Gia đình phá sản.
Tuy nói tàu nát còn 3000 chiếc đinh*.
( dù tàu nát còn có ba nghìn chiếc đinh, là ẩn dụ cho dù gia đình hay người sa sút nhưng họ vẫn còn chút tài sản hoặc ảnh hưởng.
Nhưng tôi nhìn cha mẹ đứng ngoài cổng chợ bán cá, mặt đỏ tới mang tai cãi nhau với chủ quán.
Trời chưa sáng, cha đã rời giường bán bánh bao.
Tôi liền biết, nhà chúng tôi thực ra không có “3000 chiếc đinh”.
Nếu có thì cũng chỉ là một căn tập thể cũ.
Đều nói từ tiết kiệm sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa sang tiết kiệm thì khó.
Nhưng tôi thấy tốc độ thích ứng của cha mẹ tôi rất nhanh, hẳn là thiếu nợ bên ngoài rất nhiều.
Tốc độ thích ứng càng nhanh, chứng tỏ thiếu nợ càng nhiều.
Tiết tấu này không phải tiết kiệm, mà sắp nghèo rớt mùng tơi tới nơi rồi.
Thế nên tôi không thể không biết xấu hổ há mồm xin tiền họ.
Dù sao từ giờ về sau, ta không còn là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng nữa.
Nghĩ tới đây, tôi nhắn tin cho Giang Chính Sơ.
Trước kia, lúc có tiền, tôi thích hẹn anh đi ăn, đi xem phim, đi dạo cửa hàng cao cấp, sau đó mắt cũng không thèm chớp, mua mua mua cho anh.
Hiện tai, ta chỉ có thể nói với người bên cạnh anh một chút.
Tôi cũng muốn tìm một phòng ăn, chính diện nói lời chia tay với anh, nhưng điều kiện kinh tế hiện tại không cho tôi làm vậy.
Lại nói, quán ven đường cũng đắt, tùy tiện gọi cũng đã mấy chục tệ.
Cha mẹ tôi còn không quan tâm, tôi còn giả vờ làm gì.
Cuối cùng, tôi yên tâm gửi một đoạn tin nhắn đã được sửa soạn kĩ lưỡng cho anh.
“Tới số 30 đường Hoài Dân một chuyến, em đợi anh bên đường, em có chuyện muốn nói.”
2.
Mùa hè tháng 6 rất nóng, tôi cắn cây kem 2 tệ, ra vẻ thoải mái nhìn anh tiến về phía tôi.
“Bé yêu, sao thế? Có chuyện gì không thể nói qua tin nhắn hả?”
Thân ảnh Giang Chính Sơ chắn ánh nắng, tôi ngược nắng nhìn anh.
Nói thật, Giang Chính Sơ rất đẹp trai.
Khí chất thiếu niên cực kỳ, làn da trắng nõn, anh rất cao, chưa kể còn có một khuôn mặt đẹp trai, ai gặp cũng mê.
Trừ lúc trên trường, bình thường vẫn có bạn nữ trường khác cố ý tới nhìn anh.
Thế nhưng hình như anh không thèm nhìn họ.
Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không dám xuống tay.
Thế nhưng mặt anh đẹp trai quá, đẹp trai tới mức ngày đêm tôi đều nhớ mong anh.
Thế nên tôi bắt đầu tiếp cận anh.
Hình như anh không phản cảm với việc tôi tiếp
cận anh.
Bạn cùng bàn anh nói, anh chỉ cười với mỗi tôi.
Thấy tôi nói chuyện với bạn nam khác, tâm tình anh đột nhiên không tốt.
Thế là chữ con dao trên đầu chữ sắc* dụ dỗ tôi, tôi bắt đầu không biết xấu hổ theo đuổi anh.
(*色 là sắc, 刀 là đao, nên mới có con dao trên đỉnh chữ sắc đó)
Từ năm lớp 10 tới năm lớp 12, từ viết thư tình tới tặng quà.
Anh đều nhận hết.
Tôi nhận được sự cổ vũ to lớn.
Cuối cùng, ngày đầu tiên sau khi thi đại học xong, chúng tôi chính thức ở bên nhau.
Ngày đầu tiên hái được đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này, tôi vui vẻ lăn lộn trong chăn.
Rất không may, ngày thứ hai nhà tôi phá sản.
Tin dữ này tới vội quá, tôi không kịp chuẩn bị.
Nhìn thấy tấm mạng nhện trên trần căn tập thể cũ, rốt cục tôi mới nhớ tôi còn phải giải quyết người bạn trai tôi dùng tiền theo đuổi.
“Có chuyện có chuyện. Anh chờ chút, kem tan nhanh lắm. Chờ em ăn nốt rồi nói với anh.”
Dựa theo nguyên tắc 2 tệ cũng không thể lãng phí, tôi lè lưỡi li3m que kem.
Bỗng nhiên, ánh mắt Giang Chính Sơ nhìn tôi sâu xa.
“Bé yêu, hôm nay chúng ta đi hẹn hò đi.”
Tôi nuốt nốt miếng kem đã tan, lắc đầu.
“Hả?”
Anh nghi hoặc nhìn tôi.
“Không đi, không có tiền tiêu, chúng ta chia tay đi.”
Giang Chính Sơ nhíu mày.
“Em nghiêm túc? Em bỏ được anh?”
Mặt trời chói chang, tôi không nhịn được cắn nốt que kem, sắc mặt đỏ bừng.
“Bé yêu, em ốm à? Đang nói mê sảng hả? Anh đưa em đi viện nhé?”
Tôi nghe tới đi viện, lắc đầu như trống.
“Không đi không đi, em không bị bệnh. Chỉ là em không có tiền, không nói chuyện yêu đương nổi.”
“Hà Minh Phỉ, em nghĩ anh yêu em vì tiền à?”
Sắc mặt Giang Chính Sơ rất khó coi.
“Á, ý em không phải thế. Ý là tình trạng của em hiện tại không tốt lắm, yêu đương với em mà nói là quá xa xỉ rồi.”
Tôi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh cứ coi như chúng ta chưa từng yêu đương. Cứ vậy đi, được không?”
Giang Chính Sơ nhìn tôi, nửa ngày không gì, lập tức cười lạnh: “Là tự em nói đấy.”
Anh quay người rời đi.
Tôi muốn nói lại thôi.
Cứ vậy đi.
Nói thật, tôi rất thích anh.
Đầu óc anh rất tốt, năm nào cũng thi được hạng nhất, còn dạy kèm tôi.
Tế bào vận động cũng không tệ, đánh đàn dương cầm cũng rất lợi hại.
Mỗi lần tôi lười biếng không muốn vận động, kiểu gì anh sẽ vỗ nhẹ sau gáy tôi.
“Bạn học Hà Minh Phỉ, bạn quên bạn còn đang theo đuổi tớ à? Thái độ như này thì không theo đuổi được tớ đâu nhé.”
Ôi.
Tiểu yêu tinh này.
Nếu không phải nhà tôi phá sản, tôi muốn nuôi đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này cả đời.
Nhưng mà hiện tại, đối với tôi mà nói, yêu đương quá xa xỉ rồi.
3.
Ngày hôm sau, tôi đăng kí làm shipper giao đồ ăn, muốn đi ship đồ ăn kiếm tiền sinh hoạt, bớt gánh nặng cho cha mẹ.
Đơn hàng buổi sáng vẫn ổn, đều là mấy nhà gần đây.
Buổi trưa, có một nhà giàu ở khu bên cạnh đặt một đơn.
Giữa trưa đặt cháo bào ngư với bánh quẩy.
Tôi lập tức nhận đơn.
Mặc dù tiền ship đều là cố đỉnh, nhưng tiền tip thì không chắc nha.
Nhỡ đâu tôi dẻo miệng, lại có tiền tip thì sao.
Hehehe.
Thế là tôi hấp tấp cưỡi xe điện nhỏ đi.
Mở cửa, tôi và đối phương đều trợn tròn mắt.
Tôi đội mũ bảo hiểm, ngày nắng nên mồ hôi đầm đìa.
Giang Chính Sơ rõ ràng chưa tỉnh ngủ, đầu tóc như ổ gà, còn đang ngái ngủ.
Hai mặt nhìn nhau.
Anh nhìn tôi, chớp chớp mắt.
Tôi rất nhanh đã tỉnh táo lại, hắng giọng, làm bộ
không quen: “Chào anh, đồ ăn của anh đây.”
Giang Chính Sơ nhìn tôi như đồ đần, sau đó cười khẽ, nhận đồ: “Cảm ơn.”
Rầm một cái đóng cửa lại.
Tôi sờ sờ mũi, tiền tip chắc không có rồi.
Dù sao thì hôm qua vừa chia tay xong.
Tôi hiểu cảm xúc của anh.
Nhưng rất nhanh, tôi nhận được khiếu nại.
App báo tôi biết, đối phương nói hắn mới 18 tuổi, tôi lại gọi hắn là ngài. Với lại tôi không gõ cửa, không lễ phép.
Trừ tôi 100 tệ.
Phí công làm cả sáng.
Khá lắm.
Bạn trai cũ của tôi.
Tôi nín giận, tháo dỡ thùng đựng đồ ăn.
Hôm sau, tôi nhận thêm việc làm shipper cho đơn vị vận chuyển gần đó.
Có một đơn chuyển phát nhanh cần giao tới tận cửa nhà.
Địa chỉ ở cửa hàng gần đây, nên kho kêu tôi đi một chuyến.
Mà tôi nói rồi, mặt trời mùa hè rất gắt.
Mà vị khách này nhất định phải ship tới tay ngay bây giờ.
Tôi chịu đựng mặt trời gay gắt, cưỡi chiếc xe điện nhỏ tới cửa hàng.
“Chào ngài, đơn hàng của ngài tới cửa hàng rồi ạ, phiền ngài xuống nhận.”
Bên kia im lặng hồi lâu không nói lời nào, đột nhiên cười khẽ.
Hì hì.
Trong lòng tôi xuất hiện một ý nghĩ không tốt lắm.
“Giang Chính Sơ?”
“Ừ, là tôi.”
Sự vui vẻ của anh truyền qua cả điện thoại.
“Phiền cô đem lên cho tôi. Tôi ở tầng 5 tòa B.”
Không biết do cuộc sống phá vỡ sự cứng cỏi của tôi, hay do tôi nói chia tay nên có hơi chột dạ.
Tôi nhẫn nhịn suy nghĩ muốn tát anh, đem đồ tới trước mặt anh.
Giang Chính Sơ mặc bộ đồ thể dục màu đen, tôn lên cơ thể thon dài của anh.
Anh đeo một chiếc kính mắt vàng, ngồi trên ghế salon trong khu nghỉ ngơi, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn tôi.
“Cô Hà, phiền cô rồi.”
Anh nhấp một ngụm cà phê, đáy mặt xẹt qua ý cười.
Tôi đặt đơn chuyển phát nhanh trước mặt anh, nghiến răng nghiến lợi.
“Không phiền không phiền.”
Sau khi trở về, tôi lại nhận được tin nhắn khiếu nại.
App nói, đối phương trách tôi không gọi tên hắn, còn vứt đơn hàng trước mặt hắn, khiến hắn kinh hãi.
Gọi tên anh?
Chồng yêu thân ái của tiểu Hà?
Buồn nôn vãi, ai thích gọi thì tự đi mà gọi.
Tôi hiện tại giống hệt cây cải thìa bị địa chủ ức hiếp.
Vì trốn anh, tôi lựa chọn nhận việc trong tiệm nước giải khát gần đó.
Anh không có khả năng vì một cốc nước mà chạy tới cái quán nhỏ này.
Qủa nhiên.
Sợ gì gặp nấy.
Khi tôi nhìn thấy anh chọn món ăn trước mặt tôi, một lần gọi là gọi nửa tiếng, vẻ mặt bình tĩnh của tôi cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
“Giang Chính Sơ, anh đừng có quá đáng thế.”
Khuôn mặt anh vẫn tươi cười, không thay đổi.
Ròng rã một tháng bám dai như đỉa, làm một đống chuyện hợp pháp nhưng có bệnh với tôi.
Rốt cục tôi cũng không nhịn được, kéo anh tới ngõ nhỏ không người, đè anh lên tường, nghiến răng.
“Giang Chính Sơ, tôi khuyên anh, đừng đánh chó rơi xuống nước.”
Anh duỗi tay, ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Bé yêu, sao em không tới cầu xin anh.”