Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Ngoái đầu nhìn lại một trăm nghìn năm

Thành phố Tân Hải đèn đuốc sáng choang, người đi bộ ồn ào náo nhiệt.

Lúc này một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, gầy trơ xương đi chân trần lảo đảo bước đi trên phố, như đang say rượu.

Mọi người xung quanh đều nhìn anh quần áo xốc xếch, cả người đầy mùi rượu không khác gì kẻ điên bằng ánh mắt khinh bỉ.

Thiếu niên hít sâu bầu không khí hơi nóng rực lại vẩn đục, đôi mắt mơ màng nhìn hai tay đang khẽ run lên của mình.

“Đây là đâu? Chẳng phải mình đang canh giữ lò Hồng Mông Thái Hư trong cung Huyền Vũ hay sao? Tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây?”

Anh cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc nãy khi anh đang định lợi dụng Hồng Mông Thái Hư điều chế đan dược để vận hành sáu Đại Chu Thiên. Không ngờ Hiên Viên Đế Hỏa trong lò chảy ra ngoài, Đế Hỏa nóng rực đã tách rời thân xác của anh, chỉ có một tia thần thức là rơi vào trong cơ thể của thiếu niên tên là Tô Vũ này.

“Ý trời, đúng là ý trời. Đường đường là Tiên Hạc Đế Tôn một trăm nghìn năm của Thần Vực Tông Quỷ Y Môn, không ngờ chỉ vì nhất thời sơ sẩy mà rơi xuống kết cục này. Đại kiếp nạn này đúng là ý trời mà.”

Trong ký ức, thiếu niên tên là Tô Vũ này đã uống say ở trong quán bar, rồi ngộ độc rượu chết trong phòng bao.

“Bỏ đi, bỏ đi, cùng lắm là làm lại từ đầu.”

“Tô Thiếu Uy, anh đi đi! Tôi nhìn thấy anh là cảm thấy buồn nôn, sau này đừng để tôi nhìn thấy anh, bằng không tôi sẽ chết cho anh xem.”

“Hì hì! Anh nói này, em cũng thật là, nhớ đến thằng em trai vô tích sự kia của anh làm gì? Hẳn là phương diện đó hoàn toàn không thỏa mãn được em đúng không? Anh cảm thấy em hiu quạnh khó nhịn, nên mới tốt bụng đến đây với em. Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ yêu thương em.”

Tinh thần và thân xác của Tô Vũ đang ở trong giai đoạn trùng khớp cực kỳ không ổn định, cho nên ánh mắt mơ màng, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ. Nhưng lại dựa theo bản năng đi tới trước nhà của mình.

Lúc này ở cửa một đôi nam nữ đang tranh cãi gì đó, hình như người đàn ông kia định xông vào nhà, nhưng người phụ nữ kia lại nắm chặt khung cửa không cho vào.

Cô gái đang đứng trong nhà cố gắng muốn đóng cửa lại đẹp đến nỗi khiến người ta rung động. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Tô Vũ, biểu cảm trên mặt lại giống y như tảng băng trong mùa đông giá rét, lạnh lùng đến thế. Đây là Mã Hiểu Lộ - vợ anh.

Nhưng Tô Vũ biết, giữa bọn họ chẳng hề có tình cảm. Mã Hiểu Lộ chỉ là vật hi sinh để nhà họ Mã nhận được mối làm ăn qua lại với nhà họ Tô mà thôi.

Lúc này vết bầm kinh khủng trên cánh tay của cô là do hôm qua khi Tô Vũ gây ra, khi anh giật tiền từ trong tay cô.

Bởi vì Tô Vũ vốn là con riêng, cộng thêm từ nhỏ tinh thần hơi có vấn đề, chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, về cơ bản đã bị gia tộc hoàn toàn vứt bỏ. Có thể cho anh cưới một cô vợ xinh đẹp thế này, cũng để cho nhà họ Tô có mặt mũi hơn.

Người đàn ông đang đứng ngoài cửa có ngoại hình khá giống Tô Vũ, tên là Tô Thiếu Uy, là người nối nghiệp tương lai của nhà họ Tô đã được công nhận, được gia tộc gửi gắm hy vọng.

Anh ta đã thèm thuồng Mã Hiểu Lộ từ lâu, dăm ba hôm lại đến đây “xông đất”. Mà Tô Vũ nhu nhược, xưa nay không dám nói một câu nên Tô Thiếu Uy mới trắng trợn đến thế.

Thấy Tô Vũ trở về, hai người gần như cùng sửng sốt, rồi nhìn lên người Tô Vũ.

“Hừ! Tên vô dụng còn biết đường quay về à? Tao còn tưởng mày đã chết ở bên ngoài rồi chứ?” Tô Thiếu Uy hừ lạnh, khinh bỉ nói lời mỉa mai.

Tô Vũ thong thả đi tới chẳng nói gì cả, mà chỉ quay đầu lạnh lùng lườm Tô Thiếu Uy. Khi ánh mắt của hai người giao nhau đã khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ, không ngờ Tô Vũ lại không né tránh.

Trái lại ánh sáng phóng ra từ trong mắt Tô Vũ kiêu ngạo đến nỗi khiến Tô Thiếu Uy cảm thấy toàn thân hơi mất tự nhiên.

Anh ta chưa từng nhìn thấy tia sáng này trong mắt Tô Vũ. Ánh mắt này đã mang đến cho Tô Thiếu Uy cảm giác nhỏ bé yếu ớt giống như giun dế khi đứng trước mặt anh.

Tất nhiên Tô Thiếu Uy không hề hay biết, giờ phút này người đang đứng trước mặt anh ta lại không phải là Tô Vũ trước kia, mà là chưởng môn của Thần Vực Tông Quỷ Y Môn đã độ kiếp thành tiên một trăm nghìn năm, được gọi là “Tiên Hạc Đế Tôn”, có thể nói là “Tiên Hạc chớp mắt, Diêm Vương cũng sầu muộn”.

Đứng trước người như vậy, quả thật Tô Thiếu Uy nhỏ bé không khác gì giun dế, thậm chí còn không được xem là giun dế, mà chỉ là một hạt bụi lơ lửng trong vũ trụ mà thôi.

“Tên vô tích sự nhà mày gan to rồi nhỉ? Trừng gì mà trừng?” Một lúc sau, Tô Thiếu Uy mới phản ứng lại. Trong quá trình nhìn vào mắt Tô Vũ, dường như anh ta không khỏi cảm thấy mình đã rơi xuống thế hạ phong, nên hơi hoang mang hỏi.

Tô Vũ lắc đầu, vốn định vung tay hất bay tên chướng mắt này lên chín tầng mây, nhưng vừa mới giơ tay lên thì chợt nhận ra bây giờ mình chẳng hề có pháp lực, mà chỉ là một người phàm bình thường mà thôi.

“Cút! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.” Tô Vũ không muốn nhìn Tô Thiếu Uy thêm nữa nên lạnh nhạt nói.

Mà lúc Tô Vũ nói ra câu này, Mã Hiểu Lộ cũng ngạc nhiên, ngón tay thon dài che miệng lại.

Cô cảm thấy cực kỳ khó tin, không ngờ câu này có thể thốt ra từ trong miệng Tô Vũ. Người nhu nhược như anh làm sao dám nói ra câu này khi đứng trước mặt Tô Thiếu Uy cơ chứ?

“Mày nói gì cơ?” Tô Thiếu Uy hơi thẹn quá hóa giận, đã xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.

Anh ta không hiểu, trước đây Tô Vũ nhìn thấy anh ta như chuột nhìn thấy mèo. Có phải hôm nay anh đã ăn phải gan hùm mật gấu, nên mới dám ăn nói như vậy hay không?

“Tôi nói đây là nhà tôi, bảo anh cút đi. Nhớ kỹ lần sau tôi mà gặp lại anh thì anh sẽ là một người chết.” Dứt lời, Tô Vũ đã ngẩng đầu mặt không cảm xúc nhìn Mã Hiểu Lộ.

Dường như cô hơi sợ sệt, đã nhường đường cho Tô Vũ, để anh đi vào nhà.

Thái độ không sợ sệt của Tô Vũ lại khiến Tô Thiếu Uy ngạc nhiên, đang định vươn tay đẩy cửa xông vào nhà để đánh anh một trận thì nhân lúc anh ta không chú ý cánh cửa đã đóng sầm lại.

“Rầm!”

Tô Thiếu Uy đá mạnh vào cánh cửa, đứng ở cửa gào lên: “Tô Vũ, mày cút ra đây cho ông.”

Có điều anh ta gọi vài tiếng mà người trong nhà hoàn toàn không có phản ứng gì. Tô Thiếu Uy lại đá mấy cái vào cánh cửa. Nếu không nể mặt Tô Vũ vẫn là người nhà họ Tô, anh ta không biết phải giải thích thế nào với người trong nhà thì chắc chắn bây giờ Tô Thiếu Uy đã nghĩ mọi cách để phá cửa xông vào rồi.

“Phi! Tên rùa rụt cổ vô tích sự nhà mày.” Tô Thiếu Uy giận dữ mắng nhiếc về phía cửa sắt, rồi xoay người rời khỏi nơi này.

Tô Thiếu Uy thầm nghĩ: Mày ngon lắm sao. Tao muốn trừng trị mày thì có đủ mọi cách, chỉ cần tao quay về kể lại những chuyện mà mày đã làm ở bên ngoài kia cho cha nghe, nói mày đã nợ tiền ở bên ngoài, muốn thế chấp nhà cửa, đến lúc đó chắc chắn ngôi nhà này sẽ bị tịch thu. Mày cứ đợi mà ngủ ngoài đường đi.

Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Tô Thiếu Uy, Mã Hiểu Lộ thở dài một hơi như đã tiễn được một vị ôn thần. May mà lúc nãy Tô Vũ đã kịp thời quay về, bằng không cô cũng không biết sẽ có hậu quả gì.

Lúc Mã Hiểu Lộ quay đầu lại, Tô Vũ đã đi vào phòng ngủ của mình, đóng chặt cửa lại.

Tô Vũ đang ngồi trên giường, trong lòng thầm nhớ lại, cô gái đang ở bên ngoài là vợ anh, nhưng cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, hoàn toàn không phải là vợ chồng thực thụ.

Tô Vũ từng năm lần bảy lượt muốn cưỡng hiếp Mã Hiểu Lộ, nhưng đến cuối cùng vẫn không thành công. Hơn nữa anh còn thường xuyên đánh đập Mã Hiểu Lộ, bây giờ nhìn lại vừa thấy đau lòng cho đối phương, đồng thời cũng dằn vặt bản thân.

Tô Vũ không mong rằng việc tu hành của mình bị tình cảm phàm tục ở cõi trần quấy nhiễu, mà cuộc hôn nhân này cũng không cần thiết phải tiếp tục, do đó anh sẽ tìm một lúc nào đó để ly hôn. Đây cũng là nguyện vọng từ trước đến giờ của Mã Hiểu Lộ.

Tô Vũ thở dài thườn thượt. Nhiệm vụ cấp bách lúc này là ổn định thần nguyên của mình. Nếu tia thần thức còn sót lại này tiếp tục rời khỏi thân xác này thì anh sẽ tan thành mây khói.

Mã Hiểu Lộ đang đứng trong phòng khách, lúc nghe thấy tiếng Tô Vũ đóng cửa mới hoàn hồn lại. Có một khoảnh khắc, giác quan thứ sáu của con gái đã giúp cô cảm nhận được Tô Vũ này có điểm bất thường.

Nếu là Tô Vũ trước kia, chắc chắn chuyện đầu tiên sau khi quay về là đòi tiền, tất nhiên Mã Hiểu Lộ sẽ không ngoan ngoãn đưa tiền cho anh.

Tiếp theo là tiếng cãi vã kịch liệt của hai người. Sau vài ngày giày vò, Tô Vũ sẽ thẹn quá hóa giận, bắt đầu đập phá đồ đạc, cuối cùng đánh đập tàn nhẫn cưỡng ép giật tiền từ tay Mã Hiểu Lộ, tiếp tục cuộc sống ăn chơi đàng điếm của anh.

Nhưng lần này lại khác, không có tiếng cãi vã ầm ĩ, trái lại còn bất ngờ quát mắng Tô Thiếu Uy. Trong ký ức của Mã Hiểu Lộ, e rằng có nằm mơ Tô Vũ cũng không dám làm chuyện này.

Trong lúc Mã Hiểu Lộ cho rằng Tô Vũ đã thật sự thay đổi thì mùi rượu còn sót lại trong phòng khách đã nhắc nhở cô, có lẽ người này hoàn toàn không thay đổi, mà những lời ban nãy chỉ là do say rượu nên to gan hơn mà thôi.

Trong phòng, Tô Vũ đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt khẽ nhắm lại bắt đầu điều chỉnh hơi thở.

“Làm lại từ đầu. Không biết lần này phải mất bao lâu, trước đó đã đi khá nhiều đường vòng lãng phí không ít thời gian. Lần này chắc hẳn là một sự lựa chọn không tồi.”
Chương 2: Lục Đạo Luân Hồi Kinh

Qua một buổi tối điều chỉnh hơi thở, Tô Vũ đã luyện thể một phần trong cơ thể, vận hành ròng rã ba lượt.

Theo sự vận hành không ngừng nghỉ, anh cảm thấy cơ thể bắt đầu trở nên thư thái, cuối cùng thần nguyên đã hoàn toàn trùng khớp với cơ thể một cách hoàn hảo.

Tác dụng chủ yếu trong việc luyện thể một phần là để cơ thể tiến hành tẩy tủy. Giống như một vật chứa, phải để cho nó trở nên sạch sẽ, đồng thời tăng thêm không gian. Đây cũng là xây dựng bước đầu trong tu luyện.

Muốn xây tòa nhà chọc trời trên mặt đất mặt phằng, nếu móng không chắc chắn thì tòa nhà không những không thể xây cao mà lúc nào cũng tồn tại mối nguy sụp đổ.

Tô Vũ thở dài, mở mắt ra thì phát hiện trên nước da toàn thân đã phủ kín nước bùn màu đen. Đây là kết quả của việc luyện thể, có thể loại bỏ toàn bộ rác rưởi trong cơ thể.

Tô Vũ mở cửa đi ra ngoài, nhìn cửa phòng của Mã Hiểu Lộ, phát hiện cửa phòng đang đóng chặt. Nhưng anh biết rõ, cô không có ở nhà. Hẳn là giờ này cô đã đến công ty làm việc rồi, sở dĩ đóng cửa là sợ anh vào phòng cô lục tung đồ đạc.

Tô Vũ đi vào phòng tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ. Anh tìm thấy nửa khúc cà rốt trong tủ lạnh, ăn xong thì mở cửa đi ra ngoài.

Trong quá trình luyện thể chỗ khó khăn nhất là “tử cực linh đồng”, mà ở trên Trái Đất, mỗi ngày tử khí khi mặt trời mới nhô lên vào sáng sớm là sự lựa chọn không tệ để thúc đẩy việc tu luyện “tử cực linh đồng”.

Tối qua trong lúc sắp xếp ký ức, anh đã phát hiện một nơi khá tốt. Phía Đông thành phố Tân Hải là bờ biển, ở đó không chỉ có thể hấp thụ tử khí đến từ phía Đông, mà còn có thể phun ra nuốt vào hải khí cuồn cuộn. Nếu không phải linh khí trên Trái Đất thiếu hụt, chắc hẳn đã có không ít linh khí trong đại dương, cực kỳ có ích cho việc luyện khí Trúc Cơ.

...

Cả buổi sáng, Tô Vũ lại ngồi xếp bằng trên bãi cát, cảm nhận gió biển mang theo hải khí nồng đậm. Lúc này trong đôi mắt của anh, dường như có từng tia màu tím liên tục xoay tròn, cuối cùng tập hợp lại vào trong con ngươi.

Tô Vũ bỗng cau mày, ngạc nhiên thốt lên: “Âm khí mạnh mẽ như thế, chẳng lẽ là...”

Lúc nãy trong quá trình phun ra nuốt vào, Tô Vũ đã cảm nhận được một luồng khí âm u lạnh lẽo pha lẫn trong hải khí.

Chỉ thấy anh đứng dậy phóng tầm mắt nhìn mặt biển màu xanh nhạt. Anh có thể kết luận, chắc chắn dưới đáy biển ở đằng xa xa có một âm nhãn. Chỉ tiếc rằng bây giờ anh vẫn chưa có đủ thực lực, bằng không đó sẽ nơi tu luyện được thiên nhiên ưu đãi.

Bây giờ mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, Tô Vũ đang là người trần mắt thịt, tất nhiên không chống đỡ nổi ánh nắng chói chang, cộng thêm việc tu luyện cả buổi sáng đã khiến bụng anh đói meo.

Nhưng anh đã ăn hết nửa khúc cà rốt trong tủ lạnh nhà mình rồi, trên người lại không có tiền. Nghĩ đến thật phiền phức.

“Đợi qua một quãng thời gian nữa mình sẽ luyện chế một ít Tụ Linh đan, như vậy sẽ không còn phải sầu muộn về chuyện ăn uống nữa.” Tô Vũ vừa nghĩ bụng vừa đi về phía trước.

Một viên Tụ Linh đan ít nhất có thể giúp một người bình thường ba ngày không ăn cơm cũng không hề có cảm giác đói.

Đúng lúc này, Tô Vũ chợt sáng mắt, quả màu xanh lam trên cây cổ thụ bên bở biển đã thu hút sự chú ý của anh.

“Quả hồng hoa lam này là nguyên liệu hiếm có.” Tô Vũ sải bước chạy qua đó.

Quả hồng hoa lam này to bằng nắm đấm, nhưng sau khi hái xuống Tô Vũ lại hơi thất vọng. Bởi vì trong quả không hề ẩn chứa một lượng lớn linh khí mà anh đã tưởng.

Ngẫm lại hẳn là liên quan đến linh khí khá thiếu hụt trên Trái Đất, nhưng bây giờ đối với anh mà nói, lấp đầy bụng chắc cũng không thành vấn đề.

Tô Vũ hái bốn quả, cầm trong tay, không hề ăn ngay. Bởi vì anh biết, trong loại quả này ẩn chứa chất gây mê, phải đun trên lửa lớn để loại bỏ chất gây mê mới có thể ăn.

Bây giờ đang là thời gian ăn trưa, Tô Vũ tìm một tiệm mì nói rõ mục đích của mình, ông chủ thấy anh đáng thương nên đã đồng ý cho anh mượn lò lửa để dùng một lát.

Trong lúc Tô Vũ đang nướng quả thì hai người phụ nữ đi vào trong. Bọn họ là Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ - đồng nghiệp của Mã Hiểu Lộ.

“Ông chủ, cho ba bát mì trộn, một bát mang về.” Triệu Phi Phi nói.

(*)Mì trộn là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu. Đó là lý do vì sao tên gọi của món này có từ "trác", từ chỉ cách chế biến được xác định bởi lượng dầu ăn trong chảo.

“Tiểu Lộ không ăn rau thơm.” Lục An Kỳ nhắc nhở.

“Đúng rồi, ông chủ, phần mang về đừng bỏ rau thơm.”

“Ơ, cô xem người kia có phải là chồng của Tiểu Lộ hay không?” Triệu Phi Phi vừa nhìn thoáng qua đã nhìn thấy Tô Vũ đang ăn quả hồng hoa bên bếp lò.

“Hình như là vậy. Nhưng tại sao anh ta lại ăn cái đó?” Lục An Kỳ nhíu mày.

“Haiz! Đừng quản nữa, Tiểu Lộ số khổ, gả cho một người chồng vô tích sự như vậy. Lúc trước tôi nghe nói tinh thần của anh ta hơi có vấn đề. Bây giờ xem ra e rằng đã biến thành một tên ngốc rồi.” Triệu Phi Phi lắc đầu, bởi vì người bình thường làm sao có thể ăn thứ đó cơ chứ.

“Vậy chúng ta mau quay về nói cho Tiểu Lộ biết đi.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi gật đầu.

...

Tô Vũ ăn xong hai quả, anh quyết định để lại hai quả để tối ăn tiếp. Bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với anh là tìm một công việc, chí ít là có thể sống qua ngày trước đã.

“Tiểu Lộ, không hay rồi. Lúc nãy chúng tôi đã nhìn thấy Tô Vũ trong tiệm mì. Anh ta đang ăn quả hồng hoa lam đó. Cô có muốn đi xem thử không? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì không hay đâu.” Triệu Phi Phi vừa chạy về công ty đã vội thông báo chuyện này cho Mã Hiểu Lộ biết ngay.

Nghe xong tin này, Mã Hiểu Lộ liền bật dậy: Tại sao Tô Vũ lại đang ở bên ngoài? Chẳng phải giờ này anh vẫn đang nằm trên giường y như chuồng heo à?

Mấy ngày gần đây, về cơ bản Mã Hiểu Lộ đều gọi đồ ăn ngoài, nên trong nhà không có gì để ăn. Khi cô ra ngoài đã quên đưa tiền ăn cơm cho Tô Vũ. Hẳn là anh đã rất đói bụng nên mới đi ăn quả hồng hoa lam.

Nghĩ đến đây, không hiểu sao Mã Hiểu Lộ lại cảm thấy đau xót, nói thế nào thì Tô Vũ cũng là chồng mình. Nếu anh xảy ra mệnh hệ gì thì ít nhiều gì mình cũng sẽ cảm thấy áy náy.

Mã Hiểu Lộ nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng lúc cô chạy đến tiệm mì kia đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Vũ.

“Chắc anh đã bỏ đi rồi. Buổi tối mình phải mang một ít đồ ăn về.” Mã Hiểu Lộ vừa nghĩ vừa lo lắng quay về công ty.

...

“Ông chủ, tiệm của các ông có tuyển học việc đúng không?” Tô Vũ đi trên phố một hồi lâu, cuối cùng đã nhìn thấy bên ngoài một tiệm thuốc Đông y tên là Dịch Phúc Quán đang dán thông báo tuyển nhân viên.

Nghĩ đến việc mình là Y Tiên một đời, chắc hẳn làm công việc này sẽ vô cùng thích hợp.

Ông chủ Trần Phúc là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, thân hình hơi phát tướng, nhìn Tô Vũ thuận miệng hỏi: “Cậu có phải là sinh viên tốt nghiệp từ Học viện Y Khoa không?”

Tô Vũ vốn định nói rằng mình là tông sư tốt nghiệp Thần Vực Tông Quỷ Y Môn, nhưng ngẫm lại, chỉ sợ nói ra không những không có ai tin mà còn bị người khác coi là trò cười, nên đáp: “Không phải.”

Trần Phúc tiện tay lấy ra một toa thuốc trên bàn, đưa cho Tô Vũ xem qua: “Cậu hãy bốc thuốc theo toa thuốc này cho tôi xem.”

Tô Vũ nhận lấy xem qua. Đây là một toa thuốc điều trị cơ thể bình thường, hoàn toàn không có độ khó đối với anh. Chưa đến năm phút, Tô Vũ đã bốc xong mười mấy loại thuốc Đông y đã ghi trên toa thuốc.

“Xong rồi.”

Động tác đơn giản này đã khiến Trần Phúc ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt mắt kính xuống đất, bởi vì trong toàn bộ quá trình, Tô Vũ chẳng hề sử dụng cân, mà chỉ dựa vào cảm giác trên tay để bốc toa thuốc. Điều này đã khiến Trần Phúc cảm thấy cực kỳ khó tin.

Trần Phúc nhìn kỹ lại, xác định không hề sai lệch.

Sau đó ông ta lại nhìn Tô Vũ, không khỏi cảm thấy người này không đơn giản, thế là nuốt nước miếng nói với Tô Vũ: “Tiền lương là một nghìn hai, bao ăn trưa, ngày mai sẽ bắt đầu làm.”
Chương 3: Sẽ không phá hủy bảng hiệu

Cả buổi chiều, ông chủ đã nói cho Tô Vũ biết về những việc cần phải chú ý trong tiệm thuốc.

Thật ra những việc này hoàn toàn không thành vấn đề đối với Tô Vũ, thậm chí anh còn có thể bịt mắt, chỉ cần dựa vào mùi cũng có thể phân biệt được tuổi thọ của các dược liệu khác nhau cũng như điều kiện sấy khô, v.v.

Nhưng có một điều khiến Tô Vũ hơi thất vọng, cho dù Dịch Phúc Quán này cũng khá lớn, nhưng trong cả tiệm thuốc này không thể lấy ra được loại dược liệu nào có ích.

“Có lẽ trên Trái Đất này thực sự khó mà có loại dược liệu có thể chế tạo tiên phẩm.”

Trong lòng Tô Vũ đã lên kế hoạch cho chuyện của mình.

Đầu tiên, anh cần phải chấp nhận thân phận Tô Vũ này. Hai là phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Đây là nền tảng để đặt chân lên thế giới này. Bởi vì trong ký ức của anh, với sự hiểu biết của anh về Tô Thiếu Uy, chắc chắn anh ta sẽ không chịu để yên về chuyện ngày hôm qua.

Đợi đến tối Tô Vũ quay về, nhận ra Mã Hiểu Lộ đang ngồi trên sofa bôi thuốc mỡ lên vết bầm trên cánh tay.

Thấy Tô Vũ đi vào nhà thì vội vàng kéo ống tay áo xuống, rồi cúi đầu đứng dậy đi vào phòng của mình.

Tô Vũ vốn định đi vào phòng bếp nướng hai quả hồng hoa lam còn lại để làm bữa tối.

Nhưng sau khi đi vào phòng bếp thì anh lại phát hiện, đèn nồi cơm bật sáng, bên trong có cơm đã nấu chín, mà trong tủ lạnh cũng có thêm nhiều món ăn.

Mã Hiểu Lộ nấu cơm, cũng đã ăn xong rồi. Phần này là để lại cho anh.

Tô Vũ mỉm cười, ăn cơm xong thì đi vào phòng của mình tiếp tục tu luyện.

...

Sáng sớm hôm sau, Tô Vũ phát hiện hai tờ một trăm tệ để dưới quyển sách trên bàn trà phòng khách. Đây là tiền mà Mã Hiểu Lộ để lại cho anh ăn cơm khi cô đi làm, nhưng anh không nhận lấy, mà dọn dẹp một tí rồi đi tới Dịch Phúc Quán.

“Khụ khụ khụ!”

Tầm trưa, có hai người đi tới Dịch Phúc Quán, là hai người già tầm năm mươi tuổi. Nhưng sau khi nhìn thấy hai người này tiến vào, Trần Phúc lại nhíu mày, tỏ vẻ không muốn tiếp đãi cho lắm.

“Sao hai người lại đến đây nữa thế?” Trần Phúc không vui hỏi.

“Thầy thuốc Trần, ông hãy bốc thuốc cho vợ tôi đi mà.” Người đàn ông kia ngẩng đầu lưng hơi khom như đang van nài Trần Phúc.

Trần Phúc lắc đầu, rồi quay đầu nói với Tô Vũ: “Cậu hãy đi bốc thuốc cho ông ta đi.”

Ông ta chỉ nói bốc thuốc chứ không có toa thuốc. Dựa vào lời căn dặn của Trần Phúc vào tối qua, có nghĩa là tùy ý bốc một số loại thuốc rẻ uống vào không chết người, qua loa cho xong việc là được.

Nhưng kể từ khi bà lão này bước vào, Tô Vũ đã nhìn ra người này đã mắc bệnh phổi, hơn nữa đã phát bệnh từ lâu.

Mà bà lão này được xem là khách quen của Dịch Phúc Quán. Bệnh viện đã chẩn đoán là bệnh lao phổi. Nếu muốn chữa khỏi, chắc chắn chi phí không hề rẻ, mà đối với hai ông bà lão hàng tháng đến Dịch Phúc Quán bốc thuốc cũng trở nên khó khăn mà nói, việc đốt tiền ở bệnh viện hoàn toàn không thể gánh nổi.

“Môn quy của Quỷ Y Môn là thầy thuốc không phân biệt giàu nghèo để khám bệnh.” Tô Vũ vừa nghĩ bụng vừa đi qua đó.

“Khụ khụ khụ.”

Lại là một trận ho khan kịch liệt. Nhưng lần này còn dữ dội hơn ban nãy, lần ho cuối cùng còn kèm theo cục đờm có cả tơ máu.

Trần Phúc thấy thế thì vội vàng bịt miệng lại, vẻ mặt ghét bỏ: “Mau đi đi, mau đi đi, đừng lây bệnh cho tôi.”

Tô Vũ chẳng hề để tâm, mà ngồi xổm xuống khẽ vươn tay vén ống tay áo bên trái của người bệnh lên.

Từ Thiếu Thương, qua Liệt Khuyết đến Xích Trạch, cuối cùng là qua Trung Phủ ra khỏi Vân Môn. Mỗi huyệt vị Tô Vũ đều bắt cực kỳ chuẩn xác, theo sự đả thông kinh lạc không ngừng nghỉ dành cho người bệnh, tình trạng ho của bà lão đã cải thiện rõ rệt.

Nhưng chỉ qua vài phút ngắn ngủi lại khiến trán Tô Vũ rịn mồ hôi. Bây giờ linh khí trong cơ thể anh thực sự nghèo rớt mồng tơi, lúc nãy chỉ là đơn giản gần như đã tiêu hao toàn bộ linh lực trong người anh.

Tô Vũ thở dài thườn thượt, nhìn tình trạng của người bệnh đã thuyên giảm một cách rõ rệt. Có lẽ đây là sự khen thưởng lớn nhất dành cho thầy thuốc.

“Tôi sẽ bốc một bao thuốc cho bà, một bao sẽ sắc ba lần. Uống ba ngày liên tiếp trước khi đi ngủ.” Dứt lời, Tô Vũ không kê đơn thuốc mà bốc thẳng dược liệu ở trong tủ thuốc.

Anh cân nhắc điều kiện gia đình của người bệnh, khi dùng đến một số dược liệu hơi đắt tiền, Tô Vũ sẽ nghĩ cách thay thế bằng những dược liệu có mức giá thấp hơn.

Một lúc sau, Tô Vũ đã đưa bao thuốc được gói kỹ lưỡng cho hai ông bà lão: “Ba mươi tệ.”

Sau khi hai người rời đi, Trần Phúc đã nói với Tô Vũ: “Nhóc con, cậu có biết người ta mắc bệnh gì không hả? Vậy mà lại dám bốc thẳng thuốc, cậu không sợ chữa chết người ta à?”

“Theo cách nói của các ông, hẳn là bệnh lao phổi. Nếu tôi đã dám bốc thuốc thì nhất định có thể chữa khỏi, tôi sẽ không phá hủy bảng hiệu của mình.” Tô Vũ lạnh nhạt đáp.

Bảng hiệu “Tiên Hạc Đế Tôn” được cả Tiên giới khen ngợi, mà anh thì chưa bao giờ lỡ tay.

Sự tự tin của Tô Vũ khiến Trần Phúc hơi ngạc nhiên: Chẳng lẽ ban nãy thằng nhóc này chỉ sờ loạn trên người bà lão đã biết bệnh tình của người ta? Hay là anh hoàn toàn đoán mò, dù gì cơn ho dữ dội như vậy cũng dễ liên tưởng đến bệnh lao phổi.

Lúc nãy Tô Vũ không hề sờ loạn, mà là dùng mắt xem tình trạng sức khỏe của người bệnh, rồi dùng tai để lắng nghe tần suất hít thở. Tất nhiên bệnh nhỏ nhặt như này chỉ là chuyện vặt vãnh.

“Ha! Đừng nói là thuốc ba mươi tệ của cậu, cho dù ba nghìn, ba mươi nghìn, thậm chí là ba trăm nghìn cũng không thể nào chữa khỏi bệnh lao phổi của người ta. Cậu có thể có cách gì chứ? Cậu chỉ cần không chữa chết người ta là được rồi, bằng không người ta sẽ tìm đến cửa. Cậu không có chứng chỉ nghề y, nên tôi không thể bảo đảm cho cậu.” Trần Phúc tốt bụng nhắc nhở.

Tô Vũ không đáp lại lời của Trần Phúc mà chỉ hờ hững cười cho qua.

“Bên dưới chèn một dòng tin tức. Hôm qua bệnh viện Nhân Dân số một của thành phố Tân Hải phát hiện một loạt người bệnh sốt cao dai dẳng, hoài nghi có bệnh cảm cúm mới xâm nhập. Chuyên gia nhắc nhở rộng rãi người dân trong thành phố, gần đây nhiệt độ thay đổi thất thường, chú ý sức khỏe. Nếu có hiện tượng phát sốt hãy đến bệnh viện kịp thời.” Lúc này trên TV của Dịch Phúc Quán đang phát sóng tin tức vừa mới cập nhật.

Nghe thấy tin tức này, hai mắt Trần Phúc sáng lên, vỗ đùi nói với Tô Vũ: “Tiểu Vũ, thời cơ bán hàng đến rồi. Cậu hãy trông tiệm, tôi phải đi ra ngoài một chuyến. Hôm nay có thể tan làm sớm, ngày mai tôi cũng vắng mặt. Cậu nhớ đến trông tiệm là được.” Trần Phúc nói xong thì xoay người cầm túi da, lái xe van đậu bên ngoài tiệm thuốc rời đi.

Chắc chắn tin tức ban nãy là một thời cơ bán hàng khá lớn đối với người có đầu óc kinh doanh như Trần Phúc.

Nếu thành phố Tân Hải bùng phát bệnh cảm với quy mô lớn, vậy thì đây là cơ hội tốt để kiếm một món tiền lớn. Do đó bây giờ ông ta định đi mua một số loại thuốc kháng cảm cúm bình thường, đến lúc đó chắc chắn giá cả sẽ tăng lên gấp đôi.

Sau khi Trần Phúc rời đi, trong tiệm chỉ còn lại một mình Tô Vũ. Thế là anh bốc một ít thuốc, sau khi nghiền thành bột thì điều chế thành miếng dán làm tan máu bầm.

Do Trần Phúc không có ở đây nên Tô Vũ đóng cửa sớm. Về đến nhà anh phát hiện Mã Hiểu Lộ vẫn chưa tan làm, thế là anh tự tay nấu cơm. Việc luyện thuốc điều chế đan dược là chuyện như cơm bữa đối với anh, cho nên việc nấu cơm anh cũng rất thông thạo.

Nhìn bếp ga đang cháy không ngừng nghỉ, Tô Vũ theo bản năng vươn tay chạm vào ngọn lửa màu lam nhạt đang cháy phập phồng, ai dè lại bị cảm giác đau đớn nóng rát ập đến.

Sự thật lại chứng minh với anh rằng, bây giờ anh là người trần mắt thịt, không chịu đựng nổi ngọn lửa đang cháy.

Nấu cơm xong, Tô Vũ tự ăn cơm trước, rồi để phần cơm còn lại vào trong nồi điện để giữ ấm cho Mã Hiểu Lộ.

Trong lòng anh thầm nghĩ: Hai người cứ sống chung một nhà nhưng lại không nói chuyện với nhau thế này, thật sự hơi dằn vặt.

Do đó Tô Vũ quyết định lát nữa sau khi Mã Hiểu Lộ quay về sẽ nói chuyện ly hôn với cô.

Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, Mã Hiểu Lộ đi vào. Vừa nghĩ đến việc mình đã làm việc cả ngày còn phải về nhà nấu cơm nữa, trong lòng cô dâng lên cảm giác uể oải.

Thấy Tô Vũ đang ngồi trên sofa quay đầu nhìn cô, cô chợt cảm thấy hơi lúng túng, đang định đi vào phòng bếp nấu cơm thì anh khẽ ho một tiếng mở miệng nói: “Cái đó, anh có chuyện muốn nói với em.”
Chương 4: Ly hôn

Mã Hiểu Lộ nhướng mày, một khi Tô Vũ có chuyện muốn nói với mình rất có thể là vì tiền. Chỉ là không biết lần này lại muốn bao nhiêu nữa.

Mã Hiểu Lộ buông túi da trong tay xuống, vừa định ngồi ở trên sô pha, lại nhìn thấy hai trăm tệ mà mình để lại khi sáng trên bàn trà, Tô Vũ cũng không có động đến: Chẳng lẽ lần này không phải vì tiền sao?

Trong lòng Mã Hiểu Lộ nghĩ nhưng không lên tiếng, cô lẳng lặng chờ Tô Vũ nói tiếp.

"Anh nghĩ mọi người đều biết tình hình hiện tại của chúng ta như thế nào, anh cũng không muốn làm em lỡ dở, em còn trẻ, không nên bị ràng buộc bởi một cuộc hôn nhân không hạnh phúc như vậy, cho nên anh nghĩ chúng ta nên ly hôn vào một lúc nào đó đi." Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ nhàn nhạt nói.

Mã Hiểu Lộ sửng sốt, hoặc là trong lòng cô hẳn là cảm thấy mừng như điên, không biết bao nhiêu lần cô đề nghị ly hôn với Tô Vũ, thậm chí là khóc lóc cầu xin, nhưng đều bị đối phương từ chối, mà bây giờ Tô Vũ lại chủ động đề nghị, đây là Tô Vũ mà cô quen biết sao?

“À, được, nhưng ngày mai thứ bảy cục dân chính không làm việc, để thứ hai tuần sau đi.” Mã Hiểu Lộ sửng sốt một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng nói.

Tô Vũ gật đầu, sau đó đứng lên chuẩn bị tiếp tục vào phòng tu luyện, nhưng vừa đi hai bước rồi lại ngừng lại.

Mã Hiểu Lộ cho rằng Tô Vũ sẽ đổi ý, chỉ thấy Tô Vũ lấy từ trong túi của mình ra miếng dán tuần hoàn máu mà anh làm lúc chiều đưa cho Mã Hiểu Lộ, chỉ vào cánh tay của cô nói: "Em cầm cái này dùng đi, nó sẽ giúp ích cho vết thương của em.”

Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ cầm lấy miếng dán tuần hoàn máu kia, Tô Vũ xoay người đi vào phòng.

Đóng cửa tiếp tục tu luyện, hôm nay anh vận hành “Thủ Thái Âm Phế Kinh” tiêu hao quá nhiều linh khí, cho nên nhất định phải tăng tốc tu luyện mới được.

Miếng dán tuần hoàn máu trong tay Mã Hiểu Lộ tỏa ra mùi thảo dược nhàn nhạt và mang theo nhiệt độ cơ thể của Tô Vũ.

“Tô Vũ... Anh ấy đang quan tâm mình sao?” Mã Hiểu Lộ lại một lần nữa cảm thấy Tô Vũ đã thay đổi. Trước kia Tô Vũ luôn chỉ quan tâm đến bản thân mình, làm sao còn có thể quan tâm sống chết của người khác nữa chứ.

Kết hôn hai năm, Mã Hiểu Lộ từng bị bệnh mấy lần, nhưng ngay cả lời hỏi han ân cần đơn giản mà Tô Vũ cũng không có, nhưng ngay lúc sắp ly hôn, lại làm cho cô cảm nhận được một chút ấm áp của gia đình.

Nhưng mà vừa nghĩ tới việc có thể nhanh chóng ly hôn và thoát khỏi cuộc hôn nhân mà cô vẫn luôn muốn thoát khỏi này, Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi và mỉm cười đi vào phòng bếp.

Nhưng khi nhìn thấy thức ăn còn sót lại trong nồi, cô gần như muốn tự tát mình hai cái để xem mình có phải đang mơ hay không. Bao gồm cả lời Tô Vũ vừa nói với cô, rốt cuộc có phải là giấc mơ của mình hay không.

"Đây là cơm do Tô Vũ nấu sao? Anh biết nấu cơm từ lúc nào thế?" Mã Hiểu Lộ nghĩ trong lòng, nhưng lại không chống lại được mùi thức ăn mà cầm lấy đũa ăn một chút.

Mùi vị thực sự ngon hơn món do đầu bếp ở nhà hàng Bách Vị làm, không chỉ vậy mà độ nóng cũng vừa phải.

“Chẳng lẽ Tô Vũ điên rồi à?”

“Nhưng người điên làm sao có thể nấu cơm? Người điên làm sao có thể nghĩ đến dùng thuốc dán quan tâm mình được chứ?”

“Nhưng nếu không phải tinh thần bị kích thích thì làm sao ăn được quả hồng hoa lam?”

Mã Hiểu Lộ lắc đầu: Quên đi đừng suy nghĩ nữa, có lẽ là bởi vì tinh thần anh ta bị kích thích, cho nên mới đồng ý ly hôn, nhất định phải thừa dịp cơ hội này để mình hoàn toàn được tự do.

Điều khiến Mã Hiểu Lộ không ngờ tới chính là, đồ ăn Tô Vũ làm lại ngon miệng như thế, cô ăn khoảng hai chén cơm, còn thiếu chút nữa là uống hết canh và thức ăn.

Lúc này Mã Hiểu Lộ đột nhiên có một ý nghĩ vô cùng kỳ quái, làm cho cô có một loại cảm giác mất mát ngắn ngủi: Sau khi ly hôn, sẽ không được ăn thức ăn ngon miệng như vậy nữa.

Ngày hôm sau công ty của Mã Hiểu Lộ được nghỉ, bình thường cô vì tránh né Tô Vũ nên thường lấy các loại lý do tăng ca, có lẽ chỉ có làm cho mình điên cuồng bận rộn, cô mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình.

Nhưng hôm nay Mã Hiểu Lộ lại không muốn tăng ca, cô muốn biết hai ngày nay đến tột cùng là Tô Vũ đang làm gì, đến tột cùng là vì cái gì mà làm cho anh thay đổi như vậy.

Mà điều càng làm cho cô ngạc nhiên chính là, sau khi dán thuốc mà Tô Vũ đưa cho cô, chỗ bầm tím đã biến mất chỉ sau một đêm, hơn nữa làn da còn trở nên hồng hào và mịn màng.

Lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện Tô Vũ đã không còn ở nhà, ga trải giường trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, chăn bông được gấp gọn gàng trên giường, trên ban công phơi bộ chăn hai ngày trước.

Hành vi bất thường của Tô Vũ làm cho Mã Hiểu Lộ cảm thấy rất khó tin: Chẳng lẽ anh thật sự quyết định thay đổi hoàn toàn và bắt đầu một cuộc sống mới?

Hai trăm tệ trên bàn trà vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc anh đã đi đâu? Để làm gì?

Kỳ thật sáng sớm Tô Vũ cũng đã rời giường, sau khi giặt xong chăn đệm, anh đi ra ngoài, anh muốn chạy tới bờ biển trước khi mặt trời mọc, lợi dụng luồng tử khí đầu tiên ở phía đông để tiếp tục luyện hóa Tử Cực Linh Đồng của anh.

Ngồi ở bờ biển, Tô Vũ không ngừng nhìn mặt trời mọc, theo đó hít sâu một hơi: Tuy rằng có thể hấp thu hải khí trợ giúp cho Trúc Cơ của mình, nhưng mà tốc độ vẫn quá chậm, nếu như có thể đạt được một ít dược liệu quý giá, tốt nhất là thủ ô hoặc là nhân sâm ngàn năm trở lên thì tốt rồi.

Mà đối với những thứ này, âm nhãn ở đáy biển phía đông chính là nơi mà Tô Vũ thèm muốn nhất bây giờ.

Sau đó suốt một ngày, Tô Vũ đều ở trong Dịch Phúc Quán, có mấy bệnh nhân đến rồi đi, Tô Vũ đều bắt mạch bốc thuốc cho bọn họ.

Nhưng mà điều khiến anh tò mò nhất là hôm nay có rất nhiều người đến mua rễ bản lam* pha thuốc, chưa đầy một ngày, rễ bản lam trong tiệm cũng đã bán hết.

*Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh

Mà Tô Vũ nhất định không nghĩ tới chính là, tất cả những thứ này đều có liên quan đến tin tức ngày hôm qua, nhân dân toàn thành phố đều đang phòng ngừa cảm cúm, loại thuốc này đương nhiên trở thành hàng hot.

Anh lại đóng cửa sớm đi về nhà, mới vừa vào cửa nhà đã nhìn thấy Mã Hiểu Lộ bận rộn trong phòng bếp, nhưng anh lại không nói gì mà trở lại trong phòng của mình nhắm mắt điều tức.

Việc luyện tập ngày hôm nay đã giúp anh phục hồi được linh lực đã mất do vận hành “Thủ Thái Âm phế kinh”, anh đang cố gắng đột phá Trúc Cơ sơ kỳ và phối hợp với “Lục Đạo Luân Hồi Kinh”, cơ thể của anh vốn đã bị rượu chè và tình dục khoét rỗng nên hẳn là sẽ tốt hơn người thường rất nhiều.

“Cốc cốc cốc!”

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Mã Hiểu Lộ lau vết dầu mỡ trên tay rồi mở cửa phòng ra lại phát hiện người đứng ngoài cửa chính là Tô Thiếu Uy cùng hai người đàn ông cao to tròn trịa khác.

Mà lúc này trên tay Tô Thiếu Uy cầm một giấy chứng nhận bất động sản, đang dùng sắc mặt đắc chí của tiểu nhân nhìn Mã Hiểu Lộ.

“Ơ, em dâu xuống bếp à? Làm món gì ngon vậy? Để tôi nếm thử xem.” Tô Thiếu Uy vừa nói, vừa không để ý Mã Hiểu Lộ ngăn cản mà xông vào.

Mã Hiểu Lộ tức giận không thôi, người này và Tô Vũ quả thực chính là cá mè một lứa, mà so sánh với đủ loại hành động khác của Tô Thiếu Uy, càng làm cho Mã Hiểu Lộ cảm thấy ghê tởm.

“Tô Thiếu Uy, phiền anh đi ra ngoài, nơi này là nhà tôi, tôi không hoan nghênh anh.” Mã Hiểu Lộ cầm xẻng cảnh cáo Tô Thiếu Uy.

"Haha, thật sao? Tên phế vật kia đâu, gọi cậu ta ra đi, ông đây muốn nói cho cậu ta biết, cha đã đồng ý cho tôi căn nhà này, ngày mai các người nhất định phải dọn đi cho ông đây, bằng không đừng trách ông đây không khách khí.” Tô Thiếu Uy tự tin nói với Mã Hiểu Lộ.

Căn nhà này ban đầu được gia đình Tô Vũ tặng cho anh lúc kết hôn, nhưng mà trên giấy chứng nhận bất động sản lại hoàn toàn không có tên Tô Vũ.

Hơn nữa lúc trước Tô Vũ không ngừng bị gia tộc gạt ra ngoài lề, Tô Thiếu Uy hơi châm ngòi thổi gió, rất dễ dàng khiến Tô Nhạc Luân hoàn toàn từ bỏ Tô Vũ, lấy lại căn nhà đương nhiên cũng không có gì lạ, dù sao ai sẽ kỳ vọng một tên phế vật sau này có thành tựu lớn gì chứ?
Chương 5: Không biết đang đối mặt với ai

Tranh cãi trong phòng khách khiến Tô Vũ chú ý.

“Sao có thể có chuyện đó được chứ? Căn nhà này...” Mã Hiểu Lộ có chút kinh ngạc, cô nghĩ mãi mà không rõ vì sao đột nhiên muốn lấy lại căn nhà.

Nhìn thấy biểu cảm Mã Hiểu Lộ hiện tại, Tô Thiếu Uy có chút đắc ý cười nói: "Không sai, căn nhà này bây giờ đã là của tôi. Nhưng mà tôi không ngại cô tiếp tục ở nơi này, thế nhưng thân phận cần điều chỉnh một chút, ha ha ha!"

Ý của Tô Thiếu Uy là gì, trong lòng Mã Hiểu Lộ đương nhiên biết rõ: "Tô Thiếu Uy, anh là tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ.”

Tô Thiếu Uy không hề xấu hổ mà còn tự hào về câu nói này, nhướng mày nói: "Ti tiện vô liêm sỉ cũng là một đức tính tốt, đây đều là học từ nhà mấy người, cô cưới tên phế vật đó vì việc kinh doanh của nhà mình, chẳng lẽ sẽ không đê tiện sao? Nhưng mà tôi sẽ không ghét bỏ cô đâu, chỉ cần cô theo tôi, tôi tin chuyện làm ăn nhà các cô nhất định sẽ đạt đến một tầm cao hơn, mặc dù cô không đồng ý, nhưng chỉ cần tôi tự mình mở miệng cho ông cụ nhà cô, tôi nghĩ chỉ cần dựa vào thân phận đại cổ đông bất động sản Thiên Tường thì ông cụ nhà cô hẳn là sẽ không từ chối tôi đâu?

Từng câu từng chữ của Tô Thiếu Uy khiến Mã Hiểu Lộ càng cảm thấy ghê tởm con người này.

Lúc trước là do ông nội lấy cái chết ra ép buộc nên cô mới chịu uất ức gả cho Tô Vũ, mà quả thực cũng nhờ cuộc hôn nhân này mà công ty gia đình lúc đó đang trên bờ vực phá sản mới có thể tồn tại cho đến bây giờ.

Mà hôm nay, nếu nhà họ Tô thật sự hoàn toàn từ bỏ Tô Vũ, Mã Hiểu Lộ lại trở mặt với Tô Thiếu Uy thì công ty nhà họ Mã nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Chỉ cần vào lúc này, Tô Thiếu Uy tìm nhà họ Mã và lấy Mã Hiểu Lộ ra làm điều kiện thì cô tin ông nội nhất định sẽ không chút do dự nào.

Lúc này Mã Hiểu Lộ đỏ mặt nhìn Tô Thiếu Uy, nhưng lại không thể làm gì được.

“Mùi gì thế? Có phải đồ ăn bị cháy không?” Tô Vũ đi từ trong phòng ra, cau mày ngửi ngửi nói.

Mã Hiểu Lộ lập tức nhận ra còn đang nấu đồ ăn. Cô xoay người chạy vào phòng bếp, để lại Tô Thiếu Uy và Tô Vũ đối mặt nhau.

"Thì ra tên phế vật mày cũng ở đây à, tao còn tưởng rằng mày giống như rùa đen rụt đầu không dám đi ra đâu, vừa lúc cũng đỡ được phiền toái của tao, tao muốn nói cho mày biết..." Vốn dĩ Tô Thiếu Uy muốn tự tin nói cho Tô Vũ biết, căn nhà này hiện tại là của anh ta, bảo Tô Vũ lập tức dọn đi.

Nhưng không ngờ, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Tô Vũ đã mở miệng trước: "Tao cũng có chuyện muốn nói với mày.”

Tô Thiếu Uy sửng sốt, chợt cười nói: "Mày muốn tao để lại nhà cho mày đúng không? Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu.”

Căn nhà? Tô Vũ thân là một đời tiên tôn sẽ vì một căn nhà mà cầu xin người khác sao? Cung Huyền Vũ nguy nga lộng lẫy mà Tô Vũ cũng chưa từng để ở trong mắt chớ đừng nói gì là một căn phòng.

Ngược lại hiện giờ Tô Thiếu Uy muốn lấy lại căn nhà này cũng có nghĩa là nhà họ Tô hoàn toàn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tô Vũ: Gia tộc hạng ba thành phố Tân Hải nho nhỏ cũng không có gì phải lưu luyến. Vừa vặn có thể chấm dứt những quan hệ đáng ghét này để yên tâm tu luyện.

“Còn nhớ tao đã nói gì với mày không?” Tô Vũ bình thản nói với Tô Thiếu Uy.

“Tao mặc kệ mày đã nói cái gì? Bây giờ tao chỉ biết là mày lập tức cút đi cho tao.”

“Ha ha, nếu như mày không nhớ rõ thì tao có thể nhắc nhở mày. Lần trước mày tới tao đã nói, để cho tao nhìn thấy mày thì mày sẽ là một người chết.” Tô Vũ lạnh lùng nhìn Tô Thiếu Uy với vẻ mặt giận dữ nói.

“Chỉ dựa vào mày thôi sao, mày dám không? Tao đưa cổ ra trước mặt mày, mày có dám không?” Tô Thiếu Uy tiếp tục khiêu khích.

Hai người đi cùng Tô Thiếu Uy cũng cười mỉa không thôi.

“Vô tri, có lẽ cả đời này mày cũng sẽ không biết mình đang đối mặt với ai đâu.” Tô Vũ nói xong, anh dùng tốc độ cực nhanh điểm hai huyệt vị then chốt sau lưng Tô Thiếu Uy.

Ngay khi hai người kia chuẩn bị giúp đỡ, Tô Vũ đã tập trung toàn bộ linh khí đá thẳng Tô Thiếu Uy ra ngoài.

"Tô Vũ, mày dám ra tay với tao, chúng mày còn đứng nhìn cái gì? Còn không xông lên cho tao? Tao muốn mày... a..." Tô Thiếu Uy vừa nói được một nửa, nhất thời cảm thấy bụng rất không thoải mái.

Mà ngay lúc hai người kia vừa muốn ra tay, Tô Thiếu Uy vội vàng quỳ rạp trên mặt đất kêu lên: "Trở về... Mau trở về.”

Chỉ nghe thấy "Phốc" một tiếng, Tô Thiếu Uy không khống chế được đi đại tiện ngay tại chỗ. Còn hai người anh ta mang đến không hẹn mà cùng bịt kín mũi.

Tô Vũ tựa vào cửa, nhìn Tô Thiếu Uy quỳ rạp trên mặt đất như chó rơi xuống nước, nói với hai người còn lại: "Không muốn giống anh ta thì cút ngay.”

Hai người này bình thường đi theo Tô Thiếu Uy khắp nơi làm nhiều việc ác, bây giờ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỗ dựa đã nằm úp sấp trên mặt đất. Bọn họ làm sao còn dám tiến lên, chỉ đành nhanh chóng đưa Tô Thiếu Uy xuống lầu.

Mã Hiểu Lộ bưng một đĩa thức ăn cháy khét đi ra, thò đầu ra ngoài cửa nhìn: "Anh ra tay đánh anh ta à?"

Tô Vũ nhún vai, cũng không trả lời.

Anh chẳng qua là động tay động chân trên người Tô Thiếu Uy, làm rối loạn kinh mạch của anh ta, ăn cái gì ị cái đó, không bao lâu nữa hẳn là cũng chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống trong bệnh viện.

Mã Hiểu Lộ máy móc đặt cái đĩa trong tay xuống, nếu như nói lần trước giận dữ mắng mỏ Tô Thiếu Uy là bởi vì Tô Vũ uống rượu tăng thêm can đảm thì lần này đây lại là chuyện gì xảy ra?

“Vậy anh ta không có việc gì chứ?” Mã Hiểu Lộ có chút lo lắng hỏi. Kỳ thật cũng không phải Mã Hiểu Lộ đang lo lắng cho Tô Thiếu Uy sẽ như thế nào, mà cô đang lo lắng Tô Vũ đắc tội với Tô Thiếu Uy thì sau này cuộc sống của anh cũng sẽ không dễ chịu.

Bởi vì sau khi ly hôn, Mã Hiểu Lộ có thể về nhà, nhưng Tô Vũ thì sao? Anh nên đi đâu?

Mà trên thực tế, mặc dù hôm nay Tô Vũ không có ra tay với Tô Thiếu Uy thì hành động lấy lại nhà của Tô Thiếu Uy cũng đã cho thấy sau này anh ta sẽ không để cho Tô Vũ sống tốt.

Chỉ là một Tô Thiếu Uy, một nhà họ Tô tầm thường, làm sao Tô Vũ để vào mắt chứ? Sau hôm nay e rằng Tô Thiếu Uy cũng không rảnh, đương nhiên cũng không có thời gian đọ sức với Tô Vũ. Mà Tô Vũ không trực tiếp lấy mạng Tô Thiếu Uy đã xem như rất nhân từ rồi.

Bởi vì Tô Vũ biết trước kia Tô Thiếu Uy làm đủ loại việc xấu, thậm chí anh ta còn lấy đi mấy mạng người, người như vậy trong mắt anh chết không đáng tiếc.

Lúc này Tô Vũ cũng không có bất kỳ cảm xúc dao động nào khác bởi vì vừa rồi Tô Thiếu Uy khiêu khích, dường như chuyện như vậy đối với anh mà nói căn bản là không đáng nhắc tới, mà trên thực tế cũng quả thật không đáng nhắc tới.

“À, không có nguy hiểm đến tính mạng, ăn cơm đi, đừng nói những chuyện ghê tởm như vậy nữa.” Tô Vũ nói xong liền cầm đũa lên trước.

“Ồ.”

Mã Hiểu Lộ trả lời đơn giản rồi bắt đầu ăn.

Tuy rằng hiện tại căn nhà này sẽ nhanh chóng bị Tô Thiếu Uy lấy đi, nhưng Mã Hiểu Lộ lại lần đầu tiên cảm thấy nơi này giống như một gia đình, bởi vì lần đầu tiên Tô Vũ có thái độ cứng rắn bảo vệ gia đình này, cô có một loại cảm giác được bảo vệ, điều này làm cho trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.

"Cháy rồi, đừng ăn." Bởi vì thức ăn đã cháy nên Tô Vũ chỉ ăn một miếng rồi đoạt lấy đôi đũa trên tay Mã Tiểu Lộ và bưng một đĩa thức ăn đi vào phòng bếp.

Mã Hiểu Lộ ngẩn người cũng đi theo vào, lúc này Tô Vũ lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả cà chua, còn có hai quả trứng gà, nói với Mã Hiểu Lộ: "Trong nhà còn mì không?”

Mã Hiểu Lộ gật đầu, cô lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra một nắm mì sợi. Sau đó rất tự giác lui tới bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tô Vũ nghiêm túc nấu mì.

Giờ phút này, mỗi một động tác của Tô Vũ ở trong mắt Mã Hiểu Lộ giống như là đang quay chậm, nhìn sườn mặt gầy gò của Tô Vũ, cô đột nhiên có một loại cảm giác, nếu Tô Vũ vẫn như vậy, cô sẽ nguyện ý sống với người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang