều tiền như vậy làm gì! Bác cũng đừng có lằng nhằng nữa, đợi đến lượt tự khắc có người làm phẫu thuật cho ông nhà bác!”

Bỏ lại câu này, chủ nhiệm Ngô lạnh lùng ném hai tờ một trăm tệ xuống sau đó nghênh ngang rời đi.

Thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của bà lão, La Phong không khỏi nhớ đến người bà đã qua đời của mình.

Anh vốn định nhắm mắt lại, coi như không nhìn thấy gì.

Chỉ là, khi tiếng khóc của bà lão lọt vào tai anh, cuối cùng anh vẫn mềm lòng.

Bà lão ngồi xổm dưới đất, run rẩy nhặt những mảnh vỡ giống như đồ sứ.

Một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay già nua thô ráp của bà lão.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bác ơi, bác đừng quan tâm đến những thứ này nữa, bác về phòng bệnh trước đi, tôi nhặt giúp bác”.

Bà lão ngẩng đầu lên, môi run lẩy bẩy, nhìn La Phong bằng đôi mắt vẩn đục: “Bác sĩ La, đây thật sự là vật gia truyền nhà tôi! Cậu biết đấy, không phải là tôi muốn làm vỡ bình để lừa tiền. Lần này tôi mang nó tới đây là vì sợ tiền chữa bệnh cho bệnh cho ông nhà tôi không đủ. Haizz, giờ thì xong rồi, vỡ rồi, vỡ hết rồi...”

La Phong có chút xúc động nhìn bà lão rơi nước mắt, anh cau mày trầm mặc một lúc sau đó nói: “Bác có nhớ số điện thoại của con trai hay con gái bác không? Tôi sẽ giúp bác gọi điện thoại cho bọn họ, kêu bọn họ đến xử lý”.

Dù sao anh cũng chỉ tình cờ gặp bà lão, nhiều lắm thì được coi là bác sĩ chăm sóc tạm thời cho chồng bà, căn bản giữa bọn họ không có chút giao tình nào.

Trước đó anh mở miệng nói đỡ, do đó khiến cho chủ nhiệm Ngô không vui, điều anh xuống khoa châm cứu, bây giờ, anh cũng không còn cách nào để ra mặt giúp bà lão nữa.

Anh không thể mất việc.

Trong nhà vẫn còn mấy đứa em trai đợi anh gửi tiền đóng học phí!

“Chết rồi, chết hết rồi! Tất cả đều bị chôn vùi trong quặng mỏ. Thằng cả, thằng hai, thằng ba, không còn một ai! Không còn một ai...”

La Phong nhất thời sửng sốt.

Thấy bà lão gần đất xa trời ngồi run rẩy ở trên hành lang, cuối cùng anh vẫn có chút không đành lòng.

La Phong cúi đầu, thật lâu thật lâu sau anh mới thở dài một hơi, anh ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt những mảnh sứ, nhưng trong lúc không cẩn thận, đầu ngón tay anh bị sây sát một đường.

“Cho vào miệng, mau cho vào miệng...”, bà lão vội vàng kêu lên.

Thấy bộ dạng của bà cụ, La Phong bất đắc dĩ làm theo.

Là một bác sĩ tốt nghiệp y khoa, đương nhiên anh hiểu được rằng tác dụng tâm lý của hành động này lớn hơn tác dụng thực tế.

Tuy nhiên, nếu bà lão nhất quyết kêu anh làm, La Phong cũng chỉ có thể làm như vậy, để bà lão bớt lo lắng.

Chỉ là tay của La Phong mới chạm vào môi, đột nhiên có một cỗ nóng như thiêu đốt truyền đến.

Dần dần, ý thức của anh bắt đầu mơ hồ.

Trước mắt anh xuất hiện rất nhiều tia sáng.

Vài giây sau, mắt La Phong tối sầm, anh bất tỉnh.

Khi La Phong tỉnh lại một lần nữa, trong đầu anh hiện lên đủ thứ kỳ quái.

Anh không nằm mơ đúng chứ?

Trên thế giới này vậy mà lại có chuyện thần kỳ như vậy...
Anh ho khan một tiếng sau đó gõ cửa bước vào văn phòng chủ nhiệm.Chương 3: Kỹ năng bí ẩn

“Bác sĩ La, bác sĩ La, cậu…cậu không sao chứ?”

La Phong được sự hỏi han nhiệt tình và tha thiết của bà lão kéo trở về thực tại, kìm nén sự chấn động trong lòng, vội vàng đáp: “Tôi không sao, chỉ bị tụt đường huyết, bệnh cũ thôi, dọa bác sợ rồi”.

“Cậu không sao là tốt rồi, dọa chết bà lão này rồi!”, trên gương mặt hiền lành của bà lão khẽ nở nụ cười.

Nhưng trên gương mặt già nua ấy vẫn không giấu nổi nét buồn tiếc sau khi đồ vật gia truyền bị rơi vỡ.

Trong lòng La Phong thầm hạ quyết tâm, nhất định phải học được tất cả kiến thức truyền thừa từ những mảnh nhỏ lưu giữ trong kí ức càng sớm càng tốt để giúp ông Giang giảm bớt thống khổ.

Thứ nhất xem như để báo đáp ân tình của bà Lưu.

Thứ hai là chứng tỏ La Phong luôn giữ vững nhân tâm của mình.

“Bá sĩ La, tôi vừa kiểm tra lượng đường trong máu của anh, cũng đã tiêm cho anh một liều glucose, anh thấy sao rồi?”

Lúc này một y tá vô cùng thân thiết đi tới hỏi han.

“Tôi không sao, cảm ơn cô Vương, cái kia cô đưa tờ khai cho tôi, giờ tôi đi thanh toán!”

Sau khi thanh toán xong, La Phong liền lập tức trở về phòng làm việc của mình, để bản thân được nghỉ ngơi một lát.

Những mảng ký ức quái đản đó cứ như nước sôi sùng sục, không ngừng trào dâng trong tâm trí anh.

Y thuật dược lý, thiên văn địa lý, bói toán huyền thuật…

Thậm chí trong đó còn có một bộ công phu kỳ diệu tên là Cửu tằm biến hóa!

Trong số đó, chỉ riêng về dược thuật y học đã bao gồm mười mấy tác phẩm kinh điển cổ xưa quý giá như Thanh nang thư, Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí, Hoàng đế nội kinh tố vấn linh xu,…

Là một bác sĩ chăm chỉ, hiếu học, có lòng ngưỡng mộ với nền y học nước nhà, mặc dù La Phong theo học Tây y nhưng anh cũng chẳng còn xa lạ gì với “Thanh nang thư”.

“Thanh nang thư” là của Hoa Đà, một trong tứ đại danh y thời Trung Hoa cổ đại, đã dành tâm huyết cống hiến cả đời viết ra nó.

Cuốn sách này ghi lại những nỗ lực và kinh nghiệm chữa bệnh suốt đời của Hoa Đà, kinh nghiệm y học được ghi lại từng chút một, do đệ tử bảo toàn không tốt nên không còn trọn vẹn.

Mà lúc này, “Thanh nang thư” trong đầu La Phong, dĩ nhiên là bản hoàn chỉnh nhất!

So với “Thanh nang thư” thì “Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí” còn có nguồn gốc lớn hơn.

Người ta nói rằng danh y Kỳ Bá thời thượng cổ đã dốc hết tâm huyết sáng lập một bộ môn y thuật thôi khí quá cung.

Còn “Hoàng đế nội kinh tố vấn linh xu” và “Nan kinh” chính là một bộ tập hợp các kỹ thuật châm cứu thời cổ đại, có thể xem là tổ tiên của thuật châm cứu.

Sau khi biết rõ hết thảy những gì phát sinh trên người mình, trong lòng La Phong vô cùng vui mừng.

Những tác phẩm kinh điển về y học này chính là tinh túy của y học Hoa Hạ.

Nếu có cuốn sách nào được lan truyền, chắc chắn nó sẽ gây chấn động trong giới y học Hoa Hạ và trên toàn thế giới.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội!

La Phong lập tức hạ một quyết tâm lớn!

Trước khi bản thân anh có đủ năng lực vận dụng, không được để những công phu y thuật thần kỳ của tổ tiên lưu truyền lại dễ dàng bị lộ ra ngoài.

Sau khi tìm hiểu và kiểm chứng hết thảy, bản thân sẽ lại nhận thêm một số đệ tử chân chính truyền dạy lại cho họ.

Thời của Trung y sắp tới rồi!

Về phần Cửu tằm biến hóa, La Phong lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

Nếu như mấy cuốn sách kia có thể coi là bí kíp thì “Cửu tằm thần biến” hoàn toàn là kiểu quái đản không thể bình thường hơn được!

Đúng vậy, quái đản!

Vô cùng quái đản!

Theo như cách nói kia thì chỉ cần tìm được chín loại tằm thần, sau khi hấp thụ và tinh luyện có thể tẩy cốt phạt tủy, thay đổi thể chất.

Một ngày nọ, đạp đất thành thần cũng không phải không có khả năng.

Chỉ có điều, có hai điểm khó!

Thứ nhất, chính là chín loại tằm thần kia, La Phong đến nghe còn chưa nghe qua, không biết có phải đã sớm tuyệt chủng rồi không.

Mặt khác, luyện hóa tằm thần cũng không phải công phu một sớm một chiều là luyện được.

Cần phải liên tục hấp thụ sức mạnh niệm lực giữa trời và đất và lưu trữ nó trong thần điện, để có thể hấp thụ năng lượng mạnh mẽ của tằm thần.

Mà loại niệm lực hấp thu cũng thực sự rất kỳ lạ.

Cần phải không ngừng cứu chữa những người hấp hối, chữa lành vết thương cho họ, lấy lòng biết ơn của con người để tiếp nhận niệm lực.

Một cách khác để thu thập niệm lực chính là hấp thụ trực tiếp sức mạnh từ những cổ vật được lưu truyền từ xa xưa.

Đương nhiên cả hai phương pháp này đều không dễ dàng chút nào.

Cổ vật có niệm lực trên thế giới này rất hiếm, không thể bắt gặp một cách tình cờ, cũng cần có những cơ duyên đáng kể mới có thể gặp được.

Lại nói đến những kiến thức truyền thừa trong kí ức của La Phong kỳ thật cũng là do một vị tiền bối cao nhân dùng niệm lực phong ấn vào bình sứ trên người, rồi bị anh đoạt lấy.

Có điều La Phong cũng không quá để ý những điều này.

Theo anh thấy, một bác sĩ có y thuật cao siêu cùng với những phương pháp chữa bệnh tuyệt đỉnh thì còn thiếu bệnh nhân biết ơn anh sao?

Chỉ cần bản thân dốc lòng nghiên cứu, lĩnh ngộ được những tinh hoa đạo lý từ bên trong những bí kíp truyền thừa kia thì căn bản không cần lo không tích đủ niệm lực!

Đột nhiên bên ngoài hành lang vang lên một trận ồn ào!

“Y tá trưởng, có người ở phòng chờ khám bệnh bị té xỉu! Người bệnh có tiền sử sỏi thận, bây giờ có triệu chứng viêm phổi nhẹ…”

Đó là giọng nói tràn đầy lo lắng của y tá Tiểu Lưu.

Đầu tiên La Phong cảm thấy rất bất ngờ, nhưng sau đó lập tức trở lại trạng thái bình thường.

Phòng nghỉ vốn cách âm khá tốt, khó có thể nghe rõ âm thanh từ bên ngoài.

Hiện tại hai cửa đều khóa chặt, vậy mà vẫn có thể nghe thấy… Chương 4: Tranh cãi

Chỉ có một khả năng đó là sau khi có được những kiến thức truyền thừa kia thính giác của anh cũng mạnh lên nhiều!

Cứu người quan trọng hơn!

La Phong không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy, chạy thẳng đến phòng chờ khám bệnh.

“Nhịp tim bình thường, đồng tử hơi co, xuất huyết cục bộ. Viêm kết mạc, có vết thương cũ ở chân, chân bị gãy hai lần, một lần ở bàn chân, một lần ở bắp chân. Bệnh nhân đang co giật…”

Y tá Tiểu Nhã đang nhỏ giọng đọc nội dung bên trong một bản báo cáo y tế dày cộp.

“Dưỡng khí, nhỏ giọt…”

Y tá trưởng cô Vương còn chưa nói xong, chợt nghe thấy y tá Tiểu Vân bên cạnh nói: “Số 093 giãn phế quản cấp tính, có khả năng bị xuất huyết não. Y tá trưởng, có cần chuẩn bị phẫu thuật cho ca này ngay lập tức không?”

Nghe thấy vậy, y tá trưởng chỉ khẽ lắc đầu nói: “Lập tức đi thông báo với người nhà ông ta, tình trạng bây giờ của ông ta cho dù có phẫu thuật thì xác suất thành công cũng rất thấp. Nếu thật sự bị xuất huyết não, có thể sẽ bị tê liệt, thậm chí trở thành người thực vật”.

“Tình hình bệnh nhân thế nào rồi?”

Ngay lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói.

Y tá trưởng nghe vậy lập tức biết người đến là ai, vội vàng quay đầu lại đáp: “Chủ nhiệm Ngô, tình hình bệnh nhân có vẻ phức tạp, đây là bệnh án và kết quả kiểm tra”.

Chủ nhiệm Ngô không xem bệnh án, trực tiếp nhìn thoáng qua kết quả kiểm tra, cau mày nói: “Nếu là giãn phế quản thì còn chần chừ gì nữa, lập tức chuẩn bị phẫu thuật”.

“Chủ nhiệm, tôi đã cho người báo với bác sĩ trực ban cấp cứu rồi”.

Chủ nhiệm Ngô nghe vậy, hài lòng gật đầu.

Họ đang muốn nói tiếp điều gì đó thì từ phía xa chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Không thể phẫu thuật, với tình hình trước mắt của bệnh nhân thì phẫu thuật thực sự quá nguy hiểm!”

Người nói chính là La Phong.

Trong ánh mắt chủ nhiệm Ngô xuất hiện một tia lạnh, cười lạnh nói: “La Phong, sao lại là cậu? Không phải bảo cậu đến khoa châm cứu báo cáo rồi sao? Sao còn đến chỗ này gây rắc rối vậy?”

“Chủ nhiệm Ngô, ông bảo tôi ngày mai đi báo cáo, hiện giờ mới chỉ ba giờ thôi!”, La Phong nói với ngữ khí thản nhiên.

“Hừm! Tôi mặc kệ hiện tại là mấy giờ, cậu chỉ là một bác sĩ thực tập thì biết cái gì? Mau tránh qua một bên cho tôi, nếu để bệnh tình chậm trễ, cậu có chịu trách nhiệm được không?”, chủ nhiệm Ngô lớn tiếng quát.

La Phong hơi nhíu mày lại.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới lúc này chủ nhiệm Ngô lại xuất hiện.

Xem xét tình hình, ông ta tuyệt đối sẽ không giao bệnh nhân này cho mình.

Chỉ là dựa theo phán đoán của anh, chắc chắn nếu phẫu thuật lúc này bệnh nhân dù có may mắn sống sót thì cuối cùng bản thân cũng bại liệt, thậm chí trở thành người thực vật.

Cứu người vẫn quan trọng hơn.

Anh không thể trơ mắt nhìn người bệnh bỏ qua cơ hội điều trị tốt nhất được!

Suy nghĩ một lát, La Phong hít thở sâu, dùng ngữ khí bình tĩnh và sự nhẫn nại cuối cùng nói: “Chủ nhiệm Ngô, bệnh tình bệnh nhân có chút đặc thù, tuyệt đối không thể phẫu thuật! Nếu không tính mạng cũng khó giữ!”

Có điều, La Phong vừa nói xong, sắc mặt chủ nhiệm Ngô càng lạnh hơn.

“La Phong, ai cho cậu cái lá gan đó? Một bác sĩ thực tập nhỏ nhoi cũng dám hết lần này đến lần khác chất vấn nghi ngờ phán đoán của tôi sao? Cậu phải biết rõ ở nơi này ai mới là chuyên gia! Hừ, đúng là tên nhãi ranh không tự biết lượng sức mình, cả đời cũng đừng mơ tưởng chuyển thành chính thức!”

Sau khi la mắng xong, chủ nhiệm Ngô lại quét mắt nhìn mấy y tá đang đứng bên cạnh, chỉ vào bọn họ quát: “Cô cô cô…còn cô nữa, cả một đám đứng thất thần ra đấy làm gì? Đều ngốc cả rồi sao? Còn không mau đưa bệnh nhân đến phòng giải phẫu, chuẩn bị phẫu thuật!”

“Chủ nhiệm Ngô”, La Phong cơ hồ rống lên: “Trước mặt người bệnh không có chức vị cao thấp, hết thảy phán đoán y học đều phải lấy sinh mệnh của bệnh nhân đặt lên hàng đầu. Tôi cũng là bác sĩ, tôi cũng có tư cách đưa ra ý kiến của riêng mình!”

Trong ánh mắt chủ nhiệm Ngô thoáng hiện lên một tia lãnh khốc.

Sau đó, vậy mà lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, ông ta khẽ bật cười.

“Hay lắm, bác sĩ La, cậu nói xem nếu không phẫu thuật thì còn có cách nào giúp ông ta mau chóng khỏe lại? Cậu có biết không, một khi xuất huyết não không làm phẫu thuật thì rất khó chữa khỏi không. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn người bệnh đã đến đường dầu hết đèn tắt sao, nếu không tranh thủ nắm lấy cơ hội sống cuối cùng thì chỉ sợ đến cơ hội nằm trên giường bệnh sống đời sống thực vật cũng không có đâu”.

La Phong cười lạnh một tiếng, cơ hồ như gằn ra từng chữ một nói: “Tôi sẽ có cách giúp ông ta hồi phục lại!”

Nói xong, La Phong không hề để ý tới dáng vẻ trợn mắt há mồm của chủ nhiệm Ngô mà quay đầu nói với y tá trưởng: “Phiền cô giúp tôi cởi toàn bộ áo ngoài của ông ta ra. Cô Vương tin tưởng tôi!”

Y tá trưởng do dự một chút, cũng không nhìn chủ nhiệm Lưu, tự mình cởi áo khoác ngoài của bệnh nhân ra.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy có tiếng động mạnh, cửa phòng khám bị người ta đạp tung ra.

Lập tức, có một thanh niên ăn mặc lòe loẹt từ ngoài cửa bước vào lớn tiếng quát mắng: “Tôi mặc kệ ai là bác sĩ chính ở đây, phải lập tức tiến hành cứu chữa cho ông cụ Mã ngay, nếu ông cụ Mã có chuyện gì thì toàn bộ các người không xong với tôi đâu!”

Thời điểm hắn ta nói chuyện, chiếc dây chuyền vàng có độ dày bằng cả ngón tay cái không ngừng rung lắc trên cổ.

“Ông cụ Mã, ông cụ Mã nào?”, chủ nhiệm Ngô khôi phục lại tinh thần, sau đó nghi hoặc hỏi.

“Hừ! Còn có thể là ông cụ Mã nào nữa? Đương nhiên là bố của ông chủ Mã, Mã Công Khải rồi!”, thanh niên trẻ tuổi kia quát lên.

Cái gì?

Mã Công Khải…

Chủ nhiệm Ngô giật mình một cái, vội vàng phân phó cho y tá phía sau: “Mau, mau! Đưa ông cụ Mã đến phòng chăm sóc đặc biệt, tôi… tôi lập tức đi liên hệ với viện trưởng”.Chương 5: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà

Mã Công Khải là ông chủ của tập đoàn Hải Thiên thành phố Đông Hải, có hàng tỷ sản nghiệp do ông ta đứng tên, là tập đoàn tài chính số một của thành phố Đông Hải, có mối liên hệ chặt chẽ với ban quản lý cấp cao và có bối cảnh không tầm thường.

Ông chủ Mã này rất nhiệt tình tham gia công ích, ông ta đã quyên tặng rất nhiều thiết bị y tế cho bệnh viện, ông ta thường xuyên qua lại, có quan hệ thân thiết với viện trưởng nên đương nhiên chủ nhiệm Ngô không dám lơ là thất lễ.

Chỉ là, ông ta cho rằng ông cụ Mã đã vô phương cứu chữa, tuyệt đối không muốn dính líu đến.

Trước tiên ông ta mời viện trưởng đến, thứ nhất có thể chứng minh rằng ông ta coi trọng ông cụ Mã đến mức nào, thứ hai, nếu có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng không phải chịu trách nhiệm.

"Người nào người ấy ngẩn ngơ ở đó làm gì, còn không mau đến giúp?"

Chủ nhiệm Ngô vừa lấy điện thoại ra vừa quát La Phong và y tá trưởng đang ngồi xổm dưới đất.

Y tá trưởng biết chủ nhiệm Ngô đang cố ý tỏ rõ thái độ với đám người bọn họ, cô ta nhẹ nhàng kéo La Phong, thấp giọng nói: "La Phong, bỏ đi, chúng ta qua đó giúp trước! Đừng để chủ nhiệm Ngô mượn dao giết người!"

Sao La Phong lại không hiểu được chút suy tính đó của chủ nhiệm Ngô chứ?

Nhưng lương y như từ mẫu, vì để cứu sống ông cụ Mã, anh khiên cưỡng đi đến.

Đắc tội với chủ nhiệm Ngô thì cũng đã đắc tội rồi.

Cùng lắm thì anh rời khỏi đây.

Chỉ cần có khả năng, chỗ nào cũng có thể hành y cứu người!

Sau khi nghĩ thông, La Phong không còn chút kiêng dè nào nữa, anh trầm giọng nói: "Tôi đã nói rồi, ca mổ quá nguy hiểm, mà tôi có cách khiến ông ấy sống lại!"

Trong lúc nói chuyện, một tay La Phong gắt gao giữ giường cấp cứu, không để cho y tá trưởng đẩy ra.

"Người nào người nấy đều ngẩn ra, rốt cuộc các người muốn thế nào? Lẽ nào các người cố tình trì hoãn thời gian, định đưa ông cụ Mã vào chỗ chết sao?", tên thanh niên hư hỏng đó vung tay mắng chủ nhiệm Ngô với vẻ mặt tức giận.

Hiển nhiên cậu ta đã nhận ra chủ nhiệm Ngô là người có chức vụ cao nhất trong đám người này.

Mặc dù La Phong đang ngăn cản làm phẫu thuật, nhưng có thể nhìn ra, dường như anh thật sự có cách cứu ông cụ Mã.

Còn về chủ nhiệm Ngô, có vẻ như ông ta đang đùn đẩy trách nhiệm.

Ông ta đã hạ quyết tâm, cho dù có gặp xui xẻo cũng phải lôi anh ra chịu tội thay!

Chủ nhiệm Ngô cũng được coi là người lăn lộn trong xã hội mấy chục năm, lập tức nhận ra không ổn, ông ta nhanh chóng giải thích: "Cái đó... tình hình của ông cụ Mã không mấy lạc quan, ông ấy bị sưng phổi nhẹ, có khả năng bị nhồi máu não, e rằng phải làm phẫu thuật ngay. Tuy nhiên... thể chất hiện tại của ông ấy không tốt, tuổi lại khá cao rồi, phần trăm gặp nguy hiểm khi phẫu thuật quả thực không nhỏ..."

Chủ nhiệm Ngô vẫn chưa nói dứt khoát.

Thật ra, cho dù là làm phẫu thuật, mời Niên Thanh Vân- phó viện trưởng kiêm chuyên gia nội khoa nổi tiếng nhất của bệnh viện đến cũng chưa chắc nắm trong tay 20% cơ hội sống sót.

"Vậy còn không mau sắp xếp đi! Tôi không muốn nghe đến rủi ro gì gì đó, nếu hôm nay các người không thể cứu sống ông cụ Mã, ngày mai các người đừng nghĩ đến chuyện mở cửa nữa!", nghe chủ nhiệm Ngô nói như vậy, tên thanh niên đeo vòng cổ vàng lập tức rống lên.

Thành thật mà nói, ban nãy trong chốc lát, cậu ta thật sự hy vọng La Phong có thể cứu được ông cụ Mã.

Nhưng bây giờ, nghe chủ nhiệm Ngô nói như vậy, cậu ta lập tức xóa bỏ ý nghĩ nực cười này.

Sao cậu ta có thể phi thực tế đến vậy mà đặt hy vọng cuối cùng lên người một bác sĩ trẻ?

Đối diện với ánh mắt uy hiếp của tên thanh niên đeo vòng vàng, toàn thân chủ nhiệm Ngô toát mồ hôi lạnh.

Ông ta lo lắng nói: "Đừng kích động, ngàn vạn lần đừng kích động! Ban nãy tôi đã thông báo với viện trưởng rồi. Chuyên gia trưởng về bệnh tim mạch và mạch máu não cũng sẽ tới ngay, tôi tin là sẽ có cách".

"Chỉ cần có La Phong tôi ở đây, bệnh viện không đóng cửa được đâu!"

Giọng nói tự tin của La Phong truyền đến.

Tên thanh niên đeo vòng vàng hung tợn nhìn La Phong, trong mắt tràn đầy thù hận.

Cậu ta có thể không lo lắng sao?

Ông cụ Mã này là người cậu ta gợi ý đi xem đua ngựa, kết quả rơi vào nông nỗi này, nếu xảy ra chuyện không may, cậu ta thể nào cũng phải gánh chịu.

Khụ khụ!

Đột nhiên, ông cụ Mã đang hấp hối ở trên giường bệnh ho dữ dội, ngay sau đó một ngụm bọt trắng lớn trào ra từ trong miệng.

Tích tích tích...

Màn hình điện tâm đồ được cắm vào cơ thể ông cụ phát ra âm thanh báo động dữ dội.

Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.

Cho dù không phải là bác sĩ cũng có thể biết được tiếng chuông báo động này có nghĩa là gì.

"Mau cứu người, mau! Nếu ông cụ Mã có mệnh hệ gì, các người... các người cứ đợi chết đi!"

Vẻ mặt của chàng thanh niên hư hỏng đó rất dữ tợn, cậu ta gầm lên như kẻ tâm thần.

Lúc này chủ nhiệm Ngô đã hoàn toàn bất lực.

Ông ta nhìn ông cụ Mã đang nằm vật vã trên giường bệnh với khuôn mặt tái mét, khóe miệng chua xót.

Nếu để ông ta thực hiện cuộc phẫu thuật này, e rằng 10% cơ hội cũng không có!

Cho dù phó viện trưởng Niên- người được mệnh danh là đệ nhất đao ở Đông Hải đích thân cầm dao mổ, tỷ lệ thành công chắc chắn cũng không vượt quá 20%.

Trái lại, La Phong ở một bên lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, anh vươn tay phải ra đặt trên cổ tay lạnh lẽo của ông cụ Mã.

Cảm nhận được mạch đập ngày càng yếu của ông cụ, vẻ mặt La Phong dần trở nên nghiêm túc.

Anh dùng tay còn lại ấn vào huyệt đạo của ông cụ sau đó xoa bóp liên tục.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn anh.

Đây là bệnh viện chứ không phải là tiệm mát xa, rốt cuộc anh đang làm gì?

Lúc này, chủ nhiệm Ngô ở bên cạnh đã lùi về sau mấy bước, trong mắt ông ta hiện lên một tia dữ tợn, hiển nhiên ông ta cho rằng lần này La Phong xong thật rồi.

Bằng không thật sự tiến hành phẫu thuật, cho dù phó viện trưởng Niên đến, ông ta cũng bị coi là bác sĩ phụ tá, đến lúc đó người nhà họ Mã truy vấn, ông ta cũng không thể thoát khỏi liên đới.

Bây giờ có kẻ chịu chết thay là La Phong, cho dù ông ta khó tránh khỏi bị khiển trách, nhưng có nhiều người làm chứng như vậy, ông ta đã ngăn cản rồi, ông cụ Mã do vậy mà chết, cũng không thể trách ông ta.

Lúc này, La Phong lại không có hơi sức để ý tới những chuyện khác, dựa theo những ký ức trong đầu, anh khó khăn "đẩy khí qua cung" cho ông cụ Mã.

Phương pháp này có nguồn gốc từ "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí", tương truyền rằng đây là một phương pháp xoa bóp do thần y Kỳ Bá trong truyền thuyết tạo ra.

Nghe nói rằng chỉ cần luyện đến tinh thâm, có thể cứu sống người chết, giải trừ bách bệnh.

Ngay khi tên thanh niên đeo vòng vàng chuẩn bị tiến lên ngăn cản, La Phong đột nhiên giơ tay, ấn vào phần phổi của bệnh nhân bằng vẻ mặt chăm chú.

Ùng ục!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang