Mèo có chín cái mạng?
Dân gian nói rằng mèo có chín cái mạng, nhưng theo tớ thì chúng chỉ có một cái mạng thôi. Nhưng mà vì sao một con mèo khi đã tắt thở lại có thể tiếp tục sống dậy vậy?
Suỵt! Điều này được tớ vô tình phát hiện. Chỉ mình cậu được biết thôi đấy nhật ký Uy-li-am!
Chiều hôm nay trời mưa to vô cùng, mưa trắng xóa không thấy được cảnh vật xung quanh. Kỳ lạ là không có tiếng sấm đùng đoàng, chỉ có chớp lúc lại trắng xóa mới có thể nhìn rõ cảnh vật. Nhà cửa tối om vì mất điện mà bố mẹ vẫn chưa đi làm về. Tìm khắp nhà mà không thấy nến để đâu, thế là tớ quyết định cầm ô đi đón bố mẹ.
Đi ra ngoài mới thấy gió to dữ dội, mưa táp vào rát cả mặt tớ. Lúc đó không gian xung quanh thật sự vô cùng tối, chỉ có thể nhớ đường để đi lúc chớp nhoáng qua. Vừa đi ra đến đầu ngõ thì đột nhiên sấm nổ đùng đoàng như là trời sập. Tớ giật cả mình, ngồi thụp xuống, cái ô thì tốc lên như muốn kéo cả người lên vậy nên là tớ bỏ luôn cái ô. Định quay về nhà nhưng mà lạ lắm! Tự dưng đường đi về nhà không thấy đâu nữa, chỗ đầu ngõ đó trông lạ hoắc, tớ đã nghĩ mình bị lạc rồi.
Trong khoảnh khắc chớp sáng cả bầu trời, con ngõ sâu hun hút hiện ra trước mắt tớ, cảm giác hoang mang dâng trào, cứ như có đôi mắt vô hình đang gắt gao nhìn mình vậy. Rồi trong màn mưa tớ nghe thấy được tiếng đàn cổ, tiếng hát ca trù trầm thấp, âm thanh buồn não lòng. Kỳ lạ là hai bên con ngõ đều là tường nhà, mưa to thế này làm gì có đài phát nhạc nào chạy mượt được, mà ai lại có giọng khỏe đến nỗi đứng đầu ngõ cũng nghe rõ được. Đi theo tiếng đàn hát thì đến một căn nhà mái ngói xập xệ, tớ định xin người ta trú mưa chút với tiện hỏi đường luôn. Căn nhà tối thui không ánh sáng, đẩy cửa vào thấy giữa nhà có một ông cụ ngồi trên ghế cúi gằm mặt xuống.
"Ông ơi cho cháu trú nhờ chút ạ!" Tớ xin phép.
Không vì tiếng gọi của tớ mà ông cụ dừng đàn hát. Không thấy ông cụ nói gì thì chắc là đồng ý rồi, tớ đứng ở cửa nhìn màn mưa xối xả bên ngoài. Tiếng mưa rơi kết hợp với bài hát ông cụ ca thật sự nghe rất buồn khó tả nổi. Vì cả người ướt sũng nên cũng thấy lành lạnh, tớ ngồi hà hơi xoa tay, suy nghĩ linh tinh đến mê mẩn. Chợt nhận ra không biết từ lúc nào ông cụ không còn hát nữa, tớ ngoảnh đầu lại thì thấy ông ta vẫn ngồi y nguyên tư thế.
"Ông ơi bài vừa rồi tên là gì thế ạ? Cháu nghe mà thấy giai điệu buồn quá!" Tớ bắt chuyện với ông ta.
Không thấy ông cụ trả lời, tớ tưởng ông ta già rồi nên điếc. Ai dè lúc đến gần tớ mới thấy mắt ông ta trọn ngược, miệng ông ta ngoạc rộng ra. Tớ sợ đến lặng thinh, bủn rủn hết cả chân phải dùng tay bò về phía cửa. Xong rồi trong mưa cảnh lúc sáng lúc tối, có bóng một con mèo ở đó. Tiềm thức mách bảo không được để con mèo nhìn thấy, tớ nấp người vào sau cánh cửa. Qua khe cửa tớ thấy ông lão kia nằm ngã sõng soài sát con mèo. Điều khủng khiếp là con mèo dần gặm đầu ông ta dần từ đỉnh tới cuối. Tớ nhắm mắt lại trong khủng hoảng, một lúc lâu sau mở mắt ra, đập vào mắt lại là cảnh ông cụ chết trên ghế. Do hốt quá mà tớ quyết định chạy thật nhanh rời khỏi đó, tớ chạy thục mạng đi.
Chạy trối chết lại chạy vào nhà chú hàng xóm, cái nhà mà hay gây chuyện với nhà mình ý. Vẫn chưa có điện, nhà chú thắp nến. Họ đang ăn cơm tối ở bếp, tớ xin đứng tạm ở cửa ra vào ngoài phòng khách. Lúc sau tớ nghe thấy tiếng mèo kêu ở trong bếp.
"A con Miu về rồi này! Mấy ngày nay chả thấy mày đâu, tưởng bị câu trộm rồi chứ!" Chị hàng xóm reo lên.
Không thể nào, chính mắt tớ hôm đi học về đã nhìn thấy có xe ô tô ngán qua nó mà!.. Nhớ ra rồi! Ông cụ kia là người đã xuống ô tô vứt xác con mèo vào bụi cỏ ven đường. Hẳn là nó chính là con mèo kia, con mèo đã cướp đi một mạng của ông lão.
Thấy bố mẹ về là tớ liền chạy đến luôn. Thế là tớ bị mắng, suýt bị đánh đít vì tội đi dầm mưa, còn làm mất ô nữa chứ. Tuy vậy tớ nghe phong thanh bố mẹ nói chuyện với nhau rằng có một vụ tai nạn xe cộ trên đường vừa mới xảy ra, nạn nhân chết rất thảm.
Nhật ký Uy-li-am này! Cậu có nghĩ con mèo tinh kia sẽ đến tìm tớ để hại không? Tớ có nên nói cho người lớn biết chuyện này không? Mà thôi, kiểu gì họ cũng bảo tớ bị ảo tưởng cho mà xem. Vẫn nên tránh xa nhà chú hàng xóm kia thì hơn!