Chương 1: Sau này mang anh bay (1)
"Đại ca, lần này chúng ta từ biệt không biết khi nào mới gặp lại. Tục ngữ có câu, hận gặp nhau quá muộn. Tôi và anh làm cùng nhau ba tháng nhưng tình nghĩa giữa hai chúng ta là là loại… loại đó đó."
"Này, nói tiếng người đi. Những lời khác tôi nghe không hiểu."
Lâm Phàm nhìn người anh em trước mặt thở dài đầy bất lực. Đây là người thứ ba từ biệt với hắn. Từng người khi mới đến đây đều tràn đầy kiêu hãnh và tham vọng. Thế nhưng chỉ sau mấy lần chịu đả kích, họ đã hoàn toàn chán nản. Ngay cả một chút ý chí chiến đấu cũng không còn.
"Đại ca! Tôi đi đây. Tôi thật sự chịu không nổi mỗi ngày đều bị đội quản lý trật tự đô thị truy đuổi. Đây là toàn bộ gia sản của tôi, cũng coi như một phần tâm ý của tiểu đệ."
Tên thanh niên nhét một cái bọc vào trong tay Lâm Phàm, sau đó chắp tay nói: "Đại ca! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Đệ đệ đi đây."
Bang!
Sau khi nói xong lời này người thanh niên mở cửa nghênh ngang rời đi, mang theo vẻ quyết tâm.
"Tiểu Phong, cậu muốn đi đâu?" Lâm Phàm đứng ở cửa, nhìn bóng lưng kia.
"Đông Hoàn."
"Chú mày đi nơi đó làm cái gì? Chỗ đó kinh tế đang đình trệ mà." Ở nơi đó bởi vì bị quốc gia nghiêm trị cho nên nhân sự tổn thất nghiêm trọng, nhiều ngành sản xuất sa sút, so với Thượng Hải còn không tốt bằng.
“Bán thân.” Tiểu Phong không quay đầu lại, đã hạ quyết tâm.
“Chú mày là đàn ông mà.” Lâm Phàm hét lớn. Tiểu Phong này nhất định là bị bệnh tâm thần. Một người đàn ông thì bán thân cái con khỉ.
"Bởi vì tôi là đàn ông, nơi đó lại tiêu điều như thế mới có cơ hội buôn bán. Đại ca, chúng ta nói lời từ biệt ở đây, chờ sau này tôi phát tài rồi sẽ trở về mang anh bay."
Dần dần... hình bóng đó biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Phàm.
"Này, con mẹ nó lại phải cô đơn một mình rồi. Nhưng mà không đúng, Tiểu Phong! Chú mày ngay cả một số điện thoại cũng không lưu lại. Vậy lúc giàu có rồi làm sao có thể quay về mang anh bay đây." Lâm Phàm vội vàng đuổi theo ra ngoài nhưng đã không thấy bóng dáng của Tiểu Phong đâu nữa. Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu quay về gian phòng thuê 400 tệ một tháng của mình.
Nhìn gian phòng chỉ vẻn vẹn vài mét vuông, Lâm Phàm cảm thấy có chút khó chịu. Hắn biết mình không nên vào Trường đại học vô danh đó làm gì, sau khi tốt nghiệp trung học có thể học một trường kỹ thuật nào đó cũng sẽ có tiền đồ hơn so với bán bánh kếp như bây giờ.
"Quên đi, nhưng Tiểu Phong vẫn còn có chút lương tâm, biết lưu lại một chút đồ lưu niệm, nhìn xem có cái gì tốt không nào."
....
"Mẹ kiếp! Thằng nhóc khốn nạn."
Đột nhiên, từ gian phòng thuê nhỏ truyền đến những tiếng mắng chửi kinh thiên.
Mười mấy quyển tạp chí được đặt trước mặt Lâm Phàm. Còn có cả vài tờ giấy ghi nợ. Ở bên cạnh tờ giấy ghi nợ còn có một phong thư. Nhìn phong thư bên ngoài của bức thư này dường như đã qua tay nhiều người.
Anh Lâm thân mến.
"Anh Lâm, khi anh nhìn thấy phong thư này chỉ sợ tiểu đệ vừa mới rời đi. Tuy nhiên anh không cần khuyên tôi trở lại, tôi đã quyết định đi Đông Hoàn. Thượng Hải đã hành hạ tôi suốt ba tháng. Đối với Thượng Hải tôi đã không còn gì lưu luyến. Tôi sẽ lặng lẽ đi cũng như lúc tôi lặng lẽ tới. Tôi vung lên ống tay áo không mang đi một áng mây, những giấy nợ này đành để lại cho anh. Nhưng mà anh yên tâm, Tiểu Phong tôi không phải quỵt nợ không trả lại anh. Chờ đến khi tôi trở thành ông trùm Đông Hoàn sẽ làm nghìn lần, vạn lần hoàn trả lại cho anh.”
"Những tạp chí này đều là thứ tôi thích nhất. Hôm nay sẽ đưa chúng lại cho anh. Không nói nữa. Hẹn gặp lại sau."
....
Lâm Phàm sững sờ một lúc khi nhìn vào đống tạp chí này.
“Thằng nhóc này, mày ăn của tao, mượn của tao, cuối cùng chỉ để lại một đống tạp chí. Tên khốn Tiểu Phong này, sau này đừng để bị tao tóm được. Thôi quên đi, dù sao có thứ để xem cũng tốt hơn là không có. Đúng lúc xem có gì thú vị không?"
Ồ!
Lâm Phàm Lật từng trang, từng trang.
"Không tệ, đôi chân này trông rất đẹp nha."
"Ôi chao, cô gái này quá đẹp. Những cô gái xinh đẹp như vậy mà đi chụp hình cho những loại tạp chí thế này, cũng quá không giữ mình trong sạch rồi nha."
Thời gian trôi qua, hết cuốn này đến cuốn khác được Lâm Phàm xem xong và ném sang một bên cho đến quyển cuối cùng.
"Tình huống gì thế này? Bìa hấp dẫn như vậy, bên trong ngay cả một quỷ ảnh cũng không có, in ấn thì lại dày như vậy, đúng là lừa đảo mà." Đối với mười mấy quyển tạp chí trước đó hắn đều cho lời khen thế nhưng quyển tạp chí cuối cùng này lại khiến cho Lâm Phàm khó chịu.
Tại sao trang bìa lại tuyển chọn người đẹp hấp dẫn như thế làm gì?
Đây là đào hố để cho người khác nhảy vào à. Cuối cùng lại khiến cho người ta phát điên thế này!
Khốn kiếp!
Lâm Phàm nằm ở trên giường, cầm tạp chí trong tay và nhìn cô gái trên trang bìa. Không cần phải nói thì cô gái này thật sự rất xinh đẹp.
Dần dần, mí mắt Lâm Phàm khẽ động, rũ xuống rồi chìm vào giấc ngủ.
Đinh linh linh!
Chương 2 Sau này mang anh bay (2)
Chương 2: Sau này mang anh bay (2)
Đột nhiên, chiếc iPhone 4 cũ kỹ đổ chuông, Lâm Phàm giật mình mở mắt ra.
"Đã đến giờ mở cửa hàng rồi. Bây giờ đã 4 giờ 30 phút, học sinh tiểu học chuẩn bị tan học nếu đi muộn sẽ không giành được chỗ."
Sau khi tốt nghiệp Đại học vô danh kia, Lâm Phàm đến Thượng Hải, ban đầu hắn có nhiều tham vọng và muốn vươn ra ngoài thế giới, nhưng thực tế phũ phàng đã đả kích Lâm Phàm đến mức không tưởng nổi.
Trong hai năm kể từ khi tốt nghiệp, Lâm Phàm cũng đã đến nhiều công ty và làm nhiều công việc khác nhau nhưng hắn giống như luôn gặp xui xẻo, mỗi công việc đều không duy trì được lâu.
Ở công ty đầu tiên, ông chủ bỏ trốn cùng tình nhân. Bà chủ trong cơn tức giận đã bán công ty, hai tháng lương còn nợ cũng mất trắng.
Ở công ty thứ hai, Lâm Phàm rất vui vẻ. Ông chủ và vợ có quan hệ rất tốt. Nhưng vào một ngày nọ, ông chủ và vợ gọi Lâm Phàm vào văn phòng, bí mật nói với Lâm Phàm về một việc làm ăn lớn.
Chỉ cần hắn đầu tư 3.000 thì mỗi tháng sẽ trả lại 500. Đầu tư càng nhiều sẽ càng nhận được nhiều tiền hơn.
Lâm Phàm lần đầu tiên nghe thấy điều đó, lập tức vui mừng. Còn có chuyện tốt như vậy, thấy ông chủ và vợ của ông ấy đều đầu tư nên Lâm Phàm tất nhiên vui vẻ bỏ tiền đầu tư theo, ngồi chờ tiền tự động đến.
Nhưng sau hai tháng, Lâm Phàm nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, cho nên hắn đã thẳng thắn lên tiếng.
Khi Lâm Phàm muốn xin ông chủ nghỉ việc và trả lại tiền, hắn phát hiện ra rằng ông chủ đã đầu tư tất cả tài sản của mình vào đó, không còn một đồng nào.
Vào lúc đó, Lâm Phàm đã hiểu ra chân lý đầu tiên của cuộc sống.
Học vấn cao không có nghĩa là chỉ số thông minh cao, hai tháng tiền lương này coi như đã hết. Hắn cũng không muốn tiếp tục bị lừa.
Sau đó, với số tiền dành dụm được, Lâm Phàm bắt đầu kinh doanh một gian hàng nhỏ để bán bánh kếp.
Nhưng đừng nói là lãi, không lỗ thì đã là may mắn rồi. Một cái bánh kếp có giá 6 tệ, có thể kiếm lời chỉ vài tệ và thỉnh thoảng có vài khách hàng xa xỉ có thể kiếm thêm một chút.
Điều phiền phức duy nhất là hắn luôn bị đội quản lý trật tự đô thị của thành phố truy đuổi. Có lúc quầy hàng của hắn bị tịch thu, phải bỏ ra mấy trăm tệ mới chuộc lại được, điều này đúng thật là làm cho lòng Lâm Phàm đau như cắt.
Bây giờ Tiểu Phong đã đi. Từ nay tất cả đều phải dựa vào chính mình.
"A! Quyển tạp chí này tại sao còn dính ở trên tay của ta?" Lúc Lâm Phàm đứng dậy mang giày thì phát hiện tạp chí vẫn dính ở trên tay của hắn như thế, giũ cũng không ra được.
“Tiểu Phong chết tiệt! Không phải là bôi keo lên nó đấy chứ?”
Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị xé nát tạp chí, một âm thanh kim loại lạnh lẽo vang lên bên tai Lâm Phàm. Quyển tạp chí trong tay hắn đột nhiên biến mất.
"Đinh! Hoàn thành yêu cầu ràng buộc, sáu giờ không được rời tay khỏi quyển tạp chí này!”
"Kích hoạt bách khoa toàn thư mạnh nhất trong lịch sử."
"Vì ký chủ là người dùng đầu tiên, đặc biệt mở ra nội dung có liên quan đến nghề nghiệp hiện tại của ký chủ.”
"Trang thứ nhất: Thần cấp bánh kếp."
"Thần cấp bánh kếp."
"Cấp bậc: Thần cấp."
"Đánh giá ngon miệng: món ngon nhân gian, lưu luyến đến quên đường về."
"Nhiệm vụ kích hoạt: Trở nên nổi tiếng, không có giới hạn thời gian."
"Nhiệm vụ hoàn thành: Ngẫu nhiên mở ra trang thứ hai bách khoa toàn thư. Phần thưởng: 10 điểm giá trị bách khoa."
Giờ khắc này, Lâm Phàm như ngẩn người ra, hắn đứng ở đó bất động mười mấy phút mà vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra.
Lâm Phàm nhéo gương mặt mình, sau đó nhéo đùi mình, cảm thấy tất cả những điều này đều rất thật.
"Bách khoa toàn thư sao?"
Lâm Phàm nhớ lại trong đầu, đột nhiên Lâm Phàm sửng sốt, phát hiện trong đầu mình lại có một bản tạp chí dày như núi.
Trang bìa không còn là cô gái xinh đẹp đó nữa mà là mấy chữ lớn "Bách khoa toàn thư" màu vàng óng ánh.
Ồ!
Mở ra trang bìa, trang đầu tiên không còn trống trơn, mà là một chiếc bánh kếp hình dạng sống động như thật, hình ảnh và chữ viết phong phú ở bên trên viết dày đặc những chữ màu vàng.
"Mày đang nằm mơ hay đang làm gì vậy? Quên đi, dù có nằm mơ cũng phải đi bán bánh kếp thôi."
Lâm Phàm bối rối đẩy xe bánh ra khỏi khu nhà.
"Tiểu Phàm, hôm nay đi muộn vậy."
Khi rời khỏi khu nhà, một nhóm các bác gái đang chuẩn bị ra ngoài đón cháu của họ.
"Vâng."
Lâm Phàm mờ mịt gật đầu, tiếp tục đẩy xe hàng nhỏ đi vể phía xa.
"Này, hôm nay Tiểu Phàm trông như mất hồn, không lẽ thất tình hay sao?"
"Thất tình cũng không sao. Không phải con gái của bà đã ba mươi rồi sao? Đều lớn tuổi thế rồi, bây giờ chẳng phải là đúng dịp à.”
"Bà nói bậy bạ cái gì đó? Con gái tôi mặc dù đã ba mươi, nhưng cũng không thích tiểu tử này. Mau đi đón cháu trai của bà đi, con gái của tôi đã có rất nhiều người theo đuổi rồi."
"Ha ha......."
Tiếng cười của các bác gái bên cạnh cũng lan ra xung quanh.
Chương 3 Buôn bán thê thảm (1)
Hàng ngày vào khoảng 40 chiều, nhiều phụ huynh đã tập trung bên ngoài cổng trường tiểu học Hồng Tinh. Trong nhóm phụ huynh này cũng có nhiều người bán hàng rong đang bắt đầu bận rộn.
Có người bán thịt nướng, người bán trái cây, đương nhiên có cả Lâm Phàm bán bánh kếp. Hơn nữa ở đây không chỉ có mỗi một người bán bánh kếp, vì vậy áp lực cạnh tranh là rất cao.
Đối với một người trẻ tuổi như Lâm Phàm, hắn tất nhiên không có da mặt dày như những người phụ nữ lớn tuổi đó. Vì vậy mỗi lần hắn đều không thể giành được vị trí tốt nhất mà luôn bị chen xuống phía cuối cùng.
"Tôi nói này chàng trai, cậu hôm nay làm sao vậy? Nhất định là mắt của cậu có vấn đề rồi, tôi nhìn cậu suốt mười phút mà mắt của cậu đã chớp không dưới trăm lần."
Bên cạnh chiếc xe bán hàng rong cũ nát của Lâm Phàm, một người đàn ông trung niên ăn mặc trông nổi bật khác thường. Trên người thì mặc trường bào, hai tay giữ ở trong ống tay áo kèm theo một chòm râu hình chữ bát (八) nhìn Lâm Phàm chăm chú hỏi.
"Ngài thật không hổ danh là Điền Thần Côn, mí mắt tôi nháy bao nhiêu lần mà ngài cũng nhìn ra được."
(Thần côn: Ý chỉ những người lừa gạt, giả thần giả thánh, tự cho mình là người có phép thuật, có kỹ năng siêu nhiên… ý trong truyện này là thầy bói lừa người.)
Lâm Phàm đầu óc rối bời, hắn cảm giác mình như bị quỷ nhập. Trong đầu làm sao có thể có thứ gì đó, hơn nữa lại là một quyển sách dày cộp như vậy. Việc này không phải quá buồn cười rồi sao?
“Hư danh, chỉ là hư danh thôi. Nếu không thì bây giờ nhân lúc còn chưa tan học, cậu bỏ ra năm tệ coi một quẻ đi. Điền mỗ tôi trên có thể tính trời, dưới có thể tính đất. Mặc kệ là bò dưới đất hay bơi trong nước, hoặc bay trên trời chỉ nháy mắt tôi cũng có thể nhìn ra kiếp trước đó là thứ gì.”
Điền Thần Côn đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, nghiêng đầu qua nói lời lừa gạt Lâm Phàm. Trong công việc này thì phải lừa gạt người xung quanh, nếu không làm sao có thể kiếm ăn đây.
"Thôi đi. Nếu ngài lợi hại như vậy thì đã sớm bay lên trời rồi, sao còn ngồi xổm trước trường tiểu học này như tôi làm cái gì. Nhưng mà tôi nói này Điền Hán Danh, tấm lòng của ông lớn đến mức nào mà đoán mệnh lại đoán đến tận cửa trường tiểu học hay vậy. Cũng không sợ dạy trẻ con mê tín à.”
"Xin hãy gọi tôi là Điền Thần Côn, về sau không cần gọi cái tên này của tôi. Hơn nữa Thiên cơ bất khả lộ. Bản Thần đã tính toán vị trí này chính là một khối bảo địa. Một ngày thu cả đấu vàng cũng không thành vấn đề. Nếu cậu có hứng thú hãy mang bánh kếp đến đây. Bảo vật này sẽ để cho cậu.” Điền Hán Danh giơ tay vuốt lên chòm râu tám lọn của mình. Hiển thị rõ một bộ dáng phong phạm cao nhân.
Lâm Phàm nghe vậy cũng không nói gì thêm. Lúc trước Lâm Phàm lần đầu tiên đến mở quầy hàng, nhiều lần làm việc không suôn sẻ nên đã bị tên Điền Hán Danh này lừa gạt như thế.
Kể từ đó, Lâm Phàm luôn chống đối cùng tên Điền Hán Danh này. Ngay cả người xui xẻo như mình mà cũng muốn lừa gạt, vậy có còn là người không?
"Bà chị ơi, xin dừng bước! Chị nên xem cái này một chút."
Lúc này, một bác gái tầm 50 - 60 tuổi đi ngang qua đây. Điền Thần Côn đột nhiên lên tiếng ngăn đối phương lại. Không biết từ lúc nào, ngón tay Điền Thần Côn khẽ động, bấm đốt ngón tay. Càng tính toán càng chấn kinh, giống như phát hiện ra chuyện gì đó không ổn.
Nhìn cảnh này, Lâm Phàm không khỏi cười thầm trong lòng. Con mẹ nó lại bắt đầu lừa gạt nữa rồi, nhưng mỗi lần Lâm Phàm đứng xem thì đều rất ghen tị với gã.
Chỉ cần khua môi múa mép là có thể lừa gạt được tiền. Kiếm tiền cũng quá dễ đi.
Bác gái này dường như rất tin vào bói toán. Sau khi dừng lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Đại sư, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Từ trong mắt chị, tôi có thể thấy sắp tới chị có thể sẽ xảy ra chuyện lớn." Ngữ khí của Điền Thần Côn không khỏi tăng lên, dường như lời nói của ông ta đều là sự thật.
Lúc này, trường tiểu học vẫn chưa tan học. Lâm Phàm đứng đó, lắng nghe Điền Hán Danh lừa gạt đối phương như thế nào. Nhưng Lâm Phàm phải ngưỡng mộ Điền Hán Danh, mỗi lần ông ta lừa gạt đều có thể nói các loại lý do khác nhau. Hơn nữa khi nghe vào tai còn cảm thấy dường như có chút đạo lý.
Năm phút sau.
Trong lòng bác gái vẫn còn sợ hãi gật đầu, sau đó moc ra mười tệ. Lúc rời đi còn cảm ơn một tiếng, như thể Điền Hán Danh đã cứu mạng bà ấy vậy.
"Thấy chưa, trên đời này vẫn có người rất sáng suốt." Điền Thần Côn lắc lắc mười tệ trong tay, sau đó vui vẻ bỏ vào túi bên hông.
"Đúng, ông quá trâu bò rồi.”
Lâm Phàm mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng thật sự rất hâm mộ.
Kể từ khi bắt đầu nghề làm bánh kếp này, thời gian trôi qua cũng có chút không tốt lắm. Nhất là bên cạnh còn có mấy người cũng bán bánh kếp. Tay nghề hắn không địch nổi đối phương, kiếm được một ngày trăm tệ đã là may mắn lắm rồi.
Hơn nữa có đôi khi đội quản lý trật tự đô thị còn thỉnh thoảng đến càn quét, thu nhập cả ngày lại bằng không.
Chương 4 Buôn bán thê thảm (2)
Reng reng reng!!!
Khi chuông tan học vang lên, Lâm Phàm hít một hơi thật sâu. Đem tất cả nguyên liệu đều chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ những phụ huynh đón con tan học kia đến.
Nhưng điều khiến Lâm Phàm tức giận chính là những quầy hàng phía trước kia đều nắm bắt cơ hội. Cuối cùng, không còn nhiều phụ huynh đi đến chiếu cố cho quầy hàng đáng thương của hắn.
Ở những nơi như Thượng Hải, một số bậc phụ huynh không thích những thứ đồ ăn cho trẻ con ở các quán ăn ven đường này, bởi vì chúng không sạch sẽ. Cho nên bán được bánh cũng có giới hạn nha.
Tiếng nói ồn ào truyền đến, cổng trường học đông nghịt người.
Những người bán hàng rong ven đường cũng bắt đầu bận rộn, ngay cả Điền Thần Côn cũng bắt đầu bận rộn.
Nhưng bên phía Lâm Phàm vẫn vắng tanh, không có ai để ý đến hắn. Có phụ huynh đi ngang qua đây nhưng trong tay đều đã cầm bánh kếp cho con ăn rồi.
Lâm Phàm kiễng chân nhìn một chút, quầy bánh kếp trước mặt đã đông nghịt người, bận rộn vô cùng.
"Không thể cứ ngồi chờ chết được. Nếu không hôm nay sẽ làm công cốc mất." Lâm Phàm vội vàng, lấy hết sức hét lên, mặc kệ xảy ra chuyện gì.
"Bánh kếp vừa to vừa thơm, thêm giăm bông giá chỉ sáu tệ, thêm thịt xông khói bảy tệ, mau đến xem đi."
Nhưng la hét hồi lâu, cũng không có khách hàng nào tới. Điều này làm cho Lâm Phàm có chút suy sụp. Hắn có dung mạo tuyệt thế như vậy, lại không có người để ý đến như vậy có còn thiên lý hay không đây?
Bác gái ở quầy hàng phía trước nghe thấy giọng nói của Lâm Phàm thì cười khinh thường. Vừa làm bánh kếp vừa nói với khách hàng: “Bánh kếp của tên đó thật sự rất tệ, cũng không có nhiều người tới mua đâu. Có người không biết, ăn một lần sẽ không có lần sau.”
Phụ huynh xung quanh cũng gật đầu, hiển nhiên cũng có phụ huynh nếm qua, mùi vị thật sự không ngon.
Điền Thần Côn đã xem bói cho một số phụ huynh, thấy chỗ của Lâm Phàm trống rỗng, vì vậy ông ta không thể nhịn cười nói: "Tôi nói này tiểu tử, hay là cậu đến làm trợ thủ cho tôi đi. Bao ăn bao ở, cam đoan so với bán bánh kếp này có tiền đồ hơn nhiều. Chờ sau này cậu xuất sư, tôi sẽ đem nơi bảo địa này nhường lại cho cậu. Để cậu có cơ hội phát tài."
"Ngài vẫn nên giữ lại cho mình đi. Tôi cảm thấy mình vẫn rất tốt. Đợi lát nữa sẽ có người tới." Lâm Phàm sẽ không thèm cùng Điền Thần Côn đi đoán mệnh đấy. Như vậy về sau còn không phải sẽ bị người khác cười chết sao.
Mà vào lúc này, một cỗ hương thơm tươi mát bay tới, Lâm Phàm ngửi ngửi, mùi rất thơm. Sau đó quay đầu lại vừa thấy, tim đã đập thình thịch, thật sự là một phong cảnh xinh đẹp.
“Một bánh kếp, thêm giăm bông và thịt xông khói, không có gì khác.” Giọng nói của người đẹp trong trẻo dễ nghe, cô ấy đeo kính râm, mặc âu phục đen một mảnh, dáng vẻ khá tao nhã.
"Cô gái, cô thật là có mắt nhìn, tay nghề của ông chủ nhỏ này không tệ. Bánh kếp cũng rất ngon. Không bằng trong lúc chờ coi bói trước, tính toán xong thì bánh kếp cũng sẽ ra lò rồi." Điền Thần Côn vừa cười vừa nói, để lộ một hàng răng vàng.
Người đẹp khẽ cười một tiếng: "Cái này tôi cũng từng ăn rồi. Bây giờ đang vội, tiện thể lấy một cái mang cho đồng nghiệp, còn chuyện xem bói thì quên đi, tôi không tin."
Lời nói của người đẹp rất có ý tứ, Lâm Phàm đang bận rộn khuôn mặt cũng đỏ lên. Cầm bánh kếp trong tay tự hỏi, hắn biết mình căn bản không có khách quen.
Mà Điền Thần Côn lại cúi đầu, không nhịn được cười ra tiếng. Ông ta là người lão luyện sao có thể không hiểu ý tứ của những lời này.
Lâm Phàm cũng có chút xấu hổ, nhưng đang bận rộn thì anh vẫn phải bận rộn. Đúng vào lúc Lâm Phàm chuẩn bị bắt đầu, hắn lại phát hiện có gì đó không ổn, phương pháp làm bánh kếp hình như có gì đó khác lạ.
Lúc này khi Lâm Phàm đang suy nghĩ, tạp chí trong đầu hắn đột nhiên được mở ra, những đoạn văn tự kia lại trôi nổi trong đầu Lâm Phàm.
Lâm Phàm lắc đầu, cảm thấy rằng mình nên hành động theo cảm giác kia.
Lâm Phàm chưa bao giờ làm loại chuyện này trước đây, cũng không có kinh nghiệm liên quan. Nhưng vào lúc này, mọi chuyện cứ tự nhiên mà thành giống như vốn dĩ đã thế.
"A, cách làm này có chút mới lạ đó nha." Người đẹp nhìn Lâm Phàm bận rộn tò mò hỏi.
Lâm Phàm tất nhiên không biết nên trả lời như thế nào chỉ có thể khẽ mỉm cười.
Nửa đường, cô gái vì gọi điện thoại mà rời đi một lúc nhưng Lâm Phàm cảm thấy càng làm càng mượt mà. Chỉ trong vài phút, một chiếc bánh kếp xuất hiện khiến ngay cả bản thân Lâm Phàm cũng phải kinh ngạc.
"Đây là do tự mình làm sao?"
Trong lòng Lâm Phàm khiếp sợ, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Lớp bên ngoài vàng giòn, lớp bên trong mềm mềm, mùi thơm của hành lá xắt nhỏ và tinh bột mì xộc vào mũi. Vị giác mở rộng khiến bản thân Lâm Phàm cũng muốn cắn vào một miếng nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
"Chuẩn bị xong chưa?" Người đẹp tiếng gọi thúc giục Lâm Phàm.
“Được, được.” Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lấy một cái túi nhựa, gói lại, thắt nút.
Chương 5 Đây là mỹ vị nhân gian (1)
Lúc này, người đẹp đi tới, đưa ra bảy tệ, dùng chóp mũi trong suốt ngửi ngửi: "Mùi thơm quá, mùi này từ đâu tới vậy?"
Nhưng người đẹp không liên tưởng mùi hương này với Lâm Phàm. Dù sao thì cô ấy cũng đã ăn bánh kếp do Lâm Phàm tự tay làm, hương vị kia đúng thật là không dám gật bừa. Nghĩ mãi không ra nên người đẹp mang theo cái túi rời đi.
"A, thật kỳ quái! Vừa rồi làm sao có thể có mùi thơm như vậy?" Điền Thần Côn nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy Lâm Phàm bèn trực tiếp xua tay.
"Đừng nhìn, tôi không phải nói mùi thơm này là do cậu tạo ra."
Nhưng Lâm Phàm hiện tại có chút sững sờ, bởi vì vừa rồi hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy nhiên, lúc này quầy hàng của Lâm Phàm vẫn không có ai như cũ. Ngoại trừ người đẹp vừa rồi, không còn ai đến đây nữa.
Văn phòng Tạp chí Văn nghệ Tuổi trẻ.
Trọng Thanh Dật tay cầm chiếc bánh kếp, nụ cười nở trên môi. Đồng nghiệp của cô cũng chính là khuê mật. Vì thế khi ra cửa đều sẽ nhờ cô mua gì đó để ăn.
Đối với Trọng Thanh Dật thì cô không hề coi đây là một việc khổ sai gì cả. Đây vẫn có thể coi là một việc lao động miễn phí.
"Ôi chao, sao Thanh Dật còn chưa tới nữa? Bảo Bảo sắp chết đói rồi." Trước chiếc bàn làm việc tràn ngập sắc hồng, một cô gái đáng yêu đang vô lực nằm trên chiếc ghế mềm. Hai mắt nhìn thẳng vào món ngon trên màn hình máy tính, còn không khỏi liếm môi một cái.
Biểu thị cho việc Bảo Bảo lúc này đang rất đói.
Động tác liếm môi này hấp dẫn như vậy, nếu có đàn ông ở đây e rằng sẽ không nhịn được mà trực tiếp cưỡng hôn cô một cái, nếm thử thật tốt một lần xem sao.
Khuôn mặt thanh tú kia đang tràn đầy ưu sầu, như thể chỉ đến muộn vài phút thì rất có thể sẽ bị đói chết.
Nơi đây là một tạp chí dành cho phụ nữ. Chủ đạo chính là dòng quần áo cao cấp của phụ nữ. Nhân viên trong đó đều là những cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp.
“Hàm Hàm, em ăn nhiều như vậy không sợ sau này béo lên thì phải làm sao đây?” Một người phụ nữ xinh đẹp ghé vào vách ngăn giữa bàn làm việc, cặp mông gợi cảm hơi nhếch lên.
"Hừ, Bảo Bảo tình nguyện chết vì béo cũng không muốn chết đói. Sao Thanh Dật lại chậm thế chứ, chẳng lẽ thật sự phải đợi Bảo Bảo chết đói mới chịu quay về sao?" Gương mặt Hoắc Hàm u ám. Nói chuyện cũng đầy vẻ bất lực. Mặc dù 10 phúc trước mới ăn một chiếc bánh gato, nhưng bây giờ lại đói nữa rồi.
“Ừm. Cọng rơm cứu mạng của em cuối cùng đã về.” Người đẹp đứng ghé ở đây cười nói, sau đó bĩu môi: “Thanh Dật, nếu cô còn không về, có thể con heo này sẽ chết đói thật đấy.”
“Phì phì… Bảo Bảo không phải là heo đâu nha. Oa, Thanh Dật đại tiểu thư! Ngài đã trở lại rồi sao. Nếu không trở về nữa thì Bảo Bảo sẽ thật sự chết mất. Oa, bánh kếp! Bảo Bảo thích thứ này, yêu cô chết mất.” Hoắc Hàm nóng lòng không kịp chờ đợi, một tay chộp lấy cái túi.
Ngay khi Hoắc Hàm vừa định mở túi ra, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc hỏi: "Cái này mua ở đâu thế?"
Trọng Thanh Dật chỉ bên kia đường: "Cổng trường học. Chính là anh chàng mà cậu nói có ngoại hình đẹp nhưng vẫn phải bán hàng rong đấy."
"A!"
Hoắc Hàm nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm xuống, cô chua xót nói: "Tôi nói này nữ thần, cậu tới đó mua làm cái gì? Tuy rằng Bảo Bảo tán thưởng tướng mạo của anh chàng đẹp trai kia nhưng lại không tán thưởng tay nghề này của hắn. Tay này làm bánh kếp không ngon nha."
"Tôi cảm thấy hắn ở đó không buôn bán được gì. Cậu lại quan tâm anh chàng đẹp trai ấy như vậy. Cho nên tôi chỉ muốn mượn tay của tôi để làm chuyện tốt cho cậu thôi mà.”
Trọng Thanh Dật mỉm cười, hất mái tóc dài nói: “Nếu như cậu ghét bỏ thì cứ việc vứt đi.”
Hoắc Hàm bĩu môi, bất đắc dĩ thở dài nói: "Quên đi quên đi, đã đói bụng đến vậy rồi. Cho dù khó ăn thế nào cũng phải ăn, không thì thật sự sẽ chết đói mất."
“Tôi nói này Bảo Bảo, cậu thật sự không phải là quỷ chết đói đầu thai đấy chứ.” Trọng Thanh Dật đi đến trước bàn làm việc, quay đầu cười hỏi.
“Phì phì… Bảo Bảo là tiên nữ hạ phàm, đến đây để nếm mỹ vị nhân gian nhé. Chờ ăn đủ rồi sẽ phi thăng trở về.” Hoắc Hàm lè cái lưỡi phấn hồng ra nói.
Các đồng nghiệp trong văn phòng lúc này cũng phát ra tiếng cười giòn giã.
Trong công việc nhàm chán này, cãi nhau là điều hạnh phúc nhất.
Hoắc Hàm nhìn bánh kếp trong túi trước mặt, cô vui vẻ lầm bầm.
"Bánh này ăn không giống với bánh kếp bình thường. Chẳng lẽ đã cải tiến rồi sao? Bảo Bảo có chút không kiên nhẫn rồi đấy."
Hoắc Hàm dùng những ngón tay thon dài trắng nõn mở cái túi ra. Khi mở ra một cái lỗ nhỏ trên túi nilon thì đột nhiên một mùi thơm nồng nàn tràn ngập khắp toàn bộ văn phòng.
Hương thơm này không thể diễn tả hết bằng lời, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm này khiến vị giác của người ta được mở rộng, như thể họ đã khám phá ra một món ngon mới có trên đời vậy.
Bịch!
Từng tiếng ghế di chuyển vang lên.
Những người đẹp trong văn phòng đều đứng hết dậy, từng cái mũi nhỏ nhắn đang không ngừng hít hà trong không khí.