"Hả? Cậu ảo à? Sao có thể thích một người tận mười năm? Đây không phải tiểu thuyết, cũng không phải đang đóng phim điện ảnh."
"Cũng đúng! Làm sao có thể thích một người tận mười năm nhưng lại im lặng không nói ra cơ chứ."
"..."
Vọng Hi yên lặng buông đôi đũa trong tay, ánh mắt liếc sang bàn bên cạnh một cái rồi mới đứng lên, gọi to vào trong cửa hàng: "Ông chủ, tính tiền."
Ông chủ quán ăn phủi tay chạy chậm ra: "Tổng cộng mười lăm tệ."
Vọng Hi lấy từ trong túi ra một tờ mười tệ và một tờ năm tệ, đưa cho ông chủ.
Ông chủ cười hì hì nhận lấy, cho vào trong cái tạp dề đang đeo trên cổ, hắng giọng nói: "Lần sau lại đến nhé!"
Vọng Hi cười một cái, quay người ra khỏi quán án.
Hai cô gái ngồi bàn bên cạnh vẫn còn đang nói về chuyện vừa nãy, nhìn thì có vẻ chưa kết thúc ngay được.
Vọng Hi vén rèm ở lối vào quán ăn lên, mắt cô rũ xuống, sắc mặt có chút u ám.
Có người sẽ thích một người mười năm sao?
Đương nhiên là có chứ! Chính là cô đây...
Vừa bước ra khỏi quán ăn, nắng buổi trưa chiếu hết lên mặt Vọng Hi. Cô không chịu được híp mắt lại, mắt nhắm mắt mở nhìn lên bầu trời tràn ngập ánh nắng.
Ngày cô quen Tiêu Trì cũng là một ngày nắng.
Vọng Hi cúi đầu xuống khẽ cười, xoay người đi đến sân vận động.
Đây đã trở thành thói quen của cô, bắt đầu từ khi thích anh, Vọng Hi luôn có thói quen ngồi ở một góc nhìn anh chơi bóng. Sau khi tốt nghiệp, trong trường học cũng không còn bóng dáng của anh, Vọng Hi liền đi đến sân vận động gần đó xem người ta đánh bóng. Mặc dù cô không quen biết những người kia, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được nếu Tiêu Trì cũng có mặt ở đây chơi bóng, vậy có lẽ anh cũng sẽ hăng hái như bọn họ!
Có đôi khi cô thực sự rất nể mấy người chơi bóng bọn họ, trời nắng nóng như vậy mà vẫn không ngại ở đây đánh đến chảy mồ hôi ròng ròng.
Trên đỉnh đầu cô là một cái ô dù che nắng loại lớn, được dựng lên cho những người đánh bóng nghỉ ngơi.
"Nóng quá đi mất, nếu không phải vì Thường Hạo thì tớ sẽ không đến chỗ này giày vò bản thân đâu."
Vòng Hi nhìn thoáng qua bên cạnh, là một cô bé tóc ngắn phàn nàn với người bạn đi cùng của mình.
Có vẻ cô bé đó đã nhận ra ánh mắt của Vọng Hi, quay qua cười với cô: "Chị ơi, chị cũng tới xem đánh bóng rổ sao?"
Vọng Hi chần chừ gật đầu.
Cô đúng là ở đây xem người ta đánh bóng rổ.
Cô bé nói: "Chị tới đây xem bạn trai đánh bóng rổ ạ?"
Vọng Hi lắc đầu.
"Vậy là xem người chị thích?"
Vọng Hi vẫn lắc đầu.
Có vẻ như cô bé kia hơi thất vọng, lẩm bẩm nói: "Chị không phải vì người mình thích mới tới đây xem đánh bóng, vậy thì là vì ai? Chẳng nhẽ là tới đây cổ vũ bạn hả?"
Vọng Hi cười đáp: "Không phải, chị chỉ đến đây xem bóng thôi."
"Ách, trời nóng như vậy chị lại không có lý do gì mà chạy tới đây xem bóng rổ. Chị thích bóng rổ hả?"
Khóe miệng Vọng Hi ẩn chứa ý cười, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải là thích. Chỉ là một thói quen thôi!"
Cô bé đó lại lẩm bẩm: "Lạ thật đấy!"
Vọng Hi khẽ cười, lại tiếp tục xem những chàng trai phía trước đang đánh bóng rổ.
Xem một lúc đến quên cả thời gian, chờ đến khi cô nhận ra thì mặt trời vốn ở trên đỉnh đầu giờ đây đã đi về phía Tây rồi, phát ra ánh nắng nhợt nhạt của buổi chiều tà.
Lúc này Vọng Hi mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô đi về phía cửa, cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bịch –
"Ôi..."
Cô không nhìn đường nên đã đâm phải một người đang chạy về phía này.
Bóng rổ trong tay người kia rơi xuống đất, phát ra âm thanh "Bang bang".
Vọng Hi hoàn hồn, đầu cũng chưa ngẩng lên vội vàng xin lỗi người đàn ông: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Cô vội vàng cong lưng đi nhặt bóng rổ. Khi đầu ngón tay mới chạm vào quả bóng, cô nhìn thấy trên đó có một ký tự màu đen ghi hai chữ "XC".
Vọng Hi hơi dừng lại, hai chữ này cô cực kỳ quen thuộc, cũng là hai chữ mà cô viết nhiều nhất.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhặt bóng rổ từ trên mặt đất lên, đưa cho người đàn ông: "Thật xin lỗi."
Cô cũng không ngẩng đầu lên, chủ yếu là vì xấu hổ.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại sửng sốt, không chắc chắn lắm gọi một cái tên.
"Vọng Hi?"
Tác giả có lời muốn nói: Viết còn non tay xin vui lòng chỉ ra lỗi.
- Hết chương 1 -