Sân bay quốc tế Vân Thành.
Trên con đường rợp bóng cây, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang ngồi dựa vào ghế. Anh vừa mới xuống máy bay riêng, sắc mặt hơi tái nhợt, tay châm một điếu thuốc.
"Khụ khụ."
Gió thổi qua, anh hít một hơi thuốc lá, rồi bất giác ho khan vài tiếng, đưa khăn tay lên che miệng, một lát sau lại nhìn thấy vết máu đỏ tươi.
"Anh Thiên."
Cách đó không xa là một người thanh niên trẻ tuổi dáng người rắn rỏi khôi ngô, mặc âu phục đen toát lên vẻ chính trực và mạnh mẽ.
Thấy vậy anh ta lo lắng vội hỏi: "Anh sao vậy?"
Tiêu Thiên phất tay áo, ra vẻ không có gì, lúc này đây anh mới lên tiếng hỏi: "Tần Minh, chuyện tôi giao cho cậu đã xong chưa?"
Lúc nói chuyện, trong đôi mắt Tiêu Thiên toát lên ánh dịu dàng.
Ngày ấy, trời mưa ào ạt, anh ta chỉ mới mười tám tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến Vân Thành – một thành phố hạng ba.
Trời lạnh thấu xương, một mình anh lưu lạc đầu đường, ăn đói mặc rét, co rúc bên cạnh một đống rác, tuyệt vọng vô cùng.
Đúng lúc này, một bé gái với khuôn mặt loli, buộc tóc đuôi ngựa, lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, trong tay là chiếc bánh bao nóng lén lút đưa cho anh.
"Anh ơi, mau ăn đi, đừng để đói bụng..."
Cô bé cười đẹp là thế, tự nhiên là thế.
Bánh bao gặm được một nửa thì Tiêu Thiên bị một người bí ẩn đưa đi.
Lúc anh xuất hiện lần nữa đã là ba năm sau, anh trở thành con nuôi của Long Ngạo Thiên, ông vua của Bắc Cảnh.
Chín năm sau, mấy lần chống kẻ địch bên ngoài, nhiều lần chiến công hiển hách, anh được phong là Chiến thần số một của Bắc Cảnh, công trạng không ai có thể so sánh được.
Cả thế giới chấn động!
Nhưng ngay khi ở trên đỉnh cao, anh lại chọn quy ẩn.
Một là để an dưỡng vì bị nội thương sau nhiều năm chinh chiến sa trường, hai là vì cô bé đem đến cho anh hy vọng giữa lúc tuyệt vọng đó.
Anh không quên được nụ cười thuần khiết không chút tì vết đó, khuôn mặt thiện lương ngây thơ của cô bé ấy.
"Mười hai năm trôi qua, bây giờ chắc em cũng lớn rồi, là một cô gái yêu kiều duyên dáng rồi nhỉ."
"Tiêu Thiên tôi xin thề, đời này nhất định sẽ bảo vệ cả cuộc đời em."
Tần Minh gật đầu nói: "Theo lời dặn của anh Thiên, tất cả đã sắp xếp xong xuôi. Hôm nay hôn lễ của cháu gái nhà họ Trần sẽ được tổ chức ở đại sảnh lầu ba của khách sạn Quân Di, anh Thiên chỉ cần sang là được."
Tiêu Thiên khẽ gật đầu.
"Anh Thiên, tôi có một chuyện không rõ, anh có thân phận cao quý như vậy, sao lại muốn trở thành con rể, ở rể cho thế gia hạng hai ở Vân Thành? Còn muốn giả trang thành kẻ đào ngũ chiến trường nữa." Tần Minh không hiểu liền hỏi.
"Tôi không muốn ở Vân Thành lại xuất hiện một cơn mưa gió tanh mùi máu, chỉ là muốn yên tĩnh một thời gian thôi." Tiêu Thiên nói.
Ra vậy!
Tần Minh hiểu ra, người đàn ông trước mặt là chiến thần số một của Bắc Cảnh, trải qua vô số trận chiến đẫm máu, kẻ thù rất nhiều, nếu xuất hiện với thân phận thật đến Vân Thành, đương nhiên sẽ có vô số kẻ đến đây báo thù.
Đương nhiên, còn phải bầu bạn với cô bé khiến anh canh cánh trong lòng đó nữa.
"Cô bé à, tôi đã trở về."
Chiếc ô tô cứ lao vun vút.
Khách sạn Quân Di.
Ngoài cửa, khắp nơi đều là xe sang đỗ đông nghịt.
Tại đây gia tộc hạng hai của thành phố Vân – nhà họ Trần đang chuẩn bị tổ chức một hôn lễ hoành tráng và đặc biệt cho cháu gái út Trần Mộng Dao.
Cô dâu Trần Mộng Dao là hậu duệ kiệt xuất trẻ tuổi của nhà họ Trần, cô tốt nghiệp ngành giáo dục Hoa Hạ của đại học Thanh Bắc, tướng mạo xinh xắn, dáng người khỏe mạnh, sau khi tốt nghiệp thì vào làm cho xí nghiệp gia tộc, năng lực xuất chúng, nổi tiếng xa gần trong giới kinh doanh ở thành phố Vân, được tôn là nữ thần số một của thành phố Vân.
Mà chú rể, lại là một binh sĩ chạy trốn chật vật từ chiến trường.
Trong phòng trang điểm của khách sạn.
Trần Mộng Dao vừa trang điểm kỹ càng, nhưng trong thâm tâm lại rất đau khổ.
Cô nắm chặt tay, giọt nước mắt tủi thân đong đầy nơi khóe mắt.
"Trần Cường, ông nói một câu đi. Hạnh phúc của con gái không thể bị phá hủy như vậy được."
"Nhà chúng ta vốn đã bị xa lánh ở nhà họ Trần rồi, nếu để một thằng oắt con vô dụng vào ở rể, thử hỏi chúng ta có thể ngẩng đầu được không?"
"Hôm nay là lễ kết hôn của con gái, tôi kiên quyết phản đối, nhất định ông phải nói rõ với bà cụ."
Bà Trần, Tần Ngọc Liên tức giận mặt đỏ tía tai, oán giận nói.
Con trai thứ hai của nhà họ Trần là Trần Cường vốn vô dụng không có bản lĩnh gì, thấy vợ oán giận ông cũng chỉ có thể ôn hòa giải thích: "Chuyện kết hôn của Mộng Dao là do mẹ quyết định, ai dám làm trái? Nếu giờ ngăn cản hôn sự này, nhất định mẹ sẽ đuổi nhà chúng ta ra khỏi nhà họ Trần, đến lúc đó nhiều năm cố gắng cũng không được chia chút tiền nào."
"Sao tôi lại gả cho một ông chồng vô dụng như vậy, chẳng lẽ ông trơ mắt nhìn hạnh phúc của con gái bị hủy hoại hay sao?" Tần Ngọc Liên khóc lớn.
"Bố, mẹ, hai người đừng cãi nhau, bố cũng không dễ dàng gì, cũng là vì nhà mình thôi." Trần Mộng Dao nín nhịn: "Nói không chừng người chồng mà bà nội chọn cho con không giống như hai người nghĩ."
"Không giống? Có thể xuất sắc ở điểm nào đây? Một tên đào ngũ chiến trường, hắn có bao nhiêu bản lĩnh ?" Tần Ngọc Liên vừa khóc vừa nói.
Trần Mộng Dao cắn môi, chậm rãi cúi đầu.
Trong lòng cô hiểu rõ, cuộc hôn nhân này chỉ là âm mưu của bà nội và bác cả.
Hai năm qua biểu hiện của cô trong xí nghiệp gia tộc rất xuất sắc, bác cả Trần Dũng và con trai ông là Trần Văn Siêu rất sợ cô sẽ cướp mất gia sản nhà họ Trần, vì vậy họ giật dây bà nội kiếm cho cô một người chồng là lính đào ngũ.
Nếu như Trần Mộng Dao gả cho một tên vô dụng như vậy, chắc chắn đến tư cách thừa kế gia sản cũng không còn!
Bố cô không có năng lực gì ở nhà họ Trần, cũng không có quyền lên tiếng, giờ còn lấy một thằng chồng vô dụng, chắc chắn tháng ngày sau này ở nhà họ Trần càng không tốt đẹp.
Chỉ có điều đây là hôn sự do bà nội tự mình chỉ định, không ai dám cãi lại!
Trần Mộng Dao cô là phận cháu, càng không có tư cách.
Thời gian kết hôn đã đến gần.
"Bố mẹ, đi thôi, con gái đã quyết định gả đi, nếu đến trễ chắc chắn bà nội sẽ lại tức giận."
Nhìn cô con gái đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy, Trần Cường và Tần Ngọc Liên cảm thấy rất khó chịu.
Trong lòng họ đều hiểu, ở lại nhà họ Trần mặc dù có uất ức, nhưng ít ra cũng không lo ăn ở, nếu như bị đuổi đi thì họ sẽ phải sống lang thang ngoài đường.
Lầu ba khách sạn.
Trong phòng hội nghị được trang trí hoa lệ, đèn bật sáng chưng.
Khách mời tham gia đứng chen chúc, chật ních đầy đại sảnh.
Bà cụ Trần ngồi lên ghế chủ vị, mặc một bộ sườn xám trang trọng và hoa lệ, bà chống gậy, gương mặt hồng hào.
"Chúc mừng..."
"Chúc mừng bà Trần hôm nay, đã có cháu rể tuyệt vời ."
"Chúc nhà họ Trần đời đời hưng thịnh, con cháu đầy đàn."
Khách khứa từng người một đến đây lấy lòng.
Bà cụ Trần càng nghe càng vui, cháu trai trưởng – Trần Văn Siêu đứng bên cạnh bà vẫn chăm chú nhìn vào thời gian, rất muốn quan sát chuyện cười nhà Trần Cường.
"Bà nội, đến giờ tổ chức hôn lễ rồi, bà nhanh tuyên bố bắt đầu đi!"
Nghĩ đến tên đào ngũ ở chiến trường đến ở rể nhà Trần Cường, cưới Trần Mộng Dao uy hiếp đến lợi ích nhà ông ta, hắn ta lại cười không ngậm được mồm.
A!
Trần Mộng Dao, xem cô lấy cái gì mà đấu lại với tôi!
Cha cô là tên rác rưởi, giờ chồng cô cũng là đồ phế vật.
Ha ha, một nhà toàn đồ vô dụng.
Bà cụ Trần gật đầu, từ từ đứng dậy. Lúc bà mở lời, phía dưới hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều chú ý đến bà.
"Các vị khách mời, bạn bè thân thiết , hôm nay là lễ kết hôn giữa cháu gái tôi Trần Mộng Dao và cháu rể Tiêu Thiên, cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn còn vất vả đến đây. Tôi tuyên bố, hôn lễ chính thức bắt đầu!"
Lời nói vừa dứt…
Bản nhạc hôn lễ vang lên trong đại sảnh, đoạn nhạc tấu xong, người chủ trì đứng trên sân khấu, cầm microphone, phấn khởi nói: "Sau đây xin mời chú rể Tiêu Thiên lên sân khấu!"
Chương 2: Một cái tát
Cửa sau khách sạn mở rộng, người đi ở rể chỉ có thể đi vào từ cửa sau.
Ánh đèn tập trung một chỗ.
Một người đàn ông trung niên xanh xao, bệnh tật xuất hiện trên màn hình.
Nhưng vẻ mặt của anh ta lại vô cùng kiên định.
"Haha, tin tức hot, không ngờ nữ thần số một Vân Thành lại gả cho một ông già lôi thôi như vậy, đúng là chuyện cười mà."
“Đúng đó, mấy người nghe nói chưa, tên này là lính đào ngũ ở chiến trường đấy, uất chưa.”
"Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu."
Bên dưới có mấy thanh niên trẻ tuổi thi nhau thảo luận, thậm chí còn buông lời chế giễu một cách khinh bỉ.
Trần Mộng Dao mặc váy cưới, dưới thời khắc ánh đèn chiếu lên, cô bất giác nhón chân, muốn nhìn xem thử người chồng chưa bao giờ gặp của mình rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.
Dù sao nếu đã cưới nhau rồi, sau này cũng là quan hệ vợ chồng chính thức.
Đối mặt với vẻ giễu cợt của đám người, Tiêu Thiên ra vẻ phản đối, anh đi thẳng lên sân khấu.
Ánh mắt rơi trên người Trần Mộng Dao.
Cô bé, đã mười hai năm rồi!
Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.
Hai mắt chạm nhau chỉ trong chốc lát.
Tiêu Thiên lên sân khấu, anh không nói một câu, chỉ yên lặng đứng bên cạnh Trần Mộng Dao.
"Tiếp theo xin mời bà cụ Trần lên sân khấu, cô dâu chú rể kính trà bà!"
Bà cụ Trần đi lên trước, đứng ở vị trí chủ vị, phần kính trà kết thúc.
Bà cụ Trần nói: "Tiêu Thiên, từ hôm nay cậu chính thức trở thành cháu rể của nhà họ Trần chúng ta, là chồng của Trần Mộng Dao, hy vọng sau này cậu cố gắng đối xử tốt với Mộng Dao."
Dứt lời, bà vẫy tay gọi Trần Mộng Dao lại đây.
Cô cắn môi tiến lên vài bước.
Lần đầu tiên ở khoảng cách gần.
Đẹp, đẹp quá!
Tiêu Thiên nhìn đến sững sờ, cô bé mười hai năm trước giờ đẹp quá!
Phần này chứng minh hai người đã chính thức se duyên, khách mời bên dưới vỗ tay vang như sấm dậy.
Chỉ có một nhà Trần Cường cau mày, trong lòng họ hiểu rõ, mọi người chỉ đang nhìn trò cười nhà bọn họ mà thôi.
Hôn lễ lần này kết thúc, cả Vân Thành sẽ đồn rằng con gái mình, cháu gái xinh đẹp ưu tú nhất nhà họ Trần - Trần Mộng Dao gả cho một tên đào ngũ từ chiến trường, một tên oắt con vô dụng.
Lúc này, đầu óc Trần Mộng Dao cũng hoàn toàn trống rỗng.
Sau khi người chủ trì tuyên bố bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp, cô không thể đứng vững suýt chút nữa ngã xuống.
Trong lòng, oan ức và không phục, cứ thể bị gả đi thế này cô không cam tâm.
Nhưng đối mặt với hiện thực thì phải làm sao đây.
Nhìn sang Tiêu Thiên thì cô thực sự không oán trách người đàn ông này, tất cả chỉ là mưu kế của bác cả mà thôi.
Bất lực!
Tiến trình hôn lễ tiếp sau cô đều ép buộc mình hoàn thành cùng với Tiêu Thiên.
Mặc dù trong lòng cô hết sức không tình nguyện, nhưng cô lại không thể không tuân theo.
Gần kết thúc tiệc cưới.
Cách đó không xa, ông Trần và bà Trần bắt đầu cãi vã.
"Giờ xong rồi, hạnh phúc cả đời con gái đã bị hủy rồi đấy!"
"Bà nhỏ giọng một chút, nhiều người như vậy, nhỡ để mẹ tôi nghe thấy thì thảm đấy."
"Mẹ ông, mẹ ông, lẽ nào ông không biết rốt cuộc là ai giật dây chuyện này sau lưng à? Sao tôi lại gả cho một ông chồng vô dụng như ông chứ!"
Tần Ngọc Liên tức đến bật khóc, bà cũng không để ý đến mọi người trong tiệc cưới, bỏ chạy ra khỏi hội trường, Trần Cường thấy vợ mình kích động cũng sợ bà sẽ làm chuyện gì đó điên rồi, ông bèn chạy vội theo sau.
Con gái thấy cha mẹ cãi vã vì hạnh phúc của mình.
Rốt cuộc cô không khống chế được cảm xúc, chạy ra khỏi khách sạn, tìm một cái ghế nơi hành lang vắng vẻ rồi ngồi đó.
Cuối cùng nước mắt cũng không thể nhịn được cứ thế tràn mi.
Không biết khóc bao lâu, gió thổi phất phơ qua gò má mới khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Lúc này cô mới chú ý đến bóng người bên cạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, là anh ta.
Tiêu Thiên.
Người chồng mà bà nội chọn cho cô.
Tiêu Thiên lấy một chiếc khăn tay trong túi ra đưa tới, khuôn mặt Trần Mộng Dao không có chút cảm xúc, cô nhận lấy lau lên khóe mắt.
"Chú, chú à, chuyện này không trách chú được..."
Tiêu Thiên lớn hơn cô mười mấy tuổi, cô gọi là chú cũng hợp lý.
Tiêu Thiên lại không hề hé răng.
Chỉ yên lặng đứng bên cạnh cô.
Cô bé trước mặt này vẫn là cô nhóc mười hai năm trước đưa bánh bao nóng cho anh ăn.
Cô vẫn giống như trước.
Đơn thuần, lương thiện.
Mặc dù trong lòng vô cùng oan ức, nhưng vì cha mẹ, vì cái nhà này, cô vẫn cắn răng nhận lấy.
"Này, Trần Mộng Dao, hôm nay là ngày kết hôn của cô, sao lại một mình chạy tới đây khóc?"
"Haha, đúng là buồn cười, tôi phải lấy điện thoại chụp lại mới được."
Cách đó không xa vang lên tiếng cười đùa chế giễu.
Một đôi nam nữ trẻ đi về phía họ. Người này chính là cháu trai cả của nhà họ Trần, Trần Văn Siêu và chị họ của Trần Mộng Dao, Trần Thiến.
Hai người này cũng đi làm trong xí nghiệp gia tộc, nhưng khả năng của họ lại thua xa Trần Mộng Dao. Hai người họ không vừa mắt với cô cho nên thường xuyên giễu cợt và thừa cơ hãm hại.
Trong công ty, Trần Mộng Dao tốt nghiệp đại học, có năng lực xuất sắc, chiếm hết danh tiếng. Họ có gây khó dễ thế nào thì công trạng cũng bày ra ở đó.
Nhưng bây giờ không giống vậy!
Cho dù cô có xuất sắc đi nữa nhưng đã gả cho một thằng chồng vô dụng, có lẽ sau này đến tư cách chia tài sản cũng không còn.
Bà cụ Trần trọng nam khinh nữ, vô cùng lạc hậu, giờ có một thằng vô dụng đi ở rể thì lại càng không thể.
Trần Mộng Dao cũng không thèm để ý đến hai người họ, cô đứng dậy định rời đi.
"Này, đừng đi, Trần Mộng Dao, gả cho một người chồng xuất sắc như vậy, cô hài lòng chứ? Đây là do bố tôi tỉ mỉ chọn lựa cho cô, sao lại khóc?" Trần Văn Siêu cản lại.
Sau khi nói xong hắn ta còn không quên giễu cợt Tiêu Thiên: "Tiêu Thiên, sau này anh phải chăm sóc cô em gái này thật tốt nhé, tốt nhất là sớm sinh con. Có lẽ bà nội sẽ rất vui vẻ đấy."
"Đúng rồi, sinh con, haha..." Trần Thiến đột nhiên bật cười, "Anh à, nhỡ lại đẻ ra một đứa nhát gan đào ngũ ở chiến trường nữa thì trách ai đây? Chẳng phải là làm nhà họ Trần chúng ta mất mặt à?"
"Cái này hả, cũng đúng, tốt xấu gì nhà họ Trần chúng ta cũng là gia tộc hạng hai ở Vân Thành, cũng có máu mặt bên ngoài..."
Hai người giật dây anh một câu tôi một câu, rồi lại nhìn Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao cười cợt, trào phúng.
"Trần Văn Siêu, Trần Thiến, hai người nói đủ chưa?"
Trần Mộng Dao tức đến mức viền mắt đỏ bừng, bàn tay siết chặt.
"Đừng nóng giận, nhìn cô xem, tôi và Thiến Thiến đang chúc hai người hạnh phúc bên nhau mà."
Trần Văn Siêu được nước lấn tới.
"Tôi không muốn nói chuyện với anh, xin tránh ra." Trần Mộng Dao khóc đỏ cả mắt, cô biết Trần Văn Siêu là cháu trai trưởng, là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, không thể đắc tội được, chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
"Ôi, Trần Mộng Dao, tôi nói cho cô biết, cho dù cô xuất sắc thì sao? Bố cô chỉ là tên vô dụng, giờ lại có một thằng chồng vô dụng nữa, cô lấy cái gì mà đấu lại với tôi, có tin tôi nói với bà nội vài câu thì ngay bây giờ nhà mấy người cũng phải cút ra khỏi nhà họ Trần hay không?"
"Trần Văn Siêu, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu."
Lại bị nhục nhã thêm lần nữa, Trần Mộng Dao cũng thấy tức giận.
"Hôm nay tôi không thích đấy, cô làm gì được tôi?" Trần Văn Siêu càng khiến mọi chuyện trầm trọng hơn, không chịu buông Trần Mộng Dao ra.
"Khoan đã."
Tiêu Thiên vẫn gắng giữ tỉnh táo nhưng rốt cuộc cũng ra tay, một bàn tay lớn đặt lên bả vai của Trần Văn Siêu.
"Bỏ bàn tay rác rưởi của mày ra, thằng rể vô dụng, đừng có không màng thể diện như thế, bỏ ra cho tao." Trần Văn Siêu đay nghiến.
A!
Một tên cháu trai của gia tộc hạng hai thì anh có thể bóp chết như kiến, Tiêu Thiên không buồn để ý.
"Cô bé, nói cho tôi biết, em muốn làm gì?"
Trần Mộng Dao rất tức giận, lúc ở nhà họ Trần cô đã bị Trần Văn Siêu bắt nạt, trêu đùa vô số lần, lần nào cũng phải nhịn!
"Tôi muốn tát anh ta một cái!"
Vừa dứt lời, Tiêu Thiên đột nhiên quay người, vung tay lên tát mạnh lên mặt Trần Văn Siêu.
Bốp!
Dấu ngón tay đỏ tươi.
Chương 3: Mấy người xong rồi
Ba người ở đó đều đờ đẫn.
Khuôn mặt của Trần Văn Siêu đỏ bừng, tức giận muốn điên lên.
Ở nhà họ Trần, hắn là cháu trai trưởng được vạn người sủng ái, là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, ai cũng phải nể mặt, nhưng hôm nay hắn lại bị một tên rác rưởi mới tới ở rể tát cho một cái!
Hơn nữa lại tát rất mạnh.
Nỗi nhục này sao mà nhịn được.
Trần Thiến và Trần Mộng Dao cũng kinh ngạc ngây ra, không ai ngờ Tiêu Thiên sẽ ra tay thật.
Vốn Trần Mộng Dao chỉ nói một câu vậy thôi, nhưng nào biết Tiêu Thiên lại ra tay vì mình như vậy, đánh cháu trai trưởng của nhà họ Trần.
Nhất thời, cô sợ đến trắng bệch mặt mũi.
"Tiêu Thiên, chú điên rồi à, sao lại tát thật?"
Tiêu Thiên dịu dàng đáp: "Bởi vì giờ em là vợ tôi, tôi không cho phép bất kỳ ai bắt nạt em."
Chú à, chú điên hả?
Cho dù hôm nay thành hôn đi nữa.
Nhưng chú chỉ là một người lính đào ngũ ở chiến trường.
Bây giờ đánh cháu trai trưởng của nhà họ Trần như vậy, với tính cách của Trần Văn Siêu, chắc chắn hắn sẽ liều mạng đó.
Xong!
Xong thật rồi!
"Tiên sư mày, mày muốn chết à!"
"Một tên phế vật ở rể mà còn dám đánh tao? Mày chán sống chứ gì!"
Vì cứu vãn tôn nghiêm, Trần Văn Siêu nổi điên vung nắm đấm lên muốn đáp trả.
Nhưng sao hắn có thể là đối thủ của chiến thần Bắc Cảnh được đây.
Rắc.
Chỉ trong nháy mắt.
Tiêu Thiên trở tay, vặn gãy cánh tay của Trần Văn Siêu.
A!
Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên.
Trần Văn Siêu đau đến mức giậm chân, mặt mày trắng bệch.
Hắn luôn diễu võ giương oai là cháu trai trưởng nhà họ Trần, hắn ta không bao giờ ngờ được hôm nay sẽ phải chịu một nỗi nhục lớn đến vậy.
"Mày chờ đó cho tao, còn cả mày nữa Trần Mộng Dao, ông sẽ xử hết bọn mày!"
Trần Văn Siêu kêu to rồi ôm cổ tay vội vàng rời đi.
......
Bất động sản Phú Hoa.
Doanh nghiệp chính của nhà họ Trần.
Bà cụ Trần và con trai trưởng Trần Dũng nhận được điện thoại quan trọng của một người bạn làm ăn từ tỉnh lẻ. Sau khi tham gia hôn lễ xong, họ vội vàng tới công ty, lúc này còn đang bàn bạc trong phòng họp.
"Bà nội, bố!"
Trần Văn Siêu kích động, đau khổ đẩy cửa phòng họp ra.
Bà cụ Trần đang họp thấy cháu trai trưởng dáng vẻ lông bông đột nhiên xông vào thì tỏ vẻ không thích.
"Cháu làm gì vậy hả? Không thấy có khách sao? Thật không hiểu quy củ!"
Sắc mặt bà cụ cứng ngắc nói.
Thấy bà giận, Trần Dũng cũng đứng lên mắng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi ra ngoài trước!"
Trần Văn Siêu kìm nén tức giận chỉ có thể lùi ra ngoài cửa.
Một tiếng sau hội nghị mới kết thúc.
Lúc này Trần Văn Siêu mới dám đi vào.
Vừa vào đến nơi hắn đã khóc lóc tố cáo.
"Bà nội, bà làm chủ cho cháu đi, cháu bị người ta đánh, tay đau muốn chết, sắp gãy rồi..."
Trần Văn Siêu nước mắt ròng ròng.
Con trai bị đánh?
Trần Dũng vừa nghe thấy vậy thì cuống lên, con trai bảo bối của ông thường ngày ông còn không nỡ đánh, ai dám đánh nó?
"Cái gì? Bị đánh? Ai đánh?"
Trần Dũng không nhịn được, vội hỏi.
Bà cụ Trần cũng gấp gáp.
"Cháu trai bảo bối ơi, cháu lại đây cho bà nội xem. Tay có sao không, cháu kể cho bà nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Bà nội, bố, là Tiêu Thiên, tên con rể vừa đến nhà họ Trần của mình..."
"Mọi người làm chủ cho con đi!"
Trần Văn Siêu khóc ròng nói.
Tiêu Thiên?
Bà cụ Trần hơi nhướn mày.
Một thằng con rể sao không có quy củ như thế?
Trần Văn Siêu là cháu trai trưởng nhà họ Trần, người thừa kế tương lai, hắn có tư cách gì mà dám đánh?
Đột nhiên bà cụ Trần chống gậy lên!
"Coi trời bằng vung! Văn Siêu, cháu nói rõ cho bà, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Vừa nghe bà quan tâm, Trần Văn Siêu cũng thấy hăng hái hẳn.
"Bà nội đều là vì Trần Mộng Dao, cô ta bảo Tiêu Thiên đánh con."
Bà cụ Trần vừa nghe thì sắc mặt thoáng đổi, hơi do dự.
Mặc dù bà không vừa ý với cháu gái này từ khi bé, nhưng năng lực nghiệp vụ của nó đúng là xuất sắc. Cô tốt nghiệp đại học, đến bất động sản Phú Hoa làm việc hai năm, phụ trách nhiều hạng mục quan trọng.
Trần Dũng nhanh chóng hiểu được tâm tư của bà cụ.
Hai năm qua Trần Mộng Dao nhiều lần lập công trong công ty, nếu tiếp tục phát triển như thế sẽ trở thành uy hiếp rất lớn cho bọn họ.
Lần này con trai bị đánh không phải là cơ hội để diệt trừ rắc rối đó sao?
"Mẹ, mẹ phải làm chủ cho cháu trai, lần này Trần Mộng Dao không biết sợ là gì, ỷ vào chút công trạng trong công ty mà xem thường Văn Siêu, nó là cháu trai bảo bối của mẹ mà."
Sắc mặt bà cụ Trần sầm xuống, trong lòng xoắn xuýt.
Rốt cuộc nên xử lý thế nào?
Trong tình hình kinh tế đình trệ trước mắt, bất động sản Phú Hoa không thể xảy ra vấn đề, chuyện hợp tác với tập đoàn Tử Kim lớn nhất thành phố Vân, đây là chuyện hợp tác vô cùng quan trọng, không thể có bất kỳ sơ xuất, mà lần này cũng là Trần Mộng Dao tham gia hợp tác.
Bà lo nếu như phạt đứa cháu gái này sẽ ảnh hưởng đến chuyện ký kết dự án.
"Văn Siêu, bà nội hỏi cháu, cháu muốn bà xử lý thế nào?" Bà cụ Trần hỏi.
"Khai trừ Trần Mộng Dao, sau đó đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà họ Trần." Trần Văn Siêu nghiến răng nói.
"Cái này bà nội không có ý kiến, có thể theo ý của cháu, nhưng nhất định cháu phải có thành tích, quyết định ký kết hạng mục với tập đoàn Tử Kim không được xảy ra bất kỳ sơ xuất nào." Bà cụ đáp.
Lời vừa nói ra.
Trần Văn Siêu khiếp đảm.
Ngoài thể hiện uy phong cháu trai trưởng ra, năng lực làm việc của hắn chỉ là con gà mờ!
Nhưng đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ Trần Mộng Dao.
Hắn không muốn bỏ qua.
Trước đó, hắn ta cũng biết về hạng mục hợp tác này, quả thực Trần Mộng Dao có năng lực xuất sắc, vài lần thảo luận đã xác định ký kết, chỉ là cuối cùng vẫn còn chưa ký tên.
Nhưng mọi chuyện trước đó đã xong xuôi, giờ chỉ là chưa ký thôi sao?
"Bà nội! Được, cháu sẽ lập công, chuyện hợp tác này nhất định sẽ hoàn thành." Trần Văn Siêu tự tin nói.
"Được, bà nội thích sự quyết tâm của cháu, nhưng bà nội cũng nói rõ ràng rồi, nếu hạng mục không ký được, bà sẽ không tha thứ, cho dù cháu có là cháu trai trưởng đi nữa."
Cùng lúc đó.
Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên về nhà.
Vừa vào tới cửa.
Bên trong đã vang lên tiếng cãi vã.
Trần Mộng Dao biết, cha mẹ vẫn còn đang tranh cãi về cuộc hôn nhân của cô.
"Mẹ, con về rồi." Trần Mộng Dao gọi.
Tần Ngọc Liên mở cửa ra, vành mắt đỏ bừng vì khóc, vốn định mở cửa cho cô đi vào, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thiên, sắc mặt bà lập tức đen kịt.
"Mộng Dao, con vào đi, nhưng cậu ta thì cút cho mẹ!”
"Nhà chúng ta không chứa thứ rác rưởi này."
"Dù là chuyện hôn nhân do bà tự quyết định, nhưng Tần Ngọc Liên không chấp nhận người con rể này. Mẹ không muốn con mẹ trở thành trò cười khắp Vân Thành này."
Trần Mộng Dao cắn môi: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy..."
"Mẹ còn có thể nói sao đây, cậu ta lớn hơn con mười mấy tuổi, nếu cậu ta ưu tú thì mẹ cũng chịu, nhưng cậu ta lại là tên đào ngũ ở chiến trường, mẹ không chịu nổi. Cút, nhanh cút đi."
Tần Ngọc Liên vừa khóc vừa mắng.
Sắc mặt Tiêu Thiên vẫn bình tĩnh, mặt không cảm xúc, anh đang định xoay người rời đi.
Đột nhiên Trần Mộng Dao vươn tay ra, kéo vạt áo anh lại.
"Mẹ, mẹ để chú ấy vào nhà đi."
"Mộng Dao, mẹ kiếp con không nghe lời mẹ sao? Đầu óc con đang nghĩ cái gì vậy?"
"Không nghĩ gì cả, bây giờ chú ấy là chồng con..."
Chồng?
Đột nhiên Tiêu Thiên thấy lòng mình ấm áp.
Cô bé, mười hai năm, sao em vẫn thiện lương như thế...
Dù trong lòng có muôn vàn oan ức, em vẫn quan tâm đến người khác như vậy.
Nghe con gái nói thế, Tần Ngọc Liên cuống lên: "Mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi, được, nếu con nghĩ vậy thì sau này mẹ mặc kệ chuyện của con."
Dứt lời, bà hùng hổ chạy vào phòng ngủ, rầm một tiếng, đóng cửa phòng!
Chương 4: Sa thải
Gia đình Trần Mộng Dao.
Căn nhà nghèo xơ xác chỉ có bốn bức tường, mặc dù đã cũ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Dù thế nào đi nữa, nhà cô cũng là đời sau của nhà họ Trần nhưng lại rơi vào hoàn cảnh thế này.
Xem ra mấy năm qua ở nhà họ Trần, có lẽ Trần Mộng Dao cũng phải chịu không ít oan ức.
Nhìn cô bé cách đó không xa, trong lòng Tiêu Thiên lại sinh lòng thương hại.
Đêm khuya, ánh trăng dịu nhẹ.
Trần Mộng Dao từ phòng tắm đi ra, cô mặc áo ngủ, mái tóc dài nửa ướt rơi trên đầu vai quyến rũ, khuôn ngực tròn như ẩn như hiện.
Trong giây phút đó, Tiêu Thiên đang nằm ngủ ở tấm đệm dưới đất bỗng có phản ứng sinh lý.
Mặc dù họ đã trở thành vợ chồng chính thức, nhưng Tiêu Thiên cũng không định làm gì xằng bậy.
Trần Mộng Dao ngồi bên giường, khuôn mặt nóng bừng, đây là lần đầu tiên cô ở chung phòng với một người đàn ông xa lạ, tâm trạng làm sao mà không căng thẳng được, tim đập thình thịch.
Hai người không nói gì.
Đêm yên tĩnh.
Lúc đang chuẩn bị ngủ, một cuộc điện thoại phá vỡ sự yên lặng.
Là điện thoại của Trần Mộng Dao rung chuông.
Cô liếc mắt nhìn tên hiển thị, là Trần Văn Siêu gọi tới. Tim run lên, cô biết là đã lớn chuyện rồi, lúc này gọi điện chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.
Cô bắt máy.
"Haha, Trần Mộng Dao, nói cho cô biết, nhà các cô xong đời rồi."
"Bắt đầu từ hôm nay, cô chính thức bị sa thải, từ ngày mai cô không cần quay lại làm việc ở bất động sản Phú Hoa nữa."
"Thằng vô dụng đó dám ra tay đánh tôi à! Đây chính là kết cục đó!"
Trong điện thoại, Trần Văn Siêu kìm nén giọng điệu đay nghiến, kêu gào ầm ĩ.
Đầu óc Trần Mộng Dao trống rỗng, cô thở hồng hộc, tay siết chặt: "Dựa, dựa vào đâu? Sao anh nói sa thải là sa thải chứ?”"
"À! Là bà nội ra chỉ thị, nghe kỹ đây, dù cô có xuất sắc thế nào đi chăng nữa cũng không đấu lại tôi đâu." Vẻ mặt của Trần Văn Siêu vênh váo: "Tôi là cháu trai trưởng của nhà họ Trần, đừng tưởng bất động sản Phú Hoa không có cô thì không được, hạng mục cô phụ trách đã chuyển sang cho tôi rồi, chờ mà xem!"
Nghe nói vậy, tay Trần Mộng Dao bắt đầu run rẩy.
Hai năm qua, ở bất cứ đâu cô đều nhường nhịn Trần Văn Siêu, cố gắng làm việc vì nhà họ Trần.
Từ một nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé, cô được làm giám đốc thị trường, từng bước leo lên khổ cực biết bao nhiêu, ngậm đắng nuốt cay chỉ mình cô biết.
Vốn cô cảm thấy có lẽ nhất định bà nội sẽ phạt chuyện này, nhưng cô không ngờ lại tàn nhẫn như thế, sa thải cô ra khỏi bất động sản Phú Hoa.
"Cả nhà ký sinh trùng, cút đi!"
Điện thoại tắt, trong đêm tối, Trần Mộng Dao không nhịn được, bật khóc, nước mắt chảy xuôi, lăn trên khuôn mặt.
Cách đó không xa, Tiêu Thiên cũng nhìn thấy cô bé đang khóc thút thít.
Anh thấy đau lòng, cũng vào giây phút đó, anh muốn nói cho cô biết, cô còn nhớ người đã được cô cho chiếc bánh bao nóng mười hai năm trước không?
Bây giờ anh quay lại rồi, cô không cần phải sợ gì nữa!
Anh sẽ bảo vệ cô.
Nhưng lời chưa kịp nói ra đã phải kìm nén lại.
"Tần Minh, điều tra cho tôi chuyện này!" Tiêu Thiên nhắn tin.
"Anh Thiên cứ dặn dò!"
Tin nhắn được hồi âm lại ngay lập tức.
"Vân Thành có một tập đoàn Tử Kim phải không?"
"Anh Thiên, người phụ trách công ty này là Trương Thu Bạch, trước đây đã từng đi lính ở Bắc Cảnh, anh ta là người dưới quyền của tôi, sau này về gây dựng sự nghiệp, mấy năm trước được anh giúp nâng đỡ tài chính nên giờ phát triển thành xí nghiệp lớn số một số hai của Vân Thành."
"Được, liên lạc đi! Gần đây bất động sản Phú Hoa của nhà vợ tôi có ký kết với tập đoàn Tử Kim. Ngoài vợ tôi ra, ai đứng ra ký kết cũng không được!"
"Nếu cãi lời thì xử theo quân pháp!"
"Được! Tôi làm ngay!"
Tiêu Thiên nhắn tin xong thì ngoái đầu lại nhìn Trần Mộng Dao đầy tình cảm.
Cô bé, tôi sẽ không để em chịu uất ức gì đâu. Ở nhà họ Trần không ai có thể lay chuyển được vị trí của em!
Trị liệu chân Duyệt Lai.
Trương Thu Bạch đang nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của cô nhân viên xinh đẹp.
Đột nhiên điện thoại reo lên, tên người gọi là Tần Minh.
Anh ta sợ đến mức bật dậy, là Tần Minh - đại tá của Bắc Cảnh, lãnh đạo cũ của anh ta.
Mấy năm qua nhờ có sự giúp đỡ tài chính âm thầm này mà tập đoàn Tử Kim mới có quy mô như hôm nay.
“Anh Minh, đã trễ vậy rồi anh gọi điện tới có gì dặn dò sao?" Cầm điện thoại lên, Trương Thu Bạch thận trọng hỏi, chỉ lo nói nhầm lại khiến Tần Minh tức giận.
Tần Minh truyền đạt lại ý của Tiêu Thiên lần nữa.
"Được ạ! Chắc chắn sẽ giải quyết thỏa đáng cho anh." Trương Thu Bạch gật đầu nói.
Sáng sớm hôm sau.
Bố mẹ vợ Tần Ngọc Liên chỉ lo con gái tối qua bị Tiêu Thiên "bắt nạt", vừa rời giường đã đẩy cửa đi vào.
Thấy hai người một ngủ trên giường, người dưới đất thì mới an tâm.
"Mộng Dao, nhanh dậy đi, đừng ảnh hưởng đến việc đi làm." Tần Ngọc Liên thúc giục.
Trần Mộng Dao xoa vành mắt sưng đỏ vì khóc, giả vờ mạnh mẽ nói: "Mẹ ơi, từ hôm nay con không đi nữa..."
"Tại sao?" Tần Ngọc Liên thất kinh hỏi.
"Tối qua Trần Văn Siêu gọi điện cho con, nói bà nội ra lệnh sa thải con khỏi bất động sản Phú Quang rồi..." Trần Mộng Dao uất ức đáp.
Sa thải?
Trần Mộng Dao trắng bệch mặt mày ngay tại chỗ, không tin nổi.
Con gái vừa mới cưới xong đã bị bà cụ Trần sa thải rồi?
"Mộng Dao, con nói cho mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bà con không thể độc ác như vậy, lúc quan trọng này lại sa thải con được." Tần Ngọc Liên ép hỏi.
"Mẹ đừng nói nữa, xưa nay bà nội không quan tâm đến con mà..."
Trần Mộng Dao nói đến đây thì không nhịn được nước mắt lại ứa ra.
Nhìn con gái khó chịu như thế, Tần Ngọc Liên cũng rất đau lòng, ánh mắt bà phút chốc chuyển sang chỗ Tiêu Thiên.
"A, đều tại mày!"
"Nhà chúng ta gặp vận đen tám đời mới có một thằng ở rể vô dụng như mày."
"Biến, nhanh biến đi, tao không muốn gặp lại mày nữa!"
Tần Ngọc Liên trút hết lửa giận lên người Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên lại không nói câu nào.
"Mẹ, mẹ đừng nói với chú như thế, chú ấy cũng không làm gì cả, muốn trách chỉ có thể trách nhà họ Trần quá vô tình..."
"Con cũng nghĩ cả rồi, hai năm qua đi làm ở xí nghiệp nhà họ Trần, cho dù mình nỗ lực thế nào cũng không được người ta coi trọng, có chăng chỉ là giễu cợt và móc mỉa, cuộc sống như thế con đã chịu đủ rồi, bị đuổi cũng tốt, con có thể đi tìm những công việc khác." Trần Mộng Dao cắn môi, mạnh mẽ nói.
Chương 5: Chủ tịch Trương đến chưa vậy?
"Đứa con gái ngốc nghếch của ta, mẹ không tin bà nội con lại tàn nhẫn đến vậy, mẹ phải đến gặp bà ấy tranh luận !"
Tần Ngọc Liên dậm chân, mắng chửi giận dữ: "Nói không chừng chuyện này lại do bác cả và con trai dùng chiêu trò ly gián, muốn hất nước bẩn vào người con trước mặt bà nội đây mà!"
Nhìn thấy Tần Ngọc Liên muốn lao ra khỏi nhà, Trần Cường ngồi nghe nãy giờ nhanh chóng giữ vợ lại, nói: "Ngọc Liên, chuyện này do mẹ quyết định, bây giờ bà có đến tận cửa làm loạn cũng có tác dụng gì chứ?”
"Có tác dụng gì sao? Lần nào cũng phải nhân nhượng sao? Gia đình chúng ta lẽ nào cứ để bọn họ đè đầu cưỡi cổ mãi sao? Trần Cường, dù sao ông cũng là đàn ông, ông thực sự muốn làm kẻ vô dụng đến khi nào!", Tần Ngọc Liên hét đến mức lạc cả giọng.
Trần Cường bắt đầu thấy kinh sợ, không dám thốt ra lời nào.
Trần Mộng Dao chỉ biết nói: “Mẹ, bố nói đúng đấy, cho dù mẹ có làm loạn đi nữa thì cũng chẳng có ích gì đâu!”
Trần Mộng Dao sao có thể cam tâm chứ?
Thế nhưng việc bố trí nhân sự ở Bất động sản Phú Hoa đều là sắp xếp của bà nội như đã nói, cho dù không cam tâm cũng chỉ biết nén cục tức vào trong lòng.
Đột nhiên vào ngay lúc này.
Tiêu Thiên đứng dậy mặc quần áo.
“Cô bé, yên tâm đi, ngoài em ra, không ai có thể phụ trách được dự án lần này đâu.”
Tần Ngọc Liên nghe những lời của Tiêu Thiên, lập tức nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện nhà tôi, có liên quan gì đến đồ bỏ đi như cậu chứ, không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu!”
Nhìn thấy mẹ mình đối xử như vậy với Tiêu Thiên lại còn nói ra những lời cay độc, Trần Mộng Dao nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói như vậy với chú được không ! Chú ấy là người tốt, không có ý gì xấu đâu, chú ấy nói vậy vì muốn tốt cho con thôi. Mọi người không cần phải tranh luận gì nữa, con sẽ tự mình nghĩ cách.”
Tần Ngọc Liên trong lòng tức giận không nguôi, vẫn muốn trách mắng Tiêu Thiên nhưng bị Trần Cường lôi vào trong phòng.
Trần Mộng Dao bước đến đóng cửa lại, tiến đến trước mặt Tiêu Thiên, nói: “Chú, cháu xin lỗi, mẹ cháu ngoài miệng thì nói vậy chứ không để trong lòng đâu…..”
“Em yên tâm đi, nếu như tôi để bụng thì đã không bước vào nhà rồi.”
Nhà?
Chữ này đối với Trần Mộng Dao mà nói đã đánh thẳng vào trái tim cô.
Cuối cùng chú cũng coi đây là nhà của mình rồi sao?
“Ngày nào cũng bị châm chọc khiêu khích, chú thật sự không để tâm chút nào ư?” Trần Mộng Dao hỏi.
“So với những uất ức mà em phải chịu thì tôi có tư cách gì chứ?”
Nghe xong câu nói này, Trần Mộng Dao ngây người, nước mắt giàn giụa.
Chú, chú là vì mình nên mới chịu tất cả những chuyện này sao?
Ngày hôm sau, bất động sản Phú Hoa.
Trần Văn Siêu mặc một bộ vest phiên bản giới hạn của Gucci, đứng đợi trước cửa công ty giống như một con chó, chờ đợi sự xuất hiện của Trương Thu Bạch, chủ tịch tập đoàn Tử Kim.
Mặc dù hợp đồng đã được đàm phán xong, nhưng vẫn chưa ký kết, mục đích của cuộc gặp mặt hôm nay chính là có thể chính thức ký kết hợp đồng. Quan trọng hơn nữa là để Trương Thu Bạch có thể tiếp nhận công việc với người phụ trách mới.
Trần Văn Siêu rất có lòng tin vào bản thân mình, bản thân lại là cháu trai trưởng nhà Trần gia, tương lai sẽ là người kế thừa của Bất động sản Phú Hoa, thân phận như vậy Trần Mộng Dao sao có thể so sánh được.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đang tiến đến.
Trần Văn Siêu rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Trương Thu Bạch, chủ tịch tập đoàn Tử Kim, hắn ta hớt ha hớt hải chạy tới, ra vẻ lịch sự nói một cách trang trọng: “Anh Thu Bạch, chào anh, tôi là Trần Văn Siêu, là người phụ trách dự án lần này của nhà họ Trần.”
Trương Thu Bạch đưa tay ra bắt.
Trần Văn Siêu vui như bắt được vàng, xem ra khởi đầu thuận lợi coi như là thành công một nửa, Trương Thu Bạch chắc chắn đã chấp nhận chuyện đổi người phụ trách. Xem ra cuộc hợp tác đàm phán lần này, Trần Mộng Dao chỉ ăn may thôi, không khó khăn lắm.
“Trần tiểu thư thì sao?” Trương Thu Bạch hỏi một cách thờ ơ.
Trần Văn Siêu vốn dĩ cho rằng Trương Thu Bạch chỉ là thuận miệng nhắc tới, nên đã tìm đại lý do: “Sức khỏe cô ấy dạo này không tốt, sau này chuyện hợp tác với công ty sẽ do tôi tiếp nhận.”
Trương Thu Bạch nghe xong liền gật đầu: “Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy đợi sức khỏe của Trần tiểu thư khỏe rồi nói chuyện sau nhé.”
Nói xong, Trương Thu Bạch quay người định lái xe rời đi.
Trần Văn Siêu vẫn chưa kịp hoàn hồn, vừa nhìn thấy Trương Thu Bạch định rời đi, hắn đã nhanh chóng đuổi theo: “Anh Thu Bạch, chuyện này tôi phụ trách cũng vậy thôi, anh yên tâm, năng lực của tôi chắc chắn cao hơn Trần Mộng Dao, hợp tác với công ty anh….”
Còn chưa nói hết câu đã bị Trương Thu Bạch đứng bên cạnh xe ngắt lời hắn: “Ở Giang Châu này có rất nhiều công ty muốn hợp tác với tập đoàn Tử Kim, nếu như nhà họ Trần đã không có thành ý như vậy, có lẽ tôi phải xem xét lại cuộc hợp tác lần này rồi.”
Trần Văn Siêu nhìn theo chiếc xe của Trương Thu Bạch rời đi, hắn đứng ngẩn người ra, vốn dĩ cho rằng anh ta sẽ không để ý chuyện này, nhưng không ngờ thái độ của anh ta lại cương quyết như vậy.
Hợp tác lần này cần phải xem xét lại!
Chỉ một câu nói ngắn gọn đó cũng khiến Trần Văn Siêu ngứa ngáy da đầu.
Nhà họ Trần vốn dĩ chỉ là một gia tộc hạng hai ở Giang Châu, tài sản mới chỉ với hàng trăm triệu nhân dân tệ, nhưng cũng được coi là doanh nghiệp có thế lực vừa phải. Được hợp tác cùng tập đoàn có khối tài sản lên tới hàng chục tỷ nhân dân tệ vốn dĩ là chuyện vô cùng khó khăn, nếu hợp tác lần này bị hủy trong tay hắn, bà nội chắc chắn sẽ giết hắn.
Hắn phải làm sao đây ?
Quân lệnh đã được lập rồi!
Nếu để bà cụ Trần biết được, với tính khí của bà, hậu quả thật sự không dám nghĩ tới.
Lẽ nào thật sự phải để con khốn Trần Mộng Dao ra mặt giải quyết sao?
Hắn không cam tâm, tối hôm qua hắn ta đã diễu võ dương oai với cô và đuổi cô ra khỏi công việc kinh doanh của gia đình. Nếu như bây giờ yêu cầu cô quay trở lại dọn dẹp mớ hỗn độn này, chẳng phải mất mặt gia đình sao?
Đúng lúc này điện thoại reo lên. Là Trần Dũng, bố hắn gọi đến.
“Văn Siêu, bà nội con bây giờ đang đang ở phòng họp tầng ba. Trương Thu Bạch - chủ tịch tập đoàn Tử Kim vẫn chưa đến công ty sao?” Trần Dũng hỏi một cách đắc ý.
Ông già này vô cùng mưu mô, ông ta đã sa thải Trần Mộng Dao ra khỏi công ty và để con trai mình tiếp nhận hợp đồng với tập đoàn Tử Kim, xếp sẵn vị trí cho hắn trong công ty, chỉ cần làm tốt việc này, cái ghế người thừa kế bất động sản Phú Hoa không thể nào thoát khỏi tay hắn.
Nghe xong lời của bố, Trần Văn Siêu vô cùng chột dạ, hắn run rẩy nói: “Bố, con lên ngay đây”
Bất động sản Phú Hoa, phòng họp tầng 3.
Các giám đốc điều hành thân cận đều có mặt không thiếu một ai, dẫu sao thì đây cũng là cuộc hợp tác quan trọng với tập đoàn Tử Kim - doanh nghiệp dẫn đầu ở Giang Châu, sự góp mặt của nhiều người như vậy cũng thể hiện thành ý của nhà họ Trần.
Bà Trần ngồi ở ghế chủ tịch hội đồng quản trị, thấy Trần Văn Siêu chỉ đến một mình liền hỏi: “Văn Siêu, chủ tịch Trương đến chưa ?”