----
Mơ màng tỉnh dậy với căn phòng mang kiến trúc cổ đại, cả người cô đau nhức đến không thể cử động được, khắp thân thể loang lổ từng vệt xanh tím. Đầu óc cô càng ngày càng trở nên mờ mịt, không phải cô đã chết rồi sao? Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc Nghiêm Triết rút ống thở của cô,, tại sao bây giờ cô lại nằm đây với cơ thể trần trụi này?
''Tỉnh rồi à?''
Nam nhân ngồi trên chiếc ghế tựa, tay cầm ly rượu vang đỏ, đôi chân dài vắt chéo vô cùng cuốn hút, rất tiếc ở góc độ của cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Chất giọng anh hơi khàn khàn, lại mang vài phần lạnh nhạt. Cô quen anh ta không?
''Sao không nói chuyện, Hy?''
Hy? Anh ta gọi ai vậy? Có phải cô đang mơ không?
Cô chưa chết và linh hồn cô đang ở trong một thân xác khác? Tin được không?
Cô không nói gì cả, chỉ nằm đó, hai tay nắm chặt vào ga trải giường, cô có thể nói gì bây giờ?
Ông trời cho cô sống thêm một lần nữa, cô thề sẽ không tha cho tên nam nhân khốn nạn đã hại chết cô.
Nhưng hiện tại cô còn không biết bản thân đang ở đâu, cô có thể báo thù sao?
Không thấy cô trả lời, nam nhân chậm rãi đi về phía cô, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên,'' Đêm hôm qua còn ngoan ngoãn, giờ lại định làm trò gì? Làm tình nhân của tôi không phải là điều em mong muốn sao?''
Tình nhân?
Đầu óc cô lại càng thêm mê muội, đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.
Mạc Quân Thần? Anh ta không phải là CEO lớn của Mạc Thị sao?
''Nhàm chán.''
Mạc Quân Thần buông tay ra khỏi cằm Trác Nhiên, anh buông một câu rồi rảo bước đi ra ngoài, nét mặt vẫn lộ vẻ nham chán.
Cố gắng đứng dậy, Trác Nhiên tập tễnh lê thân thể vào phòng tắm, cô chà mạnh những vệt xanh tím trên cơ thể này. Đứng trước gương, khuôn mặt trắng trẻo non nớt lộ ra vẻ buồn bã, có lẽ chủ nhân của thân thể này cũng không hề vui vẻ. Nhưng cô mặc kệ, trời cho cô sống lại, dù có phải trả giá thế nào đi chăng nữa cô cũng bắt tên Nghiêm Triết đó phải trả giá, khiến hắn thân bại danh liệt, bị người đời nguyền rủa,sống không bằng chết.