Ta là Thao Thiết, làm một trong tứ đại hung thú trong truyền thuyết.
Ta không cha không mẹ, cũng không nhớ được bản thân ra đời kiểu gì. Ta chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là mỗi ngày có thể được ăn no.
Bởi vậy ta thường giả ngu giả ngốc, biến thân đi vào Linh Điền để lén lút trộm đồ ăn.
“Bảo bảo, con mà còn khóc nữa là sẽ bị Thao Thiết ăn thịt đấy!” Từ trong phòng truyền ra âm thanh của một bà mẹ dọa con.
Huhuhu, khinh thú quá đáng! Ta mới không thèm ăn thịt người. Đừng có mà coi thường ta, ta cũng là một con hung thú có nguyên tắc đấy! Thế nên giờ ta mới đói đến nỗi lưng dính vào bụng rồi đây này!
Cứ như vậy không biết đã bao năm trôi qua, cuối cùng ta cũng trưởng thành.
Ngày trưởng thành hôm ấy, ta lần theo ký ức được truyền lại, nghiêng ngả đi tìm được một con hung thú đồng loại khác: Cùng Kỳ.
“Thao Thiết, sao ngươi lại biến thành ấu thú rồi? Chậc chậc, sao sống mãi vẫn là cái bộ dạng suy dinh dưỡng, gầy nhom nhỏm thế này?”
Ta hung dữ trợn mắt lườm: “Ta thành niên rồi! Hôm nay thành niên!”
Nhưng mà hình như thái độ của ta với thằng cha vẫn không đủ uy lực thì phải, hắn cuộn tròn lăn lộn trên mặt đất không ngừng cười ha hả, đến độ chảy cả nước mắt.
“Mẹ ơi, Thao Thiết ngươi sau khi bị tẩy đi ký ức hóa ra lại biến thành cái dạng này! Đáng yêu vãi chưởng, nhưng mà cmn, cười chếc lão tử rồi!”
2.
Sau đó Cùng Kỳ nói với ta, ta phải sớm ngày tìm được đồ bồi bổ cơ thể, nếu không sẽ hồn phi phách tán.
Hắn kêu ta đi tìm một vị Thượng Thần tên Chiết Huân, sau đó ăn thịt hắn thì mới có thể hồi phục được.
Hu, cơ mà tui là một con Hung thú có nguyên tắc cơ mà.
Nhưng mà kệ cm nguyên tắc, chếc đến đít thì quan trọng gì.
Vì vậy, ta bắt đầu hành trình tìm người.
Huhu, cơ mà tìm hết 10 vòng tiên giới rồi có tìm được mọe gì đâu.
Ta rất nghi ngờ thằng chả Cùng Kỳ này đã lừa ta =)))
Vì vậy, ta liền mượn rượu giải sầu một chút. Ai ngờ được lại uống say lăn quay đơ ra ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, ta đã thấy mình đang ở trên Linh Dao Sơn rồi.
“Tỉnh rồi à?’’ Một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Ta quay đầu, nhìn thấu một nam tử lạnh lùng đang ngồi cách đó không xa.
“Ngươi là ai?”
“Chiết Huân.”
Ta không có bất kỳ phản ứng gì cả, bởi vì hiện tại đầu óc ta đã choáng cmn váng rồi.
Hắn mi mục thanh lãnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi hé,... Chậc chặc, một dung mạo tuyệt sắc như vậy, lại còn được một chiếc tiên bào bạch sắc làm nền nữa… mờ ảo xinh đẹp đến kỳ lạ.
Trông cứ như cái bánh bao hấp thượng hạng vừa mới ra lò vẫn còn nghi ngút khói ấy….
3
Ta khẽ nuốt nước bọt, lập tức hăng hái xông lên, gặm một miếng vào tay “bánh bao trắng”.
“Hự” Ta kêu lên một tiếng.
Thôi xong, đi tong luôn hai cái răng cửa rồi!
Cmn thịt mọe gì không biết! Cứng như đá ấy!
Huhuhuhu…
Nhưng tất cả vì miếng ăn, ta vẫn nghiến răng không chịu buông.
Bởi vì vẫn còn nhỏ nên ta bám vào tay Chiết Huân giống như củ cải treo lủng lẳng lủng lẳng vậy... sau đó bị hắn đưa đi vòng vòng quanh núi.
Cuối cùng, không thể nhịn được nữa nên ta liền lăn ra khóc, ôm bé răng đoản mệnh của mình trong tay, cả người hoàn toàn héo úa.
"Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuuuu..."
Ta buồn lắm, lần đầu tiên ăn thịt mà đã thất bại thảm hại như vậy rồi.
Lại còn lỗ mất cái răng cửa. Thật là …. quá xấu hổ mà!!
Hình như tên đầu sỏ kia còn cười cợt ta, nhưng khi ta quay lại nhìn thì lại không thấy gì nữa.
Sự thay đổi trong phút chốc đó đã phá vỡ cảm giác lạnh lẽo, xa lạ xung quanh hắn, đẹp đến mức khiến ta phải trợn tròn mắt.
Hắn nói:
“Ta có thể giúp ngươi mọc lại răng cửa, nhưng có một điều kiện…”
Nghe vậy, ta lập tức nuốt nước miếng, mắt sáng lên!
Nếu ngươi có thể giúp ta mọc lại răng cửa, ta sẽ đáp ứng mọi điều kiện!
Ta duỗi đôi chân nhỏ ra, vỗ nhẹ vào bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của “bánh bao trắng”,
“Ngươi hứa với ta rồi đó! Ai nuốt lời thì là con chóa!”
"Được rồi, vậy gọi sư phụ ta nghe." Hắn lạnh lùng bình tĩnh.
Ta:???
Tóc gáy ta chợt dựng đứng!
Cơn tức giận bùng lên!
Ta coi ngươi như đồ ăn, vậy mà ngươi lại muốn làm chủ nhân của ta!
4
Với cái giá phải trả là mất đi hai chiếc răng cửa bé bé xinh xinh, ta thành thật trở thành … đệ tử tạm thời của Chiết Huân.
Đúng! Chỉ là tạm thời thôi!
Ta hiên ngang đứng trên cao … khụ, là trên bàn ăn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy bất mãn!
"Tha nà một con thú uy nghim hung dữ. Làm thao ta có thể nhận ngươi nàm sư tôn chỉ vì 2 cái zăng zụng chứ?"
Đáng tiếc... mất răng làm ta nói ngọng, khí thế giảm đi rất nhiều.
Ta:"……"
Quay lại trừng mắt đe dọa: Cấm cười!
Trong mắt hắn dường như có một tia ý cười lấp lánh, nhưng rất nhanh chóng liền biến mất.
"Đúng vậy, hung thú rất mạnh mẽ."
Ta luôn cảm thấy hắn đang cười nhạo ta, nhưng nhìn một hồi cũng không tìm ra bằng chứng.
Không sao đâu, ta đã vui lên và nhanh chóng lấy lại sự tự tin.
"Cùng Kỳ nói, ta chính là người tiếp quản tình cảm của tất cả chúng sinh dưới nhân gian, là người sở hữu trời đất..."
"Vậy nên là … đừng có mà mơ... ta... cánh gà này ngon thật đấy! Chiết Huân, cho ta một cái nữa!"
Chiết Huân dừng một chút:
“Đây là hạc, không phải gà.”
Ta cắn một miếng, da giòn, thịt mềm, cắn ngập răng còn có dầu xèo xèo thơm ngon, mlem mlem quá đi!
Về phần gà hay hạc …
"Không thành vấn đề, con gì có cánh mà chả như nhau!"
Chiết Huân "Ừm" một tiếng, bỗng nhiên đổi chủ đề.
“Ăn xong thì quay lại học tập tiếp với ta.”
Ta ngồi li3m li3m lông trên bàn chân, cái đầu nhỏ nhớ lại cẩn thận.
Đúng rồi, đi học!
Khi ta còn là một con non, giống như chú gấu con lang thang, ta luôn ghen tị với những con người có thể đến trường!
Ngồi bên trong được che mưa che gió, còn có người ru cho ngủ nữa, quá là sướng rồi còn gì!
<ý ẻm là phu tử giảng bài = ru ngủ, giống trung bình học sinh trong tiết Văn, sinh viên trong tiết Triết học Mác Lê-nin bây giờ đó mà=)))))>
Ăn no rồi ngủ kỹ, còn gì thần tiên hơn nữa chứ!
Ta vội vã gật đầu vì sợ hắn sẽ hối hận.
Không ngờ cái gật đầu ngu ngơ này lại là mở đầu cho những thăng trầm của ta với tư cách là một học sinh cặn bã …
5
Ngày răng cửa ta mọc lại, Chiết Huân đã đặt cho ta một cái tên.
Chiết Đào.
Cùng họ với Chiết Huân, cái tên nghe cũng hay nhưng ta lại không viết được.
“Con thú mù chữ sẽ bị người ta cười nhạo!”
Câu nói lạnh lùng của Chiết Huân đã k1ch thích ta, khiến ta quyết định sẽ học hành thật chăm chỉ!!
Chỉ có điều ……
Có đánh chít ta cũng không hiểu tại sao một con thú như ta lại phải học ngâm thơ chứ!?
Chiết Huân dùng giọng nói lạnh lùng nhưng quen thuộc hỏi:
“Cởi áo với tướng quân, câu tiếp theo là gì?”
Ta không ngần ngại:
“Ngủ một đêm xuân ấm áp dưới lều dâm bụt”
Chiết Huân:
"... Nhưng tướng quân của Long Thành cũng ở đây?"
Ta ngẩng cao đầu nói:
“Từ nay trở đi, vua sẽ không lên triều vào sáng sớm nữa!”
Chiết Huân không khỏi hít sâu một hơi:
“Hậu cung có ba ngàn mỹ nhân?”
Ta biết câu này! Liền kiêu hãnh hét lên:
“Chày sắt nghiền thành kim thêu!!!”
Chiết Huân đột nhiên im lặng.
Ta nghi hoặc nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Chiết Huân: …Tim ta đau quá man.
Hắn lại tiếp:
"Câu hỏi cuối cùng, Dừng xe ngồi ngắm rừng phong chiều tà?"
(*Câu thơ trong bài thơ Sơn Hành của Đỗ Mục.
Nguyên gốc:
遠上寒山石徑斜,
白雲深處有人家。
停車坐愛楓林晚,
霜葉紅於二月花。
Viễn thượng hàn sơn thạch kính tà,
Bạch vân thâm xứ hữu nhân gia.
Đình xa tọa ái phong lâm vãn,
Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa.
Tạm dịch nghĩa:
Đường lên Hàn Sơn dốc đá xa
Mây trắng nơi xa thấy có nhà
Dừng xe lặng ngắm rừng phong đỏ (trong chiều tà)
Lá sương thắm đỏ tựa như hoa (của tháng Hai).)
Đang định mở miệng thì nghe thấy hắn trầm giọng cảnh cáo:
“Nếu lại phạm sai lầm, sẽ bị trừng phạt.”
“…Chỉ ước làm uyên ương, không ước làm thần?” Ta do dự một lúc lâu rồi thận trọng nói.
6
Ngày qua ngày ta đắm chìm trong sự buồn bã … của một học sinh học dốt.
Nhiều năm trôi qua, trải qua bao vất vả học hành, cuối cùng ta cũng đã trở thành một …
Một con nhóc lưu manh và một hung thú có thể biến hình, có thể làm phép thuật, đặc biệt là biết chữ.
"Tiểu Thao Thiết, Chiết Huân tu vô tình đạo. Sao ngươi lại tu đạo báo đời?"
Nhìn thấy Linh Dao Sơn lại lần nữa bị phá hủy, Chưởng môn bất đắc dĩ thở dài.
"Hở? Tại sao Chiết Huân lại tu đạo?"
Ta cắn một miếng miếng đùi hạc chiên giòn, trong miệng lúng búng hỏi.
"Còn không phải là bởi vì..."
Chưởng môn đột nhiên im lặng, không nói thêm nữa.
Đáng ghét!
Đang nói thì dừng!
Này này!
Chiết Huân, vậy mà lại được mệnh danh là vị thượng thần vô tình cấm dục nhất tam giới.
Về phần tại sao lại như vậy? …
Một lần đang lén lút ăn cơm, ta nghe thấy một ông lão râu trắng đang trò chuyện với Chưởng môn.
Hình như trước đây Chiết Huân đã xảy ra chuyện gì đó…
Thế nên bây giờ hắn mới không có trái tim.
Ta không hiểu.
Suy cho cùng thì người tu tiên vẫn có thể sống tốt mà không cần trái tim mà.
"Chiết Huân, ngươi đã hứa là nếu ta có thể biến hình thành công thì sẽ dẫn ta đi Thiên Trì chơi!!"
Ngày ta biến thành hình người được, ta liền hăng hái chạy đến chỗ Chiết Huân đòi khen thưởng.
Chỉ thấy Chiết Huân nhắm mắt lại, như đang kìm nén điều gì đó, cuối cùng ném cho ta một bộ váy công chúa màu hồng dịu dàng.
“Mặc quần áo đàng hoàng!”
Ta không hài lòng.
“Không có hung thú nào mà lại mặc quần áo cả! Ta không mặc!”
"Mặc quần áo hoặc chép phạt "Truyện Nhạc Dương Tháp", ngươi chọn đi!"
Ta sốc!
Một bộ quần áo thôi cũng khiến hắn lôi con át chủ bài ra!?
Dây cứu sinh bảy inch thực sự đang bị kiểm soát chặt chẽ.
Chỉ là không biết tại sao, ta luôn cảm thấy tai Chiết Huân.. hình như hơi đỏ hơn bình thường nhỉ?
Chắc là ta đã nhìn nhầm rồi.
Ta giận dữ quay trở lại hình dạng Thao Thiết, gầm lên hung dữ lần thứ 108 trong ngày.
Lại còn học chiêu cũ nhảy lên cắn mạnh vào cổ Chiết Huân,
"Ha ha, lần này răng của ta chỉ bị lung lay, không có gãy!"
Ta đã tiến bộ!
Nghĩ đến đây, ta vui mừng đến mức vui vẻ chạy đi phòng bếp kiếm đồ bỏ vào bụng.
Không như mong đợi……
Ba phút sau.
"Oaaa... Chiết Huân, ta gãy răng rồi! Vừa mới gặm chân hạc một xíu đã gãy! Cứu taaaa!"
Sau đó, ta thấy một tên đệ tử Tiên Môn, bình tĩnh mở sổ ra ghi thêm một dòng nữa vào.
Đó là số lần răng của ta bị gãy.
Ôi!
Thật mất mặt quá đi!