“Đúng là đứa con hoang, mày cũng chẳng khác gì mẹ của mày, một con điếm thối dụ dỗ đàn ông càng nhìn càng trướng mắt tao.”
Đó là những gì mà bà ta nhai đi nhai lại suốt mười năm qua, ngày hôm nay là sinh nhật cô tròn hai mươi tuổi nhưng không bánh kem không nến cũng như là người thân bên cạnh chúc phúc, cô đã sống vật vã như vậy và tồn tại trong căn phòng tối này đã mười năm rồi, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, Tuyên Nghi sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.
“Cái con nhỏ đó mà cũng có cơ hội gả đi sao? Chắc chỉ có thể làm công cụ thõa mãn cho đám lão già lắm tiền thôi.”
Những lời nói chanh chua miệt thị của đám người giúp việc vang lên, ngay cả đám người đó cũng hùa nhau theo một phe mà ức hiếp Tuyên Nghi, cô siết chặt tay lại lắng nghe những lời bọn họ đang xì xầm bên ngoài, gả đi ư? Đám người đó không những không tôn trọng cô còn muốn tự mình quyết định cả tương lai của cô.
Tiếng cửa phòng vang lên, Tuyên Nghi liền kéo chăn lại phũ lên người mình, cánh cửa liền bật mở tiếng bước chân vang lên khá gần.
“Tuyên Nghi, là bố đây!”
Dương Kiên ngồi xuống bên cạnh cô, sau một hồi thảo luận với Lữ Nguyệt thì ông cũng đành phải nghe theo lời vợ của mình, ông không biết nên bắt đầu nói với cô như thế nào trong khi ông là một người bố nhu nhược không để tâm đến đứa con gái riêng này của mình, những lúc ông đi vắng ông biết rõ Lữ Nguyệt và Dương Khang cùng nhau ức hiếp Tuyên Nghi nhưng ông không thể làm gì được họ, ông chỉ có thể nhắc nhở rồi qua chuyện mà thôi.
“Tuyên Nghi.. bố có chuyện muốn nói với con.”
Tuyên Nghi biết ông ấy muốn nói gì với cô, cô thực sự không muốn gả đi một chút nào, thà sống bị hành hạ trong căn nhà thối nát này còn hơn là bị đem làm công cụ thõa mãn cho người khác, cả cơ thể của Tuyên Nghi đang rung lên bần bật, Dương Kiên cảm nhận được sự rung rẫy lo sợ của Tuyên Nghi.
“Tuyên Nghi, con đừng sợ, bố đây con mau ra đây đi để bố ôm con một lát.”
Tuyên Nghi cứng đầu nhất quyết không chui ra khỏi chiếc chăn ấy, ông thở dài một hơi sau đó bắt đầu cất giọng trầm xuống.
“Bố xin lỗi vì thời gian qua chưa từng dành chút thời gian bên con tâm sự cùng con, bố là người bố tệ hại nhất trên đời này, bố... không nỡ gả con đi, nhưng lão già khốn đó đã nắm thóp của bố, hắn muốn lật đổ công ty của chúng ta, bố cũng hết cách.”
Đột nhiên Dương Kiên quỳ xuống trước mặt Tuyên Nghi, cô cảm giác có gì đó là lạ cô liền tung chăn ra thì thấy ông đang quỳ trên sàn hai mắt đỏ hoe vô hồn nhìn về phía Tuyên Nghi, bản thân của cô bất ngờ với hành động này của Dương Kiên, ông ấy tuy không quan tâm cô nhưng ông ấy chưa bao giờ mắng chửi hay hành hạ cô chỉ là ông ta vẫn dưới trướng của Lữ Nguyệt nên không thể làm gì được, cô rất hận ông nhưng dù sao ông cũng là người thân duy nhất còn tồn tại ở bên cạnh cô.
“Bố...”
Giọng nói nhỏ nhẹ như nghẹn lại ở cổ, sống mũi bắt đầu cay cay, Tuyên Nghi liền đi xuống nắm lấy tay ông đỡ ông đứng dậy.
“Tuyên Nghi... giúp bố được không? chỉ cần con đồng ý gả cho Mặc Quân Khiêm thì công ty chúng ta sẽ được cứu, bố sẽ tìm cách giải thoát cho con, nên... bố xin con hãy giúp bố lần này.”
Ông nhất quyết không đứng lên, Tuyên Nghi cố dặn lòng mình không được mềm lòng, nhưng nhìn ông quỳ gối van xin cô như vậy cô thật khó xử, Tuyên Nghi dù sao cũng chịu nhục nhã ở đây quá nhiều rồi, chịu đựng thêm nữa cũng có là gì đâu, ông ấy chẳng qua có mục đích vì lợi ích của công ty mình nên mới đến tận đây nhờ sự trợ giúp của cô mà thôi.
“Con không muốn!”
Tuyên Nghi chắc nịt nói, câu nói của Tuyên Nghi làm cho cơn đau tim của Dương Kiên bắt đầu tái phát, mặt mày của ông bắt đầu kém sắc, nhịp tim hỗn loạn đầu óc thì cứ quay cuồng rồi dần mất nhận thức, Tuyên Nghi thấy ông ngã xuống liền chạy đến đỡ lấy ông quát lên.
“Người đâu mau vào đây nhanh lên!”
Đám người giúp việc nghe tiếng của cô quát lớn bên trong liền đẩy cửa mạnh xông vào, nhìn thấy Dương Kiên bất tỉnh trên sàn nhà liền hoảng loạn gọi bác sĩ đến, Tuyên Nghi nhìn sắc mặt đau đớn của ông khiến cô cảm thấy vô cùng có lỗi, ánh mắt khinh bỉ của đám người làm dán lên người của cô bọn chúng xem cô như kẻ tội đồ, Tuyên Nghi ghét những ánh mắt đó cô liền bỏ đi về phòng mình suy nghĩ chuyện sắp bị gả đi.
Phía Lữ Nguyệt nghe tin chồng mình bệnh cũ tái phát nên vô cùng lo lắng lập tức bỏ mọi chuyện qua một bên quay về tìm Dương Kiên, trong lòng biết rõ nguyên nhân bệnh tái phát của ông là gì, hai tay bà ta siết chặc lại nhất định phải cho Tuyên Nghi một bài học trước khi gả đi mới được.
Tuyên Nghi đang giam mình trong phòng thì cánh cửa bật mở, Lữ Nguyệt bước vào với khuông mặt giận dữ và trên tay bà ta là một cái roi da, đám thuộc hạ của bà ta liền xông vào lôi cô rời khỏi giường và còn trói tay chân của cô lại, đôi đồng tử của Tuyên Nghi bắt đầu giãn ra, cô sợ hãi lùi về phía sau.
“Nhất định mày phải đến Mặc gia ngay trong hôm nay, nếu vẫn không đồng ý thì xác định mềm xương với tao nhé!”
Lữ Nguyệt đe dọa Tuyên Nghi, cô cố gắng chống cự nhưng vô ích, nếu không phải sợ Mặc Quân Khiêm chê thân thể của Tuyên Nghi thì Lữ Nguyệt đã cho cô một trận tơi tả rồi, đám người của Lữ Nguyệt liền đỡ cô đứng dậy và mang đi mặc cho Tuyên Nghi vùng vẫy nhất quyết không muốn bị gả cho lão già đó, ông ta lớn hơn bố của cô 3 tuổi với lại cô đã từng nghe đám người giúp việc bàn tán về ông ta là một tên dâʍ ɭσạи, bên cạnh không biết có bao nhiêu cô gái vây quanh vì tiền của ông ta, chán ngấy người này thì tìm người khác, không rõ ông ta đã có bao nhiêu cô vợ, thời này là thời nào rồi mà vẫn có chuyện tam thê tứ thiếp như vậy chứ.
“Thả tôi ra! Tôi không muốn gả đi!”
Một cái tát vung vào mặt của Tuyên Nghi làm cô ngã lăn ra sàn, Lữ Nguyệt liền quát lớn.
“Mày muốn ép chết bố mày mới chịu hả con kia! Thứ con hoang như mày không có quyền quyết định, số phận mày sinh ra cũng giống như mẹ mày làm một con điếm cho người ta chơi đùa thôi, mày được cưới hỏi đàng hoàng hơn con mụ đó là may lắm rồi đấy nhé.”
Tuyên Nghi đưa đôi mắt uất hận nhìn bà ta, cơ thể cô quá yếu không thể chống cự lại, cô ước mình có sức mạnh để chống lại bọn họ, cô muốn chính tay mình gϊếŧ chết Lữ Nguyệt dù có chết cô cũng nhất quyết phải trả thù, cô không muốn ai xúc phạm mẹ của mình.
“Bà câm miệng! Cấm bà nói mẹ tôi như vậy!”
Tuyên Nghi đứng dậy quát lớn định cho Lữ Nguyệt một bài học nhưng nhanh chóng bị đám người của bà tay giữ lại, Lữ Nguyệt nhếch môi cười tà ác, lúc này Dương Khang cũng xuất hiện bên cạnh anh ta còn có thêm hai ba cô gái bên cạnh đưa mắt xem tuồng kịch hay.
“Mẹ à, nếu nó không muốn gả cho Mặc gia thì bán nó vào hộp đêm cho nó làm gái ở đó đi, nhìn khuông mặt của nó chắc đắt khách lắm.”
Dương Khang đưa ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân rồi nhếch môi khinh bỉ nói.
Tuyên Nghi đã khóc rất nhiều rồi, cô không thể khóc nhất là trong tình thế như vậy, cô phải tỏ ra mạnh mẽ để bọn chúng không được nước mà làm tới, Lữ Nguyệt đi tới chỗ Dương Khang thở dài.
“Nếu bán nó vào hộp đêm thì Mặc gia sẽ trách chúng ta và làm công ty xụp đổ mất, không hiểu sao lại chấm con nhỏ này nữa, đúng là gu mặn thật.”
“Mà mẹ định khi nào tống nó đi vậy, càng nhìn càng trướng mắt, con về pòng đây đuổi nó đi càng sớm càng tốt dùm con!”
Dương Khang ôm eo hai cô gái đi về phòng còn Lữ Nguyệt cho người mang Tuyên Nghi tắm rửa và trang điểm kĩ lưỡng, cô vẫn cứ chống cự mãi nhưng bị Lữ Nguyệt lấy tính mạng của bố ra đe dọa nên cô đành cam chịu và khuất phục Lữ Nguyệt, đúng là đằng sau vẻ ngoài u sầu không nụ cười của Tuyên Nghi là một tuyệt sắc mỹ nhân, Lữ Nguyệt nhìn cô còn phải nổi cơn ghen tị, Dương Khang vẫn hóng chuyện nên muốn xem giải quyết ra sao, vừa bước xuống đã nhìn thấy Tuyên Nghi ngồi trầm tư ở một góc, nhìn cô lúc này thật khác với bình thường quả thật là rất đẹp, không ngờ vẻ đẹp này lại bị cô phong ấn lâu đến vậy, Dương Khang như bị hút hồn vào ánh mắt buồn miên mang của cô.
“Con nhóc này xem ra cũng được phết, nếu mày không phải em gái tao thì tao đã làm thịt mày rồi.”
Dương Khang nâng khuông mặt thuần khiết của cô lên khẽ ngửi một hơi, mùi thơm của cô phản phất bên mũi khiến Dương Khang có chút thèm khát, Tuyên Nghi mạnh mẽ đẩy hắn ta ra rồi tát vào mặt của hắn một cái mạnh, Dương Khiêm đưa tay vuốt gương mặt điển trai của mình nhẹ liếm môi.
“Dương Khang, con định làm gì nó?”
Lữ Nguyệt chứng kiến mọi chuyện liền tức giận đi tới lôi hắn qua một bên, Dương Khang chỉ là bị vẻ ngoài của Tuyên Nghi quyến rũ thôi mà, nhan sắc này mà để Mặc Quân Khiêm nhìn thấy nhất định ông ta sẽ chết mê chết mệt cho mà xem, Lữ Nguyệt cũng không phũ nhận điều đó, cô thừa hưởng nhan sắc của mẹ mình nên đây là một lợi thế của cô, nhưng đối với Tuyên nghi cô không cần gương mặt đẹp cô chỉ cần mình có một gia đình hạnh phúc yên bình mà thôi.
“Nhất định lão già đó sẽ rất thích, mày quả là giống con ả đó lắm nhưng mày tốt số hơn ả ta nhiều, cố gắng ngoan ngoãn học tính vâng lời nhất định Mặc gia không đối xử tệ với mày đâu.”
Lữ Nguyệt hất mặt ra lệnh cho đám người của bà ta đỡ cô đứng dậy chuẩn bị mang ra xe để đến Mặc gia, bà ta rất nóng lòng tống cô đi càng sớm càng tốt, Tuyên Nghi đột nhiên khựng người lại.
“Tôi muốn gặp bố lần cuối.”
“Đúng là nhiều chuyện, được thôi! Cho nó vào gặp Dương Kiên đi!”
Lữ Nguyệt liền cho người dẫn Tuyên Nghi đến phòng của Dương Kiên, nhưng cô chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào, ông hiện tại đang được các bác sĩ chăm sóc nên cô không thể vào, Tuyên Nghi liền quỳ xuống cúi đầu lạy cảm tạ ông với tư cách là một đứa con, vì không muốn ông vì chuyện của mình mà tái phát bệnh nữa nên cô quyết định để gả đi, chịu khổ quen rồi chịu thêm nữa thì có là gì, nếu như có cơ hội cô sẽ trốn thoát và cao chạy xa bay khỏi Mặc gia, sớm thôi!
Tuyên Nghi mơ màng tỉnh dậy thấy mình vẫn còn ở trên xe, khung cảnh đã thay đổi có lẽ cô đã đi khá xa nhà rồi, đưa mắt ngắm nhìn bầu trời trong xanh, thời tiết đẹp như thế này mà được đi dạo với một tâm hồn hoạt bát vui tươi như bao con người khác thì tốt quá, nhưng cô sắp phải đối mặt với một lão già háo sắc, cô cần phải chuẩn bị tâm lý để ứng xử và đối phó với lão ta.
Phía xa xa là một tòa nhà to lớn hết sức nổi bật, cả con đường này không có nhà cửa nên căn nhà đó được xem là độc quyền ở đây, nhìn bên ngoài đã lộng lẫy như vậy rồi không biết bên trong như thế nào nữa, chiếc xe dừng lại và cánh cửa xe bắt đầu mở ra, Tuyên Nghi hít một hơi thật sâu chuẩn bị tâm lý.
“Dương tiểu thư đã đến nơi rồi, mời cô xuống xe.”
Người tài xế đi tới đưa tay ra dìu Tuyên Nghi xuống xe, cô nhẹ nhàng nâng váy của mình lên, cô phải mặc bộ váy cưới chật chội khó chịu này đến tận đây để kết hôn với một lão già 60 tuổi thật là uổng phí, cứ ngỡ sẽ có một cái đám cưới trang trọng cũng không có giấy kết hôn, thì ra về mặt hình thức vợ chồng mà thôi chứ không phải theo giấy tờ như vậy càng tốt.
“Đợi tôi một chút.”
Tuyên Nghi đứng đờ người ra nhìn lên bầu trời kia hít một hơi thật sâu, trái tim cô bây giờ đập loạn cả lên vì hồi hộp, đây cũng là lần đầu tiên cô rời khỏi căn phòng thân yêu của mình để đến nơi khác, mọi thứ quá mới mẻ nên cô vẫn chưa thể thích nghi được.
“Chúng ta phải đi thôi!”
Người tài xế xe gằng giọng, Tuyên Nghi liền nắm lấy tay của anh ta rồi từng bước tiến vào bên trong căn nhà, căn nhà rất hoành tráng và thiết kế theo kiến trúc Châu Âu rất trang nhã và quý phái, Tuyên Nghi bước vào khá choáng ngợp với những gì mà ong ta sưu tập, toàn là báu vật cổ xưa, đúng là thú vui tao nhã của người có tiền, cô nâng vấy của mình lên nhẹ nhàng tiến vào bên trong, người làm nhìn thấy cô liền tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt, vì họ đã từng nghe danh của cô là một đứa con rơi được Dương thị nhận về nuôi, tuy thân phận hiện tại của Tuyên Nghi là tiểu thư của Dương thị nhưng cô xuất thân thấp kém nên ai cũng khinh thường rẻ mạt cô kể cả người hầu.
“Nhìn cô ta kìa, chỉ được cái mặt không biết cô ta được Mạc lão gia chơi đùa được bao lâu.”
“Có thêm người mới sao? Lão gia cũng thật là... có biết bao nhiêu cô vợ rồi mà vẫn muốn có thêm nữa, chọn ai không chọn đi chọn con nhỏ đó.”
Toàn là những lời bán tán xì xầm về Tuyên Nghi, cô nghe cũng quen rồi nên không có gì là lạ, cô nhắm mắt cho qua và tiến thẳng tới phòng của Mặc Quân Khiêm theo lời chỉ dẫn của người làm trong nhà, Tuyên Nghi dừng lại trước một căn phòng lớn, cô nhẹ nhàng trấn tĩnh bản thân mình rồi đẩy cửa đi vào, âm thanh chói tai vang lên, tuy không nhìn thấy nhưng Tuyên nghi có thể nhận biết được người bên trong đang làm chuyện gì đó mờ ám, tiếng thở dốc của người đàn ông và một người phụ nữ hòa hợp vào nhau.
Tuyên Nghi sợ hãi lùi về phía sau tạo nên tiếng động làm cho người bên trong cũng giật mình và mất hứng hẳn vì có kẻ phá đám, ánh đèn bật mở thân hình một người đàn ông một một người phụ nữ trong lòng, không lẽ người này là Mặc Quân Khiêm sao? Trông ông ta cũng khá trẻ bên cạnh là một cô gái với thân hình nóng bỏng được giấu sau tấm chăn mỏng manh, Tuyên Nghi lần đầu nhìn thấy cảnh này hai má đỏ lên không dám nhìn vào họ.
“Tôi xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
Tuyên Nghi định rời đi thì giọng nói của Mặc Quân Khiêm cất lên.
“Khoan đã, cô là con gái của Dương Kiên?”
Cô không quay đầu lại nhẹ nhàng trả lời.
“Vâng.”
“Ra ngoài ngồi đợi đi!”
Tuyên Nghi nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi, lúc này cô rất sợ, cô sợ mình sẽ giống như người phụ nữ đó dùng thể xác để phục vụ ông ta, cô không muốn làm chuyện đáng kinh tởm đó với kẻ mà cô không yêu, Tuyên Nghi ngồi xuống ghế chờ đợi hai tay đan vào nhau, trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy, thật đáng kinh tởm.
Cánh cửa bật mở ra, cô gái đó khoác tay của Mặc Quân Khiêm từ từ đi tới chỗ của Tuyên Nghi, cô gái đó dùng ánh mắt dò xét cô từ đầu đến chân tỏ ra có chút ghen tị vì vẻ ngoài thuần khiết ngây thơ của Tuyên Nghi nhất định sẽ khiến Mặc Quân Khiêm mê mệt, vì gu của ông ta là những cô gái phải thật sạch sẽ và thuần khiết như vậy.
“Xong chuyện của cô rồi, đi đi!”
Mặc Quân Khiêm quay qua lên giọng đuổi cô gái đó đi vì bây giờ con mồi khác đã xuất hiện rồi, cô ta không còn giá trị gì trong mắt của Mặc Quân Khiêm nữa.
“Nhưng mà người ta muốn tiếp tục mà Mặc lão gia, lúc nãy vẫn chưa xong chuyện mà đã bị phá rồi, nhìn cô ta kìa làm sao sánh bằng em được chứ, như một đứa khờ vậy.”
Tuyên Nghi cảm giác như có một ánh mắt sắc nhọn muốn đâm xuyên qua cô vậy, Tuyên Nghi rẽ run lên.
Một cái tát vung thẳng vào mặt của cô gái đó làm cô ta ngã lăn ra đất, Tuyên Nghi sợ hãi không dám nhìn lên, cô gái kia ôm mặt đau đớn để ý ánh nhìn của Mặc Quân Khiêm bắt đầu thay đổi trông ông ta vô cùng đáng sợ.
“Cô có tư cách gì nói vợ của tôi như vậy? biến!”
Cô gái đó liền khôn ngoan nhanh chóng rời khỏi đó, nếu mà còn ở lại không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, Tuyên Nghi vẫn nắm chặc váy của mình không dám ngẩn
Không khí trầm lặng và lạnh lẽo đến phát sợ, Tuyên Nghi và Mặc Quân Khiêm vẫn không nói gì với nhau, đột nhiên ông ta đi tới gần cô đưa tay nâng cằm của cô lên, Tuyên Nghi bị buộc nhìn thẳng vào mắt của ông ta, không nghĩ ông ta lại là người đàn ông 60 tuổi được, trông chỉ tầm 40 thôi. Ánh mắt ông ta dán lên phần ngực tròn trịa non nớt của Tuyên Nghi khẽ nhếch môi thích thú, Tuyên Nghi mím chặt môi cơ thể rung lên bần bật.
“Đừng sợ thỏ con, em đã là vợ của tôi rồi nên không có gì phải lo sợ cả chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi là được.”
Ông ta đi tới bế Tuyên Nghi lên làm cô giật cả mình, cô nhẹ bám chặt vào vai ông ta hơi thở trở nên hỗn loạn, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với đàn ông gần đến như vậy, Mặc Quân Khiêm rất hài lòng về món quà mà Dương thị gửi đến, cô vợ nhỏ này rất vừa ý của ông ta.
“Ngoan ngoãn thì công ty của bố em sẽ ngày càng phát triển hơn, nên đừng có chống đối tôi nếu không hậu quả sẽ không lường được đâu.”
Mặc Quân Khiêm nhẹ thì thào bên tai của Tuyên Nghi, đưa cô quay trở về phòng của mình, ông ta đã cho người chuẩn bị mọi thứ chu đáo, vẫn chưa đến lúc chạm vào cô, nên để Tuyên Nghi thích nghi một thời gian mới tính tiếp, Tuyên Nghi ngồi trên chiếc giường êm ái, mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo, căn phòng mang màu chủ đạo là màu trắng rất trang nhã và sạch sẽ, Mặc Quân Khiêm kéo ghế ngồi đối diện cô tay với tới cái bật lửa trên bàn.
“Có vẻ ít nói nhỉ? Hay tại vẫn còn sợ?”
Tuyên Nghi không nói gì vẫn cứ đan hai tay vào nhau, gương mặt cúi xuống không ngẩn đầu lên.
“Cần phải học hỏi nhiều, làm những chuyện lúc nãy em làm được chứ?”
Mặc Quân Khiêm cố gợi lại ký ức lúc nãy, Tuyên Nghi đã cố gắng quên đi nó rồi nhưng ông ta vẫn còn muốn cô nhớ tới nó sao? Thật sự rất kinh tởm, cô nghĩ còn không dám nghĩ nói chi bảo cô làm những chuyện đó.
“Tôi không muốn!”
Tuyên Nghi lúc này mạnh miệng phát ra lời phản đối với chuyện đó, ông ta phì phà khói thuốc khắp phòng khiến Tuyên Nghi bị ngộp ho khẽ, Mặc Quân Khiêm bước tới từ lúc nào bóp chặc lấy mặt của cô, hai mắt nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng về tính cách ngang bướng của cô.
“Không nghe lời thì đừng có trách, tốt nhất là cố gắng thuận theo ý tôi, đừng tưởng mình là cành vàng lá ngọc, một khi Dương thị bán cô cho tôi rồi thì cô không còn đường lui nữa.”
“Tôi không muốn, ông thật kinh tởm!”
Tuyên Nghi vùng vẫy đẩy ông ta ra, nhưng sức lực của một cô gái yếu đuối trói gà chưa chặc như cô làm sao có thể chống lại sức lực của một người đàn ông được chứ, Mặc Quân Khiêm có vẻ tức giận rồi,ông ta đưa tay bóp chặt lấy cổ của cô nhưng ngay sau đó nới lõng ra rồi nhanh chóng rời đi, vì ông ta một khi nóng giận lên sẽ có thể gϊếŧ chết bất kỳ người nào để thõa cơn giận của mình.
Tuyên Nghi nằm trên giường bật khóc, hai tay ôm lấy cơ thể của mình, cô không muốn phục vụ thân xác cho ông ta, cô thà bị mắng chửi khinh miệt ở Dương thị còn hơn phải làm công cụ ấm giường cho một lão già đáng tuổi bố của mình, Tuyên Nghi thầm trách than số phận tội nghiệp của mình tại sao lại thê thảm đến như vậy, cô sinh ra trên đời này để làm gì chứ? Để bị người ta coi thường rồi trở thành công cụ mua vui cho người khác.
“Tiểu thư, cô nên đi tắm đi! Hôi chết đi được.”
Người giúp việc đi vào tỏ vẻ khinh thường Tuyên Nghi ra mặt, giọng nói chanh chua chê bai cô, Tuyên Nghi lắc đầu nhẹ nói.
“Ra ngoài đi, để đồ ở đó lát tôi tự tắm được không cần phiền đến các cô đâu.”
“Lão gia mà biết trách tôi mất, tôi phải ở đây nhưng tôi sẽ không phục vụ cô đâu cô cũng đừng có mơ.”
Cô ta ngồi trên ghế nhẹ vuốt điện thoại của mình không để ý đến Tuyên Nghi.
“Cô đừng có tưởng vào đây làm dâu dễ lắm, sớm muộn cô cũng bị vứt bỏ nếu không nghe lời lão gia thì sớm muộn cũng bị bán cho người ta à.”
“Chỉ là công cụ làm ấm giường với danh nghĩa là vợ mà thôi.”
Tuyên Nghi vẫn lặng lẽ nằm im bất động trên giường, trên cổ bắt đầu hiện lên vết hằn do bị Mặc Quân Khiêm bóp lúc nãy, cô biết mình không thể chống lại ông ta, nhưng cô thà chết chứ không để người khác động vào mình, người giúp việc kia nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi ra xem thử, một lát sau cô ta thô bạo đi vào nắm lấy tóc của Tuyên Nghi kéo cô ngồi bật dậy.
“Cô làm gì vậy? thả tôi ra!”
Tuyên Nghi đưa tay chống cự đẩy cô ta mạnh ra.
“Lát lão gia kiểm tra, cô mau đi tắm nhanh lên nếu không thì đừng trách tôi ra tay nặng!”
Tuyên Nghi vuốt mái tóc của mình gọn gàng vào nếp sau đó nặng nhọc đứng dậy nắm cái váy cưới từng bước đi vào phòng tắm, cô nhìn bản thân mình trong gương suýt không còn nhìn ra nữa rồi, không phải vì xấu không nhận ra mà là vì lớp trang điểm đó đã khiến cô trở thành một con người khác, cô vặn vòi nước rồi tát nước vào mặt của mình xóa đi lớp trang điểm đậm đó, như trút được một phần gánh nặng cô khó khăn cởi chiếc váy cưới nặng nề này ra bước tới bồn tắm, cô đột nhiên nghĩ quẩn nếu như cô chết vậy cô sẽ được giải thoát và sẽ không phải phục vụ lão già đó, cô sẽ gặp mẹ của mình và cô sẽ được tự do.
Cô nhắm chặc mắt lại sau đó lặn xuống đáy của bồn tắm, để nước tràn vào mũi và cổ họng thật ngột ngạt khó chịu vô cùng, người giúp việc không nghe thấy tiếng động gì bên trong cũng như là tiếng nước chảy, sợ Mặc Quân Khiêm vào kiểm tra gấp nên cô ta liền đẩy cửa xông vào thấy Tuyên Nghi trong tình trạng như vậy thì bấn loạn lôi Tuyên Nghi lên.
“Con nhỏ ngốc kia, cô đừng có làm liều muốn chết thì để Mặc lão gia đồng ý mới được chết, cô mà chết thì tôi gánh tội cho cô à?”
Tuyên Nghi hai mắt nhắm nghiền bị lôi lên đột ngột cũng may cô ta kéo cô lên sớm nếu không Tuyên Nghi thực sự chết rồi, Tuyên Nghi ho khan vì sặc nước, tại sao không để cô chết đi cho rồi chứ? Tuyên Nghi đẩy cô ta mạnh ra tìm một vật gì đó để có thể tự tử nhưng vô ích, đúng là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Mặc Quân Khiêm sau khi nghe tin Tuyên Nghi nghĩ quẩn nên ông ta vô cùng tức giận, đêm hôm đó ông ta đến phòng của cô nhưng cô đã giả vờ ngủ để tránh gặp mặt ông ta cũng như là phải phục vụ ông ta, ông ta nhìn sơ ngang qua là biết cô đang giả vờ liền đưa tay nắm lấy chiếc chăn lôi mạnh xuống đất, Tuyên Nghi giật mình mở mắt ra vẫn chưa kịp định hình thì đã bị ông ta đè lên người.
“Thả thôi ra! Tôi không muốn!”
Tuyên Nghi cố vùng vẫy chống cự nhưng tay của Mặc Quân Khiêm vẫn giữ chặc eo của cô điên cuồng hôn lên cổ của Tuyên Nghi, thô bạo cắn mạnh vào vai của cô, nước mắt lăn dài bên má, liền tục lắc đầu xua đuổi ông ta.
“Cô không có quyền chống cự!”
“Tôi xin ông mà, làm ơn... tôi thật sự không muốn, tôi van lạy ông!”
Giọng nói của cô nghẹn ngào ở cô nhưng Mặc Quân Khiêm dễ gì mà bỏ qua miếng mồi ngon như vậy chứ, ông ta đã chơi đùa không biết bao nhiêu cô gái rồi họ ai cũng đều chủ động cả chỉ có Tuyên Nghi là bướng bỉnh cứng đầu thôi càng khiến ông ta hứng thú và phấn chấn hẳn lên, đúng là một ngọn cỏ tươi mới.
“Ông buông tôi ra không thì đừng trách!”
Tuyên Nghi quát lớn, chiếc váy ngủ của cô bị kéo sang một bên càng khiến cô sợ hơn.
“Cô làm gì được tôi?”
Tranh thủ lúc Mặc Quân Khiêm không để ý cô đưa tay với lấy chiếc bình sứ bên cạnh dùng hết sức lực của mình đập chiếc bình đó vào đầu của Mặc Quân Khiêm, ông ta liền trừng mắt trông vô cùng đáng sợ, từ trước đến nay chưa từng có ai dám làm điều này với ông ta cả, đúng là một cô vợ khó dạy bảo, ông ta liền đứng dậy nắm tóc của cô lôi cô xuống giường sau đó quát lên.
“Mang con khốn này ra hầm củi, bỏ đói nó ba ngày đến khi nó ngoan ngoãn chịu phục vụ cho ta thì thôi!”
Tuyên Nghi bị mang đến hầm chứa củi, bọn người làm nhân cơ hội này đánh đập chửi rủa cô hết sức dã man, Tuyên Nghi bị hành hạ ở Mặc gia muốn chết đi sống lại cách hành hạ của bọn người này còn hơn ở Dương thị gấp ngàn lần, do ở đó có bố nên họ còn nhịn cô vài phần ở đây ai cũng ghét cô cả, bọn người này đều cá mè một lứa hùa nhau ức hiếp một cô gái yếu đuối như cô, thân thể ngọc ngà của Tuyên Nghi bây giờ chi chít vết sẹo đến nỗi nhìn không ra cô nữa rồi, thân tàn ma dại co rúc người lại ở một góc.
“Đừng đánh nhiều quá coi chừng nó điên luôn đấy.”
Một kẻ đứng bên ngoài cười khinh bỉ.
“Hừ, vừa lắm ai bảo được lão gia cưng như vậy mà còn ngang bướng đúng là có phúc không biết hưởng.”
Tuyên Nghi tựa lưng vào tường hai mắt đã nhòe đi cứ ngỡ không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa, ánh trăng chiếu gọi qua khung cửa soi sáng thân thể yếu ớt đang nằm trên nền đất lạnh, hai tay cô rung rung ôm lấy cơ thể vì lạnh, cơn gió vào ban đêm lạnh đến thấu xương thân thể gầy gò yếu ớt của cô thật không thể chịu nổi dưới lớp áo mỏng manh thế này.
Tuyên Nghi muốn chết nhưng không thể chết, cô chỉ có thể sống và chịu đựng sự giày vò hành hạ của đám người đó, cảm giác khát nước truyền đến, đôi môi khô cằn đến bật máu, cổ khô đến sắp chết đến nơi rồi, lạ thật cô rất muốn chết nhưng khi đối mặt với cái chết ở trước mắt cô lại sợ nó, thứ đáng sợ nhất không phải cái chết mà là nỗi sợ chết của con người.
“Nước... tôi muốn...uống..nước!”
Tuyên Nghi khó khăn cất giọng nói, đã ba ngày bị hành hạ không ăn không uống cô sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, đột nhiên cánh cửa bật mở ánh sáng truyền thẳng vào mắt cô làm cô bị chói, cô không biết là ai nhưng bóng dáng đó là của Mặc Quân Khiêm, ông ta hành hạ cô chưa đủ hay sao chứ?
“Vẫn còn ngoan cố à?”
Giọng nói lạnh như băng của Mặc Quân Khiêm vang lên, ông ta sải bước đi tới cầm chai nước đưa qua đưa lại trước mặt của Tuyên Nghi, trêu đùa cô như thế này xem ra cũng thú vụ hơn cả việc kia ấy nhỉ?
“Nước... cho tôi nước!”
“Thật tệ hại, nhìn xem đây là tiểu thư Dương thị đó sao?”
Ông ta bật cười lớn, Tuyên Nghi lúc này nhận ra ông ta cô liền lùi lại, có chết cũng không muốn van xin ông ta.
Đột nhiên ông ta xông tới lấy roi da đánh mạnh vào người cô, Tuyên Nghi nhất quyết không kêu la hay khóc lên, cô cắn răng chịu đựng những đòn roi của hắn, nhìn cô tỏ ra mạnh mẽ như vậy ông ta càng tức điên lên dùng lực mạnh, Tuyên Nghi chỉ cảm thấy đau nhứt một phần dường như cơ thể cô đã tê cứng lại rồi không còn biết đau đớn là gì nữa.
“Không mở miệng ra van xin à, cô đúng là đứa ngang bướng vậy thì cứ chôn thân ở nơi này luôn đi!”
Sau khi giải tõa cơn giận của mình xong ông ta liền rời đi, căn hầm lại trở nên tối om và Tuyên Nghi lại một lần nữa vật vã nằm lăn ra đất và ngất đi lúc nào không hay, cô chợt mơ thấy mẹ của mình bà đang dang tay sưởi ấm cho cô, cô đưa tay níu bà lại và cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ phía bà, cảm giác nằm trong lòng của bà thật dễ chịu, giống như lúc nhỏ vậy, chợt mẹ của cô biến mất chỉ còn lại một mảng đen tối, Tuyên Nghi cố đứng dậy chạy đi tìm bà quát lớn.
“Mẹ, đừng bỏ con mà!”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở đâu đó.
“Tuyên Nghi, con muốn sống thì phải mạnh mẽ lên, con phải tự thân mình đứng dậy chống lại bọn họ, con người một khi bị dồn vào đường cùng sẽ tự phát huy bản năng của chính mình cho nên con không được sợ, nhất định không được sợ, mẹ sẽ luôn bên cạnh động viên cho con hãy cố lên!”
Giọng nói nhỏ dần và biến mất.