Tôi và em gái là chị em song sinh.
Tôi sinh ra sớm hơn em gái chỉ một phút nhưng ngoại hình chúng tôi hoàn toàn khác nhau.
Chỉ có khuôn mặt của tôi trông giống một đứa trẻ bình thường, nhưng cơ thể tôi có tới 8 chiếc chân nhện.
Lần đầu tiên mẹ nhìn thấy tôi, bà ấy sợ đến mức bật khóc.
Bà đỡ vừa nhìn tôi đã kinh hãi ngất đi.
Nhưng suy cho cùng, tôi cũng là đứa con do mẹ sinh ra.
Bà ấy muốn bóp cổ tôi đến ch/ết, nhưng lại không xuống tay được.
Mẹ tôi cứ lặp đi lặp lại hai từ “quả báo”, sau đó mẹ giấu tôi đi.
Khi bà đỡ tỉnh dậy, mẹ tôi nói dối rằng bà ấy đã bị ảo giác.
Bằng cách này, tôi đã bị mẹ giấu dưới tầng hầm suốt 15 năm.
Mẹ nói dối với người ngoài tôi mắc bệnh hiểm nghèo nên không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Từ khi còn nhỏ mẹ đã để tôi ở dưới tầng hầm, ăn uống, đại tiện đều ở trong đó.
Có lần tôi lẻn ra ngoài, tham lam hít thở không khí trong lành.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh mặt trời chiếu vào cơ thể tôi ấm áp đến vậy.
Nhưng tôi còn chưa tận hưởng được bao lâu thì mẹ đã phát hiện ra tôi.
Mẹ kéo thân thể của tôi và đánh tôi rất mạnh.
Một trong tám cái chân của tôi còn bị gãy, tôi đau đớn khóc lớn.
Sau khi đánh mệt, bà lại c hảy nước mắt nói “xin lỗi” với tôi.
“Nếu con ra ngoài với bộ dạng này, bị người ngoài nhìn thấy, họ sẽ nói con là quái vật và thiêu ch/ết con.”
“Con cũng sẽ làm liên luỵ đến cả mẹ và em gái con, khiến chúng ta bị người khác xem thường.”
Cứ như vậy, tôi lại bị nhốt dưới tầng hầm, suốt mười lăm năm không ra ngoài.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tình cảm của tôi với em gái.
Mỗi lần mang đồ ăn cho tôi, em ấy đều dạy tôi học và đọc chữ.
Đôi khi tôi ghen tị với đôi chân thon dài và trắng nõn của em ấy.
Nhưng em gái lại vuốt v e tám cái chân nhện đầy lông của tôi và cười nói rằng trông tôi như thế này thật dễ thương.
Nhưng khoảng nửa tháng gần đây, tôi phát hiện tâm trạng của em ấy không ổn định.
Em ấy ít nói hơn và không còn chia sẻ những điều thú vị trong trường học với tôi nữa.
Đôi mắt vốn sáng ngời của em gái dường như bị một lớp sương mù bao phủ.
Trên làn da mềm mại của em ấy có rất nhiều vết thương, thậm chí mái tóc dài óng mượt cũng bị cắt thành một mớ hỗn độn.
Tôi nhẹ giọng hỏi em ấy có chuyện gì nhưng em ấy không nói, chỉ dựa vào vai tôi mà khóc.
Cho đến hôm đó, tôi nhìn thấy em gái bước xuống tầng hầm, khắp người đều là vết thương.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của em ấy như vậy, nó nhợt nhạt như không còn chút huyết sắc nào.
Hai chân em tôi run rẩy, một dòng máu từ giữa hai ch@n chảy xuống.
Tôi không biết em ấy bị gì, nhưng trong lòng tôi có một cảm giác vô cùng khó chịu.
Em ấy mỉm cười với tôi, sau đó ôm tôi một cái rồi rời đi.
Nhưng tôi có một linh cảm, em ấy dường như đang rời bỏ chúng tôi.
Tôi nhanh chóng bò ra ngoài, cố gắng ngăn em ấy lại.
Cánh cửa tầng hầm bị em ấy đóng sầm lại.
Quả nhiên, ngày hôm đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy em gái.
Em gái tôi đã chết.
Mẹ tôi nói con bé đã c/ắt c/ổ t/ự t/ử.
M/áu phun ra, nhuộm đỏ cả nửa sàn nhà.
Mẹ dường như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm.
Bà ấy lẩm bẩm: “Em gái con từ nhỏ đã rất sợ đau, phải tuyệt vọng đến mức nào con bé mới chọn cái ch/ết đau đớn như vậy…”
Sau đó mẹ oán hận nhìn tôi.
"Con là người cuối cùng nhìn thấy con bé, tại sao con không ngăn con bé lại! Đồ quái vật!"
Tôi trốn vào trong góc run lẩy bẩy, cảm thấy tim mình vô cùng đau đớn.
Mẹ tôi đột nhiên ôm lấy tôi.
Trên mặt mẹ lộ ra một thần sắc kỳ lạ và điên cuồng.
"Con có muốn ra ngoài chơi không?"
2
Lần đầu tiên mẹ chủ động đưa tôi đi chơi.
Tôi đã nhìn thấy th/i th/ể của em gái.
Con bé nằm yên lặng trên giường như đang ngủ.
Mẹ bình tĩnh bước tới chỗ em gái và vuốt v e má em ấy.
“Mẹ đã đọc nhật ký của em gái con.
“Con bé đã bị bắt nạt đến ch/ết.
“Ngày hôm đó, những tên súc sinh đó đã thuê một số tên côn đồ, thay phiên nhau c/ưỡng h/iếp con bé.
“Bọn chúng dùng bàn là nóng đỏ đốt con bé và dùng dao khắc chữ lên ngực con bé.
“Bọn côn đồ đó đã bị bắt, nhưng những tên súc sinh kia lại không có chuyện gì xảy ra”
“Bọn chúng còn không nghĩ là mình sai, muốn dùng tiền để bịt miệng mẹ.”
Sắc mặt mẹ tôi ngày càng trở nên dữ tợn.
Đêm hôm đó, mẹ lột da của em gái tôi ra và đắp lên cho tôi.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Những chiếc chân nhện của tôi biến mất, thay vào đó là hai chiếc chân người thon dài.
Một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình là con người.
Mẹ tôi nhìn tôi chằm chằm, nói từng chữ một: “Từ giờ trở đi, con chính là Lục Âm."
“Con phải nhớ em gái con đã phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn trước khi ch/ết. Mẹ muốn con gi/ết từng người đã làm tổn thương con bé."
3
Tôi xem được nhật ký của em gái.
[Ngày 10 tháng 8, tôi không thể chịu đựng được nữa.
Họ liên tục bắt nạt Tiểu Tô, không ai trong lớp đứng ra lên tiếng thay cho Tiểu Tô.
Ngay cả giáo viên cũng nhắm mắt làm ngơ.
Đơn giản vì gia đình họ giàu có và quyền lực.
Tôi quyết định dũng cảm một lần.]
[Ngày 11 tháng 8, họ không còn bắt nạt Tiểu Tô nữa.
Tôi thực sự cảm thấy mừng cho Tiểu Tô.
Nhưng tôi không ngờ mục tiêu bắt nạt của họ lại trở thành tôi.
Họ ấn đầu tôi và ép tôi uống nước từ bồn cầu.
Họ đốt tàn thuốc vào tay tôi và nói dáng vẻ la hét chói tai của tôi rất dễ thương.
Tiểu Tô trốn ở một bên và không nói gì.
Nhưng tôi không trách cô ấy.]
[Ngày 14 tháng 8, hành vi bạo lực của họ đối với tôi ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Hôm nay là kỳ kinh nguyệt của tôi, nhưng họ lại đấm vào bụng tôi.
Sau đó họ đổ nước tiểu vào mắt tôi.
Tôi đau quá, tôi tưởng như mình sắp bị mù rồi.
Họ lại cởi qu@n áo của tôi và chụp ảnh tôi đang kh/ỏa th/ân.
Những bức ảnh kh/ỏa th/ân đó được lan truyền khắp trường và mọi người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Dù họ không nói gì nhưng ánh mắt họ nhìn tôi đã nói với tôi rằng tôi là một con đ/iếm.]
[Ngày 17 tháng 8, tôi thực sự muốn ch/ết.
Mẹ bề bộn nhiều việc, tôi không muốn mẹ phải lo lắng.
Chị tôi có vẻ lo lắng cho tôi.
Nhưng chị ấy cái gì cũng không hiểu.
Chị tôi đối với thế giới bên ngoài rất mong chờ, chị ấy đã đủ đau khổ rồi.
Làm sao tôi có thể nói với chị ấy rằng thế giới bên ngoài đôi khi còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của chị ấy rất nhiều.
Nếu có thể, tôi muốn chị ấy luôn đơn thuần như vậy.]
[Ngày 20 tháng 8, hôm nay họ đâm một cây tăm vào móng tay tôi.
Tôi đau quá, mười ngón tay m/áu tươi đầm đìa.
Nhưng bọn họ lại ở đó cười nhạo tôi.
Khi tôi nhìn thấy Tiểu Tô, dường như cũng đang cười theo họ.]
[Ngày 22 tháng 8, tôi không nhịn được mà nhờ giáo viên giúp đỡ.
Nhưng chủ nhiệm lớp chỉ nói với tôi hai chữ: Chịu đựng.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt rất thờ ơ: “Ai bảo nhà em không có tiền?”
Tiểu Tô gia nhập cùng với bọn họ, hôm nay cô ta dùng kéo cắt đứt ngón tay của tôi.
Ngón tay không bị gãy nhưng chảy rất nhiều m/áu, tôi đã ngất đi mấy lần vì đau.
Chị ơi, có lẽ em không thể chịu đựng được nữa.]
[Ngày 25 tháng 8, tôi không thể chịu nổi nữa.
Tôi đã nhiều lần muốn ch/ết nhưng mỗi khi nghĩ đến chị gái, tôi lại cố chịu đựng.
Nhưng không ngờ họ thực sự đã thuê vài tên côn đồ.
Tôi đã bị bọn côn đồ hôi hám đó h/ãm h/iếp.
Họ còn dùng bàn ủi nóng đỏ đốt vào chỗ đó của tôi.
Tôi sống không nổi nữa.]
Quyển nhật ký kết thúc đột ngột ở đây.
Mặc dù em gái viết rất nhiều từ, nhưng tôi không thể hiểu hết được.
Chẳng biết tại sao, nước mắt tôi không ngừng rơi, làm ướt cả quyển nhật ký.
Lòng tôi cũng có một cảm xúc kỳ lạ, trái tim tôi đau đớn và co thắt lại.
4
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học chính thức của em gái tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi rời nhà sau mười lăm năm.
Gió thổi qua ấm áp chứ không hề lạnh lẽo như ở tầng hầm chút nào.
Lần đầu tiên tôi đi bộ bằng hai chân của con người, cảm giác có chút không tự nhiên.
Suýt nữa đã vấp ngã.
Đột nhiên tôi bị người nào đó đá mạnh từ phía sau.
Tôi mất thăng bằng và ngã nhào xuống đất.
Phía trước có một tảng đá.
Người này cố ý làm vậy.
Đầu tôi đập mạnh vào tảng đá, m/áu lập tức chảy ra.
Đau quá.
Tôi từ từ đứng dậy, quay người lại và nhìn thấy người đã đẩy tôi.
Đó là hai cô gái.
Một người có mái tóc dài và một người có mái tóc ngắn.
Người có mái tóc dài xinh đẹp đang mỉm cười với tôi.
"Âm Âm, trán của cậu chảy m/áu rồi, cậu không sao chứ? Để mình đưa cậu đến phòng y tế."
Cô gái tóc dài nắm lấy tay tôi, thô bạo kéo tôi về phía trước.
Tôi không chống cự.
Bởi vì tôi muốn xem họ sẽ làm gì với tôi.
Những người xung quanh đều chú ý đến động tĩnh bên này.
Nhưng không ai quan tâm, mọi người đều ở đây xem kịch vui.
Họ nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạnh lùng.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra ánh mắt của con người có thể lạnh lùng đến thế.
Tôi bị hai người kéo vào phòng y tế.
Thầy giáo trong phòng y tế liếc nhìn chúng tôi rồi bình tĩnh nói: “Đừng đùa quá mức”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Thoáng một cái, trong phòng y tế chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Cánh cửa đã bị khóa.
Cô gái tóc ngắn nhìn tôi mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trông khá dễ thương.
Nhưng cách cô ta nhìn tôi giống như một con rắn độc.
Cô gái tóc ngắn cầm một chai chất lỏng trong suốt lên, hướng về phía tôi lắc lắc.
"Âm Âm, cậu hôi quá, để mình dùng rượu khử trùng cho cậu."
Tôi không biết rượu là gì.
Rượu được đổ lên trán tôi.
Trán tôi đau nhói, nóng rát, như sắp bị bỏng.
Họ cười và dùng nhíp chọc vào vết thương của tôi.
Trán tôi chảy m/áu ngày càng nhiều và cơn đau ngày càng trầm trọng hơn.
Nhưng tôi không lên tiếng mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hóa ra đây chính là “bọn họ” đã bắt nạt em gái tôi trong nhật ký.
Thì ra em tôi ngày nào cũng phải chịu sự tra tấn đau đớn như vậy.
Ngay cả một con quái vật như tôi cũng cảm thấy đau, một con người như em gái tôi thì phải chịu đau đớn đến thế nào.
Tôi cười thầm.
Họ nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái tóc dài giơ tay lên và tát mạnh vào mặt tôi.
Mặt tôi nhanh chóng sưng lên.
Trong nhật ký của em tôi có nhắc đến tên cô gái có mái tóc dài.
Hoàng Tô Tô.
Em gái có viết Hoàng Tô Tô đã học Taekwondo từ khi còn nhỏ.
Vì vậy, mỗi lần ra tay, lực đạo rất mạnh.
"Âm Âm, cậu sợ đến choáng váng rồi sao?" Hoàng Tô Tô cười nham hiểm nói.
“Nhìn mặt cậu ấy kìa, sau khi bị cậu đánh thì mặt cậu ấy đã sưng như trái dưa hấu!”
Cô gái tóc ngắn ôm bụng cười to.
Tôi cũng nhớ tên cô ta.
Khương Điềm.
Nhật ký nói cha cô ta có mặt trong hội đồng của nhà trường.
Không ai trong trường dám gây sự với cô ta.