Nhưng sự yên tĩnh này gần đây đã bị phá vỡ.
Lúc đầu, anh thấy cái ly còn 2/3 nước đột nhiên lại hết, sau đó anh lại vẽ thêm vài nét vào bức tranh còn đang dang dở, cho đến một đêm anh tỉnh dậy, anh thấy một bóng người đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào cây cọ vẽ mà anh đã mài sắc, bức tranh dang dở của anh đã có thêm một chú chim cánh cụt ngây thơ trên cánh đồng tuyết.
Đó là một cậu bé trông nhỏ hơn anh năm, sáu tuổi. Thấy anh tỉnh lại, cậu cũng không sợ, ngược lại còn cười với anh, nhẹ giọng nói: "Anh, em quấy rầy anh sao?"
Cậu ngồi xổm trên mặt đất, chỉ quay đầu lại, dùng ánh mắt lanh lợi nhìn Trì Niệm, không có một tí ngại ngùng vì bị bắt quả tang gì cả, ngược lại còn rất bình tĩnh.
Việc Trì Niệm có thể nhìn thấy ma đã xuất hiện vài năm trước, và anh hầu như không thèm để ý đến nó, sự xuất hiện của Kiều Thần Mộ sau nhiều năm khiến anh cảm thấy đau đầu.
Có khả năng nhìn thấy ma tương đối rắc rối, nhất là đối với một người đã quen sống cô đơn như anh.
-
Kiều Thần Mộ mỗi đêm sẽ xuất hiện trong căn hộ của Trì Niệm, lúc đầu Trì Niệm không muốn nói chuyện với cậu, nhưng anh chỉ giả vờ như mình không nhìn thấy cậu, sau một thời gian dài, anh đã quen với điều đó và trực tiếp phớt lờ cậu luôn.
Ít nhất là Kiều Thần Mộ cũng rất nghe lời, nhưng cậu không bao giờ trực tiếp uống nước trong cốc mà luôn đợi mỗi khi Trì Niệm không ở bên cạnh, cậu sẽ lấy ống hút cắm vào cốc và cẩn thận uống một ngụm.
Kiều Thần Mộ cũng sẽ giúp Trì Niệm dọn dẹp phòng, giặt quần áo và đi theo Trì Niệm suốt mà không chê phiền phức.
Đặc biệt là những ngày gần đây.
Trì Niệm đi đâu, Kiều Thần Mộ đi theo đó.
Trì Niệm rất ít khi tức giận, phần lớn đều là tự mình đấu tranh bản thân.
Một bức tranh dở dang nằm ở đó gần hai tháng nay vẫn chưa hoàn thành xong, hôm nay anh uống chút rượu, khi anh quay lại, Kiều Thần Mộ đang ở trong bếp nấu cháo.
Anh thay giày đi đến sofa, mở TV lên, Kiều Thần Mộ lúc này mới từ trong bếp đi ra, múc đầy một bát cháo mới nấu xong, cực kì thận trọng đặt lên trên chiếc bàn thấp rồi ngồi xuống bên cạnh Trì Niệm.
"Anh à, trước khi ngủ thì uống chút cái này đi."
Trì Niệm liếc nhìn cậu, muốn nói gì đó lại thôi, sau đó bưng bát cháo lên, dùng muỗng khuấy đều rồi đút vào miệng, sau đó thản nhiên hỏi: "Cậu định khi nào thì đi?"
Biểu tình trên mặt của Kiều Thần Mộ còn chưa kịp thu lại, "Anh... anh... anh muốn em sao?"
Trì Niệm đặt muỗng xuống, anh không phải là người nhiệt tình, trong lời nói của anh luôn mang theo sự lạnh nhạt xa cách ngàn dặm.
"Cậu là cô hồn, tôi vừa già vừa tàn, cậu muốn làm gì?"
Đôi mắt Kiều Thần Mộ nhanh chóng đỏ lên, cậu dùng ngón tay nắm lấy ống tay áo của Trì Niệm, thấp giọng xin lỗi: "Anh... từ nay về sau em không uống nước của anh nữa, được không? Anh đừng đuổi em đi."
Trì Niệm không thèm tranh cãi với cái đầu bò* nhà cậu, cứ thế im lặng ăn hết bát cháo rồi đi tắm rửa.
*lì như bò
Lúc anh tắm xong, tiểu quỷ nói sẽ không bao giờ uống nước của anh nữa đang cầm ống hút cắm vào cốc nước của anh, khi thấy Trì Niệm đi ra, cậu sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười dịu dàng chủ động giải quyết mọi chuyện: "Anh ơi, toàn lời nhảm nhí, đừng tin những gì ma quỷ nói."
Trì Niệm đôi khi không kiên nhẫn lắm, nhưng cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì, vì vậy Kiều Thần Mộ có ở đó hay không thực sự cũng không ảnh hưởng nhiều đến anh.
Vào một đêm trời lộng gió, gió thổi tung rèm cửa, ánh trăng nhân cơ hội chiếu sáng trên đầu giường.
Trì Niệm không ngủ, nhìn Kiều Thần Mộ nằm ở bên cạnh giường mình, tiểu quỷ đầu tóc mượt mà, đôi mắt trong veo, lúc ngủ thì rất nghe lời.
Kiều Thần Mộ sẽ không bao giờ tự ý leo lên giường ngủ, bình thường đều nằm trên sofa, hoặc là cuộn tròn nằm ở cửa, hôm nay không ngờ lại nằm ở một bên giường.
Trì Niệm vỗ vỗ cậu tỉnh, ngữ khí không tốt lắm, "Ai bảo cậu ngủ ở đây."
Kiều Thần Mộ bối rối nhìn anh, dụi dụi mắt và nhỏ giọng buồn bã, "Anh trai, em sợ ma."
...
Trì Niệm cảm thấy rằng anh cần phải tốn sức nhắc nhở Kiều Thần Mộ rằng bản thân cậu đã là một con ma rồi đó?
Nhưng Kiều Thần Mộ dường như đoán được anh sẽ nói gì nên chặn lời anh trước.
"Anh à, em sợ ma."
Trì Niệm biết mình không nên nói chuyện với cậu nữa, nhưng có lẽ vì sống cùng nhau đã lâu rồi nên anh cũng rất đề phòng đối với những con ma khác.
Sau lần đồng ý này, nhóc bắt đầu mỗi tối đều nằm cạnh giường anh, mỗi khi Trì Niệm định đuổi cậu đi, cậu lập tức làm bộ mặt ủy khuất, bắt đầu làm nũng.
"Anh à, em sợ ma."
...
Bức tranh của Trì Niệm vẽ còn chưa được nửa tháng.
Gần đây anh hay cáu bẩn.
Tiểu quỷ sợ tự mình hại mình nên mấy ngày nay không dám uống nước trước mặt anh nữa, chỉ có khát quá thì nửa đêm mới len lút uống một ngụm.
Trì Niệm hôm nay về rất muộn, mang theo một người về nhà.
Đối phương là một người đàn ông trông lớn hơn Trì Niệm vài tuổi.
Đứa trẻ nghe nói rằng người đàn ông này tên là Hàn Thừa Nghiệp, vì vậy chắc hắn ta hẳn là quản lý của Trì Niệm hay cái gì đó.
Hàn Thừa Nghiệp không thể nhìn thấy tiểu quỷ, vì vậy tiểu quỷ đã đi đến một chiếc ghế nhỏ và ngồi bên cạnh họ tỉnh bơ.
Trì Niệm liếc cậu một cái, không nói lời nào, coi như là ngầm đồng ý.
"Tiểu Niệm, đừng cố chấp như vậy, ông chủ nói muốn vẽ gì cũng được."
Trì Niệm bóp một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, "Anh Hàn, nghệ thuật không thể để lãng phí như vậy."
Bàn tay đang cầm bật lửa của Hàn Thừa Nghiệp buông xuống, cầm lên châm lửa, đưa cho Trì Niệm.
"Tiểu Niệm, chỉ cần em vẽ xong bức tranh này, có tiền rồi chúng ta muốn đi đâu cũng được. Em có thể tiếp tục theo đuổi, nhưng anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh."
Kiều Thần Mộ từ chỗ ngồi đứng dậy nhìn chằm chằm vào Hàn Thừa Nghiệp mà không nói một lời nào, đôi mắt đen của cậu trở nên nặng nề.
Trì Niệm rít một hơi thuốc, cười nói: "Anh Hàn, anh nói những lời này vào lúc này có hợp lý không?"
Trên bàn nhỏ là chiếc ống hút mà Kiều Thần Mộ vừa nãy quên đem đi, Hàn Thừa Nghiệp lấy nó ra khỏi ly nước của Trì Niệm rồi ném vào thùng rác, "Sao em lại dùng ống hút để uống nước?"
Hắn nhìn khói thuốc tỏa ra từ Trì Niệm ở phía đối diện, nhíu mày nói: "Khi nào em có buồn bực gì thì nói ra, đừng để bản thân phải khó chịu. Tiểu Niệm, em muốn gì anh cũng có thể từ từ cho em."
Trì Niệm dập tắt điếu thuốc còn đang dở vào trong gạt tàn, hờ hững liếc nhìn ống hút nằm trong thùng rác, sau đó ném xuống mặt Hàn Thừa Nghiệp, "Anh xong rồi, cút ra ngoài."
Hàn Thừa Nghiệp nghẹn lời, trước khi đi còn không quên nhắc nhở: "Một tuần nữa phải nộp bản thảo, Tiểu Niệm, em đừng nóng giận."
Trì Niệm nhìn vào lưng anh cười khẩy.
Sau khi Hàn Thừa Nghiệp rời đi, Trì Niệm từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn thấy Kiều Thần Mộ không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh thùng rác, cố gắng để nước mắt không rơi.
Trì Niệm buồn bực nói: "Không hỏi."
Kiều Thần Mộ im lặng.
Trì Niệm lớn tiếng nói lại lần nữa.
"Tôi đã nói là không còn nữa."
"Hay là cậu cũng biến khỏi đây đi."
Lách tách, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc ống hút nằm trong thùng rác.
Đêm đó, Kiều Thần Mộ không nằm ngủ ở cạnh giường nữa mà một mình co ro trong góc bếp, khi Trì Niệm tìm thấy cậu là lúc cậu đã trốn ở đó lặng lẽ lau nước mắt.
Trì Niệm không phải là người giỏi nói xin lỗi, anh đang mặc đồ ở nhà nhìn có vẻ mềm mại hơn trước rất nhiều.
"Cậu còn chưa ngủ sao?"
Đó là lần đầu tiên Kiều Thần Mộ tức giận, rồi sau đó cậu cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, thay vào đó, Trì Niệm lại cảm thấy đứa nhỏ này thật buồn cười.
Kiều Thần Mộ cảm thấy nụ cười của anh như đang chế nhạo mình vậy.
Như thì thầm tố cáo tội ác của mình.
"Tại sao anh ta lại vứt đồ của em?"
"Sao anh không mắng anh ta hộ em?"
"Anh ta có quyền gì chạm vào đồ của em?"
Trì Niệm sốt ruột ngắt lời cậu, "Xong chưa?"
Đứa nhỏ nổi giận.
Nhìn khuôn mặt trông non nớt đó mà lại phát ra những lời nói hết sức tục tĩu.
"Anh với anh ta có quan hệ gì? Tại sao anh ta lại gọi anh là Tiểu Niệm!"
"Anh à, anh là của em!"
Trì Niệm buồn cười dựa vào góc tường, "Tôi là của cậu sao?"
Kiều Thần Mộ ậm ừ không tự tin nhìn anh.
"Anh thích người lớn tuổi hơn đúng không?"
"Hay anh thích mấy người nằm trên?"
"Vậy em cũng có thể nằm trên!"
Sắc mặt Trì Niệm tối sầm lại, lặng lẽ nhìn cậu.
Đứa trẻ này luôn biết cách làm mềm lòng người khác, cậu cúi cầu xuống rồi tức giận càu nhàu.
"Anh... ống hút bẩn..."