Biên giới phía Bắc nước Đại Hạ.
Núi tuyết trùng điệp, gió rét như dao.
Giờ phút này, có hơn mười nghìn chiến sĩ khoác quân phục trên người đang đứng nghiêm giữa cảnh trời đông đất lạnh với những gương mặt túc mục, đôi tròng mắt đỏ ngầu, cả người như đang tích tụ đầy phẫn nộ và sát khí.
Bọn họ là quân dã chiến biên giới phía Bắc của Đại Hạ, quanh năm trú đóng tại vùng đất lạnh lẽo khắc nghiệt này, cũng là đội quân có tỉ lệ hy sinh cao nhất của đất nước.
Nằm trước đội hình mấy chục nghìn người này là một chiếc quan tài màu đen được phủ lên quốc kỳ Đại Hạ.
Một cụ ông mặc quân phục với cầu vai ba ngôi sao đứng ở trước nhất. Giữa nhiệt độ cực thấp nhưng ông vẫn không có chút gì là lạnh lẽo, chỉ mở miệng, đưa giọng mình vang khắp bốn phía: “Theo mệnh lệnh số một của quân đội, truy phong Lâm Nhiệm - nguyên Thượng tá của đại đội đặc chủng thuộc quân dã chiến phía Bắc - làm anh hùng chiến tranh quốc gia cấp một, truy phong quân hàm Thiếu tướng và... danh hiệu liệt sĩ”.
Giọng ông thoáng trầm xuống ở bốn chữ cùng. Bên dưới, đã có vô số chiến sĩ quân dã chiến im lặng rơi lệ.
Gió Bắc gào thét, tuyết bay đầy trời, dường như ngay cả thời tiết nơi này cũng đang bày tỏ bất bình thay cho Lâm Nhiệm.
Mấy hôm trước, một sư đoàn bộ binh bài bản từ nước láng giềng Haider bỗng bất thình lình vượt qua biên giới, tấn công một đội xe thương mại lớn của Đại Hạ. Bọn chúng đánh cướp tất cả hàng hóa, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất sát hại một trăm bảy mươi hai người trong đội xe rồi nhanh chóng rút về bên kia đất nước của mình.
Khi ấy, Lâm Nhiệm thân là người mạnh nhất của đại đội đặc chủng quân Bắc Dã, đã làm lơ quy định "cấm vượt qua biên giới quốc gia khác", một thân một mình đạp lên biên giới Haider, đuổi giết sư đoàn bộ binh kia suốt mấy chục nghìn dặm.
Anh dùng mười hai ngày để tiêu diệt từng tên trong số đó, thậm chí Sư đoàn trưởng - cũng là kẻ chủ mưu vụ việc - cho dù đã chạy đến trước phủ Tổng thống Haider cũng bị chém lìa đầu.
Vũ khí dùng để chém đầu gã chính là bội kiếm của Lâm Nhiệm.
Tiêu diệt toàn bộ sư đoàn bộ binh rồi, anh cắm thẳng thanh kiếm nhuộm đầy máu tươi ấy xuống quảng trường ngay trước phủ Tổng thống.
Đủ để thấy người này mạnh mẽ và kiêu ngạo đến cỡ nào!
Một thân một mình, diệt ba nghìn người! Để nợ máu phải trả bằng máu!
Khiến toàn bộ chính phủ Haider đều rơi vào hoảng sợ tột độ!
Đến nỗi cho đến tận ngày nay, vẫn chưa có một ai dám rút thanh kiếm kia ra.
Thế giới rúng động, vô số quốc gia tạo áp lực lên Đại Hạ, quy kết hành động này của Lâm Nhiệm là "chủ nghĩa khủng bố".
Để sau đó, lãnh đạo cấp cao quân đội Đại Hạ không thể không lên đường đến một quốc gia trung lập, tiến hành đàm phán với người đứng đầu quân đội các nước khác.
Ba ngày sau, tướng lĩnh Đại Hạ trở lại cùng với Lâm Nhiệm.
Hay đúng hơn là... họ mang di thể của Lâm Nhiệm về.
Cho dù là trong mắt quân dã chiến phía Bắc hay trong lòng người dân Đại Hạ, Lâm Nhiệm tuyệt đối không phải là đao phủ giết người ghê rợn, mà là một người hùng dân tộc đúng nghĩa, là tấm bia bất tử sừng sững đứng tại biên giới phía Bắc!
Vị lão tướng đảo mắt nhìn đội hình vạn người kia, cuối cùng nhìn xoáy vào chiếc quan tài đắp quốc kỳ, nói: “Núi tuyết có vinh táng trung thần!"
Lời ông vừa dứt, tuyết như càng thêm nặng hạt. Quan tài bắt đầu được hạ táng trong tiếng khóc thương ngày càng nhiều.
Bầu không khí bi ai vô tận bao trùm biên giới phía Bắc.
Nghi lễ truy điệu này được phát sóng trực tiếp trên truyền hình, cũng không biết có bao nhiêu người dân Đại Hạ đang chảy những dòng lệ đau xót.
Khi quan tài được hạ thổ hoàn toàn, khi tuyết rơi xuống nắm đất đen cuối cùng phủ lên quan tài, mấy chục nghìn người lính Bắc Dã bỗng đồng loạt rút kiếm.
Mấy chục nghìn mũi kiếm đồng loạt chỉ thẳng lên trời.
Ánh kiếm sáng loáng tựa như muốn đâm thủng trời cao!
Từng người một mang theo đôi mắt nóng hổi nhòa lệ, thét lên: “Non sông rộng lớn, quyết không nhường!"
Tất cả các chiến sĩ đồng thanh hô to khẩu hiệu của quân dã chiến phương Bắc, âm thanh vang vọng như muốn xé toạc mây cao.
Cũng không biết có bao nhiêu người đứng trước tivi đồng thời hô theo.
Mà giờ phút này, khắp Đại Hạ đều vang lên chỉ một câu nói ấy.
Nhưng trừ vị Thượng tướng có tuổi kia, không một ai đến dự tang lễ biết rằng trong chiếc quan tài đã nằm yên dưới lòng đất ấy không phải là thi thể Lâm Nhiệm, mà chỉ có một bộ quân phục thấm đẫm máu tươi.
Chương 1: Hôn lễ.
Năm năm sau tang lễ ở biên giới phía Bắc.
Tại thành phố Bắc An thuộc phía Bắc nước Đại Hạ.
Một hôn lễ đang diễn ra tại Di Duyệt - khách sạn cao cấp nhất ở thành phố vùng biên này, với khách khứa đang xôn xao vào chỗ.
Hôm nay là ngày thành hôn của Tống Viễn Đông - cậu ấm nhà họ Tống giàu nhất thành phố này.
Vợ sắp cưới của hắn là người được mệnh danh "mỹ nhân số một Bắc An": Hạ Thiên Kỷ.
Thế nhưng cô gái ngồi trước tấm gương trong phòng trang điểm lại có đôi mắt đỏ bừng và hàm răng đang cắn vào môi muốn bật máu.
Thợ trang điểm đã tham dự nhiều lễ cưới, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một cô dâu mang tâm trạng này, vì thế cũng không biết phải làm sao.
Chú rể là con trai của gia đình giàu có bậc nhất thành phố, gả vào rồi không cần lo cái ăn cái mặc cả đời, vì sao cô lại mang vẻ mặt bi thương, thậm chí là tuyệt vọng đến thế?
Người đàn ông trong đôi nam nữ trung niên đứng sau Hạ Thiên Kỷ mở miệng: “Thiên Kỷ à, cậu đã nói cháu bao nhiêu lần rồi. Cháu nghĩ mà xem, cha mẹ con không còn, anh cũng hy sinh, nhà họ Tống chịu rước cháu về làm dâu đã là phúc phận mấy đời của nhà ta rồi!"
Hạ Thiên Kỷ giương đôi mắt đẹp tràn đầy bi ai nhìn mình trong gương, đôi môi đỏ mấy máy: “Tai tiếng tên Tống Viễn Đông thế nào, cậu mợ cũng đâu phải không biết... Thôi, bây giờ nói gì cũng đã muộn...”
Người phụ nữ lập tức ngắt lời: “Thiên Kỷ à, cậu mợ cũng chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi! Tống Viễn Đông tuy tiếng xấu đồn xa nhưng dù gì cũng là nhà giàu nhất thành phố, người ta cũng vất vả theo đuổi cháu bao nhiêu năm, bây giờ cháu cứ vui vẻ theo về có phải là đẹp cả đôi đường không? Mợ nhắc cho cháu nhớ, mấy năm nấy cậu mợ nuôi cháu ăn học, bây giờ tốt nghiệp rồi cũng phải báo đáp đi chứ!"
"Báo đáp?", ánh mắt Hạ Thiên Kỷ thoắt cái lạnh đi: “Báo đáp sau khi các người cưỡng ép chiếm đoạt nhà cửa, tiền tiết kiệm của nhà tôi sau khi cha mẹ qua đời, mỗi tháng chỉ bố thí cho tôi vài trăm đồng sống qua ngày, không lúc nào không tìm cách bán tôi đi với giá cao ư...”
Vành mắt ửng đỏ, cô gằn giọng: “Ngay cả tiền tử tuất của anh tôi cũng bị các người chiếm đoạt!"
Khi anh trai Hạ Thiên Minh hy sinh, Hạ Thiên Kỷ còn chưa đến tuổi trưởng thành, vì vậy số tiền tử tuất không nhỏ kia đã được gửi về cho người giám hộ trên danh nghĩa của cô: vợ chồng cậu mợ Trương Kim Cương và Lý Hỉ Yến.
Trương Kim Cương mấy năm gần đây không có công việc đàng hoàng mà cứ lui tới mấy sòng bạc lớn, không chỉ tiêu xài hết tiền tử tuất của Hạ Thiên Minh mà còn mắc nợ một con số khổng lồ, để hình dung thì là sống mấy đời cũng trả không nổi.
Mà đa số sòng bạc ở Bắc An đều có liên hệ với nhà họ Tống - cái nhà năm xưa cũng từng khởi nghiệp bằng con đường này.
"Thiên Kỷ à, lớn rồi cũng phải biết san sẻ với gia đình chứ. Cậu Tống đã hứa chỉ cần cưới được cháu về là sẽ xóa hết nợ nần cho cậu cháu, cũng cho em họ cháu vào tập đoàn nhà họ, tiền đồ xán lạn biết bao...”
"Chính xác! Chị không suy nghĩ cho tôi được hay sao mà ích kỷ vậy?"
Cửa phòng hóa trang mở ra, một gã choai choai tầm mười tám, mười chín đứng bên ngoài càu nhàu.
Gã chính là con trai của Trương Kim Cương, tên Trương Minh Minh.
"Ích kỷ?", nghe thấy những lời này, Hạ Thiên Kỷ lập tức đứng dậy, quắc mắt trừng gia đình ông cậu đầy lạnh lùng: “Hy vọng các người hiểu rõ, tôi đồng ý kết hôn với Tống Viễn Đông không phải vì món nợ của cậu hay tương lai của em, mà là vì Hiểu Y”.
Hạ Hiểu Y là cô bé mồ côi được cha mẹ Hạ Thiên Kỷ nhận nuôi vài năm trước, hiện vừa mười bảy, đang học cấp ba, chỉ còn một tháng nữa là phải tham gia kỳ thi Đại học mỗi năm một lần ở Đại Hạ.
Nhưng cô bé đã mất tích khỏi trường từ hai tuần trước.
Hay nói đúng hơn là cô đã bị Tống Viễn Đông khống chế, Hạ Thiên Kỷ chỉ còn cách chấp nhận làm vợ hắn ta thì cô bé mới được trả tự do.
Không phải Hạ Thiên Kỷ chưa từng nghĩ đến báo cảnh sát, nhưng nhà họ Tống là thế lực một tay cho trời ở Bắc An, có quan hệ mật thiết với chi nhánh giám sát và Phòng công tác quản lý địa phương. Có tiền đút lót từ trước, bọn họ chỉ cần bịa ra một lý do nào đó để chi nhánh giám sát nhắm mắt cho qua là được.
Hạ Thiên Kỷ quả thật đã đi đến đường cùng. Quanh cô không có lấy một người thân máu mủ, chỉ có một bầy sói đói tham lam. Cô biết quãng đời về sau của mình ở nhà họ Tống chắc chắn sẽ sống không bằng chết, nhưng chỉ có cách này mới có thể đổi lấy mạng Hiểu Y.
"Ha ha ha, nói hay lắm! Thiên Kỷ ơi Thiên Kỷ, em biết tôi thích em nhất ở chỗ nào không?"
Một người đàn ông mặc Âu phục màu đen bước vào. Vóc dáng hắn ta không tính là cao, da trắng bệch, mắt hẹp dài, môi mỏng dính, tướng tá nhìn chung khiến người khác cảm thấy có gì đó hung tàn.
Trên má hắn là một vết sẹo lồi trông như một con giun đỏ thẫm vặn vẹo.
Chính là chú rể của hôn lễ hôm nay - Tống Viễn Đông.
Hắn ta dùng ánh mắt thèm thuồng đánh giá cô dâu tương lai của mình: “Thích ở chỗ em hiểu chuyện, biết rõ lợi hại thế nào”.
Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh có thể lột sạch bộ áo cưới, chinh phục thân thể tuyệt mỹ này vào tối nay, Tống Viễn Đông đã không thể kiềm được trái tim kích động của mình.
Hạ Thiên Kỷ chỉ buông lời lạnh nhạt: “Hiểu Y thế nào?"
"Yên tâm, Hiểu Y ở nhà tôi được ăn sung mặc sướng, mỗi ngày đều có một đám người chơi cùng, việc học hành cũng không chậm trễ”, Tống Viễn Đông nở một nụ cười gian trá: “Chuyện gì tôi đã hứa thì sẽ giữ lời. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm vợ tôi, Hạ Hiểu Y sẽ không bao giờ bị đe dọa nữa. Không những thế, nhà họ Tống sẽ còn tài trợ cho con bé hoàn thành trường lớp”.
Hạ Thiên Kỷ nhắm mắt lại, hai hàng mi khẽ run. Cô hít sâu vào một hơi rồi nói: “Hy vọng anh nói được làm được”.
Tống Viễn Đông liếc nhìn đồng hồ, nhếch môi: “Vậy thì đi thôi, cô dâu của tôi, khách khứa đang đợi đấy”.
...
Chương 2: Tao không đồng ý!
Mười phút sau, trong phòng tiệc.
Tống Viễn Đông và Hạ Thiên Kỷ đứng sóng vai nhau trên lễ đài, nghe người chủ trì đọc cho hết diễn văn chào mừng.
Hai người họ nhìn vào là thấy ngay một đôi đũa lệch, Hạ Thiên Kỷ còn cao hơn Tống Viễn Đông nửa cái đầu, nhưng một bên có tiền, một bên có sắc, thế là đã quá phù hợp với tiêu chuẩn xã hội ngày nay. Trong số khách mời lại không có bao nhiêu người nhìn Hạ Thiên Kỷ với ánh mắt thành kiến.
Trương Kim Cương lộ vẻ đắc ý rõ rệt. Chỉ cần hôn lễ kết thúc, món nợ mà ông ta có đi làm quần quật mấy đời cũng không trả được kia sẽ được xóa bỏ, từ nay vĩnh viễn không sợ bị nhà họ Tống uy hiếp nữa!
Tống Viễn Đông hạ giọng, nói với một nụ cười lạnh lẽo: “Đúng rồi, chẳng hay cô dâu của tôi có còn nhớ vết sẹo trên mặt tôi từ đâu mà ra không?"
Hạ Thiên Kỷ không nhìn cũng không đáp.
"Là do anh mày!", Tống Viễn Đông gầm ghè với một tia ác độc trong mắt: “Tôi chỉ sờ mày vài cái mà nó rạch mặt tao! Thằng chó khốn kiếp!"
Sờ vài cái?
Lúc ấy Tống Viễn Đông còn dẫn theo một đám người chặn đường Hạ Thiên Kỷ trong hẻm, nếu Hạ Thiên Minh không kịp đến thì cô sẽ gặp phải kết cuộc gì?
"Giờ Hạ Thiên Minh đã bỏ mạng ở biên giới rồi, không ai bảo vệ mày được nữa. Món nợ nhiều năm này rốt cuộc cũng đến ngày thanh toán!" Vẻ hung tợn tràn ngập trong mắt Tống Viễn Đông: “Đừng tưởng hôm nay tao mở tiệc linh đình rước mày vào nhà là ngon, đợi sau khi tao chán rồi thì mày cứ chờ bị lột sạch vứt ra ngoài, thành cái giày rách đếch ai cần đi! Ha ha ha!"
Ngay cả người tâm lý vững vàng như Hạ Thiên Kỷ, nghe được những lời biến thái ấy cũng không kiềm được một cái rùng mình.
Tống Viễn Đông cưới cô về chỉ là để làm nhục cô, làm nhục người anh đã hy sinh ở biên giới của cô mà thôi!
Vành mắt càng đỏ lựng lên, cô gái vẫn cứng rắn nhịn xuống, không để nước mắt ứa ra.
Lúc này, người chủ trì hỏi Tống Viễn Đông: “Anh Tống, anh có đồng ý cưới cô Hạ làm vợ, cho dù có trải qua sinh lão bệnh tử, nghèo khó giàu sang không?"
Tống Viễn Đông cười cười, liếc nhìn Hạ Thiên Kỷ đầy đắc ý: “Đương nhiên là đồng ý”.
Người chủ trì quay sang Hạ Thiên Kỷ: “Cô Hạ, cô có đồng ý làm vợ anh Tống không?"
Hạ Thiên Kỷ im lặng.
Một thoáng lặng im này khiến bầu không khí đọng lại.
Tầm mắt của toàn thể khách mời đều đổ dồn vào cô dâu.
Dưới đài, Trương Kim Cương sốt ruột chửi thầm: “Con Hạ Thiên Kỷ này đúng là thứ vong ân bội nghĩa! Nó không nghĩ cho cậu thì cũng biết nghĩ cho em nó chứ!"
Gã em họ Trương Minh Minh thì cười khẩy: “Xem ra mấy năm ba mẹ nuôi nó đều thành công cốc cả rồi”.
Sự im lặng của Hạ Thiên Kỷ đã nằm trong dự đoán của Tống Viễn Đông.
Hắn cong môi thì thầm: “Tao biết mày cứng cỏi, nhưng nghĩ đến Hạ Hiểu Y đi, mày còn cứng nổi sao?"
Đôi môi Hạ Thiên Kỷ mấp máy, khuôn ngực phập phồng cho thấy nội tâm giằng xé mãnh liệt.
Cô nghĩ đến Hiểu Y đang nằm trong miệng cọp, nghĩ đến anh trai đã hy sinh, cuối cùng hạ quyết tâm.
Nhưng đương lúc cô gái nhắm đôi mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị nói ra mấy chữ "Tôi đồng ý", cánh cửa phòng tiệc bỗng bị đá văng khỏi bản lề.
Hai cánh cửa cầu kỳ mà nặng trĩu ấy vỡ nát thành vô số mảnh vụn rải đầy trên mặt đất.
Bóng người bên ngoài cất giọng lạnh lùng nhưng dư sức đâm thủng màng nghĩ từng người có mặt.
"Tao không đồng ý!"
Chương 3: Rồng dữ vượt sông
Âm thanh ấy vọng vào tai Hạ Thiên Kỷ nghe có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp qua, khiến cô quay phắt lại.
Một giây sau, ánh mắt cô ngưng đọng, cả người run lên.
Bóng người kia khiến đôi môi cô mấp mấy rồi lại không thốt ra được gì, bởi cô cũng không thể tin vào mắt mình.
Cùng lúc ấy, toàn bộ phòng tiệc đã rơi vào im lặng.
Không một ai dám tưởng tượng sẽ có người đến phá rối hôn lễ của con trai cả gia tộc giàu nhất thành phố.
Người ngoài cửa là một thanh niên mặc bộ đồ thể thao giản dị, vóc dáng không tính là vạm vỡ nhưng tướng mạo lại vượt xa tiêu chuẩn trung bình, trong đó ấn tượng nhất là đôi mắt sáng ngời như chất chứa khói súng và gió sương vĩnh viễn không bao giờ tan biến.
Các khách mời vô thức so sánh anh và chú rể Tống Viễn Đông, phát hiện ra nếu chỉ nhìn bề ngoài thì người này càng xứng đôi với Hạ Thiên Kỷ hơn.
Hạ Thiên Kỷ những năm qua đã phải chịu khổ không ít, mỗi một lần cô đều tự như phải kiên cường, phải nhẫn nhịn, cho đến nay cũng không cho phép mình rơi lệ. Nhưng vào giây phút thấy người kia xuất hiện như từ trời cao giáng xuống, nước mắt đã thoát khỏi khống chế mà dâng tràn trong mắt cô.
Bởi vì người ấy chính là Lâm Nhiệm! Là anh em thân thiết nhất với anh trai cô trong quân đội!
Là người đã "mất đi" từ năm năm trước!
Không phải anh đã hy sinh ở Haider rồi sao? Tang lễ năm ấy còn được trực tiếp khắp cả nước kia mà?!
Hạ Thiên Kỷ ngày đó cũng đứng trước tivi mà khóc nấc không thôi.
Nhưng đúng là trong tang lễ tuyệt nhiên không có tấm ảnh nào của Lâm Nhiệm, phần lớn người dân Đại Hạ còn không biết vị Thiếu tướng trẻ tuổi kia trông ra sao.
Cảnh còn người mất, có lẽ trong căn phòng này đã không còn ai nhớ đến cái tên Lâm Nhiệm, nhưng Hạ Thiên Kỷ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Đầu óc cô trống rỗng, trong ánh mắt đã không còn những vị khách khác mà chỉ phản chiếu lại duy nhất một bóng người.
Năm xưa khi Hạ Thiên Minh về thăm nhà, Lâm Nhiệm đi theo anh, vừa lúc bắt gặp cảnh Tống Viễn Đông dẫn theo đám đàn em chặn đường Hạ Thiên Kỷ trong ngõ hẻm.
Hôm ấy, Hạ Thiên Minh cho Tống Viễn Đông vết sẹo làm kỷ niệm, Lâm Nhiệm thì đập gãy tay từng đứa đàn em một.
Chuyện đã qua nhiều năm, lại xảy ra lúc tờ mờ tối nên Tống Viễn Đông chỉ nhớ mỗi Hạ Thiên Minh chứ không nhớ mặt mũi Lâm Nhiệm trông ra sao.
Lúc này, hắn ta nghiền ngẫm nhìn người thanh niên xuất hiện trước kia, phì cười mỉa mai: “Không ngờ ở cái đất Bắc An này thật sự có kẻ có mắt như mù, dám đến phá đám hôn lễ của tao?"
Lâm Nhiệm chỉ nhìn lại bằng đôi mắt không chút cảm xúc: “Tao đến đưa Hạ Thiên Kỷ đi. Không ai được phép cưỡng ép em ấy làm bất cứ điều gì!"
Không ai được phép cưỡng ép!
Những lời này khiến dòng lệ trong mắt Hạ Thiên Kỷ ngưng đọng lại, cuối cùng vỡ đê mà ra.
Bao năm qua cô đã một mình chịu đựng quá nhiều, để giờ đây mọi áp lực đều theo nước mắt trôi đi.
Hạ Thiên Kỷ im lặng rơi lệ, đôi môi nhoẻn lên một nụ cười khao khát khiến vô số khách mời nhìn thấy đều không hẹn mà cùng nghĩ, "mỹ nhân số một Bắc An" trông càng diễm lệ hơn thường ngày.
"Không không, mày sai rồi. Ở nơi này tao có thể bắt ép bất kỳ ai, Hạ Thiên Kỷ cũng không ngoại lệ”, sắc mặt Tống Viễn Đông hơi tối đi, khoát tay với mấy tên vệ sĩ: “Chặt chân thằng này rồi vứt nó vào rừng cho sói gặm cho tao!"
"Lẹ lên! Tống nó ra ngoài, đừng để làm hỏng ngày vui!", ông cậu Trương Kim Cương cũng sốt sắng hùa theo.
Bởi vì nếu không thể "bán" đứa cháu đi êm xuôi, phỏng chừng kẻ bị vứt cho sói gặm chính là ông ta!
Tống Viễn Đông vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ mặt âu phục màu đen đã nhào về phía Lâm Nhiệm đầy hung tợn.
"Đừng! Dừng lại đi!", Hạ Thiên Kỷ hoảng sợ hô to.
Cô biết Lâm Nhiệm rất lợi hại, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho anh.
Khóe miệng Tống Viễn Đông nhếch lên thành một nụ cười pha lẫn ác độc và khinh miệt: “Hạ Thiên Kỷ, mấy thằng theo đuổi mày vài năm qua đều bị tao đánh cho tàn phế, về phương diện này thì tao kinh nghiệm đầy mình”.
Hắn ta tự động xếp Lâm Nhiệm vào danh sách tình địch đến cướp cô dâu.
Hai tên vệ sĩ kia cũng đã quen với những chuyện thế này.
Bọn chúng đã theo bảo vệ Tống Viễn Đông từ ngày hắn ta bị Hạ Thiên Minh rạch mặt, có sư phụ là "Tông sư Bắc An" Hàn Hà Duyên, đối phó với người thường thì hoàn toàn dư sức, thậm chí nếu tòng quân có lẽ ít nhất cũng được đánh giá là "chiến sĩ cấp D".
Đối với người thường mà nói, hai tên này chính là siêu nhân.
Nhưng những gì xảy ra sau đó khiến Tống Viễn Đông ngây ra như phỗng.
Đứng trước đòn tấn công hung hãn của vệ sĩ, Lâm Nhiệm không những không di chuyển mà còn bắt lấy quả đấm của một tên, bẻ ngược về sau.
Tên vệ sĩ rú lên thảm thiết khi thấy cánh tay và bả vai mình bị vặn thành một góc độ nhìn mà ớn lạnh, chẳng khác gì cái bánh quai chèo.
Các khách mời không hẹn mà cùng rùng mình.
"Giết nó cho tao!", hai hàng lông mày dựng ngược, Tống Viễn Đông gầm lên.
Tên vệ sĩ còn lại nghe lệnh bèn rút con dao găm bên hông ra, rạch một đường ngang cổ họng Lâm Nhiệm.
Hạng biến thái như Tống Viễn Đông tất nhiên sẽ không quan tâm liệu hôn lễ của mình có nhuốm máu hay không rồi.
Nhưng mũi dao còn chưa chạm được đến Lâm Nhiệm thì bàn chân anh đã nện một cước vào lồng ngực tên vệ sĩ.
Nhanh quá!
Tên vệ sĩ chưa từng thấy ai ra chiêu nhanh đến vậy.
Rốp!
Âm thanh như sấm nổ vang lên khi lòng bàn chân Lâm Nhiệm tiếp xúc với lồng ngực tên vệ sĩ.
Chỉ thấy gã kia bay ngược về sau, đầu đập vào cạnh sân khấu khiến máu tươi túa ra đầy mặt và cổ, hôn mê tại chỗ.
Lâm Nhiệm nhìn Tống Viễn Đông, lạnh lùng lặp lại: “Tao không đồng ý hôn lễ này”.
Từng lời từng chữ như búa tạ nện vào tim mỗi người có mặt.
Có thể thấy người này rất rất mạnh, đối mặt với cao thủ được đánh giá "cấp D" mà vẫn hạ gục dễ dàng, vậy thì sức chiến đấu của anh ta phải đạt đến trình độ nào đây?
Thấy hai tên vệ sĩ đều bị thương nặng, trái tim Tống Viễn Đông nện thịch một cái, vẻ thong dong trấn định lúc trước lập tức biến mất.
Màn xuất hiện rào rạt dữ dội của Lâm Nhiệm khiến Hạ Thiên Kỷ khóc mãi không ngừng.
Từ cha mẹ đột ngột qua đời đến anh trai hy sinh trên chiến trường, cô gái kiên cường này chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chờ được ngày có người đến nâng đỡ.
"Mày là thằng đéo nào mà dám lớn lối ở Bắc An nhà tao?!", Tống Viễn Đông rõ ràng có chút bất ngờ khi thấy hai vệ sĩ cao thủ vậy mà lại bị phế đi sau một chiêu, bèn khoát tay với vẻ ngoan độc: “Mày đánh hai thì được, chứ đánh mười được không?"
Lời vừa dứt, đã có mười mấy vệ sĩ khác rầm rập xông vào.
Bọn chúng là vệ sĩ phụ trách bảo vệ nhà họ Tống mỗi ngày, tất cả đều thuộc cấp D.
Khách mời thấy vậy thì không khỏi bất ngờ. Cứ tưởng nhà họ Tống mạnh về kinh tế thôi, nào ngờ ở vũ lực cũng hùng hậu đến vậy.
Ai nấy đều muốn xem Lâm Nhiệm có thể trụ vững hay không.
Tâm điểm của mọi sự chú ý lại chẳng hề tỏ ra nao núng, chỉ khinh miệt nói với Tống Viễn Đông: “Đây là bài tủ của mày? Xin lỗi, phải để mày thất vọng rồi”.
Vừa dứt lời, anh tung cú đấm ra.
Cho dù bị bất lợi về nhân số, anh vẫn lựa chọn chủ động ra tay!
Mà mỗi lần Lâm Nhiệm tấn công đều vang lên những tiếng rắc, không phải tay cụt thì là chân gãy, khiến người ngoài nghe được chỉ thấy ù tai run rẩy.
Chưa đầy một phút sau, mười mấy vệ sĩ đã nằm ngổn ngang trên mặt đất, mất hết ý thức, không ai đứng dậy nổi.
Một sự im lặng bao trùm phòng tiệc.
Chương 4: Mời chi viện.
Chỉ có một người chiến đấu với mười mấy võ giả cấp D mà vẫn chiến thắng?
Việc này đã hoàn toàn vượt quá nhận thức bình thường!
Những người có mặt đã đông thành tượng đá.
Tống Viễn Đông rốt cuộc cũng bắt đầu hốt hoảng.
Mặt hắn ta đỏ lựng, cổ nổi gân xanh, sừng sộ trừng Lâm Nhiệm: “Tao cho mày biết! Cô dâu có đồng ý hay không cũng đếch tới lượt mày quyết định!"
Đoạn hắn ta thô bạo tóm lấy cổ tay Hạ Thiên Kỷ, nói: “Mày có gả hay không? Nghĩ về Hạ Hiểu Y đi, gả hay không?!"
Còn bổ sung thêm một câu đầy ác độc: “Chỉ cần mày dám từ chối, tao sẽ lập tức sai người bán nó vào khu ổ chuột ở Haider! Tao nói là làm!"
Bắc An cách biên giới Đại Hạ không xa, việc buôn người có cấm cũng không thành, nói không chừng nhà họ Tống còn có dính líu đến.
Hạ Thiên Kỷ cắn chặt đôi môi đầy vết thương, bề mặt răng cũng nhuốm máu.
"Đồng ý đi Hạ Thiên Kỷ! Mày nghĩ cho món nợ của cậu mày, cho tương lai của em mày đi! Đừng có chọn làm thứ vong ân phụ nghĩa lúc này!", bà mợ Lý Hỉ Yến cũng sốt ruột la lên.
Những lời đe dọa của Tống Viễn Đông hiển nhiên cũng rơi vào tai Lâm Nhiệm.
"Em gái của anh em tao cũng là em gái tao. Tao không cho phép bất kỳ ai hiếp bức em ấy”, đôi mắt anh trong vắt lạnh lùng, bắt đầu có mùi thuốc súng tản ra quanh thân: “Bây giờ mày thả em ấy ra thì còn giữ được mạng, nhà mày còn được sống tiếp, bằng không thì cái Bắc An này sẽ chẳng còn chỗ dung thân cho lũ chúng mày nữa”.
Tống Viễn Đông nhìn anh không chớp mắt, vươn lưỡi ra liếm môi: “Tao sống ngần ấy năm, chưa thấy thằng nào lớn lối như mày”.
Bất thình lình, hắn ta rút từ bên hông ra một con dao, kề vào mặt Hạ Thiên Kỷ.
Không ngờ chú rể lại dám mang hung khí vào hôn lễ!
"Ha ha, tao cưới nó về chỉ để chơi cho vui mà thôi. Còn mày, lập tức cút khỏi khách sạn, hoặc tao rạch mặt nó!", Tống Viễn Đông cất tiếng cười lạnh lẽo xen lẫn biến thái.
Một vài khách mời nghe thấy mà tỏ vẻ không đành lòng. Tống Viễn Đông là một tên biến thái nói được làm được, chẳng lẽ cô gái được mệnh danh "mỹ nhân số một Bắc An" sẳp bị hủy dung thật ư?
Lâm Nhiệm chỉ hỏi lại: “Vậy là mày tiếp tục đe dọa? Được thôi”.
Hạ Thiên Kỷ kêu lên: “Anh Lâm... Anh đi đi! Đừng lo cho em! Thế lực nhà họ Tống mạnh lắm!"
Tuy bị lưỡi dao lạnh ngắt kề sát mặt nhưng cô vẫn không sợ hãi, ngược lại còn lo lắng cho an nguy của Lâm Nhiệm.
Đến nỗi suýt nữa đã gọi "anh Lâm Nhiệm", nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã bị nuốt ngược vào, chỉ sợ khiến anh bại lộ thân phận.
"Trước mặt tao mà còn dám tình chàng ý thiếp, đúng là hai con chó đê tiện!", trong mắt Tống Viễn Đông ánh lên vẻ tàn nhẫn, con dao trong tay áp xuống.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn chỉ thấy hai mắt hoa lên, Lâm Nhiệm đã xuất hiện ngay trước mặt!
"Á!!"
Trước mọi tầm mắt của khách mời, Tống Viễn Đông rú lên một tiếng đau đớn.
Cổ tay và cánh tay hắn ta đã bị vặn theo một góc độ đến là giật mình.
Lâm Nhiệm không chỉ vặn gãy tay mà còn giật lấy dao găm, cắm thẳng vào vai Tống Viễn Đông.
Máu phun như suối!
Anh không lập tức rút dao ra mà thuận thế xoay một vòng, để lưỡi dao khoét một lỗ be bét máu trên vai hắn.
Cơn đau khiến Tống Viễn Đông co giật tại chỗ.
"Lập tức phái người đưa Hạ Hiểu Y trở về”, Lâm Nhiệm xách cổ áo hắn ta lên, lạnh lùng ra lệnh: “Con bé mà xây sát gì là tao cho nhà họ Tống mày tan nát!"
Câu nói kết thúc với một quả đấm thụi vào mặt Tống Viễn Đông.
Sống mũi hắn ta lập tức vỡ vụn, máu từ hai lỗ mũi tuôn ra như thác, bắn tóe khắp mặt mày.
...
Giờ phút này, từ hiện trường hôn lễ đến dinh thự nhà họ Tống đều đã rối như một cuộn tơ vò.
Cha mẹ Tống Viễn Đông là ông Tống Lương Minh và bà Lữ Nghệ Vi đang đi đàm phán việc làm ăn quan trọng ở nước ngoài. Sở dĩ không trở về tham gia hôn lễ của con trai là vì hai người đều biết đây chỉ là một trò chơi của Tống Viễn Đông, ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng không thể đi nhận.
Người duy nhất có quyền xử lý vào lúc này chỉ có chị của chú rể, Tống Tử Viện.
Nhưng cho dù có mặt tại buổi lễ, cũng chứng kiến em trai mình bị đánh bầm dập, chị ta vẫn không hề ra mặt.
Không phải vì nhát gan mà là vì Tống Tử Viện đã nhìn ra Lâm Nhiệm khó đối phó thế nào, cần phải tập trung mọi nguồn lực lại để ứng phó.
Nhưng nhà họ Tống bị tát thẳng vào mặt thế này, nếu cứ giữ im lặng thì sau này chắc chắn sẽ trở thành trò cười khắp thành phố, biết sống ở Bắc An thế nào cho được?
Tống Tử Viện trơ mắt nhìn đứa em kêu la thảm thiết trên sân khấu, không lộ ra chút cảm xúc gì, phân phó cấp dưới: “Thứ nhất, lập tức cho người đưa Hạ Hiểu Y đến đây. Thứ hai, đi mời đại sư Hàn Hà Duyên, nói học trò ông ấy bị người đánh trọng thương. Thứ ba, liên lạc chi nhánh giám sát Bắc An, mời Giám sát trưởng Tề phái một đội giám sát đặc biệt đến ngay tức khắc”.
Ba mệnh lệnh tương đương với ba tầng bảo hiểm.
Có tiến có lùi, gọn gàng rành mạch.
Cấp dưới không có nghi vấn gì với hai điều đầu, chỉ có điều thứ ba khiến gã biến sắc.
"Thưa cô Hai, tôi thấy mời đại sư Hàn Hà Duyên ra tay là đủ rồi. Đội giám sát đặc biệt chỉ có thể sử dụng trong thời chiến, họ mà xuất hiện đồng nghĩa với thành phố gặp biến cố lớn, chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà hay sao?"
Sắc mặt Tống Tử Viện đanh lại, giọng cũng hạ nhiệt độ: “Nhà họ Tống gặp nạn còn không phải biến cố lớn à? Làm theo lời tao ngay!"
...
Mười mấy phút sau, một chiếc xe kiệu xa hoa lộng lẫy dừng lại trước khách sạn.
Một người đàn ông trung niên mặc trường sam, đi giày vải từ trên bước xuống.
Ông ta trông trạc ngũ tuần, dáng dấp không cao, mặt mày túc mục, toàn thân toát ra vẻ mạnh mẽ hùng hậu.
Đây là người có biệt danh "Tông sư Bắc An" - Hàn Hà Duyên.
Hầu hết người dân Bắc An đều công nhận vị Hàn đại sư này là người mạnh nhất trong võ đạo khắp thành phố, đệ tử của ông ta căn bản đều được những nhà giàu có thuê làm vệ sĩ, bản thân ông cũng kiếm được tiền tỉ trở về.
Trong thời đại võ phong thịnh hành khắp Đại Hạ, Hàn Hà Duyên là một người rất có tiếng nói ở thành phố Bắc An.
Nếu dựa theo hệ thống đánh giá sức mạnh của quân đội thì ông ta đã đạt cấp B từ mười mấy năm trước, hiện nay rất có thể đã chạm đến ngưỡng cửa cao nhất của cấp B.
Sự xuất hiện của Hàn Hà Duyên khiến khách mời hôn lễ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Tống Viễn Đông thì lại nở được nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng không ai ở đây biết rằng, tên sư đoàn trưởng của sư đoàn bộ binh bị Lâm Nhiệm đuổi giết năm năm trước kia... là cấp A.
Chương 5: Một cước.
Hàn Hà Duyên tính tình dữ dằn lại hết sức bao che cho người bên mình, ai dám đụng đến học trò chính là đang tát vào mặt ông ta. Những người dám đối đầu với ông ta trước kia không chết thì cũng đã tàn.
"Kẻ nào dám đả thương học trò ta?", ông ta cất giọng lạnh căm căm từ ngoài cửa phòng tiệc.
Không hổ là Tông sư, từng lời từng chữ đều mang theo áp lực vô biên như muốn đóng băng hết không khí bên trong.
Tống Viễn Đông cắn răng nhịn đau, liếc mắt trừng Lâm Nhiệm: “Có Hàn đại sư là mày tới số rồi!"
"Vậy à?", Lâm Nhiệm vẫn bình chân như vại, bật ra một tiếng cười khẩy, lại đá thẳng vào khớp gối hắn ta: “Quỳ xuống!"
Tống Viễn Đông chỉ có thể làm theo, trong mắt lóe lên vẻ oán độc.
Thấy Lâm Nhiệm xem mình như không khí, giọng Hàn Hà Duyên trở nên âm trầm hẳn đi: “Thực lực cậu cũng xem như không tệ, nhưng thế thì đã sao? Nếu bây giờ quỳ xuống, tự phế một cánh tay, ta cho phép cậu giữ lại cái mạng chó, bằng không thì... đừng hòng toàn mạng rời khỏi Bắc An này!"
Nói đến nửa đoạn sau, âm thanh phát ra từ miệng ông ta bất ngờ nổ tung như sấm dậy, khiến vô số khách mời cảm thấy như sắp thủng màng nhĩ đến nơi.
Tông sư Bắc An đã thể hiện khả năng của mình!
Nhưng không giống như những người khác, Tống Tử Viện không chỉ không lấy lại được bình tĩnh mà còn siết chặt hai bàn tay đã đổ mồ hôi ròng ròng.
"Cô Hai chớ lo, Hàn đại sư chắc chắn có thể giải quyết tên này nhanh chóng”, cấp dưới đứng bên rủ rỉ.
Tống Tử Viện chỉ hỏi: “Đội giám sát đặc biệt chừng nào mới tới?"
"Bên kia không nói rõ, chỉ nói là nhanh thôi”, cấp dưới nhỏ giọng giải thích: “Trong đội vừa có đội trưởng mới, bên ta không quen lắm”.
Giọng Tống Tử Viện càng lạnh hơn: “Đội trưởng là ai không quan trọng, chúng ta quen với Giám sát trưởng là được. Chẳng lẽ đội trưởng còn dám cãi lời Giám sát?"
"Cô Hai nói chí phải", cấp dưới cũng thư giãn không ít: “Nghe nói Giám sát trưởng Tề cũng đến, tên phá đám này xui tận mạng rồi”.
...
"Bọn cường hào ác bá ở Bắc An đã ngang ngược đến mức này rồi à?", nghe xong mấy lời hăm dọa của Hàn Hà Duyên, Lâm Nhiệm chỉ lạnh lùng buông giọng: “Xem ra chi nhánh giám sát nơi này đều là bọn ăn không ngồi rồi nhỉ?"
"Chút chuyện vặt này không cần chi nhánh giám sát ra mặt, một mình Hàn mỗ là có thể giải quyết”, Hàn Hà Duyên nhìn anh không dời mắt: “Người trẻ tuổi, cậu rất giỏi, nhưng chỉ đến thế mà thôi”.
Vừa dứt lời, kình khí quanh người bùng nổ, ông ta hóa thành một quả đạn pháo nã về phía Lâm Nhiệm trên sân khấu.
Một chiêu này mạnh đến nỗi bàn ghế gần đó cũng bị xốc ngược lên.
"Đi chết đi!", Tống Viễn Đông dữ tợn gào lên.
"Anh Nhiệm! Coi chừng!", Hạ Thiên Kỷ cũng lo sợ hô to.
Trừ cô ra, trong căn phòng này không tìm ra được người thứ hai tin rằng Lâm Nhiệm có thể thắng được Hàn Hà Duyên.
Hàn Hà Duyên chưa từng bại trận lấy một lần ở thành phố Bắc An, vì thế nghiễm nhiên trở thành Tông sư võ đạo. Mà Lâm Nhiệm nhìn qua chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, cho dù có luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không thể nào là đối thủ của ông ta.
Nhưng cảnh tượng khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm đã xảy ra.
Hàn Hà Duyên tấn công cực nhanh, nhưng bay ngược về còn nhanh hơn.
Căn bản không ai nhìn ra Lâm Nhiệm đã làm gì mà đánh bay đối thủ của mình đi trong nháy mắt!
Tông sư Bắc An ngã xuống ngoài cửa với một tiếng huỵch nặng nề, hai tay bưng ngực, miệng khạc ra máu.
Ông ta giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cựa quậy bao lần vẫn là công cốc.
Nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy lồng ngực ông ta đã lõm xuống theo hình dấu giày.
Chỉ với một cú đá mà Lâm Nhiệm lại khiến Hàn Hà Duyên trọng thương đến mức này!
Khiến cho Tông sư Bắc An trở nên không khác gì mảnh giấy trước mắt anh.
Chỉ cần chớp mắt là hạ đo ván!
...
Đứng bên Lâm Nhiệm, Hạ Thiên Kỷ cảm nhận được sự an tâm hơn bất kỳ lúc nào trước kia.
Nhiều năm qua, dung mạo tuyệt sắc không những không mang lại lợi ích mà còn khiến cô bị ức hiếp vô số lần, khiến cô chỉ biết sống trong nơm nớp thận trọng. Nhưng giờ đây Lâm Nhiệm đã trở lại, những ngày tháng khiến cô nhớ lại mà kinh hãi kia cuối cùng cũng đến lúc chấm dứt!
Kết quả của đợt giao thủ khiến quan khách có mặt á khẩu, không thốt lên được lời nào.
Họ cứ tưởng Hàn Hà Duyên sẽ dễ dàng giải quyết người thanh niên phá đám này, nào ngờ mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán.
Tông sư Bắc An thuộc cấp B vậy mà lại bị một cú đá làm cho trọng thương!
Trong mắt người thường, võ giả cấp B đã tương đương với thần tiên trên trời, nhưng chiếu theo đó thì sức mạnh của Lâm Nhiệm đã hoàn toàn vượt ngoài trí tưởng tượng của họ.
Chẳng lẽ là... cấp A?
Bằng này tuổi làm sao có thể đạt đến cấp A?
"Không... Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!", Tống Viễn Đông rít lên với gương mặt bàng hoàng khó tin.
Nếu Hàn Hà Duyên mà cũng bị đánh bại thì còn ai cứu được hắn ta đây?
Lâm Nhiệm hờ hững liếc người đàn ông đang không ngừng ho ra máu tươi trước khi quét nhìn khắp phòng tiệc: “Các người ngồi đó nhìn tên thiếu gia ác độc cưỡng ép người khác cưới mình như xem kịch vui mà không một ai ra tay giúp đỡ. Chính nghĩa tuyệt chủng tại thành phố Bắc An này rồi à?"
Không một khách mời nào có thể trả lời, ai nấy đều câm như hến, khiến căn phòng lặng ngắc như tờ.
Lâm Nhiệm lại nhìn về nơi Tống Tử Viện đang ngồi: “Hạ Hiểu Y đâu? Sao còn chưa đến?"
Làm đối tượng bị ánh mắt rét lạnh căm căm kia chiếu vào, Tống Tử Viện không khỏi run lên.
Chị ta rốt cuộc mới phát giác chút động tác nhỏ của mình đều không qua mắt được Lâm Nhiệm, thậm chí mệnh lệnh mình ra có lẽ đã bị anh nghe hết.
Mà Lâm Nhiệm quả thật cũng nhìn ra Tống Tử Viện mới là người có quyền lên tiếng nhất nhà họ Tống vào lúc này.
Chị ta không thể không đứng dậy, nói: “Việc đã đến nước này, chúng tôi thả Hạ Hiểu Y, anh thả em tôi ra, hai bên giải quyết trong hòa bình được không?"
"Giải quyết trong hòa bình? Chỉ thế thôi?", Lâm Nhiệm cười gằn: “Nếu hôm nay tôi không xuất hiện thì em gái của anh em tôi chẳng phải đã rơi vào móng vuốt của Tống Viễn Đông rồi còn gì? Chuyện thế này mà các người nói cho qua là cho qua?"
Nói đến đây, anh lại nhấc chân giẫm mạnh xuống tay Tống Viễn Đông.
"Á!"
Hắn ta tru lên đến là thảm thiết.