• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu mùa đông, chưa đến bảy giờ trời đã tối om. Vài chiếc xe xịn phóng nhanh qua ngã rẽ trên núi Cừ Phượng, tiếng nhạc và tiếng huýt sáo gần như căng vỡ không khí lạnh lẽo ẩm thấp trong rừng.

Dẫn đầu là một chiếc siêu xe màu trắng bạc, người đàn ông ngồi ở ghế lái có gương mặt khôi ngô thanh tú, hai mắt sâu thẳm sáng ngời, đường nét cằm và sống mũi chưa hẳn là sắc sảo, song lại có một loại mỹ cảm mạnh mẽ, khóe mắt khẽ cụp xuống, đôi mày lại tràn đầy khí khái.

Người nọ nhếch một bên khóe miệng, vẻ gàn bướng lẫn ấu trĩ cùng hiện diện. Khi lái qua khúc ngoặt khá nguy hiểm cuối cùng, hai mắt khẽ nheo lại, hờ hững nói: “Cố bắt kịp nhé, tôi đi trước.”

Nói đoạn giẫm chân ga, động cơ và bánh xe phát ra một tiếng rít ngút trời, thế rồi phóng vào bóng đêm mịt mù.

Trong bộ đàm vang đầy tiếng cười và chửi đổng, người nọ đang định tắt đi, một giọng nói thình lình xộc vào: “Sầm nhi, mẹ nó cậu tém lại chút đi, lo tập trung nhìn đường, nhỡ va trúng đập trúng chỗ nào, Tưởng Ngự Hành không xé xác bọn anh mới lạ.”

“Anh sợ anh ấy hả?” Sầm Duật hừ một tiếng, giọng điệu như lẫn vài phần ý cười: “Nhát thế.”

“Ầy, anh lo lắng cho cậu thôi, cái đồ không biết tốt xấu.” Từ Khải Phong chạy ở cuối đội: “Cậu ra quậy với bọn anh, đến giờ mà thằng đó còn chưa tra hỏi à?”

“Tra cóc khỉ, tôi sợ gì anh ấy. Với lại anh ấy đi công tác rồi, công chuyện còn chưa giải quyết xong, mấy ngày nay không về được đâu. Tối nay chơi thả ga đi, rượu trên xe ai?”

“Bên chỗ Triệu Xu.”

Sầm Duật tắt bộ đàm, bật lớn nhạc, bắt đầu sung sướng ngâm nga hát theo.

Di động úp ngược trên ghế phó lái bên cạnh rung rè rè, Sầm Duật lại chẳng hề chú ý. Sau khi lái vào một khu đất bằng phẳng, hắn châm điếu thuốc ngậm vào miệng, hạ cửa kính xe xuống hóng mát, bị gió lạnh táp cho rụt cổ, thế là vội vã đóng lại, nhớ đến lời vừa rồi Từ Khải Phong nói, đột nhiên nở nụ cười, nhủ thầm: “Mình sợ gì anh ấy.”

Tám chiếc xe xịn đỗ ở điểm cắm trại tại khe núi Cừ Phượng, ba chiếc trong số đó là siêu xe. Đám Từ Khải Phong và Hình Gia bận bịu dựng lều đốt lửa trại, Sầm Duật lười biếng, tập trung tinh thần cao độ đua một trận xe nên bây giờ buồn ngủ, bèn nằm trong xe ngủ bù.

Đêm hôm khuya khoắt lái xe xịn tới chỗ quái quỷ này chơi không phải phú nhị đại cũng là quyền nhị đại, chẳng thằng nào từng hầu hạ ai bao giờ. Sầm Duật không xuống xe, cả đám như mắc bệnh lười, mấy thằng công tử khác lạnh đến run lẩy bẩy quyết không đồng ý. Mạc Tiến chạy qua gõ cửa xe: “Anh Sầm, đi ra đi, mọi người xuống xe hết rồi.”

Sầm Duật hé mắt, trở mình ngủ tiếp.

“Ê!” Mạc Tiến đá cửa xe một cú: “Nếu không ra cơm nước cũng nấu xong luôn đó!”

“Khi nào cơm nước chín rồi, rượu rót xong rồi, lều dựng lên rồi hẵng kêu anh.” Sầm Duật biếng nhác đáp lời, sau đó ngáp một cái, chẳng buồn nhìn Mạc Tiến.

“Đm anh…” Mạc Tiến giơ ngón giữa: “Má nó anh là lão phật gia hả!”

“Bỏ đi, đừng chọc nó nữa.” Từ Khải Phong ngoắc tay: “Quay lại đây, cho nó nghỉ ngơi chút đi, dù sao nhóm lửa nấu cơm thiếu nó cũng đâu có gì.”

“Không phải.” Mạc Tiến nói: “Anh Từ, mình cứ nuông chiều ổng như vậy hả?”

“Nếu không thì sao đây?” Từ Khải Phong lớn tuổi nhất trong đám nên có vẻ chín chắn hơn: “Chờ lát nữa chơi súng với đám Viên mập, chúng ta còn phải nhờ nó lấy một chọi mười đấy.”

Mạc Tiến gãi tóc: “Cũng đúng, anh Sầm được mỗi cái xài súng điêu luyện.”

Triệu Xu lấy hai chai rượu từ trong xe, cười hỏi: “Sầm nhi đánh nhau không lợi hại sao? Đua xe không lợi hại sao?”

Mọi người phá lên cười, Hình Gia nói: “Lợi hại hơn nữa mà bị quản mãi cũng vô dụng thôi.”

Từ Khải Phong nói: “Đừng để nó nghe được lời này, nếu không chắc chắn sẽ gây với chú mày.”

Hình Gia cố ý run một cái: “Thôi cho em xin cho em xin, anh Sầm về nhà gây đi.”

Một tiếng sau, cả đám công tử ở nhà áo đưa tới tay cơm dâng tới miệng nhóm xong lửa nướng xong thịt, Sầm Duật mới bọc như cái bánh chưng xuống xe, áo lông dài cồng kềnh phủ tới bắp chân, xỏ ủng da trâu vừa dày vừa nặng, giẫm trên lớp lá khô dày phát ra tiếng vang loạt xoạt.

Từ Khải Phong giơ xâu thịt dê đã nướng xong, vẫy tay với Sầm Duật. Sầm Duật liếm khóe miệng, cặp mắt khép hờ bấy giờ mới mở to hơn chút, loạng choạng đi đến cạnh đống lửa, ngơ ngơ ngác ngác, điệu bộ như chưa tỉnh ngủ.

Triệu Xu rót ly rượu cho hắn: “Nè, không phải lèo nhèo đòi uống rượu sao? Qua đây, ở nhà không uống được, hôm nay uống cho đủ vốn đi.”

Từ Khải Phong cản lại: “Ăn gì trước đi, lót dạ dày đã.”

Sầm Duật hít sâu một hơi, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng bị mùi thịt nướng đuổi đi, kéo lê đôi chân dài ngồi xuống, nhận cả thịt lẫn rượu, cười nói: “Coi như mấy người có hiếu.”

Mạc Tiến ngồi đối diện đống lửa cười nhạo: “Bọn này thương hại anh bị kèm chặt quá, cho anh hóng tí gió thôi.”

*Hóng gió: ở đây còn có nghĩa là phạm nhân trong tù đến giờ sẽ được cho ra sân tản bộ hóng gió hoặc đi wc giải quyết nhu cầu.

Sầm Duật nhặt cục đá nhỏ ném qua: “Đm cậu.”

Ngực bị nện trúng, Mạc Tiến nói kháy: “Anh Sầm bắt nạt người ta.”

“Cứ bắt nạt cậu đấy, rồi sao?”

“Em nguyền rủa anh!” Mạc Tiến mới 22 tuổi, nhỏ hơn người khác gần chục tuổi, thích nhất là đấu võ mồm với Sầm Duật. Sầm Duật nốc một hớp rượu xuống bụng, đuôi mắt nhướn lên: “Nguyền rủa anh gì cơ?”

“Nguyền rủa anh về nhà bị họ Tưởng xử cho một tuần không xuống giường được!”

Lời vừa thốt ra, bốn phía tức thì chỉ còn lại củi lửa cháy lách tách. Từ Khải Phong lắc đầu, Triệu Xu thụi Mạc Tiến một cú, mấy giây sau Sầm Duật hừ cười một tiếng, lại uống một hớp: “Bố sợ anh ta à?”

“Anh Sầm của chúng ta chẳng sợ thằng nào hết.” Hình Gia đứng dậy giảng hòa, ném ít than vào trong lửa: “Ăn nhanh lên, nhưng đừng ăn no quá, chờ lát nữa tiêu bớt, mạnh ai người nấy nghỉ ngơi một lát, mười một giờ rưỡi chúng ta xuất phát đúng giờ. Lần này có anh Sầm ở đây, chơi chết đám thằng Viên mập.”

Nhạc đệm nhanh chóng bị bỏ qua, Sầm Duật không giận thật, men theo bậc thang bước xuống*. Cả đám ăn uống chè chén ầm ĩ đến mười giờ, men rượu bắt đầu nổi lên, ai cũng thấy hơi phấn khích, mạnh ai người nấy lấy trang bị xuống từ trên xe, trải đầy dưới đất cạnh đống lửa.

*Bên TQ thường nói “cho bậc thang để bước xuống”, ý bảo là cho cái cớ để hòa giải ấy.

Toàn là súng thật đủ chuẩn, chế tạo theo cách đặc biệt, có điều đạn đều là đạn không nạp chì dùng trong huấn luyện.

Sầm Duật thản nhiên lắp súng, lạch cạch mấy cái, một đống linh kiện đen thùi rời rạc đã ráp thành một khẩu súng trường. Mạc Tiến học theo điệu bộ của Sầm Duật, thế mà hí hoáy cả buổi cũng chẳng lắp xong. Sầm Duật đi tới vỗ ót Mạc Tiến, nói: “Xin anh đi.”

Mạc Tiến trừng mắt lườm hắn: “Biến!”

Sầm Duật bật cười, lấy linh kiện trong tay Mạc Tiến, vừa tháo vừa lắp, chưa đầy mười giây đã ném khẩu súng trường lắp xong vào ngực Mạc Tiến, nhướn một bên mày: “Không cảm ơn anh Sầm sao?”

Mạc Tiến liếc hắn một cái, nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Cảm ơn anh Sầm.”

Sầm Duật chắp tay sau lưng lượn quanh đống lửa, trông như sếp sòng đang tra xét binh sĩ dưới trướng mình, gần mười một giờ lại chui vào lều, lúc đi ra đã mặc một thân rằn ri.

Triệu Xu giơ ngón cái với hắn: “Bảnh!”

Núi Cừ Phượng cách thành phố hơn 200 km, chẳng được khai phá gì, bây giờ bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, hai đám công tử ăn no rửng mỡ muốn chơi bắn nhau ở đây. Thủ lĩnh bên Sầm Duật là Từ Khải Phong, thủ lĩnh bên kia tên Viên Long, tên nghe như anh đại xã hội đen, nhưng người thật lại là một gã phú nhị đại địa ốc béo phệ.

Trước đó Từ Khải Phong không nói với Viên Long rằng lần này Sầm Duật cũng có mặt, hai phe vừa chạm trán, Viên Long nhác thấy Sầm Duật là xụ mặt ngay: “Sao mày lại tới?”

“Tao không thể tới à?” Sầm Duật khoanh tay tựa vào cạnh xe, khẽ nâng mí mắt, cười như không cười.

“Má!” Viên Long quay sang Từ Khải Phong: “Nó cũng tới sao mày không nói sớm? Mẹ kiếp mày cố ý bẫy tao phải không?”

Từ Khải Phong chỉ cười không nói, trái lại Mạc Tiến cười khẩy một tiếng: “Chơi không nổi thì đừng chơi, chúng mày mười lăm người, bọn tao mười lăm người, sao vậy, có anh Sầm thì thành lừa đảo à?”

Viên Long lườm Mạc Tiến, lại chỉ chỉ Sầm Duật, sau đó tức tối bỏ đi.

Dạo trước Từ Khải Phong với Viên Long hẹn bắn nhau, nếu muốn phân thắng bại, ít nhất phải mất hai tiếng. Lần này hay rồi, mười một giờ rưỡi bắn, chưa tới mười hai giờ, đám Viên Long đã bị Sầm Duật diệt hơn phân nửa.

Mười hai giờ mười phút, mũ bảo hiểm của Viên Long bốc một mảng khói màu. Sầm Duật rút băng đạn, kéo bộ đàm nói: “Xử sạch rồi.”

“Đậu má!” Mạc Tiến ném mũ bảo hiểm: “Em còn chưa chơi đủ mà!”

Triệu Xu cười sằng sặc: “Lần sau không dẫn Sầm nhi ra chơi nữa.”

Lúc vừa bắt đầu bắn, trời đổ một cơn mưa nhỏ, bây giờ mưa đã tạnh, mọi người vác súng ra khỏi rừng cây, đồ rằn ri ướt nhẹp. Sầm Duật hắt xì mấy cái liên tục, ngồi bên đống lửa vừa hơ vừa thất thần.

Trời lạnh buốt, còn dầm mưa, hình như khớp xương chân lại đau nữa rồi.

Từ Khải Phong huých hắn một cái, đưa một ly rượu qua: “Nghĩ gì thế?”

Rượu đốt từ cổ họng xuống tận dạ dày, cả người ấm hơn nhiều, Sầm Duật lấy lại tinh thần: “Hồi tưởng những tháng năm huy hoàng ngày trước.”

“Lại nhảm nữa đi.” Từ Khải Phong tìm một tấm chăn khoác lên người hắn: “Mau đi thay quần áo, mắc công cảm lạnh giờ.”

“Lười nhúc nhích.” Sầm Duật duỗi thẳng chân, “Hơ khô là được rồi.”

Trong núi truyền đến vài tiếng động cơ nổ ầm ầm, Mạc Tiến hỏi: “Tối nay đám Viên mập không ở lại à?”

“Thua sấp mặt còn ở cái gì?” Hình Gia nói: “Chắc về ôm bồ nhí rồi.”

Sầm Duật không cười đùa với bọn họ, ngáp mấy cái rồi loạng choạng đứng dậy, tay cầm một chai rượu còn thừa phân nửa: “Tôi đi ngủ nha.”

Triệu Xu nói: “Cậu buông rượu xuống đi. Đừng uống đến sinh bệnh.”

“Không buông!” Sầm Duật ngà ngà say, giọng nghe hơi hờn dỗi: “Tôi cứ uống đấy, đừng ai hòng cản tôi.”

Từ Khải Phong đỡ Sầm Duật, định giằng chai rượu khỏi tay hắn, hắn lại nắm chặt không buông, đẩy Từ Khải Phong ra, lết về lều của mình.

Triệu Xu và Từ Khải Phong đưa mắt nhìn nhau, chẳng còn cách nào, chỉ đành tùy ý hắn. Mạc Tiến nhìn về phía lều, hỏi khẽ: “Nếu để Tưởng Ngự Hành thấy anh Sầm như này…”

Hình Gia tiếp lời: “Chắc sẽ bị giết chết.”

“Anh Sầm cũng chỉ được có vậy.” Mạc Tiến duỗi người: “Mọi hôm rúc trong nhà y như chim hoàng yến, Tưởng Ngự Hành đi công tác mới dám ló ra ngoài chơi. Ôi dào nếu em là anh Sầm, em đã cắt đứt với Tưởng Ngự Hành từ lâu. Suốt ngày bị quản, đời người còn ý nghĩa gì?”

“Nhóc mày còn nhỏ.” Từ Khải Phong nói: “Xem không hiểu thôi.”

Mạc Tiến trề môi, lầm bầm: “Có gì không hiểu chứ.”

Không lâu sau, lúc đoàn người nghỉ ngơi đủ rồi, đứng dậy toan về lều của mình, trên trời đêm bỗng truyền đến một trận tiếng vang từ xa đến gần.

Vù vù vù, vù vù vù.

Cành cây xung quanh đung đưa, đống lửa cũng chập chờn theo.

Mạc Tiến ngẩng đầu nhìn mấy giây: “Trực thăng? Sao tự dưng lại có trực thăng tới?”

Sắc mặt của Từ Khải Phong hơi khó coi: “Chắc không phải…”

Trực thăng lơ lửng trên không chừng mười mét, một sợi dây dài ném xuống, một bóng người chợt hiện nơi cửa khoang, trượt xuống dưới.

Chờ người nọ đáp xuống đất, trực thăng mới quay đầu lái đi.

Mạc Tiến trợn mắt há mồm nhìn người đến: “Tưởng… Tưởng… Tưởng…”

Toàn thân khoác áo bành tô đen tuyền, Tưởng Ngự Hành vừa đi vừa tháo bao tay da. Ánh lửa rọi vào gương mặt nghiêm nghị sắc nét của hắn, hắn lia mắt nhìn đám người, lạnh lùng hỏi: “Sầm Duật đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang