Mục lục
Ông bố thiếu soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Cuộc gặp mặt muộn màng

Dưới ánh hoàng hôn nơi biên giới phía Bắc, tiếng súng, tiếng pháo cứ nổ đùng đoàng, màu máu nhuốm đỏ vạn dặm sa mạc.

Hạng Tư Thành khoanh tay nhìn ra chiến trường phía xa xa, lạnh lùng nói: "Tình hình cuộc chiến thế nào rồi?"

"Báo cáo thiếu soái, quân lính phe địch đã tan rã, một trăm ngàn quân đã bị diệt sạch!"

Chiến sĩ mặc quân trang lục quân nghiêm túc báo cáo, đôi mắt nhìn vào bóng lưng của Hạng Tư Thành tràn ngập sự kính sợ.

Lấy hai ngàn đánh trăm ngàn, tiêu diệt tất cả những tên địch dám tới xâm phạm, e rằng chỉ có người đàn ông như chiến thần trước mặt mới có thể làm được chuyện khó khăn đến thế. Anh chính chiến thần của vùng biên giới phía Bắc - Hạng Tư Thành!

"Ngoài ra còn có tám ngàn tù binh trong trận chiến này, xin thiếu soái hãy ra chỉ thị xem phải xử lý như thế nào!"

Đôi mắt của Hạng Tư Thành dần ngưng tụ thành sát ý, dường như sắp lan tỏa ra bên ngoài!

"Bất cứ kẻ nào dám xâm phạm chủ quyền lãnh thổ của chúng ta đều phải lấy máu chuộc tội!"

"Tôi không muốn thấy bất cứ một kẻ địch nào rời khỏi vùng sa mạc này!"

"Giết!"

"Rõ, thiếu soái!", chiến sĩ kia rùng mình, nhận lệnh rồi nhẹ nhàng ra ngoài.

Không ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của Hạng Tư Thành, mới hai mươi anh đã tòng quân, càng đánh càng mạnh, chưa bao giờ biết lùi bước là gì!

Hai mươi tuổi đã được phong làm thiếu soái, chỉ huy ba mươi ngàn binh lính ở vùng biên giới phía Bắc. Kể từ thời khắc được thành lập vào năm năm trước, anh đã khiến kẻ địch phải run sợ, người đời phải kính ngưỡng!

Trong lòng các chiến sĩ ở vùng biên giới phía bắc, Hạng Tư Thành là tín ngưỡng tuyệt đối, là chiến thần bất bại!

Đột nhiên, tai của Hạng Tư Thành hơi giật giật, anh nhìn sang một bên, thấy có một bóng người bước nhanh về phía này.

Người kia cầm một bức ảnh đi tới trước mặt Hạng Tư Thành, làm động tác chào rồi cung kính nói: "Thiếu soái, đây là bức ảnh mà một lính xuất ngũ vô tình chụp được rồi truyền đến tay tôi. Tôi cảm thấy nên để anh xem qua nó!"

Bình thường ngay cả khi đạn pháo cận kề, Hạng Tư Thành cũng chẳng thay đổi sắc mặt, nhưng khi cầm lấy bức ảnh, đôi mắt anh bỗng co rụt lại!

Đây là...!

Trên bức ảnh, một cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi đang nhút nhát ngồi xổm trên mặt đất, mặc một bộ quần áo tuy cũ nhưng sạch sẽ.

Trên khuôn mặt ấy hiện hữu một đôi mắt to trong veo như thủy tinh, mang theo ba phần sinh động, bảy phần đáng yêu.

Điều quan trọng nhất là khuôn mặt mày của cô bé ấy giống Hạng Tư Thành đến bảy phần, y hệt anh lúc còn nhỏ!

"Bức ảnh này được chụp ở đâu?"

Hạng Tư Thành cố gắng kìm nén cơn dậy sóng trong lòng, trầm giọng hỏi.

"Thành phố Thiên Hải!"

"Thiên Hải?"

Đôi mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại, anh trầm giọng nói: "Huyết Y Vệ!"

Mười hai người, mười hai bộ quần áo đỏ như máu, mười hai sát ý xộc lên tận trời lập tức bước vào!

Các chiến sĩ lập tức kinh hãi!

Mười hai Huyết Y, cận vệ của thiếu soái!

Huyết Y được cử ra thì đồng nghĩa với việc máu tươi rải ngàn dặm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn đến mức nào mà thiếu soái phải dùng đến Huyết Y Vệ?!

"Tù Ngưu, chuẩn bị máy bay, lập tức tới Thiên Hải!"

"Tuân lệnh!!"

Tại thành phố Thiên Hải, trong khách sạn năm sao Ôn Tuyền.

"Mẹ! Con xin mọi người! Không thể để Yên Nhi làm con gái nuôi của ông chủ Hoàng được đâu!"

Một cô gái ăn mặc giản dị nhưng sắc nước hương trời ôm chặt một bé gái đang rơm rớm nước mắt, đứng khóc xé ruột xé gan trước cửa khách sạn, đồng thời khổ sở van xin.

"Ai chẳng biết lão già đó có một thằng con trai ngốc nghếch! Cậu ta thích Yên Nhi, nói nhận làm con gái nuôi chỉ là cái cớ che mắt thôi!"

"Mục đích chính là để làm con dâu tương lai cho thằng con trai ngốc của ông ta!"

"Mọi người muốn hủy hoại cuộc đời Yên Nhi hay sao!"

Đối diện với cô gái ấy, một người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy nhưng khuôn mặt thì vô cùng âm trầm đanh giọng nói: "Vân Tịnh Nhã, tất cả cũng là do cái loại hèn hạ như mày tự chuốc lấy thôi!"

"Nếu năm đó mày không lén lút giấu tao ra ngoài chung chạ, còn sinh ra một đứa con hoang như thế này thì tao đã bán mày với một cái giá cao rồi!"

"Lần này bán đứa con hoang ấy cho tổng giám đốc Hoàng chỉ là kiếm chút lãi mà thôi".

Hai mươi năm trước, bà ta vô tình nhìn thấy Vân Tịnh Nhã trong một cô nhi viện. Vân Tịnh Nhã có nhan sắc trời cho, với ánh mắt tinh đời của mình, bà ta lập tức đoán ra được rằng sau khi lớn lên, cô sẽ là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

Là kiều nữ nổi tiếng của Thiên Hải, Vân Tố Chi biết lúc ấy bà ta được bao người đàn ông theo đuổi cũng là bởi vì có một khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng đến khi lớn tuổi nhân sắc phai tàn rồi thì sẽ chẳng còn giá trị gì nữa.

Thế nên bà ta đã quyết định nhận nuôi Vân Tịnh Nhã, cốt yếu là để chuẩn bị cho tương lai của mình sau này.

Sự thực chứng minh Vân Tố Chi không hề nhìn nhầm. Đến tuổi trưởng thành, Vân Tịnh Nhã như một bông sen nở rộ, đơn thuần đáng yêu, ngay khi còn đi học đã lọt top mười người đẹp của thành phố Thiên Hải!

Vì muốn Vân Tịnh Nhã kiếm được một đại gia ngon nghẻ, từ nhỏ bà ta đã cho Vân Tịnh Nhã ăn sung mặc sướng, thậm chí Vân Tố Chi còn bỏ tiền cho cô đi du học, tất cả đều là để dát vàng lên người Vân Tịnh Nhã, sau đó bán cô với một cái giá tốt.

Thế nhưng Vân Tịnh Nhã lại có con ở nước ngoài trong khi chưa kết hôn, còn sinh ra đứa con hoang này!

Lần này, Vân Tố Chi trở thành trò cười của cả Thiên Hải, giấc mộng đầu tư cho Vân Tịnh Nhã để bán giá cao cũng tan thành mây khói!

Nhưng ông trời không chặn đứng con đường phát tài của Vân Tố Chi, ông chủ Hoàng Đào đã vừa mắt đứa con hoang này, trả giá cao để mua về làm con dâu tương lai. Vân Tố Chi vui mừng khôn xiết, đồng ý ngay mà chẳng hề do dự chút nào.

"Tao nói cho mày biết, hôm nay ông chủ Hoàng tổ chức lễ nhận nuôi, tất cả những nhân vật có máu mặt của Thiên Hải đều sẽ tới dự!"

"Được làm con dâu tương lai của giám đốc Hoàng là may mắn của đứa con hoang này đấy!"

"Hôm nay, dù có muốn hay không thì mày cũng phải đồng ý!"

Thấy Vân Tịnh Nhã không biết điều như thế, Vân Tố Chi lập tức nổi nóng, giáng cho cô một cái bạt tai thật mạnh. Bà ta dùng hết sức lực, không nương tay một chút nào!

Vân Tịnh Nhã đáng thương chỉ có thể né tránh theo bản năng, nhưng vì phải bảo vệ đứa trẻ trong lòng nên cô vẫn ăn nguyên cái tát ấy, khóe môi trào ra tơ máu.

"Hu hu hu!"

"Bà ngoại, bà đừng đánh mẹ cháu! Đừng đánh mẹ cháu!"

Thấy Vân Tịnh Nhã bị đánh, Vân Yên Nhi chạy ra khỏi lòng cô, vừa khóc vừa đi tới bên cạnh Vân Tố Chi, túm ống quần bà ta nói một cách đáng thương.

"Bà ngoại, cháu sẽ nghe lời bà! Cháu sẽ nghe lời bà! Bà đừng đánh mẹ cháu nữa!"

"Yên Nhi!"

Vân Tịnh Nhã hô lên rồi định lao tới, nhưng lại bị Vân Tố Chi nhấc chân lên đá văng ra. Bà ta ôm Yên Nhi vào lòng, đôi mắt lạnh lẽo như nước dưới giếng sâu: "Ngoan ngoãn chờ ở đây, dám tới gây rối là tao sẽ đánh gãy chân mày!"

"Mẹ! Con xin mẹ đó!"

"Mẹ trả Yên Nhi lại cho con đi!"

Trong khách sạn Ôn Tuyền, tại sảnh Mẫu Đơn.

Một người đàn ông trung niên khá giả, ăn mặc chỉnh tề, trên người đeo đầy vàng đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ Patek Philippe, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

"Giám đốc Hoàng, giám đốc Hoàng..."

Lúc này, một giọng nói to rõ vọng tới, ông ta nhíu mày nhìn sang. Vân Tố Chi bế Yên Nhi chạy tới, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Bà ta gật đầu cúi chào, cười nịnh nói: "Giám đốc Hoàng, xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của ông".

Hoàng Đào trợn mắt lườm bà ta: "Bà làm cái chó gì thế hả! Để lỡ giờ lành thì cứ liệu hồn!"

Vân Tố Chi rụt cổ lại, khúm núm giải thích: "Con bé lưu luyến mẹ nó, tôi đã xử lý xong rồi, tuyệt đối sẽ không làm lỡ chuyện của ông đâu".

"Vậy là tốt rồi, không còn nhiều thời gian nữa, bắt đầu đi!"

Mới đầu là một bài diễn thuyết dài ngoằng, trong những lời chúc mừng của mọi người, Hoàng Đào lấy một phong lì xì đỏ chót ra, cười tủm tỉm đưa cho Yên Nhi ngay khi Vân Tố Chi đang bế cô bé: "Yên Nhi, đây là lì xì mà bố chuẩn bị cho con, bắt đầu từ giờ khắc này, con chính là con gái của bố, con có đồng ý không?"

Yên Nhi mím môi, đôi mắt nhìn ra lối đi.

Mẹ của cô bé đang ở cuối lối đi ấy.

Bầu không khí trở nên gượng gạo.

Hoàng Đào lập tức sầm mặt xuống. Vân Tố Chi cuống lên, bà ta kề sát vào tai Yên Nhi, lạnh lùng nói: "Yên Nhi, cháu ngoan ngoãn đồng ý đi, nếu không thì mẹ cháu không được yên thân đâu!"

Đôi mắt của Yên Nhi ảm đạm hẳn đi, cô bé ngoan ngoãn nhận lấy lì xì của Hoàng Đào, nhỏ giọng đáp lại: "Cháu đồng..."

"Cô bé không đồng ý!"

Cửa chính bị mở ra cái rầm, một giọng nói khí phách vang vọng khắp nơi!
Chương 2: Để mặc ông hống hách

Trong những ánh mắt vừa ngạc nhiên lại vừa nghi hoặc của mọi người, Hạng Tư Thành sải bước đi về phía Yên Nhi. Khi bọn họ chỉ còn cách nhau khoảng chừng năm mét, Hạng Tư Thành dừng lại. Thời khắc thật sự nhìn thấy cô bé trước mặt, trái tim anh bỗng run lên!

Linh cảm đến từ huyết mạch khiến anh lập tức có thể khẳng định rằng cô bé này chính là con gái của mình!

Đôi mắt của người luôn lạnh lùng kiêu ngạo như anh bỗng trở nên dịu dàng. Anh cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhút nhát kia, như thể muốn hòa tan vào trong mắt mình.

Hứ?

Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên cánh tay của Yên Nhi. Trên khuỷu tay trắng nõn có mấy vết bầm tím, trông vô cùng bắt mắt!

Xoẹt!

Cơn thịnh nộ ngập trời tản ra khắp hội trường, như hơi lạnh đến từ chín tầng địa ngục!

Kẻ nào?!

Kẻ nào dám động vào con gái của thiếu soái này?!

Trong lúc cơn tức của Hạng Tư Thành đang dần bùng lên, Hoàng Đào bỗng đập tay vào vai anh, nói với giọng bất mãn: "Thằng kia, làm gì thế?"

Đôi mắt của Hạng Tư Thành vô cùng lạnh lùng, anh thản nhiên nói: "Tìm con gái!"

Câu nói ấy khiến tất cả mọi người phải giật mình. Hoàng Đào nhìn Vân Yên Nhi, sau đó lại nhìn Hạng Tư Thành, đúng là trông bọn họ khá giống nhau.

Chẳng lẽ đây chính là người đàn ông đã làm Vân Tịnh Nhã mang thai vào năm năm trước?

"Đưa đứa bé cho tôi!"

Giọng nói của Hạng Tư Thành vừa cương quyết lại vừa lạnh lùng.

"Mày nói đưa là tao phải đưa à?"

Hoàng Đào cười khẩy rồi lạnh lùng nhìn anh: "Tao cóc cần biết mày là ai, Yên Nhi sắp trở thành con gái của tao rồi, mày cút đi!"

Đôi mắt của Hạng Tư Thành hơi híp lại. Anh đường đường là thiếu soái, con gái của anh có địa vị cao quý ngang với công chúa, sao có thể để tên mập tởm lợm trước mặt làm bẩn thân phận được?

"Tôi không muốn gây chuyện, đưa đứa bé cho tôi là tôi sẽ đi".

Hạng Tư Thành kìm nén cơn tức. Đây là lần đầu tiên bố con họ gặp nhau, anh không muốn để lại ấn tượng hiếu chiến trong lòng Yên Nhi.

"Ha ha... Thằng nhãi ranh, nể mặt mày mà mày không biết điều thì chịu rồi!"

Trên mặt Hoàng Đào hiện lên nét khinh miệt. Hạng Tư Thành mặc quần áo bộ đội, tuy rằng cũng chỉnh tề đấy, nhưng thời nay, có nhân vật tai to mặt lớn nào mặc loại quần áo rẻ tiền như thế này không?

"Không nhìn lại xem mình là cái thứ gì mà đòi tranh giành con gái với Hoàng Đào này!"

Hoàng Đào ngạo mạn chỉ thẳng vào trán Hạng Tư Thành rồi cười thật to: "Mày đi hỏi thử xem trong cái thành phố Thiên Hải này, có ai dám chống lại tao?"

"Chỉ một câu nói của tao là đủ để cái thằng nhà quê như mày bốc hơi rồi."

"Giết mày dễ như nghiền chết một con kiến hôi vậy."

Sau đó, ông ta đột nhiên vươn bàn tay béo ú ra xoa bóp khuôn mặt mềm mại của Yên Nhi: "Nhìn đi, con bé xinh xắn thế này, nếu không coi trọng cái gen xinh đẹp này của nó thì mày nghĩ một con nhóc quê mùa như nó có tư cách để bước vào nhà họ Hoàng hay sao?"

"Tao thương hại nó, nên mới để nó làm con dâu của nhà họ Hoàng, nối dõi tông đường cho dòng họ nhà tao. Tốt nhất mày hãy cầu nguyện cho cái bụng của con gái mày được việc, sinh ra một thằng bé kháu khỉnh, khi đó tao sẽ bố thí cho nó miếng cơm, nếu không, hôm nay tao đã tốn bao nhiêu thì nó sẽ phải kiếm lại cho tao bấy nhiêu."

"Thế nhưng... Đẹp thế này thì bán vào đâu cũng được cái giá của hoa khôi đấy nhỉ! Ha ha..."

"Chán sống!"

Hơi lạnh tản ra khắp nơi, như làn gió thổi tới từ nơi địa ngục.

Năm năm chưa từng gặp mặt, Hạng Tư Thành mang lòng áy náy vô tận với con gái, rồng có vảy ngược, chạm vào ắt sẽ phải chết!

Hiển nhiên, Vân Yên Nhi chính là vảy ngược của Hạng Tư Thành, không ai có thể đụng vào được!

Đối mặt với khí thế của Hạng Tư Thành, Hoàng Đào hơi tái mặt đi. Nhưng dù sao ông ta cũng là dân anh chị trong vùng, tất nhiên không thể để mất thể diện trước mặt nhiều người như thế được. Ông ta vỗ tay, bảy, tám tên đô con mặc quần áo đen xông tới, hằm hè nhìn Hạng Tư Thành.

Có thêm đám đàn em, Hoàng Đào yên tâm hơn nhiều, ông ta lại bắt đầu vênh váo: "Thằng oắt con! Hôm nay tao vui, nể tình mày là bố ruột của Yên Nhi, chỉ cần mày bò ra khỏi đây thì tao sẽ rộng lượng tha cho cái mạng chó của mày!"

Đôi mắt của Hạng Tư Thành lạnh lùng tột độ: "Miệng ông thật thối!"

"Vả miệng!"

"Tuân lệnh!"

Lúc này, mọi người mới chú ý thấy đằng sau Hạng Tư Thành có một người đàn ông vạm vỡ cao hơn hai mét, đứng sừng sững ở đó như một ngọn núi nhỏ, không nói một câu nào cả.

"Lên cho tao! Chết hay tàn phế gì cũng được!"

Hoàng Đào kiêu căng giơ tay lên chỉ, bảy tên bặm trợn ấy rút dao rút côn ra rồi vây tới. Cánh phụ nữ nhát gan ngồi bên dưới còn nhắm mắt lại. Tuy rằng trông người này rất cường tráng, nhưng bị bảy, tám tên đô con cầm vũ khí vây công thì có thể tưởng tượng ra được kết cục của anh ta rồi đấy.

Rầm rầm rầm!

Những tiếng gào thét lần lượt vang lên, nửa phút sau, cả đám nằm ngổn ngang trên mặt đất, phát ra những tiếng la hét thảm thiết, tuy rằng chưa chết, nhưng cũng tàn phế mất rồi!

Hoàng Đào đờ mặt ra, Tù Ngưu chậm rãi bước về phía ông ta. Ông ta giật thót mình, lùi về phía sau ba bước theo bản năng. Vẻ mặt của ông ta vô cùng khó coi, thế nhưng vẫn huênh hoang nói: "Thằng ranh! Vốn tao còn muốn cho mày một con đường sống, nhưng mày đã muốn chết thì chẳng trách được ai đâu nhé!"

Hoàng Đào chỉ xuống dưới chân: "Dám gây chuyện trong khách sạn Ôn Tuyền mà không hỏi chủ nhân của nơi này là ai!"

Dứt lời, rất nhiều người bên dưới sực nhớ ra rằng khách sạn Ôn Tuyền này là địa bàn của Hoàng Thiên Hổ.

Là bá chủ của cái đất Thiên Hải này, Hoàng Thiên Hổ nổi tiếng với sự tàn nhẫn, chỉ cần là kẻ dám gây chuyện trên địa bàn của ông ta thì đều không có chuyện được rời khỏi đó với cái thân xác lành lặn.

Mà Hoàng Đào thì lại là anh em họ với Hoàng Thiên Hổ.

Không ít người nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt thương hại, chàng trai này sắp gặp xui xẻo rồi.

Hoàng Đào hống hách nhìn anh, chỉ vào Tù Ngưu và nói: "Có một thằng to xác giỏi đánh nhau thì đã sao?”

"Đánh được bảy, tám thằng, nhưng có đánh được bảy mươi, tám mươi thằng không?"

"Tao cho mày một cơ hội nữa, nhân lúc anh tao chưa tới, mau quỳ xuống dập đầu tạ tội với tao, chưa biết chừng tao thấy vui thì sẽ nói đỡ vài câu trước mặt anh Hổ, tha cho cái mạng chó của mày!"

"Hoàng Thiên Hổ?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, Hạng Tư Thành cười lạnh: "Cho dù ông ta đang ở đây, tôi bảo ông ta quỳ thì thách ông ta dám đứng!"

"Anh Hổ tới!"

Một giọng nói vang lên, bất kể thân phận cao thấp thế nào thì tất cả khách khứa đều đứng lên, hơi cúi người về phía cửa. Hoàng Đào nhìn Hạng Tư Thành như đang nói 'mày chết chắc rồi': "Thằng ranh, mày nói câu vừa rồi là đến thần tiên cũng không cứu nổi mày đâu!"
Chương 3: Gặp lại

Hoàng Đào tươi cười chạy ra nghênh đón: "Anh họ, có chút chuyện mà cũng phải kinh động đến anh, chỉ là một thằng ất ơ thôi, anh em em có thể tự mình xử lý, không cần anh phải..."

"Ơ! Anh họ!"

Ai mà biết Hoàng Thiên Hổ lại không thèm đếm xỉa đến Hoàng Đào mà vội vàng lướt qua ông ta, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc. Anh họ trước giờ vẫn luôn rất bình tĩnh, kể cả phải đối mặt với chủ tịch thành phố Thiên Hải, ông ta vẫn kiên định như núi Thái Sơn, nhưng hôm nay ông ta làm sao thế?

Hoàng Thiên Hổ đi tới cạnh Hạng Tư Thành, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, ông ta không khỏi kích động. Ông ta nghiêm người, đang định quỳ một gối xuống thì lại bị một lực lớn kéo tay lại, dù có cố gắng thế nào cũng không thể khuỵu chân xuống.

Giọng nói lạnh lùng của Hạng Tư Thành vang lên: "Ông đã không còn là quân nhân của tôi, cho nên không cần chào tôi".

Trong mắt Hoàng Thiên Hổ lóe lên một tia hoảng sợ, ông ta lập tức cúi đầu: "Một ngày là quân nhân phương Bắc, cả đời là quân nhân của thiếu soái!"

"Hoàng Thiên Hổ, trung úy đã xuất ngũ của trung đoàn bảy, quân đội phía Bắc, kính chào thiếu soái!"

"Tôi đến muộn, để thiếu soái phải chịu uất ức, xin thiếu soái hãy trừng phạt!"

Ai ai cũng vô cùng kinh ngạc, còn Hoàng Đào thì đã chết trân ngay tại chỗ.

Những người ở xa không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, nhưng riêng Hoàng Đào, người chỉ cách có vài bước chân lại có thể nghe rõ từng câu một

Hoàng Thiên Hổ - người anh họ mà ông ta luôn ngẩng đầu kính phục, bá chủ thành phố Thiên Hải, lại tự xưng là cấp dưới của cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt.

Lúc này ông ta vô cùng trống rỗng, trong đầu chỉ toàn một ý nghĩ “xong đời rồi”.

Lần này dẫm phải đinh rồi!

Hạng Tư Thành nhìn Hoàng Đào với ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc: "Tôi nhớ vừa rồi ông nói là sẽ khiến cho tôi phải quỳ xuống cầu xin kia mà?"

Hoàng Thiên Hổ toát mồ hôi lạnh, kinh hãi nhìn Hoàng Đào. Ông ta vội vàng tới đây, vì sợ Hoàng Đào sẽ nói những lời công kích tới thiếu soái, nhưng không ngờ lại chậm một bước. Tên khốn kiếp này, lại dám hạ nhục thiếu soái?

Hoàng Đào chưa kịp lên tiếng, Hoàng Thiên Hổ đã nhào tới đá vào chân ông ta: "Cậu là cái đếch gì chứ!"

"Từ lúc nào mà cậu lại ăn nói hàm hồ như vậy?!"

“Ông đây phải đánh chết cậu, đồ khốn kiếp”.

Hoàng Đào bị đánh tới mức gào khóc thảm thiết, không ngừng kêu la. Hoàng Thiên Hổ túm lấy cổ áo của ông ta lôi tới trước mặt Hạng Tư Thành như một con chó, nghiêm nghị nói: "Mau xin lỗi thiếu soái đi. Nếu thiếu soái có chỗ nào không hài lòng, đích thân tôi sẽ giết chết cậu!”

Hoàng Đào trên người chi chít vết thương quỳ trên mặt đất, lúc này toàn bộ sự kiêu ngạo khi nãy đều biến mất, ông ta ngẩng đầu nhìn Hạng Tư Thành lắp bắp nói: "Xin... Xin lỗi!"

"Là tôi có mắt như mù, mong anh rộng lòng bỏ qua cho tôi lần này".

Lúc này, cả người Hoàng Đào run lẩy bẩy, thấp thỏm không yên.

"Thiếu soái, anh thấy thế nào?"

Hoàng Thiên Hổ cúi thấp người, kính cẩn nói.

"Tù Ngưu!"

Hạng Tư Thành lạnh lùng nói.

"Rõ!”

Tù Ngưu nhấc Hoàng Đào lên, một người nặng hơn 100 kg như ông ta khi vào tay Tù Ngưu lại giống như một con gà con, sau đó anh ta mở bàn tay to như cái quạt Hương Bồ của mình ra tát mạnh vào hai bên má Hoàng Đào. Tiếng bạt tai vang lên giòn giã khiến mọi người tê tái cả đầu óc. Một lúc sau, mặt của Hoàng Đào sưng tấy như một cái đầu heo, răng môi lẫn lộn nhổ ra vài ngụm máu tươi.

Hoàng Thiên Hổ cúi thấp người hơn, ông ta biết, thiếu soái làm vậy là đã nể mặt ông ta rồi, nếu không, để Huyết Y Vệ ra tay thì người em họ cứng đầu này của ông ta sẽ không chỉ đơn giản là bị rụng mấy cái răng.

Hạng Tư Thành lại đưa mắt nhìn Yên Nhi, đi thẳng tới chỗ Vân Tố Chi, lạnh lùng nói: "Đưa đứa nhỏ cho tôi!"

Cả người Vân Tố Chi run lên, bà ta nào dám tìm người đàn ông mà mình mắng chửi suốt năm năm qua để tính sổ nữa. Hoàng Thiên Hổ khép nép trước mặt anh như cấp dưới, Hoàng Đào thì bị đánh tới mức sống dở chết dở. Trước mặt một ác ma như vậy bà ta nào dám nói nửa lời. Bà ta vội vàng giao đứa trẻ lại, trốn ra thật xa, nhìn Hạng Tư Thành trong sợ hãi.

Ôm Yên Nhi vào lòng, sát nhân máu lạnh giết người không chớp mắt lại trở nên vô cùng dịu dàng. Nhất thời hai tay anh không biết nên đặt ở đâu: "Con tên là gì?"

Nhìn người đàn ông xa lạ này, Yên Nhi lại có một cảm giác yên tâm đến khó hiểu, cô bé nói nhỏ: "Cháu ... cháu tên là Yên Nhi, Vân Yên Nhi".

Nhìn dáng vẻ rụt rè của cô bé, lòng Hạng Tư Thành chợt nhói đau, ánh mắt lóe lên sự tức giận.

Người phụ nữ đáng ghét đó lại muốn xóa sạch tất cả những thứ đáng lẽ thuộc về dòng họ anh sao?!

"Chú thật sự là bố của cháu sao?"

Yên Nhi đột nhiên rụt rè nói, trong mắt ánh lên một tia hi vọng xen lẫn sợ hãi, cô bé hy vọng được khẳng định, nhưng lại sợ sẽ phải thất vọng.

Nhìn đôi mắt này, trái tim lạnh như sắt thép của Hạng Tư Thành cũng không khỏi nhói lên, anh ôm Yên Nhi vào lòng: "Phải, bố là bố của con”.

"Bố!"

Đột nhiên, Vân Yên Nhi bật khóc, cho dù cô bé có ngoan ngoãn, hiểu chuyện tới đâu, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

Hạng Tư Thành cứ ôm lấy cô bé như vậy, mặc cho nước mắt thấm đẫm quần áo, khóc mệt rồi, Vân Yên Nhi mới nức nở nói nhỏ: "Bố, con muốn đi tìm mẹ".

"Được!"

Đây là yêu cầu đầu tiên mà con gái nói với anh trong năm năm qua, đừng nói là tìm mẹ, cho dù cô bé muốn cả một thành phố, Hạng Tư Thành cũng sẽ đồng ý không chút do dự.

"Mẹ đang ở đâu?"

Yên Nhi chỉ vào đường.

Hạng Tư Thành mặc kệ tất cả, sải bước rời đi, nhìn bóng lưng anh rời đi, Hoàng Đào lau vết máu trên khóe miệng đã rụng mất mấy cái răng của mình, khập khiễng bước tới, mơ hồ nói: "Anh họ, mấy cái đánh này em nhận, nhưng anh có thể nói cho em biết lai lịch của người này là thế nào mà lại có thể khiến anh khúm núm như vậy?"

Liếc nhìn cậu em họ xa này một cái, Hoàng Thiên Hổ lạnh lùng nói: “Cậu thấy tôi rất lợi hại đúng không?"

Hoàng Đào gật đầu: "Anh là bá chủ thành phố Thiên Hải cơ mà!"

"Ngay cả những người đứng đầu của những gia tộc giàu có hàng đầu kia cũng phải nể mặt vài phần khi thấy anh”.

"Nhưng ở trước mặt người đó, ngay cả tư cách xách giày tôi còn không có".

Ông ta chỉ vào bóng lưng đã rời đi của Hạng Tư Thành: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì đã không làm chuyện gì quá đáng. Nếu như đứa bé đó bị thương ở đâu thì toàn bộ thành phố Thiên Hải này sẽ bị chôn vùi trong cơn tức giận của người đàn ông đó".

Hoàng Đào chết trân tại chỗ, một lúc lâu sau ông ta đột nhiên rùng mình một cái, mồ hôi đầm đìa, trong mắt hiện lên sự sợ hãi khôn nguôi, lúc này ông ta mới biết mình vừa trở về từ quỷ môn quan!

Lúc này, tại cửa phòng đã bị khóa của Vân Tịnh Nhã, có hai người đàn ông đang dựa vào tường lắng nghe tiếng la hét tuyệt vọng vang lên từ bên trong một cách cực kì tận hưởng.

"Đại ca, cô gái này này quả không hổ danh là người đẹp top 10 thành phố Thiên Hải của chúng ta. Chỉ nghe tiếng khóc thôi mà em cũng cảm thấy ngứa ngáy hết cả người rồi".

Một người khác liếm môi, ánh mắt hiện lên sự xấu xa: "Trông chừng một cô gái xinh đẹp như vậy mà không làm gì có phải là hơi uổng không..."

Hai mắt cậu em đột nhiên sáng lên: "Đại ca, ý của anh là..."

Người anh lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Chúng ta chỉ là người được đám người Vân Tố Chi mời đến giúp đỡ, cũng không phải tay sai của bà ta. Giúp đỡ thì đương nhiên cũng phải có thù lao chứ đúng không?"

Người em đảo mắt, lập tức hiểu ý của gã ta: "Haha ... đại ca nói đúng, mau mở cửa đi, em không đợi nổi nữa rồi, thật muốn nếm thử xem mùi vị của người đẹp này là thế nào!"

Một tiếng “cạch” vang lên, Vân Tịnh Nhã gần như đã tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy cửa được mở, cô lập tức nhìn hai người họ với ánh mắt đầy hi vọng: "Tôi cầu xin hai anh hãy thả tôi ra có được không?"

Hai người chẳng nói chẳng rằng, nháy mắt với nhau, nhìn chằm chằm vào cơ thể Vân Tịnh Nhã một cách trắng trợn.

Đầu tóc cô rối bù, quần áo ướt đẫm mồ hôi, lả lướt mà kín đáo, tất cả những thứ này đang không ngừng kích thích hormone sinh dục của hai anh em.

Cảm nhận được ánh mắt soi mói của hai người, Vân Tịnh Nhã theo phản xạ lấy tay che ngực, đại ca liếm môi: "Em gái, chỉ cần em làm cho bọn anh sướng, anh sẽ đích thân đưa em ra ngoài".

"Anh... anh muốn làm gì!"

"Đừng lại đây, tôi sẽ hét lên đấy!"

Hai người dần dần tiến lại gần: "Hét đi, càng to bọn anh càng thích, hahaha ..."

Tiếng xé quần áo vang lên, một người phụ nữ như Vân Tịnh Nhã sao có thể là đối thủ của hai người đàn ông, làn da trắng nõn ngày càng lộ ra, cô hét khàn cả cổ, tới khi gần như đã tuyệt vọng thì một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Mẹ ơi!"

Ba người cùng quay đầu nhìn, không biết hai người đàn ông và một đứa trẻ đã đứng ở cửa từ lúc nào.

"Yên Nhi!"

Vân Tịnh Nhã còn chưa kịp vui mừng thì lại nhìn thấy bóng người đang ôm Yên Nhi, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, thốt lên: "Là anh?!"

Hai người nhìn nhau, một sự phức tạp hiện lên trong mắt họ.

Năm năm trước, anh một mình sang nước ngoài thực hiện nhiệm vụ, không ngờ lại bị chính người của mình hãm hại, đầu tiên là bị hạ độc sau đó là bao vây, một người liều mạng thoát khỏi vòng vây được một người phụ nữ Hoa kiều cứu.

Cô gái đó đưa anh về nơi ở, băng bó điều trị cho anh. Nhưng ai mà ngờ trong thuốc độc mà bọn họ cho anh uống lại chứa chất kích dục. Hạng Tư Thành bị thương nên không thể ngăn được tác dụng của thuốc, chính vì vậy anh đã nảy sinh quan hệ với người phụ nữ này.

Sau một đêm mây mưa, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, người phụ nữ đã cứu mạng anh lại bỏ đi không một lời từ biệt. Hạng Tư Thành không phải là người đàn ông lăng nhăng, nhưng anh phát hiện ra rằng, sau đêm đó, người phụ nữ mà anh mới quen một ngày đó đã chính thức bước vào trái tim anh.

Mấy năm sau, dù cái danh “thiếu soái” vang dội khắp nơi, nhưng anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Vân Tịnh Nhã. Cho tới hôm nay, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô, hơn nữa còn có chút ngoài dự kiến.

"Này! Mày là ai vậy?"

Hai giọng nói cùng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, hai anh em bất mãn nhìn Hạng Tư Thành, kiêu ngạo nói: "Mày không thấy anh đây đang làm chuyện trọng đại sao? Mau cút đi!”

"Bố, bọn họ là người xấu, họ đang bắt nạt mẹ bố mau đánh họ đi!”

Yên Nhi quơ nắm đấm, tức giận nhìn hai người.

"Hửm?"

Hai anh em đánh giá Hạng Tư Thành từ trên xuống dưới, thấy anh mặc quân phục rằn ri bình thường, thân hình hơi gầy thì cười khinh thường: "Đây là người phụ nữ của mày à?"

"Anh đây nhìn trúng rồi, mày ra ngoài cửa trông chừng để anh mượn dùng trước, chờ anh đây chơi xong thì tới lượt mày".

Giọng điệu của gã cứ như đây là điều hiển nhiên vậy.

Ánh mắt Hạng Tư Thành lạnh như băng, anh nhẹ nhàng thốt lên: "Yên Nhi, nghe lời bố, nhắm mắt lại".

Vân Yên Nhi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

"Tù Ngưu!"

Hơi thở tàn ác bỗng chốc lan tỏa khắp căn phòng.

Những tiếng kêu thét thảm thiết không ngừng vang lên, Vân Tịnh Nhã che miệng nhìn hai người vừa định làm nhục mình bị Tù Ngưu nắm đầu, mặt bê bết máu, hít thở không thông...”

Hạng Tư Thành từng bước đi tới trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói.

"Bây giờ mày còn cần tao canh cửa hộ nữa không?"
Chương 4: Vân Tố Chi ngu dốt

Ánh mắt gã tràn ngập sự sợ hãi, lực đạo dồn trên đầu cực lớn, cảm giác như muốn bóp nát đầu vậy, gã ta mặt đầy máu tươi, van nài: “Đại ca em sai rồi!”

“Là do bọn em có mắt như mù, bọn em không nên động tới người phụ nữ của đại ca, bọn em đáng chết! Bọn em đáng chết!”

“Đại ca, bọn em sai rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, làm ơn coi bọn em như con chó mà thả đi ạ!”

Hạng Tư Thành biểu cảm lạnh lùng: “Lôi ra ngoài xử lý!”

“Rõ!”

“Đừng! Đừng mà!”

“Đại ca! Xin hãy tha cho bọn em!”

Tiếng cầu xin thảm thiết, xé gan xé phổi vang lên không ngớt!

Nhưng Tù Ngưu như không nghe thấy, lôi hai tên đó như lôi xác hai con chó ra ngoài, kéo lê thành một đường máu dài, Yên Nhi giãy ra khỏi lòng Hạng Tư Thành, chạy tới bên cạnh Vân Tịnh Nhã và ôm lấy cô: “Mẹ, mẹ có sao không?”

“Mẹ, là bố đã cứu chúng ta, bố đã tới cứu Yên Nhi đó!”

Vân Tịnh Nhã ôm chặt con gái, cảm nhận được sự vui mừng của Yên Nhi, cô đưa mắt nhìn Hạng Tư, lòng vô cùng phức tạp.

“Đi theo anh!”

Hạng Tư Thành lạnh lùng nói ba chữ.

“Tôi không đi!”

Vân Tịnh Nhã bặm môi nói.

Vù!

Hạng Tư Thành thoắt cái đã đứng trước mặt, bàn tay thô ráp của anh nắm lấy cằm Vân Tịnh Nhã, mắt híp lại: “5 năm trước em bỏ đi không một lời từ biệt, anh đã tìm em suốt 5 năm qua!”

“Giờ đã tìm được rồi, thì em đừng hòng chạy thoát khỏi anh!”

Vân Tịnh Nhã rùng mình, ánh mắt trở nên căm phẫn, người đàn ông này thực sự là một tên ác quỷ, độc đoán và điên cuồng hệt như trong buổi tối 5 năm trước.

Trông thấy Hạng Tư Thành dẫn theo Vân Tịnh Nhã bước ra, Hoàng Thiên Hổ nãy giờ đợi ở ngoài liền đi tới, cung kính nói: “Thiếu…”

Còn chưa kịp nói chữ “soái” thì Hạng Tư Thành đã ném cho ông ta một cái nhìn lạnh lẽo, Hoàng Thiên Hổ liền đem lời nói vừa rồi thu lại, trong đầu tính toán đường sống, đổi câu: “Anh Hạng, hôm nay để xảy ra sự cố không hay này tôi vô cùng xin lỗi, để tỏ lòng xin lỗi, tôi xin được tặng anh thẻ VIP của khách sạn Ôn Tuyền, sau này anh có thể sử dụng dịch vụ miễn phí của bất cứ chuỗi cửa hàng nào thuộc khách sạn Ôn Tuyền!”.

Vân Tịnh Nhã đi sau Hạng Tư Thành nhất thời ngạc nhiên nhìn anh, Cô không hề hiểu, thậm chí là không biết một chút gì về người đàn ông này, người đã cướp đi sự trong trắng của cô.

Nhưng là người dân của thành phố Thiên Hải, cô đã quá quen thuộc Hoàng Thiên Hổ, một người có thể coi là bá chủ như ông ta, thế mà lại vô cùng khách khí với Hạng Tư Thành?

Vậy anh rốt cuộc là người như thế nào?!

Cảm nhận được sự nghi hoặc của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành không muốn để lộ thân thế thực sự của mình quá sớm, hờ hững nói: “Trước đây ông chủ Hoàng nợ anh một ân tình, lần này nhân tiện trả lại mà thôi”.

Nghe lời này của anh, Hoàng Thiên Hổ tất nhiên sẽ phối hợp, ông ta gật gật đầu đồng ý.

Nhưng không ai trong số họ chú ý đến, cách đó không xa, sắc mặt Vân Tố Chi đã trở nên rất khó coi!

Từ lúc biết được Hạng Tư Thành là bố của Vân Yên Nhi, Vân Tố Chi trở nên cực kỳ mừng rỡ.

Người mà đến cả bá chủ thành phố Thiên Hải cũng phải cũng phải cung kính, chắc chắn thân phận vô cùng cao quý.

Người như vậy, chả phải là con rể mà bà ta nằm mơ cũng muốn từ lâu rồi ư?

Nghĩ tới đây, bà ta cả mặt hớn hở tươi vui, đang định tiến tới lân la làm quen với Hạng Tư Thành thì vừa hay nghe được câu kia, cả lòng nhiệt huyết dâng trào đột ngột nguội đi một nửa!

Chỉ là vì… Nợ ân tình thôi sao?

Vậy tức là, cái tên cả người khoác bộ quân phục rằn ri đó, rất có khả năng chỉ là làm ra vẻ, thực chất là một tên nghèo kiết xác?!

Nghĩ như thế, cả mặt Vân Tố Chi lại tràn đầy cay độc, việc bán Vân Yên Nhi cho Hoàng Đào với giá 5 triệu đã bị vỡ lở vì sự can thiệp của Hạng Tư Thành, giờ nếu anh lại đem Vân Tịnh Nhã đi nữa, vậy chẳng phải là bà ta sẽ trắng tay hay sao?!

Mặc dù Vân Tịnh Nhã không chồng mà chửa, nhưng cái danh người đẹp top 10 thành phố Thiên Hải vẫn có đó, giọng nói, khuôn mặt và cả dáng người còn tuyệt hơn lúc trước. Hàng khối kẻ muốn nuôi bồ nhí, kiếm phòng nhì vẫn đang thèm muốn cô, mặc dù không được giá cao như vợ chính thức, nhưng Vân Tịnh Nhã vẫn đáng giá không ít, bà ta nắm chặt cô không buông chính là vì muốn bán được một khoản đáng giá, nếu lại bị Hạng Tư Thành cướp đi, vậy bà ta chả kiếm được gì nữa rồi!

Nhưng Hoàng Thiên Hổ đang ở đây, bà ta sẽ không thể làm gì Hạng Tư Thành, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ ra một cách.

Bà ta âm thầm núp ở một bên, bấm điện thoại gọi, không lâu sau thì đầu kia nhấc máy, Vân Tố Chi thì thào nói: “Anh Hạt Tử, tôi là Vân Tố Chi đây!”

“Chuyện ông chủ Hoàng tổ chức buổi lễ nhận con gái nuôi tại khách sạn Ôn Tuyền hôm nay, anh biết chứ?”

“Đúng, đúng, đúng, nhưng có một tên không biết điều, đột nhiên xông ra cướp con gái của ông chủ Hoàng đi, ông ta vì danh tiếng nên không thể tự ra tay, anh xem…”

Đầu dây bên kia là một người đàn ông đầu trọc, trên mặt săm hình con bọ cạp, ông ta gào lên: “Cái gì? Có kẻ dám cướp người của ông chủ Hoàng?!”.

“Đúng là chán sống!”

“Hôm nay bận chút chuyện đến trễ, khiến cho ông chủ Hoàng tức giận, không ngờ lại có việc để lập công!”

“Ở cổng chờ tôi, tôi dẫn theo mấy người anh em tới ngay lập tức!”

Ngắt máy, Vân Tố Chi cười thầm, lừa được Hoàng Đào chứ không lừa được bà ta!

Tới lúc đó, không chỉ lấy lại được mẹ con Vân Tịnh Nhã, mà còn giúp Hoàng Đào trừng trị Hạng Tư Thành, đúng là một mũi tên trúng hai đích!

“Này! Anh định đưa tôi đi đâu!”

Trước cổng khách sạn, Vân Tịch Nhã giằng khỏi tay Hạng Tư Thành, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn anh!

5 năm trước, anh cướp mất lần đầu quý giá của cô, đáng lẽ cô nên hận anh, nhưng 5 năm qua thỉnh thoảng trong đầu cô vẫn nhớ về hình bóng anh.

Cô vốn nghĩ rằng cả đời mình sẽ không gặp lại người đàn ông này nữa, cho đến lúc anh thật sự lần nữa xuất hiện trước mặt cô, trong lòng cô lại dậy lên những cảm xúc khó tả.

Cô hận anh, 5 năm qua hai mẹ con cô đã chịu đủ mọi nhục nhã, nhưng mà, Yên Nhi vẫn phải lớn lên, một gia đình thiếu mất người bố, không thể coi là một gia đình hoàn chỉnh!

Nhìn thấy biểu cảm phức tạp của Vân Tịnh Nhan, Hạng Tư Thành lần đầu dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cho anh cơ hội bù đắp cho hai mẹ con em, được chứ?”

“Vì Yên Nhi, và cũng vì em”

Trong lòng Vân Tịnh Nhan rung động.

Vào lúc cô không kìm được chuẩn bị đồng ý, đột nhiên truyền tới một giọng nói không mấy thân thiện: “Hô hô, còn tưởng rằng kẻ dám làm loạn ở chỗ ông chủ Hoàng phải có ba đầu sáu tay cơ, nhìn thế này, cũng chẳng có điểm nào đặc biệt!”

“Ha ha…”

Tiếng cười nhạo rộ lên, một đám người vây lấy họ, Hạt Tử nhìn Hạng Tư Thành, bĩu môi: “Gã kia, giao cô bé trong lòng mày ra cho tao!”

Trông thấy bộ dạng hung dữ ác độc của Hạt Tử, Vân Yên Nhi níu chặt cánh tay Hạng Tư Thành, áp mặt vào ngực anh: “Bố ơi, con sợ!”

Hạng Tư Thành vỗ nhẹ lưng cô bé, dịu dàng nói: “Yên Nhi đừng sợ, bố ở đây, tuyệt đối sẽ không để ai bắt con đi”.

Sau đó anh quay sang nhìn Hạt Tử với sắc mặt lạnh lẽo: “Hôm nay là ngày tao và con gái được gặp lại sau bao lâu xa cách, không muốn giết người, biết điều cút đi cho tao!”

“Ha ha…”

“Anh em, thấy gã này nói gì không?”

Hạt Tử chỉ vào anh rồi cười lớn: “Dựa vào một kẻ cả người chả có nổi miếng thịt nào như mày, lại muốn giết hết bọn tao?”

“Mày dám cầm dao không? Đã nhìn thấy máu bao giờ chưa? Trông bộ dạng như thế kia, sợ là đến con gà còn không dám giết ấy chứ!”

Cả đám người cười ồ lên, cả mặt mang theo nụ cười nhạo báng nhìn về phía Hạng Tư Thành.

Hạng Tư Thành cũng cười nhẹ, 5 năm trong quân đội, từ binh nhất trở thành thiếu soái hàng vạn người tôn kính, anh đã qua núi vượt biển, tay nhuốm máu tươi, dùng hàng ngàn sinh mạng chất đống mới tạo nên danh tiếng lẫy lừng như này nay!

Mạng người trong mắt anh, cũng chỉ yếu đuối như đám côn trùng mà thôi.

Nhìn vẻ khinh thường như có như không trên mặt Hạng Tư Thành, Hạt Tử nổi cáu, rút một con dao ra từ thắt lưng: “Gã kia, mau chóng buông người ra, sau đó quỳ xuống bò ra ngoài cho tao, nếu không, tao không ngại chém mày ra bã! Dạy cho mày bài học làm người!”

Tù Ngưu đã xử lý xong hai tên kia, vừa đúng lúc bước ra, trên gương mặt chất phác của anh ta ánh lên sự khát máu, trong lòng anh ta, những kẻ dám lăng mạ thiếu soái nhất định phải chết!

“Thiếu soái, tôi chỉ cần 30 giây!”

30 giây, mười tên, thế là đủ!

Vào lúc Hạng Tư Thành chuẩn bị đồng ý thì một âm thanh từ phía sau vang lên: “Kẻ nào dám gây chuyện trước khách sạn Ôn Tuyền, chán sống rồi hay sao!”
Chương 5: Tự mình chuốc lấy cực khổ

Hoàng Đào rất khó chịu, mặc dù lần này đánh ai cũng đáng đời nhưng trong người vẫn có một cục tức không ghìm được mà không có nơi nào để phát tiết!

Thấy Hoàng Đào mặt mũi như đầu heo đi tới, Hạt Tử giật mình vội chạy tới, nịnh bợ nói: "Đại ca, có chuyện gì xảy ra với anh vậy?"

"Tên khốn không có mắt nào dám đánh anh thành thế này, người anh em này sẽ giúp em phế hắn, giúp đại ca báo thù!"

Hoàng Đào trừng mắt nói: "Báo thù cái gì! Ở thành phố Thiên Hải này ai dám ra tay với ông đây chứ?"

"Vết thương nhỏ này chỉ là do không cẩn thận thôi".

Hạt Tử nửa tin nửa ngờ gật đầu, sau đó nghĩ ra gì đó, vẻ mặt mừng rỡ tranh công nói: "Đại ca, anh đoán xem em đã bắt được ai rồi?"

Nói rồi ông ta chỉ tay về phía trước: "Tên khốn dám cướp con dâu của anh đã bị em tóm được rồi!"

"Anh đừng vội, lần này em sẽ trút giận thay anh!"

Hoàng Đào nhìn theo hướng chỉ tay, lập tức sợ tới mất hồn mất vía, người bị một đám tay sai của Hạt Tử giam ở giữa chẳng phải chính là Hạng Tư Thành sao?

Bất chấp vết thương trên cơ thể, Hoàng Đào hô lên một tiếng rồi trực tiếp lao đến, đạp cho tên đứng gần Hạng Tư Thành nhất một cước, gương mặt béo tròn cứng đanh lại cười nói: "Đại...Đại ca, không phải đã khiến anh hoảng sợ rồi chứ?"

Tim của Hoàng Đào đập thình thích, đây là nhân vật mà ngay đến anh họ của ông ta cũng không dám đụng vào!

Tên khốn Hạt Tử này, đúng là tự mang đến phiền phức cho mình mà, ngộ nhỡ làm phật lòng vị đại ca này thì mấy tên này đều phải đền mạng!

"Đại ca, anh như vậy là sao? Bị đụng cho hồ đồ rồi à?"

Hạt Tử không hiểu gì, đi tới nói: "Sao anh lại gọi tên phế vật này là đại ca thế!"

"Tên súc vật!"

Hoàng Đào quên cả vết thương của bản thân, giơ chân lên đạp cho Hạt Tử một đạp nói: "Mẹ kiếp tên khốn mày mới là phế vật đó!"

"Mày muốn chết thì cũng đừng lôi theo cả ông đây vào!"

"Bao nhiêu người như vậy sao lại lòi ra mày chứ! Đứng ra làm xằng bậy ỏm tỏi gì hả!"

"Dám chọc giận đại ca tao không vui, tao sẽ đánh chết cái tên khốn nhà mày!"

Hoàng Đào gào lên, thấy vậy Vân Tố Chi vội vàng chạy tới giải thích nói: "Giám đốc Hoàng, ông đừng để tên cặn bã này lừa!"

"Lúc nãy tôi nghe rất rõ ràng, thằng nhóc này không biết trước đây đã ăn may thế nào mà để anh Hổ nợ hắn một ân tình, chuyện vừa nãy chỉ là giúp anh Hổ trả lại ân tình mà thôi!"

"Ông nhìn hắn ta, một thân rách nát, vừa nhìn đã biết là một tên phế vật hai bàn tay trắng mà!"

"Cút đi!"

Một cái bạt tai trực tiếp giáng xuống khiến Vân Tố Chi nổ đom đóm mắt!

Cục tức này của Hoàng Đào một cái tát cũng không đủ, mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt của Vân Tố Chi phút chốc đã sưng phù lên, người đàn bà thối tha, hại ông ta một lần còn chưa đủ, người còn không xứng đáng làm cái đế giày của đại ca, dám nói người ta là phế vật, đúng là biến ông đây đây thành tên ngốc mà!

Chung quy lại vẫn là người nuôi dưỡng mình trưởng thành, mặc dù Vân Tịnh Nhã vô cùng thất vọng với Vân Tố Chi, nhưng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của bà ta, thì vẫn có chút không nhẫn tâm, không nhịn được mà nói: "Đừng... Đừng đánh nữa".

Hoàng Đào lập tức dừng tay, vẻ mặt cười nịnh bợ nói: "Tuân mệnh!"

Vân Tịnh Nhã là ai chứ, chính là vợ của đại ca, chị dâu của chính mình, lời của cô ấy nói dám không nghe sao?

Thấy một kẻ độc ác đáng ghét như Hoàng Đào đột nhiên cung kính với mình như vậy, Vân Tịnh Nhã cũng bị làm cho giật mình, hoàn toàn không thích ứng được liền lùi lại về phía sau.

Hạng Tư Thành chứng kiến màn kịch này, khóe miệng khẽ nhếch lên, đúng là không nhìn ra được Hoàng Đào còn là một tên cáo già!

Hoàng Đào có thể lăn lộn được đến ngày hôm nay, thăm dò ý tứ qua sắc mặt và lời nói là kỹ năng thiết yếu của ông ta, từ biểu cảm ít ỏi của Hạng Tư Thành ông ta có thể nhìn ra anh có chút vừa ý, trong lòng lập tức thấy vô cùng thỏa mãn, cẩn thận hỏi: "Đại ca, tên khốn này anh muốn xử trí thế nào ạ?"

"Anh muốn một cánh tay của hắn, tôi tuyệt đối không chỉ chặt bốn ngón tay của hắn!"

"Chỉ cần anh hài lòng, cái mạng chó này của hắn tôi cũng có thể lấy cho anh!"

Hạt Tử cũng không ngu, coi như đã hiểu ra, người này thế mà lại là đại ca của Hoàng Đào, đây đúng là phải phục vụ giống như tổ tông mà!

Lập tức cũng bất chấp nỗi đau của vết thương, quay người lại, thống thiết quỳ xuống gào lên: "Đại ca, là tôi có mắt như mù, bị người ta lừa ạ!"

"Nếu tôi biết anh là đại ca của đại ca của tôi, anh có cho tôi ba lá gan tôi cũng không dám bất kính với anh!"

Gào khóc bên tai khiến Hạng Tư Thành có chút khó chịu liền phất tay nói: "Cút!"

"Cảm ơn đại ca! Cảm ơn đại ca giơ cao đánh khẽ!"

Hạt Tử liên tục chắp tay quỳ lạy, được đàn em dìu lẩn đi nhanh như gió, đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền chỉ vào Vân Tố Chi đang sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh em, mang con đàn bà thối kia đi, ông đây phải khiến bà ta biết cái giá phải trả khi dám lừa ông đây là gì!"

"Không! Đừng mà!"

"Tịnh Nhã, cứu mẹ với! Cứu mẹ đi mà!"

Vân Tịnh Nhã không quay đầu lại nhìn, Vân Tố Chi trực tiếp bị lôi đi, sau khi qua một chỗ ngoặt liền kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, vang tận trời xanh.

"Đại ca, anh xem còn việc gì mà tôi có thể giúp được nữa không?"

Hoàng Đào khuôn mặt tươi cười nhìn anh.

Hạng Tư Thành ngẫm nghĩ, nếu như anh đã hạ quyết tâm muốn bồi đắp tình cảm với Vân Tịnh Nhã, thì phải sống trước đã, nếu đã muốn sống thì đương nhiên không thể thiếu nơi ở rồi!

Với thân phận của anh, chỉ một câu nói thôi là có thể tùy ý lựa chọn bất cứ biệt thự xa hoa nào trên khắp cả nước, nhưng điều anh muốn bây giờ là một cuộc sống bình thường.

Cả một đời chinh phạt của anh trước đây đều sống trong lửa đạn máu me, bây giờ không dễ gì mới có cơ hội này, anh cũng muốn sống một cuộc sống như một người chồng người cha bình thường.

"Nếu như ông thật sự muốn giúp thì hãy giúp tôi tìm một căn nhà đi!"

"Căn nhà? Không thành vấn đề, biệt thự ba tầng tám trăm mét vuông ở khu biệt thự Golden River có đủ dùng không ạ?"

"Không cần đến nơi xa hoa như vậy, gia đình ba người chúng tôi chỉ cần tìm một căn nhà bình thường ba phòng ngủ một phòng khách là được rồi".

Cuối cùng, Hạng Tư Thành nhìn một vòng cũng đã hài lòng gật đầu với một căn nhà sạch sẽ ngăn nắp ở trong một khu tương đối xa hoa.

Vân Tịnh Nhã cũng xem một vòng, cảm giác như đã lâu không về nhà lặng lẽ tràn ngập trong lòng cô.

"Này!"

"Ừm?"

"Hoàng Đào tại sao tự nhiên lại tặng anh căn nhà này?"

"Ừm..."

Hạng Tư Thành nhíu mày nói: "Có lẽ là do bị đánh một trận nên tự nhiên tìm thấy lương thiện đó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang