Tịch lãm châu chi túc mụ.
Nhật nguyệt hốt kỳ bất yêm hề,
Xuân dữ thu kỳ đại tư.”*
***Bài thơ này được trích từ bài thơ “ Ly tao” của Khuất Nguyên.
Dịch thơ:
Mộc lan sớm cắt trên đồi,
Ðông thanh chiều hái bên ngoài bến sông.
Ngày tháng vút đi không trở lại,
Vừa xuân qua đã lại thu sang.
Một
Nghe bà vú nói, trong khoảnh khắc trước khi tôi được sinh ra, mẫu thân đang nghe khúc Cửu Ca 《 vân trung quân 》(1).
Sau sinh bà sinh ra tôi, bởi vì cơ thể suy yếu, không thể tiếp tục mang thai, vì thế tôi trở thành nữ nhi duy nhất của em trai Yến vương. Mẫu thân tuy được thứ dân sinh ra, nhưng phụ thân yêu mẫu thân vô cùng, lo lắng bởi vì bản thân không có con nối dòng, sợ rằng người anh trai Yến vương này tâm tình bất định, ban phát nhiều mỹ nữ phá tan hạnh phúc bọn họ, cho nên, truyền tin ra ngoài bảo tôi là nam nhi. Không lâu, tôi được Yến vương tứ phong là Công Tử Tuyên. Mẫu thân đặt cho tôi cái tên —— Yến Diêu Vân.
Sáu tuổi qua đi, tôi tiến cung cùng thái tử đương triều Yến Đan và Công Tử Dần cùng nhau đọc sách tập viết. Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Yến Đan ngồi ngay ngắn trước bàn học, nụ cười tươi của chàng ngưng đọng trong bốn bề không gian, dài mượt như sợi tơ, tôi liền phát hiện trái tim mình quẩn quanh ngừng lại.
Mỗi khi tôi gọi chàng “Đan ca ca”, liền có thể thấy đôi môi chàng xuất thành độ cong duyên dáng, trong ánh mắt hình như có mong đợi vô hạn.
Chàng thường xuyên dẫn tôi ra khỏi cung thăm thú.Mùa xuân ở Yến quốc, cỏ dại xanh mươn mướt, tơ liễu bay tán loạn, trên mặt hồ tiểu thư đài các chơi thuyền, sợi tóc bay lên, mảnh mai nhẹ nhàng, sắc mặt dịu dàng như ánh trăng.
Tôi phát giác trong ánh mắt Yến Đan niềm khao khát vô hạn về cuộc sống bình thường của chúng dân, cũng hiểu rõ nụ cười trào phúng khi chàng nhìn những kẻ vương tôn công tử bên cạnh.
Vào sáng hôm sinh thần(sinh nhật) tôi, biết được Yến Đan bị Yến vương đưa đến Tần quốc làm con tin, ngay cả giày còn chưa kịp mang, tôi một đường chạy như điên, đuổi theo đoàn xe đưa tiễn.
“Tất cả mọi người đều ngóng trông ta đến Tần quốc làm con tin, vì sao nàng phải khóc?” Yến Đan nhẹ nhàng đẩy ra rèm xe rẻ mạt, lười biếng mở miệng hỏi tôi, giống như tôi đang làm chuyện dư thừa.
“Muội không muốn Đan ca ca rời đi, muội muốn cùng Đan ca ca cùng một chỗ...” Tôi khóc không thành tiếng.
Yến Đan gật đầu, dưới hàng mi rậm thoáng nhìn qua đôi chân trần của tôi, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc phức tạp, lập tức mỉm cười.
“Diêu Vân, người trong thiên hạ này là người của thiên hạ”, tay chàng như lụa lướt qua hai má tôi, “Chỉ có trái tim của nàng, là của ta, không thể giao phó cho ai khác, nàng làm được không?”
Tôi nghe không hiểu lời chàng nói, chỉ là mơ mơ màng màng gật gật đầu.
Yến Đan mỉm cười, bắt lấy tay trái của tôi, nơi ở nơi cổ tay hung hăng cắn một cái, tôi đau đến đứng không vững, mà khuôn mặt chàng lại giãn ra, dường như còn dùng chưa được nửa phần sức.
Nhiều năm sau tôi mới hiểu được, Yến Đan là người, ngoại trừ cha mẹ tôi, là thân nhân duy nhất.
Xe ngựa Yến Đan cuối cùng cũng khuất bóng trong tầm mắt tôi.
Rõ ràng mùa thu còn chưa đến, tôi lại cảm giác cơn gió nổi lên, đánh vào trên mặt, rơi vãi trên đất, vết thương trên cổ tay hơi hơi đau.