Trương Hiểu Đông chưa từng nhìn thấy thôn làng nào bị nhiễm yêu khí nặng đến vậy, anh nhíu chặt mày, đứng lặng người tại đầu thôn.
Anh là một ngự yêu sư, trước giờ luôn rất mẫn cảm với yêu khí, thời nay tiến độ tu yêu của sinh linh đã bị cản trở do những hoạt động khai thác bừa bãi mà con người gây ra cho môi trường, cũng đã lâu lắm rồi anh mới ngửi thấy mùi yêu khí nặng đến vậy.
Chậm rãi bước vào trong thôn, chiếc lục lạc nhỏ treo trên ba lô của Trương Hiểu Đông khẽ vang lên vài tiếng "linh đinh", âm thanh lạ tai ấy khiến ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Anh nhìn quanh bốn phía, hai bên con đường làng là những dãy nhà thấp bé với lớp mái ngói cũ kĩ. Hiện giờ vừa hay đang là giữa hè, những giàn dây leo xanh mướt phủ đầy trên bờ tường, dưới mấy gốc cây cổ thụ ở đằng xa là vài người dân đang ngồi hóng mát trò chuyện với nhau.
Trương Hiểu Đông kéo vành mũ xuống thật thấp, chậm chạp tiến về phía trước.
Càng đi về phía trước bao nhiêu, yêu khí càng nặng bấy nhiêu.
Dưới bóng râm được tạo thành bởi những giàn nho đan xen vào nhau, một con mèo trắng muốt đang nằm dài híp mắt ở đó, trên đỉnh đầu gần bên tai trái của nó có một vết bớt màu đen, lúc Trương Hiểu Đông bước lại gần, nó bỗng mở he hé mắt ra nhìn, đôi mắt xanh lam hẹp dài, sóng sánh và u tối như nước biển, sau khi liếc anh một cái đầy vẻ lười biếng thì lại đôi mắt ấy lại nhanh chóng khép vào.
Cách đó không xa, tiếng đám trẻ con nô đùa vọng lại nơi này, tiếng ve kêu râm ran rộn ràng dưới những tán cây, tất cả đều khiến cho buổi trưa hè vốn đã khá bức bối càng trở nên ngột ngạt hơn.
Trương Hiểu Đông đi tới bên cạnh con mèo kia, cởi ba lô ra rồi ngồi xuống khoanh chân lại. Anh lôi một tấm vải lanh từ trong ba lô ra, trải xuống đất sao cho thật gọn gàng, sau đó lại cẩn thận đặt từng bó thảo dược lên trên tấm vải.
Ngự yêu sư thế kỉ 21 là một công việc vô cùng bèo bọt, để sinh tồn, đôi khi anh phải làm thêm mấy việc vặt khác.
Ví dụ như, bán thảo dược chẳng hạn.
Thỉnh thoảng cũng mấy người nhiều chuyện sán đến gần sạp hàng, chọn tới chọn lui, còn tranh thủ hỏi anh có bài thuốc nào chữa bệnh kinh nguyệt không đều hay không, thậm chí còn có người mời anh về bấm tay tính dùm ngày dự sinh cho bà xã nhà ông ta.
Anh chỉ là một người bán thảo dược thôi mà, có phải là bác sĩ đâu, càng không phải là thầy bói mù.
Ngay lúc muốn đưa tay đuổi đám người nhạt nhẽo này đi, Trương Hiểu Đông bỗng cảm giác được con mèo trắng nằm cạnh mình run lên khe khẽ, sau đó, một đôi mắt xanh thẳm lẳng lặng mở ra, nó nghiêng đầu nhìn về phía con ngõ nhỏ đằng xa.
Anh cũng quay đầu nhìn theo hướng đó, dưới cái nắng hè chói chang, con ngõ nhỏ hầm hập hơi nóng, cái nóng như thiêu như đốt khiến người ta có cảm giác không gian nơi này đang bị ai đó bóp méo, phía xa xa có một ông lão đang chậm rãi đi tới, mái tóc bạc trắng tỏa ra những tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, một thoáng mơ hồ, Trương Hiểu Đông cảm thấy những gì mình nhìn thấy dường như có gì đó không được chân thực cho lắm.
Con mèo trắng nhổm dậy, nó bước đi những bước uyển chuyển rồi chạy chậm về phía ông lão, khẽ khàng kêu một tiếng "Meo~".
Ông lão nhìn thấy nó, gương mặt hiện lên một nụ cười hiền lành, ông cong lưng xuống ôm lấy con mèo vào lòng, gãi nhẹ dưới cằm nó đầy vẻ trìu mến, nhìn thấy mèo trắng thoải mái ngẩng đầu lên, nụ cười trên gương mặt ông lão lại càng sâu hơn.
(2)
Sau khi Trương Hiểu Đông sắc giùm con gái thím Trương một bài thuốc điều trị rối loạn kinh nguyệt, anh được thím Trương nhiệt tình giữ lại mời ăn bữa cơm tối vô cùng phong phú.
Trương Hiểu Đông ợ lên một hơi rồi rời khỏi nhà thím Trương, tiếp tục đeo ba lô lên như ban sáng, chiếc lục lạc vang lên những tiếng "đinh đinh đang đang".
Anh lần theo yêu khí đi đến một ngôi nhà cũ, nếu so sánh với những ngôi nhà khác, nơi này có vẻ khá cũ kỹ, trên cánh cửa gỗ kiểu cũ chằng chịt những dấu vết của thời gian, bốn góc cảnh cửa đã bắt đầu bị hư hỏng.
Anh vươn tay định gõ cửa, khóe mắt bỗng bắt gặp một bóng hình màu trắng xẹt qua, anh quay đầu nhìn lại, chính là con mèo trắng kia.
"Các người có mục đích gì?" Trương Hiểu Đông lạnh lùng nhìn nó.
Đôi mắt xanh thẳm của mèo trắng tròn vành vạnh trong màn đêm, nó ngồi xổm trên bờ tường, híp mắt lại từ trên cao nhìn xuống Trương Hiểu Đông, không thèm để ý đến câu hỏi của anh.
"Nói, rốt cuộc các người muốn làm gì?" Trương Hiểu Đông lại hỏi.
Trong thôn này không chỉ có một mình mèo trắng là yêu quái, nhưng sau khi quan sát nơi này cả một ngày, anh không hề phát hiện ra có hiện tượng yêu quái hại người nào, đây cũng chính là điều khiến anh cảm thấy khó hiểu nhất.
Mèo trắng khẽ liếm chân trước.
Trương Hiểu Đông còn muốn hỏi tiếp, con mèo trắng đang ngồi trên bờ tường bỗng nhiên thoắt một cái hóa thành một thiếu nữ.
Mái tóc màu bạch kim rủ xuống bên bờ vai, dưới ánh trăng sáng như được nhuộm lên một lớp màu bạc, chỗ vốn là đốm đen giờ biến thành một dúm tóc đen nho nhỏ, một làn gió đêm se lạnh lướt qua, đuôi tóc khẽ lay động. Có vài sợi bị gió thổi bay lên, vuốt qua gò má tạo thành một hình cung tuyệt đẹp. Trường bào màu trắng khoác hờ trên người cô, lộ ra cần cổ và xương quai xanh xinh xắn. Mấy chiếc đuôi mượt mà giấu sau tường, thi thoảng lại có một hai cái đuôi nghịch ngợm vẫy qua vẫy lại đập vào mắt hắn. Cô nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, ngón tay thon dài, tinh tế vén mấy sợi tóc rối ra sau đầu, bàn chân trần đu đưa trông có vẻ thong dong nhưng lại có chút gì đó mất kiên nhẫn.
Miêu yêu, bát vĩ.
Trương Hiểu Đông khẽ giật mình, chẳng trách yêu khí lại mạnh đến vậy.
"Còn không nói nữa, tôi sẽ ra tay đấy." Anh vươn tay ra đằng sau, nhẹ nhàng sờ vào trong túi bên sườn ba lô.
Đôi mắt mèo trắng bỗng híp lại.
(3)
Trương Hiểu Đông nghiến răng nghiến lợi đi ra khỏi đống cỏ khô, mắt trái vừa sưng vừa đau, hai bên má vẫn còn thấy rát đỏ, không biết mấy vết cào trên mặt có nghiêm trọng không, vùng ngực và sau lưng vẫn đau âm ỉ, đặc biệt là phần mông, tối qua không biết đã bị ăn bao nhiêu cú đạp, lúc đi đường đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.
Tối qua anh đã đánh nhau một trận với mèo trắng.
Nói chính xác hơn là, mèo trắng bực mình với thái độ trêu ngươi của anh, chủ động xông tới xử lý, đánh anh một trận lên bờ xuống ruộng.
Không hổ là bát vĩ miêu yêu, đánh người khác rất gọn gàng và dứt khoát.
Mọi người ở nông thôn thường dậy rất sớm, lúc này dáng vẻ thâm tím mặt mũi của hắn đã khiến không biết bao người chú ý đến, anh nhếch khóe miệng đầy vẻ bất lực, vừa đau vừa xuýt xoa.
Cánh cửa gỗ bên cạnh mở ra vang lên những tiếng "kẽo kẹt", ông lão chậm rãi bước ra ngoài, nhìn thấy Trương Hiểu Đông đang nhìn chằm chằm vào mình, ông lão bèn mỉm cười hiền từ với anh, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng để lộ sự dịu dàng.
Mèo trắng lại lặng lẽ đi đằng sau ông lão, bước đi uyển chuyển tiến về phía trước, chẳng thèm liếc Trương Hiểu Đông đến một cái.
Thảo dược trong balo chỉ còn lại một ít, Trương Hiểu Đông không hề có ý định tiếp tục bán, thôn này không lớn, nhu cầu cũng có hạn, có bán tiếp cũng lãng phí thời gian mà thôi.
Cho nên anh đã hái trộm hai quả dưa chuột trong vườn nhà ai đó, ra sông rửa qua, tạm thời coi là bữa sáng.
Dưa chuột rất tươi, cắn một cái vừa giòn vừa thơm.
Trước khi rửa dưa chuột anh có soi mặt qua nước sông vài lần, bên trên không có mấy vết cào, chỉ là xanh tím mấy chỗ hơi đáng sợ thôi, anh vốn định lượn đi lượn lại trong thôn một lát, nhưng hiện giờ tự thấy nghỉ ngơi trong đống cỏ khô này còn tốt hơn.
(4)
Trương Hiểu Đông lại đánh một giấc, nhưng bởi thời tiết quá nóng nên anh ngủ cũng không ngon cho lắm.
Tỉnh lại cả người toàn là mồ hôi, những vụn cỏ khô dính đầy lên người hắn.
Ngáp một cái rồi đứng dậy, Trương Hiểu Đông vỗ vỗ lên người cho đám vụn cỏ rơi xuống, vừa hay nhìn thấy ông lão kia đang quay về.
Mèo trắng tất nhiên lại theo sau ông.
Trương Hiểu Đông thấy ông lão đẩy cửa ra chuẩn bị vào nhà, vội vàng đuổi theo xin một bát nước lọc.
Làn nước man mát dọc theo đường thực quản chảy xuống dạ dày, chớp mắt đã xoa tan đi cái nóng trong cơ thể.
Lúc anh đi trả bát cho ông lão, ông mỉm cười, mời anh ở lại ăn một bữa cơm.
Trương Hiểu Đông hơi ngẩn ra, lát sau vội vàng gật đầu, liên tiếp cảm ơn ông lão.
Ông lão khoát khoát tay, xoay người vào nhà chuẩn bị cơm nước.
Một vài món xào, một đĩa cá hấp.
Sau khi ông lão xới cơm cho Trương Hiểu Đông, ông đeo kính viễn lên, gắp cá từ trong nồi ra đĩa, cẩn thận chọn ra phần bụng cá, gỡ xương ra, để vào một chiếc bát hoa nhỏ, lại múc thêm vào một chút canh.
Mèo trắng nằm dài trên ghế mây, bụng nhỏ khẽ phát ra tiếng "ùng ục".
Ông lão chọn một miếng cá to ra, cẩn thận gỡ từng chiếc xương một, nét mặt vô cùng chuyên tâm.
Đợi một lúc sau, ông lão mới đặt chiếc bát đựng đầy thịt cá tới trước mặt mèo trắng. Mèo trắng ngửa đầu nhìn ông, khẽ kêu một tiếng, ông lão bật cười vuốt ve đầu nó, ánh mắt ông lão khi nhìn nó nhấm nháp thịt cá vô cùng dịu dàng và tràn đầy yêu thương.
Trương Hiểu Đông cụp mắt xuống, lặng lẽ gắp một miếng cải xanh lên ăn.
(5)
Ông lão là một người thợ mộc, tay nghề cũng khá nổi tiếng ở vài thôn gần dây. Giờ ông lão cũng đã có tuổi rồi, không cần phải tự mình ra tay nữa, mỗi ngày chỉ cần chỉ dạy cho đồ đệ, thỉnh thoảng làm mẫu cho họ là được.
Lúc ông lão ra ngoài, mèo trắng thường đi theo phía sau ông, hoặc là nằm sấp ở cổng chờ ông quay về.
Đôi mắt mèo trắng lúc nào cũng lim dim buồn ngủ, chỉ khi nào nghe thấy tiếng bước chân của ông lão, mèo trắng mới bớt đi vẻ lười nhác kia.
Ban ngày Trương Hiểu Đông nấp trong bụi cỏ khô ngủ say, còn về phần một ngày ba bữa, hoặc là ăn trộm rau củ trong vườn nhà ai đó, hoặc là đi đến nhà ông lão ăn chực.
Lúc mới bắt đầu mèo trắng còn không thèm để ý, nhưng chỉ mấy ngày sau, mèo trắng đã hết kiên nhẫn. Bình thường lúc trước mặt ông lão, nó tất nhiên sẽ không nổi giận, nhưng chỉ cần ông lão đi ngủ, nó bèn mò mẫm trèo lên đầu tương, lôi Trương Hiểu Đông đang núp trong bụi cỏ ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, tỏ ý cảnh cáo.
Lần đầu tiên bị đánh ấm ức như thế, cả người Trương Hiểu Đông cảm thấy vô cùng khó chịu, dù gì anh cũng là một ngự yêu sư, không chỉ chưa từng động tới bất kì yêu quái nào trong thôn này, ngược lại còn bị một yêu quái trong đó treo lên đánh, nếu mà nói chuyện này ra ngoài, sẽ khiến đám ngự yêu sư như anh mất mặt đến thê nào chứ.
* * * May là anh không biết xấu hổ.
Mèo trắng ra tay không hề nhẹ, nhưng cũng không đến nỗi mất mạng, một buổi tối như vậy anh cũng chỉ bị thương ngoài da.
Có điều sau khi bị đánh như vậy, ngày hôm sau anh vẫn chạy tới nhà ông lão ăn chực uống chực.
Ngày hôm đó, Trương Hiểu Đông ngủ đến khi mặt trời cao quá đầu.
Đống cỏ khô đã bị anh ngủ nhiều đến nỗi thành hình cái giường, khoảnh nhỏ ở giữa in rõ hình người nằm.
Anh nhe răng nhếch miệng ngồi dậy, sau khi gạt đi đám vụn cỏ bám trên người, anh híp mắt lại nhìn lên bầu trời cao sáng đến chói mắt.
Hôm nay thời tiết vẫn khá tốt.
Sau khi tắm qua nước lạnh ở con sông gần thôn, Trương Hiểu Đông cầm theo chiếc áo sơ mi ướt sũng bước vào nhà ông lão, lúc ấy ông đang ngồi nhóm lửa trước bếp lò.
Còn mèo trắng thì đang nằm trên đống cỏ khô nhỏ dựa sát vào ông lão, cỏ khô dưới thân nó không giống với cỏ khô ngoài kia, vừa nhỏ vừa mềm, là cỏ khô ông lão tỉ mỉ chọn ra rồi phủ xuống cho nó.
Đốm lửa màu vàng cam trong bếp lò ánh lên người ông lão và mèo trắng, khiến cho không gian vốn nóng nực dường như càng trở nên nóng hơn.
Ông lão cầm một chiếc khăn lông thấm mồ hôi, chỉ chốc lát sau, người ông lão lại có thêm một lớp mồ hôi.
Mèo trắng híp mắt, ánh sáng cam nhạt trải dài trên mình, lúc ông lão vươn tay ra lấy cỏ khô bỏ vào lò, một vài vụn cỏ rơi xuống người nó, chẳng bao lâu đã dính khắp mình mẩy.
Ông lão khẽ cười giúp nó phủi những vụn cỏ trên người đi.
Mèo trắng nghiêng đầu liếc nhìn ông lão, lát sau lại khép mắt vào.
Trương Hiểu Đông nhìn họ chăm chú, quyết định tới phòng khách ngồi đợi cơm lên.