Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Lạc Nhiên vốn là một nhà điêu khắc ngọc thạch nổi tiếng. Vào thời điểm kỳ thạch* càng lúc càng hiếm thì kỳ thạch điêu khắc sư** cực kì được tôn trọng.

*(các loại đá phong thủy)

** (người điêu khắc đá phong thủy)

Huống chi tay nghề của Lâm Lạc Nhiên rất tốt, bối cảnh gia tộc cũng vô cùng lớn.

Lâm Lạc Nhiên cảm giác đời này bản thân chỉ sai lầm một điều, chính là yêu một người đàn ông.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, người đàn ông kia chẳng những không yêu cậu, mà còn muốn hại chết cậu.

Vì vị trí tộc trưởng mà có thể dễ dàng giết cậu.

Từ Linh Bích trở về. Trên đường cao tốc, thời điểm ô tô của cậu mất lái lao vào hàng rào bảo vệ bên đường, Lâm Lạc Nhiên cất tiếng cười to: "Kiếp sau, cậu nhất định sẽ tìm được người thật sự yêu mình! Lâm Kì Thanh, Hẹn! Gặp! Lại!

Có lẽ thượng đế cuối cùng cũng nghe được tiếng lòng của cậu, quả thật đã cho cậu sống lại.

Lâm Lạc Nhiên mơ mơ màng màng đột nhiên cảm nhận được mình có tri giác, cảm nhận được độ ấm của thân thể. Chỉ có điều đầu đau như búa bổ, trong đầu có một chuỗi hình ảnh lướt qua, nhưng những hình ảnh này không phải là những gì bản thân đã từng trải qua mà giống như đang xem một bộ phim vừa thân thuộc vừa xa lạ.

Bất đắc dĩ không thể chống cự được, cậu lại lâm vào hôn mê.

Cậu như đang mơ thấy một giấc mơ, trong mơ là một người có dung mạo giống cậu, cũng có ánh mắt ôn hòa nhưng tính cách thì lại không giống, những việc trải qua cũng không giống nhau.

Lần thứ hai tỉnh lại, Lâm Lạc Nhiên đã biết rõ tình cảnh của mình.

Nơi này không phải Trái Đất, mà là một hành tinh mới – Hành tinh Hy Vọng, nằm ngoài Hệ Ngân hà. Năm nay là năm 3752.

Mà Lâm Lạc Nhiên vẫn mang tên Lâm Lạc Nhiên như trước. Cậu là con thứ hai của nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm gia cũng từng là trùm thương giới, đáng tiếc đến đời phụ thân Lâm Lạc Nhiên này tiếp quản thì không có tài năng kinh doanh, địa vị nhà họ Lâm rất nhanh xuống dốc không phanh. Mà Lâm Lạc Nhiên tính tình yếu đuối tự bế, không được cha mẹ anh em yêu thích. Y tự sát, cho nên Lâm Lạc Nhiên có cơ hội trọng sinh.

Nguyên nhân quan trọng khiến y tự sát là vì ông nội qua đời. Ông nội Lâm Lạc Nhiên là người duy nhất trong toàn bộ gia tộc yêu thương y.

Nhưng cố tình ông lại muốn y gả cho một người tên là "Thiệu Dật Hoài". Thiệu Dật Hoài là một người đàn ông lạnh lùng, cũng là người ông nội y rất yêu thích. Lâm Lạc Nhiên không muốn gả cho một người không hề quen biết, y không có dũng khí chung sống cùng một người xa lạ, hơn nữa khi bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu, y liền tự sát. Có thể thấy được đứa nhỏ này thật sự rất yếu đuối. Cũng không biết "Lâm Lạc Nhiên" kia tự sát như thế nào, trên người không có vết thương, mà đầu thì lại đau vô cùng.

Lâm Lạc Nhiên tìm tòi một ít thông tin trong đầu, phát hiện đối tượng kết hôn của cậu hình như là một anh đẹp trai, nhưng sở hữu khuôn mặt lạnh lùng, thoạt nhìn là một người không dễ ở chung.

Cậu nằm trên giường nhìn trần nhà nở nụ cười. Thật vất vả mới có cơ hội sống lại một lần, cho dù là gả cho một người không quen biết, cậu cũng không muốn dễ dàng buông tha cơ hội được sống này. Dù sao cậu cũng là gay. Thoạt nhìn người đàn ông kia cũng không giống người xấu. Vậy là đủ rồi.

Chỉ có người chết qua một lần mới biết được sự sống đáng quý cỡ nào.

Đời này cậu nên sống vì bản thân mình. Chuyện vì thích một người mà làm việc ngốc nghếch, cậu tuyệt đối sẽ không lặp lại!

Lâm Kì Thanh đã là quá khứ, lúc này đây cậu muốn sống thật thoải mái. Lâm Lạc Nhiên mất chút thời gian để lý giải, sắp xếp lại tri thức trong đầu, mới phát hiện nhân loại ngày nay đã thay đổi rất nhiều.

Lâm Lạc Nhiên tử vong vào năm 2020, sau đó đến năm 2050, thiên thạch rơi xuống Trái Đất, mang theo virus không biết tên làm cho đa số nhân loại cùng động vật tử vong. Ngắn ngủn trong vòng nửa năm, số lượng nhân loại giảm mạnh chỉ còn một trăm triệu. Các nhà khoa học vắt óc cũng không tìm được biện pháp giải quyết, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể buông tha Trái Đất.

May mắn là lúc này nhân loại phát hiện ra ngoài Hệ Ngân Hà có một hành tinh khác thích hợp để nhân loại sinh sống. Các quốc gia nhanh chóng bắt đầu kiến tạo Noah - hai chiếc thuyền vũ trụ, chuẩn bị bay đến hành tinh đó.

Ba năm, hai chiếc thuyền song song Noah rốt cục cũng hoàn thành. Lúc này, cũng chỉ còn lại năm triệu người — những người này đã sinh ra kháng thể, không hề e ngại virus, bọn họ thuận lợi "Tiến hóa". Nhưng Trái Đất đã hoàn toàn không thể ở lại, bọn họ lên hai chiếc thuyền song song rời khỏi quê hương.

Bay tới hành tinh mới là một quá trình vừa gian nan vừa thảm thiết. Hố đen, bui thiên thạch, sinh vật không biết tên công kích, làm cho cuộc hành trình của bọn họ tràn ngập nguy hiểm. Nhưng cuối cùng, nhân loại vẫn cứng cỏi đi tới đích.

Nhân loại thành lập Liên Minh Dân Chủ, bọn họ đặt tên cho hành tinh mới là Hành tinh Hy Vọng, đại biểu cho Hy Vọng của bọn họ mãi mãi không bị dập tắt.

Không biết vì nguyên nhân gì, nhân loại còn sống có một nửa là người Trung Quốc. Lâm Lạc Nhiên có chút tự giễu, nói không chừng là vì người Trung Quốc cái gì cũng ăn nên đã bách độc bất xâm.

Nhân loại cảm thấy nguy cơ vẫn còn, bọn họ nhanh chóng phát triển khoa học kỹ thuật, trang bị vũ khí đều đạt tới mức độ khiến Lâm Lạc Nhiên không thể tin. Khoa học kỹ thuật về sinh vật cũng đạt được tiến bộ vượt bậc, ít nhất hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, ngày nay nam nam sinh con đã không còn là vấn đề. Đáng tiếc số lượng nhân loại mới lại ngày một giảm sút, mọi người vừa nôn nóng vừa bất an, hiện tại nhân loại vô luận nam hay nữ, rất ít người nguyện ý sinh con, thậm chí một phần ba nhân loại sống độc thân cả đời.

Thời đại này tuy rằng Liên Minh khuyến khích việc kết hôn sinh con, nhưng cũng không cưỡng chế. Lâm Lạc Nhiên có chút tò mò ông nội vì sao lại yêu cầu y nhất định phải kết hôn cùng một người đàn ông xa lạ, càng kỳ quái hơn là lấy điều kiện của đối phương, hoàn toàn có thể tìm được đối tượng hoàn hảo hơn hắn, nhưng anh lại đáp ứng hôn sự này.

(Ở đây mỗ Lạc có sử dụng "cậu" để chỉ Lâm Lạc Nhiên phân biệt với "y" - chỉ chủ nhân của thân thể này)

Việc này Lâm Lạc Nhiên đã tìm tòi trong trí nhớ của mình nhưng không tìm được lời giải thích, bất đắc dĩ đành phải tạm thời buông tha.

Nhìn quanh bốn phía, phát hiện phòng rất ít đồ đạc, trừ bỏ một cái giường, một tủ đầu giường cùng một chiếc bàn học, một tủ quần áo thì không còn gì nữa.

"Cũng không biết hiện tại là lúc nào..." Lâm Lạc Nhiên lẩm bẩm nói.

"Chủ nhân, hiện tại là 7:45 sáng, ngài còn có 15 phút để chuẩn bị xuống lầu dùng bữa sáng." Trên tủ đầu giường có một khối vuông nhỏ màu trắng bạc đột nhiên biến lớn trở thành đồng hồ báo thức. Lâm Lạc Nhiên hoảng sợ, trong đầu tự động xuất hiện các thông tin thường thức, mới biết được đây là người máy tùy thân.

Lâm Lạc Nhiên đau đầu, cùng cả nhà dùng cơm cậu thật sự sẽ không bị lộ chứ? Vạn nhất bị phát hiện, bị chộp đi nghiên cứu....

Lâm Lạc Nhiên rùng mình không dám nghĩ tiếp. Vô luận như thế nào cậu đều phải cẩn thận sống sót cho tốt!

Thay áo ngủ, nhắm mắt nghĩ lại ký ức về những bữa cơm bình thường trước kia. Thời gian cũng không còn nhiều, cậu nhìn khuôn mặt trong gương, nhẹ nhàng cười cười, ở trong lòng thầm nói với đứa trẻ tự bế kia: "Tôi sẽ sống thay cả phần của cậu, cùng nhau cố gắng nào."

Bàn ăn rất dài, nhóm người máy đang bận rộn, vài người anh chị em đã đến, cậu kiểm tra lại ký ức tìm được vị trí của mình, chậm rì rì ngồi xuống.

Thời điểm xuống lầu, cậu đảo mắt nhìn quanh vài giây, Lâm Lạc Nhiên phát hiện mấy người trẻ tuổi này đều ăn mặc rất đẹp, chỉ có mình cậu mặc sơ mi trắng với quần tây đen, khó trách khi bước xuống nhà tất cả đều có vẻ khinh thường. Trong lòng không khỏi buồn cười.

Những người khác cũng quan sát cậu. Tuy rằng bề ngoài không có gì biến hóa, nhưng những người đang ngồi đều cảm giác hôm nay Lâm Lạc Nhiên có chút không giống với mọi ngày. Vẫn im lặng như cũ không nói lời nào, nhưng không có cảm giác u ám như lúc trước, tựa hồ khí chất trở nên càng thêm... Ôn hòa?

Người lớn trong nhà bình thường sẽ không dùng bữa sáng và bữa trưa với họ, bởi vậy vài người trẻ tuổi ngồi xuống xong liền bắt đầu ăn.

Lâm Thu Nhã là người đầu tiên nhịn không được, cô ghen tị với người anh họ này có "vận may" được gả cho Thiệu Dật Hoài: "Anh họ hôm nay có vẻ vui ha? Là vì sắp gả cho người ta sao? Anh họ truyền thụ một chút kinh nghiệm cho em với? Làm cách nào để khiến cho đường đường một CEO của Dật Phong lại đồng ý cưới anh? Thủ đoạn quả là cao."

Lâm Lạc Nhiên thật sự lười để ý tới loại kỹ thuật nói móc này, nhìn Lâm Thu Nhã lễ phép cười cười: "Lúc trước tôi cũng chưa gặp qua Thiệu tiên sinh, vì sao có thể cùng anh ta kết hôn, tôi cũng không rõ." Nói xong cũng không nhìn Lâm Thu Nhã giật mình, cúi đầu ăn cơm.

Lâm Thu Nhã có vẻ không nghĩ tới Lâm Lạc Nhiên sẽ phản kích mình, sắc mặt xanh mét còn muốn nói gì đó thì bị Lâm Thu Ly ngăn lại: "Được rồi, Tiểu Nhã, ăn cơm đi, không phải nói muốn đi dạo phố sao." Cô đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thu Nhã yên lặng, cô phát hiện Lâm Lạc Nhiên có vẻ không giống bình thường mặc cho bọn họ chê cười, thậm chí bắt đầu phản kích lại.

Lâm Thu Nhã có chút bực bội nhưng cũng không nói cái gì nữa.

Lâm Thu Nhã là con gái của chú Lâm Lạc Nhiên, còn Lâm Thu Ly là con gái của bác cả, vài người anh chị em khác vẫn chưa mở miệng, bọn họ đều không nói gì, dấu diếm thanh sắc, chỉ là có chút hiếu kì lẳng lặng quan sát Lâm Lạc Nhiên.

Lâm Lạc Nhiên thản nhiên để mặc cho bọn họ đánh giá. Cậu rất nhanh đã ăn xong bữa sáng, rồi lại quay về phòng mình.

Bữa sáng nơi này khác với hồi trước, đều là do dịch dinh dưỡng tạo thành căn bản không có mùi vị gì, điều này làm cho cậu thích ứng không kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang