Mục lục
Hộ Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Mục Bắc Vương

Ở vùng Bắc Cảnh hoang vắng, một chiếc trực thăng chậm rãi hạ cánh.

"Ông nội, có phải chúng ta đã đến nhầm chỗ rồi không?"

Người thiếu niên bước xuống trực thăng cau mày nhìn ông lão tóc bạc trắng bên cạnh.

"Không có." Ông lão lắc đầu cười nói: "Đây là nơi chúng ta phải tới!"

"A?" Thiếu niên trợn to mắt, dở khóc dở cười hỏi: "Đây... Đây là nhà tù được mệnh danh là nơi canh gác nghiêm ngặt nhất trên thế giới sao?"

Nơi này chỉ có mấy chục ngôi nhà tồi tàn bằng đất đá, đừng nói tới lính canh, ngay cả tường rào cũng không có!

Chỉ có vậy mà cũng dám gọi đây là nhà tù được canh gác nghiêm ngặt nhất?

Một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể dễ dàng vượt ngục được đúng không?

Ông lão khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt: “Chỉ cần cậu ta ở đây, có sơ sài đến đâu cũng có thể là ngục tù!”

"Cậu ta?" Thanh niên kinh ngạc: "Là Lâm Vũ, người đã gọi con tới đây để làm người canh giữ sao?"

"To gan!"

Sắc mặt ông lão lập tức phủ đầy sương giá, tức giận hét lên: "Lâm Vũ là để con gọi sao? Gọi cậu ta là Mục Bắc Vương! Mục Bắc Vương của Vĩnh Mục Bắc Cảnh! Nếu con còn dám nói bậy bạ thì đừng trách ông vì nghĩa lớn mà mặc kệ tình thân!”

Một luồng khí vô hình đẩy thiếu niên lùi lại vài mét.

Ngay cả chiếc trực thăng phía sau họ cũng rung chuyển.

Thiếu niên lảo đảo ngã xuống đất, nhưng khuôn mặt lại tỏ ra không phục.

Ông lão khẽ thở dài, lại hỏi: “Con có biết mười đại chiến thần đương thời không?”

"Biết."

Nhắc tới mười đại chiến thần, trên mặt thiếu niên lập tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ, theo bản năng hỏi: “Chẳng lẽ, anh ta là một trong mười đại chiến thần sao?”

Mười đại chiến thần, đó là những người đứng ở đỉnh cao của thế giới!

Người đời, ai mà không ngưỡng mộ?

"Trong mắt cậu ta thì mười đại chiến thần đã là gì?"

Ông lão khinh thường chỉ vào căn nhà nát trước mặt nói: “Nơi đây là nơi hai vị chiến thần đang bị giam giữ! Còn có ba vị nữa đã biến thành linh hồn dưới thanh kiếm Vô Phong của cậu ta! Mà bốn vị chiến thần của Hoa Quốc ta đều là thuộc hạ của cậu ta!"

Cái gì?

Thiếu niên trợn to mắt, thất thanh nói: "Sao có thể như vậy! Không phải ông nói anh ta mới hai mươi hai tuổi sao? Làm sao anh ta có thể lợi hại như vậy? Chẳng lẽ anh ta là thần sao?"

"Nếu trên đời thật sự có thần, thì đó chắc chắn là Mục Bắc Vương!"

Ông lão trịnh trọng nói: “Nếu không phải ông có ơn cho cậu ta một bữa cơm vào cái năm mà cậu ta mới tới Bắc Cảnh, thì chuyện tốt như vậy sao có thể tới lượt con?”

Đây mà coi là chuyện tốt sao!

Đây rõ ràng là một công việc nguy hiểm đến tính mạng!

Thiếu niên gần như khóc: "Con như vậy mà có thể canh giữ hai vị chiến thần sao?"

“Đương nhiên là con không thể canh giữ được rồi!” Ông lão lại giơ tay chỉ vào tảng đá bao quanh bởi những ngôi nhà đổ nát: “Con nhìn xem phía trên đó là cái gì?”

Thiếu niên tò mò, đứng dậy từ dưới đất, nhìn kỹ hơn, cậu ta phát hiện một chiếc mặt nạ đầu sói màu đen nằm trên tảng đá.

Thấy thiếu niên đã chú ý đến chiếc mặt nạ, lúc này ông lão mới trịnh trọng nói: "Đó là mặt nạ Tham Lang!"

"Mỗi lần ra trận, cậu ta đều che mặt bằng chiếc mặt nạ Tham Lang!"

"Nhìn thấy người đeo mặt nạ giống như nhìn thấy Mục Bắc Vương!"

"Mặt nạ Tham Lang ở đây, trên đời có ai dám làm bậy?"

Thiếu niên bị kinh ngạc, trên mặt đầy sự khó tin.

Chỉ một chiếc mặt nạ đã khiến hai vị chiến thần không dám nghĩ đến việc vượt ngục!

Từ khi nào chiến thần lại trở nên hèn nhát như vậy?

Ông lão liếc nhìn thiếu niên: “Chắc hẳn con đang thắc mắc tại sao một chiếc mặt nạ lại có thể có sức mạnh như vậy phải không?”

Thiếu niên gật đầu, trong mắt tràn đầy tò mò.

"Con có biết trận chiến nửa tháng trước không?" Ông lão lại hỏi.

"Biết."

Thiếu niên hào hứng nói: "Chiến thần của năm nước, cùng với 700.000 quân liên minh tinh nhuệ, tập trung tại biên giới Bắc Cảnh, tất cả đã bị tiêu diệt trong vòng ba ngày!"

“Đúng vậy!” Ông lão gật đầu: “Nhưng con không biết, trong trận chiến này, Hoa Quốc chúng ta chỉ có một mình Mục Bắc Vương mang theo một thanh kiếm chiến đấu!”

"Một người một kiếm, ngăn chặn kẻ địch ở ngoài biên giới! Một người một kiếm giết sạch 700.000 quân tinh nhuệ!"

"Thanh kiếm Vô Phong đã đánh sập ngọn núi tuyết! Xác của 700.000 quân địch đã xây dựng nên bức tường thành bất hủ dài ba trăm dặm ở Bắc Cảnh!"

"Trận chiến này cũng khiến chiến thần duy nhất còn sót lại ở nước ngoài chặt tay thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân vào Hoa Quốc của chúng ta nữa!"

Một người tàn sát hết 700.000 quân tinh nhuệ!

Thiếu niên sửng sốt và không thể tin vào tai mình.

Một lúc sau, thiếu niên lập tức run lên vì phấn khích: "Vậy anh ta còn ở đây không? Con có thể gặp anh ta không?"

"Cậu ta đi rồi."

Ông lão lắc đầu thở dài: "Cậu ta nói cậu ta muốn đi làm hai việc! Báo ân và báo thù!"

"Báo thù?" Thiếu niên khó hiểu: "Anh ta đã lợi hại như vậy, có ai dám làm kẻ địch của anh ta sao?"

"Tất cả đều là chuyện cũ năm xưa!"

Ông lão lặng lẽ thở dài rồi kể lại một chuyện bí mật xưa.

Mười lăm năm trước, nội chiến nổ ra ở nhà họ Lâm, một gia tộc giàu có ở Giang Bắc.

Gia đình Lâm Vũ gặp nạn và bị trục xuất khỏi nhà họ Lâm, sống một cuộc sống còn tồi tệ hơn cả heo chó.

Dù vậy, theo nguyên tắc diệt cỏ phải diệt tận gốc, nhà họ Lâm vẫn không buông tha bọn họ.

Ba ngày sau, nhà họ Lâm sai người tấn công và giết chết gia đình Lâm Vũ.

Cha mẹ và em gái của Lâm Vũ đều chết thảm dưới tay nhà họ Từ, chỉ có Lâm Vũ năm đó mới bảy tuổi được một người bí ẩn cứu, mới may mắn sống sót.

"Người nhà họ Lâm thật quá vô nhân đạo! Đối xử với người trong nhà mà lại tàn nhẫn như vậy!"

Thiếu niên giận dữ giơ nắm đấm lên: "Lần này khi Mục Bắc Vương trở về, chắc chắn anh ta sẽ giết nhà họ Lâm máu chảy thành sông!"

"Đây là chuyện của gia tộc Mục Bắc Vương, không đến lượt con lo lắng! Con cứ làm tốt việc của mình đi!"

Ông lão không để ý đến sự tức giận của thiếu niên, lặng lẽ nói: “Để con làm người canh giữ, thực sự cũng đang cho con một cơ hội! Ở đây không chỉ giam giữ hai vị chiến thần, mà còn giam giữ rất nhiều người có tài năng kỳ lạ, nếu con thể học hỏi được một phần kỹ năng của bất kỳ ai ở đây cũng đủ để mang lại lợi ích cả đời cho con!"

Nghe được lời nói của ông lão, đôi mắt của thiếu niên lập tức sáng lên, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ.



Trên máy bay chở khách bay tới Giang Bắc, Lâm Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những sự kiện trong quá khứ lần lượt lướt qua tâm trí hắn.

Ngay cả với tính khí của hắn ngày hôm nay, dù đã nhiều năm trôi qua kể từ khi sự việc đó xảy ra, hắn vẫn vô cùng phẫn nộ khi nghĩ đến những gì đã xảy ra với gia đình mình.

Hắn phải cố gắng kiềm chế bản thân để giữ cho cơn giận của mình không lộ ra.

"Oa oa..."

Một tiếng trẻ con khóc cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Vũ.

Khi hắn mở mắt ra, thì thấy cô bé ngồi bên cạnh đang khóc, người phụ nữ bên cạnh đang nhẹ nhàng an ủi.

Cô bé khoảng bốn, năm tuổi, rất thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Lâm Vũ nghĩ về em gái mình.

Khi con bé gặp nạn cũng chưa đầy năm tuổi! Bằng tuổi với cô bé này.

Lâm Vũ mỉm cười, quan tâm hỏi: "Em gái, sao em lại khóc? Em cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"

Cô bé không nói gì, chỉ không ngừng khóc.

Người phụ nữ xoa đầu cô bé, nhìn Lâm Vũ với vẻ xin lỗi: "Có lẽ con bé cảm thấy hơi khó chịu khi máy bay hạ cánh, xin lỗi đã làm phiền cậu."

"Không sao đâu." Lâm Vũ khẽ mỉm cười.

"Cái gì mà không sao!"

Đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm, một thanh niên da trắng thò đầu ra, tức giận mắng người phụ nữ: "Bảo đứa con hoang này im miệng ngay lập tức! Nếu còn dám quấy rầy cậu đây nữa thì đừng trách tôi không khách khí!"

"Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi..." Người phụ nữ lập tức bối rối, không ngừng xin lỗi thanh niên kia.

Cô bé bị tên thanh niên làm cho sợ hãi và khóc to hơn.

“Còn dám khóc to hơn phải không?”

Thanh niên càng tức giận hơn, không kiên nhẫn vẫy tay với vệ sĩ bên cạnh: "Làm nó im đi!"

Tên vệ sĩ nghe vậy lập tức đứng dậy, vẻ mặt hung ác bước tới, giơ tay định bóp cổ cô bé.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện và chặn tay gã đàn ông vạm vỡ lại.

"Chính cậu mới là người nên im miệng!"

Lâm Vũ đối mặt với thanh niên: "Nếu cậu dám nói thêm một lời nào nữa, tôi sẽ bẻ gãy một ngón tay của cậu!"

Xoẹt!

Toàn bộ nơi này đều im lặng.

Mọi người trên máy bay đều há hốc miệng.

Người này là ai?

Mà giọng điệu lại lớn lối như vậy?

Cứ hở ra lại bẻ gãy ngón tay của người ta?

"Ha ha!"

Sau một lúc bối rối ngắn ngủi, người thanh niên đột nhiên cười lớn: "Anh mà cũng dám đòi bẻ gãy ngón tay của tôi sao? Anh có biết tôi là ai không? Mạnh gia ở Giang Bắc của tôi, chỉ cần một câu là có thể khiến anh chết không có chỗ chôn!"

Mạnh gia, một trong năm gia tộc giàu có ở Giang Bắc!

Mấy thế hệ của Mạnh gia đã hoạt động ở Giang Bắc gần trăm năm, thế lực của họ có thể nói là ăn sâu bén rễ.

Nhìn toàn bộ Giang Bắc, còn chưa có ai dám mạnh miệng như vậy trước mặt Mạnh Húc này!

Mạnh Húc nói xong, mọi người trên máy bay đều sợ hãi!

Họ thực sự không đủ thể đắc tội Mạnh gia ở Giang Bắc được!

"Tôi đã cảnh cáo cậu rồi!"

Lâm Vũ thờ ơ, đứng dậy đi về phía Mạnh Húc.
Chương 2: Tất cả Chu Tước Vệ, kính cẩn chào đón Mục Bắc Vương

Khi tên vệ sĩ thấy vậy, hắn ta lập tức vung nắm đấm đấm Lâm Vũ.

Lâm Vũ nhìn thẳng, nhẹ nhàng chụp được nấm đấm đó bằng bàn tay to lớn của mình.

Rắc!

Có tiếng xương gãy vang lên.

Tên vệ sĩ ôm cánh tay của mình, ngã xuống rên rỉ trong đau đớn.

Đồng tử Mạnh Húc đột nhiên co rút lại, một cảm giác sởn tóc gáy tự nhiên dâng lên.

Không ai biết rõ sức mạnh của vệ sĩ của mình hơn hắn ta.

Tuy nhiên, đối phương chỉ vung tay nhẹ nhàng như vậy, vệ sĩ của hắn ta cũng đã bị hạ gục!

Thật là một sức mạnh đáng sợ!

Mạnh Húc sợ hãi, run rẩy nhìn Lâm Vũ đang đến gần: "Anh… anh muốn làm gì?"

"Miệng thốt ra hai câu rồi!"

Lâm Vũ bước đến bên cạnh Mạnh Húc với ánh mắt rực lửa.

Hai câu?

Trái tim Mạnh Húc kịch liệt co giật.

Hắn đã từng nói, nói một câu chặt một ngón tay!

Nói hai câu, chẳng phải là muốn chặt hai ngón tay của hắn ta sao?

Ngay lúc Mạnh Húc đang vô cùng sợ hãi thì Lâm Vũ đã nắm lấy tay hắn ta.

"Rắc rắc..."

"A!"

Âm thanh giòn vang của ngón tay bị bẻ gãy và tiếng hét thảm thiết của Mạnh Húc đồng loạt vang lên.

Trong cabin hoàn toàn yên tĩnh!

Chỉ có tiếng hét thảm thiết của Mạnh Húc vang vọng.

Ngay cả cô bé cũng ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Lâm Vũ bằng đôi mắt đen láy.

Ánh mắt mọi người đờ đẫn, toàn thân run rẩy.

Đúng là một người khủng khiếp!

Nói một câu bẻ gãy một ngón tay, không phải chuyện đùa!

Hắn thực sự đã làm điều đó!

Hơn nữa, đối phương còn là người Mạnh gia ở Giang Bắc!

"Tốt nhất là nên giữ im lặng đi!"

Lâm Vũ không để ý đến sự sợ hãi của mọi người, thờ ơ nhìn Mạnh Húc: "Lại hét một tiếng nữa, tôi sẽ coi như đã nói thêm một câu!"

Tiếng kêu đột ngột dừng lại.

Mạnh Húc nghiến chặt khớp hàm, mặc dù toàn thân toát mồ hôi lạnh nhưng cũng không dám phát ra một tiếng động nào, trong mắt chỉ tràn đầy oán hận.

Nếu hắn ta hét lên lần nữa, thì sẽ không thể cứu được mười ngón tay của mình!

Sau khi trấn áp Mạnh Húc, Lâm Vũ trở lại chỗ ngồi, ánh mắt nhìn về phía cô bé lại trở nên ôn hòa: "Đừng sợ, chỉ cần có anh trai ở đây, ở đây không ai dám động vào em!"

Vừa nói xong, Lâm Vũ liền cảm thấy trong lòng đau nhói.

Sẽ tốt biết bao nếu bây giờ hắn vẫn có thể nói những điều như thế này với em gái mình!

Sẽ tốt biết bao nếu hắn còn có thể gặp lại em gái và ba mẹ mình!

Đáng tiếc!

Đêm mưa ấy, chật vật bỏ chạy!

Thậm chí không còn một bức ảnh nào của bọn họ!

Khuôn mặt của bọn họ chỉ có thể lưu giữ trong ký ức vĩnh viễn.

Không hiểu sao, Lâm Vũ cảm thấy chua xót.

Vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Tuy nhiên, hắn buộc mình phải nuốt nước mắt vào trong.

Sau đêm mưa mười ba năm trước, hắn đã tự dặn lòng mình không được rơi nước mắt nữa.

Một bàn tay trắng nõn thận trọng duỗi tới.

Người phụ nữ nhẹ nhàng kéo góc áo Lâm Vũ, tiến đến gần hắn với vẻ mặt đầy lo lắng, nhỏ giọng nói: "Anh tuyệt đối đừng ra khỏi sân bay! Vừa xuống máy bay, anh hãy nhanh chóng chuyển sang máy bay khác và chạy khỏi Giang Bắc, anh thật sự không thể đắc tội Mạnh gia!”

Lâm Vũ cười thản nhiên: "Không có người nào mà tôi không thể đắc tội!"

Người phụ nữ lo lắng đến đổ mồ hôi đầm đìa, khi cô ta định thuyết phục hắn lần nữa, thì Lâm Vũ đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ở ghế sau, sắc mặt Mạnh Húc nhăn nhó vì đau đớn, trong lòng lại càng vặn vẹo hơn.

"Sau khi xuống máy bay, ông đây sẽ bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ!"

"Nếu dám bẻ gãy hai ngón tay của tôi, tôi sẽ dẫm nát thứ đồ phía dưới đó của hắn!"

"Tôi muốn hắn biết hậu quả của việc đắc tội Mạnh gia ở Giang Bắc!"

Trong lòng Mạnh Húc điên cuồng rít gào, run rẩy lấy điện thoại ra, cố chịu đựng cơn đau thấu tim để gửi một tin nhắn.



Mười phút sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Giang Bắc.

Dù người phụ nữ có thuyết phục thế nào đi chăng nữa, Lâm Vũ vẫn nhất quyết đi đến lối ra sân bay.

Bên ngoài sân bay.

Hai ba mươi vệ sĩ có thân hình khỏe mạnh cao lớn xếp thành hai hàng.

Ánh mắt đám vệ sĩ lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt lạnh giá nhìn chằm chằm lối ra.

Người qua đường đều run rẩy, thậm chí tiếng bước chân cũng rất khẽ, sợ chọc tức những tên bặm trợn này.

Người quản gia sáu mươi tuổi đứng đó với vẻ mặt u ám.

Mười phút trước, ông ta nhận được tin nhắn từ cậu Húc và rất tức giận.

Cháu trai lớn của Mạnh gia thực sự đã bị bẻ gãy hai ngón tay trên máy bay!

Đối phương thậm chí còn không để cho cậu Húc hét lên!

Mạnh gia ở Giang Bắc đã bao giờ phải chịu tủi nhục như vậy đâu?

Chẳng lẽ Mạnh gia đã im lặng quá lâu, khiến người ta cho rằng con dao trong tay Mạnh gia đã không còn sắc bén?

Hôm nay cho dù đối phương có ba đầu sáu tay cũng phải bị giết ngay tại chỗ!

Giết gà dọa khỉ!

Phải cho người ở Giang Bắc biết: Không phải ai cũng có thể xúc phạm Mạnh gia!

Trong lòng quản gia đã hạ quyết tâm, ông ta liếc nhìn lối ra với ánh mắt lạnh lùng âm u.

Một phút sau.

Tên vệ sĩ bị gãy tay đỡ lấy Mạnh Húc với khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện, quản gia nhanh chóng chạy tới phụ đỡ.

"Kính chào cậu Húc!"

Mấy chục vệ sĩ đồng loạt hét lên làm rung chuyển cả sân bay.

Người đi đường rụt rè và hoảng sợ rời đi.

Những người đang đổ xô về phía lối ra sôi nổi dừng lại.

Nếu Mạnh Húc không đi, bọn họ làm sao dám đi?

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn có người chen ra khỏi đám đông và đi về phía lối ra.

Lâm Vũ!

"Chính là hắn ta!"

Mạnh Húc tức giận không thôi, vẻ mặt hung ác chỉ vào Lâm Vũ: "Đừng giết chết hắn ta, tôi muốn tra tấn hắn ta từ từ!"

"Bắt lấy!"

Người quản gia xua tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Một nhóm vệ sĩ tiếp bước nhau lao tới lối ra.

Sợ nếu quá muộn, sẽ không thể giành đường công lao đã bắt được kẻ dám làm nhục cậu Húc.

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển.

Tiếng sắt thép va chạm vang lên.

"Rầm rập..."

Tiếng bước chân chỉnh tề tràn ngập trong sảnh.

Một bầu không khí xơ xác tiêu điều lan rộng ra.

Tất cả các vệ sĩ dừng bước, hoảng sợ quay đầu nhìn lại.

Phía sau, một đám người đông đúc đứng đầy từ lối ra của sảnh và tràn ra bên ngoài, không nhìn thấy điểm đuôi.

Ước tính sơ bộ là có tới mấy nghìn người.

Tất cả họ đều mặc áo giáp đen và áo choàng đỏ, đi ủng chiến đấu màu đen và đeo những thanh kiếm dài ba thước trên lưng.

Giữa áo choàng có biểu tượng Chu Tước màu vàng vô cùng bắt mắt.

Mấy ngàn người này dường như đã được huấn luyện rất nghiêm ngặt.

Bước đi đều nhau, tạo thành một đường thẳng từ xa đến gần và từ bên này sang bên kia.

Mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, phong thái chững chạc!

Khí thế của hàng ngàn người tụ lại như một cơn bão, mãnh liệt lao về phía trước, khiến người ta gần như muốn quỳ xuống.

Người thanh niên đi đầu để đầu đinh, khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt sáng như ngọn đuốc.

Khi họ nhìn thấy Lâm Vũ bước ra khỏi lối ra, thanh niên dẫn đầu là người đầu tiên quỳ một đầu gối xuống.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Mấy ngàn người đều quỳ một gối, đều thống nhất và không có bất kỳ sự hỗn loạn nào.

"Tất cả Chu Tước Vệ, kính cẩn chào đón Mục Bắc Vương!"

Hàng ngàn người đồng loạt kêu lên, âm thanh như muốn xốc bay nóc nhà.

Tiếng kêu vang lên ầm ầm, Mạnh Húc là người đầu tiên không chịu được, hai chân khuỵu xuống, trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Quản gia và đám vệ sĩ muốn đến đỡ hắn ta, nhưng đôi chân của họ đã mất kiểm soát từ lâu, không thể cử động chân dù chỉ nửa bước.

Lâm Vũ đi tới, nhẹ nhàng vẫy tay: "Tôi đã từ chức, các người không cần phải làm lễ chào lớn như vậy đâu!"

Người thanh niên dẫn đầu hơi ngẩng đầu, cung kính nói: "Mục Bắc Vương không cần được ai phong chức, dù Mục Bắc Vương có từ chức hay không, trong lòng chúng tôi, ngài vẫn mãi là Mục Bắc Vương!"

"Đứng dậy hết đi!"

Lâm Vũ vẫy bàn tay to.

Hàng ngàn người đồng loạt đứng lên không một chút hỗn loạn.

Lâm Vũ ngước mắt nhìn Lạc Trường Phong, nghiền ngẫm nói: “Sao anh biết được tung tích của tôi?”

Hắn chỉ nói với ông cụ của Thẩm gia về việc mình sẽ đến Giang Bắc.

Theo lý mà nói, Lạc Trường Phong hẳn là không biết.

"Ngày mai sẽ là ngày đại thọ lần thứ 70 của Lâm Đông Lai, thuộc hạ đoán được Mục Bắc Vương sẽ trở lại trong thời gian gần đây, nên tôi đã dùng một số đặc quyền của mình để kiểm tra thông tin của tất cả những hành khách gần đây bay đến Giang Bắc." Lạc Trường Phong cẩn thận trả lời, cúi đầu và nói: "Thuộc hạ đắc tội, xin Mục Bắc Vương trừng phạt!"

"Anh thật sự rất chu đáo!" Lâm Vũ mỉm cười nhưng cũng không tức giận.

Nhìn thấy Mục Bắc vương không tức giận, Lạc Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghi hoặc nhìn về phía mấy trăm tên vệ sĩ của Mạnh gia: “Bọn họ tới chào đón ngài sao?”

Mặc dù nhóm người này ăn mặc chỉnh tề nhưng lại không có khí chất oai nghiêm.

Đó chỉ là một lũ ô hợp mà thôi!

Bọn họ cũng xứng chào đón Mục Bắc Vương sao?

"Không phải." Lâm Vũ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Mạnh Húc: "Hình như anh ta có ý định kêu những người này bắt tôi lại."

"Bất cứ ai không tôn trọng Mục Bắc Vương, thì giết!"

Ánh mắt Lạc Trường Phong như tia chớp, đột nhiên hét lớn một tiếng.

Khi sóng âm truyền qua, tất cả gạch lát trên sàn đều vỡ vụn, lan từ chân Lạc Trường Phong sang bên cạnh Mạnh Húc.

Toàn thân Mạnh Húc run rẩy, đũng quần nóng lên, rốt cuộc thì không thể nhịn được nước tiểu nữa.

"Giết thì không cần!"

Lâm Vũ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Trên máy bay tôi đã nói, nếu anh ta nói lời nào, tôi sẽ bẻ gãy ngón tay của anh ta! Vừa rồi anh ta lại nói cái gì đó."
Chương 3: Diễn viên quần chúng

“Thuộc hạ đã rõ!”

Lạc Trường Phong đột nhiên rút trường đao sau lưng ra, một luồng sáng như tia sét lóe lên.

Xoẹt!

Một ánh sáng trắng lóe lên, một ngón tay đứt lìa, bay lên cùng những tia máu.

Mạnh Húc đau đến mức toàn thân co rúm, nước mắt ào ào chảy ra, nhưng lại cứng rắn bịt chặt lấy miệng, không dám phát ra một âm thanh nào.

Trường đao lại một lần nữa được cắm vào vỏ đao sau lưng, Lạc Trường Phong cũng lại lần nữa quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Vũ.

Lâm Vũ khẽ gật đầu tán thưởng: “Tốt lắm, đao pháp của anh lại tiến bộ không ít.”

Nếu không phải người luyện võ, thì vĩnh viễn không thể nào hiểu rõ một đao này của Lạc Trường Phong.

Vững, chuẩn, tàn nhẫn!

Chỉ có khống chế tốt ba điểm này, mới có thể chỉ chém đứt một ngón tay mà không làm tổn thương các ngón tay khác.

Điều này nói rõ, đao của Lạc Trường Phong đã hoàn toàn bị chủ nhân kiểm soát.

Nghe lời tán thưởng của Lâm Vũ, Lạc Trường Phong lại không dám có chút kiêu ngạo nào, khiêm tốn nói: “Đều nhờ ngài dạy tốt.”

Lâm Vũ gật đầu: “Anh ở lại! Những người khác lập tức rút lui, trở về vị trí của mình, không được có sai sót!”

Chu Tước Vệ, người ngoài chỉ cho rằng Lạc Trường Phong là quân chủ Chu Tước.

Nhưng lại không biết, ý nghĩa tồn tại của Chu Tước Vệ, là để xử lý những việc đặc thù của bảy tỉnh phía Bắc.

Phía Nam tuy là không có chiến tranh, nhưng kinh tế phát triển, thỉnh thoảng cũng có chuyện lạ xảy ra.

Mọi người đều tới nghênh đón hắn, nếu có chuyện gì bất chợt xảy ra, khó tránh xảy ra sai sót.

“Rõ!”

Hàng ngàn giọng nói đồng thanh vang lên, Chu Tước Vệ nhanh chóng rời đi một cách trật tự.

Lâm Vũ bước ra ngoài.

Vừa đi vài bước chợt dừng lại, ánh mắt lướt qua hai mẹ con kia, cuối cùng nhìn tới Mạnh Húc.

“Nếu dám trút giận lên mẹ con họ, trên dưới Mạnh gia, diệt tận gốc!”

Lời vừa dứt, khí thế cũng phóng ra.

Khí thế áp đảo vạn vật.

Quản gia và hàng trăm vệ sĩ đều không chịu nổi, đồng loạt quỳ bò dưới đất, gắng sức gật đầu.

Lâm Vũ không thèm nhìn bọn chúng thêm một cái, nhấc bước đi ra.

Cho dù họ đã ra khỏi sân bay, tất cả mọi người vẫn còn đang ngây ra tại chỗ, rất lâu cũng vẫn chưa hồi lại.

Lạc Trường Phong theo sát bước chân của Lâm Vũ, cắn răng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi Lâm gia sao?”

“Nếu anh đã biết ngày mai là đại thọ của Lâm Đông Lai thì sao còn phải hỏi nữa?” Ánh mắt Lâm Vũ nhìn về phía xa, trong mắt là sự lạnh lẽo.

“Thuộc hạ đã rõ!” Sự lạnh lẽo trong mắt Lạc Trường Phong lóe lên.

Anh ta biết, Mục Bắc Vương muốn đến nhà họ Lâm vào ngày đại thọ của Lâm Đông Lai.

Ngày đại thọ, cũng là ngày giỗ của Lâm Đông Lai!

Phía trước xe, Lạc Trường Phong mở cửa xe cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ vừa định lên xe, một chiếc xe BMW màu đỏ lao tới.

Cách lớp kính chắn gió, Lâm Vũ đã nhìn rõ khuôn mặt người lái xe.

“Người đón tôi đã đến rồi.”

Lâm Vũ khẽ mỉm cười, căn dặn Lạc Trường Phong: “Tôi đến vội quá, chưa kịp chuẩn bị quà, anh thay tôi chuẩn bị một phần quà long trọng, gửi tới Thẩm gia.”

“Rõ!”

Lạc Trường Phong nhận lệnh, nhanh chóng lái xe rời đi.

Cũng cùng lúc này, chiếc xe đỏ dừng bên cạnh Lâm Vũ.

Cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ló ra khỏi cửa sổ ô tô.

Mắt ngọc mày ngài, hoa nhường nguyệt thẹn.

Mười lăm năm không gặp, cô bé mít ướt năm nào giờ đã thành thiếu nữ xinh xắn.

Thẩm Khanh Nguyệt liếc nhìn tấm ảnh trên điện thoại một cái, lúc này mới nói: “Lên xe đi.”

Lâm Vũ khẽ gật đầu, vòng qua bên hông xe.

Vừa mới định mở cánh cửa bên ghế phó lái, Thẩm Khanh Nguyệt lại lần nữa lên tiếng: “Ngồi đằng sau là được rồi.”

Lâm Vũ thuận theo lời cô, ngồi vào ghế đằng sau.

Chiếc xe khởi động, quay đầu đi về phía Thẩm gia.

Lâm Vũ ngước mắt, mỉm cười hỏi. “Sao ông nội không đến?”

Thẩm Khanh Nguyệt nhíu mày: “Anh còn muốn một trưởng bối như ông ấy tới đón vãn bối như anh sao?”

“Cách biệt mười lăm năm không gặp, anh chỉ là quá ngóng được gặp ông ấy thôi.” Lâm Vũ lắc đầu cười khẽ, lại hỏi: “Em hình như không thích anh lắm nhỉ.”

“Chẳng có gì là thích với không thích cả.”

Thẩm Khanh Nguyệt vẫn bình thản như cũ: “Tôi và anh tuy là có hôn ước, nhưng đó đều là do người lớn đặt ra khi chúng ta còn nhỏ, từ khi tôi hiểu chuyện đến giờ, chưa từng thừa nhận tờ giấy hôn ước đó! Nếu tôi có gả cho anh, thì nhất định là vì tôi có tình cảm với anh, chứ không phải vì một tờ giấy hôn ước kia.”

“Ông nội chưa nói với em về chuyện của anh à?” Lâm Vũ hơi ngạc nhiên.

“Chuyện của anh, còn cần phải nhắc sao?” Thẩm Khanh Nguyệt hất nhẹ mái tóc, lạnh lùng đáp: “Tôi thấy, đại đa số người Giang Bắc đều biết chuyện của anh.”

Ờm….

Xem ra ông cụ thật sự chưa kể với cô ấy về chuyện của hắn tại Bắc Cảnh.

Cũng chưa từng nói cho cô ấy biết hắn còn một thân phận khác là Mục Bắc Vương.

Ông cụ làm vậy rốt cuộc là có ý gì?

Lâm Vũ nhắm mắt suy nghĩ.

Một lúc sau, hắn đã hiểu ra.

Ông cụ làm như vậy, chắc chắn là muốn cho hắn nhìn thấy con người thật của Thẩm Khanh Nguyệt, chứ không phải một Thẩm Khanh Nguyệt bị quyền thế của hắn làm cho mê muội.

“Em có thể từ hôn.”

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ lên tiếng.

“Thật sao?” Mắt Thẩm Khanh Nguyệt sáng rỡ, ngạc nhiên hỏi.

Vốn cô cũng không bằng lòng đến đón Lâm Vũ.

Vì muốn nhân lúc ở trên đường, nhắc chuyện gỡ bỏ hôn ước với Lâm Vũ nên mới đồng ý yêu cầu của ông nội.

Giờ Lâm Vũ lại chủ động nhắc tới chuyện này, đúng là đỡ mất công cô nghĩ cách mở lời.

“Dưa chín ép thì không ngọt mà.”

Lâm Vũ gật đầu khẽ cười, “Hủy hôn ước, anh nhận em làm em gái, vẫn sẽ bảo vệ em cả đời!”

Nhắc tới em gái, trong lòng Lâm Vũ lại đau đớn.

Cũng tốt, mười lăm năm trước không bảo vệ được em gái ruột, quãng đời sau này sẽ bảo vệ người em gái này!

“Tôi đâu cần anh bảo vệ, anh cứ lo cho chính mình đi là được rồi.”

Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu thở dài: “Anh không nên trở về! Lâm gia bây giờ đã sớm không còn là Lâm gia của mười lăm năm về trước! Lâm gia đứng đầu trong năm gia tộc giàu có nhất Giang Bắc, nếu bọn họ biết anh đã về, chỉ e là anh có mọc cánh cũng không thoát được. ”

“Anh cũng không còn là Lâm Vũ của mười lăm năm trước.” Sự tàn nhẫn trong mắt Lâm Vũ lóe lên, rồi nhanh chóng biến mất.

Thẩm Khanh Nguyệt tự động bỏ qua lời của hắn, lại kéo về chủ đề trước: “Con người của ông nội, nói hay thì là trượng nghĩa, nói không hay thì là cố chấp! Nếu tôi chủ động nhắc tới chuyện hủy bỏ hôn ước, ông ấy nhất định là không đồng ý, cho nên, chuyện này hay là anh nói đi.”

“Được!” Lâm Vũ đồng ý, rồi lại lần nữa nhắm mắt lại.

“Cảm ơn!”

Thẩm Khanh Nguyệt nhìn vào kính chiếu hậu, trong lòng thầm tò mò.

Mười lăm năm nay rốt cuộc Lâm Vũ đã trải qua những chuyện gì.

Rõ ràng người này mới hai mươi hai tuổi, nhưng trông lại giống như một ông già.

Chỉ e là đã chịu không ít khổ cực!

Lần này anh ta trở về Giang Bắc, cũng không biết có thể sống sót trở ra không.

Haizz!

Biết rõ trong núi có hổ, cớ sao cứ phải lên núi chứ?

Ngoại trừ lo lắng, Thẩm Khanh Nguyệt còn tò mò hỏi: “Người vừa rồi đứng cùng với anh là bạn anh à?””

“Anh ta là Lạc Trường Phong.” Lâm Vũ nhắm mắt đáp.

“Lạc Trường Phong?”

Thẩm Khanh Nguyệt nhướng mày: “Cái tên này nghe quen thế nhỉ! Hình như nghe qua ở đâu rồi.”

“Anh ta nổi tiếng hơn anh.” Lâm Vũ mỉm cười.

Tứ đại chiến thần, đúng là đều nổi tiếng hơn hắn.

Danh tiếng của hắn chỉ có một số ít người biết tới.

Nhưng danh tiếng của tứ đại chiến thần thì gần như là ai cũng nghe danh.

Đặc biệt là Lạc Trường Phong còn là quân chủ phụ trách quân vụ của bảy tỉnh phía Nam.

Ở bảy tỉnh phía Nam, tên tuổi của hắn hẳn là chưa có ai nghe qua.

Mà Giang Bắc lại thuộc phạm vi quản lí của bảy tỉnh phía Nam.

Thẩm Khanh Nguyệt tò mò hỏi: “Tôi thấy quần áo của anh ta khá là lạ, chắc không phải anh ta là diễn viên quần chúng đấy chứ?”

Lâm Vũ cong khóe miệng cười, nói: “Chút nữa anh ta sẽ tới, em có thể trực tiếp hỏi anh ta.”

Anh ta tới Thẩm gia làm gì?

Thẩm Khanh Nguyệt trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng thấy Lâm Vũ nhắm mắt giả vờ ngủ, cho rằng hắn không vui vì chuyện hủy bỏ hôn ước, nên cũng không hỏi thêm.
Chương 4: Tôi có một phần quà, cũng có một hình phạt

Hai mươi phút sau, Thẩm gia đã ở ngay trước mặt.

Đại viện Thẩm gia chiếm diện tích ba mẫu.

Kiểu tứ hợp viện kinh điển.

Ở cổng, Thẩm Vũ Nông đang dõi mắt trông ngóng, khuôn mặt đầy vẻ kích động.

Phía sau ông, người của Thẩm gia đều vô cùng tò mò.

Ông cụ nói hôm nay có một vị khách quý tới nhà.

Bọn họ đều hỏi vị khách quý ấy là ai, nhưng ông cụ chỉ cười mà không nói gì.

Xe tới trước nhà, xe còn chưa dừng hẳn, Lâm Vũ đã mở cửa xe bước xuống.

“Ông ơi, Tiểu Vũ….đã về rồi!”

Lâm Vũ lao lên, ôm chầm lấy Thẩm Vũ Nông.

Đôi mắt chợt ươn ướt.

Thẩm Vũ Nông cũng kích động không thôi, ông cụ rơi nước mắt nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi! Tiểu Vũ ngoan của ông, mười lăm năm nay cháu chịu khổ rồi...”

Mọi người nghe thấy, sắc mặt đều thay đổi.

Tiểu Vũ?

Lâm Vũ!

Cái người được gọi là khách quý ấy chính là kẻ mười lăm năm trước bị Lâm gia vứt bỏ!

Đây nào có phải là khách quý, rõ ràng là sao chổi mà!

“Lâm Vũ! Cút ngay đi, Thẩm gia không hoan nghênh mày!”

“Đều tại mày, hại Thẩm gia nhà tao bị Lâm gia chèn ép thành ra thế này!”

“Mày cảm thấy mày hại Thẩm gia còn chưa đủ thảm hay sao?”

“Đồ sao chổi, mày chính là đồ sao chổi!”

Sau khi kịp phản ứng lại, mọi người đều nhìn Lâm Vũ với ánh mắt căm phẫn.

Thậm chí còn có người đã chạy đi nhặt gậy, chuẩn bị đánh đuổi Lâm Vũ ra ngoài.

Nghe những âm thanh này, Lâm Vũ chỉ đành nhìn về phía Thẩm Vũ Nông cười khổ.

Hắn hiểu rồi!

Ông cụ giấu tất cả mọi người trong nhà về thân phận của hắn!

Ông ấy muốn hắn nhìn thấy được một Thẩm gia chân thực, con người chân thực nhất của người nhà họ Thẩm, chứ không phải để cho hắn nhìn thấy một đám tiểu nhân chỉ biết khom lưng trước quyền thế!

Ông cụ có lòng rồi!

Ngay lúc Lâm Vũ đang cảm khái, một thanh niên đứng cản trước đám người đang mắng Lâm Vũ, cười nói: “Đừng kích động, Lâm Vũ nào có phải là sao chổi, phải là ngôi sao may mắn mới đúng!”

Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn Thẩm Ngọc Thư tỏ vẻ không hiểu.

Thẩm Ngọc Thư cười lớn, giải thích: “Hiện giờ, dưới sự đè ép của Lâm gia, căn cơ của Thẩm gia đã lung lay! Ngày mai chính là đại thọ của Lâm Đông Lai, chúng ta vừa khéo trói hắn lôi đến đó, tặng cho Lâm Đông Lai làm quà mừng!”

“Lâm Đông Lai vui rồi, tự nhiên sẽ tha cho chúng ta một con đường sống!”

“Đây không phải là ngôi sao may mắn thì là gì? Haha!”

Nghe Thẩm Ngọc Thư nói như vậy, đám người trong chốc lát đều chuyển từ tức giận sang vui mừng.

“Ngọc Thư quả nhiên là nhân tài của Thẩm gia chúng ta!”

“Haha, cứ làm như vậy đi!”

“Phần quà mừng thọ này Lâm Đông Lai nhất định sẽ hài lòng!”

Nghĩ đến việc hy sinh Lâm Vũ có thể cứu được Thẩm gia, đám người bỗng chốc trở nên kích động.

“Không được làm như vậy!”

Thẩm Khanh Nguyệt hoảng loạn nói: “Lâm Vũ đã đủ thảm rồi, chúng ta không thể ném đá xuống giếng!”

Thẩm Ngọc Thư khinh bỉ, cười nhếch mép: “Nếu không nhờ có Thẩm gia chúng ta, hắn đã chết từ mười lăm năm trước rồi, để cho hắn sống thêm mười lăm năm, hôm nay, đến lượt hắn tới báo ân rồi!”

Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu: "Mọi người làm như vậy, có khác gì Lâm gia cầm thú kia?”

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lại liều mạng nháy mắt với Lâm Vũ, tỏ ý bảo hắn nhanh chóng chạy đi.

Mọi người phát giác ra ý đồ của cô, lập tức xông lên trước, bao vây Lâm Vũ.

“Hỗn láo!”

Thẩm Vũ Nông giận tím người, quát: “Thẩm gia còn chưa đến lượt mấy người làm chủ!”

“Ông nội!”

Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Ngọc Thư dần biến mất: "Mười lăm năm trước, bởi vì quyết định sai lầm của ông mà khiến Thẩm gia chúng ta rơi vào vực thẳm! Hôm nay ông vẫn muốn sai càng thêm sai sao?”

“Sai càng thêm sai? Tôi sai ở chỗ nhìn nhầm các anh chị đấy!”

Thẩm Vũ Nông tức đến run cả người: "Tôi đứng ngay đây xem ai dám động vào Tiểu Vũ!”

Lâm Vũ thấy vậy, khẽ đỡ lấy Thẩm Vũ Nông, đang định lên tiếng thì Thẩm Vũ Nông lắc đầu với hắn, tỏ ý không cần nói nhiều.

Lâm Vũ bó tay thở dài.

Ông cụ sao mà phải làm vậy cơ chứ?

“Ông nội, nếu ông không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách chúng cháu bất hiếu!”

Mắt thấy Thẩm Vũ Nông vẫn muốn bảo vệ Lâm Vũ, trong lòng Thẩm Ngọc Thư hạ quyết tâm, cắn răng nói với mọi người: “Đưa ông nội về phòng giam lỏng trước đã, đem Lâm Vũ trói lại, mang tới Lâm gia, rồi chúng ta về tạ lỗi với ông cụ sau!”

Nghe Thẩm Ngọc Thư nói vậy, mọi người đều rục rịch muốn ra tay.

Nhưng ngại trước uy thế của ông cụ, đám người không ai dám ra tay trước.

“Sợ gì chứ? Chúng ta đang cứu Thẩm gia mà!”

Thấy mọi người không dám ra tay, Thẩm Ngọc Thư bỗng tức giận hô lên một tiếng rồi chủ động xông lên, một tay túm lấy ông cụ.

Thấy Thẩm Ngọc Thư ra tay, đám người bỗng chốc không còn do dự nữa, đồng loạt xông lên.

Thẩm Khanh Nguyệt muốn ngăn cản nhưng lại không thể ngăn nổi.

Lâm Vũ đang định ra tay thì Thẩm Vũ Nông lại lần nữa ngăn cản hắn: "Tiểu Vũ, cháu đứng nhìn là được!”

“Ông, sao ông phải làm thế này chứ?” Lâm Vũ không khỏi cười khổ.

Thẩm Vũ Nông nước mắt hai hàng: "Cháu phải nhớ kỹ mặt những đứa không nên nết này, tránh sau này cháu phải hối hận!”

“Cháu sẽ không hối hận!”

Lâm Vũ lắc đầu, ánh mắt liếc tới đám người, lạnh nhạt nói: “Lần này tôi tới, một là để thăm ông, hai là để báo ơn, mọi người có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần không làm trái nguyên tắc, Lâm Vũ nhất định sẽ làm được.”

Ơn cứu mạng, cả đời không quên.

Cho dù đã nhìn rõ bộ mặt của những người này, cho dù có hủy bỏ hôn ước, hắn cũng sẽ giúp Thẩm gia một phen.

“Đừng có giả vờ giả vịt ở đây!” Thẩm Ngọc Thư cười khinh bỉ: “Hôm nay, cho dù mày có phun ra lời vàng ý ngọc gì thì bọn tao cũng sẽ trói mày tới Lâm gia!”

Lâm Vũ ngước mắt nhìn Thẩm Ngọc Thư: “Anh có biết, bắt tôi là tội gì không?”

“Bắt mày còn có tội à?”

Thẩm Ngọc Thư khinh bỉ, cười lớn: “Có phải mày muốn nói, bây giờ mày đổi đời rồi, ghê gớm lắm rồi, ai dám động đến mày thì kẻ đó sẽ gặp tai họa, phải không?”

“Gần như là vậy.” Lâm Vũ gật đầu mỉm cười.

Nghe lời này của Lâm Vũ, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi lắc đầu thở dài.

Lúc này rồi, còn tỏ vẻ thì có tác dụng gì?

Thay vì như vậy, chi bằng giả bộ chịu trói trước rồi tìm cách thoát thân sau.

Anh ta không chỉ vô dụng, mà còn không có tí thông minh nào!

“Tao lại sợ mày quá cơ!”

Thẩm Ngọc Thư làm bộ sợ hãi, nhưng trên mặt lại là vẻ khinh bỉ, lại hất tay với đám người kia: “Đừng phí lời với hắn, cứ lôi ông cụ ra trước, rồi trói hắn sau!”

Nói rồi, Thẩm Ngọc Thư liền chen vào giữa Thẩm Vũ Nông và Lâm Vũ.

Phối hợp với những người khác trong Thẩm gia, kéo Thẩm Vũ Nông ra ngoài.

Thẩm Vũ Nông không giãy dụa, mặc cho những người kia kéo ông ra và vây lại, đôi mắt già đẫm lệ, bi thương mà cười lớn: “Giỏi lắm, các người giỏi lắm! Đều là con trai, cháu trai ngoan của ta.”

Nghe thấy giọng nói đầy bi thương của Thẩm Vũ Nông, trên khuôn mặt của không ít người đã lộ ra vẻ chột dạ.

“Đều ngây ra đó làm gì!”

Thẩm Ngọc Thư lườm đám người kia, quát lớn: “Còn không mau trói Lâm Vũ lại!”

Bị Thẩm Ngọc Thư gọi tới, đám người kia mới phản ứng lại.

Nghĩ tới việc đổi mạng của Lâm Vũ lấy sự tha thứ của Lâm gia, đám người đó không còn do dự nữa, đồng loạt vây lấy Lâm Vũ, còn có người chạy đi tìm dây thừng.

Nhân lúc hỗn loạn, Thẩm Khanh Nguyệt chạy sang một góc, lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.

Chính vào lúc này, một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên từ phía ngoài cửa.

“Kẻ nào dám sỉ nhục Mục Bắc Vương, giết!”

Áo giáp đen, áo choàng đỏ, lao tới nhanh như một cơn gió.

Lạc Trường Phong một tay cầm quà, một tay cầm đao, sát khí bừng bừng nhìn vào đám người.

“Tôi có một phần quà, có thể mua được Thẩm gia, tôi cũng có một thanh đao, có thể giết sạch cả nhà các người!”
Chương 5: Hoàn trả gấp trăm lần, có dám nhận không

Lạc Trường Phong rất tức giận.

Mục Bắc Vương, thân phận tôn quý cỡ nào!

Thời thế như hiện nay, ai dám động tới râu hùm của Mục Bắc Vương?

Hôm nay, đám con cháu này của Thẩm gia lại dám vô lễ trước mặt Mục Bắc Vương như vậy.

Anh ta sao có thể không tức giận cơ chứ!

Lạc Trường Phong không hề che giấu ý định giết người, ánh mắt lạnh như băng, khiến đám người Thẩm gia kinh hãi run rẩy.

Bất giác, đám người đó mở rộng vòng vây.

“Trường Phong, lui xuống!”

Lâm Vũ khẽ nhấc tay, vẻ mặt không chút kinh ngạc: “Đem quà ra đây.”

Lạc Trường Phong chưa hết giận, cung kính đặt quà vào tay Lâm Vũ, không cam lòng, lui lại phía sau lưng Lâm Vũ.

Lâm Vũ hai tay nâng quà tới trước mặt Thẩm Vũ Nông: “Ông ơi, cháu tới hơi vội, cũng không kịp chuẩn bị quà tỉ mỉ cho ông, đây là một phần quà nhỏ cháu bảo Trường Phong chuẩn bị, mong ông không chê.”

“Tiểu Vũ, chuyện này không được, món quà này quá quý giá rồi!”

Thẩm Vũ Nông vội vàng xua tay, nhưng không nhận lấy.

Người khác không biết Lạc Trường Phong là ai, nhưng ông sao có thể không biết?

Cho dù không nhìn, ông cũng biết, món quà bên trong nhất định có giá trị khổng lồ.

Đường đường là quân chủ Chu Tước, một phần quà có thể mua cả Thẩm gia, sao có thể là lời nói dối?

“Chỉ là một phần quà nhỏ, cũng không có gì đáng nhắc đến đâu ạ.”

Lâm Vũ kéo tay Thẩm Vũ Nông, đặt hộp quà vào tay ông, thành khẩn nói: “Cho dù là mua hết toàn bộ quà ở Giang Bắc, cũng không sánh bằng ơn cứu mạng của ông.”

Nhìn món quà trong tay, Thẩm Vũ Nông không khỏi rơi lệ.

“Thôi vậy.” Rất lâu sau, Thẩm Vũ Nông mới nhận lấy món quà: “Vậy ông dùng món quà này của cháu, giải quyết nguy cơ trước mắt của nhà họ Thẩm, cũng coi như để cháu trả ân tình năm xưa của ông, sau này, cháu coi như không nợ Thẩm gia chúng ta bất cứ thứ gì!”

“Ông nội, ông hồ đồ rồi à!”

Thẩm Ngọc Thư dần phản ứng lại, trên mặt đầy vẻ bất mãn, nói: “Ông thật sự tin cái thứ vớ vẩn của hắn mua được Thẩm gia chúng ta sao? Hắn ta chỉ đang dùng kế hoãn binh, muốn…”

Đột nhiên, một ánh mắt sắc lẹm từ phía Lạc Trường Phong bắn tới.

Ánh mắt đó giống như cái nhìn của tử thần.

Trong lòng Thẩm Ngọc Thư run lên, lời nói phía sau đã bị kẹt lại trong họng.

Lâm Vũ nhấc tay, ý bảo Lạc Trường Phong bớt bớt lại, lại nói với Thẩm Vũ Nông: “Cái mà cháu nợ ông, cả đời này cũng không trả hết!”

“Đừng nói như vậy.”

Thẩm Vũ Nông lắc đầu, trong mắt đẫm lệ: “Chỉ dựa vào những việc mà đám súc sinh này làm ngày hôm nay, cháu không giết chúng nó, cho dù cháu nợ Thẩm gia chúng ta mười cái mạng thì cũng đã trả hết rồi!”

Trong lòng ông hiểu rõ.

Nếu là người khác làm như vậy với Lâm Vũ, thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Sự nhún nhường của Lâm Vũ, toàn bộ đều là vì ơn cứu mạng năm đó của Thẩm gia.

Lâm Vũ lắc đầu, cười đáp: “Ông ơi, chúng là đều là người một nhà, đừng nói những lời đó.”

“Ai là người một nhà với mày, bớt dát vàng lên mặt mình đi!”

Thẩm Ngọc Thư lại không nhịn được mà nhảy ra, chỉ vào mặt Lâm Vũ và nói với người nhà họ Thẩm: “Mọi người đừng bị mấy lời ngon ngọt của hắn lừa gạt, mau trói hắn lại, mang đi Lâm gia, không thể để lỡ thời gian hơn nữa!”

Lạc Trường Phong còn chưa hết tức giận thì lại thêm một cơn giận khác trào lên, lập tức giơ đao về phía trước, toàn thân đầy sát khí: “Kẻ nào tiến lên một bước, thì phải chết!”

Đám người kia nào có chịu được sát khí được luyện ra từ vô số máu tươi của kẻ địch này.

Cho dù có gan trói Lâm Vũ, thì cũng không có gan tiến thêm một bước.

Còn chưa trói được Lâm Vũ đã mất luôn mạng mình thì có mà lỗ to.

“Lui xuống.”

Lâm Vũ phất tay với Lạc Trường Phong, cười nhạt: “Tôi còn cần anh bảo vệ sao?”

Lạc Trường Phong không cam lòng, còn định nói gì đó, ánh mắt của Lâm Vũ đã liếc tới.

Lạc Trường Phong không dám nói gì thêm, tức giận lui xuống.

Thẩm Vũ Nông tức xanh mặt mà đi vào trong phòng, sau đó hai tay cầm cây gậy gia pháp của Thẩm gia ra, tức giận nói với đám người: “Ai dám trói Tiểu Vũ, cho dù Tiểu Vũ không giết các người, lão già này cũng sẽ vì đại nghĩa diệt thân!”

Nhìn cây gậy gia pháp đã nhuốm không ít máu của người Thẩm gia, đám người vốn đã bị Lạc Trường Phong dọa sợ vỡ mật lúc này càng thêm khiếp đảm, đồng loạt lui về sau.

Thẩm Ngọc Thư một cây làm chẳng nên non, cũng không dám nói trói Lâm Vũ đem tới Lâm gia nữa.

Chế ngự được đám người kia, Thẩm Vũ Nông lại nhìn Lâm Vũ cười khổ: “Tiểu Vũ, ông không biết Thẩm gia và người của Thẩm gia bây giờ có xứng để trèo cao được tới cháu không, nếu cháu muốn hủy bỏ hôn ước với Khanh Nguyệt, ông sẽ không có ý kiến, cũng tuyệt đối không trách cháu.”

Nghe thấy Thẩm Vũ Nông nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức vui mừng.

Vốn dĩ còn lo lắng ông nội sẽ không đồng ý việc hủy bỏ hôn ước.

Không ngờ bây giờ ông lại chủ động đề nghị.

Lâm Vũ đang định nói gì đó thì Thẩm Ngọc Thư đã giành nói trước: “Ông nội sáng suốt! Sau khi hủy bỏ hôn ước, Khanh Nguyệt sẽ có thể gả cho Mạnh Húc một cách đường hoàng rồi!”

Lâm Vũ nghe vậy, nhăn mày nhìn Thẩm Khanh Nguyệt: “Mạnh Húc…chính là người trong lòng của em?”

Hắn đã từng gặp Mạnh Húc.

Mạnh Húc, không phải người tốt lành gì.

“Không hề! Anh đừng nghe bọn họ ở đây nói bừa.”

Thẩm Khanh Nguyệt bực bội lườm Thẩm Ngọc Thư, lắc đầu nói: “Tôi muốn hủy bỏ hôn ước không phải vì bất cứ ai, chỉ bởi vì vốn dĩ chúng ta không có tình cảm gì! Anh ta muốn tôi gả cho Mạnh Húc chẳng qua là vì muốn mượn mối liên hôn với Mạnh gia để giải quyết tình hình khó khăn trước mắt của Thẩm gia.”

“Thì ra là vậy!”

Lâm Vũ sau khi hiểu ra thì mỉm cười, lại nhìn Thẩm Vũ Nông hỏi: “Vấn đề khó khăn của Thẩm gia, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Không nhắc nữa, không nhắc nữa.” Thẩm Vũ Nông xua tay nói: “Có phần quà này của cháu, đã đủ để cứu nguy cho Thẩm gia rồi, chút chuyện nhỏ này cháu đừng lo lắng.”

Thấy ông không nói, Lâm Vũ cũng không ép nữa, ánh mắt hắn hướng về phía Lạc Trường Phong: “Trường Phong, anh có biết không?”

Lạc Trường Phong là quân chủ Chu Tước, tai mắt trải khắp bảy tỉnh phía Nam.

Anh ta cũng biết Thẩm gia có ân với hắn, chuyện của Thẩm gia, anh ta chắc hẳn biết đôi chút.

“Biết sơ sơ.”

Lạc Trường Phong gật đầu: “Một năm trước, nguồn tài chính của Thẩm gia bị đứt, Thẩm gia không chịu được sự ép bức và dụ dỗ của Mạnh gia, nên đã vay của Mạnh gia một trăm triệu với lãi suất cao, sau đó, Mạnh gia lại âm thầm giở trò, khiến Thẩm gia lại lần nữa rơi vào hoàn cảnh khó khăn, không có năng lực trả nợ! Đến nay, lãi mẹ đẻ lãi con, Thẩm gia đã nợ Mạnh gia năm trăm triệu! Mạnh Húc có ý với Thẩm tiểu thư, muốn nhân cơ hội này để ép buộc Thẩm tiểu thư phải khuất phục hắn.”

Lâm Vũ cau mày.

Một năm, từ một trăm triệu biến thành năm trăm triệu.

Cái này đâu chỉ là lãi suất cao!

Đây rõ ràng là cái bẫy do Mạnh gia bày ra!

“Dùng danh nghĩa của tôi, gửi lời tới Mạnh gia.”

Lâm Vũ đứng chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: “Tôi thay Thẩm gia hoàn trả gấp trăm lần, Mạnh gia…có dám nhận không!”

“Thuộc hạ lập tức đi làm!” Lạc Trường Phong nhận lệnh.

“Đợi chút!”

Lâm Vũ gọi anh ta lại: “Mang Mạnh Húc đến đây.”

“Rõ!”

Lạc Trường Phong lập tức rút điện thoại đứng sang một bên.

“Tiểu Vũ, cháu không cần phải làm vậy.” Thẩm Vũ Nông khẽ thở dài một tiếng, chân thành nói; “Đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm hỏng danh tiếng của cháu.”

“Hỏng danh tiếng của cháu?” Lâm Vũ lắc đầu cười: “Mạnh gia còn chưa xứng!”

Danh tiếng của hắn, là do xương cốt của hàng trăm vạn kẻ địch chất thành.

Chỉ một Mạnh gia bé nhỏ, cũng xứng làm hỏng danh tiếng của hắn sao?

Nghe lời này của Lâm Vũ, Thẩm Ngọc Thư lập tức bĩu môi khinh bỉ, cười phụt: “Làm màu đến nghiện rồi hả?”

“Tôi bảo anh im miệng!” Thẩm Vũ Nông tức giận, nhấc gậy gia pháp lên đánh về phía Thẩm Ngọc Thư.

Thẩm Ngọc Thư tránh không kịp, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ càng thêm căm hận.

“Ông ơi, không cần phải tức giận.”

Lâm Vũ vỗ nhẹ, an ủi Thẩm Vũ Nông, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt: “Nếu em muốn hủy bỏ hôn ước, bây giờ có thể lấy giấy hủy hôn ra đây, anh có thể ký bất cứ lúc nào.”

Thẩm Khanh Nguyệt gật đầu, ánh mắt áy náy nhìn Lâm Vũ “Cảm ơn anh đã hiểu cho!”

Lâm Vũ gật đầu mỉm cười, lại nói: “Trước khi hủy hôn, anh muốn nói với em, anh là Mục Bắc Vương.”

“Mục Bắc Vương? Mục Bắc Vương gì?”

Thẩm Khanh Nguyệt lẩm bẩm, nhưng trong lúc vui mừng cũng chẳng thèm suy nghĩ kỹ, thành thật nói: “Tôi muốn hủy hôn chẳng có liên quan gì tới thân phận của anh hết, lúc ở trên xe tôi đã nói rồi, là vì chúng ta chưa từng qua lại tìm hiểu, không có cơ sở tình cảm.”

Nghe thấy lời này của Thẩm Khanh Nguyệt, Thẩm Vũ Nông không khỏi lắc đầu thở dài.

Con bé ngốc này!

Nó có biết người mà nó từ chối là người đàn ông như thế nào không vậy!

Cuối cùng vẫn là không trèo cao nổi!

Chỉ mong, sau này khi nó biết được ý nghĩa của ba chữ “Mục Bắc Vương” là gì, cũng đừng hối hận!

“Được thôi!”

Lâm Vũ không nói gì thêm.

“Haizz…” Thẩm Vũ Nông thở dài một tiếng, lại vỗ vai Lâm Vũ nói: “Đây là tờ giấy hôn ước, vẫn nên để cháu quyết định đi! Là cháu từ hôn với Thẩm gia, chứ không phải Thẩm gia từ hôn với cháu.”

Từ hôn với Mục Bắc Vương?

Ai dám?

Chỉ có Thẩm gia không trèo cao được tới Mục Bắc Vương!

“Ông ơi, ông hồ đồ rồi à!” Thẩm Ngọc Thư bỏ qua ánh mắt tức giận của ông cụ, nói lớn tiếng: “Tuy Thẩm gia ta gia cảnh sa sút, nhưng ở Giang Bắc vẫn có tiếng, có thể diện! Bị một kẻ vứt đi của Lâm gia hủy hôn, há chẳng phải Thẩm gia ta thành trò cười cho thiên hạ sao? Hôn ước này phải hủy, nhưng là Thẩm gia ta hủy hôn với Lâm Vũ!”

“Hỗn láo!” Một tiếng gầm chợt vang lên.

Lạc Trường Phong trừng mắt, bước lên một bước, đá xanh dưới chân vỡ ra: “Mục Bắc Vương, thân phận tôn quý cỡ nào, lúc nào lại tới lượt Thẩm gia các người hủy hôn? Các người đặt thể diện của Mục Bắc Vương ở đâu? Sỉ nhục Mục Bắc Vương, trước tiên hãy hỏi thanh đao trong tay tôi có đồng ý hay không đã!”

Lời vừa dứt, lưỡi đao rốt cuộc vẫn cứ rút ra khỏi vỏ.

Thế đao vừa ra, lá cây trong khắp sân bỗng bị cuốn lên.

Hàn ý bao phủ khắp Thẩm gia.

Đám người kia trong lòng run sợ, lập tức không dám lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang