Lúc mở mắt ra, vậy mà tôi lại đang ở trong lớp học.
Sao lại thế này? Không phải tôi đã ch.ết rồi sao?
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy trên bảng tin phía sau cửa lớp rõ ràng viết: "Chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm 2023, đếm ngược 93 ngày."
Lúc này tôi mới ý thức được, tôi thực sự đã quay trở lại thời điểm trước kỳ thi đại học!
Vậy Thẩm Từ đâu? Có phải cậu cũng không ch.ết đúng không?
Tôi quay đầu nhìn về phía sau, chỗ ngồi của Thẩm Từ trống không, nhưng trên bàn chất đầy sách vở chứng minh cậu ấy vẫn ở đó.
Lúc này, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.
Chờ đến khi tôi bình tĩnh lại, ngoài hành lang đột nhiên truyền đến những âm thanh hỗn loạn, mọi người trong lớp tốp năm tốp ba chạy ra ngoài.
Hình như bên ngoài có chuyện gì đó rất náo nhiệt.
Bạn cùng bàn Dương Vũ San mới từ bên ngoài trở về, tôi tò mò hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Ồn ào như vậy.”
Dương Vũ San ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói: “Thành tích học tập của Thẩm Từ xuống dốc, chủ nhiệm lớp gọi mẹ cậu ấy đến trường nói chuyện. Kết quả mẹ cậu ấy không khác gì đàn bà đanh đá, trước mặt thầy chủ nhiệm la hét ầm ĩ, còn tát Thẩm Từ nữa. Nhiều người nhìn như vậy, xấu hổ ch.ết mất.”
“Cái gì!” Tôi đứng phắt dậy khỏi ghế.
Dương Vũ San che miệng cười: “Cậu mau đi xem đi, chậm chút nữa là không còn dưa để ăn đâu.”
Tôi không rảnh để ý tới Dương Vũ San, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Nhưng chờ lúc tôi chạy đến hành lang đám người vây xem đã rời đi gần hết, bóng dáng Thẩm Từ và mẹ cậu ấy cũng không thấy đâu.
Một bóng người từ cuối hành lang đi tới, là Thẩm Từ.
Cậu cúi đầu, trên mặt còn in dấu tay đỏ ửng, cổ áo đồng phục cũng bị xé rách một mảnh.
Tôi bước lên phía trước hai bước, muốn mở miệng, lại không biết nên nói gì.
Vào giờ phút này mọi lời an ủi không khác gì một loại châm chọc.
Thẩm Từ liếc nhìn tôi một cái, hai bàn tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Đáy lòng tôi dâng lên cảm xúc phức tạp, không biết phải làm gì, cứ đứng sững sờ tại chỗ.
Chuông vào lớp vang lên, Thẩm Từ trở lại dáng vẻ bình thường, nhấc chân đi về phía lớp học.
Lúc đi ngang qua tôi, tôi đột nhiên mở miệng: “Thẩm Từ, xin lỗi cậu.”
Thẩm Từ dừng bước, quay đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu.
Tôi áy náy mà cúi đầu xuống, trong lòng thầm nói: “Thực xin lỗi, tôi sẽ trả lại hết những thứ này cho cậu.”
2.
Thật ra trước đó, thành tích học tập của Thẩm Từ luôn rất tốt, tốt đến mức hầu như tất cả giáo viên và phụ huynh đều lấy cậu ấy làm tấm gương.
Lần nào Thẩm Từ cũng là người đứng đầu, mỗi lần thi cử tổng điểm của cậu luôn cách người đứng thứ hai ít nhất mấy chục điểm.
Nhưng bắt đầu từ lớp 12, thành tích của Thẩm Từ dần dần xuống dốc.
Đời trước, bài thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học, cậu ấy thế mà chỉ đạt được 300 điểm.
Trong kỳ thi tuyển sinh lớn nhất tỉnh này của chúng tôi, với kết quả đó sẽ không thể đậu vào bất kì trường đại học chính quy nào.
Thành tích của Thẩm Từ xuống dốc quá mức kỳ lạ, bất luận là giáo viên, phụ huynh hay bạn cùng lớp, không ai biết rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế bắt đầu có người tung tin đồn, nói lúc trước thành tích của Thẩm Từ tốt như vậy là do gian lận.
Thiên tài rơi xuống vũng bùn, là việc mà người bình thường thích nghe ngóng nhất.
Họ đem vị thần từng đứng trên cao đạp dưới chân mình, để chứng tỏ sự tồn tại của bản thân còn cao quý hơn cả thần.
Vì thế trong tình huống không có bất cứ điều gì để chứng minh, một chậu lại một chậu nước bẩn hắt lên đầu Thẩm Từ.
Cuối cùng, cậu không chịu được lời đồn, nhảy xuống từ tầng thượng của tòa dạy học.
Còn tôi tuy rằng thành công đậu vào Bắc Đại, nhưng cả đêm không tài nào ngủ được.
Ngay cả trong mơ đều là hình ảnh Thẩm Từ ngã xuống nền xi măng lạnh lẽo, toàn thân đầy m.áu.
Bởi vì tôi đã dùng hệ thống học thần trộm đi trí tuệ của Thẩm Từ.
Cũng trộm đi cuộc đời xán lạn vốn thuộc về cậu ấy.
Tất cả đều do tôi gây nên……
Tôi không có cách nào để tha thứ cho chính mình.
Bởi vì quá mức tự trách, tôi đã mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng lựa chọn con đường giống Thẩm Từ.
Nhưng điều tôi không nghĩ tới chính là, mình lại quay về thời điểm trước kì thi đại học.
Lúc này, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.
Nghĩ đến đây, tôi thử cố gắng gọi hệ thống.
Hai giây sau, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: “Ký chủ, có cái gì cần phân phó sao?”
“Tôi muốn hủy trói buộc với hệ thống Học Thần.” Tôi thầm nói ở trong lòng.
“Nếu cưỡng ép thoát khỏi hệ thống có khả năng ảnh hưởng đến số mệnh của ký chủ, xác định vẫn muốn hủy sao?” Hệ thống hỏi.
“Xác định.”
“Được, hủy thành công. Nhưng mà cần phải chờ thêm một khoảng thời gian, sau thời gian này, trị số trí tuệ của ký chủ và Thẩm Từ sẽ chậm rãi khôi phục về tiêu chuẩn ban đầu.”
Tôi cau mày: “Phải mất khoảng bao lâu?”
“Khoảng chừng một tháng.”
Vậy thì tốt, bây giờ cách kỳ thi đại học còn ba tháng, chỉ cần mọi thứ trở về như cũ trước kỳ thi, bi kịch sẽ không tái diễn lần nữa.
Lúc này đây, tôi muốn cứu vãn cuộc đời của Thẩm Từ, cũng muốn tìm lại con đường của chính mình.
3.
Tôi cùng Thẩm Từ một trước một sau quay về lớp.
Đến lớp học.
Một khắc khi cậu bước vào, không ít bạn học ở phía dưới khe khẽ nói nhỏ.
“Nghe nói Thẩm Từ bị đánh, có thật không vậy?”
“Là thật đó, chính mắt tôi nhìn thấy, mẹ cậu ta giống hệt đàn bà đánh đá, đánh rất mạnh tay.”
“Đã lớn tới vậy rồi, vẫn còn bị mẹ đánh á? Lại còn trước mặt nhiều người như vậy, người khác sẽ nghĩ thế nào?”
“Nhìn mẹ cậu ta cũng không phải dạng đứng đắn gì, ăn mặc hở hang, lộ vai, hở lưng, nói không chừng là làm loại công việc bất chính.”
“Tục ngữ có nói thượng bất chính hạ tắc loạn, chả trách hiện tại thành tích kém như vậy, còn suốt ngày xị mặt ra, giống như có người nợ tiền cậu ta không bằng."
“Nói không chừng cậu ta cũng là dạng không ra gì, ngày thường đều giả vờ tốt thôi.”
Vài nam sinh trò chuyện vô cùng sôi nổi, không biết vì sao nghe thấy những lời này, cơn giận dữ lập tức trào lên trong lòng tôi.
“Không phải! Thẩm Từ không phải loại người như các cậu nói!” Tôi đập mạnh tay xuống bàn, phản bác lại.
Bọn họ vừa định đáp trả, đúng lúc này chủ nhiệm lớp bước vào, cũng đem những lời bọn họ chưa kịp nói nuốt xuống.
Chỉ là ở nơi cách xa tôi, vẫn có người tiếp tục thì thầm bàn tán.
Chủ nhiệm lớp đặt sách lên bệ giảng, còn chưa bắt đầu giảng bài, lớp trưởng Trần Oánh Oánh đột nhiên đứng lên.
“Thưa cô, em muốn đổi chỗ ngồi!” Trần Oánh Oánh nhìn Thẩm Từ ngồi bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ.
Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhíu mày hỏi: “Lý do là gì?”
“Thành tích Thẩm Từ quá kém sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của em.”
Trần Oánh Oánh ngẩng cao đầu, chỉ dùng đuôi mắt quét qua Thẩm Từ một cái: “Hơn nữa, thái độ cậu ấy có vấn đề, học phí trước giờ đều không đóng, nếu ngồi cùng cậu ấy thời gian dài em sẽ bị dạy hư.”
Thẩm Từ cúi đầu, đầu ngón tay cầm bút có chút trắng bệch, không nói câu nào.
Chủ nhiệm lớp thở dài, nhìn các bạn học: “Có ai đồng ý đổi chỗ với Trần Oánh Oánh không?”
Cả lớp nghe vậy đều đồng loạt cúi đầu.
Chủ nhiệm lớp tùy ý chỉ tay: “Dương Vũ San, em và Trần Oánh Oánh đổi đi.”
Dương Vũ San bĩu môi, đứng lên nói: “Thưa cô, em không muốn đổi. Thẩm từ mỗi ngày đều mặc quần áo giống nhau, không biết có mùi gì không nữa.”
Mọi người lập tức cười phá lên, thậm chí có bạn nam ngồi phía sau còn trực tiếp đứng dậy, nắm lấy một góc đồng phục bị giặt đến mức bạc màu của Thẩm Từ, ghé mũi vào ngửi.
“Được rồi! Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, toàn bộ lớp chúng ta ít lời thôi ồn ào quá!”
Chủ nhiệm lớp đột nhiên đập một cái lên bệ giảng, phía dưới lập tức yên tĩnh không ít.
Cô ấy trừng mắt quét một vòng, ánh mắt dừng trên người Trần Oánh Oánh: “Nếu không ai muốn đổi với em, trước mắt cứ ngồi như vậy, được rồi, chúng ta bắt đầu học.”
Trần Oánh Oánh bĩu môi, miễn cưỡng ngồi xuống.
“Thưa cô, em đồng ý đổi!”
Tôi giơ tay đứng lên: “Em đồng ý đổi chỗ với Trần Oánh Oánh.”
4.
Dưới sự ngầm cho phép của chủ nhiệm lớp, tôi và Trần Oánh Oánh đổi chỗ cho nhau.
Chỉ là khi tôi đến đứng trước chỗ của Trần Oánh Oánh, nửa ngày cậu ta cũng không nhúc nhích, thậm chí còn nâng mí mắt hung hắng trừng mắt liếc tôi một cái
Ha, là chính cậu ta yêu cầu đổi chỗ, bây giờ có người chịu đổi, ngược lại cậu ta lại không chịu đứng dậy.
Tôi mặc kệ cậu ta, trừng mắt nhìn lại, sau đó công khai ngồi xuống bên cạnh Thẩm Từ
Bàn ghế bị kéo phát ra một tiếng ồn nhỏ, tôi mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt dừng trên người mình.
Nghiêng mặt nhìn lại, liền đối diện với ánh mắt có chút dò xét của Thẩm Từ.
Nắng chiều chiếu lên khuôn mặt, sợi tóc bên tai bị gió thổi lay động, lướt trên gò má có chút ngứa.
Tôi đưa tay vén tóc ra sau tai, khẽ mỉm cười nhìn Thẩm Từ.
“Xin chào, bạn học Thẩm, về sau chúng ta chính là bạn cùng bàn.”
Hàng mi dài của cậu hơi run rẩy, có chút thất thần.
Ngay sau đó lập tức tỉnh táo lại, khóe môi khẽ cong, nhìn tôi gật gật đầu.
Tính tình Thẩm Từ vẫn luôn lạnh nhạt, dáng vẻ lúc nãy cũng coi như là đáp lại tôi.
Tôi cũng nhìn cậu cười một cái, sau đó quay đầu lại, mở sách vở bắt đầu học bài.
Chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng sửa bài thi của tháng trước, lúc sửa được một nửa, ánh mắt đột nhiên dừng ở trên người Thẩm Từ.
Tôi quay đầu sang, chỉ thấy trán Thẩm Từ chạm xuống bàn học, hai mí mắt sắp dính chặt vào nhau.
Chủ nhiệm lớp cau mày, đầu ngón tay có tiết tấu gõ hai cái trên bệ giảng, sau đó chỉ vào Thẩm Từ.
“Thẩm Từ, em lên đây, làm câu hỏi này một chút.”
Tôi vỗ nhẹ cánh tay Thẩm Từ, lúc này cậu mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn câu hỏi hình học trên bảng đen, luống cuống sững người tại chỗ.
Nếu là trước kia, câu hỏi này với Thẩm Từ chỉ là chuyện cỏn con.
Nhưng hiện tại thì không chắc.
Phải nghĩ biện pháp giúp cậu ấy mới được.
Vì thế, trước khi chủ nhiệm lớp nổi giận, tôi chủ động đứng lên.
“Thưa cô, đột nhiên em nghĩ đến, câu hỏi này còn có một cách giải nhanh hơn.”
Môi chủ nhiệm lớp mấp máy, không thốt ra được lời trách mắng nào, sau đó chuyển ánh mắt lên người tôi, gật đầu nói: “Được, vậy em lên làm câu này đi.”
Làm xong câu hỏi này, ánh mắt chủ nhiệm dịu đi rất nhiều, cười gật đầu bảo tôi trở về chỗ ngồi.
Tôi liền nhân cơ hội kéo Thẩm từ cùng nhau ngồi xuống.
Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp lại tiếp tục sửa câu hỏi khác.
Tôi nhớ rồi ghi chú lại, cánh tay lại bị người khác khều nhẹ.
Là Thẩm Từ.
Cùng lúc đó, cậu đưa một mảnh giấy cho tôi, phía trên viết: “Tại sao lại giúp tôi?”
Tôi nhận lấy mảnh giấy, viết vào chỗ trống phía dưới: “Bạn cùng lớp với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện rất bình thường, lần sau cậu giúp lại tôi là được rồi.”
Thẩm Từ ngẩn người hai giây, lại viết tiếp: “Tôi không giúp được cậu, khuyên cậu cách xa tôi một chút, nếu không cậu cũng sẽ bị bọn họ cô lập.”
Nhìn những lời này, trong lòng tôi khẽ run lên.
Thẩm Từ bị người khác cô lập sao?
Cho nên mới có nhiều người nhắm vào cậu ấy mà không có bất cứ lý do gì?
Tôi không khỏi liếc mắt nhìn Thẩm Từ một cái, thiếu niên mặt mày anh tuấn, chỉ một góc nghiêng bên mặt cũng đủ khiến lòng người rung động.
Tuy rằng quần áo có chút cũ kĩ, nhưng lại giặt rất sạch sẽ, thậm chí còn thoang thoảng mùi bồ kết.
Một người như vậy, mặc dù là thành tích xuống dốc, cũng không đến mức bị nhiều người chán ghét như vậy nhỉ?
Nghĩ đến đây, ngòi bút của tôi di chuyển, viết lên giấy: “Bọn họ là ai? Ở đây ai cô lập cậu?”
Thẩm Từ nhận lấy mảnh giấy nhưng không phản hồi lại, mà đem nó xé thành từng mảnh, nhét vào khe hở cặp sách.
5.
Ngày hôm sau lúc đi học, tôi đi ngang qua tiệm thuốc.
Nghĩ đến dấu tay trên mặt Thẩm Từ, liền mua một ít thuốc, nhét vào trong hộc bàn của cậu.
Lúc hết tiết đầu tiên, Thẩm Từ tìm sách trong hộc bàn, mới phát hiện hộp thuốc kia.
Phía dưới hộp thuốc còn đè một tờ giấy, phía trên viết: “Bôi một chút, thuốc đến bệnh trừ.”
Thẩm từ thật cẩn thận giữ lấy hộp thuốc, ánh mắt khẽ động, khóe miệng trong lúc lơ đãng gợi lên một độ cong rất đẹp.
Thẩm Từ cất thuốc đi, ngước mắt nhìn tôi, thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Tôi giả vờ kinh ngạc, cười nói: “Sao cậu lại biết là tôi chứ?”
Hàng mi dài của Thẩm Từ buông xuống, ở dưới mắt hiện lên cái bóng mờ: “Bởi vì ngoại trừ cậu, không có ai muốn làm bạn với tôi.”
Không biết vì sao, tim tôi đột nhiên thắt lại, giống như có một bàn tay vô hình gắt gao siết lấy, làm người khác hít thở không thông.
Tôi muốn nói với cậu ấy, rất nhanh thôi mọi thứ sẽ tốt hơn, nhưng lời vừa đến bên miệng lại không thể nào thốt ra được.
Nếu Thẩm Từ biết tôi chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện, chỉ sợ sẽ càng khó chịu hơn đi?
Từ đó về sau, mỗi buổi sáng tôi đều đến sớm hơn một chút, sau đó để một ít đồ ăn vặt vào hộc bàn Thẩm Từ.
Còn kèm theo một tờ giấy nhỏ: “Bạn học Thẩm, bữa sáng tôi ăn không hết, phiền cậu phụ tôi một ít, cảm ơn nhé!(?′ω`?)”
Mỗi lần Thẩm Từ thấy tờ giấy tôi để lại đều sẽ cười, những ngón tay thon dài khẽ vân vê tờ giấy nhỏ.
Sau đó thừa lúc tôi không chú ý, lén lút kẹp vào trang sách.
Về sau, ngẫu nhiên tôi sẽ nhận được quà đáp lễ, ví như kẹo que gì đó.
Chữ Thẩm Từ rất đẹp, là kiểu chữ hành thư, mỗi một chữ đều viết đặc biệt nghiêm túc.
“Bánh kem nhỏ ăn rất ngon, cảm ơn.”
“Ăn ít đường một chút, coi chừng đau răng.”
Tôi viết lên giấy, trả lời: “Thế sao cậu còn đưa kẹo que cho tôi nhỉ? ( ̄^ ̄)”
Kết quả vào ngày hôm sau, kẹo que được đổi thành sữa chua.
Tôi nhịn không được nhếch môi, cảm thấy chúng tôi có chút buồn cười.
Rõ ràng cả hai ngồi cùng bàn, nhưng tại sao phải nói chuyện qua giấy chứ?
Nhưng nghĩ lại liền cảm thấy, tiếp tục như vậy, kỳ thật cũng không tồi.
Cho đến một ngày, có người đem chocolate của tôi đổi thành lưỡi lam, cắm thẳng đứng trong hộc bàn.
Thẩm Từ không hề phòng bị duỗi tay vào trong lấy đồ, bị cứa đến nỗi tay đầy m.áu tươi.
Cậu không thể tin được nhìn tôi, ánh mắt lạnh đi từng chút từng chút.
“Không phải như thế! Cậu nghe tôi giải thích……”
Lời còn chưa nói hết, Trần Oánh Oánh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, duỗi tay đẩy tôi ngã xuống ghế.
“Hạ Tình, không nghĩ tới cậu lại làm ra loại chuyện này! Lúc trước mọi người đều nói cậu âm thầm nói xấu Thẩm Từ, tôi còn không tin. Nhưng dù cậu có chán ghét Thẩm Từ, cũng không nên làm ra việc tổn thương người khác như vậy!”
“Không phải tôi làm, tôi không có!” Tôi vô lực giải thích.
Nhưng căn bản không có ai tin lời tôi nói.
6.
Thẩm Từ được Trần Oánh Oánh cùng Trương Siêu đưa đến phòng y tế, tôi chỉ có thể cách họ một khoảng xa mà đi theo.
Chờ đến khi tôi đến nơi, vết thương của Thẩm Từ đã được băng bó xong.
Tôi đứng ở cửa sổ phòng y tế nhìn vào, thấy chủ nhiệm lớp đang ở đó hỏi chuyện.
Chủ nhiệm lớp: “Chuyện lưỡi lam kia là thế nào?”
Thẩm Từ cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Là ngày hôm qua chính em để vào, sau đó quên lấy ra, không liên quan gì đến bạn học Hạ Tình.”
Chủ nhiệm lớp: “Khi không em để lưỡi lam vào hộc bàn làm gì?”
Thẩm Từ: “Là ở trong d.ao cạo râu, lúc học em cảm thấy nhàm chán nên tháo ra chơi.”
Chủ nhiệm lớp nhìn chằm chằm Thẩm Từ, thật lâu sau, lắc đầu thất vọng.
“Thẩm Từ, em là một đứa trẻ thông minh, em cũng từng làm cho giáo viên cảm thấy tự hào. Bây giờ em tự nhìn xem bản thân đã trở thành dáng vẻ gì? Thành tích xuống dốc không phanh không nói, đi học cũng không nghe giảng, nếu còn tiếp tục như vậy, ngay cả một trường đại học chính quy bình thường em cũng không thể đậu.”
Thẩm Từ không phản bác lại, chỉ gắt gao cắn chặt môi dưới, trầm mặc không nói lời nào.
Chủ nhiệm lớp thở dài, xoay người rời đi.
Tôi sợ bị cô ấy bắt gặp, nhanh chân trốn vào phòng bên cạnh, muốn chờ sau khi cô ấy đi khỏi tôi sẽ vào giải thích với Thẩm Từ.
Nhưng khi tôi nghĩ đã đến lúc, lại thấy Trần Oánh Oánh đi vào.
Cậu ta tới làm gì?
Chẳng lẽ là đại diện lớp tới hỏi thăm Thẩm Từ?
Tôi bước đến cạnh cửa, khi đặt tay lên tay nắm cửa, lại nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói chói tai của Trần Oánh Oánh.
“Thẩm Từ, cậu có ý gì? Cậu nghi tôi làm chuyện này?”
Thẩm Từ cong cong khóe môi, giọng nói châm chọc: “Loại chuyện này, cậu làm còn ít sao?”
Trần Oánh Oánh cũng không phản bác, ngược lại cười rộ lên: “Là tôi thì làm sao? Thẩm Từ, lúc cậu từ chối tôi phải nghĩ đến sẽ có hậu quả này, cậu cho rằng cậu là cái thá gì? Tôi hạ mình coi trọng cậu, cậu nên mang ơn đội nghĩa mới đúng.”
Nghe đến đó, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, đẩy cửa bước vào.
“Trần Oánh Oánh, ý của cậu là nói, lưỡi lam trong hộc bàn Thẩm Từ là do cậu làm?”
Cậu ta quay đầu khinh thường nhìn tôi, cười nói: “Là tôi, thì sao nào?”
Tôi ấn vào di động, trên màn hình là giao diện ghi âm.
“Những gì cậu nói tôi đều ghi âm lại, cậu cố ý gây thương tích, bây giờ tôi lập tức báo cảnh sát!”
“Hạ Tình, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu không cần nhúng tay vào!” Bàn tay đang quấn băng gạc của Thẩm Từ giữ chặt lan can giường bệnh, trong giọng nói còn mang theo chút cầu xin.
Tôi có chút không hiểu, rõ ràng có thể phản kháng, vì sao cậu ấy lại muốn chịu đựng?
Tôi mím môi, nhìn Thẩm Từ: “Thẩm Từ, cậu đừng sợ, chỉ cần chúng ta báo cảnh sát, cảnh sát sẽ trả lại công bằng cho chúng ta!”
“Vậy sao?”
Trần Oánh Oánh vén một lọn tóc, đi quanh người tôi một vòng, cười nói: “Cậu có biết vì sao Thẩm Từ không dám gọi cảnh sát không?”
Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Từ một cái, cậu không nói gì, quay đầu nhìn đi nơi khác.
Trần Oánh Oánh thấy thế càng thêm đắc ý: "Sở dĩ Thẩm Từ không dám báo cảnh sát, bởi vì mẹ cậu ấy là làm việc cho bố tôi. Cậu biết mẹ Thẩm Từ làm gì không? Là vũ nữ ở hộp đêm! Cậu nói, nếu tôi đem chuyện mẹ Thẩm Từ làm kỹ nữ nói ra, các bạn học sẽ nhìn cậu ấy như thế nào?”
“Trần Oánh Oánh! Cậu câm miệng!”
Thẩm Từ cắn răng, trên chiếc cổ trắng nõn lộ ra gân xanh, hốc mắt đỏ bừng.
“Thế nào? Sợ bị Hạ Tình biết sao? Sợ Hạ Tình sẽ khinh thường cậu? Thẩm Từ, không phải cậu thích Hạ Tình đấy chứ?”
Trần Oánh Oánh bỗng nhiên cười lớn: “Thật ngại quá, nhưng mà tôi cũng muốn nhìn một chút, sau khi Hạ Tình biết những chuyện này, có còn muốn làm bạn cùng bàn với cậu nữa hay không?”