Một đám nịnh thần dẫn sếp của họ tới giải sầu, số là do hắn vừa mới thất tình, mà cũng không hẳn, nói tóm lại hắn đang không vui…
Trương Đông Hạo uống đến say khướt chau mày nhìn ly rượu sóng sánh trong ly màu hổ phách, đẹp… vô cùng đẹp, nhưng vị lại cay cay đắng đắng, bất quá hắn lại rất thích, trùng hợp.
Biện Tang thường ngày đi tới đi lui quanh quẩn mấy chỗ như thế này để tìm khách, vì công việc của y đơn giản chính là như vậy.
Sở dĩ thử hỏi một kẻ thân thể suy nhược như y thì có thể làm gì ngoài công việc dơ bẩn dựa vào người khác này. Có lần Biện Tang bị tên khốn nào đó vũ nhục, chỉ biết chạy trốn cho tới khi hắn chán nản không để ý nữa mới tái xuất đầu lộ diện, sau việc đó y tự nghĩ muốn đổi nghề, làm một công việc lương thiện, kết quả làm được hai ngày liền lăn ra bệnh đến bán sống bán chết đành quay lại con đường tà đạo này.
Hôm nay vào phải quán bar có thật nhiều khách, nhìn bọn
người ai nấy một thân tây trang, Biện Tang nhịn không được tiến tới tìm cơ hội.
May mắn, y vừa len được vào trong đám đông, lập tức một bãi nôn tiến thẳng vào mặt…
TMD Mấy tên nịnh thần không ai dám hó hé, cũng sợ bẩn tay nên để mặc Biện Tang tự mình thu xếp, y bực mình chửi thầm trong lòng ‘Vương Bát Đản!!!! Cmn có cơ hội tôi nhất định thiến cái tên người rừng thô lỗ này!!!!!’
Chật vật đưa Trương Đông Hạo vào nhà vệ sinh nam, không biết làm cách nào đem nước dội lên mặt hắn, lúc này người kia dường như đã có chút thanh tỉnh trở lại, sắc mặt hắn xanh xao ánh mắt có tia băng hàn vô cùng đáng sợ.
Động tác của y bất chợt đông cứng lại, gân xanh trên trán lập tức lặn xuống không còn dấu vết ‘Thao! Cái tên người rừng thần kinh này tại sao lại đáng sợ thế này…’
“Cậu vừa mới làm gì tôi!” Trương Đông Hạo nắm chặt lấy tay thiếu niên trước mặt mình nén lại tức giận hỏi.
Biện Tang lắc đầu lia lịa, thở cũng không dám thở mạnh, đột nhiên y nghĩ tới gì đó, hất tay hắn ra “Nè nè! Đừng tưởng anh to lớn hơn tôi là có quyền ức hiếp tôi! Cho anh biết, vừa nãy anh nôn lên người tôi đó!”
Hắn nhếch môi cười lãnh đạm “Vậy sao, anh muốn gì? Tôi bồi thường cho anh!”
“Đền cái P!” (P: aka mông) y chống hai tay lên hông
nhướn người cãi lại “Cho rằng có tiền muốn làm gì thì làm sao!!! Thao thao thao!!!”
Trương Đông Hạo đã thực sự bị chọc tức, hắn nắm cổ áo Biện Tang lên muốn nện cho y một đấm, may mắn y nhanh hơn một bước ngăn chặn hành vi bạo lực đó “A! Khoan khoan khoan khoan!!!!!”
“Sao hả! Không muốn phiền phức thì đừng có dây vào tôi!” hắn hừ nhẹ.
Biện Tang cười hề hề giở ra mấy chiêu trò mà mình đã sớm thuộc nằm lòng “Ai nha Nói cho anh biết, thực sự tôi cũng sợ phiền phức lắm, nói trắng ra tôi chỉ là một tên MB không hơn không kém, vốn dĩ muốn tìm một mối, không ngờ… Không ngờ đụng phải anh, chỉ cần anh bồi thường một chút tiền là ổn rồi!”
“MB?” Hắn khó hiểu hỏi lại. Y gật đầu “Không hiểu sao? MB á, là…”
“Tôi biết! Nhưng mà có MB nào lại hành xử ngông cuồng như cậu, hoang đường!”
“Cho tôi 200 đồng, tôi lập tức biến thành dạng hiểu chuyện dễ thương nha!”
Hắn khinh thường liếc sơ một lượt toàn thân y rồi trong đầu ma suy quỷ khiến nảy ra một loại suy nghĩ kỳ quái “Qua đêm với tôi! Cho cậu 20 vạn!”
‘Cái tên này có bị thần kinh không vậy? Hay là một khẩu đại bác (aka nổ)?’ Biện Tang nhếch mày nghi hoặc “Thật sao?”
“Ừ!” Vừa dứt lời hắn lập tức cầm xấp chi phiếu tùy tiện ghi lên một con số đưa tới trước mặt y “Có thể không?”
“Chữ ký đâu?” y lên giọng hỏi.
Trương Đông Hạo xoay người ra cửa “Xong việc tôi sẽ ký!” Biện Tang lật đật chạy theo sau luôn miệng nói to “Chờ đã chờ đã! Đi gì nhanh thế, anh là ma sao!!!!!!!!!!!!”