Lưu Lâm là một cô gái độc thân tiêu chuẩn. Hai mươi tám tuổi, xin nhắc lại là 28 tuổi, chưa kết hôn, không có bạn trai.
Vì phải tự trả tiền thuê nhà nên để tiết kiệm tối đa chi phí sinh hoạt, cô đã tìm một căn nhà ở Bản Điền.
Ngôi nhà rất cũ, tòa nhà này chắc là xây từ đầu những năm thập niên chín mươi. Về điều này Lưu Lâm luôn muốn hỏi chủ nhà, nhưng cứ quên mất.
Hành lang của các khu nhà cho thuê rất bẩn, người thuê đều là công nhân của các nhà máy gần đó, những người được gọi là tầng lớp dưới đáy xã hội. Môi trường tương đối xấu. Nhưng Lưu Lâm kiên quyết sống ở đây trong hai năm, do rất đơn giản, căn hộ mà cô đang thuê có phòng ngủ và phòng khách rất tuyệt. Ban công rất rộng, phân tách phòng tắm và nhà bếp về hai phía, loại phòng này rất hiếm ở Thâm Quyến, đúng là một ngôi nhà đáng để ở. Có thể là do đầu những năm 1990, đất đai ở Thâm Quyến chưa đến mức tất đất tất vàng, chủ thầu cũng còn chút nhân tính nên mới thiết kế căn hộ tốt như vậy. Dựa vào lịch sử chuyển nhà đẫm máu và nước mắt ở Thâm Quyến mấy năm gần đây, cũng đủ hiểu cô ghét mô giới đến mức nào dù với bất cứ lý do gì. Một khi mắng mô giới không thể nhẹ nhàng được, thậm chí không nhịn được mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân, nói ra những lời thô tục. Sau này, cô phát hiện ra ở Thâm Quyến dường như cô không phải là người duy nhất ghét mô giới, cũng xem như tìm được điểm tựa cho mình, dần dần nguôi ngoai nỗi bất bình với các mô giới.
Công ty tan sở lúc 6 giờ, nếu may mắn có thể về đến nhà lúc 7 giờ 30. Nếu không may gặp phải cảnh tắc đường hoặc trời mưa to, thì 9 giờ hoặc 10 giờ mới về đến nhà.
Hôm nay cô gặp may, về nhà lúc 8 giờ. Điều đầu tiên Lưu Lâm làm là bật TV và mở chương trình "Tam hiệp đồng sự" của kênh Phỉ Thúy, vừa kịp lúc.
Bữa tối là bánh mì và sữa với hai quả trứng ướp. Thỉnh thoảng Lưu Lâm cũng nấu mì, nhưng nếu tám giờ mới về đến nhà thì nhất định sẽ không nấu. TV phát đến nữa chừng thì chen vào quảng cáo, nhân lúc quảng cáo cô đi đun nước tắm, dùng ấm đun nước để đun.
Em gái Lưu Mai từ lâu đã thuyết phục cô mua một chiếc máy nước nóng. Nhưng cô thấy không cần thiết, dù sao cũng chỉ có một mình, có thể đơn giản thì đơn giản, quan trọng nhất chính là tiết kiệm tiền.
Đối diện nhà là một xưởng thủ công nhỏ. Giờ này chắc đang là giờ nghỉ giải lao. Vài chàng trai đứng trên ban công và hát: "Em gái ơi, nhìn qua đây, nhìn qua đây này..."
Lưu Lâm không có tâm tư để ý tới, trong lòng bật cười, sắp ba mươi rồi, còn em gái cái gì chứ!
Các chàng trai phía đối diện điều rất trẻ. Cách đây vài ngày, có một chàng trai đã ném lên ban công nhà cô một chiếc máy bay giấy, sau lưng ghi dòng chữ: Mở ra xem. Cô mở ra, bên trong là mấy dòng chữ xiêu vẹo ghi tên, số điện thoại và số QQ của một người, phía sau tên có kèn một dấu ngoặc nhọn, bên trong ghi mười tám tuổi. Lúc đó cô nghĩ, nếu mình mười tám tuổi, hoặc chàng trai ném máy bay giấy hai mươi tám, thì điều có thể là một mối tình lãng mạn. Chỉ là, một phụ nữ hai mươi tám tuổi sẽ không dám khiêu khích thiếu niên mười tám tuổi, còn chàng trai hai mươi tám tuổi cũng sẽ không mạo muội ném máy bay giấy lên ban công của một người phụ nữ xa lạ.
Đây gọi là sai người sai luôn thời điểm, đắng lòng!
Xem xong "Tam hiệp đồng sự", tắm xong là vừa đúng chín giờ. Bắt đầu xem phim. Cô tải về máy tính rất nhiều phim của AI Pacino. Từ phim kinh điển như "The Godfather" cho đến gần đây nhất là "Thirteen Brothers".
Lần đầu tiên cô biết đến Al Pacino là khi xem phim "Scent of a Woman" lúc đó cô không biết Al Pacino là tài tử vô cùng nổi tiếng, cô chỉ ngạc nhiên, sao một người đàn ông có thể già theo một cách đẹp trai đến thế! Cô kiểm tra thông tin của ông trên Internet và biết rằng bộ phim kinh điển "Bố già" cũng do ông đóng vai chính. Tải phim về xem, nhìn thấy Pacino lúc trẻ, cô bị cuốn hút đến mức không thể rời mắt. Sức hấp dẫn của kiểu đàn ông Ý quả là không thể cưỡng lại được.
QQ vẫn im ắng như thường lệ. Thỉnh thoảng sẽ có một hoặc hai người bạn cũ nhảy vào nói vài câu không mặn không nhạt. Lưu Lâm đáp " đang xem phim, đừng phiền tôi."
Nhìn thấy chỗ ở tuyệt vời, Dương Dương không ngừng gõ cửa. Lưu Lâm chỉ có thể ấn tạm dừng bộ phim đang xem và giận dữ mắng "Làm gì vậy?"
Dương Dương "Cô đơn! Cô đơn!"
Dương Dương cũng chưa kết hôn, từng muốn dọn đến ở cùng Lưu Lâm. Nhưng Lưu Lâm từ lâu đã quen sống một mình nên kiên quyết không đồng ý. Dương Dương giận đến mức phàn nàn với bạn học cũ, nói Lưu Lâm không có tình người.
Lưu Lâm "Cậu ngày nào cũng than cô đơn. Sao không tìm một người đàn ông để kết hôn đi."
Dương Dương "Được, ngày mai kết hôn."
Lưu Lâm tưởng rằng cô nói đùa "Cuối cùng cậu cũng thoát ế rồi, đỡ phải ngày nào cũng như hồn ma oán thán."
Dương Dương "Ngày mai tớ kết hôn, thật đấy. Tổ chức tại tầng chín nhà hàng Đức Thiên. Ngay đối diện công ty của cậu, trưa mai cậu nhớ qua cùng ăn bữa cơm. Không cần phong bì đâu."
Lưu Lâm sửng sờ "Cậu sắp kết hôn thật sao?"
Dương Dương "Thật. Xin chúc mừng tớ đi! Cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân."
Lưu Lâm đột nhiên có hứng thú "Ùm, gửi ảnh chú rể cho tớ xem nào. Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
Dương Dương "Một tháng, gặp nhau vào lần trước tớ đi leo núi Ngô Đồng, rủ cậu đi nhưng cậu không đi."
Hoạt động leo núi Ngô Đồng của hội độc thân lần trước, Dương Dương có lôi kéo thế nào Lưu Lâm cũng không chịu đi. Lý do nói ra rất buồn cười, năm trước cô cũng có đi một lần, mệt đến mức lưng muốn gãy, hai chân không còn thuộc về cơ thể nữa, kể từ lần đó cô thề sẽ không bao giờ đi nữa.
Ảnh chú rể gửi đến, tướng mạo chú rể cũng không tệ, cũng rất có phông độ. Nhưng chỉ mới quen nhau môt tháng đã kết hôn, thực sự quá nhanh. Còn nhanh hơn cả tốc đọ phát triển của Thâm Quyến.
Lưu Lâm "Mới quen nhau một tháng, cậu đã hiểu hết anh ta chưa?"
Dương Dương "Chắc cũng không đến nỗi. Tớ có đến nhà anh ấy chơi, bố mẹ anh ấy đều là giáo sư đại học, còn anh ấy làm về IT. Không hiểu cũng không sao, dù sao cũng nên kết hôn rồi, đỡ phải trả lời cậu hỏi kiểu "Khi nào thì kết hôn? Đã tìm được đối tượng nào chưa?" phiền chết đi được. Hơn nữa, phụ nữ ở độ tuổi của chúng ta, người ly hôn còn dễ tìm việc hơn là độc thân. Cậu có biết tại sao không? Vì độ tuổi này đang là độ tuổi sinh nở, nếu cậu vẫn chưa kết hôn, công ty tuyển dụng sẽ xem xét đến thời điểm cậu sinh nở, lúc đó cậu sẽ được nghỉ 3 tháng có lương, không được phép sa thải cậu trong thời gian cho con bú. Không có lợi cho công ty. Nếu tớ bên công ty sử dụng lao động tớ cũng phải tính toán khoản này một cách cẩn thận.
Nếu nói không có nào khác là nói dối. Gái già độc thân, lại ít đi một người. Ngày tháng sau này càng cô đơn."
Lưu Lâm đứng dậy đi vào phòng khách tìm đồ ăn vặt. Đây là thói quen khó bỏ của cô, nếu tròng lòng cảm thấy khó chịu một chút, cô sẽ bất chấp mà ăn quà vặt. Điều kỳ lạ là thói quen ăn uống này không hề khiến cô tăng cân, lúc nào cân nặng cũng chỉ ở quanh mức 44,5 kg.
Mười phút sau, sau khi đã ăn uống no say, mọi lo lắng điều tan biến. Trở lại máy tính, vẫn thích thú ngồi nhìn Pacino. Một người phụ nữ hai mươi tám tuổi, cuộc sống đơn thuần như một sợi dây nối hai điểm nhà và công ty. Nó ra sẽ có người không tin nhưng đó là những gì đang xảy ra.
Một trong những điều phi thường nhất trong cuộc đời Lưu Lâm là tự mình uống hết một chai bia, sau đó ngủ ngon lành đến trưa hôm sau.
Trưa hôm sau đến dự tiệc cưới, Lưu Lâm đi phong bì 500 tệ. Dương Dương mặc váy cưới trắng tinh, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt phiêu diêu.
Chú rể Trần Thụ Phong ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh, đeo kính và có lúm đồng tiền to trên khóe môi mỗi khi cười. Lưu Lâm thích và đánh giá cao kiểu đàn ông này, nhưng cô sẽ không yêu một người đàn ông như vậy. Loại đàn ông này quá thuần khiết, giống như nước khoáng. Cô yêu kiểu đàn ông như Pacino, có đôi mắt đại bàng, tính tình lạnh lùng, giống như rượu mạnh. Thực ra, cô đã tìm ra nguyên nhân khiến mình vẫn chưa thể kết hôn, đó là vì kiểu người đàn ông cô yêu trong thực tế không hề tồn tại. Cho nên, cô chỉ có thể độc thân, chỉ có thể đợi chờ.
Vừa vào đến cửa, Dương Dương đã nhìn thấy cô, cẩn thận kéo váy cưới, chạy tới, nói "Ôm tớ, ôm tớ nào."
Nói xong Lưu Lâm liền ôm cô.
Dương Dương quay đầu về phía người cầm máy ảnh, nhìn cách ăn mặc, cô đoán chắc là rể phụ, cô nói "Tây Nặc, nhanh, chụp cho chúng tôi một tấm ảnh."
Lục Tây Nặc không nói lời nào đã chụp xong, không giống như những người khác nói trước "cười lên nào" hay đại loại như vậy.
Còn chưa kịp chuẩn bị, Dương Dương đã thấy máy ảnh sáng đèn, cô sửng sờ hỏi: "Chụp xong rồi à?"