Tác giả: Tàn Dương Thất Tửu
Edit: Pơ Olga
Beta: Vannie
Tiếng gió bên tai rít gào, đôi tai hồ ly của Trúc Nguyệt thu lại sau ót, dùng hết toàn lực mà chạy.
Đây là một đêm không trăng, mây đen từng mảng che đi ánh trăng sáng, đối với hồ ly bái nguyệt tu hành mà nói thì đây quả thực là một tin dữ.
Huyết dịch từ chân sau tích táp chảy dài trên mặt đất, Trúc Nguyệt cho rằng mình đang chạy, nhưng đối với người đã tiêu hao linh lực lại bị trọng thương như cậu mà nói, so với đi bộ chỉ nhanh hơn một chút mà thôi.
Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.
Trúc Nguyệt ở trong lòng liều mạng thúc giục chính mình, chỉ cần chạy đến ngọn núi phía trước là có thể sống rồi.
"Hi hi cáo nhỏ ơi, mi muốn chạy đi đâu vậy?"
Sau lưng truyền tới tiếng cười của một tên nam nhân, trong lòng Trúc Nguyệt hiện ra một tia tuyệt vọng.
Trúc Nguyệt chỉ là một tiểu bạch hồ vừa tu ra hình người, nghe theo lời trưởng bối đề nghị mà xuống núi tu hành, không biết xảy ra sai sót gì nhưng vừa bước ra khỏi đại sơn, Trúc Nguyệt liền bị rút sạch linh lực, đang là hình người đột nhiên không kịp chuẩn bị liền biến về hình dạng hồ ly. Đã thế không nghĩ tới họa vô đơn chí, tiểu hồ ly đang bị đánh một đòn nghiêm trọng này chưa kịp lấy lại sức liền bị tên nam nhân này nhặt được.
Vốn cho rằng nhân loại đều yêu thương đối đãi với những động vật nhỏ lông mềm, không nghĩ tới tên nam nhân này nhặt cậu về là vì thỏa mãn đam mê ngược sát của bản thân.
Ba ngày nay cậu bị bắt ép nhìn cảnh nam nhân dùng đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn tàn sát những động vật nhỏ kia, Trúc Nguyệt rốt cục tìm được cơ hội, ngay lúc nam nhân mở chiếc lồng thì vọt ra.
Cửa phòng, cửa sổ toàn bộ đã bị khóa lại, Trúc Nguyệt không có cách nào khác chỉ có thể đem hết một tia linh lực thật vất vả mới góp nhặt được, miễn cưỡng tông nát cửa sổ thủy tinh, chạy trốn ra ngoài.
Không nghĩ tới thủy tinh rạch xuống phần bụng mềm mại của cậu, máu chảy đầm đìa khiến cậu càng ngày càng chậm, mà nam nhân kia bám riết không tha ở phía sau.
"Thật sự rất thông minh a, lại chọn ngay lúc ta mở chiếc lồng mà bỏ chạy, nhưng súc sinh chung quy chỉ là súc sinh thôi, trời sinh nhân loại đứng trên đỉnh vạn vật rồi, là linh trưởng của vạn vật, bọn mi chính là động vật cấp thấp sinh ra để thỏa mãn dục vọng của con người mà thôi."
"Từ bỏ giãy dụa đi tiểu quai quai của ta, ta sẽ đưa mi trở về, hảo hảo trị liệu cho mi rồi lại bẻ gãy xương cốt của mi, để mi không thể chạy trốn được nữa. Mi yên tâm đi, ta sẽ để cho mi còn sống, còn sống để thể nghiệm thống khổ mà ta ban tặng."
Nam nhân kia cười tà ác mà dữ tợn, thấp giọng uy hiếp, từng lời từng chữ giống như chú ngữ của loài ác quỷ, mỗi chữ đều khiến Trúc Nguyệt cảm thấy khủng hoảng mà tuyệt vọng.
"Là ai?"
Đột nhiên xuất hiện ánh đèn chiếu sáng nơi tăm tối này.
Nam nhân kia đột nhiên dừng lại.
"Có chuyện gì vậy? Nửa đêm không ngủ còn đi dạo trong sân trường?"
Người cầm đèn càng ngày càng gần, ánh sáng chiếu qua khiến Trúc Nguyệt chớp mắt thất thần nhưng rất nhanh cậu liền phản ứng lại, cắn răng một cái rồi ra sức bắt đầu chạy.
Nam nhân kia vô thức chạy theo hai bước nhưng rất nhanh liền bị nhân viên bảo vệ chạy tới ngăn lại.
"Cậu là ai? Hai giờ sáng mà đi dạo trong sân trường làm gì? Thẻ sinh viên của cậu đâu?" Bảo vệ cau mày cảnh giác hỏi.
"Tôi, tôi.. tôi ngủ không được, ra, ra ngoài một chút..."
Khí thế của nam nhân khi đối mặt với nhân viên bảo vệ hung hãn liền yếu đi, căn bản không dám nói lớn tiếng, đành phải nhỏ giọng trả lời.
"Thẻ sinh viên đâu!" Bảo vệ đề cao âm lượng cả giận nói.
"Vâng, có, mà tôi không mang." Nam nhân kia sợ hãi rụt rè tránh đi ánh mắt của người bảo vệ.
"Đi với tôi đến phòng bảo vệ làm tường trình!" Bảo vệ cầm đèn pin rọi bốn phía cũng không thấy động tĩnh gì, một mặt hoài nghi nhìn nam nhân.
"..." Nam nhân há mồm muốn nói, thấy ông chú bảo vệ nhướn lông mày thì lập tức ngậm miệng, đàng hoàng đi theo người bảo vệ.
Nhưng trong lòng thì âm thầm ghi hận bác bảo vệ vì làm hỏng chuyện tốt của mình.
Mà mượn thời gian ấy chạy rút vào trong rừng cây, Trúc Nguyệt rốt cục chống đỡ không nổi, lâm vào hôn mê.
Cuối cùng Lục Ngàn Bạch cũng hoàn thành xong mô hình, lưu lại các file mới đóng máy tính, từ phòng tự học đi ra.
Làm thiết kế thức đêm là chuyện thường, bất quá đã hai giờ sáng, nếu đi cổng sau, nói không chừng còn có thể kiếm được gì đó ăn khuya.
Tuy nhiên đường đi có hơi xa một chút, phải vòng qua ngọn núi nhỏ sau trường học.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn là nhịn đói.
Lục Ngàn Bạch ngáp một cái, ôm máy tính chậm chạp ung dung đi bộ qua sân trường.
Trên đường còn gặp được kẻ bị chú bảo vệ bắt lấy, đa phần bảo vệ đều quen mặt với những sinh viên của khoa Xây dựng, đừng nói chi đến một người có tướng mạo xuất chúng như Lục Ngàn Bạch, một tay ông cầm đèn pin, một bên cười nói: "Đi ăn cơm sao?"
"Vâng ạ, vừa xong dự án." Lục Ngàn Bạch lễ phép trả lời.
"Vất vả vất vả quá, đêm hôm khuya khoắt chú bắt được tên này, không phải là người của khoa Xây dựng, có khi nhìn trộm máy tính của mấy đứa, cứ tới tới lui lui. Nhanh đi ăn đi, giờ này coi chừng người ta đóng cửa hết rồi đấy." Chú bảo vệ cười híp mắt nói.
"Vâng, chú cũng vất vả rồi." Lục Ngàn Bạch gật đầu, nhìn lướt qua nam nhân sợ hãi đứng ở một bên.
Bảo vệ hướng hắn phất phất tay liền dẫn người sau lưng tiếp tục đi.
Lục Ngàn Bạch thu hồi ánh mắt, hướng cổng sau mà đi tới.
Trường học của bọn họ là trường học có tuổi đời trăm năm, nằm cạnh một ngọn núi rộng lớn, con đường ra cổng sau được xây dựng dọc theo ngọn núi. Hai giờ sáng, dưới ánh đèn mờ mịt, phía trước chính là một mảng đen kịt, cái gì cũng thấy không rõ.
Lục Ngàn Bạch dọc theo ánh đèn hướng về phía trước mà đi, bỗng nhiên, trong rừng có một đoàn màu trắng hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Cái gì thế nhỉ? Là túi nhựa sao?
Lục Ngàn Bạch nhíu nhíu mày, ngừng lại.
Hắn yên lặng nhìn một hồi, mới lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin, hướng chỗ ấy chiếu tới.
Ánh sáng của đèn pin tích hợp trên điện thoại cũng không sáng lắm, vẫn không nhìn rõ bất cứ thứ gì ở phía xa kia, Lục Ngàn Bạch do dự một hồi, liền tắt đèn pin, quyết định tiếp tục đi về phía trước.
Nếu không nhanh lên, cửa hàng bán bữa khuya sẽ đóng cửa mất.
Có khi đấy là túi nhựa màu trắng mà ai đó tiện tay vứt đi.
Lục Ngàn Bạch thầm nghĩ thế nhưng chân vẫn chậm lại.
...Quên đi, cứ kiểm tra trước đã.
Lục Ngàn Bạch thở dài, xoay người lại.
Rừng cây ven đường rợp bóng tre, cuối xuân đầu hè măng mọc cao thấp, tuy rằng không đủ cản chân nhưng cũng khiến Lục Ngàn Bạch cấn bước mấy lần.
Lục Ngàn Bạch tới gần, đèn pin chiếu tới, không khỏi sửng sốt một chút.
"...Là mèo sao?" Hắn khẽ nhíu mày, đưa tay sờ sờ.
Vậy mà mò tới một thứ gì đó làm ẩm ướt tay hắn.
Sắc mặt Lục Ngàn Bạch khó coi mà thu tay về, dưới ánh đèn rọi ra một bàn tay đầy máu.
Hắn khựng một chút, ngay sau đó liền đem bé mèo trắng bế lên, vội vàng ra khỏi khu rừng.
Hắn một tay ôm mèo trắng, một tay nhanh chóng bấm một dãy số.
"Anh Lương, là em. Chỗ em có chú mèo bị thương, anh có thể đến cổng sau A Đại đón em đến phòng khám được không?" Thấy bên kia nhận máy, Lục Ngàn Bạch vội vàng gấp rút nói.
"Được, mười phút nữa gặp."
Lục Ngàn Bạch cúp điện thoại, vội vàng chạy về phía cổng sau, khi hắn vừa đến thì Hạ Lương cũng vừa tới đón, hai người vội vàng chạy về phòng khám thú ý của Hạ Lương.
Trúc Nguyệt cảm thấy có thứ gì đó đang chảy vào trong cơ thể, cảm giác lạnh lẽo do mất máu quá nhiều dần biến mất, bé hồ ly trắng gầy yếu không còn run rẩy nữa, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ mơ màng màng cảm thấy dường như có một đôi tay ấm áp bao trùm lên người mình.
Lần nữa mở mắt ra, đã là vài ngày sau.
Trúc Nguyệt vừa mở mắt liền thấy trước mặt là lồng sắt, cậu sửng sốt một chút, ngay sau đó hoảng sợ.
Chẳng lẽ... Vẫn là không chạy trốn được sao?
Ta sẽ bị giết ư?
Trúc Nguyệt cuộn thành một đoàn, co rúm lại nhìn ra thế giới bên ngoài xa lạ.
Linh lực trong thân thể đến bây giờ mới hồi phục được một chút, e rằng còn chưa đủ một phần mười, ném ra một phép nhỏ cũng không được.
Giờ cậu đã là một phế hồ ly rồi.
Trúc Nguyệt tuyệt vọng nghĩ.
Cha, mẹ, Trúc Nguyệt rất muốn về nhà.
"Này, bé cáo kia tỉnh rồi."
Đang lúc Trúc Nguyệt đắm chìm trong cảm xúc ủy khuất bi thương, bỗng nhiên có người kinh ngạc nói.
"Ngủ nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng tỉnh lại." Người nói chuyện đến gần.
Trúc Nguyệt lập tức cảnh giác nhìn người trước mặt, khóe mắt còn mang theo hai giọt lệ.
Người kia sửng sốt một chút, không khỏi cười khúc khích nói: "Trời ạ, con cáo này cũng quá đáng yêu đi, đây là nước mắt cám ơn sao?" Anh ta nói xong liền lấy điện thoại, chụp liên tiếp xoạt xoạt xoạt xoạt.
Trúc Nguyệt ngốc ngốc lăng lăng nhìn anh ta, ánh mắt lóe lên một tia mê mang.
Người kia cầm di động nói với bên kia: "Ngàn Bạch, cáo con của em tỉnh rồi, còn cảm động khóc nữa nè, em tranh thủ thời gian đến xem đi nha."
Cái gì cái gì? Cái gì mà nước mắt cám ơn? Đây là nước mắt nhớ nhà đó nha!
Không, trọng điểm không phải chỗ này, trọng điểm là người trước mặt là ai? Đây là nơi nào? Hắn ta muốn làm gì?
"Ai nha, thật đáng yêu a, con mắt thật là dễ nhìn, còn vẽ nhãn tuyến nữa, a, con ngươi là màu lam nha, nhanh lên nhanh lên, nhìn ống kính nè." Người nọ lại gần, giơ điện thoại lên (Trúc Nguyệt biết cái này gọi là điện thoại, trước khi xuống núi đã được trưởng bối trong nhà dạy qua).
Nhưng Trúc Nguyệt vẫn rất mê mang, cậu không rõ người này giam giữ mình mà chẳng làm gì ngoại trừ giơ di động lên chụp hình, nhìn không khác gì một con cún ngốc đang phấn khích.
"U là trời, quá đáng yêu, chờ được tắm rửa sạch sẽ thì xinh đẹp tuyệt vời luôn." Người kia kêu lên, vui sướng quên trời đất.
Cứ như vậy, một con hồ ly mê mang mà khẩn trương co lại thành một đoàn cùng với một tên bác sĩ thú y mê chụp ảnh ở chung được mười phút, thì có người đẩy cửa tiến vào.
"Tỉnh rồi?" Người tiến vào thân cao chân dài, giọng nói trầm thấp vô cùng thanh thúy, phi thường dễ nghe, Trúc Nguyệt trong nháy mắt liền bị thu hút.
"Không phải đã gửi ảnh cho em rồi sao, nhìn xem con cáo con này thật đáng yêu a, khẳng định là cáo hoang dã, nuôi trong nhà không dưỡng ra loại linh khí như này đâu, em nhìn mắt nó xem, màu lam xinh đẹp biết bao nhiêu."
"Ân." Nam nhân tiến đến từ chối cho ý kiến, trực tiếp tới lồng giam Trúc Nguyệt.
Trúc Nguyệt chẳng biết tại sao có chút khẩn trương, nhưng lại không giống cảm giác khẩn trương khi bị uy hiếp đến sinh mệnh, cảm giác này rất kỳ quái.
Khi người kia nhìn thấy Trúc Nguyệt, khuôn mặt không biểu tình cũng nhu hòa lại, hắn yên lặng quan sát một chút, cũng không quay đầu lại hỏi: "Thương thế đã tốt lên chưa?"
"Năng lực tự lành của nó rất mạnh, vết thương đã sớm kết vảy, em mang về hảo hảo nuôi dưỡng là được." Hạ Lương đi tới thu hồi điện thoại nói.
Người kia gật gật đầu, đưa tay mở chiếc lồng ra.
Trúc Nguyệt thu mình vào trong góc, lấy lại tinh thần ra khỏi sự lo lắng kỳ lạ vừa rồi, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt mình, móng vuốt sắc bén của cậu đã sẵn sàng lao ra phòng thủ.
"Đừng sợ, anh gọi là Lục Ngàn Bạch." Nam nhân kia rũ mắt nhìn xuống, thanh âm ôn hòa mà trầm ổn, hắn nói tiếp, "Anh mang bé về nhà."