————————————
Người yêu tôi mắc phải chứng bệnh rối loạn hoang tưởng.
Anh ấy coi tôi là kẻ thù của anh ấy, kẻ thù không đội trời chung người mà anh ấy ghét nhất.
Tôi đã diễn với anh ấy ngày này qua ngày khác.
Cho đến một ngày, tôi diễn không nổi nữa rồi.
Tôi được chuẩn đoán mắc phải căn bệnh ung thư.
1.
Lúc tôi về đến nhà, trong nhà tối om.
Tôi đặt túi xách xuống, cởi giầy, đặt tay lên tường từ từ mò mẫn.
Khoảng khắc tôi chạm vào công tắc, trong nháy mắt có một cái đĩa bay về phía tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh.
Đèn bật sáng.
Người đàn ông đứng trên cầu thang vẻ mặt không cảm xúc nhìn tôi.
" Em còn biết đường về."
"....."
Tôi cười cười đi về phía anh ấy.
Tôi dang tay ra ôm lấy anh ấy.
" Lâm Tự, anh có thể đừng giống như một nàng dâu nhỏ đáng thương nữa được không?".
Trên người anh ấy có thoang thoảng mùi hương hoa mà tôi thích, giống như tôi có thể hóa giải được sự lạnh lùng tỏa ra từ người anh ấy.
Nhưng không, anh ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt chán ghét như cũ.
Truyện được đăng tải tại page Deĩng, theo dõi mình để đọc được một số bộ truyện khác mình dịch nhé!