Ý nghĩ cuối cùng của Trần phỉ là: Mẹ nó, có thể đừng hủy dung nhan của người ta được không!! Người ta là gương mặt Ngọc thụ lâm phong đó, được chưa!
Nếu như lại cho Trần Phỉ một cơ hội, Trần Phỉ nhất định sẽ không xem nhẹ sức chiến đâu của đối thủ. Nếu có một cuộc khảo sát cho người qua đường về một câu hỏi, ở trong thế giới BG() này, bị nữ giới đem ra làm vật hy sinh là cảm giác gì? Trần Phỉ sẽ viết: Khinh địch bất cẩn, chết không đáng tiếc.
()Boys và girls, ý nói thế giới bình thường
Theo lý thuyết, từ lầu hai té xuống đa phần là mặt chịu thiệt thòi nhất, sự thực này như là một đòn cho Trần Phỉ. Mẹ nó, té xuống từ lầu hai cũng là sẽ chết người, được chứ!!
Bởi vì trước khi chết, tưởng niệm cuối cùng là không muốn hủy dung, vì lẽ đó Diêm vương gia muốn tàn nhẫn chà đạp thế sao?! Trần Phỉ bi phẫn không ngớt.
Nguyên nhân là người anh em tốt ngủ chung phòng với Trần Phỉ Lục Xoa Xoa, bản tính phong lưu, lưu luyến sắc đẹp, phóng đãng bất kham, tự sắm vai nam chính, quyến rũ từng nhóm từng nhóm em gái, vai nam chính thật cá tính và may mắn, các em gái cứ như tre già măng mọc, dũng cảm tiến tới, yêu thương Lục Xoa Xoa, người đến người đi thật vui mắt.(=,=)
Những em gái bị Lục Xoa Xoa bỏ rơi, có thể tạo thành một hàng dài thật dài a. Mỗi một người đều bị Lục Xoa Xoa bỏ rơi không có lý do, ai nấy đều thương tâm gần chết, chảy nước mắt ròng ròng, bộ dáng buồn bã ủ rũ.
Theo lý thuyết, chuyện này cùng Trần Phỉ không có quan hệ gì, thế nhưng!!! Lục Xoa Xoa là một tra nam (), kết giao với nhiều em gái, vì thế hẳn nhiên sẽ có một hai em gái ngu muội mù quáng () a.
()Tra nam: gã đàn ông tồi tệ
() nguyên văn là thần logic em gái
Mấy em gái đó đều đùn đẩy lỗi ra khỏi người Lục Xoa Xoa, còn nói, kỳ thực tình yêu chân thành của Lục Xoa Xoa chính là Trần Phỉ! Là Trần Phỉ vô liêm sỉ câu dẫn Lục Xoa Xoa đẹp trai tài giỏi!
Trần Phỉ “anh anh” ở trong góc, cắn cắn khăn tay, khóc lóc, chính là vậy!!!
Nghĩ thế, mấy em đó dứt khoát quyết đi tìm Trần Phỉ.
Bất quá, Trần Phỉ đã quên, sau lưng những cô gái yêu mù quáng đều ẩn giấu một ước số bạo lực.
Mấy em gái chảy nước mắt đầm đìa tố cáo Trần Phỉ, một đôi tay vô ảnh ở dưới sự tức giận, đem Trần Phỉ đẩy rơi xuống từ lầu hai.
Mặc dù đây là lầu hai, thế nhưng là không thể coi thường a, bởi vì tuy chỉ là lầu hai, lại ngã chết Trần Phỉ, còn trọng sinh nữa.
…
Trần Phỉ nhớ tới liền không thể không nện lên ngực, ngửa mặt lên trời thở dài, ta mệnh do thiên, tất cả đều là mệnh a.
Nếu như Trần Phỉ không quá gần gũi với Lục Xoa Xoa, bất cứ lúc nào cũng xem Lục Xoa Xoa như một cái xương mà tránh xa trăm mét, rời xa nhân vật chính, yêu quý sinh mệnh. Nếu như lúc đó không có nhẹ dạ đáp ứng yêu cầu gặp mặt mấy em gái đó. Nếu như địa điểm gặp mặt không phải là ở đó! Nếu như Trần Phỉ duy trì cảnh giác. Nếu như lúc đó không phải là một em gái phẫn nộ mạnh mẽ!
Trần Phỉ nằm ở trên giường bệnh, suy nghĩ đến N cái nếu như.
Giống như một bộ truyện kinh điển máu chó, Trần Phỉ phát hiện bản thân mình sống lại, trong nháy mắt đủ loại cảm giác xông đến, không cần nói cũng biết loạn cào cào.
Trần Phỉ không khỏi tự hỏi, bản thân tại sao lại tự nhiên sao vào vai nhân vật chính như thế, số mình sao lại con mẹ nó như vậy?
Tạm thời không đề cập tới giá trị tồn tại của mình. Đời trước cha mẹ Trần Phỉ chết sớm, thân thích không nhiều, nói thẳng ra thì cũng được coi là cô nhi, tự thân mà lớn lên, không có tính cách vặn vẹo, cũng không có hận đời. Khi đi xe buýt luôn rất có ý thức nhường chỗ cho người già yếu bệnh tật, thành tích ưu tú, ham muốn hòa bình, tuy rằng chưa bao giờ gặp phải người già bị té ngã, thế nhưng nếu như phát sinh tình huống đó, cũng là sẽ đi tới phụ giúp đỡ người ta lên.
Mười chín năm qua chưa dám một lần nghĩ tới, loại cảm giác này sẽ rơi xuống trên người mình.
Trần Phỉ sống lại, bất quá cũng không có cái gì quá lưu luyến, đời trước thì cũng không có bao nhiêu lo lắng, chỉ là đối với cái chết của chính mình thực sự là có chút bất mãn. Nam tử hán thì chết có ý nghĩa chú chút, té từ lâu hai vậy mà cũng chết là sao?!
Thân xác hiện tại, tuy rằng không có cảm giác gì vương giả, nhưng cũng là khuôn mặt thanh tú, đôi mắt lại có thần, Trần Phỉ tương đối thoả mãn.
Sống lại tới nay đã ba ngày, ngoại trừ hộ sĩ tỷ tỷ trong bệnh viện đến quan tâm một chút, Trần Phỉ chưa từng thấy qua những người khác. Bên người ngay cả một cái điện thoại di động cũng không có. Thật không biết khối thân thể này có còn người thân hay không, Trần Phỉ vẫn là hi vọng không còn đi. Nếu như thân thể này có một gia đình hạnh phúc, tự nhiên thân xác con người ta lại bị Trần Phỉ chiếm giữ, cậu thật là có chút băn khoăn. Nghĩ thế, Trần Phỉ cảm thấy có chút tội lỗi, A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai.
Mấy ngày nay thân thể đã tốt hơn, Trần Phỉ cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tự an ủi tinh thần chính mình: ‘Thuyền đến đầu cầu tự nhiên trực (). Nếu như có bằng hữu thân thích liền giả bộ như mất trí nhớ, muốn bao nhiêu kinh điển, kiều đoạn ấm áp đều có.’
() ý là tới đâu tính tới đó
Kỳ thực tâm trạng Trần Phỉ rất căng thẳng, đối mặt với chuyện sống lại như vậy, trong lòng cũng là vô cùng lo sợ. May là trong phòng bệnh có TV, còn có hai vị lão bá bá, cùng đàm luận xem tin tức, thế giới này cùng với thế giới cũ gần như không khác nhau lắm.
Trần Phỉ trong mộng cười khằng khặc đến quái dị, trước mắt là mỹ nữ mĩ miều quyến rũ mê ly, nuốt một ngụm nước miếng, cậu khẽ xoay người trong vô thức, ánh trăng loang loáng chiếu ở trên người.