“Cố Bắc Bắc! Con mà còn mè nheo nữa là mẹ mang hết Ultraman của con xuống cho Đường Tiểu Hổ để con tự sưu tầm M78 thêm một lần nữa đấy!” Tôi đứng ở cửa gào lên với cậu con trai.
Con trai “uỳnh” một tiếng phi thẳng từ trong nhà ra ngoài ôm chặt bắp đùi tôi.
“Mẹ thương con với! Tiga bảo cậu ấy không muốn ở cùng Đường Tiểu Hổ đâu.”
Tôi không đếm xỉa gì tới bộ dạng cầu xin tha thứ của thằng nhóc, xách cổ nó lên chạy thẳng xuống dưới tầng.
Tôi cóc thèm quan tâm Tiga của nó thích ở với ai.
Tôi chỉ biết con trai tôi muộn học rồi, tôi cũng muộn làm luôn rồi!
Thưởng chuyên cần của tôi đang gặp nguy!
Tôi vội vàng lôi con trai tới bên cạnh xe, thả thằng nhóc ngồi vào yên sau.
Đội mũ bảo hiểm, cài móc, vặn tay ga.
Vèo…
Xe điện phi như bay.
Suốt dọc đường đi, chiếc xe điện nhỏ của tôi cực kỳ có phong thái của một chiếc BMW.
Tôi điêu luyện lách qua đủ các loại xe sang, lòng không kiềm được đắc ý.
Mấy người có xe thì sao chứ?
Tôi đây đã nhìn thấu hết thảy, chỉ có xe điện mới là vua!
Mắt thấy mình có đủ thời gian đưa con tới nhà trẻ rồi vòng về công ty trước giờ vào làm, tôi không khỏi cảm thấy vui mừng.
Nhưng tôi lại quên mất một điều.
Các cụ ngày xưa có câu, vui quá hóa buồn.
Tôi không nên vì một giây đắc ý mà quên mất lời dạy dỗ sâu sắc mà các cụ để lại.
Chỉ còn một đoạn nữa thôi là tôi tới nhà trẻ, ấy vậy mà lúc rẽ lại không chú ý phía trước có xe.
Đến lúc tôi nhận ra để tránh đã không kịp nữa rồi.
Tôi liều mạng đánh tay lái nhưng vẫn để lại trên thân xe đối phương một vết xước rất dài.
Tôi bóp phanh, vô thức liếc nhìn đầu xe.
Hay lắm, là BMW.
Thế giới như ngừng lại ở giây phút này.
“Cạch!”
Cửa xe BMW từ từ mở ra.
Thấy chủ xe bước xuống, tôi nhanh nhẹn cởi mũ bảo hiểm ra để xin lỗi người ta.
Song, đến lúc nhìn rõ người xuống là ai, cả người tôi cứng đờ.
Bạn trai cũ của tôi!
Lục Từ!
Ôi trời đất ơi, có câu người đời hay nói là gì nhỉ?
À!
Phúc tới thì ít, họa đến dồn dập. (Phúc vô song chí, họa đơn vô chí)
Quả nhiên người đời không lừa tôi.
Tôi đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn Lục Từ xem xét vết xước, tiếp đó liếc mắt nhìn sang tôi, rồi con tôi và cuối cùng là chiếc xe điện nhỏ.
Anh cong môi cười nhẹ, giễu cợt nói: “Ái chà, đây không phải bạn gái cũ của tôi sao.”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt quái gở, cười nói: “Con trai em đấy à? Không phải nói em lấy người có tiền sao, sao không có trợ lý đưa đón?”
Anh liếc mắt chê bai xe điện của tôi.
Nhìn đúng bộ dáng “thấy người yêu cũ sống không tốt yên tâm hẳn”.
Tôi: “…”
Tôi bị anh chọc tức điên lên, ngay lúc định chửi thì thấy anh lơ đãng sờ vào vết xước trên xe.
Tôi: “…”
Tôi nhịn.
Tôi hít sâu một hơi, ngay lúc chuẩn bị thương lượng việc bồi thường với anh thì nhà trẻ phía sau lưng vang lên hồi chuông báo hiệu.
Tôi sững người, sau đó lập tức ôm lấy con trai chạy như bay về phía nhà trẻ, song cũng không quên dặn Lục Từ:
“Lục Từ, anh đứng im đó, chờ tôi quay lại bồi thường cho anh!”
Lục Từ: “…”
2.
Tôi tức tốc nhét con trai mình vào tay cô giáo trước khi thằng bé bị cho là muộn học.
Tôi còn chẳng đủ thời gian để dặn dò con trai, xong cái là vội vàng quay người dốc toàn sức lực chạy về phía thưởng chuyên cần.
Tôi tức tốc chạy về phía xe điện, không ngờ Lục Từ vẫn đứng đó đợi tôi thật.
Thấy anh, tôi vô thức thả chậm bước chân.
Tôi lấy di động ra xem giờ. Nếu giờ tôi tiếp tục đi xe điện tới công ty, e là chuyên cần tháng này của tôi không còn được nguyên vẹn.
Tôi cúi đầu liếc nhìn chiếc xe đạp điện trơ trọi ở ven đường rồi lại quay sang nhìn chiếc BMW sang trọng của Lục Từ.
Tôi bối rối…
“Em…”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đền tiền.” Tôi lên tiếng cắt ngang lời Lục Từ.
Sau đấy, tôi hít sâu một hơi, lấy can đảm thận trọng hỏi anh: “Ừm, trước khi gửi tiền bồi thường, anh có thể cho tôi đi nhờ tới công ty được không?”
Tôi đau khổ nhìn thời gian: “Tiền chuyên cần của tôi sắp không giữ được rồi.”
Lục Từ: “…”
Sắc mặt anh thoắt cái thay đổi như cá bảy màu.
Cứ như bốn mùa xoay chuyển không dứt, cuối cùng để lại một khuôn mặt bí xị, đen thui.
Anh lườm tôi, cắn răng nghiến lợi mở cửa xe nói: “Cố Dữu, em được lắm! Em giỏi lắm rồi đấy!”
Anh quay người ngồi vào trong xe, đóng rầm cửa xe lại ngay trước mặt tôi.
Tôi tuyệt vọng nhìn theo tiền thưởng tháng này cứ thế mà bay.
Nhưng chưa kịp rơi hai giọt nước mắt thể hiện nỗi buồn, Lục Từ ở bên trong đã hạ cửa sổ xe xuống.
Anh ló đầu ra khỏi cửa, cặp mắt hoa đào trông vẻ vô cùng hung ác, tức giận nói: “Không đền được xe, định bỏ thưởng chuyên cần luôn đúng không?”
Tôi vui vẻ ngay tức thì, như thể trông thấy tiền thưởng bay trở lại túi mình.
Tôi nhanh nhẹn chạy tới bên ghế phó lái.
Mở cửa xe, lên ngồi, thắt dây an toàn.
Lúc cài chốt dây an toàn, tôi không quên nịnh hót Lục Từ mấy câu.
“Lục Từ, anh đúng là người tốt! Người tốt như anh chắc chắn sẽ phát tài.”
Lục Từ cười chế nhạo, đạp chân ga cho xe chạy.
Tôi ngồi trên xe nhắn tin cho đồng nghiệp, bảo đồng nghiệp nhớ chú ý quan sát kỹ hành tung của sếp.
Thời gian trên điện thoại nhích từng giây từng phút, tôi yên lặng thầm cầu mong Bồ Tát phù hộ.
“Quan âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai, nếu mọi người giúp con bảo toàn thưởng chuyên cần tháng này, tín nữ nguyện cả đời này sẽ ăn rau trộn thịt.”
Lục Từ ngồi cạnh bật cười thành tiếng.
Tôi phát hiện ra từ lúc hai chúng tôi gặp lại nhau đến giờ, thái độ của Lục Từ có thể dùng ba từ để khái quát.
Khinh bỉ, khinh bỉ và khinh bỉ.
Tôi quay đầu, bất mãn nhìn anh: “Anh cười cái gì, người làm công dễ kiếm tiền lắm sao?”
“Em không dễ, nhưng tôi thì chưa chắc.”
Anh mỉa mai tôi không chút nể nang: “Với cả, cầu thần phật còn chẳng bằng cầu tôi, dù sao thì bây giờ nếu như tôi dừng xe lại, em có cưỡi Phong Hỏa Luân cũng chạy không kịp.”
Tôi: “…”
Có Thượng Đế làm chứng, nếu giờ tôi không nhịn được mà bóp chết anh, tất cả đều là do anh tự tìm.