Hoàng Y Y dắt “Đại Hoàng” của mình, thoải mái đi bộ trên vỉa hè. Bên trái là hàng rào thấp màu trắng xám, bên phải trồng một hàng cây bạch quả, vừa vàng vừa xanh.
“Bắt trộm đi!” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một bà cụ.
Đại Hoàng kêu “gâu gâu”, nhảy lên, rục rịch không yên.
Hoàng Y Y quay đầu lại, vừa mới xoay người, một người đàn ông mặt dài vạm vỡ đã chạy qua người cô, còn va mạnh vào cô một cái.
Cô bị tên to con kia xô lùi về sau vài bước, dây dắt chó trong tay rơi xuống đất.
Không có sự trói buộc của chủ nhân, Đại Hoàng sủa loạn vài tiếng sau đó nhanh chóng nhảy lên phía trước.
“Đại Hoàng!”
Ngay sau đó, lại có một người đàn ông cao to mặc đồ đen chạy qua cô và lao thẳng đến chỗ con chó cùng người kia ở đằng trước.
Lần này, Hoàng Y Y không thấy rõ tướng mạo người đàn ông cao to kia, cộng thêm do cận thị, sau khi người đàn ông kia chạy xa thì cô càng không nhìn thấy rõ, chỉ biết người đó mặc quần áo màu đen.
Cô bất đắc dĩ nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ của Đại Hoàng, không khỏi thở dài, nghĩ thầm một con chó như em lại mù quáng xen vào việc bắt trộm làm gì?
Lúc này, một bà cụ chạy chậm tới, chạy đến cây bạch quả bên cạnh cô thì không chạy nổi nữa, thở hồng hộc dựa vào thân cây.
Cô đưa cho bà cụ một chai nước khoáng, dốc lòng vỗ lưng bà cụ.
“Cô gái, cháu đúng là người tốt.” Bà cụ nói cảm ơn: “Cũng như Tiểu Tần, đều nhiệt tình cả.”
Tiểu Tần? “Cả cây đen” vừa mới đuổi theo tên ăn trộm sao?
“Bà ơi, không có gì ạ, cháu vừa nhìn thấy anh ấy đuổi theo, con chó cháu nuôi cũng đuổi theo, nó chạy nhanh lắm, nhất định có thể đuổi kịp tên ăn trộm.” Cô quay đầu lại nhìn, trên vỉa hè dài, người đàn ông và một con chó đang chạy về phía này, “Bà ơi, bà nhìn kìa!”
Nhưng mà…
Cùng với việc người đàn ông kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Hoàng Y Y phát hiện sự việc không hề đơn giản.
Đợi đến khi người đàn ông đi vào trong phạm vi tầm nhìn cận thị của cô, cô mới thấy rõ người đàn ông kia lại mặc quần áo cảnh sát.
Người đàn ông trả lại ví tiền cho bà cụ, “Bà ơi, bà cầm chặt ví tiền này, sau này ra ngoài nhất định phải cẩn thận, giờ tên ăn trộm kia đã bị đồng nghiệp của cháu đưa về đồn cảnh sát rồi.”
Bà cụ hài lòng thỏa mãn nhận lại ví tiền, người đàn ông vốn định đưa bà cụ về, nhưng bị bà một mực từ chối để tự đi một mình.
Hoàng Y Y ngồi xổm dưới đất, khẽ xoa đầu Đại Hoàng, “Sau này em tuyệt đối không thể kích động như vậy, nguy hiểm lắm có biết không?”
Đại Hoàng lởn vởn tại chỗ, kêu “Gâu gâu” mấy tiếng, xem như đồng ý với lời cô nói.
Người đàn ông bên cạnh vẫn chưa đi, đứng im không nhúc nhích trước mặt cô.
Hoàng Y Y không nhịn được tò mò, lập tức ngẩng đầu nhìn, vừa hay chạm thẳng vào ánh mắt của người đàn ông.
Bởi vì cả người ra mồ hôi, người đàn ông cởi mũ cảnh sát xuống, cầm bên tay trái.
Người đàn ông cắt tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, mồ hôi dính trên tóc chảy từ mang tai xuống cổ. Có lẽ do nghề nghiệp này, nước da anh hơi đen, nhưng không ảnh hưởng đến gương mặt góc cạnh rõ ràng và cực kỳ đẹp trai của anh một chút nào.
Vừa nãy cô không nhìn kỹ tướng mạo người đàn ông này như thế nào, bây giờ khoảng cách gần như vậy, bình tĩnh nhìn lại, vậy mà nhìn đến mức sững sờ một lát, mãi đến khi người đàn ông cười một tiếng, cô mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng đứng lên.
“Tôi…” Cô chắp tay sau lưng, giống như phạm lỗi, đang chờ nhận sự trừng phạt của chú cảnh sát.
Nhưng dùng danh từ “chú” để hình dung người cảnh sát trước mắt thì thật sự là nói hơi ngoa, dù sao nhìn anh cũng không quá 30 tuổi.
Không biết sao, nhìn mặt người đàn ông này, Hoàng Y Y luôn có cảm giác thiếu máu, không đủ cung cấp.
“À… Anh, anh cần giấy sao?” Cô luống cuống tay chân muốn lấy một gói giấy nhỏ từ trong túi xách.
Vốn định lấy cái này để làm giảm bớt bầu không khí xấu hổ, nhưng vì trong túi thật sự có quá nhiều thứ linh tinh, trong chốc lát không tìm được giấy.
Đại Hoàng nằm sấp dưới đất ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân hấp tấp của nó, nhỏ giọng “gâu” một tiếng, như thể đang chế giễu chủ nhân.
“Tìm thấy rồi!” Hoàng Y Y thuận lợi lấy ra một gói giấy, đưa tới tay người đàn ông.
Người đàn ông nói cảm ơn, sau đó lấy giấy bút từ trong túi áo ra.
Hoàng Y Y mặt mày khiếp sợ, đang muốn làm gì thế?
“À, tôi ghi chép ngắn gọn trước đã.”
“Dạ? Tôi… Tôi không trộm ví tiền.”
Ối! Chết tiệt! Cô ra sức chửi thầm mình, là băng trong hồ vào mùa đông đã đông ngu luôn đầu óc rồi sao?
Người đàn ông bị cô làm buồn cười, mi mắt cong cong, rất là đẹp.
Nhìn kỹ lại, người đàn ông này đúng là một cái móc áo, mặc lên người bộ đồ cảnh sát, có thể so sánh với những người mẫu nam đi show trên TV.
Hoàng Y Y! Não mày bị cuốn trôi hết lúc xả nước bồn cầu khi đi vệ sinh rồi hả? Chẳng lẽ mùa xuân tới, hormone thật sự bùng phát sao?
Người đàn ông cười nói: “Cô đừng căng thẳng, là vì lần này chó của cô lập công lớn, tôi định ghi chép ngắn gọn một chút, về cục sẽ khen thưởng thỏa đáng.”
“Ồ, là vậy ạ.” Cô hình như có vẻ hơi thất vọng.
Người đàn ông hỏi: “Tên là gì?”
“Đại Hoàng.” Cô buột miệng thốt ra.
“Tôi đang hỏi tên cô?”
Cô cười gượng gạo hơn. “Hoàng Y Y.”
“Số điện thoại.”
“17536…”
“Nhà ở đâu?”
Sao giống như điều tra hộ khẩu vậy? Không lẽ còn muốn hỏi trong nhà có mấy người?
“À… Ngay tiểu khu phía trước.”
Người đàn ông vừa viết vừa ngước mắt nhìn cô, như thể đang cười?
Anh cất giấy bút vào trong túi áo, lại lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình là mã QR WeChat.
Hoàng Y Y ngơ ngác nhìn anh, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn ngoan ngoãn quét mã.
Là một tài khoản WeChat, tên nick là “:”.
“À anh cảnh… Cảnh sát, ghi chú?”
Người đàn ông cầm điện thoại của cô, gõ mấy chữ sau đó trả lại điện thoại cho cô.
Tần Thịnh.
“Còn lại một vấn đề cuối cùng.” Tần Thịnh hơi xấu hổ cười một tiếng.
“Vấn, vấn đề gì?”
“Em có bạn trai chưa?”