Khi nhân viên phục vụ tay chân vụng về đưa sai đồ uống lần thứ ba, tôi bực bội hất cằm với vệ sĩ đứng bên cạnh.
“Tính tiền đi, không uống nữa.”
Nhưng vệ sĩ còn chưa hành động, nhân viên phục vụ kia đã bùng phát trước: “Vị khách này, cô vì sao cứ một hai gây khó dễ cho một người như tôi?”
Cái khay trên tay cô ta run nhè nhẹ, trong mắt đều là vẻ nhẫn nhịn ấm ức: “Cô, cô không cảm thấy như vậy là rất không tôn trọng người khác sao?”
Khách khứa xung quanh đồng loạt nhìn qua, người phục vụ kia dường như lấy được rất nhiều can đảm từ những ánh mắt đồng tình đó: “Ly nước này tôi đã làm rất vất vả……”
Mặt tôi không chút biểu cảm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô ta.
Đối diện với ánh mắt của tôi, cô ta co rúm lại một chút nhưng vẫn kiên cường nói tiếp: “Mặc dù tôi chỉ là một nhân viên phục vụ nho nhỏ, nhưng giữa người với người luôn có sự bình đẳng, cô dựa vào cái gì mà không tôn trọng người khác như vậy?”
Tôi giơ tay ngăn cản vệ sĩ phía sau nhướn mày châm chọc: “Thế nào? Có cần tôi phải lạy cô ba cái còn phải dập đầu thật mạnh, cảm tạ cô đã đưa sai đồ uống ba lần để tỏ lòng biết ơn?”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười trầm thấp.
“Tôi, không phải tôi cố ý……”
Gương mặt cô ta đỏ lên, đôi mắt long lanh kia nhanh chóng tích tụ nước mắt: “Thực xin……”
Một câu “Thực xin lỗi” còn chưa nói xong, một nữ sinh tóc dài bỗng nhiên lao đến như pháo, ánh mắt phòng bị đem cô ta bảo vệ ở phía sau.
“Nghiên Nghiên chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Ánh mắt bọn họ nhìn tôi không khác gì một tên phản diện chuyên ức hi.ếp kẻ yếu.
Tôi nhếch môi, bật cười thành tiếng.
Vở kịch tình cảm tự biên tự diễn tuyệt vời này cuối cùng cũng thu hút người quản lý.
Cô ấy nhíu mày thật chặt: “Bạch Nghiên Nghiên, cô lại gây ra chuyện gì?”
Vệ sĩ đưa ly trà sữa có đậu phộng giã nhuyễn nổi lềnh bềnh bên trong đến trước mặt người quản lý, giọng nói lãnh đạm: “Tiểu thư của chúng tôi bị dị ứng với đậu phộng.”
Sắc mặt quản lý lập tức thay đổi: “Xin lỗi, việc này quả thật là lỗi của chúng tôi, cô có yêu cầu bồi thường gì……”
Tôi chậm rãi đưa ra đề nghị: “Tôi chỉ hy vọng về sau làm tốt việc đào tạo nhân viên, đừng để xuất hiện thêm một nạn nhân nào nữa.”
Quản lý trừng mắt liếc nhìn hai người kia một cái: “Đương nhiên, loại nhân viên liên tục gây rắc rối này chúng tôi nhất định sẽ tiến hành xử lý nghiêm khắc.”
Hai người kia sắc mặt trắng bệch, ánh mắt căm hận nhìn tôi chằm chằm.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một khúc nhạc đệm không mấy vui vẻ.
Nhưng lúc chờ tài xế đến, tôi lại nhìn thấy người phục vụ tên Bạch Nghiên Nghiên kia.
Cô ta thay một bộ đồng phục bị giặt đến bạc màu, vành mắt hồng hồng.
Cô bạn giống như pháo nhỏ kia đang tức giận, bất mãn vung nắm đấm vào không khí: “Nghiên Nghiên, quản lý thật sự rất quá đáng, dựa vào cái gì lại đuổi việc cậu chỉ vì một người khách vô cớ gây sự."
“Cậu nhất định phải để thiếu gia Lục Chước trút giận cho cậu!"
“Để xem những kẻ mắt chó khinh người đó về sau còn dám phách lối nữa không!”
Lục Chước?
Nghe được cái tên quen thuộc trong lòng tôi khẽ động.
Gương mặt Bạch Nghiên Nghiên đỏ bừng: “Tớ và anh Lục Chước…… đó đều là lời nói đùa của ông nội Lục, không thể coi là thật.”
Lông mi cô ta run rẩy: “Hơn nữa, tớ nghe nói anh ấy có thanh mai……”
Pháo nhỏ chỉ hận rèn sắt không thành: “Lục Chước sao có thể thích cái loại thiên kim tiểu thư ngang ngược đó được?”
“Trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?”
Cô ta dùng khuỷu tay huých vào người Bạch Nghiên Nghiên, giọng điệu ao ước: “Nam chính khôi ngô tuấn tú, tài năng xuất chúng vì nữ chính xinh đẹp, hiền lành mà dũng cảm chống lại gia tộc, cái gì mà tiểu thanh mai với vị hôn thê đều chỉ là nữ phụ độc ác!"
“Cậu chính là ân nhân cứu mạng của ông nội Lục, gần quan được ban lộc, nhà ven hồ được hưởng ánh trăng trước có hiểu không?”
Cô ta nắm lấy vai Bạch Nghiên Nghiên, lớn tiếng cổ vũ: “Cậu mới là cô gái thật sự xứng đôi với Lục Chước, là vị hôn thê do ông nội Lục chính miệng chỉ định!”
Bạch Nghiên Nghiên nghe vậy dường như phấn chấn hơn một chút, nặng nề gật đầu: “Ừm!”
Tôi không thể tưởng tượng nổi khoanh tay lại.
Cô ta là vị hôn thê của Lục Chước, vậy còn tôi là ai?
2.
Tôi và Lục Chước là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn được đính hôn từ khi còn trong bụng mẹ.
Lần này lén trở về nước, chủ yếu là muốn cho anh một bất ngờ.
Không nghĩ tới, nghênh đón tôi lại là một vở kịch hay như vậy.
Tôi cười nhạo một tiếng.
Hai người kia lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của tôi.
Trong nháy mắt sắc mặt Bạch Nghiên Nghiên trở nên trắng bệch: “Tôi vì cô mà bị quản lý đuổi việc rồi, tại sao cô còn chưa chịu buông tha cho tôi?"
“Sỉ nhục một người nghèo như tôi rất thú vị sao?"
“Được, tôi thừa nhận toàn bộ đều là lỗi của tôi.”
Cô ta nghẹn ngào một tiếng, cúi người thật thấp trước mặt tôi.
Có thể là do thật sự quá ấm ức, nước mắt cô ta cứ liên tục rơi xuống, rất nhanh trên mặt đất đều bị thấm ướt: “Không thể làm cho đại tiểu thư các cô hài lòng, thật sự xin lỗi.”
Những người đi đường xung quanh liên tục ném cho tôi ánh mắt chỉ trích, Pháo nhỏ lại càng siết chặt nắm tay, dường như giây tiếp theo liền muốn xông lên đánh tôi.
Tôi khoanh tay lại, lạnh nhạt nói: “Hình như cô rất giỏi trả đũa người khác bằng cách này."
“Hơn nữa, bởi vì tôi sao?”
Tôi hờ hững nhìn cô ta: “Cô có biết hay không, dị ứng sẽ chết người?
“Thế nào, cô là đang chê tôi đã quá khoan dung?”
“Tôi, tôi không biết……” Môi cô ta run rẩy, bộ dáng bất lực nắm chặt góc áo.
Lúc này, một chiếc Bentley màu trắng bỗng nhiên dừng lại bên cạnh chúng tôi.
Cửa xe phía sau được tài xế lễ độ cung kính mở ra.
Một thiếu niên lạnh lùng kiêu ngạo bước xuống.
Thân hình anh cao gầy, đường nét trên gương mặt tuấn tú cực kỳ thu hút lại vì vẻ lạnh lùng giữa hàng lông mày mà hiện ra vài phần xa cách.
“Nghiên Nghiên, là thiếu gia Lục Chước.”
Ánh mắt Pháo nhỏ sáng lên, kinh ngạc vui mừng đẩy đẩy Bạch Nghiên Nghiên: “Anh ấy nhất định là tới làm chỗ dựa cho cậu.”
Khuôn mặt Bạch Nghiên Nghiên ửng đỏ, dáng vẻ muốn phản bác nhưng lại ngầm đồng ý, chỉ tức giận liếc nhìn cô gái kia một cái.
Nghe được động tĩnh, hàng mi dày đen nhánh như lông quạ của Lục Chước khẽ run, ánh mắt mang theo sương giá nhàn nhạt quét tới.
Anh hờ hững liếc qua bọn họ.
Sau đó, dừng lại ở trên mặt tôi.
Hai mắt Bạch Nghiên Nghiên đẫm lệ mơ hồ bước tới: “Anh Lục Chước, đã làm phiền anh rồi, thực ra mọi chuyện chỉ là biểu lầm, vị tiểu thư này không có khi dễ……”
Giọng nói của cô ta đột nhiên im bặt.
Bởi vì Lục Chước dang tay ôm lấy tôi.
Anh dịu dàng ngoan ngoãn gục đầu xuống, lông xù trên đầu cọ vào cổ khiến tôi phát nhột: “Tuế Tuế, em trở về rồi.”
3.
“Anh Lục Chước, anh, hai người biết nhau sao?”
Cơ thể gầy gò của Bạch Nghiêng Nghiêng hơi chao đảo, sắc mặt tái nhợt không thể tin được nhìn một màn trước mắt.
Pháo nhỏ bên cạnh cũng không nhịn được bước lên phía trước một bước, tức giận thay cô ta bênh vực kẻ yếu: “Lục thiếu gia, ý anh là sao đây?"
“Nghiên Nghiên bị cô ta khi dễ như vậy, sao anh có thể đi giúp một người ngoài?!”
Vệ sĩ im lặng hành động, xếp thành một hàng đen nghìn nghịt ngăn chặn ánh mắt bọn họ.
Lục Chước làm lơ mọi thứ xung quanh chỉ lo ôm lấy tôi thật chặt.
Tính tình anh trước nay đều như vậy chẳng thèm coi ai ra gì.
Người ngoài đều nói Lục Chước kiêu ngạo lạnh nhạt, chỉ có tôi biết, thực ra anh……
Nhớ lại một đoạn ký ức ngắn ngủi, tai tôi hơi nóng lên, túm lấy áo sau lưng anh: “Tuần trước không phải anh nói sẽ bay qua gặp em sao?”
Tôi nhỏ giọng oán giận: “Dính người quá đi mất, kem chống nắng của em đều bị anh cọ sạch hết rồi.”
Có lẽ do hàng vệ sĩ quá gây chú ý, những người đi đường bắt đầu nhìn về bên này với ánh mắt tò mò.
Tôi đỏ mặt hung dữ ra lệnh: “Mọi người đều đang nhìn…… A Chước, mau buông ra.”
Lục Chước chỉ rầu rĩ mà phun ra hai chữ: “Không muốn.”
Tôi nổi cáu hai mắt trợn to—— hôm nay sao anh lại không nghe lời như vậy!
Có lẽ sợ tôi thật sự tức giận, Lục Chước không tình nguyện mà buông lỏng tay một chút, rủ mắt chăm chú nhìn tôi.
Tôi bị nhìn đến mức tim cũng mềm nhũn.
Vừa chuẩn bị mở miệng, giọng nói chói tai lại một lần nữa vang lên: “Lục thiếu gia, anh không nhìn thấy Nghiên Nghiên đang khóc sao?”
Tôi nhíu mày nhìn lại.
Có thể do không cam lòng vì bị xem nhẹ, Pháo nhỏ dùng sức cố gắng đẩy vệ sĩ ra muốn xông tới.
Vệ sĩ lạnh lùng nhìn cô ta, không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Giọng nói của Bạch Nghiên Nghiên mang theo tiếng nức nở đứt quãng vang lên: “Tớ, tớ không quan trọng.”
Tay cô ta nắm lại thật chặt giống như đang chịu rất nhiều ấm ức: “Tớ chỉ lo lắng vị hôn thê ở nước ngoài của anh Lục Chước…… có thể sẽ không vui.”
Tôi bĩu môi, lười biếng dùng ngón tay chọc chọc vào ngực Lục Chước, dùng giọng điệu kỳ quái lặp lại: “Anh Lục Chước, vị hôn thê của anh không vui thì phải làm sao bây giờ?”
Lục Chước giữ lấy cái tay đang làm loạn của tôi, rốt cuộc cũng lạnh nhạt nâng mí mắt nhìn thoáng qua.
Bạch Nghiên Nghiên theo bản năng đứng thẳng lưng, trong mắt đều chứa đựng vẻ mong chờ.
Lục Chước hờ hững phun ra mấy chữ: “Không liên quan đến cô, cút.”
Bạch Nghiên Nghiên nức nở một tiếng, che mặt bỏ chạy.
Pháo nhỏ trừng mắt liếc tôi một cái, sau đó cũng đuổi theo Bạch Nghiên Nghiên.
Hai người bọn họ đi rất chậm.
Khi xe lướt qua, tôi mơ hồ nghe được Pháo nhỏ lớn tiếng cổ vũ cô ta: “Nghiên Nghiên, Lục thiếu gia nhất định là vì cậu nhận được thư tình nên mới không vui, cố ý muốn để cho cậu ghen.”
Bạch Nghiên Nghiên dừng lại, thút tha thút thít phụ họa theo: “Cậu nói đúng, lần trước là do tớ đã chọc giận khiến anh ấy không vui, tớ định sẽ giải thích rõ với anh ấy."
“Chỉ là mỗi lần tớ đến nhà họ Lục anh ấy đều không ở……”
Pháo nhỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ chỉ vào cái trán cô ta: “Ngốc ch.ết đi được, không phải cậu còn có một chỗ dựa lớn sao?”
……
Tôi khẽ chớp mắt cảm thấy thật thú vị.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên mắt tôi.
Giọng nói Lục Chước có chút không vui: “Tuế Tuế, đừng cứ mãi nhìn người khác.”
Đột nhiên vai tôi cảm thấy hơi nặng, anh khẽ dán đầu mình vào cổ tôi: “Sao trở về mà không nói cho anh biết?”
“Vốn dĩ muốn cho anh một bất ngờ, không nghĩ tới……” Tôi kéo tay anh xuống, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng dáng hai người kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt.
Lục Chước giải thích đơn giản: “Lần trước ông nội bỏ nhà đi, là cô ta đã đưa đến Cục Cảnh Sát.”
Ông nội Lục mấy năm trước mắc phải chứng bệnh Alzheimer, thỉnh thoảng bệnh sẽ tái phát, mặc dù có quản gia nhưng cũng khó tránh khỏi sơ suất.
Tôi lo lắng hỏi: “Thế ông nội không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, cũng may quản gia phát hiện kịp thời.”
Nghe vậy tôi mới cảm thấy yên tâm, sau đó bắt đầu tính sổ: “Rồi anh liền có thêm một vị hôn thê.”
“Anh không cần.” Lục Chước mím môi phủ nhận.
Anh nhìn tôi chăm chú, gằn từng chữ một: “Anh chỉ cần một mình Tuế Tuế.”
Tôi hừ nhẹ một tiếng: “Đó là chuyện đương nhiên, xem như anh cũng biết điều.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe cũng đã dừng lại.
Nhìn cánh cổng quen thuộc ngoài cửa sổ, tôi lơ đễnh đặt tay lên nút cửa: “Quay về trường học còn có một bãi chiến trường chờ em, còn cái tên phó nhạc trưởng phiền phức trong dàn nhạc kia……”
Giây tiếp theo, Lục Chước bỗng nhiên kéo tôi lại, nghiêng người đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Nhiệt độ trên mặt tôi chậm rãi tăng lên.
“Lục Chước!”
Tôi mím môi, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn anh.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chước phản chiếu bóng dáng của tôi, môi anh cong lên một vòng cung rất nhỏ: “Vị hôn thê, hẹn gặp lại ở trường.”
4.
Tên nhóc Lục Chước này……
“Ninh Tuệ, đã giải tán rồi, sao còn ngây người ở đó làm gì thế?”
Tay đàn cello bên cạnh dùng khuỷu tay khẽ đẩy người tôi, vẻ mặt hóng hớt: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
Tôi vô thức mím môi, lập tức tỉnh táo lại: “Không có gì.”
Cuộc sống sau khi về nước rất nhanh đã bước vào quỹ đạo.
Vì tháng sau có buổi biểu diễn nên tôi vừa trở về đã phải lao vào luyện tập.
Hôm nay sau khi buổi luyện tập kết thúc.
Tôi vừa mới đem đàn violin cất vào hộp, một gương mặt tươi cười xán lạn liền xuất hiện trước mắt: “Ninh đại tiểu thư, chúng ta có thể đi chơi cùng nhau không?”
Mí mắt tôi cũng không thèm nâng lên: “Không rảnh.”
Tay đàn cello giễu cợt hắn: “Phó nhạc trưởng, có chọn bừa thì cũng nên chọn người phù hợp, người ta cũng không phải là fangirl của cậu.”
Phó nhạc trưởng đối với tình huống này tập mãi thành quen chỉ nhún vai, như thật như giả mà oán giận: “Ninh đại tiểu thư, có cần phải lạnh nhạt như vậy không?”
Tôi không để ý đến hắn, giương mắt nhìn về phía cửa: “A Chước, chúng ta đi thôi.”
Mỗi ngày Lục Chước đều sẽ tới đây chờ tôi.
Anh có thói quen đứng ở nơi râm mát, luôn lặng lẽ giống như một cái bóng.
Nhưng lúc nào tôi cũng là người đầu tiên phát hiện ra anh.
Lục Chước nhận lấy hộp đàn từ tay tôi rồi đeo lên lưng, sau đó ngựa quen đường cũ dùng tay còn lại nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ quen thuộc khiến tôi cảm thấy yên tâm.
Phó nhạc trưởng ở phía sau không có ý tốt huýt sáo một cái: “Ninh đại tiểu thư, thanh mai trúc mã có nghĩa gì chứ?
“Là thích hay chỉ là cảm giác quen thuộc, em có thể phân biệt rõ ràng sao?”
Bước chân của Lục Chước dừng một chút, nhưng bàn tay đang nắm tay tôi càng siết chặt hơn.
Tôi như có điều suy nghĩ nghiêng đầu nhìn anh.
Đèn ở hành lang khẽ nhấp nháy một chút.
Ở chỗ rẽ truyền đến tiếng cười nói của mấy nữ sinh.
“Thì ra Ninh Tuệ chính là thanh mai trong truyền thuyết của Lục Chước sao?”
“Cũng không biết yêu đương với một tảng băng lớn là cảm giác gì.”
“Lục Chước trông có vẻ lạnh lùng, trước khi hôn môi sẽ không mở lời hỏi trước đó chứ?”
……
Những tiếng cười đùa dần dần biến mất.
Thế nhưng bọn họ lại không biết chỉ cần bước lên phía trước vài bước, là có thể nhìn thấy Lục Chước đang ép tôi vào tường.
Hộp đàn nằm bên chân chẳng có ai ngó tới.
Mà anh ở trên môi tôi công thành đoạt đất.
Bọn họ…….căn bản không hiểu gì về Lục Chước.
Tôi cắn vào môi dưới của anh cho hả giận, nhỏ giọng nói: “A Chước, anh thật ngốc, cần gì phải để ý tới những lời đó."
“Người khác lớn lên không cao bằng anh, cũng không đẹp bằng anh."
“Từ nhỏ đến lớn, người cùng em luyện đàn là anh, người giúp em đánh nhau là anh, gánh tội thay em cũng là anh……”
Tôi càng nói càng tức giận, đối diện với đôi mắt ngày càng u ám của Lục Chước, tôi không khỏi buột miệng thốt ra: “Em cũng không phải kiểu người ngu ngốc, sao có thể không phân biệt được đâu là thích đâu là cảm giác quen thuộc!”
Kết quả của việc không cẩn thận nói ra lời trong lòng chính là……
Ngày hôm sau khi buổi luyện tập kết thúc, Tay đàn cello ý tứ sâu xa nhìn tôi nháy mắt vài cái: “Ninh Tuệ, tớ chỉ muốn hỏi, miệng cậu sao lại sưng như vậy?”
Tôi không được tự nhiên buông dây đàn, nhăn mặt đứng lên: “Lục Chước bỏ quên đồ, tớ đi trả lại cho anh ấy.”
Tay đàn cello ồ một tiếng: “Kịch liệt như vậy?”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Câm miệng.”
Tôi gần như chạy trối chết.
Mới vừa đi đến cửa phòng học của Lục Chước, tôi đã đụng phải hiệu trưởng đích thân dẫn một nữ sinh chuyển trường đi lên bục giảng.
Ông ấy cười đến mức mặt hiện đầy nếp nhăn, dẫn đầu khuyến khích mọi người vỗ tay: “Đây là học sinh mới chuyển đến trường chúng ta, mọi người hãy chào đón bạn mới nào.”
Nữ sinh trên bục giảng mặc bộ quần áo cũ kĩ hơn nữa rõ ràng còn không vừa người. Giọng nói vì căng thẳng mà hơi run: “Chào, chào mọi người, tớ tên là Bạch Nghiên Nghiên.”
5.
Sau vài giây yên tĩnh, trong phòng học bất ngờ trở nên hỗn loạn.
“Trong cái vòng(*) này có nhà nào họ Bạch sao?”
“Giày của cậu ta đều bong tróc hết kìa~”
“Trường chúng ta cũng nhận một kẻ nghèo hèn như vậy?”
(*)圈: ý chỉ một vòng quan hệ rộng.
……
Hiệu trưởng ho hai tiếng nhưng cũng vô ích, bất đắc dĩ dặn dò hai câu rồi rời khỏi.
Chỉ để lại Bạch Nghiên Nghiên lo lắng bất an đứng ở đó.
Cô ta ôm chặt cặp sách ở trong ngực, khớp xương đều trở nên trắng bệch.
Sau một thoáng kinh ngạc, tôi cũng không có hứng thú xem tiếp, rời mắt khỏi chỗ ngồi trống không của Lục Chước.
Nhưng vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, phía sau lại truyền đến một giọng nói sợ sệt.
“Cho, cho hỏi…… Lục Chước ngồi ở chỗ nào?”
Bước chân của tôi dừng lại, quay đầu nhìn về phía bục giảng.
“Học sinh chuyển trường này, cậu cùng Lục Chước có quan hệ gì?”
Có người tò mò đặt câu hỏi.
“Mặc dù ông nội Lục muốn……”
Gương mặt cô ta đỏ ửng dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại do dự: “Nhưng…… tớ cùng anh Lục Chước chỉ là bạn bè.”
Trong nháy mắt những âm thanh bàn tán vụn vặt lập tức biến mất.
Cả phòng học rơi vào một khoảng yên tĩnh kì lạ, thỉnh thoảng lại có ánh mắt quét về phía tôi đang đứng ở cạnh cửa.
Bạch Nghiên Nghiên hoàn toàn không phát hiện ra.
Sau khi nhìn quanh một vòng vẫn không lấy được câu trả lời, ánh mắt cô ta ngập ngừng nhắm vào cái bàn duy nhất trong góc không có bạn ngồi cùng.
Mắt thấy cô ta vươn tay phải cầm lấy bản nhạc ở trên bàn.
Tôi không nhanh không chậm lên tiếng: “Học sinh chuyển trường, có ai đã từng nói với cô chưa, tùy tiện chạm vào đồ của người khác là rất không lễ phép?"
“Bản nhạc này là của tôi, chỉ sợ cô không đủ khả năng mà bồi thường.”
Bạch Nghiên Nghiên lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của tôi.
Cô ta lúng túng đến mức mặt đỏ lên: “Lại là cô……”
Đáng tiếc, ở nơi này chẳng ai chấp nhận loại hành động đó.
Thấy không có người giúp mình giải vây, cô ta liền lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: “Bàn này không phải của anh Lục Chước sao? Đồ của cô sao lại để ở đây?”
Tôi chỉ cười như không cười nhìn cô ta, không hề đáp lại.
Trong phút chốc cục diện trở nên căng thẳng, cho đến khi có người lặng lẽ nắm lấy tay tôi từ phía sau: “Tuế Tuế?”
“Anh Lục Chước!”
Bạch Nghiên Nghiên giống như thấy được cứu tinh, tủi thân gọi tên anh.
Lục Chước lại giống như không hề nghe thấy, rủ mắt chăm chú nhìn tôi: “Có gì muốn đưa cho anh sao?”
Biết mình không gạt được anh.
Tôi bĩu môi, tùy ý để anh mở bàn tay đang nắm lại của mình, bên trong lộ ra cái cúc áo hôm qua không cẩn thận bị kéo đứt.
“Hóa ra là ở chỗ em.”
Đáy mắt Lục Chước hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Cô, cô để đồ của mình lên bàn anh Lục Chước, có phải không phù hợp lắm không?”
Một giọng nói không cam lòng làm người đứng ngoài cuộc lại vang lên.
Bạch Nghiên Nghiên không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người vẫn tiếp tục nói: “Cô làm vậy, đã hỏi qua ý kiến của anh ấy chưa?”
Vẻ mặt Lục Chước cứng lại một chút, tôi nhéo nhéo tay anh ý bảo không cần lên tiếng, sau đó bắt đầu tò mò hỏi: “Vậy cô có ý kiến gì?”
Bạch Nghiên Nghiên khẽ chớp đôi mắt ngập nước, giống như muốn nói lại thôi: “Coi như cô là em gái của anh Lục Chước, nhưng có phải……có chút vượt quá giới hạn tình cảm rồi không?"
“Dù sao anh Lục Chước cũng sẽ có bạn gái, lỡ như bạn gái tương lai của anh ấy để ý……”
Mọi người xem kịch xung quanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa cười thành tiếng: “Học sinh chuyển trường, cậu đang nói đùa gì vậy?
“Ai nói cậu ấy là em gái của Lục Chước?”
Bạch Nghiên Nghiên khẽ cắn môi, quật cường nói: “Hai người họ rõ ràng là……”
Tôi tiến lên một bước, để lộ mười ngón đan xen của mình và Lục Chước.
Bạch Nghiên Nghiên dường như bị một màn này làm tổn thương, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tôi lười biếng tựa vào người Lục Chước: “Làm quen lại một chút....tôi tên là Ninh Tuệ.”
Tôi cong môi nở nụ cười ác ý.
“Nghe nói cô là vị hôn thê của Lục Chước?"
“Thật khéo, tôi cũng vậy.”