A Na Gia đứng dưới bức tường hồng, gió lạnh thổi qua làm nàng run bần bật. Nàng vốn tưởng rằng từ nhỏ đã sống ở đại mạc thì nàng sẽ không sợ mùa đông ở kinh thành, ai ngờ mùa đông lạnh phát run, có quấn chặt quần áo cũng không thay đổi được gì.
Mấy ngày trước còn có những trận mưa dông, trên lá cây vẫn còn những giọt nước, nước theo lá cây nhỏ xuống khuôn mặt A Na Gia. Nàng run lên, chưa kịp phản ứng gì đã thấy Kim ma ma đi về phía này.
A Na Gia vội đi lên phía trước hỏi: "Ma ma, thế nào rồi?"
Kim ma ma cười nói: "Thành. Trong đại yến ngươi có thể rời đi, đã có tiểu cung nữ đồng ý thế chỗ ngươi."
Cuối cùng A Na Gia cũng có thể thả lỏng tâm trạng, vội vàng cảm tạ, lấy một miếng ngọc bội từ tay áo ra đưa cho Kim ma ma.
Kim ma ma lại xua tay từ chối, nói: "Không cần, không cần, ban đầu ngươi đã cho ta rồi. Đến lúc đại yến có thể còn phải đưa nữa, ngươi cầm lấy đi." Kim ma ma kéo tay nàng nói: "Đứa bé ngoan, hy vọng ngươi có thể rời khỏi đây."
A Na Gia cười nhẹ, nói: "Đa tạ ma ma."
A Na Gia trở lại Hoài Ngọc Các, thấy Long Sơn mặt đầy vết thương nằm gục trên bàn. Long Sơn thấy nàng chỉ khẽ gọi: "A Na Gia..."
"Long Sơn, sao thế này?" A Na Gia khẽ vuốt Long Sơn mặt, lo lắng hỏi.
"Hôm nay ta đến Kính Sự Phòng, muốn hỏi hoàng đế nhà Hán còn nhớ đến Ngọc Kỳ Cách nữa không? Ngọc Kỳ Cách đã mất, chẳng lẽ cũng không thể cho nàng một lễ tang hay sao?"
A Na Gia nắm chặt tay, không biết phải trả lời thế nào.
Long Sơn ôm A Na Gia, nhỏ giọng nói: "A Na Gia, ta nhớ đại mạc... Khi nào chúng ta mới có thể trở về đại mạc?"
"Sẽ nhanh thôi." A Na Gia cũng ôm Long Sơn, hứa với chàng ta.
Nhưng trong lòng A Na Gia hiểu rõ, bọn họ không thể trở về, giây phút bọn họ theo Ngọc Kỳ Cách vào hoàng cung đại Hán đã không thể trở về nữa rồi.
Ngọc Kỳ Cách là nữ nhi được đại vương của đại mạc vô cùng sủng ái. Nhưng có sủng ái hơn nữa cũng không thắng nổi vũ lực người Hán, cuối cùng Ngọc Kỳ Cách khoác lên mình chiếc váy cưới phải đi hòa thân. Có lẽ khi vua của đại mạc vẫn còn chút quyền lực thì Ngọc Kỳ Cách vẫn còn sống ổn. Trong ba, bốn năm đầu tiên Ngọc Kỳ Cách rất được hoàng đế người Hán yêu thích, còn phong cho nàng là "Ngọc mỹ nhân", đặt tên nơi ở của nàng là "Hoài Ngọc Các". Khi ấy, vàng bạc châu báu, ngọc ngà gấm vóc chất đầy cả Hoài Ngọc Các.
Ngọc Kỳ Cách năm ấy mới chỉ là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, tình yêu chớm nở, khó cưỡng lại được sự sủng ái như vậy. Nàng cho rằng nàng đã tìm được người yêu nàng thật lòng, nào hay đó cũng chỉ là một thoáng ân sủng của bậc đế vương.
Khi Ngọc Kỳ Cách cuối cùng cũng hiểu được ngoài "Ngọc mỹ nhân", hắn còn có "An quý nhân", "Lý quý phi", "Tề Hoàng Hậu", nàng bắt đầu làm loạn lên, nàng cho rằng nàng không như họ. Song những gì nàng nhận lại vẫn chỉ là sự vô tình của đế vương.
Những ngày đầu thất sủng, Ngọc Kỳ Cách ngày nào cũng hỏi "Khi nào chàng tới?" "Sao chàng còn chưa tới?". Nhưng sau này, nàng chỉ biết khóc lóc nói với A Na Gia "Ta muốn được về nhà, bao giờ ta có thể về nhà?". Nhưng cho đến lúc chết Ngọc Kỳ Cách cũng không đợi được đáp án.
A Na Gia nhắm mắt lại, cố nén nỗi đau vô hạn, nói với Long Sơn: "Long Sơn, ta có chuyện muốn nói với huynh."
"Long Sơn, huynh có biết nửa tháng sau là ngày gì không?"
"Là... Là sinh nhật của hoàng đế."
"Đúng vậy, cho nên ngày đó vạn quốc sẽ đến đây", A Na Gia nhìn Long Sơn, nói từng chữ một: "Người của đại mạc cũng tới."
[ Nghi Phi: Không biết nên dịch thế nào ở đoạn vạn quốc, không biết mình hiểu đúng không nữa. Kiểu như tất cả các vùng trong lãnh thổ đất nước, những vùng tự quản như các quốc gia riêng biệt ấy hả? Thì đại mạc cũng là một vùng kiểu vậy chăng? ]
Long Sơn sửng sốt, không hiểu ý A Na Gia.
A Na Gia tiếp tục nói: "Ta đã mua được quan hệ. Hôm đó trong buổi đại yến, ta sẽ tìm mọi cách để tìm ra nhóm người của đại mạc, sau đó chúng ta trà trộn vào với bọn họ là có thể cùng trở về đại mạc."
"Thật không? A Na Gia, có thật không?" Long Sơn vô cùng mong đợi, song rất nhanh đã nghi ngại "Nhỡ bị phát hiện... Nếu người trong cung phát hiện ra chúng ta trốn thoát thì sao?"
"Sẽ không... Sẽ không bị phát hiện đâu, bọn họ đến Ngọc mỹ nhân còn không quan tâm, sao có thể quan tâm hai người hầu của Ngọc mỹ nhân được?"
"Phải, muội nói đúng, ta nghe muội."
A Na Gia nắm chặt tay Long Sơn. Họ cổ vũ nhau, nhất định bọn họ có thể rời đi, nhất định bọn họ có thể về nhà.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
[ Nghi Phi: Vậy chứ Long Sơn lại không phải nam chính à nha. Chỉ có nắm tay thôi. Nữ chính mà về thì hết truyện mất::)
Mà ta vừa phát hiện ra. À, thật ra là nhận ra:)) Thay vì chú thích vào trong truyện, ta có thể chú thích bên ngoài._. Ầy, nhưng thôi. Sợ đến cái lúc người ta reup thì lại không có phần đấy:))
Lại là một bộ mới nữa đây. Bộ này cực hợp gu ta luôn, thịt khá ổn, tần suất không quá dày. Cốt truyện ngọt nhưng không ngấy. Không cung đấu quá nhiều. Đây là ưu điểm với ta, nhưng có khi cũng là khuyết điểm với nhiều người khác. Mà đặc biệt hơn cả là ta rất thích mấy tộc người Hồ như này này, tìm mãi mới thấy, mê.
Chương 1, 976 chữ ]