Nửa đêm ngày hôm qua tuyết lại rơi, sáng sớm hôm nay toàn bộ thủ đô phủ một màu trắng xóa, tường đỏ gạch xanh, ngọc bích và điện ngọc quỳnh lâu.Thành đông Nghi Xuân Hầu Phủ bên trong, một bà tử mặc áo vải màu nâu xám hướng vào cửu viện chạy tới. Bà ta vội vàng chạy tới,sâu khi bước qua ngưỡng cửa, dựa vào cột để ổn định hơi thở, sau đó hoảng sợ hét lên: "Đại cô nương, sắp xảy ra chuyện lớn rồi! "
Một nha hoàn tóc búi kiểu song kế vén rèm đi ra,độ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, là thời điểm đẹp nhất của một cô gái, nhưng lại trừng mắt, nhướn mày, khí chất cũng không kém phần ấn tượng: " Mới sáng sớm gào cái gì mà gào, không thấy tiểu thư còn đang ở trong đó à?"
"Ai u, Liền Kiều tỷ tỷ à, lão nô đây chính là có việc muốn báo cáo với tiểu thư!" Trịnh bà tử kêu la om sòm, vội vội vã vã muốn đi vào trong phòng, "tiểu thư, có chuyện không hay rồi!"
Quy củ trong phòng đại tiểu thư đặc biệt nghiêm, nha hoàn thô sử, ma ma bình thường chỉ có thể hoạt động ở trong sân, chỉ có nha hoàn nhị đẳng mới được đi vào phòng, mà trong phòng ngủ đại tiểu thư chỉ có nha hoàn nhất đẳng thiết thân mới có thể đi vào. Một cái sân viện nho nhỏ mà nhiều quy củ trọng trọng. Bấy giờ Liền Kiều mới xem xét Trịnh ma ma tùy tiện đi vào phòng, lập tức giận, vội vàng dùng lực chặn cửa: "làm càn, có còn quy củ hay không! Gian phòng của tiểu thư là nơi ngươi có thể vào hay sao?"
Liền Kiều là nha hoàn nhất đẳng bên người tiểu thư vô cùng có thể diện, bình thường rất uy phong, ngay cả là Trịnh ma ma cũng không dám đắc tội nàng. Nhưng là hôm nay không biết thế nào, Trịnh ma ma cũng dám động thủ với Liền Kiều, một bên đẩy Liền Kiều một bên vừa nói: "ai u Liền Kiều cô nương, lão nô thật sự có chuyện khẩn cấp......"
"Liền Kiều."
Liền Kiều nghe được âm thanh lập tức thu liễm lại, ngay cả trịnh ma ma ồn ào cũng an tĩnh lại, thành thật quỳ tới cửa: "đại tiểu thư, lão nô quả thật có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo."
Trong phòng trăm hoa chồng gấm, ấm áp như xuân, một bộ phú quý khí tượng. Một tòa Đa Bảo các che khuất tầm nhìn cả trong lẫn ngoài, qua một lúc sau,một nha hoàn mặc bộ áo váy màu hồng cánh sen đi ra, ôn nhu nói: "tiểu thư khai ân, đi vào đi."
"Dạ vâng!"
Trịnh ma ma vội vội vã vã xuyên qua Đa Bảo các, xuyên qua màn che đi vào. Đây là lần thứ nhất bà tiến vào phòng ngủ của đại tiểu thư, Trịnh ma ma bị choáng váng vì vẻ đẹp hai bên, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng đoan chính xinh đẹp, Trịnh ma ma không dám nhìn nữa, vội vàng quỳ xuống: "đại tiểu thư."
"Nói đi." Đối phương chỉ là lộ ra một bóng dáng mà bộ dạng đẹp đến không ngờ, âm thanh đều tựa như ngọc châu chạm vào nhau, dễ nghe đến cực điểm, "có chuyện gì vậy?"
Tin tức này có thể nói cú sốc lớn, năm ngoái tháng mười hai đại tiểu thư mới vừa cùng Tĩnh Dũng Hầu đính hôn, lúc này mới qua năm mới, làm sao lại đột nhiên muốn từ hôn? Không nói trước hành động của Tĩnh Dũng Hầu Phủ có vô lý hay không, chỉ là chuyện từ hôn này, đã đủ đáng sợ rồi.
Đối với một nữ tử tới nói, từ hôn cho dù là nhà trai đưa ra nhưng kết quả đối với nhà gái mà nói thật sự là tàn khốc. Trải qua chuyện này, thanh danh của nhà gái đã bị tổn hại rất lớn, e rằng sau này sẽ khó tìm được một người chồng tốt.
Trịnh ma ma mới vừa buổi sáng đều bị tin tức này dọa đến tâm lý hoảng loạn, vốn cho rằng sau khi nghe xong đại tiểu thư sẽ cực kỳ hoảng sợ, nhưng mà rất lâu sau, chỉ thấy đại tiểu thư hướng về phía tấm gương, chậm rãi cười cười.
Liền Kiều, Đỗ Nhược bọn họ không ngờ tới là chuyện này sẽ xảy ra, hai người bọn họ bị làm kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, chờ trở lại bình thường, vội vàng hô: "tiểu thư! Cái này, cái này sao có thể......"
Liền Kiều lanh mồm lanh miệng, hỏi Trịnh ma ma: "có phải ngươi nghe lầm hay không?Nói lời này trước mặt tiểu thư,ta thấy bà là không muốn sống nữa!"
Trịnh ma ma có thể nói một bụng ủy khuất không chỗ nói, nhưng mà còn không đợi bà nói cái gì, ngược lại là một người khác thay nàng giải vây: "không có sai."
"tiểu thư?"
Trình Du Cẩn giữ gương, khuôn mặt như vẽ,khi không cười càng trở nên chói mắt và ngoạn mục, Trình Du Cẩn nhìn tuyết ngoài cửa sổ, trong mắt rõ ràng là trầm tĩnh, nhưng lại tựa như ẩn chứa sự mỉa mai khó tả: "hắn quả thật tới."
Tin tức này có thể nói cú sốc lớn, năm ngoái tháng mười hai đại tiểu thư mới vừa cùng Tĩnh Dũng Hầu đính hôn, lúc này mới qua năm mới, làm sao lại đột nhiên muốn từ hôn? Không nói trước hành động của Tĩnh Dũng Hầu Phủ có vô lý hay không, chỉ là chuyện từ hôn này, đã đủ đáng sợ rồi.
Đối với một nữ tử tới nói, từ hôn cho dù là nhà trai đưa ra nhưng kết quả đối với nhà gái mà nói thật sự là tàn khốc. Trải qua chuyện này, thanh danh của nhà gái đã bị tổn hại rất lớn, e rằng sau này sẽ khó tìm được một người chồng tốt.
Trịnh ma ma mới vừa buổi sáng đều bị tin tức này dọa đến tâm lý hoảng loạn, vốn cho rằng sau khi nghe xong đại tiểu thư sẽ cực kỳ hoảng sợ, nhưng mà rất lâu sau, chỉ thấy đại tiểu thư hướng về phía tấm gương, chậm rãi cười cười.
Liền Kiều, Đỗ Nhược bọn họ không ngờ tới là chuyện này sẽ xảy ra, hai người bọn họ bị làm kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, chờ trở lại bình thường, vội vàng hô: "tiểu thư! Cái này, cái này sao có thể......"
Liền Kiều lanh mồm lanh miệng, hỏi Trịnh ma ma: "có phải ngươi nghe lầm hay không?Nói lời này trước mặt tiểu thư,ta thấy bà là không muốn sống nữa!"
Trịnh ma ma có thể nói một bụng ủy khuất không chỗ nói, nhưng mà còn không đợi bà nói cái gì, ngược lại là một người khác thay nàng giải vây: "không có sai."
"tiểu thư?"
Trình Du Cẩn giữ gương, khuôn mặt như vẽ,khi không cười càng trở nên chói mắt và ngoạn mục, Trình Du Cẩn nhìn tuyết ngoài cửa sổ, trong mắt rõ ràng là trầm tĩnh, nhưng lại tựa như ẩn chứa sự mỉa mai khó tả: "hắn quả thật tới."
Trình Du Cẩn là đại tiểu thư của Nghi Xuân Hầu Phủ, mẫu thân là quận chúa Khánh Phúc,phụ thân là thế tử của Nghi Xuân Hầu Phủ.Nàng là đích trưởng nữ của đích tôn nhà Hầu phủ,nói một tiếng là ngậm thìa vàng khi còn nhỏ cũng không khoa trương chút nào.Chính như tên của nàng,Trình Du Cẩn lớn lên trở thành con gái nhà người ta trong miệng mọi người,mới bảy tuổi nàng đã tinh thông cầm kỳ thi họa,thông hiểu may vá thêu thùa, lại hiếu thuận ngoan ngoãn là hình mẫu lý tưởng. Các tiểu thư nhà khác mỗi ngày đều bị mẫu thân dạy bảo,nghe đến tên Trình Du Cẩn là cảm thấy chán ghét.
Mọi việc suôn sẻ quá lâu nên cũng có người cảm thấy là giả.Sau lưng có rất nhiều người chờ Trình Du Cẩn nàng có thể lấy được hạng người gì,xem liệu nàng có thể khoe khoang được bao lâu.
Không ngờ được lại là có thể.
Vào tháng mười hai năm ngoái khi Trình Du Cẩn theo mẫu thân của mình đến ở suối nước nóng ở sơn trang.Đất phong của Trữ vương tại Giang Nam,Khánh Phúc quận chúa gả vào kinh thành nhiều năm nhưng vẫn không chịu được mùa đông ở ở đây.Các thành viên trong hoàng tộc rất giàu có vì vậy Khánh Phúc quận chúa cũng có một cái sơn trang,bên trong có suối nước nóng.Khi Khánh Phúc quận chúa ra ngoài dù các chị dâu khó đi theo nhưng các tiểu cô nương thì có thể đi theo để tận hưởng.
Là trưởng nữ của Khánh Phúc quận chúa Trình Du Cẩn đương nhiên là người đầu tiên đi cùng.Không ngờ tới khi đến Tây Sơn vì tuyết rơi dày đặc nên đường núi bị chặn khiến mọi người không có cách nào xuống núi.
Khánh Phúc quận chúa sớm đã phái gia nô xuống núi báo tin,giờ chỉ cần ở tại điền trang đợi Nghi Xuân Hầu Phủ dọn đường và đón họ.Khánh Phúc quận chúa vẫn thảnh thơi hưởng thụ suối nước nóng nhưng mà Trình Du Cẩn lại phát hiện nhị muội muội không thấy đâu.
Nhị muội muội là nữ nhi duy nhất của nhị phòng được nhị gia và Nguyễn thị để ý,mà nàng lại bị lạc ở điền trang là chuyện vô cùng nghiêm trọng.Bởi vì liên quan đến vấn đề thanh danh gì vậy Trình Du Cẩn không dám để lộ ra mà lặng lẽ phái người hầu canh giữ để cho
Liền Kiều đi nghe ngóng Trình Du Mặc đi đâu cả buổi tối.
Không có nghĩ tới sau một đêm, Trình Du Mặc vẫn chưa có trở về, Trình Du Cẩn biết sự tình lần này trở nên nghiêm trọng. Cô không dám khinh thường, rạng sáng hôm sau liền đi báo cáo với Khánh Phúc quận chúa chuyện này. Khánh Phúc quận chúa cũng sợ hết hồn, nàng đối với nhị phòng hoàn toàn không quan tâm, thế nhưng là đích nữ nhà nhị phòng lại mất tích tại nơi của nàng,nàng không thể nào không quan tâm.Bởi vì Trình Du Cẩn hôm qua đã tìm kiếm khắp sơn trang rồi vì thế Khánh Phúc quận chúa không thể làm gì khác hơn là phái người lên trên núi tìm kiếm.
Trình Du Cẩn ép hỏi nha hoàn của Trình Du Mặc, hỏi thăm ra mới biết tiểu thư vào lúc chạng vạng tối nhìn thấy tuyết thi hào hứng cho nên đi ra cửa thưởng tuyết, không biết làm sao lại đi lạc. Trình Du Cẩn nghe được tức giận không nhẹ, lập tức theo ma ma, dựa theo con đường nha hoàn nói tới, tự mình đi tìm Trình Du Mặc.
Phía sau núi rộng lớn, lại thêm tuyết rơi, không có cách nào phân biệt phương hướng, di chuyển vô cùng gian khổ, theo cái tốc độ này các nàng tìm lượt toàn bộ chân núi cũng không thể tìm được. Các nàng không thể làm gì khác hơn là chia ra tìm kiếm, Trình Du Cẩn mang theo Đỗ Nhược đi một lúc sau, tinh mắt phát hiện một cái sơn động.
Có núi động, cửa hang còn có vật che đậy, có thể thấy được ở đây nhất định có người tới qua! Trình Du Cẩn vội vàng chạy tới, nhưng mà nàng không tìm được Trình Du Mặc, ngược lại tìm được một nam tử đang hôn mê.
Kỳ thực theo tính cách Trình Du Cẩn, nàng hoàn toàn không muốn để ý tới một ngoại nam, hắn chết sống mắc mớ gì đến nàng? Thế nhưng là nàng tinh mắt phát hiện trên người nam tử thấy được một tư ấn.
Tây bắc bảo hộ quân phủ Hoắc Trường Uyên.
Hoắc Trường Uyên? Tướng quân trong triều, đại Tề hướng trẻ tuổi nhất Hầu gia Tĩnh Dũng Hầu Hoắc Trường Uyên?
Rất tốt, Trình Du Cẩn quyết định cứu hắn.
Trình Du Cẩn để Đỗ Nhược đem Hoắc Trường Uyên cơ thể để nằm ngang, cơ thể nam tử nặng,một mình Đỗ Nhược không làm được, Trình Du Cẩn cũng ngồi xuống phụ một tay. Nàng đang đỡ cánh tay của Hoắc Trường Uyên thì hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại. Hoắc Trường Uyên cảm thấy có người ở bên cạnh hắn, hắn cố gắng mở to mắt để nhìn, hắn thấy một cô nương xinh đẹp ở bên cạnh hắn, rực rỡ huyên huyên, xinh đẹp không gì sánh được.
"Là ngươi?"
Trình Du Cẩn không biết tại sao trước mắt chỉ có một mình nàng, tại sao còn muốn hỏi"là ngươi". Không phải nàng, còn có thể là quỷ sao?
Trình Du Cẩn là tiêu chuẩn cho các tiểu thư trong kinh thành đương nhiên sẽ không nói ra lời này, nàng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng cười với Hoắc Trường Nguyên: "Hầu gia ngài đừng sợ, ta là cháu gái của trưởng nữ nhà Nghi Xuân Hầu Phủ trong kinh thành.Sơn trang của mẫu thân ta cách nơi này không xa. Ngươi chờ chút, ta đây sẽ gọi người tới giúp ngươi.""
một mắt, liền nhắm mắt đã hôn mê.
Hoắc Trường Uyên có vẻ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nhìn chằm chằm nàng thật sâu rồi nhắm mắt lại ngất đi.
Cuối cùng thì người tiếp ứng cũng đã tới,gã sai vặt giơ lên cáng cứu thương, nói: "bẩm đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đã tìm được. Quận chúa gọi ngài trở về."
Trình Du Mặc tìm được? Cái này có thể không thể tốt hơn, nàng một chút đều không muốn giả làm em gái mình ở bên ngoài.