☆, Tấn Giang đầu phát
Âm Khôn Bát đã chết, là trên đường bị kẻ thù chém chết. Khi chết, Âm Khôn Bát mới 25 tuổi, thực trẻ tuổi.
Âm gia là Mao Sơn đạo gia truyền nhân, tên của hắn, được đặt theo ngũ hành bát quái.
Tên có vẻ kỳ lạ, đi học bị người cười nhạo, khi còn nhỏ chính hắn cũng không thích lắm, nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu, tự an ủi bản thân rằng phận là con nhà tông không thể trái không phải.
Ở thời kỳ đạo thuật Mao Sơn cường thịnh, uy danh của Âm gia không ai không biết, không ai không hiểu, tổ tiên của Âm gia càng là trong số đó. Đáng tiếc, đạo thuật truyền lưu đến thế hệ của Âm Khôn Bát thì đã là thời kỳ đạo thuật suy tàn.
Thời Minh, theo khoa học dần phát triển, linh khí trên trái đất trở nên loãng, mọi người không còn tin tưởng chuyện quỷ thần, rất nhiều đạo thuật truyền thừa của đạo gia chỉ còn là pháp quyết, không còn có thể thực sự sử dụng được, Âm gia cũng theo đó xuống dốc...
Truyền đến đời ông nội của Âm Khôn Bát, đạo thuật của Âm gia có thể nói là hoàn toàn trở thành văn tự trên sách vở, tất cả pháp quyết phù chú đều tồn tại, nhưng cuối cùng cũng không thể sử dụng ra nửa phần uy lực.
Âm gia khốn cùng thất vọng, hoàn toàn trở thành một hộ chuyên nghiệp "thần côn" ở nông thôn, ngày thường cũng chỉ có thể vẽ vài bức phù chú bình an bảo gia, bán giá rẻ cho một số người dân mê tín để trang trải sinh hoạt.
Âm gia từng có phong cảnh vô hạn, trừ yêu diệt ma vô số, nay lại nghèo túng đến mức này, không thể nói không bi ai.
Có lẽ là tổ tiên của Âm gia có linh thiêng, Âm Khôn Bát từ nhỏ đã đặc biệt nhạy cảm với những thứ liên quan đến quỷ thần, thiên phú đạo thuật cao, hắn có thể sử dụng được một phần đạo thuật trong điển tịch của Âm gia ngay cả trong thời đại linh khí loãng này.
Chỉ là uổng hắn có thiên phú đạo thuật, lại không có tâm tư trảm yêu diệt ma, đem đạo thuật của Âm gia truyền thừa đi xuống...
Âm Khôn Bát từ nhỏ đã hư hỏng, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, gây trò, những việc mà những đứa trẻ hư làm thì không có việc gì hắn không làm.
Tìm kiếm kích thích là sở thích lớn nhất của những thiếu niên này, Âm Khôn Bát vô tri, không sợ hãi, lại tự đại, đã hòa nhập với một số thanh niên bất lương bên ngoài.
Cả ngày dùng đạo thuật truyền thừa của gia đình để ăn uống, các loại phù chú thủ thuật che mắt đều được hắn dùng vào tà môn ma đạo.
Tất nhiên, dù có hư hỏng đến đâu, biết rõ nhân quả nghiệt duyên tồn tại, Âm Khôn Bát vẫn không dám làm việc ác lớn, nhưng cũng đủ để làm đại ca uy phong.
Đạo thuật Mao Sơn lợi hại đến mức nào, mới tốt nghiệp đại học, Âm Khôn Bát đã là đại ca khét tiếng trên đường ở thành phố...
Nhưng Âm Khôn Bát dù bàng môn tả đạo có lợi hại đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là người trẻ tuổi, ngông cuồng, đắc tội không ít người trên đường.
Ngay cả thủ hạ của Âm Khôn Bát cũng có nhiều người bất mãn với sự kiêu ngạo và bá đạo của hắn, bề ngoài cung kính, trong lòng lại ước gì chém chết hắn.
Cơ hội thực sự đã đến, Âm Khôn Bát đang trong thời kỳ khí thịnh thì bị người ám sát, một trăm mấy người bao vây hắn ở kho hàng ngoại thành, chém cho nát nhừ, đưa hắn xuống địa phủ Diêm Vương điện...
=============
=======
Địa phủ Diêm Vương điện, Thập Điện Diêm La tinh thần ngưng trọng chăm chú nhìn chiếc giường đá bằng ngọc bích phía trước.
Chính xác hơn mà nói, là nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nằm ngủ say trên giường, trên người mặc áo gấm thêu hoa văn bằng chỉ vàng màu tím, nửa mặt bị che bởi mặt nạ.
"Làm sao bây giờ? Ta đã nói rồi Âm Khôn Bát không thể lưu lại địa phủ làm việc, các ngươi lại sợ hãi lão tổ Âm gia nên cho hắn chức vụ trong địa phủ...."
"Bây giờ thì hay rồi, hắn không chỉ ăn trộm Trần Duyên kính của địa phủ, mà còn bắt hồn phách của Diêm chủ đưa vào trong gương, các ngươi nói đi, vậy phải làm sao bây giờ?........."
"Trần Duyên kính có rất nhiều thế giới, chúng ta phải làm sao để tìm lại Diêm chủ đại nhân..." Một trong những vị Diêm La Vương không thể nhịn được nữa lên tiếng.
"Lời ngươi nói cũng đúng, ngươi không sợ gia tộc Âm sao? Vậy tại sao lúc trước ngươi không lên tiếng..." Một vị Diêm La Vương khác không kiên nhẫn hừ một tiếng.
"Chẳng phải các ngươi đều đồng ý sao? Một mình ta không đồng ý thì có thể làm gì được..."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, việc quan trọng nhất hiện nay là nghĩ cách giải quyết vấn đề!"
"........."
Mọi người nghe vậy thì lại im lặng. Nguyên nhân của vấn đề này cũng không phải là chuyện mới xảy ra.
Ngày hôm đó, địa phủ có một con quỷ mới đến, vốn tưởng rằng chỉ là một con quỷ bình thường, sinh thời tuy không làm gì tốt, nhưng cũng không có tội ác gì lớn, không đến mức phải vào địa ngục.
Theo công tích của hắn khi còn sống, hắn được đầu thai, nhưng kiếp sau hẳn là đầu thai thành súc sinh. Nhưng không ngờ rằng con quỷ này lại có xuất thân cao quý, là hậu nhân của gia tộc Âm gia nổi tiếng.
Nhắc đến gia tộc Âm gia, phải nhắc đến tổ tiên của Âm gia Âm Sư Chính. Cách đây mấy ngàn năm, vị đại thần này vẫn là một người phàm, nhưng có thiên phú và cơ duyên cực cao, tu luyện được thần thông quảng đại, trở thành một đại thần trong giới.
Vị Âm gia lão tổ này, bình thường tuy ôn hòa chính trực, nhưng có một khuyết điểm, đó là bênh vực người nhà, đặc biệt là hậu nhân của mình.
Nếu như vị đại nhân kia biết được địa phủ đã đưa hậu nhân của mình vào súc sinh, thì chắc chắn sẽ không tha cho địa phủ.
Phải biết rằng, người tu luyện đại năng, chuyên môn khắc chế yêu quái quỷ đạo thuật của địa phủ...
Sau khi điều tra rõ lai lịch tiểu quỷ, mọi người thương lượng, dứt khoát quyết định giữ hắn ở lại địa phủ, cho hắn một chức quan nhỏ.
Như vậy sẽ không sợ vị đại nhân kia tìm phiền phức, thậm chí có thể thăng quan tiến chức.
Nhưng mọi người trăm triệu không nghĩ tới, vị hậu nhân của Âm gia này lại có gan to lớn mật, dám coi trọng Diêm chủ, chủ nhân cai quản toàn bộ địa phủ! Thật là buồn cười!
Đáng tiếc trước khi họ kịp trừng phạt kẻ ngu ngốc lòng mang ý đồ xấu này, tiểu quỷ đó đã nhanh tay lẹ mắt trộm đi Trần Duyên kính của địa phủ, còn hút hồn phách của Diêm chủ vào bên trong...
Trần Duyên kính là bảo vật của địa phủ, bên trong chứa đựng vô số thế giới lớn nhỏ thực ảo đan xen 3000 thế giới, ngay cả những đại năng cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Không ai biết hồn phách Diêm Vương đang ở thế giới nào, trừ kẻ trộm bảo bối Âm Khôn Bát, không ai có thể tìm được!
"Bây giờ phải làm sao đây? Đại gia có ai nghĩ ra cách giải quyết không...." Một vị Diêm La khuôn mặt lộ vẻ u sầu.
"Diêm chủ hôn mê, địa phủ không có người trấn áp, hiện tại có rất nhiều tiểu quỷ trốn thoát khỏi vòng luân hồi, nếu tiếp tục như vậy, thế gian sẽ bị những tiểu quỷ không uống canh Mạnh bà, hoàn toàn đi vào luân hồi đạo gây ra đại loạn!"
"Hay là chúng ta đi tìm vị đại nhân kia đi, tuy rằng bảo vệ người của mình, nhưng cũng nên giảng giải đạo lý một chút, địa phủ chúng ta không thể một ngày không có chủ được...."
".................."
Thập Điện Diêm Vương liếc nhau, do dự một lúc, cảm thấy không được, hiện tại chỉ còn cách đi cáo trạng.
............
Cùng lúc Thập Điện Diêm La đang đi cáo trạng, trên bầu trời đêm tối, một người đàn ông mặc tây trang bên trong, khoác áo khoác đen bên ngoài, tay cầm bút ngòi vàng đang cùng một đạo sĩ có vẻ đạo mạo mắt to trừng mắt nhỏ.
"Lão tổ tông, chẳng phải ngài nói có Trần Duyên kính thì ta có thể áp đảo Diêm Vương đại nhân, khiến ngài ấy yêu ta sao? Ngươi nói giờ phải làm sao đây? Cả địa phủ đều đang truy nã ta!"
Nghe được lời này, đạo sĩ hận sắt không thành thép "Tiểu tổ tông của ta, lời của ta nói vậy sao? Ta rõ ràng nói là hai ngàn năm sau ngươi thành thần mới được, hiện tại ngươi trộm cái gương kia đi, ta cũng không khống chế được, huống chi ngươi chỉ là một tên tiểu quỷ trăm năm tu vi đều không đủ, không giết chết ngươi thì đã là may mắn rồi..."
Âm gia lão tổ tức giận nhìn chằm chằm Âm Khôn Bát liền sôi máu không ngừng mắng.
Hắn đường đường là một đại năng, sao lại có hậu nhân vừa to gan lớn mật vừa ngu xuẩn như vậy, coi trọng Diêm chủ thì thôi đi, lại còn làm việc lại không biết phân nặng nhẹ, bắt người cũng không biết xấu hổ.
Hậu nhân của Âm gia dám trộm Diêm chủ bị cả địa phủ truy nã! Tin tức này truyền ra ngoài thật mất mặt...
Thở dài một hơi, lão tổ Âm gia nói: "Thôi thôi, ngươi nghe ta, lão tổ ta có một kế..."
"Cái gì?"
"Ta sẽ giúp ngươi che giấu, ngươi đi vào 3000 thế giới, lấy thân quỷ trốn vào trong một người phàm, địa phủ sẽ không thể tìm thấy ngươi..."
"Nhưng ta trốn đi, Diêm chủ đại nhân thì sao? Y hiện tại đã mất đi ký ức cùng pháp lực ở 3000 thế giới, nếu không nhanh chóng tìm được hồn phách của y đưa về địa phủ, y sẽ phải chịu khổ vĩnh viễn trong vòng luân hồi..." Âm Khôn Bát vội la lên.
Âm gia lão tổ nhếch mép trừng mắt: "Ai bảo ngươi không có đầu óc lại làm chuyện ngu xuẩn ấy, Diêm chủ địa phủ kia bị ngươi coi trọng cũng coi như là là số đen tám kiếp!"
"Ngươi nghe đây, người là ngươi bắt đi, trừ ngươi ra không ai có thể tìm được y, ngươi nếu không muốn y gặp chuyện, thì đến 3000 thế giới nỗ lực tìm y đi..."
"Nhưng 3000 thế giới rộng lớn như vậy, ta làm sao tìm được y, lão tổ tông, ngài giúp giúp ta đi, làm sao bây giờ..." Âm Khôn Bát khóc không ra nước mắt.
"Làm sao bây giờ? Ngu xuẩn, ở địa phủ làm việc, ngươi có Sổ Sinh Tử, lại để lại ấn ký trên người y, đến 3000 thế giới còn sợ không tìm được y sao?"
Âm Sư Chính lắc đầu tiếp tục phân phó: "Đúng rồi, có ba điều ngươi cần phải ghi nhớ: Thứ nhất, mỗi thế giới chỉ có một thân thể phù hợp với ngươi."
"Thứ hai, sau khi nhập vào thân thể phàm nhân, ngươi cần tìm cách thoát khỏi vận mệnh của nguyên chủ, nếu không ngươi sẽ thay thế nguyên chủ hoàn thành mệnh số của mình."
"Thứ ba, khi sử dụng Sổ Sinh Tử trong Trần Duyên kính phải cẩn thận, nếu ngươi lại không cẩn thận bị âm binh địa phủ phát hiện, đến lúc đó ta sẽ không giúp ngươi nữa..."
"Khôn Bát hiểu rồi, đa tạ lão tổ đã giúp đỡ!" Âm Khôn Bát vui mừng khôn xiết, thân ảnh biến mất ở bầu trời đêm tiến vào Trần Duyên kính.
Nhìn bóng dáng biến mất của hắn, Âm Sư Chính lắc đầu, nhịn không được đỡ trán thầm nghĩ, Âm gia sao lại có một con Husky như vậy...
Tác giả có lời muốn nói: Mở hố mới, cầu được bao dưỡng moah moah.
Ấm áp nhắc nhở: Kỳ thực tiểu thụ đã sớm thích tiểu công, cho nên sau này ngàn vạn không cần rối rắm tiểu thụ vì sao nhanh vậy đã thích tiểu công...
- -------------------------------------------------------
Mới chương đầu mà đã thấy báo rồi (~.~)