1.
Khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của sếp, anh ấy đang uống cà phê mà tôi đưa qua.
Sau đó cau mày để sang một bên, tiếp tục đọc văn kiện.
‘Phi phi, ọe, cái thứ gì thế này, nước vo gạo à?’
Tôi sững sờ, rõ ràng sếp không nói chuyện, sao tôi lại nghe được tiếng của anh ấy.
Sếp ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ý tứ rất rõ ràng,
Còn không đi làm việc đi đứng đó làm gì.
Tôi có thể hiểu chính xác như vậy là vì trong đầu anh ấy cũng nghĩ như vậy.
‘Đứng ngẩn ở đó làm gì, thấy tôi khôi ngô trẻ trung lại giàu có sao? Trông thì xinh nhưng làm việc không hiệu quả.’
Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt lại.
Mắng ai không hiệu quả chứ.
Khi bước ra khỏi cửa, tiếng của sếp trong đầu tôi đã biến mất.
Chẳng lẽ kỹ năng này còn giới hạn khoảng cách?
Vì để chứng thực điều này, tôi lấy hết can đảm, vặn nắm cửa lần nữa rồi thò đầu vào.
Hỏi sếp có cần pha một ly cà phê nữa không.
“Không cần đâu.”
Nhưng trong lòng anh ấy rõ ràng chán gh.ét muốn ch.ết!
‘Ọe ọe, nghĩ đã buồn nôn rồi." Hóa ra là như thế này.
Tôi chán nản lui ra, đồ chó, yêu cầu cao.
Làm công ăn lương tháng được tám nghìn tệ, tôi cắn răng nhẫn nhịn, hơn nữa quyết định rèn luyện tay nghề pha cà phê của mình.
Tôi đã không còn là trâu là ngựa* bình thường nữa rồi.
*社畜 XÃ SÚC = gia súc của công ty (ý chỉ kiếp làm thuê bị hành)
Mà là một con ngựa tộc Nữu Hỗ Lộc am hiểu tâm lý của sếp, muốn bợ đít chắc chắn sẽ không bợ đùi.
Chỉ cần dỗ ngọt sếp, chẳng phải tiền thưởng đã vào tay rồi sao.
‘Lại phải xem mắt, phiền chết đi được.’
Không ngờ sếp cũng buồn phiền chuyện đi xem mắt, tôi chờ sếp ký xong, dựng thẳng tai hóng hớt.
‘Phiền quá, con gái út nhà họ Thẩm và thư ký Lâm cộng lại mới có được 199 người.’
‘Thẩm Nghiên là thứ 200, Lâm An An ngốc quá.’
Hóng hớt hóng đến đầu mình.
Tôi vẫn duy trì nụ cười khéo léo giả lả, trong lòng mặc niệm vì tiền lương, vì tiền lương.
Khi Tạ Dữ ký văn kiện, nội tâm hoạt động phong phú tới nỗi có thể một mình dựng sân khấu diễn kịch nói:
‘Thẩm Nghiên thích ăn gì, kệ cô ta, dù sao chúng ta không thể thành đôi.’
‘Tối nay mình muốn ăn món Pháp, sau đó sẽ bảo Lâm An An đi đặt.’
‘Lâm An An đứng đếm chim nhạn à, sao lại ngơ ngác như thế?’
‘Sao lại thoa son, không phải đang yêu đương chốn công sở đấy chứ, đừng để tôi bắt được.’
Đang nghe tiếng lòng của anh sao lại mắng tôi.
Tạ Dữ trông thì lạnh lùng, cấm dục, không ai ngờ lời trong lòng lại thầm kín thế.
Nghe anh ấy nói đến son môi, tôi muốn lau miệng theo bản năng, nhưng khi ngón tay vừa động đã cố gắng kiềm chế lại được.
Nguy quá, mặc dù tên lắm điều lại thiếu óc tưởng tượng Tạ Dữ chắc chắn không nghĩ tới chuyện đọc được suy nghĩ.
Nhưng tôi phải cẩn thận không được để mình lộ sơ hở.
“Lâm An An.” Tạ Dữ ký xong văn kiện đưa cho tôi. “Tối nay tôi có một cuộc hẹn, cô sắp xếp giúp tôi một chút.”
“Vâng.” Tôi mỉm cười khéo léo, “Anh xem tối nay chọn nhà hàng Pháp được không?”
“Được.” Tạ Dữ lạnh nhạt nói.
Nhưng trong lòng lại khen ngợi.
‘Thông minh đấy.’
Haha, nam nhân à, tôi đọc được suy nghĩ, thế này còn không tóm được anh sao?
“Xin hỏi cô Th…có ăn kiêng gì không, bạn hẹn của anh?”
Nguy quá, suýt chút nữa nói ra tên Thẩm Nghiên.
Tạ Dữ nhìn tôi, bình tĩnh trả lời:
“Thẩm Nghiên không kiêng gì cả, cô xem rồi làm là được.”
Nếu không phải bên tai tôi tràn ngập tiếng nôn mửa của anh ấy hết lần này lần khác, tôi thật sự sẽ tin gương mặt nhân mô cẩu dạng này.
‘Vẫn là đồ ngốc, sao lại nói năng lộn xộn thế.’
‘Thẩm Nghiên có ăn kiêng gì không, kệ cô ta, dù sao hai ta cũng không thành đôi.’
“Muốn về nhà ngủ quá, Lâm An An có thể biến thành đàn ông đi xem mắt giúp tôi được không.”
Hừ! Đồ tư bản đáng ghét.
Ở công ty bó.c l.ột cơ thể và tâm hồn tôi thì cũng thôi đi, tan làm lại còn muốn bắt tôi đi làm.
Thật muốn miệng* anh ta!
Ngoài miệng tôi cười nhưng trong lòng mắng sếp là đồ tiểu nhân.
*miệng ở đây là 口, do trên một số trang như Tấn Giang bị cấm mấy từ có nghĩa tiêu cực như giet, chet nên mấy từ này được mã hóa thành 口 hết. Đoạn này có thể hiểu là muốn giet anh ta, ở sau cũng có đoạn giống thế.