Cố Sơ Tình đã quanh quẩn trên con đường này gần mười lần.
Ngồi bên đường, Tôn Nhuế chờ không nổi, ngước đầu lên kháng cự: " Cậu phải đợi tới lúc nào hả? Cậu ấy có lẽ về đến nhà rồi. "
Hai tay Cố Sơ Tình nắm lấy quai cặp sách, cúi đầu nhìn cô ấy: " Không đâu, mỗi tối sau khi tan học cậu ấy sẽ đi đường này, không chừng tí cậu ấy sẽ đến ngay. "
Đây là kết luận Cố Sơ Tình rút ra sau khi tình cờ gặp anh trên đường này hai mươi hai lần.
Cô không biết anh sống ở đâu, nhưng có thể nhìn thấy anh từ chỗ này thì dù chỉ là bóng lưng, dù chỉ có thể ngước mặt dè dặt hay là sợ hãi tránh vì lo bị phát hiện thì cô cũng muốn chờ chút để nhìn.
Tôn Nhuế sắp phát điên, cô ấy cố hết sức đứng lên từ dưới đất: " Bà cô của tớ ơi, nhìn cậu ấy ít hơn thì chết sao? Ngày mai đi học tớ đi cùng cậu tới trước mặt cậu ấy nhìn chằm chằm chết cậu ấy được không? "
Cố Sơ Tình hơi do dự, cuối cùng cũng quyết định nói: " 5 phút cuối, nếu cậu ấy không tới nữa thì chúng ta về nhà. "
" Được. " Vùa nói Tôn Nhuế vừa cắn răng ngồi trên đường lần nữa.
Cô ấy là bạn thân nhất của Cố Sơ Tình, hai người mới gặp từ năm lớp 10 mà như quen biết từ lâu, tính cách Tôn Nhuế phóng khoáng, tùy tiện, có mối quan hệ tốt với nam sinh. Mà Cố Sơ Tình thì hướng nội, luôn là người lắng nghe.
Chuyện duy nhất Cố Sơ Tình từng thổ lộ cũng chỉ có chuyện cô thầm mến này.
Trên con đường nhựa rộng rãi, loáng thoáng có thể thấy bóng dáng học sinh nào đó đang đi về nhà, đèn đường lảo đảo theo ánh sáng mờ tối, Cố Sơ Tình đá một hòn đá nhỏ trên mặt đất, hy vọng rằng trong năm phút cuối cô sẽ có thể chờ được để thấy người cô muốn thấy.
Cô mặc đồng phục học sinh mùa hè của Bắc Xuyên, tay ngắn rũ xuống che cả người cô lại, tóc đuôi ngựa buộc tùy ý hơi lộn xộn, những sợi tóc lỏng xõa xuống tung bay theo hướng gió đêm.
Đường nhựa trống vắng, viên đá nhỏ chạy vòng vèo dưới chân Cố Sơ Tình vô tình chạy đến vị trí gần giữa đường, ánh mắt Cố Sơ Tình nhìn chằm chằm viên đá không để ý có một chiếc xe đạp đi qua rất nhanh.
Quần áo của nam sinh đạp xe phồng lên, đang dùng sức đạp xe theo chiều gió, một tay cậu ấy giữ chặt tay lái, không nhìn đường đang nghiêng đầu gân giọng nói chuyện với nam sinh phía sau.
Ngay lúc Cố Sơ Tình còn đang ngẩn người, vai cô đột nhiên bị một đôi tay khỏe mạnh sạch sẽ ôm lấy, khớp xương rõ ràng xương cổ tay nhô lên, thuận thế đẩy Cố Sơ Tình về phía mình.
Nam sinh đi xe đạp cọ vào mũi chân của Cố Sơ Tình rồi đi như bay qua.
Cố Sơ Tình mất trọng tâm vì lực này, đổ nghiêng về một bên.
Đôi tay có lực kia đỡ chắc bả vai còn lại của Cố Sơ Tình, giúp Cố Sơ Tình lấy lại thăng bằng và đứng vững.
Cơn gió nhẹ thổi qua ngọn tóc Cố Sơ Tình rồi theo quán tính lướt qua cổ nam sinh, nhẹ nhàng dính lại và rời nhanh đi.
Trong không khí là vị ngọt ngào của dầu gội hương đào trắng và hơi lạnh của mùi bột giặt nhàn nhạt trên người nam sinh.
Mùi xen lẫn vào nhau, hóa giải cái oi bức của mùa hè.
Cố Sơ Tình giống như con lật đật được đặt vững chắc xuống.
Cô mãi mới bình tĩnh được, từ từ mở mắt ra. Người nam sinh trước mắt cao gầy, đeo một chiếc cặp màu đen trên vai, đèn đường mờ vàng đổ bóng anh xuống đất, phản chiếu bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên, đồng phục học sinh khô khan của Nhất Trung mặc trên người anh lại có một cảm giác lưu manh khó hiểu, không giống với dáng vẻ học sinh giỏi.
" Xin lỗi. " Một giọng nói mát lạnh mà trầm thấp truyền tới từ trên đỉnh đầu, Cố Sơ Tình ngước mắt nhìn lên theo âm thanh đó, đối diện với con ngươi màu nâu đậm, anh dừng một chút rồi nói " Bạn tôi là người mù, thứ lỗi. "
Những lời này khiến Cố Sơ Tình không nhịn được hơi muốn cười, cảm xúc sợ hãi vừa rồi đã biến mất, dần dần bình tĩnh lại, thay vào đó là sự luống cuống khi đối diện với người trước mặt.
Người này vậy mà là Trình Thiên Chu đó, làm sao có thể không khiến người khác căng thẳng được.
Trình Thiên Chu nhìn về phía nam sinh đi xe đạp, hơi nghiêng đầu một cái, nam sinh đi xe đạp lùi lại, vẻ mặt cậu ấy mang vẻ áy náy: " Tớ mù tớ mù, thật xin lỗi nhé bạn học, ngày mai tôi đi bệnh viện hiến mắt. "
Cố Sơ Tình càng thêm luống cuống trước thái độ chân thành của nam sinh đi xe, mặt đỏ rần, cô xua tay lia lịa: " Không cần không cần, tớ không sao. "
Sự trùng hợp nho nhỏ thoáng qua rồi biến mất, bóng lưng thiếu niên dần đi xa. Cố Sơ Tình đứng tại chỗ, ánh mắt vô thức dõi theo bóng lưng của nam sinh dần rời đi.
Cố Sơ Tình chỉ là một nữ sinh bình thường không thể bình thường hơn nữa, điểm số luôn xếp ở giữa không trên không dưới, giống như một người trong suốt. Mục tiêu duy nhất trong cấp 3 chẳng qua chỉ là thi đỗ khoa chính quy, nếu là top đầu thì sẽ càng tốt.
Không có hoài bão gì cao xa, cô không nghĩ lên trời hay xuống đất * gì, cũng không muốn kiếm một triệu mỗi năm, không có ước mơ viển vông như những cô gái khác.
* Câu thành ngữ của Trung Quốc.
Cô không thể nào thích học tập, cùng không thể tìm ra cách để thích học, nhưng bố mẹ cô kỳ vọng vào cô rất nhiều, cô không muốn làm họ thất vọng nên cô dành nhiều thời gian vào việc học, học chăm chỉ, những câu sai thì học thuộc lại.
Từ đầu đến cuối, cô đều đang học vì người khác.
Tương lai cô giống như bồ công anh vậy, gió thổi bay những bông tơ mịn màng, để lại một cành trơ trọi, đơn sơ và nhàm chán.
Nhưng sau khi Trình Thiên Chu xuất hiện thì dường như gió không còn thổi mạnh nữa vậy.
Lần đầu cô bắt đầu có một ước mơ không thiết thực, thiếu nữ bồ công anh trở thành màu sắc ảo mộng vậy, chập chờn chập chờn bên ánh đèn.
Cô rất mong một ngày nào đó trong tương lai, có thể gặp gỡ với anh vài lần.
-
" Anh Trình, hôm nay cậu cũng không về nhà sao? " Nam sinh mới vừa đi xe đạp đang dùng một tay đỡ xe, đi bên người Trình Thiên Chu.
Cậu ấy là Đinh Nghị, bắt đầu là bạn của Trình Thiên Chu từ năm cấp 2, hai người cùng nhau thì vào Bắc Xuyên Nhất Trung, vừa quý vừa ghét nhau suốt chặng đường qua.
Bọn họ rẽ vào con hẻm nhỏ rẽ nhánh từ đường chính, bên trong vừa vắng vẻ vừa yên tĩnh, không gian rất hẹp, lờ mờ có thể thấy những đốm lửa nhỏ lẻ tẻ. Đi vào mới có thể thấy rõ là một nhóm côn đồ tóc nhuộm đủ màu đang hút thuốc, khiến con hẻm vốn chật hẹp càng thêm chật.
Trình Thiên Chu đi đằng trước, anh đi thẳng về trước như thể chẳng có ai xung quanh, nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt của bọn côn đồ bên cạnh, hoặc có thể nói là khinh thường.
Sau khi đi ra khỏi hẻm nhỏ, ánh đèn nhiều màu bắt đầu sáng lên, đúng là hai thế giới khác nhau.
Trình Thiên Chu nhàn nhạt trả lời: " Không về. Còn nữa, lần tới nếu cậu gọi tôi tới xử lý đám phế vật kia nữa thì cậu chết tôi cũng không quan tâm. "
Nơi này được gọi là hẻm sau, vừa vào đã ngửi được đủ các mùi, nào là bánh rán, thịt xiên nướng, rượu thuốc lá, vân vân. Những mùi này tràn ngập cả con phố, như thể ướp gia vị cho cả nơi nhỏ bé này.
Trình Thiên Chu hơi ác cảm nhíu mày một cái, bước nhanh hơn, đi thẳng vào một tiệm net gọi là " Đất hoang ".
Quầy lễ tân có một chàng trai trẻ tuổi, thấy Trình Thiên Chu đẩy cửa đi vào thì chỉ cho anh một chỗ.
Trình Thiên Chu đi tới bỏ cặp sách màu đen trên vai xuống, dựa lưng vào ghế ngồi ở sau.
Đinh Nghị sau khi đậu xe xong cũng đi vào rồi nhìn xung quanh, sau đó đi tới cái ghế bên người Trình Thiên Chu.
" Tôi thật sự không cố ý bảo cậu đến, tôi nào biết đám người kia phế như vậy chứ, cậu không biết bọn họ trên mạng hung hăng cỡ nào đâu, nói gì hôm nay nhất định phải giết được tôi, kết quả hai đấm đã ngã. Tôi thật mẹ nó cạn lời, có thể kiện họ vì tội lừa đảo không ta. "
Trình Thiên Chu linh hoạt nhấp chuột, phối hợp vào trò chơi, lạnh lùng liếc Đinh Nghị một cái: " Không giết chết cậu thì cậu không hài lòng? Muốn tôi giúp cậu? "
Đinh Nghị ngượng ngùng rụt đầu một cái, vội vàng nói: " Cám ơn không cần. "
Xung quanh Trình Thiên Chu có rất nhiều anh em, nhưng Đinh Nghị là người có quan hệ tốt nhất với anh. Trong trường học cũng có không ít người muốn làm bạn với Trình Thiên Chu, nhưng trong lòng mọi người đều rõ chẳng cần nói ra, muốn làm bạn với Trình Thiên Chu thì đầu tiên phải giống như Đinh Nghị vậy, không có não.
Là bạn của Trình Thiên Chu, Đinh Nghị không thể trách được, anh người này rất có tình nghĩa. Bạn bị bắt nạt ở ngoài, nói một lời thôi anh liền tới. Cũng chỉ có một lần Đinh Nghị gọi điện thoại nói cho Trình Thiên Chu biết bọn trẻ con mầm mon đang vây đánh cậu, Trình Thiên Chu ở đầu dây bên kia mắng một câu ngu đần.
Phải nói điều duy nghĩ khiến Đinh Nghị không hài lòng là không biết sao người này thu hút con gái như vậy, cho anh đồ anh lại không nhận, vì vậy Đinh Nghị đã trở thành công cụ truyền thư tình cho các nữ sinh tuổi xuân u mê.
Cậu ấy giờ đã chẳng còn chờ đợi quà cáp, đồ ăn vặt hay bên trong sách có thư tình dành cho mình cậu, dù thì sao thì cuối cùng những thứ kia đều bị cậu ấy ăn mất.
Trận đấu kết thúc, Trình Thiên Chu lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: " Cậu cũng tới làm gì? "
" Tay tôi ngứa, giúp với. " Đinh Nghị nhìn chiến tích thảm không nỡ nhìn trên màn hình, lựa chọn treo máy luôn, cầm cặp sách đứng lên " Được rồi, không ngứa nữa. "
Cậu ấy nói: " Tôi phải về trước 12 giờ, qua 12 giờ thì mẹ tôi sẽ phát điên mất. "
" Đi đi. "
Trình Thiên Chu xoay ghế, tùy ý xua tay.
Vết máu trên tay anh đột nhiên bắt đầu đau, có lẽ là do móng tay của ai đó cào vào lúc vừa đánh nhau.
Trình Thiên Chu thờ lau đi vết máu nổi lên, tầm mắt nhìn chằm chằm vị trí vết máu, trong đầu lại bắt đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi, xúc cảm mềm mại của lòng bàn tay chạm vào vẫn chưa rời đi.
Vai Cố Sơ Tình gầy yếu nhỏ hẹp, dường như chỉ cần chút sức cũng có thể bóp nát nên Trình Thiên Chu không dám dùng sức, chỉ có thể gắt gao siết chặt các khớp tay để khiến cô ổn định.
Nghĩ tới đây, Trình Thiên Chu hơi phiền muộn tựa đầu vào ghế ngồi sau lưng, tầm mắt rơi vào đèn chân không sáng ngời trên đỉnh đầu, anh nhéo khớp xương tay, chỗ bị xước càng đau hơn.
Bên trong quán nét hỗn loạn, lời lẽ bẩn thỉu không ít bên tai, còn có tiếng bàn phim và chuột bị đập một cách giận dữ.
Trình Thiên Chu chủ động chặn những tiếng om sòm này, nhấp vào trò chơi tiếp theo.
_
Hôm nay là lễ trao giải 3 tháng một lần của Bắc Xuyên Nhất Trung.
" Thật hay xạo vậy, lại là Trình Thiên Chu? "
" Cậu mù rồi, không phải Trình Thiên Chu đang đứng bên sân khấu sao? Không phải đi nhận thưởng chẳng lẽ đi tuần tra ở đó sao? "
" Lần thứ năm của cậu ấy rồi nhỉ? Dường như hạng nhất của trường mình chưa từng đổi. "
" Thành tích của Trình Thiên Chu vượt xa người thứ hai, vượt qua cậu ấy còn khó hơn Lưu Tường *. "
* là một cựu vận động viên vượt rào 110 mét người Trung Quốc ( wiki).
" Chắc tớ tin, sao lại có thể có người hoàn hảo như vậy chứ? Mau cứu tớ, nhìn mặt cậu ấy liền muốn xỉu rồi. "
Trên thế giới không có ai là hoàn hảo, nhưng nếu có thì khẳng định Trình Thiên là một trong số đó.
Anh vào Bắc Xuyên Nhất Trung với thành tích đứng nhất trong kỳ thi tuyển sinh từ thành phố bên cạnh, thật ra chỗ anh ở có trường tốt hơn nhưng bởi vì chính sách nên điểm cấp 3 ở thành phố này yêu cầu thấp hơn. Nhưng Trình Thiên Chu người này lại tìm đường khác, chạy đến chỗ này đả kích người khác.
Từ lúc bắt đầu vào trường anh vẫn luôn chiếm vị trí đầu trong lớp, thậm chí là đứng đầu khối trong lịch sử, tất cả mọi người đều kỳ vọng rất nhiều vào người vững như chó già này *.
* Từ thông dụng trên internet, dùng để mô tả một người ổn định, từng trải và có cảm giác an toàn.
Thành tốt tốt cũng chẳng sao, quan trọng là anh không hề học.
Đây mới là chỗ khiến người ta không chịu nổi.
Nhưng mà các thầy cô cũng thường xuyên làm mắt làm ngơ trước hành vì vi phạm kỷ luật khác như như việc anh ngủ trong giờ học, trốn học đi chơi bóng, đi nét suốt đem vì thành tích tốt của anh.
" Nữ sinh bên cạnh kia là ai vậy? Sao chưa từng thấy qua? Dáng dấp rất đẹp đó. "
" Không biết, chắc được nhận giải thưởng tiến bộ nhất, lần nào cũng đổi người mà. "
" Ôi tớ cũng muốn giải tiến bộ! Tớ muốn đứng chung một chỗ với Trình Thiên Chu. "
" Đừng nằm mơ, tớ nghe giáo viên nói người nhận được giải tiến bộ nhất lần này bỗng nhiên tiến bộ rất nhiều, mẹ nó nhảy thẳng từ hơn một trăm lên hạng hai trường. "
Tiếng bàn tán ríu rít ở dưới sân khấu, còn Từ Cao đang hào hứng phát biểu trên đó.
" Mục đích lễ trao thưởng 3 tháng một lần của chúng ta là để các em xem mình không cố gắng thì vẫn có những người khác cố gắng! Em không học tập thì có người khác học tập! Học sinh! Kỳ thi đại học sắp đến! Các bạn phải lên cao tinh thần cho tôi! Học tập chăm chỉ với những học sinh này -------- "
Có 6 người đứng bên bục, mỗi khối phải chọn ra hai người nhận thưởng, Cố Sơ Tình đứng trước, Trình Thiên Chu đứng sau.
Cố Sơ Tình dè dặt nghiêng đầu nhìn qua, lại nhanh chóng xoay về. Phút chốc tầm mắt chạm nhau, trái tim Cố Sơ Tình lại đi một nửa.
Trình Thiên Chu nhìn cô với ánh mắt xa lạ lại hời hợt. Như thể bọn họ chưa từng gặp nhau vào tối qua vậy.
Cô không biết nên vui hay buồn, vốn cô cũng không muốn Trình Thiên Chu nhớ lại chuyện cô suýt chút nữa bị tông vì không nhìn đường tối qua, nhưng tận mắt thấy Trình Thiên Chu thờ ơ với mình thì không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Cố Sơ Tình không thích vị trí này, đứng ở đây cô thậm chí không thể thấy được bóng lưng của Trình Thiên Chu.
Trời mùa hè nóng bức oi ả, hôm nay lại nóng đến bất ngờ, trong không khí không hề có gió. Mọi người giống như đang đứng trong một phòng xông hơi kín, chỉ đứng yên, mồ hơi từ trán chảy xuống.
Cố Sơ Tình không thích vận động, cơ thể cô yếu ớt, phơi nắng như vậy một lúc liền cảm thấy khô miệng khô lưỡi, chân tay bắt đầu bủn rủn.
Từ Cao vẫn đang nói chuyện trên bục, Cố Sơ Tình chà chà chân đau, sợ bị người khác để ý tới nên chỉ dám giẫm nhẹ.
Trình Thiên Chu đứng sau lưng cô, đang nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh. Đồng phục học sinh hôm nay của anh đều được cài khuy ngay ngắn, mái tóc mềm mại buông xõa trước trán, lông mày rủ xuống, nhìn giống với dáng vẻ của học sinh.
" Thiên Chu, lại gặp rồi. " Một nữ sinh lớp 11 đứng bên người Trình Thiên Chu, cười rồi chào hỏi với anh " Lần trước cũng là hai đứa mình. "
Trình Thiên Chu dời tầm mắt đi, không biểu lộ gì, nhàn nhạt lên tiếng chào: " Đàn chị. "
" Gọi đàn chị gì chứ, lạnh nhạt vậy sao, không phải lần trước chúng ta quen biết rồi à, gọi thẳng tên chị là được rồi. " Nữ sinh kia cười rất đẹp, để trông đẹp hơn khi chụp hình chung nên đã cố ý trang điểm nhẹ.
Cố Sơ Tình im lặng mà đứng yên, nghe giọng tự nhiên và giọng lên cao của nữ sinh, cô nghĩ bao giờ cô mới có thể giống như cô ấy vậy, có thể nói chuyện thoải mái với Trình Thiên Chu một lần.
Làm sao có thể nóng như vậy? Thật khó chịu.
Cố Sơ Tình đưa tay sờ vào sau đầu nóng rực của cô, đứng thêm năm phút nữa thì sẽ cháy lên mất. Đây là lần đầu tiên cô nghĩ đến việc nhét micro vào trong miệng Từ Cao.
Trình Thiên Chu trầm mặc một lút, nhìn thấy động tác Cố Sơ Tình đưa tay chạm vào sau đầu, im lặng không lên tiếng đi về phía trước một bước nhỏ vừa đủ để chắn ánh mặt trời nóng hừng hực chiếu vào cổ cô.
Sau đó, anh quay đầu lại, mặt mày lim dim, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, trong tiếng nói cũng đầy sự ngái ngủ: " Chị tên gì? "