Hôm nay, mẹ cô kết hôn. Còn cô làm phù dâu.
Kiều Dạ ngẩn ngơ nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm đang phản chiếu một gương mặt tinh xảo, diện mạo thanh thuần, đôi mắt đen to tròn tràn đầy sinh khí.
Nửa ngày sau, cô lặng lẽ đứng dậy.
Khoác lên người một bộ váy màu lam nhạt dài, cô chậm rãi bước ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Tại một chỗ rẽ cầu thang, Kiều Dạ đụng phải phụ rể, là con trai lớn của bố dượng.
“Anh”
“…”
Khi sắp đụng phải cô, Phương Tín mới dừng lại gằng giọng nói: “Đừng gọi tôi là anh, cô không có tư cách làm em gái của tôi”
Hai người đứng cùng một bậc cầu thang, nhưng Phương Tín không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
“….”
Âm thanh lạnh lẽo vang vọng bên tai, đâm thẳng vào xương cốt người đối diện khiến cho Kiều Dạ run lên, đôi mắt càng cụp thấp xuống.
Cô biết, bố dượng và anh đều không thích cô.
Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, Phương Tín bỏ mặc cô bước lên lầu, Kiều Dạ ngơ ngác đưng thật lâu trên bậc thang, mãi cho đến khi Phương Tín sắp biến mất nơi ngã rẽ, cô mới ngước mắt lên nhìn.
Hôn lễ được diễn ra hết sức thuận lợi.
Người đến tham dự hôn lễ cũng không nhiều, chủ yếu là bạn bè thân thích của mẹ cô và bố dượng. Cô là phù dâu nên không thể không cùng mẹ mình đến King Club, câu lạc bộ lớn nhất thủ đô.
Bước vào căn phòng xa hoa, Kiều Dạ cảm thấy choáng ngợp vì ai cũng lo uống rượu, nhảy múa và trò chuyện, chỉ có cô ngồi đơn độc ở một góc sofa.
Cảm nhận được mình lạc lõng giữa căn phòng đầy người, nhưng Kiều Dạ biết cô không thể rời khỏi đây trước khi cuộc vui kết thúc được. Vậy nên khi có một phục vụ mang rượu đến, cô gọi một ly nước lọc đơn thuần.
Sau khi trở lại, người phục vụ đem cho cô một ly nước trắng sạch sẽ. Kiều Dạ cũng không nghĩ ngợi gì liền uống một hơi sạch sẽ.
Không quá năm phút sau, Kiều Dạ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên tăng mạnh như có một con quái thú bốc cháy, chạy loạn trong bụng cô.
Kiều Dạ hô hấp có chút dồn dập, cô nhanh chóng phát hiện ra, ly nước trên bàn vừa nãy…
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ là….?
Nhưng mà cô cũng không phải đi vào nơi lung tung, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn ngồi trong phòng bao tiệc kết hôn của bố dượng và mẹ cơ mà?
Cô dáo dác nhìn quanh một vòng, mọi người đều đang vui vẻ chơi đùa, không ai để ý đến cô.
Dần dần, Kiều Dạ có chút váng đầu, mơ màng. Cô không phát hiện được Hoàng Cát Nghiên đang từ xa ra hiệu cho một người đàn ông khác đứng phía sau cô.
Hải Sơn mặc dù đang cùng những mỹ nữ khác ve vãn nhưng đồng thời tiếp thu được ánh mắt của Hoàng Sa Nghiêng. Anh ta cầm ly rượu trong tay, tự nhiên đi đến bên cạnh Kiều Dạ.
“Em là Kiều Dạ phải không? Anh là Hải Sơn”
Hải Sơn tươi cười hào sảng ngồi xuống làm quen cô.
Thân thể cô đang nóng dị thường, hơn nữa Hải Sơn đột nhiên sáp lại gần khiến cho Kiều Dạ nổi lên cảnh giác, cô tự cấu bản thân để ép buộc mình tỉnh táo: “Chào anh”
“Sao em toát nhiều mồ hôi thế? Em cảm thấy không khỏe ở đâu à?” Hải Sơn dùng ánh mắt quan tâm nhìn Kiều Dạ.
Dứt lời liền đưa tay kéo lấy Kiều Dạ: “Nếu em mệt thì anh dẫn em về nghỉ ngơi nhen?”
Ngữ điệu của Hải Sơn tuy là hỏi, nhưng động tác kéo tay lại không để cho người khác cự tuyệt.
Đột nhiên bị một người đàn ông nắm tay kéo đi khiến cho tầm nhìn của Kiều Dạ bỗng chốc mơ hồ, khi đứng dậy lại va vào thân thể của Hải Sơn khiến khát vọng kiềm nén lúc nãy chợt dâng lên mạnh mẽ.
Cô cố gắng ép bản thân thanh tỉnh, dùng sức đẩy Hải Sơn. Đột nhiên, có một đôi bàn tay rắn chắc kéo cô ra khỏi Hải Sơn. Cô ngước mắt lên nhìn: “Anh… cứu em”
Cô không nghĩ Phương Tín sẽ cứu cô. Dẫu sao anh và bố dượng xưa này chưa từng thích cô.
Nhìn rõ người cứu Kiều Dạ là Phương Tín, Hải Sơn cười hiền lành: “À, tôi thấy cô ấy hình như muốn bệnh nên muốn đưa cô ấy về nghỉ ngơi”
Phương Tín nhìn người con gái trong ngực mình sắc mặt đỏ hồng, anh biết đây là thủ đoạn của Hải Sơn xưa nay vốn nổi tiếng. Nghĩ đến đây, anh lãnh đạm nói: “Cút”
Hải Sơn vội vàng lẫn trong đám đông. Anh ta rõ ràng bị Hoàng Cát Nghiên xuýt nữa hại chết mà. Thù này nhất định sẽ trả.
Phương Tín bế cô gái đang mê man trong ngực mình đi về phía khách sạn. Dọc đường đi, cô không ngừng cọ vào người anh để hạ nhiệt. Ngay lúc này, cô chỉ muốn được anh ôm, được anh hôn, được anh hung hăn xoa dịu con quái thú trong người cô.
Nhìn thấy cô vừa nằm xuống giường liền không ngừng vặn vẹo rên rỉ, nhưng tiếng rên vừa yêu kiều, vừa quyến rũ khiến mắt anh lạnh đi vài phần.
“Anh….cứu em… giúp em…a…”
Váy áo xốc xếch, cả người cô trắng hồng mê người. Phần tinh tế giữa hai đùi lộ ra, cọ xát vào nhau. Hình ảnh hương diễm mê người khiến anh cảm thấy anh mới chính là người bị hạ dược.
“Chết tiệt!” Phương Tín bực bội cở bỏ áo sơmi, nằm đè lên người Kiều Dạ, nắm cằm cô hỏi: “Cô muốn tôi tìm đàn ông cho cô hay…?”
Hơi thở đàn ông nóng bỏng mê hoặc giống như sợi dây cứu mạng khiến Kiều Dạ mất hết lý trí, tay nhỏ câu cổ anh, đôi môi anh đào hôn lấy môi, cổ anh.
“Anh… cần anh…”
Phương Tín dừng sức kéo tay Kiều Dạ khiến cô không kiềm được rên một tiếng mềm yếu, càng làm cho khí huyết của anh cuồng cuộng.
“Cô có biết mình đang làm gì không?” Phương Tín dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn Kiều Dạ, cũng không giữ tay cô, mặc cho đôi bàn tay nhỏ bé chạy loạn trên lưng anh.
Kiều Dạ cả người nóng rang tựa như một cái nồi áp suất, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Cô hoàn toàn không hiểu Phương Tín đang nói gì, chỉ có liên tục phát ra những tiếng rên phong tình.
“Cô tự gánh hậu quả lấy!” Tiếng rên rỉ cùng thân thể hấp dẫn của Kiều Dạ chặt đứt sự chống cự cuối cùng của Phương Tín.
Trong đêm tối, chỉ thấy một bóng người đàn ông cường tráng liên tục nghiền ép một cô gái. Kiều Dạ không thể không thừa nhận những khoái cảm mà người đàn ông bên trên đưa tới. Cô gắt gao bám lấy vai Phong Tín, đón nhận từng nhịp lên xuống của anh.
Mỗi nhịp điệu của anh khiến cô ngây ngất. Cô cảm thấy mình như con thuyền dập dìu lênh đênh trên dòng sông hoan ái.
Vốn chịu đả kích từ cuộc ly hôn của bố mẹ, tình yêu với cô là chuyện rất xa xỉ. Từ trước đến nay, cô chưa từng dám yêu ai, dám thầm thương ai, dám nhận lời yêu ai. Là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Kiều, cô là đối tượng của biết bao nhiêu chàng công tử ở cái đất thủ đô này chứ. Nhưng cô luôn thấy trong mắt họ chỉ là thèm thuồng cơ thể cô, thèm thuồng gia tài mà bố cô để lại cho cô mà thôi
Giờ đây, cô mặc kệ tất cả mọi thứ, rõ ràng cảm nhận vật thể nóng bỏng bên trong mình, mạnh mẽ cứng rắn nhưng cũng rất dịu dàng đưa cô đến những cung bậc cảm xúc khác nhau. Vui sướng có, đau đớn có. Nhưng hơn tất cả là sự sung sướng không thể nào diễn tả được. Cô chỉ có thể bám chặt lấy người đàn ông phía trên, cưỡng cao người đón nhận tất cả những tinh hoa của anh. Cao trào đến, cô kiềm không được gọi nhẹ một tiếng:
“A--- Phương Nghĩa!!”
Trong phút chốc, thân thể nóng như lửa của Phương Tín như bị dội một gáo nước lạnh, hơi lạnh trực tiếp xuyên thấu tim đâm vào trong xương cốt.
“Cô vừa kêu cái gì?” Phương Tín dùng sức ghìm chặt cằm Kiều Dạ, mặt mũi hung dữ gằn từng chữ: “Vừa mới kêu tên ai?”
Phương Tín không thể ngờ được người con gái đang vui vẻ dưới thân mình, khi đạt cao trào lại gọi tên một người đàn ông khác? Mà lại còn là em trai ruột của anh?
Cằm bị bóp đau khiến Kiều Dạ thanh tỉnh một chút, cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, vì sao Phương Tín lại cởi trần đè trên người cô. Hơn thế nữa, cả người như bị kiềm chặt đến đau, cô dùng sức đẩy Phương Tín ra.
“Ưm… đau”
Phương Tín nhìn hành động và lời nói của Kiều Dạ, lửa giận từ đâu bốc lên mạnh mẽ. Thật không ngờ cô vừa mới vui vẻ lợi dụng anh xong, giờ đây khi xuân dược đã được giải thì liền muốn tránh khỏi anh ư?
“Đau?” Phương Tín nghiến răng nói: “Kiều Dạ, đêm nay tôi sẽ khiến cô biết thế nào là đau!!”
Phương Tín không để Kiều Dạ kịp hiểu chuyện gì, liền hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô. Cả đêm đó, Kiều Dạ đau đớn đan xen sung sướng, rên rỉ không ngừng, vặn vẹo không ngừng theo tiết tấu của Phương Tín. Cô bị anh dày vò đến chết đi sống lại.
Một đêm dây dưa hoang đường
Sáng hôm sau.
Khi Kiều Dạ thức dậy thì đã là buổi chiều hôm sau.
Vừa mở mắt ra, cô đã cảm thấy thân dưới đau nhức khủng khiếp. Hoảng sợ, Kiều Dạ nhìn xung quanh phòng tìm kiếm người đàn ông đêm qua. Nhưng trừ cô ra, cả căn phòng hoàn toàn không có người khác.
“Đêm qua mình cùng Phương Tín….ư?” Kiều Dạ đỏ mặt run rẩy khi nhớ đến những cảnh điên cuồng tối hôm qua. Điều khiến cô càng đỏ mặt hơn chính là tối hôm qua cô là người dụ dỗ Phương Tín.
“Điên rồi. Điên mất rồi. Sao mình lại có thể cùng anh ấy được chứ? Anh ấy là con của bố dượng. Sao có thể chứ”
Khiếp sợ cùng xấu hổ, cô không dám ở lại chỗ này lâu. Liền liều mạng xốc chăn bước xuống giường.
“A!”
Cơn đau nhức buốt khiến cô không nhịn được kêu lên. Một dòng chất lỏng trắng sữa chảy dọc trên bắp đùi khiến cô càng đỏ mặt, gấp gấp chạy nhanh vào nhà tắm. Kiều Dạ đứng trước gương nhìn cơ thể đầy những vết xanh tím không khỏi xấu hổ. Cô không ngờ anh trai vốn lạnh lùng như anh lại mạnh bạo điểm này.
Sau khi tắm sạch sẽ bước ra, Kiều Dạ nhìn thấy một chiếc túi đựng quần áo nữ và nữ trang. Nhìn là biết Phương Tín sắp xếp cho cô. Kiều Dạ nhanh chóng mặc quần áo vào, rối loạn bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Ra khỏi khách sạn, Kiều Dạ đứng thật lâu trước cửa hiệu thuốc. Cô cắn răng đi vào rồi nhanh chóng chạy thật nhanh ra công viên. Nhìn xung quanh không có ai, Kiều Dạ liền lấy viên thuốc tránh thai khẩn cấp vừa mua, nuốt xuống. Cô năm nay đã 20 tuổi, đã thành niên rồi. Cô không ngu ngốc đến mức chuyện gì cũng không hiểu, đến chuyện bảo hộ chính mình cũng không biết. Uống xong, Kiều Dạ đi về ký túc xá làm luận án tốt nghiệp.
Phải nói, Kiều Dạ là sinh viên trường đại học Mỹ Thuật. Cô hiện đang năm cuối sắp tốt nghiệp, biết bao nhiêu công ty tranh giành. Cô cũng muốn sau tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc ưng ý. Vậy nên mỗi ngày đều nỗ lực trau dồi, nỗ lực luyện tập.
Lại nói về Phương Tín. Sau một ngày dài làm việc, anh trở về căn phòng khách sạn thì không còn thấy người đâu. Ngay cả mảnh giấy anh để lại cũng chưa từng có ai động qua. Nhiệt độ căn phòng thoáng chốc giảm xuống rất nhiều khiến người ta rét run
“Kiều Dạ, cô chết với tôi!”
Chiếc xe hơi dừng ngay bên quán thịt nướng vỉa hè khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Thời điểm Phương Tín vừa hạ cửa sổ xe, anh nghe được cuộc hội thoại của hai cô gái.
“Tối hôm qua tớ…. mới ấy ấy” Kiều Dạ hạ thấp giọng nói chuyện với người bạn thân .
“Phụt! Khụ khụ khụ…” Lâm Tuyết vừa mới uống ngụm nước liền bị lời nói của Kiều Dạ làm sặc. Sau khi hít thở bình thường, Lâm Tuyết túm lấy Kiều Dạ chấp vấn.
“Cái gì? Cậu nói thật hả?”
Cô ấy không nghe lầm chứ? Một người con gái chưa có mảnh tình vắt vai như Kiều Dạ mà dám ngủ với đàn ông sao?
“Ừm là thật”
Lúc này Lâm Tuyết tủm tỉm cười. Cô ấy biết từ lâu người bạn thân này đã ngưỡng mộ đàn anh Phương Nghĩa. Phương Nghĩa phải nói là một người đàn ông tuấn mỹ, tài sắc vẹn toàn. Anh ấy luôn được nhiều cô gái trong trường đại học Mỹ Thuật ngưỡng mộ, mỗi ngày đều được nhận rất nhiều thư tỏ tình. Kiều Dạ cũng không ngoại lệ, cô thầm ngưỡng mộ đàn anh này từ lâu. Giờ đây cơ duyên xảo hợp Phương Nghĩa lại trở thành anh trai của cô khi bố của Phương Nghĩa cưới mẹ cô.
Nén không được ý nghĩ này, Lâm Tuyết hỏi: “Có phải Phương Nghĩa không?”
Tuy rằng âm thanh của Lâm Tuyết không lớn nhưng xe Phương Tín đang đậu bên đường nên Phương Tín nghe rõ mồn một hai chữ “Phương Nghĩa”
Giây tiếp theo, bên trong xe đột nhiên lạnh lẽo khiến trợ lý đang lái xe cũng kiềm không được lạnh run. Anh ta chưa bao giờ thấy ánh mắt đầy sát khí này của tổng giám đốc Phương. Kỳ lạ hơn là anh không hề rõ chuyện gì đã xảy ra khiến tổng giám đốc Phương tức giận đến như vậy. Chẳng lẽ vì người con gái vừa mới thốt lên tên em trai anh?
Khi trợ lý vẫn còn đang ngơ ngác chưa biết mở lời thế nào thì đã thấy Phương Tín mở cửa bước xuống xe.
Về phần Kiều Dạ, vừa nghe Lâm Tuyết gọi tên Phương Nghĩa, trong lòng cô có chút phức tạp. Phương Nghĩa là người cô ngưỡng mộ, giờ đây là anh trai của cô. Làm sao cô dám có suy nghĩ hoang đường như vậy. Nhưng mà…. Phương Tín…?
Kiều Dạ vừa định mở miệng phủ nhận thì cảm nhận được khí thế cường đại khủng khiếp bao phủ mình. Vừa quay đầu nhìn theo bản năng, Kiều Dạ lập tức cứng đờ người, hoảng sợ nhìn người đằng đằng sát khí đi tới.
Tại sao anh Phương Tín lại ở đây?
Phương Tín đen mặt đi tới, duỗi cánh tay bắt lấy tay Kiều Dạ, không nói một lời kéo cô rời đi.
“Anh làm gì vậy? Anh làm gì vậy? Mau buông em ra” Bị Phương Tín mạnh mẽ túm lấy, Kiều Dạ hoảng sợ giãy giụa.
Anh Phương Tín đang muốn làm gì chứ?
Lâm Tuyết nhìn thấy tổng tài Phương Tín trong truyền thuyết liền sững sờ không biết nên làm sao. Cô ấy biết Phương Tín cũng là con trai của bố dượng Kiều Dạ.
Khoan! Vậy Phương Tín và Phương Nghĩa là hai anh em ư?
Nhìn thấy thái độ tức giận của Phương Tín, Lâm Tuyết khẳng định chuyện Kiều Dạ qua đêm với Phương Nghĩa đã bị mọi người trong gia đình biết được. Vậy nên cử Phương Tín đi tìm Kiều Dạ về trách phạt. Đối với việc nhà của Kiều Dạ, Lâm Tuyết tuy là bạn thân cũng không tiện lên tiếng, đành yên lặng nhìn thấy Kiều Dạ bị Phương Tín cưỡng ép nhét vào trong xe.
Phương Tín ngay sau khi nhét Kiều Dạ vào trong xe, anh mặc kệ cô vùng vẫy thế nào, chỉ ra lệnh cho trợ lý: “Lái đi”
Trợ lý Minh khẽ lau mồ hôi trên trán, anh ấy thầm nghĩa: “Tổng giám đốc ơi là tổng giám đốc. Ngài bảo tôi lái đi thì tôi biết lái đi đâu được chứ!!” Nghĩ vậy nhưng vì bát cơm, anh ấy vẫn cho xe chạy đi.
Ngồi trong không gian nhỏ hẹp đượm nồng hơi thở nam tính của Phương Tín, Kiều Dạ sợ hãi không dám động. Cô cẩn thận xê dịch về phía cánh cửa bên kia để không thân cận quá với anh.
Nhất cử nhất động này của cô càng làm anh tức giận.
Cô sợ anh sao?
Sau đêm phong tình, cô lại muốn người bên cô là Phương Nghĩa, giờ đây đối diện với anh lại sợ anh?
Tức giận đến cực hạn, Phương Tín lạnh giọng nói với trợ lý: “Đến khách sạn Kings”
Kiều Dạ vừa nghe đến hai chữ khách sạn liền cứng đờ.
Cô mới không cần đi khách sạn.
Kiều Dạ hoảng loạn ngước mắt nhìn về phía Phương Tín cầu xin. Phương Tín lại nghĩ rằng cô không muốn tiếp tục lăn giường với mình vì chỉ đến Phương Nghĩa. Vì vậy mọi cầu xin của Kiều Dạ càng khiến anh hạ quyết tâm phải chiếm được cô.
Kiều Dạ vừa sợ hãi vừa khó hiểu. Không phải từ trước đến nay anh Phương Tín luôn chán ghét cô sao? Cô không hề chọc ghẹo anh, vậy sao anh lại kéo cô đến khách sạn chứ? Chuyện tối qua cũng chỉ là sự cố, cô không trách anh thì thôi, vì sao anh lại tức giận đến như thế này?
Tuy rằng có nhiều nghi vấn, nhưng nhìn sắc mặt của Phương Tín, Kiều Dạ căn bản không có chút dũng khí để hỏi. Cả hai đều im lặng chìm vào suy nghĩ của mình.
Đến cửa khách sạn, Phương Tín không nói hai lời vác Kiều Dạ lên vai đi thẳng lên phòng tổng thống, mặc kệ Kiều Dạ có phản kháng thế nào, mặc kệ xung quanh có ai nhìn như nào.
Ném Kiều Dạ lên chiếc giường king size, Phương Tín thô bạo dày vò đôi môi của Kiều Dạ. Mới đầu Kiều Dạ còn phản kháng mạnh mẽ. Nhưng khi Phương Tín luồn bàn tay vào áo trong của cô, mọi phản kháng đều vô hiệu. Cô cảm nhận rõ ràng cơ thể của cô phản ứng lại với những đụng chạm của Phương Tín. Thậm chí nó còn vui mừng đón nhận.
Phương Tín thấy Kiều Dạ không còn phản kháng, liền buông Kiều Dạ ra. Anh nhìn thấy cô lấy tay che kín mặt, mặc kệ anh tung hoành.
Lúc này anh mặc kệ cảm nhận cùng suy nghĩ của cô. Giờ phút này anh chỉ biết, cô đón nhận những va chạm của anh, và anh càng đụng chạm, càng khát khao nhiều hơn.
Cô cố gắng dứt khỏi nụ hôn dài miên man của Phương Tín, hô hấp khó khăn nói: “Phương Tín, anh đừng chạm vào em. Em không muốn phải tiếp tục dùng thuốc tránh thai”
Cô không phải là đứa trẻ con không hiểu chuyện. Cô thừa biết thuốc tránh thai khẩn cấp không thể sử dụng liên tục. Nếu khẩn cấp lắm thì một năm chỉ được phép uống 1-2 viên mà thôi. Nếu không, nội tiết tố sẽ rối loạn, cơ thể sẽ sinh bệnh.
Tóm lại, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được động vào nó.
Nhưng mà chiều nay cô đã uống một viên rồi, nếu giờ đây phát sinh quan hệ với Phương Tín, cô sẽ phải dùng thêm một viên nữa…. Không được.
“Cô dùng thuốc tránh thai?” Phương Tín dừng động tác, chân mày nhíu chặt lại nhìn Kiều Dạ.
“Nếu không uống… lỡ như có thai thì làm sao bây giờ?” Kiều Dạ run sợ nói.
Cô mới hai mươi tuổi, vẫn còn chưa tốt nghiệp thì làm sao có thể có thai, sinh con được chứ.
Quan trọng hơn nữa là nếu cô có thai với Phương Tín, mà mẹ cô với bố của Phương Tín mới kết hôn thì đây sẽ là chuyện gì chứ.
Phương Tín đang chống bên trên Kiều Dạ nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh. Anh chợt nghĩ đến đêm hôm qua anh không dùng bảo hộ, vậy nên việc tránh thai là việc cần thiết. Nhưng không hiểu vì sao khi nghe cô nói cô dùng thuốc tránh thai thì anh lại rất khó chịu.
Cực kỳ khó chịu.
Im lặng một lúc, chuông điện thoại của Phương Tín reo lên. Nhân lúc Phương Tín ngồi dậy nghe điện thoại, Kiều Dạ lập tức bỏ chạy ra cửa.
Cô dùng sức kéo cửa. Nhưng dù cô có dùng sức kéo thế nào thì then cửa vẫn không suy suyễn một chút nào. Kiều Dạ liếc mắt nhìn Phương Tín đang nghe điện thoại không để ý đến cô, cô gấp đến mức muốn nín thở lại. Mân mê nửa ngày trời, lúc này cô mới biết phòng tổng thống cần có dấu vân tay mới mở được cửa. Nhưng trên thiết bị này lại không có dấu vân tay của cô.
Lúc này, Phương Tín cũng đã nói chuyện điện thoại xong, anh dựa vào tường nhìn cô đang cố gắng mở then cửa để chạy trốn khỏi anh. Anh đưa tay vẫy: “Kiều Dạ, lại đây”
Cô vừa giận dỗi vừa sợ hãi không dám cãi lời anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách với anh.
Phương Tín không nóng, không lạnh bước tới gần cô. Từng bước từng bước ép sát cô vào tường.
Cô quẫn bách, lấy hết can đảm nói: “Em… em không cần anh chịu trách nhiệm đâu”
Tuy rằng chỗ đó vẫn còn rất đau, nhưng cô xem như bị chó cắn, qua mấy ngày thì sẽ khỏi thôi.
Sắc mặt Phương Tín biến đổi, lạnh lùng nhìn Kiều Dạ: “Biết vậy thì tốt”
Nói xong Phương Tín liền xoay người cầm áo khoác rời đi.
Kiều Dạ thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hôm nay cô thoát nạn rồi.
Phương Tín cố ý liếc nhìn Kiều Dạ. Nhìn thấy cô thở nhẹ một hơi, lại dùng tay vỗ ngực. Xem ra cô không coi anh là cái đinh gì nhỉ. Muốn chạy trốn khỏi anh hết lần này đến lần khác.
Nghĩ đến đó, Phương Tín lấy thế sét đánh xoay người chộp lấy cằm Kiều Dạ hôn say mê. Vừa hôn anh vừa đẩy cô sát vào tường.
Phương Tín bất chợt đột kích khiến Kiều Dạ trợn tròn mắt không kịp phản ứng.
Ngay khi cô phản ứng thì anh đã khóa chặt cô trong ngực và bắt đầu cởi những khuy áo đầu tiên của cô.
Ngày hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơmi màu hồng và chiếc váy dài tới gối mà anh mua tặng. Cô càng giãy giụa, con thú trong Phương Tín càng hung hăng công thành đoạt đất.
Bị Phương Tín mạnh mẽ cưỡng hôn, mạnh mẽ cởi quần áo và sờ loạng khắp người. Kiều Dạ vừa sợ, vừa tức giận.
Sau đêm hôm qua lỡ làng, anh vì cái gì mà hôm nay lại tiếp tục khi dễ cô chứ? Vì cái gì mà muốn trừng phạt cô chứ? Anh dựa vào đâu!!
Cô khóc. Nước mắt chảy xuống đôi môi đang được anh thô bạo gặm cắn. Anh giật mình buông lỏng cô ra. Không hiểu sao nhìn thấy cô khóc, anh vừa thương xót vừa muốn làm cô, để cô khóc thật to, kêu tên anh khản cổ.
Nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, cổ họng anh khô nóng. Không nói hai lời, Phương Tín mặc kệ cô vẫn đang khóc thương tâm, anh bồng cô nhẹ nhàng đặt lên giường, nhẹ nhàng hôn môi rồi trườn xuống xương quai xanh gợi cảm.
Mặc dù cô không đồng tình, khóc một lúc một lớn hơn. Thế nhưng thân thể của một người con gái đã từng nếm mùi vị hoan ái đầy say mê lại không thể cưỡng lại được những cái hôn dịu dàng đầy ngứa ngáy của anh.
Trong lúc cô không tập trung, anh cởi hết phòng tuyến cuối cùng của cô. Để lộ ra những nơi tư mật kiều diễm.
Phương Tín cúi người hôn lên tai cô, thì thầm khe khẽ: “Ngoan, đừng khóc”
Anh hôn một đường dọc theo xương quai xanh, xuống đôi gò bồng đảo xinh đẹp của cô. Anh há miệng ngậm lấy. Một dòng điện chạy dọc theo sóng lưng Kiều Dạ khiến cô không kiềm được kêu thành tiếng.
Nghe được tiếng của mình, Kiều Dạ sợ hãi lấy tay bịt chặt miệng, tay kia đẩy đầu anh ra khỏi người mình. Nhưng anh vẫn làm như không biết, vẫn miệt mài mút cắn. Cơ thể cô hân hoan với những va chạm của anh, nó đứng thẳng sừng sững như muốn nói hãy hôn nó, hãy mút nó thêm nữa.
Ngại ngùng và sợ chính bản thân mình là cảm giác của Kiều Dạ. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình, cô không hiểu vì sao cô lại vui vẻ đón nhận đến như vậy. Rõ ràng lý trí bảo cô hãy đẩy Phương Tín ra cơ mà.
Đôi tay Phương Tín cũng không để yên, một tay anh xoa nắn bên còn lại, một tay anh lần xuống nơi tư mật đã ướt đẫm mật thủy.
“Em ướt rồi này”
Lời nói khe khẽ của anh khiến cô ngại ngùng nhưng nơi tư mật kia như đóa hoa nở rộ, sẵn sàng chào đón anh.
Phương Tín cũng không để cô phải đợi, anh đưa vật tượng trưng cho phái mạnh vào sâu trong cơ thể cô. Kiều Dạ oằn mình đón nhận, vừa đau đớn vừa khoái cảm. Những cảm giác đối nghịch nhau đan xen khiến cô không thể không kêu.
“Gọi tên anh” Phương Tín vừa chuyển động, vừa nhẹ nhàng dụ dỗ cô.
Ngay lúc này, lý trí của cô đã bỏ đi, nhường lại cho những cảm xúc đặc biệt lên ngôi: “Phương Tín! A!”
Nghe người con gái dưới thân gọi thật to tên mình, anh không nhịn được to thêm lên, chuyển động thật nhanh, thật sâu khiến cô trầm luân mặc kệ tất cả.
…
Tỉnh dậy, cô đã không còn thấy Phương Tín đâu nữa.
Thân thể cô cũng đã được lau rửa sạch sẽ. Cô không biết làm sao để đối mặt với Phương Tín, với bố dượng và mẹ cô. Và quan trọng nhất là đối mặt với Phương Nghĩa.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại cô chợt reo:
Phương Tín: “Tối về nhà ăn cơm. Đừng đi ăn những thứ bậy bạ ngoài đường”
Anh dựa vào đâu mà ra lệnh cho cô như vậy chứ. Tức giận, cô nanh ngược trở lại: “Đừng liên quan đến tôi nữa”
Rồi chặn số điện thoại của Phương Tín.
Phương Tín nhìn thấy tin nanh đó của Kiều Dạ liền tức giận đập bàn: “Được lắm! Nếu đã vậy thì cô đừng trở về nữa”
Một tháng rưỡi sau.
Bố dượng và mẹ cô trở về sau kỳ trăng mật. Cô đành phải từ nhà của Lâm Tuyết trở về.
Bởi vì Kiều Dạ không nghĩ sẽ gặp lại Phương Tín quá sớm nên không muốn đón xe trở về mà thơ thẩn đi bộ trên đường. Dẫu sao, nhà Lâm Tuyết và nhà cô cũng không cách nhau
quá xa. Nỗi lòng phức tạp khiến Kiều Dạ lơ đễnh. Vừa chớp mắt, cô phát hiện mình đang đứng trước một hiệu thuốc. Vừa định đi qua thì đột nhiên Kiều Dạ cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.
Cô vừa nhớ ra được một việc cực kỳ quan trọng đến mức cả người rét run. Sau lần thứ hai phát sinh chuyện đó với Phương Tín, cô đã không uống thêm một viên thuốc tránh thai khẩn cấp nào nữa. Và cho tới ngày hôm nay, bà dì của cô vẫn chưa tới.
Nghĩ đến hai chữ mang thai, đầu óc cô trống rỗng. Kiều Dạ run rẩy đẩy cửa hiệu thuốc bước vào.
…
Trở về nhà, Kiều Dạ cầm hộp đựng que thử thai trốn vào phòng tắm trong phòng. Vì quá khẩn trương, cô không phát hiện ra, cô quên đóng cửa phòng lại.
Phương Tín đi ngang qua thấy cửa phòng cô hé mở, tự nhiên đẩy cửa phòng đi vào. Đây là lần đầu tiên anh bước chân vào phòng cô em gái không cùng cha cũng không cùng mẹ này.
Anh nhìn quanh một lượt thì nhìn thấy một chiếc hộp thuốc với dòng chữ “QUE THỬ THAI” vô cùng bắt mắt đang nằm trên bàn trang điểm. Sắc mặt anh đại biến.
Không lẽ….?
Anh cầm chiếc hộp xô cửa phòng tắm đi vào.
Trong phòng tắm, Kiều Dạ đang ngồi xổm nhìn chằm chằm chiếc que thử thai trên nền gạch.
Nhìn chiếc que thử thai hiện lên một vạch đỏ khiến cô khủng hoảng kinh khủng. Cô rất sợ giây tiếp theo vạch đỏ thứ hai sẽ xuất hiện.
Cô đang khẩn trương chăm chú nhìn thì rầm. Cửa phòng tắm bị người ta dùng lực đạp tung.
Kiều Dạ giật mình nhặt que thử thai giấu sau lưng, đứng vội lên nhìn người từ cửa phòng tắm bước vào. Khi nhìn rõ Phương Tín, Kiều Dạ run rẩy gọi: “Anh cả”
Phương Tín vì sao lại xuất hiện trong phòng cô làm gì nhỉ? Lại còn đạp tung cửa phòng tắm?
“Đưa ra đây” Phương Tín lạnh lùng nhìn thẳng vào Kiều Dạ.
“Đưa cái gì cơ… Em không hiểu anh đang nói gì” Kiều Dạ hoảng loạn nắm chặt que thử thai, giả vờ không hiểu anh nói gì.
Cô thật sự nghĩ nếu như cô mang thai thật mà để cho Phương Tín biết thì chắc canh anh sẽ bắt cô phá thai mất. Cô tuy cảm thấy bản thân còn nhỏ, chưa thật sự muốn có con. Nhưng nếu chẳng may có thì cô cảm thấy mình không thể nào vứt bỏ đứa nhỏ được. Dẫu sao nó cũng là giọt máu của cô.
Chính vì tưởng tượng trong bụng mình đang có một sinh mệnh nhỏ, mà cô thì thật sự không muốn vứt bỏ sinh mệnh này nên Kiều Dạ vừa hoảng sợ vừa cố gắng giữ khoảng cách với Phương Tín.
Thấy Kiều Dạ một hai không đưa que thử thai cô đang cầm trong tay, Phương Tín tức giận. Ánh mắt anh trầm xuống, hơi lạnh toát ra khắp căn phòng. Anh nghĩ khi cô biết bản thân mang thai sẽ không nói tiếng nào với anh mà lặng lẽ đi phá thai. Dù sao đối với cô, cô cũng không cần anh chịu trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, Phương Tín tức đỏ mặt quăng chiếc hộp đựng que thử thai xuống đất. Vừa nhìn thấy cái hộp, đầu Kiều Dạ ong ong.
Thấy cô vẫn không có phản ứng, Phương Tín bước nhanh đến chỗ Kiều Dạ gằn giọng: “Lấy ra đây!”
Uy áp của anh khiến Kiều Dạ mặt cắt không còn giọt máu. Anh mặc kệ trực tiếp dùng một tay nắm lấy bả vai của cô giữ thật chặt, tay còn lại với ra sau giành lấy que thử thai đang bị cô nắm chặt trong tay.
Mắt thấy Phương Tín đã giành được que thử thai, Kiều Dạ hoảng loạn sáp tới gần anh để đòi lại. Lúc này cô không quan tâm mình đang gần như dính lấy anh hay không. Giờ phút này cô chỉ muốn xem kết quả của que thử thai. Nếu là hai vạch, chắc canh cô sẽ tìm cơ hội bỏ chạy ngay lập tức.
Kết quả, trời không phụ lòng người. Que thử thai hiện một vạch đỏ, Kiều Dạ không hề mang thai. Anh và cô đồng loạt thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Lúc trước không phải cô uống thuốc tránh thai sau khi làm chuyện đó với tôi sao? Giờ kiểm tra cái gì? Hay là khi không có tôi làm cô thỏa mãn thì cô liền tìm ngay vài thằng đần ông khác để lên giường? Cô dâm loạn đến thế à!”
Phương Tín duỗi tay đẩy cô ra khỏi mình, đồng thời ném que thử thai vào người cô. Anh không hiểu vì sao khi anh tưởng tượng cô nằm kêu khóc dưới thân thằng đàn ông nào đó mà không phải anh thì liền tức giận.
Cái đẩy của Phương Tín làm Kiều Dạ lảo đảo xuýt đập đầu vào bồn tắm. Cô vừa ổn định thân thể thì nghe những lời Phương Tín nhục mạ. Cô không dám tin, người đàn ông cưỡng ép cô quan hệ giờ đây lại nghĩ cô là hạng người đó!
“Anh!”
Trong nháy mắt, cơn tức giận của cô thay thế bằng sắc mặt lạnh lùng: “Ngủ với thằng nào thì liên quan gì đến anh?”
Kiều Dạ nghĩ, không mang thai chính là kết quả tốt nhất rồi. Còn Phương Tín nghĩ thế nào đối với cô không quan trọng.
Chỉ cần từ nay về sau cô và anh, nước sông không phạm nước giếng. Chỉ cần thấy anh, cô nhất định sẽ đi đường vòng.
“Không phủ nhận?” Đáy mắt Phương Tín hiện lên cái nhìn hung ác: “Cô thật sự lên giường với người đàn ông khác sao? Cô thật là dâm loạn!”
Tay Phương Tín nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, răng nghiến chặt.
Kiều Dạ thẹn quá hóa giận, không sợ khí lạnh và đôi mắt sát thủ của anh, miệng cười nhếch mép mà lòng ủy khuất nói: “Đúng vậy đó! Ngủ với anh chưa đủ nên tìm người khác bù vào”
Hơn một tháng trước là do cô sơ suất nên mới xảy ra chuyện kia. Cô vẫn chưa trách Phương Tín thì anh tưởng cô không biết tủi thân sao? Là do cô đã nuốt hết những tủi thân vào bụng.
Kết quả Phương Tín không những không quan tâm cô mà lại còn trêu chọc cô, còn cưỡng bách cô.
“Cô nói gì?” Phương Tín tức giận bước tới gần chỗ Kiều Dạ.
Vừa lên giường với anh hai lần liền trở thành người đàn bà dâm loạn thèm khát đàn ông sao?
Phòng tắm của cô cũng không to, vì vậy Kiều Dạ chỉ cần mới bước lùi vài bước đã dựa sát vào tường, không thể lui được nữa.
“Anh…anh muốn là gì?” Nhìn thấy Phương Tín chống hai tay lên tường, kiềm chặt Kiều Dạ khiến tim cô đập loạn lên. Cô không thể ngừng hoảng loạn.
“Thằng đó là ai?” Phương Tín gằn giọng nói.
“…” Kiều Dạ còn đang suy nghĩ người đó trong miệng anh là ai thì Phương Tín đã chụp lấy cô vác cô lên lưng đi thẳng ra cửa.
“Anh…. Buông tôi ra!” Hiện tại đang ở nhà, cô sợ nhất Phương Tín sẽ làm bậy khiến cả nhà chạy lên xem.
Ngay lúc hai người đang giằng co thì một âm thanh mềm mại vang lên: “Kiều Dạ ơi”
Là mẹ cô!
Giây kế tiếp cô thật sự luống cuống, vội đấm vào lưng anh ý muốn bảo anh thả cô xuống. May mắn sao, anh không cố tình tiếp tục vác cô đi.
Nhưng mà, mẹ cô đã tiến vào phòng ngủ rồi, Phương Tín vẫn còn ở đây. Làm sao bây giờ! Nếu mẹ cô nhìn thấy Phương Tín và cô đang ở trong phòng tắm thì…
Cô ngước nhìn Phương Tín với ánh mắt cầu khẩn. Cô rất sợ mẹ cô sẽ phát hiện quan hệ của cô với Phương Tín. Bởi rất có thể, hạnh phúc của mẹ sẽ vì cô phá vỡ nát.
Phương Tín nhìn cô không nói gì, chân mày anh nhướng cao lên như muốn hỏi: “Cầu xin tôi đi”
Kiều Dạ mở to hai mắt không tin được. Nói như vậy là Phương Tín không hề có một chút sợ hãi nếu hai người bị phát hiện sao?
“Kiều Dạ, con đang ở phòng tắm sao?” Lạc Nhã Anh đứng trước cửa phòng tắm gõ cửa.
Bà rõ ràng thấy con gái chạy lên lầu, tại sao lại không nhìn thấy ai trong phòng ngủ hết thế nhỉ? Rõ ràng xưa nay Kiều Dạ ngoại trừ ba phòng là phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp thì cô không hề đi đâu cả.
Lúc này Phương Tín nhìn thấy Kiều Dạ mãi không có phản ứng gì bèn trở người định đưa tay xoay nắm cửa. Kiều Dạ nhìn thấy màn này, cô vô cùng hoảng sợ chạy vội lại ôm cánh tay của anh, thấp giọng khóc: “Không được, không được để mẹ em biết”
“Vậy thì cầu xin tôi!” Phương Tín quả thật dừng bước.
“Xin anh! Xin anh đừng ra ngoài, cũng đừng lên tiếng” Kiều Dạ không còn thời gian nghĩ nhiều. Cô chỉ biết ôm chặt lấy tay Phương Tín, đôi mắt khẩn khoản cầu xin anh.
Bởi vì lo lắng Phương Tín sẽ hất tay cô ra rồi đi ra ngoài, vậy nên cô đem cánh tay anh ôm thật chặt vào trong ngực.
Tuy khi ôm tay anh, cô không có ý gì cả nhưng bởi vì Phương Tín đang mặc một chiếc áo sơmi mỏng, nên anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô. Đặc biệt là đôi bồng đảo xinh xắn kia khiến anh không kiềm chế được mà nhớ đến chuyện của hơn một tháng trước.
“Muốn vậy thì phải trả cái giá lớn” Phương Tín kiềm nén nói với cô. Lời vừa dứt thì có một giọng nói khác vang lên
“Kiều Dạ ơi, con có làm sao không? Sao mẹ hỏi con không trả lời?” Tiếng gõ cửa phòng tắm lại dồn dập hơn. Kiều Dạ sợ Lạc Nhã Anh vì cô không lên tiếng mà gọi người đến phá cửa. Nếu vậy thì nguy to.
Vậy nên cô cũng không kịp suy nghĩ cái giá lớn phải trả mà anh nói là gì, liền gật đầu liên tục bày tỏ đã hiểu.
Nhìn thấy Phương Tín chớp mắt ra hiệu đã biết, cô buông tay anh hô to: “Mẹ ơi con không sao, con ra ngay!”
Nhìn thấy Kiều Dạ mở cửa bước ra, Lạc Nhã Anh cũng không để ý nhìn bóng người nào đó đang đứng phía sau cửa thấp thoáng hiện lên qua tấm gương. Bà xoa đầu Kiều Dạ hạ giọng trách mắng: “Đứa nhỏ này, con ở trong nhà tắm mà không lên tiếng gì. Mẹ tưởng con ngất trong đấy rồi chứ!”
“Hì hì, con mới rửa mặt á mà” Kiều Dạ cười hì hì, ôm lấy Lạc Nhã Anh kéo ra ngoài.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ”
Có trời mới biết suốt một tháng qua cô sống trong sự dằn vặt thế nào. Giờ đây khi cô tựa vào lòng ngực ấm áp của mẹ cô, Kiều Dạ không tránh khỏi nóng mắt muốn khóc.
“Đứa nhỏ này, con sắp đến tuổi lấy chồng rồi mà vẫn vùi đầu vào ngực mẹ nũng nịu à!” Lạc Nhã Anh bị bị cô ôm chặt, bà cũng chỉ nghĩ con gái đang làm nũng sau một tháng rưỡi không gặp nhau mà thôi.
“Thôi nào, xuống dọn cơm thôi”
“Dạ” Kiều Dạ dùng sức hít hít mũi để ngăn mình không khóc.
Lạc Nhã Anh vừa xoay người bước đi hai bước, chợt dừng lại nói với Kiều Dạ: “Anh cả của con cũng mới vừa đi làm về. Nãy mẹ thấy nó đi lên lầu rồi, chúng ta qua kêu nó cùng đi xuống ăn cơm đi”
“A! Không cần đâu mẹ!” Kiều Dạ nghe vậy không khỏi hoảng sợ nên âm thanh cũng không tự chủ được cao lên vài phần: “Anh cả khi nãy bảo con sẽ tự xuống, không cần gọi”
“Nhưng như vậy không tốt lắm đâu” Lạc Nhã Anh không nghi ngờ gì, bước thẳng tới phòng Phương Tín.
“Mẹ ơi, tính cách anh cả lạnh lùng như vậy, chắc canh không thích ai quấy rầy anh ấy đâu. Hay là chúng ta đừng gọi anh ấy” Kiều Dạ chột dạ khuyên mẹ mình. Phương Tín đang ở trong phòng tắm của cô. Vậy nên khẳng định trong phòng anh không có người. Có muốn kêu cũng không được, đã vậy còn khiến mẹ cô nghi ngờ.
Lạc Nhã Anh cũng nghe theo con gái, không ghé qua phòng Phương Tín mà đi thẳng xuống lầu dùng cơm. Trong phòng tắm của Kiều Dạ, có một người với đôi mắt lạnh lùng, khí chất cao ngạo đang đăm chiêu suy nghĩ.
…
Bữa cơm tối nay của nhà họ Phương chỉ có bốn người: Kiều Dạ, Lạc Nhã Anh, Phương Tín và bố dượng cô, Phương Việt.
Bình thường ở nhà họ Phương cũng không có quy tắc, quy củ gì. Đặc biệt Phương Tín cũng làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra giữa anh và Kiều Dạ nên bữa cơm này Kiều Dạ ăn thoải mái không cần nghĩ ngợi.
Sau bữa cơm, mọi người ra phòng khách xem tivi tán gẫu, Phương Tín một chút cử động hay lời nói quá đáng với cô cũng không có nên Kiều Dạ cũng buông lỏng không ít.
Đến tối, khi tất cả mọi ngiời lục đục đi ngủ. Kiều Dạ rất muốn ngủ cùng mẹ như ngày trước nhưng nay mẹ cô đã có người chung chăn gối. Cô cũng không thể mặt dày vào phòng xin ngủ chung được. Nhưng vì phòng cô và phòng Phương Tín nằm kề nhau nên trong lòng Kiều Dạ có chút bất an, cô đứng dậy khóa trái cửa phòng.
Sau khi khóa trái cửa phòng, cô thoải mái thay bộ nội y siêu mỏng nằm trên giường thở dài một hơi: “Rốt cuộc cũng an tâm ngủ ngon”
Dứt lời không bao lâu, Kiều Dạ đã chìm sâu vào giấc ngủ không mộng mị.
….
Nửa đêm.
Kiều Dạ đang ngủ thì bỗng dưng thấy lạnh. Cô vừa mở mắt định bước xuống giường đóng cửa sổ thì nhìn thấy một bóng đen đang đứng trước giường nhìn cô chằm chằm.
Có quỷ!!!
Cô nhìn thấy quỷ!
Kiều Dạ xưa nay vốn sợ ma, lần này nhìn thấy một bóng đen đang đứng trước giường liền sợ hãi núp trong chăn run rẩy không ngừng.
“Kiều Dạ”
Bỗng có một âm thanh vang lên khiến cô càng run rẩy mạnh hơn.
“Hu hu… xin đừng làm lại tôi. Tôi không biết ngươi. Oan có đầu, nợ có chủ. Tôi lớn đến thế này chưa từng làm chuyện gì hại người. Ngày mai tôi sẽ đốt tiền vàng cho ngươi!
“…” Sắc mặt Phương Tín tối sầm. Kiều Dạ dám nghĩ anh là quỷ?
“Tôi là Phương Tín” Phương Tín vừa nói, vừa vén chăn Kiều Dạ lên.
“A! Phương Tín còn đáng sợ hơn quỷ!!” Lúc này Kiều Dạ đang nằm co ro như con tôm, run lên bần bật thốt lên một câu mà sau này khi nghĩ lại, cô vô cùng hối hận.
“Ta so với quỷ còn đáng sợ hơn?” Phương Tín duỗi tay vỗ thật mạnh lên cái mông nhỏ của cô. Ừm! Co giãn tốt!
“A!” Kiều Dạ đột nhiên bị đánh một cái thật mạnh vào mông khiến cô càng khẩn trương hơn.
Quỷ mà biết đánh người sao? Sao tân tiến quá vậy !!!
A! Nhưng mà sao nghe âm thanh kia quen quen vậy nhỉ?
“Kiều Dạ mau đứng lên cho tôi!” Phương Tín nhìn thấy Kiều Dạ vẫn không khác gì con tôm, khe khẽ quát. Một tay nắm lấy chăn kéo ra, một tay quả quyết vỗ thêm một cái lên chiếc mông nhỏ của cô.
Kiều Dạ đã biết, âm thanh quen quen này chính là của Phương Tín.
Kiều Dạ chui ra khỏi chăn nhìn bóng đen: “Phương Tín? Anh đi vào bằng đường nào? Tôi đã khóa cửa lại rồi mà? Anh có biết anh suýt dọa chết tôi không?”
Nhìn thấy rõ là anh, Kiều Dạ không khỏi tức giận. Nửa đêm nửa hôm không lo ngủ mà còn chạy sang phòng cô làm gì chứ!
“Đây là nhà của cô à?” Phương Tín khoanh tay hỏi.
“Ừm….không” Kiều Dạ giật mình trả lời. Đúng rồi, đây là nhà của anh. Cô chỉ đến ở nhờ cùng với mẹ mà thôi.
“Cũng hiểu biết đấy! Vậy đây là nhà của tôi thì đương nhiên tôi muốn đi đâu thì đi, bao gồm cả phòng này!” Phương Tín sắc mặt không đổi, thờ ơ nói. Giống như chuyện anh đi vào phòng con gái là chuyện bình thường, chẳng có gì phải kinh ngạc vậy.
“Anh… anh vô sỉ!” Kiều Dạ tức giận đứng trên giường mắng anh. Cô tức giận đến mức quên mất mình đang mặc bộ nội y mỏng manh.
“Vậy thì sao?” Phương Tín tất nhiên nhìn rõ Kiều Dạ đang mặc nội y chứ. Nhưng cảnh xuân trước mắt, việc gì anh phải nhắc nhở cô? Cứ để anh ngắm nhìn thêm một chút nữa. Dù sao, trên người cô có chỗ nào anh chưa từng nhìn qua? Chưa từng chạm qua?
“Nửa đêm anh không lo ngủ đi, chạy đến phòng em làm gì chứ?” Kiều Dạ biết có cứng rắn với Phương Tín thì cũng không được gì, nên đành nén giận chuyển đề tài.
“Ngủ với cô” Phương Tín không nhanh không chậm ném ra ba chữ.
“…” Trái tim nhỏ của Kiều Dạ đập loạn xạ. Cái gì vậy chứ! Cô rất hoài nghi bản thân nghe nhầm rồi.
Phương Tín lười trả lời cô. Anh trực tiếp cởi giày, một bước đạp lên giường đứng bên cạnh Kiều Dạ. Anh vươn tay kéo Kiều Dạ sát vào người, cường thế hôn lên.
Thấy Phương Tín không nói gì mà trực tiếp hành động khiến Kiều Dạ hốt hoảng. Cô phải đẩy Phương Tín ra, không để anh làm bậy được. Nếu không…. Lỡ như người lớn thấy được thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội lỗi của mình.
“Đừng…” Kiều Dạ vừa đẩy Phương Tín vừa mở miệng nói thì đã bị Phương Tín thừa nước đục thả câu xông thẳng vào khoang miệng, công thành đạp đất giành quyền khống chế.
Trời đất quay cuồng, lưng cô vừa chạm xuống giường, Phương Tín đã trở người đè cô dưới thân.
Nụ hôn của Phương Tín quá mạnh mẽ, lại kiềm chặt hai tay hai chân cô khiến cô không thể phản kháng. Dần dần cô bị nụ hôn dẫn dắt đến mức khống chế.
Kiều Dạ đang chìm đắm trong nụ hôn thì một bàn tay lành lạnh luồn vào trong váy xoa nhẹ người cô. Ngay lập tức Kiều Dạ tỉnh táo trở lại. Cô cắn mạnh lên môi Phương Tín khiến cho nụ hôn của cả hai thoáng chốc toàn mùi tanh của máu.
Phương Tín ngừng động tác, hơi thở lạnh lẽo cùng đôi mắt như cú vọ khiến không khí của căn phòng bỗng như âm mấy chục độ. Nhìn thấy sự âm hiểm của Phương Tín, Kiều Dạ không khỏi sợ hãi cắn chặt răng.
“Kiều Dạ cô không nhớ giao dịch gì với tôi sao?” Phương Tín chậm rãi nói. Cùng với vệt máu trên môi càng làm không khác nào tu la đến từ địa ngục.
“Tôi đã nói cầu xin tôi thì phải trả giá rất lớn!”
Dứt lời, anh không cần nhìn xem phản ứng của Kiều Dạ, lập tức nhào đến ôm hôn cô thật chặt, thật sâu. Nụ hôn đầy sự chiếm hữu, cuồng dã thô bạo.
Trong nụ hôn của Phương Tín còn chất chứa sự tức giận. Anh không ngờ cô vậy mà quên giao dịch giữa cô với anh. Chẳng lẽ trong mắt cô, anh chỉ là người khi nào cần lợi dụng thì nói suông miệng vài câu, khi nào hết lợi dụng thì đá văng?
Nếu là vậy, thì anh sẽ cho cô biết thế nào là trả giá thật lớn.
Nhưng mà, đến anh cũng không hiểu vì sao càng hôn cô, anh càng cảm thấy máu dồn xuống nơi nam tính kia. Phải chăng… mà chắc không phải vì anh yêu cô. Chỉ đơn giản là nếm qua mùi vị của cô, cảm thấy cô không tồi nên muốn thêm thôi. Đàn ông mà, cũng chẳng có gì là lạ!
Kiều Dạ vừa chống chọi với nụ hôn, vừa sợ hãi khi nghĩ đến cái giá phải trả là ngủ cùng Phương Tín.
“Em…em không muốn ngủ với anh. Anh không nên làm điều xằng bậy. Đây là đang ở nhà, em chỉ cần hét một tiếng là có bố dượng và mẹ chạy đến ngay! Em cũng không muốn uống thuốc, càng không muốn mang thai!”
“Không muốn ngủ với tôi thì cô muốn ngủ với ai? Phương Nghĩa?” Phương Tín nắm chặt cằm cô, ép cô phải đối diện với đôi mắt sắt lạnh của anh. Trong bóng tối, đôi mắt ấy thậm chí còn có phần tàn bạo.
Vừa nghe thấy cô không muốn ngủ với mình, Phương Tín ngay lập tức nghĩ đến Phương Nghĩa. Chẳng phải cô ái mộ Phương Nghĩa sao? Nếu không muốn ngủ với anh thì chắc canh cô đang nghĩ đến Phương Nghĩa. Giống như cái đêm đầu tiên, khi cô đang lên cao trào dưới thân anh, miệng thì lại gọi tên Phương Nghĩa.
“Ai cũng không muốn!” Cằm Kiều Dạ bị nắm thật đau, thêm nữa với ánh mắt hung dữ của Phương Tín. Cô rất sợ mình chọc giận anh. Nhưng… cô không hề muốn mang thai.
“Em.. em không muốn mang thai”
Đặc biệt là con của Phương Tín.
“Tôi sẽ mang bao, cô sẽ không mang thai.” Phương Tín nói chuyện một cách tự nhiên như chuyện này là chuyện nhỏ, chẳng đáng nhắc tới.
“Như vậy em cũng không muốn!” Kiều Dạ thật sự sợ, nước mắt không kiềm chế được trào ra. Phương Tín tại sao lai cư xử với cô như vậy chứ?
“Không muốn thì sao? Cô còn có sự lựa chọn nào khác à?” Phương Tín lần nữa chống lên người Kiều Dạ, dùng khí thế cường đại bức bách cô: “Cô nghĩ sao nếu để mọi người phát hiện ra hai chúng ta cùng nằm trên một chiếc giường? Nếu tôi nói cô câu dẫn tôi, thì cô cảm thấy bố tôi sẽ nghĩ thế nào? Mẹ cô sẽ cảm thấy thế nào?”
Phương Tín biết những lời anh nói ra sẽ làm người bên dưới cứng đờ. Nhưng anh xưa nay là loại người muốn có được gì sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Nay anh đã nhìn trúng cô, chắc canh anh phải có cô trong tay.
“Cô thử nói xem, nếu mối quan hệ của chúng ta bị lộ thì hôn nhân của mẹ cô làm thế nào có thể duy trì được?”
Cô khẽ run. Cả người cô cảm thấy như rơi xuống hầm băng không thấy đáy. Vô cùng vô cùng lạnh lẽo.
Phương Tín nhìn thấy phản ứng của Kiều Dạ thì cực kỳ hài lòng. Ngón tay anh di chuyển vô định trên thân thể cô, chậm rãi để cô tự quyết định. Cuối cùng, Kiều Dạ chỉ hỏi.
“Tại sao lại là em?” Kiều Dạ cố gắng bình tĩnh nhưng cô vẫn đang giãy giụa hy sinh hạnh phúc của mẹ, hay hy sinh bản thân mình cho mẹ.
Trước đây cô luôn cho rằng Phương Tín là người bá đạo, cuồng vọng nhưng cũng rất tốt. Nhưng không ngờ anh lại vô sỉ đến mức đem hạnh phúc của mẹ cô ra uy hiếp cô. Nhưng mà… đó lại chính là điểm yếu duy nhất của cô.
Bố cô rời đi khi cô còn rất nhỏ, một mình mẹ nuôi cô lớn vất vả thế nào cô nhìn thấy hết. Thậm chí để mẹ đi bước nữa cũng là ý của cô. Cô muốn mẹ cô sau bao nhiêu vất vả thì cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thuở xế chiều. Dĩ nhiên, cô không thể nào tự tay hủy diệt hạnh phúc của mẹ cô. Phận làm con, dĩ nhiên cô phải hy sinh để mẹ cô được hạnh phúc rồi. Nghĩ như vậy nên dù sợ hãi, dù không thích nhưng cô vẫn chấp nhận đầu hàng trước uy hiếp của Phương Tín.
“Qua hai lần vừa rồi, cảm giác không tệ. Nên lười đổi người mới.” Phương Tín nhìn bộ nội y mỏng manh cùng với dáng dấp vô cùng hấp dẫn của Kiều Dạ càng lúc anh càng khó nhịn. Đặc biệt là nhớ đến hai đêm trước ở bên cạnh cô. Tuy cô vẫn còn vụng về nhưng thân thể đã chấp nhận anh, vui vẻ đón nhận anh.
Kiều Dạ lúc này hiểu được. Hóa ra Phương Tín xem cô là người làm ấm giường. Dùng thuận tay thì lười tìm người khác.
“Vậy khi nào thì anh đổi người mới?” Kiều Dạ thẹn thùng hỏi. Cô thật sự cầu mong anh sẽ đổi nhanh nhanh để cô được giải thoát.
Phương Tín không hiểu được vì sao Kiều Dạ lại có thể hỏi được như vậy. Cô không hiểu lý do anh đưa ra vô lý à?
“Cô nói vậy là thừa nhận quan hệ của chúng ta?” Phương Tín nheo mắt nhìn cô.
“Thì cũng phải có kỳ hạn chứ đúng không?” Vì mẹ, Kiều Dạ nhất định sẽ nhịn cho đến khi nào Phương Tín đổi người.
“Có chứ!”
Nghe Phương Tín nói như vậy, Kiều Dạ giống như người chết đuối vớ được cọng rơm. Cô mừng rỡ hỏi: “Bao lâu?”
“Đến khi nào tôi chán thì thôi” Phương Tín nhìn ra thái độ vui mừng của cô. Anh làm sao có thể để cho cô thỏa mãn được chứ.
Lời vừa dứt, ánh sáng trong mắt Kiều Dạ tắt lịm. Khao khát được giải thoát của Kiều Dạ rơi bõm xuống thẳng địa ngục.
“Kiều Dạ. Cô nên nhớ, cô không được phép nói bất cứ điều kiện nào với tôi. Khi nào tôi gọi cô đến thì dù đang làm gì, ở đâu. Cô cũng phải đến. Và tất nhiên, tôi sẽ dùng bao nên cô không cần phải uống thuốc.”
Chưa dừng ở đó, anh nói thêm.
“Hơn nữa, cô dùng thẻ này đi mua thêm nhiều bộ đồ ngủ sexy như này. Bất cứ lúc nào tôi gọi, cô đều phải mặc thế này đến gặp tôi. Chỉ cần cô xuất hiện chậm, thì mối quan hệ giữa tôi và cô sẽ được đưa ra ánh sáng. Lúc đó, tôi rất mong chờ nhìn thấy phản ứng của mẹ cô đấy! Giờ thì nằm xuống và ngoan ngoãn làm tôi vui”
Kiều Dạ cắn răng. Lúc này cô không còn gì đã mất nữa rồi. Không phải anh muốn ngủ với cô sao? Được thôi! Ngủ cũng đã ngủ qua hai lần rồi. Giờ có ngủ thêm nữa thì cũng không có gì đáng sợ!
Nghĩ vậy, Kiều Dạ nằm xuống thả lỏng người, nhắm mắt.
Nhìn thái độ của Kiều Dạ như vậy, Phương Tín cảm thấy rất hài lòng. Từ lúc nhìn thấy Kiều Dạ trở về nhà sau một tháng rưỡi, anh đã không kiềm chế được hứng thú với cô.
Nụ hôn dịu dàng phủ xuống đôi môi của cô. Lần này, cô đã không còn phản kháng nữa mà nhẹ nhàng tách đôi môi, hòa nhịp cùng với anh.
Phương Tín càng hôn càng mạnh bạo như muốn đem cô nuốt vào trong bụng. Kiều Dạ nghi ngờ nếu như cô không giãy giụa thì chắc anh sẽ nuốt sạch cô vào bụng mất.
Nhưng Phương Tín làm sao có thể để cô giãy giụa làm anh mất hứng được chứ. Cô chỉ vừa giãy giụa vài giây thì đã bị Phương Tín đè chặt đôi tay.
Anh thả từng nụ hôn mạnh xuống cổ, xương quai xanh của cô. Đôi gò bồng đảo cũng không thoát khỏi nụ hôn cường bạo và đôi bàn tay lành lạnh của anh.
Không khí trong phòng thoát chốc nóng bừng lên, hơi thở càng ngày càng dồn dập. Dù đã quen với kích thước của anh nhưng Kiều Dạ vẫn cảm thấy đau đớn. Nhưng kỳ lạ thay, đau đớn chỉ kéo dài trong thoáng chốc… lát sau đã biến mất, nhường chỗ cho niềm vui thích vui hạn.
Cuối cùng Kiều Dạ cũng không chịu nổi, liền hôn mê bất tỉnh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dần dần nhường chỗ cho ánh mặt trời, nhưng bên trong căn phòng vẫn có hai bóng người quyện chặt vào nhau.