Mục lục
Thái Tử Yêu Nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1 Hoàng Hậu nương nương giá lâm

Chương 1: Hoàng Hậu nương nương giá lâm

Đế quốc Đại Tần, tẩm điện tại Đông Cung của Thái tử.

“Điện hạ, trước ngực thần thiếp có một viên ngọc quý, ngài có muốn xem thử không?”

Lý Thần mở bừng mắt, miệng há to giống như con cá mắc cạn.

Hắn kinh ngạc nhìn đám hoa văn long phụng trang trí xung quanh mình, còn có căn phòng mang nét cổ xưa nặng nề, lại thêm vị tuyệt thế mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần ngồi ở mép giường, không dám tin tưởng.

Mình, xuyên không rồi?

“Điện hạ, ngài làm sao thế?”

Mỹ nhân đẹp như minh tinh trước mắt lên tiếng kéo suy nghĩ đang bay bổng của Lý Thần trở về thực tại, tiếp đó, ký ức như nước lũ đầu nguồn ồ ạt tràn vào đại não hắn khiến hắn đau tới mức hét lên thảm thiết.

Hắn thở hồng hộc, mãi sau mới hiểu chuyện đang xảy ra.

Đời này của hắn, không phải là kẻ làm công ăn lương theo chế độ 996 (9 giờ sáng đi làm 9 giờ tối tan ca, liên tục trong 6 ngày) mà là Thái tử của Đế quốc Đại Tần, trữ quân tương lai, là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Đế quốc Đại Tần hùng mạnh!

Đời này của hắn, không phải là kẻ cu li suốt ngày chỉ biết vâng dạ, thiên hạ lẫn binh quyền, mỹ nhân và giang sơn đều ở trong lòng bàn tay hắn.

“Tôi… Đương nhiên là bổn cung muốn xem.”

Lý Thần tỉnh táo lại, nhìn Triệu Nhuỵ xinh đẹp động lòng người dưới ánh nến mờ ảo, hắn chỉ cảm thấy bụng dưới nóng bừng.

Nữ nhân như vậy, kiếp trước bản thân ngủ cũng không dám mơ đến.

Mà bây giờ, mỹ nhân lại bày ra bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện, đúng là khiến người ta rung động.

Chuyện nực cười nhất chính là nguyên Thái tử, Triệu Nhuỵ gả vào Đông Cung đã nửa năm, nhưng nửa năm ấy tên yếu đuối kia cung phụng coi Triệu Nhuỵ như nữ thần, không dám khinh nhờn, ngay cả tay còn không dám nắm.

Nhưng như vậy lại hay, mỹ nhân băng thanh ngọc khiết này để cho mình Lý Thần độc hưởng.

Mới xuyên qua đã có phúc lợi này, giống y như gói quà của người chơi mới vậy.

Bất quá Lý Thần đã dung hợp với ký ức của nguyên chủ, cho nên cũng biết mỹ nhân này không đơn giản.

“Mỹ nhân đẹp như ngươi, có thể thật lòng đối xử với bổn cung không tốt sao?”

Lời của Lý Thần khiến nụ cười quyến rũ trên mặt Triệu Nhụy cứng lại, nàng dùng ánh mắt hoảng loạn nói: “Điện hạ, thần thiếp là một lòng một dạ với người, lời người nói, thần thiếp nghe không hiểu.”

“Không hiểu?”

“Vậy bổn cung lại nói rõ hơn một chút, Triệu Huyền Cơ là Tể tướng đương triều, còn là quốc trượng, Hoàng hậu nương nương là nữ nhi của ông ta, mà ngươi, là thân thích họ hàng xa của Triệu Huyền Cơ, ngươi Triệu Huyền Cơ và Hoàng Hậu bày ra một kế hoạch đó chính là dùng ngươi mê hoặc bổn cung, khiến bổn cung trở thành kẻ ham mê tửu sắc bất tài vô dụng, tiếp đó Triệu Huyền Cơ và Hoàng Hậu hợp sức triển khai bước tiếp theo, khiến phụ hoàng phế vị trí Thái Tử của bổn cung, sau đó Triệu Huyền Cơ sẽ nâng đỡ con rối của mình làm Thái Tử, có đúng không?”

Lời vừa dứt, Triệu Nhụy một giây trước còn đang ủy mị quyến rũ lập tức cứng người.

Nàng nhìn Lý Thần bằng ánh mắt kinh ngạc, trong lòng nổi lên sóng gió to lớn.

Thái tử, Thái tử biết hết mọi chuyện!

“Thái, Thái tử điện hạ, ngài nói gì, thần thiếp, thần thiếp nghe không hiểu…”

“Không hiểu cũng không sao.”

Lý Thần nở nụ cười đáng khinh, tiếp đó kéo người Triệu Nhụy lại để nàng ngồi trên người mình, trở tay ôm lấy eo thon mịn màng của nàng, nhìn mỹ nhân đẹp tới mức rung động lòng người trước mặt mình nói: “Không phải ngươi muốn bổn cung làm một Thái tử hoang dâm vô đạo à? Bổn cung làm cho ngươi xem là được.”

Chú ý tới ánh mắt như sói đói của Lý Thần, Triệu Nhụy bất giác sợ hãi.

“Điện hạ, thần thiếp, thần thiếp sợ…”

Triệu Nhụy bất giác giãy giụa chống cự, nhưng lúc này bàn tay to lớn của Lý Thần đã đặt lên trên hông của nàng.

“Sợ cái gì? Lúc ngươi hạ độc bổn cung, khiến tinh thần và thân thể của bổn cung uể oải cũng không sợ, bây giờ bảo ngươi hầu hạ bổn cung, lại sợ?”

Lý Thần xoay người đè Triệu Nhụy xuống dưới thân.

Triệu Nhụy kêu khẽ một tiếng, vừa thẹn vừa gấp nói: “Điện hạ, không, không được, thần thiếp chưa sẵn sàng…”

Lý Thần cúi đầu vào cổ Triệu Nhụy, ngửi thấy mùi thơm quanh quẩn bên chóp mũi mình, hắn kiềm chế sự táo bạo và xúc động của mình lại nói: “Ngươi gả vào Đông Cung hơn nửa năm, vẫn chưa sẵn sàng à? Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ dịu dàng với ngươi.”

Khi nói chuyện, Lý Thần đã há miệng khẽ cắn vào vành tai Triệu Nhụy.

Trong lòng Triệu Nhụy kháng cự, đôi tay trắng nõn không ngừng xô đẩy Lý Thần, nhưng Lý Thần là một người nam nhân trưởng thành, lại là một người nam nhân đang có dục vọng, cho nên đương nhiên là Triệu Nhụy phí công vô ích.

“Ngươi càng phản kháng, bổn cung càng hưng phấn, nếu đã quyết định nghe theo mệnh lệnh Triệu Huyền Cơ tới quyến rũ bổn cung, thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện này, muốn quyến rũ thì phải dứt khoát một chút, không muốn hy sinh thân mình thì sao có thể khiến bổn cung thật lòng si mê ngươi được?”

Lý Thần thở hổn hển, không quan tâm đến sự phản kháng của Triệu Nhụy, một tay xé rách cung trang tinh xảo trên người nàng.

“Roẹt” một tiếng, cung trang được thêu bằng vải gấm Tô Châu bị xé rách, lộ ra trung y màu trắng bên trong, dưới ánh đèn mờ nhạt, dáng người yểu điểu của nữ tử càng trở nên xinh đẹp.

Hai mắt Lý Thần đỏ lên, chỉ cảm thấy cả người xúc động không thôi, mỹ nhân như vậy, trên đời này có nam nhân nào có thể kháng cự?

“Không muốn, không muốn…”

Triệu Nhụy kinh hoảng kêu lên.

Nàng cố ý quyến rũ Lý Thần, muốn hắn trở nên bất tài vô dụng nhưng chưa từng nghĩ thật sự muốn thất thân, huống hồ dù lòng dạ độc ác nhưng cũng chỉ là nữ tử mới hơn hai mươi, cho nên chưa từng trải sự đời. bây giờ bất ngờ bị Lý Thần xé quần áo cho nên bất giác muốn kháng cự và bỏ trốn.

Quần áo xé xong, dưới ánh nến mờ ảo, bầu không khí ái muội không ngừng lan ra khắp tòa tẩm cung tinh xảo.

Hai cung nữ canh giữ ở cửa điện nghe thấy tiếng động như thế thì biến sắc.

“Mau, ngươi mau đi hoàng cung bẩm báo Hoàng Hậu nương nương, nói Đông Cung có biến, mau mời người tới!”

Người cung nữ nghe nói thế, cũng không quản được nhiều, lập tức xách làn váy chạy vào trong bóng đêm.

Hơn nửa canh giờ sau, Lý Thần nhìn thoáng qua vết máu đỏ bừng trên khăn trải giường, cảm thấy vừa lòng rời giường mặc quần áo.

Đã kiểm tra, cũng đã test thử, băng thanh ngọc khiết!

Trên giường, bả vai trắng mịn của Triệu Nhụy lộ ra bên ngoài, nàng ôm chăn khóc thút thít.

“Khóc cái gì, bây giờ còn gì để khóc.”

Lời của Lý Thần khiến Triệu Nhụy cảm thấy xấu hổ, buồn bực; ánh mắt nàng nhìn về phía Lý Thần ẩn chứa một chút lạnh lẽo.

“Bổn cung rất thích ánh mắt của ngươi.”

Lý Thần giơ tay vuốt ve gương mặt mềm mại của Triệu Nhụy, ngón tay chậm rãi lướt qua môi, hắn khẽ cười nói: “Cứ như vậy đi, ngươi càng căm hận bổn cung, bổn cung càng vui mừng.”

Vừa nói xong, hắn cũng không thèm để ý chút hận thù của Triệu Nhụy, vội vàng bước chân đi ra ngoài tẩm cung.

Vừa mới mở cửa ra, Lý Thần đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng xe ngựa vang lên.

Một đội Vũ Lâm vệ uy phong lẫm liệt ghìm ngựa ở trước cửa tẩm cung, đám người nhìn Lý Thần bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, trong đó có một người thủ lĩnh nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận, giống như hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Lý Thần.

Sau đó đội Vũ Lâm vệ tách ra hai bên trái phải, để lộ ra một cỗ kiệu xa hoa lộng lẫy, đỉnh kiệu tạc hình phượng hoàng đại biểu cho bậc mẫu nghi thiên hạ.

m thanh chói tai của thái giám vang lên vọng khắp Đông Cung.

“Hoàng Hậu nương nương giá lâm!”

“Hoàng Hậu nương nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Toàn bộ người trước tiền điện đều quỳ xuống.

Bên trong kiệu, một đôi bàn tay vén rèm lên, một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp mặc phượng bào, phong thái mẫu nghi thiên hạ dẫm lên lưng thái giám bước xuống.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

Lý Thần nhìn thấy Hoàng Hậu Triệu Thanh Lan có khí chất thiên hạ vô song, dung mạo tuyệt trần thì giơ tay hành lễ nói.

“Ngươi còn biết bổn cung là mẫu hậu của ngươi?”

Triệu Thanh Lan trừng mắt phượng nhìn Lý Thần, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước vào trong điện.

Theo sau nàng ta là tên thị vệ Vũ Lâm vệ đang dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lý Thần.

“Đứng lại.”

Lý Thần thờ ơ mở miệng, hắn nhìn chằm chằm tên thị vệ kia, lạnh lùng nói: “Đông Cung là chỗ ở của bổn cung, cũng không khác cấm cung là bao, ngươi mà một tên thị vệ nho nhỏ cũng dám vào trong điện? Chán sống à?”

Trần Trí bị ngăn lại nghe thấy thế thì đỏ bừng mặt, xấu hổ bực bội nói: “Bổn tướng là chỉ huy sứ của thị vệ đại nội, phụ trách bảo vệ an toàn cho Hoàng Hậu nương nương…”

“Chỉ huy sứ của thị vệ đại nội? Cũng chỉ là một con chó trông cửa cấp cao mà thôi, chung quy lại vẫn là chó.”

Trần Trí nghe thế thì giận tím mặt, hắn ta dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm Lý Thần, tay đã đặt lên chuôi đao nơi eo.

Ánh mắt của Lý Thần bình thản tới dọa người, hắn lạnh lùng nói: “Thiên hạ này là của Lý gia ta, là phụ hoàng ta, bổn cung là Thái Tử, là trữ quân tương lai, ngươi chỉ là một con chó trông cửa mà hoàng thất nuôi dưỡng, cũng dám nhe răng với chủ nhân?”

Lý Thần cười lạnh nói: “Ngươi dám động đao? Bổn cung cam đoan, đao này của ngươi cho dù chỉ rút ra một phân cũng là mắc vào tội ám sát Thái Tử, tội ngang mưu phản, ngươi rút ra cho bổn cung xem thử?”
Chương 2 Thái Tử, ngươi làm càn

Chương 2: Thái Tử, ngươi làm càn

Trần Trí nghiến chặt răng, lửa giận ngập trời, ngay cả thân thể cũng hơi phát run, bàn tay nắm chặt chuôi đao nổi lên gân xanh, rất rõ ràng đang rơi vào trong cảm giác cực kỳ phẫn nộ.

“Không dám? Không dám thì cút xuống! Lui về phía sau năm bước cho bổn cung, lui ra khỏi bậc thang, nếu như dám bước lên bậc thang, giết không tha!”

Lý Thần nhìn gương mặt đen nhánh của Trần Trí đang cắn răng chịu nhục chậm rãi lui về phía sau, mãi cho tới khi xuống dưới bậc thang mới dừng lại thì cười lạnh một tiếng, quay đầu đi vào trong điện.

Trần Trí nhìn chằm chằm bóng dáng của Lý Thần, cơn tức giận cùng lửa giận nơi lồng ngực ép cho hắn ta sắp nổ tung.

“Lý Thần, ngươi chờ đó cho ta, đợi mưu kế của Đại nhân và Hoàng hậu đạt thành, ta muốn khiến ngươi chết không chỗ chôn!”

Quay lại trong điện, Lý Thần nhìn thấy Hoàng hậu Triệu Thanh Lan đang dịu dàng an ủi Triệu Nhụy đang khóc thút thít trên giường.

Tuy Triệu Thanh Lan không hiểu chuyện phong tình, nhưng vừa thấy bộ dạng lúc này của Triệu Nhụy, lại còn vết máu đỏ đã khô trên giường cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Thân là nữ tử, nàng ta cũng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

“Thái tử, ngươi làm càn!”

Nhìn thấy Lý Thần bước vào, Triệu Thanh Lan mở miệng quát lớn.

Lý Thần cười nhạt, nhìn Triệu Thanh Lan bằng ánh mắt nghiền ngẫm nói: “Hoàng hậu nương nương, nhi thần làm càn cái gì?”

Không biết vì sao, Triệu Thanh Lan cảm thấy ánh mắt Lý Thần nhìn mình đầy sự xâm chiếm, hoàn toàn không giống bộ dạng vâng vâng dạ dạ nhát gan sợ phiền phức ngày xưa.

“Ngươi đối xử với Nhụy nhi như thế, còn muốn cãi sao?” Triệu Thanh Lan phẫn nộ nói.

“Hoàng hậu nương nương, Triệu Nhụy là Thái Tử phi, bổn cung là Thái tử, nàng là nương tử của bổn cung, bổn cung ân ái giao hoan với nàng, chính là chuyện cực kỳ bình thường, cái gì gọi là cái, cái gì gọi là làm càn?”

Lý Thần cười khẽ một tiếng, cất bước đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống hai nữ nhân một ngồi một nằm trên giường.

Dưới ánh nến mờ nhạt, dung mạo của Triệu Thanh Lan ở trong tẩm điện này trở nên cực kỳ diễm lệ.

Khí chất mẫu nghi thiên hạ kia chính là thứ độc nhất vô nhị, không thể nào khiến người ta bỏ qua được.

Hơi thở dần trở nên nặng nề, Lý Thần khẽ cười một tiếng, cúi người nói: “Phụ hoàng lập nương nương làm Hoàng Hậu, nhưng bổn cung biết, chuyện này chỉ là giao dịch chính trị mà thôi, phụ hoàng tuổi cao, không thể nắm giữ hết triều chính, vì muốn ổn định triều đình cho nên mới phong phụ thân Triệu Huyền Cơ của ngươi làm quốc trượng, mà Hoàng Hậu nương nương tới giờ vẫn còn xử nữ, nhi thần nói đúng chứ?”

Lời nói táo bạo của Lý Thần khiến Triệu Thanh Lan trợn trừng mắt.

Nàng nhìn Lý Thần bằng ánh mắt kinh ngạc, giống như lần đầu quen biết hắn.

“Ngươi, Ngươi là đồ bất hiếu, sao có thể nói ra những tù ngữ ô uế như thế?”

Nỗi khiếp sợ hóa thành tức giận, Triệu Thanh Lan giơ tay phải muốn tát Lý Thần.

Lý Thần chỉ lạnh lùng cười, nâng tay lập tức túm được cổ tay Triệu Thanh Lan.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt mềm mại nơi cổ tay của Hoàng hậu, lại nhẹ giọng nói: “Sao Hoàng hậu nương nương lại thẹn quá hóa giận như vậy, bị nhi thần nói trúng chỗ đau à?”

Triệu Thanh Lan kêu lên, vừa thẹn vừa giận, há miệng muốn quát lớn.

“Hoàng hậu nương nương.”

Gương mặt Lý Thần vô cùng bình tĩnh, hắn nhanh chóng nói: “Bên ngoài có Trần Trí và đám chó săn của Triệu gia các ngươi, Hoàng hậu nương nương muốn bọn họ thấy hình ảnh này sao?”

Còn chưa nói xong, Lý Thần đã kéo ôm Triệu Thanh Lan vào trong lòng ngực.

Hơi thở nam tử bao quanh nàng, Triệu Thanh Lan chưa bao giờ trải qua chuyện này cho nên bị hành vi bỉ ổi của Lý Thần dọa sợ tới mức tay chân luống cuống.

“Này, chuyện này là chuyện khi quân phạm thượng, ngươi điên rồi sao?” Triệu Thanh Lan cắn răng nói.

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

Lý Thần khẽ ngửi lọn tóc đang rủ xuống của Hoàng hậu, lẩm bẩm nói: “Hoàng hậu có muốn đi chết với bổn cung không?”

Nàng bất giác lui về phía sau muốn trốn thoát, nhưng vòng eo mềm mại lại bị Lý Thần siết chặt.

“Tất cả mọi người bao gồm cả Triệu Huyền Cơ đều đang chờ phụ hoàng băng hà, một khi phụ hoàng băng hà các ngươi sẽ đoạt quyền soát vị, phế đi bổn cung, tự mình nâng đỡ con rối thượng vị.”

“Nhưng nếu giữa lúc này truyền ra tin tức Hoàng hậu và bổn cung dâm loạn cung đình, vậy ván cờ mà Triệu gia trăm phương ngàn kế phí đi vài chục năm bày ra sẽ hoàn toàn bị hủy, đến lúc đó người khắp thiên hạ đều sẽ đuổi giết tận Triệu gia.”

Lý Thần cười ngâm nói: “Hoàng hậu, bây giờ ngươi muốn kêu lên, hay là để bổn cung kêu lên giúp?”

Trong mắt Triệu Thanh Lan lóe lên sự hoảng sợ.

Lời này của Lý Thần như bóp chặt vào yết hầu của Triệu gia.

Nàng không ngờ tới, Thái tử phế vật ngày thường lại có mưu trí như vậy.

Mà lúc này, bàn tay của Lý Thần đã lần mò bên hông Triệu Thanh Lan.

Triệu Thanh Lan không biết nên làm thế nào mới được.

Nàng không thể nào ngờ được, bản thân muốn tới cứu Triệu Nhụy, nhưng không ngờ chính mình cũng rơi vào kết cục y như vậy.

Nhìn Triệu Nhụy nằm ngây người trên giường, lửa nóng trong người Lý Thần gần như thiêu đốt toàn thân.

“Không bằng tối nay hai người các người cùng bổn cung hưởng khoái lạc.”

Lời vừa dứt sắc mặt Triệu Nhụy và Triệu Thanh Lan lập tức thay đổi.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng động ồn ào, ngay sau đó là giọng gấp gáp của thái giám.

“Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng nôn ra máu, tình thế nguy cấp, hai người hãy mau hồi cung!”

m thanh ngoài điện truyền tới lập tức khiến bầu không khí trong tẩm điện thay đổi.

Cũng không biết Triệu Thanh Lan lấy đâu ra sức lực, đẩy Lý Thần ra, thở phì phò từng hơi.

“Chuyện tối nay, bổn cung không so đo với ngươi, nhưng tuyệt đối không có lần sau, nếu ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vậy bổn cung tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Sau khi nói xong những lời này, Triệu Thanh Lan chuẩn bị chạy trối chết.

“Hoàng hậu.”

Lý Thần gọi Triệu Thanh Lan lại: “Quần áo lộn xộn.”

Triệu Thanh Lan vừa cúi đầu lập tức nhìn thấy quần áo mình lộn xộn, còn lộ ra một phần da thịt, nàng cực kỳ xấu hổ vội vàng sửa sang lại quần áo cho tốt, sau đó mới lạnh mặt rời đi.

“Ngươi ở đây ngoan ngoãn chờ bổn cung trở về.”

Lý Thần nói với Triệu Nhụy đang ngây người hoảng sợ ở một bên, sau đó xoay người đi.

Đợi tới khi ra khỏi tẩm cung, Triệu Thanh Lan đã khôi phục thân phận và khí độ nên có của bậc mẫu nghi thiên hạ.

“Hồi cung.”

Nàng lạnh lùng phun ra hai chữ, thị vệ và cung nữ xung quanh quỳ đầy đất, Triệu Thanh Lan bước nhanh tới bên cạnh kiệu, một tiểu thái giám lập tức quỳ bò trên mặt đất để cho Triệu Thanh Lan dẫm lên rồi bước lên kiệu.

Đợi tới khi Triệu Thanh Lan lên kiệu xong, tiểu thái giám vừa muốn đứng dậy lại bị một chân nặng nề đè quỳ xuống.

“To gan! Sao ngươi dám ngồi lên kiệu của Hoàng hậu!”

Trần Trí đang nhìn chằm chằm Lý Thần giống như túm được nhược điểm gì đó, lập tức quát to.

Lý Thần dẫm một chân lên kiệu, một chân đạp lên lưng của tiểu thái giám, quay đầu lạnh lùng nhìn Trần Trí, nói: “Bệnh tình phụ hoàng đang lâm nguy, bổn cung phải lập tức đi theo Hoàng hậu diện thánh, nếu chậm trễ, ngươi có mấy cái đầu để chém?”

Bên trong kiệu truyền tới giọng nói không kiên nhẫn của Triệu Thanh Lan.

“Về cung rồi nói sau, không thể làm hỏng chuyện được.”

Lửa giận của Trần Trí nghẹn ứ ở miệng nói không nên lời, nghẹn tới mức hắn suýt chút đã nội thương hộc máu.

Mà lúc này Lý Thần đã chui vào trong kiệu.

Trần Trí cắt chặt răng, ánh mắt tràn đầy lửa giận và hận ý như muốn tràn ra ngoài, cuối cùng, hắn nghiến răng phun ra mấy chữ: “Khởi giá, hồi cung!”

Bên trong kiệu rộng lớn, Hoàng hậu dựa vào cửa sổ, đừng nói là hai người ngồi, cho dù có thêm vài người cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Lý Thần lại cố tình ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Lan.

“Ban nãy cảm tạ Hoàng hậu đã giải vây.” Lý Thần cười tủm tỉm nói.

Triệu Thanh Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Thần, nói: “Bổn cung không phải vì ngươi, ngươi đừng có tự mình đa tình, bổn cung chỉ sợ làm trễ đại sự.”

“Biết biết.”

Giọng điệu của Lý Thần giống như dỗ dành con nít, hắn giơ tay cực kỳ tự nhiên ôm lấy eo Triệu Thanh Lan.

Triệu Thanh Lan như bị điện giật, nàng không thể tin được bên trong kiệu phượng, bên ngoài còn có nhiều Vũ Lâm vệ và cung nữ như vậy mà Lý Thần vẫn còn dám làm càn như thế.

“Ngươi làm càn!”

Triệu Thanh Lan giận tới nóng nảy, mở miệng quát lớn.

“Bổn cung có làm càn hay không, Hoàng hậu còn không biết à?”

Lý Thần ghé sát vào tai Triệu Thanh Lan, nhẹ giọng nói.

Cảm giác được hơi thở ấm áp từ miệng Lý Thần, Triệu Thanh Lan cả người không được tự nhiên, đứng dậy muốn rời ra Lý Thần một chút.

Nhưng vừa đứng dậy lại tạo cơ hội cho Lý Thần kéo nàng vào trong lồng ngực của hắn.

“A!”

Triệu Thanh Lan kêu khẽ.
Chương 3 Hoàng đế Đại Tần

Chương 3: Hoàng đế Đại Tần

Tiếng than nhẹ lập tức khiến Trần Trí bên ngoài cảnh giác.

“Hoàng hậu nương nương, chuyện gì vậy?”

Triệu Thanh Lan nhìn Lý Thần đang cười tủm tỉm nhìn mình, bộ dạng không hề sợ hãi, nàng hận tới nghiến răng, trút hết toàn bộ oán khí lên người Trần Trí.

“Không phải chuyện của ngươi, đừng có hỏi linh tinh.”

Trần Trí bị mắng càng cảm thấy nhục nhã.

Lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, hắn ta quay đầu mắng thái giám đang đánh xe: “Đánh kiệu nhẹ nhàng thôi, nếu còn xóc nảy khiến Hoàng hậu nương nương giật mình ta xẻo thịt ngươi!”

Bên trong kiệu, kiệu hơi rung rung giống như nhà tù, khiến Triệu Thanh Lan muốn chạy cũng chạy không thoát.

Ngồi trên đùi Lý Thần, Triệu Thanh Lan như đứng đống lửa như ngồi đúng than.

Nàng không ngừng muốn đứng dậy, nhưng mỗi một lần muốn làm thế đều sẽ bị Lý Thần mạnh mẽ kéo về.

“Ngươi, ngươi thật sự không sợ bổn cung giết ngươi sao?”

Nhìn Triệu Thanh Lan môi hồng răng trắng trước mặt, Lý Thần cười xấu xa nói: “Hoàng hậu nỡ sao?”

Khi nói chuyện, nhân lúc Triệu Thanh Lan không chú ý, bàn tay to lớn của Lý đặt lên eo Triệu Thanh Lan.

Triệu Thanh Lan trừng mắt.

Nàng không thể nào ngờ được Lý Thần lại gan lớn làm loạn như thế.

Triệu Thanh Lan bất giác giơ tay đè lại bản tay đang tác oai tác quái của Lý Thần, nàng xấu hổ vội la lên: “Dừng tay!”

Lý Thần ghé vào vành tai Triệu Thanh Lan, nhẹ giọng nói: “Ta không động, ngươi cũng đừng nhúc nhích, được không?”

Triệu Thanh Lan ngồi trên đùi Lý Thần xấu hổ và tức giận cực kỳ.

Nàng hiểu ý của Lý Thần, hắn muốn mình chủ động ngồi trong lòng ngực, đổi lại bàn tay kia của hắn sẽ không làm loạn.

Thấy Triệu Thanh Lan nói không nên lời, bàn tay to của Lý Thần lại bắt đầu giở trò.

Triệu Thanh Lan sợ hãi, nàng vội vàng dùng sức đè bàn tay kia lại, tức giận nói: “Bổn cung đồng ý!”

Lý Thần đạt được âm mưu cười khẽ một tiếng, hắn ôm Triệu Thanh Lan nói: “Bây giờ mới ngoan.”

Triệu Thanh Lan vừa giận vừa bực, nàng quay đầu đi không muốn nhìn thấy Lý Thần.

Kiệu phượng đong đữa, chỉ trong thoáng chốc đã tới bên ngoài Càn Thanh cung.

Kiệu vừa dừng lại, Trần Trí lập tức ôm quyền nói: “Hoàng hậu nương nương, tới Càn Thanh cung rồi.”

Rèm kiệu được vén lên, nhưng người ra ngoài đầu tiên lại là Lý Thần.

Trần Trí thấy thế lập tức lạnh mặt, buông tay đứng qua một bên.

“Đi đâu? Lại đây quỳ bò xuống để bổn cung xuống kiệu.” Lý Thần lạnh lùng nói.

Trần Trí sửng sốt, sau đó giận tím mặt.

Hắn ta nghiến chặt răng, nói: “Ti chức có chức trách trong người, không, không tiện lắm!”

Lý Thần cười lạnh nói: “Chức trách? Chức trách của ngươi là nghe theo mệnh lệnh của phụ hoàng và bổn cung, còn không mau lại đây quỳ bò xuống? Làm trễ thời gian bổn cung gặp phụ hoàng, bổn cung sẽ lập tức kéo ngươi lăng trì xử tử.”

Trần Trí nghiến răng ken két, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ Lý Thần đã chết tới ngàn vạn lần.

Đi chầm chậm tới bên cạnh kiệu, Trần Trí chậm rãi cúi người, không đời hắn ta quỳ xong, Lý Thần đã dẫm chân lên lưng hắn.

Trần Trí kêu lên một tiếng, thân thể trùng xuống quỳ bò hẳn xuống.

Hắn ta rũ mắt không để cho Lý Thần nhìn thấy ánh mắt hận đến phát điên của mình, ngón tay Trần Trí ghìm chặt lên viên gạch trên mặt đất, móng tay sắp long cả ra, nhưng dù có đau đớn cỡ nào cũng không thể dập tắt lửa giận trong lòng hắn ta.

Sau khi bước xuống kiệu, Lý Thần nhanh chóng đi tới Càn Thanh cung.

Bên ngoài cung, văn võ quần thần cùng phi tử trong hậu cung đang quỳ rạp xuống, tất cả đang cầu phúc cho hoàng đế.

“Thái Tử điện hạ giá lâm!”

Một giọng nói vang lên khiến văn võ triều thần xoay người, quỳ xuống trước mặt Lý Thần rồi hô: “Thái Tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Trước Càn Thanh cung, trong đêm tối mịt mù, ánh trăng khuất lối.

Một đám người đại diện cho quyền lực tối cao của đế quốc, quỳ xuống ngay trước mặt mình giữa trung tâm chính trị đế quốc, tình huống ấy giống như sóng biển cuồng phong thổi qua bên tai, khiến lồng ngực Lý Thần hưng phấn.

Chỉ là Thái Tử thiên tuế đã làm người kích động như thế, nếu như ngày sau đăng cơ, vạn dân thiên địa quỳ xuống hô vạn tuế, đó là hình ảnh cỡ nào cơ chứ

Lý Thần kiềm chế cảm xúc trong nội tâm, gương mặt hắn bình tĩnh bước nhanh tới cửa điện Càn Thanh cung, giơ tay đẩy cửa bước vào trong điện.

Hắn, sắp gặp mặt người phụ thân trên danh nghĩa, là người thống trị chí cao vô thượng của đế quốc Đại Tần – Hoàng đế Đại Tần, cũng sắp đặt mình trong trung tâm lốc xoáy quyền lực chính trị nguy hiểm nhất đế quốc.

Bên trong Càn Thanh cung, đèn đuốc sáng trưng, tất cả những vị quan Nhất phẩm ở kinh thành đều tụ tập ở đây, còn có cả thân thích hoàng thất.

Nếu nói những người quỳ ở ngoài là những cột trụ của Đại Tần đế quốc vậy thì những người ở nơi này chính là những cột chính chống đỡ cho vạn dặm lãnh thổ của Đại Tần.

Lý Thần nhìn thoáng qua nơi này.

Tể tướng đương triều Triệu Huyền Cơ, trước mắt ông ta là kẻ cầm đầu đám gian thần, đã ở trong triều vài chục năm, nếu dùng từ ăn sâu bén rễ thì vẫn chưa đủ, phải dùng tới một tay che trời.

Phía sau Triệu Huyền Cơ là bốn tên đại học sĩ trong Nội Các, những người cọn lại đều là người đứng đầu các bộ hộ, lễ, binh, hình, công, tức là chức quan tối cao.

Một bên khác là phi tần hậu cung dẫn tứ hoàng tử, lục hoàng tử, bát hoàng tử, cửu hoàng tử và một đám công chúa đi theo một đám thân thích hoàng thất.

Toàn bộ Càn Thanh cung to như thế, đám người quỳ trên mặt đất, ngoại trừ thái y đang bận rộn bên trong bên ngoài, có cung nữ đang bưng nước thuốc, bên ngoài đại điện là một đám Cẩm Y Vệ giống như con rối đang lặng lẽ thủ vệ.

Trong toàn bộ đại nội hoàng cung, ngoại trừ Vũ Lâm vệ đảm nhiệm vị trí tuần tra đêm ở ngoài, những người khác bất kể đem theo binh khí sắc bén gì đều giết không tha, quy tắc này chỉ có một ngoại lệ đó chính là Cẩm Y Vệ Đông Xưởng, cũng là tên đao phủ mà hoàng đế tin tưởng nhất.

Sau lưng Lý Thần là Hoàng Hậu Triệu Thanh Lan bước đi vội vàng tới.

Hai người vừa bước vào, tất cả triều thần, phi tần, hoàng tử công chúa đang đứng chờ đều khom người vấn an.

“Lão thần, thần thiếp, nhi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ.”

Ánh mắt Lý Thần sắc như đao, hắn mím môi không nói một lời, nhanh chóng bước về phía long sàng.

“Thái tử điện hạ chờ đã!”

Một bóng người vọt tới chắn trước người Lý Thần.

“Bây giờ Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, không thể gặp bất kỳ kẻ nào, mong Thái Tử không cần quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi.”

Lý Thần nhíu mày, nhìn thoáng qua lão già tầm năm mươi tuổi nói: “Ngươi là ai?”

“Lão thần là Trần Hoài Chí, là đại học sĩ của Văn Uyên các.”

Giọng nói Trần Hoài Chí lạnh nhạt, không thể đặt Thái Tử vào mắt.

Không chỉ có ông ta, trên dưới triều ai mà không biết đương kim thái tử là kẻ phế vật văn không biết võ không thông.

Bây giờ muốn ngăn cản thì cứ ngăn cản, không chỉ không có người trị tội ông ta mà ngược lại sẽ còn được Tể tướng đại nhân khen.

Lý Thần cười lạnh một tiếng, nhấc chân đá vào bụng Trần Hoài Chí.

Trần Hoài Chí chỉ là một lão già quá tuổi ngũ tuần, sao có thể chịu được một đá của Lý Thân đang tuổi huyết khí phương cương.

Một cú đá này khiến Trần Hoài Chí kêu thảm thiết, quay cuồng trên mặt đất.

“Bây giờ phụ hoàng đang nguy kịch, bổn cung thân là nhi thần, sao lòng có thể không nóng như lửa đốt, lão già ngươi còn dám ngăn bổn cung lại, rốt cuộc là có âm mưu gì? Có tin bây giờ bổn cung sai người chém ngươi cũng không có kẻ nào dám hé răng nửa lời?”

Tiếng mắng chửi tức giận của Lý Thần khiến toàn bộ Càn Thanh cung lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn tên Thái tử phế vật ngày xưa, giống như đây là một người hoàn toàn khác vậy.

Không ai nghĩ tới Thái tử dám đá đại thần trong Nội các ngay trước mặt mọi người.

Cả đời Trần Hoài Chí đọc sách thánh hiền, sao có thể chịu được sự nhục nhã này, ông ta nằm trên mặt đất, chỉ vào Lý Thần giận dữ hét lên: “Ngươi mới chỉ là Thái Tử đã đối xử tàn bạo tới đại thần triều đình như thế, một kẻ phẩm đức bại hoại như vậy sao có thể là trữ quân kế thừa Đại Tần? Lão thần nhất định liều chết khuyên bảo Hoàng Thượng, phế đi vị trí Thái tử của ngươi!”

Lời này vừa nói xong sát khí của Lý Thần lập tức bùng phát.

Hắn nhìn chằm chằm Trần Hoài Chí, lạnh lùng nói: “Lão già, ngươi chờ đấy, đợi chút nữa xem ngươi chết hay là ta bị phế!”

Nói hết câu, hắn lập tức đi tới cạnh long sàng.

Các thái y đang quỳ gối trước long sàng lập tức nghiêng người nhường ra một chỗ.

Lý Thần quỳ xuống, nhìn Hoàng đế Đại Tần nằm trên long sàng gương mặt vảng như nến, hơi thở mong manh, hắn bắt đầu nhập diễn.

Hai mắt hắn đỏ lên, mũi đau xót, Lý Thần nắm lấy cánh tay khô quắt lạnh lẽo của Hoàng đế, nức nở nói: “Phụ hoàng, nhi thần tới rồi.”

Mí mắt của Hoàng đế Đại Tần nằm trên long sàng hơi run run, chậm chạp mở ra.

Đôi mắt vẩn đục kia nhìn thấy người tới là Lý Thần thì hé miệng, dùng giọng nói run rẩy gắng sức nói: “Ngươi đã đến rồi…”

“Trẫm… Bệnh đã nguy kịch, thời gian không nhiều.”

Diễn tới chỗ này, Lý Thần không biết có phải bản thân chịu ảnh hưởng bởi tình cảm của nguyên chủ hay không, hắn chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng dưỡng bệnh cho tốt, ngài là chân long thiên tử, có trời cao phù hộ, nhất định có thể tốt hơn.”

Khóe miệng Hoàng đế Đại Tần run rẩy, giống như muốn nở một nụ cười, ông yếu ớt nói: “Thân thể của Trẫm… Trẫm biết, nhưng hiện tại, Trẫm vẫn phải gắng gượng thêm một chút… Ban nãy ngươi làm, tốt lắm.”

“Bây giờ triều chính gian nan, ngươi, có thể quản được không?’
Chương 4 Trị quốc

Chương 4: Trị quốc

Lòng Lý Thần trầm xuống, hắn biết Hoàng đế đang kiểm tra mình.

Đời trước thể hiện chẳng ra gì cho nên tới cuối đời Hoàng đế Đại Tần cũng không dám giao gánh nặng giang sơn này lên vai hắn.

Giờ phút này, biểu hiện của hắn sẽ quyết định vận mệnh của chính mình.

“Triều chính khó khăn, bên ngoài loạn, bên trong tan.”

Lý Thần tổng hợp ký ức đời trước, kết hợp với tri thức lịch sử mình được học về các triều đại trong lịch sử trước khi xuyên qua, sau đó nói: “Người Hồ xâm lăng, Khuyển Nhung, Nữ Chân, Hung Nô, còn có cả bộ tộc Mông Cổ chạy chốn trên thảo nguyên, tất cả những kẻ đó đều mong Đại Tần ta sụp đổ.”

“Nội tan có Phiên vương hùng bá một vương, phàm là hoàng thân quốc thích được phong hầu đều độc thưởng xuất thuế nơi đất phòng, quyền hành bành chướng, quả thực là vô pháp vô thiên, tông thất tự trang bị binh lính, đúng là họa lớn của giang sơn.”

“Ở địa phương các nơi quan lại tham ô hoành hành, đại thần triều đình kết bè kết cánh vì tranh đoạt quyền lợi không màng an nguy của xã tắc, dục vọng che mờ đôi mắt, đúng là nên giết.”

“Đồng thời thiên tai liên miên, ngàn dặm phương bắc đất đai khô hạn cằng cỗi, phương nam lũ lụt lan tràn, bá tánh đổi con cho nhau ăn, vô số nạn dân bị ép vào rừng làm cướp, tà giáo phản quân các nơi liên tục không dứt, phú hào nơi địa phương ngầm cấu kế với tà giáo, phản quân, âm mưu cướp lấy xã tắc, đúng là nhà không phải nhà, quốc không phải quốc.”

Mỗi một câu của Lý Thần cứ như cầm dao chọc thẳng vào tim.

Trước long sàng chỉ có Hoàng đế Đại Tần và thái giám Tam Bảo của Đông Xưởng, gương mặt thái giám Tam Bảo cực kỳ đặc sắc, lời này bất kể là ai nói cũng lời đại nghịch bất đạo, nhất định sẽ bị kéo ra ngoài chém đầu.

Nhưng Hoàng đế Đại Tần nghe xong trên xương mặt trắng bệch lại ửng hồng.

“Tốt! Rất tốt!”

Đại Tần Hoàng đế vốn đang hấp hối bỗng hô to lên.

Ông nhìn Lý Thần bằng ánh mắt vui mừng nói: “Trẫm biết ngay trẫm không có chọn sai người.”

“Tam Bảo, tuyên chỉ.”

Thái giảm Tam Bảo khom người lạy một cái, sau đó lấy ra một đạo thánh chỉ đã được chuẩn bị sẵn, đối mặt với phi tần hậu cung, quần thần văn võ cao giọng nói: “Tuyên thánh chỉ.”

Người trong phòng vẻ mặt phức tạp, ánh mắt lập lòe, nhưng tất cả đều lấy Triệu Huyền Cơ và Hoàng hậu Triệu Thanh Lan dẫn đầu quỳ xuống tiếp chỉ.

Thái giám Tam Bảo giũ thánh chỉ ra, cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, chiếu rằng: Từ lúc trẫm kế vị định niên hiệu tới nay cũng đã mười chín năm, giang sơn triều chính cùng thâm cung khiến trẫm ngủ không yên, ngày cũng không dám mệt, mà nay sức khỏe xuống dốc, cảm thấy quốc sự đúng là tốn sức, nhưng gia nghiệp tổ tiên để lại, giang sơn xã tắc không thể không có chủ, may có các danh thần cùng với Hoàng Thái tử đã tròn mười lăm, khí chất lan xa, tài năng đức độ, kiêm chức trong ngoài, chiến sự hiểu rõ, có thể gánh vác được giang sơn này trên vai, có thể giúp trẫm nối tiếp cơ đồ của tổ tiên, trẫm quyết tất cả sự vụ to lớn trong ngoài, triều đình trên dưới, quân tình biên cương đều nghe lời của Hoàng Thái tử, khâm thử.”

Một tờ thánh chỉ định Thái Tử Lý Thần kế vị, Hoàng đế Đại Tần đích thân trao binh quyền tối cao vào trong tay Thái tử.

Lý Thần là người thứ nhất dập đầu tạ ơn: “Nhi thần tiếp chỉ, tạ ơn Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Ngay sau đó, bất kể là tình nguyện hay không, văn võ triều thần và phi tử hậu cung, hoàng tử thân thích toàn bộ quỳ xuống tiếp chỉ.

“Chúng thần tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Sau khi Lý Thần nhận thánh chỉ, Hoàng đế Đại Tần càng suy yếu hơn.

Ông nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Trẫm mệt rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, đi ra ngoài hết đi.”

“Nhi thần tuân chỉ.”

Lý Thần hành lễ một cái, sau đó đi cùng chúng thần và phi tần rời khỏi Càn Thanh cung.

Nhưng chỉ có một người là la lên.

Trần Hoài Chí chửi ầm lên nói: “Nhất định là Hoàng thượng bệnh tới mất trí, lại để Thái tử quản lý quốc sự, phẩm tính Thái tử bại hoại như thế sao có thể quản lý được? Lão thần muốn gặp mặt Hoàng thượng, trần thuật lại chỗ không ổn, trăm triệu không thể giang sơn xã tắc bị hủy hoại!”

Triều thần không có ai lên tiếng, tất cả đều nhìn Lý Thần như muốn xem thử phản ứng của hắn.

Lý Thần lẳng lặng nhìn Trần Hoài Chí đang nhảy nhót lung tung, bước tới trước mặt ông ta.

Trần Hoài Chí nhìn gương mặt Lý Thần lạnh lùng, sự tự tin bỗng chốc bay biến, nhưng ngay sau đó ông ta lập tức chắc chắn Lý Thần không có căn cơ trong triều, mà bản thân lại là phụ tá đắc lực của Triệu Huyền Cơ, cho nên Thái tử giám quốc (tạm thời quản lý) cũng không dám đắc tội chính mình.

Nghĩ nhưu thế, Trần Hoài Chí lập tức đắc ý.

“Phụ hoàng đã mệnh bổn cung giám quốc, trong thánh chỉ cũng viết rõ ràng, đại sự triều chính, bất kể là quân, chính, dân sinh, tất cả mọi chuyện thấy bổn cung như thấy phụ hoàng, ngươi biết chuyện này có nghĩa gì không?” Lý Thần mở miệng nói.

Mí mắt Trần Hoài Chí giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là Hoàng Thượng hoa mắt ù tai, nhất thời bị ngươi lừa gạt, chờ lão thần gặp được Hoàng Thượng, nói rõ sự bất lợi, Hoàng Thượng nhất định sẽ phế ngôi vị Thái tử này của ngươi, chứ đừng mơ tới giám quốc…”

Trần Hoài Chí nói còn chưa xong Lý Thần đột nhiên rút một cây đao từ eo của Cẩm Y Vệ bên cạnh.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong đời này vung đao lên, lưỡi đao nhuốm đầy sát khí, mũi đao lạnh băng xoẹt qua cổ Trần Hoài Chí chỉ để lại một vết rạch đỏ thắm.

Mau, quá mau.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Lý Thần sẽ tự mình giết người, còn lại giết một cách tàn nhẫn quả quyết như vậy.

Trần Hoài Chí trừng lớn mắt, chờ tới lúc ông ta phản ứng lại được thì máu đã trào ra từ cổ.

Trần Hoài Chí che cổ của mình, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Thần như muốn nứt.

Ông ta không nghĩ tới bản thân mình là đại học sĩ Văn Uyên Các, là người trong Nội Cac, là phụ tá giúp Hoàng đế quản lý triều chính, trên dưới triều có ai dám chọc, có ai dám bất kính, cho dù Hoàng đế muốn giết ông ta cũng phải tìm ra một tội danh chính đáng, bằng chứng như núi sau đó trải qua tam tư hội thẩm mới có thể định tội chính mình, thế mà ở đây, ông ta lại bị Lý Thần bỏ qua tất cả mọi chuyện tự mình giết.

Dòng máu ấm nóng bắn lên cửa điện, bắn tới trên mặt và quần áo của Lý Thần, Trần Hoài Chí ngã ngữa ra sau, dưới thân máu chảy thành vũng, mắt thấy là sống không nổi.

Lý Thần chống đao, mũi đao nhẹ nhàng chạm mặt đất, máu tươi chảy dọc theo lưỡi đao xuống tạo thành vũng máu nhỏ trên mặt đất.

“Chuyện này có nghĩa là, lời của bổn cung là thiên mệnh, muốn giết ngươi chỉ là chuyện như trở bàn tay.”

Máu trên thân đao và trên người khiến hắn đang khoác phục sức Thái Tử trong bóng đêm như ma như thần.

Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua đám người, đối diện với ánh mắt Triệu Huyền Cơ, Lý Thần chậm rãi nói: “Triệu thủ phụ, ngươi cảm thấy người này có nên giết hay không?”

Triệu Huyền Cơ nhìn trên mặt Lý Thần tuấn tú trẻ tuổi còn dính vết máu, môi run lên, trầm giọng nói: “Người này dĩ hạ phạm thượng, không biết tôn ti, lại nghi ngờ thánh chỉ của Hoàng Thượng, xúc phạm Thái Tử, tội này đương nhiên là phải giết.”

Đây là người của Nội Các, Triệu Huyền Cơ là thủ phủ mà Trần Hoài Chí là đại học sĩ của Văn Uyên các đương nhiên ông ta phụ tá đắc lực của Triệu Huyền Cơ, nhưng vào trong buổi tối lạnh lẽo nhưng đầy sát khí này, lại bị Lý Thần mới làm giám quốc ước chừng một khắc giết chết.

Đối mặt với cục diện biến chuyển mạnh mẽ này, Triệu Huyền Cơ chọn tạm thời nhân nhượng.

Lý Thần lạnh lùng cười nói: “Rất tốt, lão thất phu này sớm muộn gì bổn cung cũng sẽ giết.”

Nói xong, ánh mắt Lý Thần đảo qua quần thần.

Đám thần tử khác bị ánh mắt Lý Thần đảo qua chỉ cảm thấy cổ lạnh người lạnh, giống như Thái tử giám quốc đang suy nghĩ xem tiếp theo lên lấy đầu ai.

“Lão thần, cáo lui.”

Triệu Huyền Cơ chắp tay, dẫn theo quần thần rời khỏi Càn Thanh cung.

Triệu Thanh Lan nhìn Lý Thần bằng ánh mắt phức tạp, sau đó dẫn theo phi tần và hoàng tử rời đi.

Bên ngoài Càn Thanh cung nhanh trong trở nên hiu quạnh.

“Thái Tử điện hạ, ngài hãy lau vết máu trên người đi.”

Thái giám Tam Bảo đã đi tới bên cạnh Lý Thần lúc nào, cung kính dâng lên một mảnh khăn tay nói.

Nhìn thấy thái giám Tam Bảo tản ra một loại hơi thở âm nhu, Lý Thần nhận lấy mảnh khăn kia lau vết máu đọng lại trên mặt, lạnh nhạt nói: “Làm phiền Đông Xưởng công công sai người kéo thi thể lão thất phu này ra ngoài cho chó ăn.”

Chẳng những muốn giết người, ngay cả thi thể cũng phải cho chó ăn.

Thái Tử này, đủ tàn nhẫn!

Thái giám Tam Bảo cung kính nói: “Vâng, nô tài tuân mệnh.”

Mũi đao dính vết máu gõ vào gạch vang lên âm thanh thanh thúy, Lý Thần nói: “Triều trên dưới không có ai phục bổn cung làm giám quốc, xưởng công định thế nào?”

Thái giám Tam Bảo cụp mi rũ mắt nói: “Nô tài là người không có gốc rễ, bất nam bất nữ không âm không dương, tất cả mọi thứ của nô tài là của hoàng gia, hoàng gia sai nô tài làm gì nô tài sẽ làm cái đó.”
Chương 5 Điện hạ, tha cho thần thiếp đi

Chương 5: Điện hạ, tha cho thần thiếp đi

Lý Thần nở nụ cười vui sướng.

Đông Xưởng nổi tiếng khắp thiên hạ không ai không sợ hãi, chỉ có mình hoàng gia là không sợ bởi vì quyền hành của bọn họ đều là do Hoàng đế ban, cũng là chó săn trung thành nhất trong tay hoàng đế.

Làm xưởng công của Đông Xưởng khiến trong triều e sợ lại là kẻ đầu tiên đồng ý làm việc cho mình.

Trợ lực này, sau này ắt sẽ thành một phần lực lượng không nhỏ của mình.

“Rất tốt.”

Lý Thần ném cây đao trong tay tới trước mặt thái giám Tam Bảo, nói: “Phụ hoàng từng cho ngươi một cây đao, nhưng bây giờ cây đao kia đã rỉ sắt, vậy bổn cung lại cho ngươi cây đao này, ngươi có cần không?”

Thái giám Tam Bảo cung kính quỳ xuống, nhặt cây đao dưới đất lên, siết chặt tay rồi nói: “Lúc Hoàng thượng giao thánh chỉ cho nô tài đã từng nói, từ nay về sau, nô tài chính là đao trong tay của điện hạ.”

Sau đó lại liếc mắt nhìn cửa điện Càn Thanh cung đang khép chặt một cái, Hoàng đế đang hấp hối trên long sàng kia, đã sớm có an bài.

“Trong số tất cả hoàng tử, cửu hoàng tử tuổi nhỏ nhất, ngăm ngoái Hoàng Hậu đã cầu xin phụ hoàng để được tự mình nuôi dạy cửu hoàng tử, còn mời quốc trượng tự mình dạy dỗ, bổn cung phải biết nhất cử nhất động hằng ngày của cửu hoàng tử.”

Tuy bây giờ hắn là giám quốc, nhưng suy cho cùng vẫn là Thái Tử, hoàng đế Đại Hành chưa băng hà, thì hắn không thể đăng cơ, như vậy ngôi vị hoàng đế vẫn còn có thể thay đổi, hắn tin bất kể là các hoàng đệ của mình hay là các đại thần trong triều, thậm chí là đám thân vương kia, vẫn có người mơ ước ngôi vị hoàng đế ấy.

Cuộc chiến hoàng quyền này, mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Thái giám Tam Bảo cung kính nói: “Hằng ngày nô tài sẽ đưa tất cả những chuyện điện hạ muốn biết tới Đông Cung.”

Lý Thần liếc mắt nhìn thái giám Tam Bảo một cái, sau đó xua tay nói: “Khởi giá, về Đông Cung.”

Sau khi trở lại Đông Cung, Lý Thần vốn định đổi một bộ quần áo khác, nhưng nghĩ tới Triệu Nhụy quyến rũ động lòng người chỉ cảm thấy trong lòng kích động không thôi.

Tranh đấu ở Càn Thanh cung ban nãy khiến nhiệt huyết của hắn sôi trào, bây giờ phải phát tiết ngay.

Vì thế hắn chuyển bước, đi thẳng tới tẩm điện.

Nhưng Lý Thần vừa mới đi qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy trước cửa tẩm điện của Triệu Nhụy là Trần Trí.

Trần Trí không hay biết Lý Thần đã đến cho nên bày ra vẻ mặt đau lòng và nôn nóng nói với Triệu Nhụy bên trong: “Nhụy nhi, có phải cẩu Thái Tử kia làm gì với nàng rồi không? Nàng để ta vào nhìn một cái, ta chỉ nhìn nàng một cái mà thôi! Nàng yên tâm, sớm hay muộn ta cũng sẽ giết cẩu Thái Tử kia, báo thù cho nàng!”

“To gan!”

Trong cung điện truyền tới tiếng quát lớn của Triệu Nhụy.

“Ta là tần thiếp của Thái Tử, dựa theo tôn ti ngươi phải gọi ta một tiếng Thái Tử phi, ai cho phép ngươi gọi tên nhũ danh của ta?”

Gương mặt Trần Trí đứng ở cửa tẩm điện hết hết xanh lại trắng.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ta gọi nàng một tiếng Thái tử phi, Thái tử phi, sau khi nàng vào Đông Cung sao lại thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ nàng đã quên lúc trước là ta chăm sóc nàng sao?”

Triệu Nhụy phẫn nộ nói: “Nói hươu nói vượn, lúc ấy ta còn ở phủ của quốc công, lúc nào tới lượt ngươi chăm sóc, lúc đấy ta chỉ tưởng ngươi giống ta, xem ngươi như bà con xa thân thích của quốc công cho nên nói nhiều hơn vài câu mà thôi, ngoại trừ chuyện này đâu còn gì khác, ngươi đừng có ngậm máu phun người.”

Gương mặt Trần Trí vì kích động mà trở nên vặn vẹo, hắn gầm nhẹ nói: “Không phải, nàng vẫn luôn biết ta thích ngươi, ta đã thích rất lâu! Nhụy nhi, nàng nói cho ta biết, phải là tên cẩu Thái tử kia uy hiếp nàng không? Có phải hôm nay hắn mạnh mẽ lăng nhục nàng không? Chỉ cần nàng nói phải, bất kể thế nào, ta nhất định sẽ lấy đầu tên Thái tử kia báo thù cho nàng!”

“Cút!”

Triệu Nhụy giận tím mặt, giọng nói cao hơn rất nhiều, còn ném một ấm trà ra ngoài, “choang” một tiễng vỡ tung bên cạnh chân Trần Trí.

“Chuyện của ta, không liên quan tới ngươi, sau này đừng có tới tìm ta, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình!”

Trần Trí nhìn ấm trà vỡ vụn dưới chân, chỉ cảm thấy trái tim của mình cũng nát bấy.

Tấm lòng thành của mình lại bị Triệu Nhụy đạp xuống dưới chân.

Loại cảm giác này khiến hắn ta hận tới phát cuồn.

Hắn ta quy hết chuyện này qua cho Lý Thần, hai mắt hắn ta đỏ bừng, gầm nhe nói: “Bất kể là nàng nói thế nào, ta biết tất cả là vì cẩu Thái tử cho nên nàng mới biến thành thế này, nàng chờ, chờ ta báo thù!”

Lời vừa nói xong, Trần Trí đột nhiên phát hiện trong đám vụn sứ của ấm trà xuất hiện một đôi ủng được thêu tơ vàng tinh xảo.

Lòng hắn ta trầm xuống, Trần Trí chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hắn ta bất giác thuận theo đôi ủng nhìn lên trên, mãi cho tới khi dừng tại gương mặt không chút cảm xúc của Lý Thần.

“Ngươi nói bổn cung là cẩu Thái Tử, còn muốn lấy đầu bổn cung?”

Gương mặt Lý Thần thờ ơ, khóe miệng cong lên nửa cười nửa không nhìn Trần Trí.

Trần Trí hít sâu một hơi, gian nan nói: “Ti chức... Ti chức…”

“Người đâu.”

Lý Thần lười nghe Trần Trí giải thích.

Bất kể hắn ta nói gì, từ lúc Lý Thần phát hiện hắn ta đứng trước cửa tẩm cung của Triệu Nhụy, mọi chuyện đã được định sẵn rồi.

Hai gã thị vệ mặc y phục thêu hai cánh chim nhạn đi từ phía sau Lý Thần ra.

Nhìn thấy quần áo hai gã thị vệ này, Trần Trí trừng mắt không giám tin.

“Cẩm, Cẩm Y Vệ Đông Xưởng!”

Cẩm Y Vệ của Đông Xưởng chỉ nghe theo lệnh hoàng đế.

Lúc trước Lý Thần và Hoàng hậu cùng nhau tới Càn Thanh cung, Trần Trí không có tư cách đi vào đó cho nên không biết trong thời gian một canh giờ, trong Càn Thanh cung, thậm chí là khắp cả đế quốc Đại Tần đã sảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Gương mặt Trần Trí biến sắc, hắn ta biết rõ một khi bản thân rơi vào trong tay Đông Xưởng thì đúng là vạn kiếp bất phục.

“Ta là họ hàng xa của quốc công Triệu đại nhân, cũng là thống lĩnh thị vệ trong cung của Hoàng Hậu nương nương, ngươi không thể giao ta cho Đông Xưởng!” Trần Trí hét lớn.

“Giao cho Đông Xưởng? Ngươi suy nghĩ nhiều.”

Lý Thần cười lạnh một tiếng nói: “Lôi thứ nhục mạ bổn cung này ra trước tiền điện, phạt một trăm trượng.”

Nghe thấy mệnh lệnh này, Trần Trí hoảng sợ muốn chết.

Phạt một trăm trượng, tuy không kinh sợ như muốn chém đầu, nhưng trong các loại hình phạt ở Đại Tần, loại trượng gỗ này đánh vào người phạm nhân bị cột vào ghế, bên ngoài trượng có một lớp đinh mỏng, hơn nửa người hành hình phải dùng hết sức mà đập.

Phạt trượng kiểu này, chỉ cần đánh mười trượng đã có thể đánh một người bình thường trở thành phế nhân.

Một trăm trượng, đủ để đánh nửa người dưới của Trần Trí thành thịt nát.

“Lý Thần! Ngươi dám đánh chết ta? Hoàng hậu và Triệu đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Hai gã thị vệ Đông Xưởng áp giải Trần Trí, hắn ta không ngừng giãy giụa nổi giận mắng.

“Triệu đại nhân trong miệng của ngươi cũng chỉ là thần tử của hoàng gia, bổn cung đại biểu cho hoàng gia, mặc dù đánh chết ngươi thì sao, Triệu Huyền Cơ có thể làm gì?”

Lý Thần cười lạnh, xua tay nói: “Kéo xuống đi, đánh cẩn thận, đánh có lực, nếu chưa đủ một trăm trượng mà người đã chết, vậy số còn lại để các ngươi chịu thay hắn.”

Lời của Lý Thần khiến ánh mắt hai gã thị vệ hành hình lạnh lùng, bọn họ che miệng Trần Trí lại, sau đó kéo hắn ta tới mảnh đất trống trước tiền điện, tên thị vệ che miệng hắn ta cười lạnh nói: “Xin lỗi, mệnh lệnh của Thái Tử điện hạ, ti chức không dám ngỗ nghịch, đành phải khiến ngươi từ từ hưởng thụ một trăm trượng.”

Bên ngoài truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Trần Trí, Lý Thần đã đi vào bên trong điện.

Triệu Nhụy nghe thấy cuộc đối thoại ban nãy cho nên cũng biết chuyện đang xảy ra.

Từng tiếng kêu thảm thiết của Trần Trí khiến gương mặt Triệu Nhụy trắng bệch.

“Sợ?”

Lý Thần giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của Triệu Nhụy.

Triệu Nhụy mấp môi, nỗi sợ hãi khiến nàng bất giác lui về phía sau muốn né tránh bàn tay đầy tính xâm lược của Lý Thần.

Nhưng hành động này của nàng lại khơi dậy hứng thú của Lý Thần.

Hắn giơ tay giữ chặt cổ tay Triệu Nhụy, kéo nhẹ môt cái, cả người Triệu Nhụy đã ngã vào trong lòng ngực Lý Thần.

“A!”

Giữa tiếng kêu hoảng sợ của Triệu Nhụy, bàn tay to của Lý Thần đã đụng vào eo, chậm rãi vuốt ve xuống phía dưới, khẽ cười nói: “Câu trả lời ban nãy của ngươi khiến bổn cung rất hài vong, cho nên bổn cung quyết định nói cho ngươi nghe một tin tức tốt.”

Tâm trí của Triệu Nhụy bây giờ đều đặt ở bàn tay của Lý Thần, nghe vậy liền bất giác hỏi: “Tin tức gì?”

“Ngay ban nãy, phụ hoàng mệnh bổn cung làm Thái Tử giám quốc, bắt đầu từ giờ phút này, bổn cung không phải là tên Thái tử có tiếng không có miếng, mà là thay mặt phụ hoàng sử dụng quyền lực hoàng đế, là trữ quân tương lai.”

“Trần Trí đang kêu thảm thiết bên ngoài chỉ là bắt đầu mà thôi, Triệu Huyền Cơ muốn thay đổi triều đại, vậy thì sớm hay muộn ông ta cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy.”

Ngón tay hắn nâng cằm Triệu Nhụy, khiến nàng đối diện với chính mình: “Thế nào, là tin tức tốt đúng không?”

Gương mặt Triệu Nhụy đầy vẻ kinh ngạc, nhưng không đợi nàng nói chuyện, bàn tay to của Lý Thần đặt sau lưng nàng đã bắt đầu không thành thật.

“Là, là tin tức tốt, điện hạ, đừng mà… Thần thiếp, thần thiếp có hơi sợ.”

“Yên tâm, bổn cung bảo đảm, chỉ ôm một cái, sẽ không làm gì.”

Lý Thần thề bảo đảm, đầu ngón tay khẽ động đã kéo ra áo ngoài của nàng.

“Điện hạ, người nói không làm gì hết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang