"Ngay từ đầu việc xuyên đến cổ đại đã không phải là chuyện đáng lạc quan!"
Đột nhiên gặp phải chuyện xuyên không này, ai trên đời cũng sẽ bị kinh sợ.
Sau khi Dịch Xán kinh sợ xong, lại thập phần khó khăn mà quay đầu lại, muốn nhìn xem trước mắt đang là nơi nào. Có lẽ hôn mê đã lâu, lại bị lớp lớp quần áo chăn gấm thật dày bao phủ, toàn thân Dịch Xán mềm nhũn như con chi chi, một chút sức lực cũng không còn, đến chuyển động cổ cũng rất khó khăn.
Nàng gian nan xoay đầu lại, mở căng mắt quan sát nội thất trong phòng. Chỉ thấy xung quanh rộng rãi, những cái như giường, bàn, ghế chế tác tinh xảo được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, dường như rất được chú trọng, cách đó không xa có một cái lư hương Bác Sơn, từng làn khói đang lượn lờ tỏa lên trên, nàng ngửi được hương thơm nhàn nhạt, thoải mái dễ chịu, cũng không khiến người ta cảm thấy có chút choáng váng nào, xem ra hương liệu này là hàng thượng phẩm.
*Lư Bác Sơn
Dịch Xán âm thầm cho ra kết luận, đây là một hộ giàu có và sung túc. Có thể thành người giàu có còn tốt hơn xuyên thành nghèo khó, nàng uể oải mà tự an ủi mình. Nhưng những lời này cũng không có ý nghĩa gì, nghe qua càng không có sức thuyết phục nào. Ở đây không biết cụ thể đang là triều đại gì, cho dù là người giàu có cũng không có gì đáng mừng. Bản thân bị xuyên không đã là một chuyện rất không thể tin nổi rồi - - Chưa nói đến việc lạ nước lạ cái, còn có nền văn minh và khoa học kỹ thuật bị lạc hậu bao nhiêu năm, lại còn lễ giáo khắc nghiệt, phân biệt giai cấp, người dân là đối tượng chịu nhiều áp bức chèn ép nhất.
Ngay từ đầu việc xuyên đến thời cổ đại đã là chuyện không có gì lạc quan! Cho nên Dịch Xán nhìn khắp nơi được trang hoàng tinh xảo, vẫn ũ rũ tiêu cực như cũ.
Thế nhưng, không đợi nàng nhìn hết ngõ ngách, biểu đạt một chút sự khinh bỉ và bất lực trước việc xuyên không cẩu huyết này, thì việc đáng sợ hơn đã xảy ra!
Cánh cửa đang khép được nhẹ nhàng đẩy ra, một phụ nhân với tà áo thẳng thướm và gương mặt tròn bước vào, nói là phụ nhân kỳ thực cũng chỉ tầm 20 tuổi, gương mặt đầy sầu khổ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, vừa vào cửa đã nhìn về phía Dịch Xán với đôi mắt nhu hòa, ánh mắt hai người đối diện nhau, chỉ thấy chân mày phụ nhân này giãn ra, lộ ra nét vui mừng dịu dàng: "Tiểu thư tỉnh rồi? Vừa hay phu nhân muốn gặp người."
Dịch Xán hé môi, muốn nói chuyện, nhưng đã bị phụ nhân kia bước đến ôm lên...
Thế mà nàng lại bị ôm lên!...
Cả người Dịch Xán như bị chấn động, dùng từ kinh sợ cũng không thể biểu đạt được tâm tình tuyệt vọng đến cực hạn này rồi. Dĩ nhiên nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh được quấn cho tã lót, vừa chỉ mới chấp nhận được chút hiện thực, chỉ vừa dấy lên chút hi vọng với tương lai thì trong nháy mắt đã bị tạt cho một gáo nước lạnh lên đầu. Giống như một người bị ném vào trong sa mạc, liếc mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy bốn phía đều là một vùng cát vàng vô biên vô hạn, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trong tay có một bình nước, lúc này dù cho có bất lực đến đâu, nàng cũng chỉ có thể tự an ủi rằng, dù sao cũng đã lâm vào hoàn cảnh khó khăn này, may mắn trong bình còn nước, phải uống thật tiết kiệm, khẽ cắn môi, cố gắng mà liều mạng, luôn có hi vọng sẽ thoát ra được. Khi việc trấn an tâm lý gần như đã hoàn thành, thì nàng lại bị vấp ngã, bình nước rơi xuống đất, nước bên trong cũng bị chảy hết ra rồi! Còn có thể thoát ra được sao! Chấp nhận số mệnh chờ chết đi thôi!
Trạng thái bây giờ của Dịch Xán chính là ấm ức gần như là chấp nhận chờ chết. Một đứa trẻ sơ sinh còn không thể nói được lời nào thì có thể làm được gì chứ? Tỷ lệ sống sót ở cổ đại thấp như vậy, thì thậm chí nàng còn khó bảo vệ bản thân hơn.
Phụ nhân rất tỉ mỉ mà chỉnh trang lại tã lót, quấn chặt Dịch Xán hơn một chút, lại lấy một góc tã lót che lên, ngăn lại ánh sáng bên ngoài, để tránh làm thương tổn đến đôi mắt non nớt của Dịch Xán. Động tác của nàng ấy rất nhẹ nhàng, mặt mày thập phần hòa khí, ôm lấy Dịch Xán rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Xán hoàn toàn bị che phủ, không nhìn thấy được tình hình bên ngoài, nhưng nàng vẫn cảm nhận được chút ít, phụ nhân ôm nàng ra khỏi phòng rồi sau đó rẽ trái, không bao lâu đã đến nơi, trên đường đi không nghe thấy tiếng nói của người khác, cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi lại, có vẻ yên tĩnh quá mức.
Đi vào phòng, phụ nhân dần dừng bước chân, hơi cúi người, miệng nói: "Tiểu thư thỉnh an phu nhân."
Trong chốc lát, cũng không nghe được tiếng nói nào, Dịch Xán được đặt lên một chiếc giường, một bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi nhẹ nhàng mở một góc chăn che mặt của nàng ra, nàng giật giật đầu, nhìn thấy người bên cạnh mình là một vị nữ tử dung mạo xuất chúng - - Người này có lẽ chính là phu nhân.
Sắc mặt phu nhân có chút tiều tụy, có lẽ vốn nàng ấy có nước da trắng trẻo, sáng trong trong suốt hơn, mày ngài xinh đẹp, môi trái tim phấn nộn, đôi mắt long lanh mà đầy vẻ kiên nghị, là một mỹ nhân chỉ vừa liếc mắt đã có thể mang đầy vẻ kinh diễm. Chuyện trước đó thế nào tạm không nhắc đến, có mỹ nhân để ngắm cũng xem như là cảnh đẹp ý vui rồi. Tâm tình buồn bực của Dịch Xán như được chữa lành đi một chút, nháy mắt mấy cái tiếp tục quan sát mỹ nhân. Dây đai trên trán của mỹ nhân là kiểu phúc thọ tường vân, trên người đều là y phục đơn giản nhưng thoải mái, xem ra có vẻ là đang ở cữ.
Dịch Xán kết luận, đây cũng là mẹ ruột của nàng rồi. Nói là mẹ ruột, nhìn cũng không quá mười bảy mười tám tuổi, nếu ở thời hiện đại cũng chỉ đang trong độ tuổi của học sinh trung học.
"Tiểu thư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phu nhân, khẳng định biết đây là mẫu thân rồi, thật thông tuệ, cũng có thể nhận biết được rồi." A đầu nha hoàn mặc y phục màu vàng ở bên cạnh cười nói. Phu nhân cũng cong cong khóe môi, chính là kiểu ý cười nhàn nhạt, đẹp như mỹ nhân trong tranh Đại Đường được vẽ theo lối tỉ mỉ trang nhã, lộ ra sự thanh lịch nhã nhặn của tiểu thư đài các trong các gia đình, mà đôi mắt phượng kia cũng tràn đầy dịu dàng yêu thương.
"Nàng có thể thông minh mới là tốt nhất, cuộc đời sau này đều là tự bản thân nàng bước đi, cho dù ta có tài cán tính toán cho nàng, phần nhiều cũng phải nhờ vào chính nàng." Giọng nói của phu nhân cực kỳ êm tai, cũng bình đạm. Dịch Xán sửng sốt, nói ra những lời đầy thâm trầm với một hài tử chỉ mới sơ sinh như vậy, xem ra vị phu nhân này đa phần là gặp phải việc khó, mà việc đó còn liên quan đến chính nàng. Bỗng chốc tâm Dịch Xán lại trùng xuống thêm vài phần.
A đầu nha hoàn nghe xong lời này tức giận mà đứng lên, nhưng lại cố kỵ cảm thụ của phu nhân, cúi đầu lầu bầu một câu: "Không biết Thế tử nghĩ gì, mà lại niêm phong sân không một lý do, Quân Hầu là một người sáng suốt, sao cũng không nói lời nào." Mặc dù đã khống chế ngữ điệu, nhưng vẫn nghe ra sự căm giận.
Người vừa ôm nàng đến cho phu nhân cũng tức giận, nhưng tiếng nói vẫn hòa hoãn hơn rất nhiều: "Nói không chừng Thế tử có tính toán khác, chỉ là nên thông báo với phu nhân một tiếng, những chuyện khó nói cũng có thể thương lượng, còn tốt hơn bây giờ mù mờ không biết gì. Tiểu thư cũng đã sắp đầy tháng, cũng nên để nàng nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài."
Dịch Xán nghe xong, tổng hợp tin tức trong lời nói của các nàng, cho ra kết luận, người cha Thế tử của nàng không biết vì lẽ gì đã cho người niêm phong nhốt mẹ của nàng trong cái sân này, nàng cũng bị nhốt ở bên trong, mà Tổ phụ của nàng cho đến nay cũng là người sáng suốt hiểu lý lẽ, không biết thế nào mà lúc này cũng không lên tiếng ra mặt ngăn cản cha nàng hồ nháo.
Còn một việc đó là, nàng đã sắp đầy tháng rồi...
Dịch Xán trợn trừng mắt, xem như nàng đây là gặp phải chuyện xuyên thai sao?
Khóe môi phu nhân kéo ra chút trào phúng nhàn nhạt, nhưng không có vẻ khắc nghiệt, trái lại trong đó lộ ra khí chất cao ngạo thanh liêm, làm xấu hổ những ai nhìn thấy, nói: "Mặc hắn nháo."
Nàng ấy nói như vậy cũng là vô pháp, hiện tại bị nhốt trong này, giống như bị giam lỏng, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Thế tử muốn thế nào? Thế nhưng nàng cũng không sợ, ban đầu có một chút lo sợ nghi hoặc, sợ trở tay không kịp, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, chỉ là khó mà tránh khỏi có chút thương tâm.
Phụ nhân này khẽ thở dài một tiếng, lại không nói gì nữa, tiểu nha hoàn cũng ngậm miệng không nói, mặt trời ngã về tây, đêm xuống trời lạnh hơn, vội khép cửa sổ đang mở lại.
Dịch Xán còn muốn nghe thêm chút chuyện, cũng để biết được tình hình cụ thể trước mắt là như thế nào, ai ngờ các nàng chỉ nói vài câu như thế, nhất là mẫu thân hiện tại của nàng càng kiệm lời hơn, chỉ có ba chữ - - Mặc hắn nháo.
Dịch Xán dựa đầu ra sau tấm vải bông mềm mại, nhìn hình dáng cái cằm gầy yếu lại tuyệt đẹp của phu nhân, trong lòng cũng rất đồng tình. Một nữ tử hoài thai mười tháng, chịu hết gian khổ khi sinh nở, hẳn người luôn khát vọng nhất là trượng phu ân cần hỏi thăm che chở, nhưng nàng ấy lại không người thăm hỏi, còn bị trượng phu nhốt trong này không rõ nguyên do, mấy ngày không gặp cũng không hỏi đến. Có thể thấy được trong lòng nàng ấy thê lương thế nào, trái tim băng giá ra sao.
Phu nhân thấy nàng cố hết sức ngửa đầu ra sau, khuôn mặt mềm yếu nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh, rất đáng yêu, không khỏi được trấn an, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Như thế không tốt." Cùng lúc nâng cái đầu mềm yếu của nàng lên để nằm ngang lại. Dịch Xán cũng ý thức được động tác này rất nguy hiểm, hiện tại nàng đang rất non nớt, lộn xộn như vậy, chẳng may bị gì sẽ không tốt lắm. Lúc này nên ngoan ngoãn nằm yên thì hơn.
Chỉ chốc lát sau cơn buồn ngủ kéo đến, nàng mở cái miệng đỏ au và ngáp một cái, phu nhân thấy thế liền nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, cúi đầu, miệng bắt đầu khẽ ngâm nga giai điệu. Dịch Xán cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cơn ngủ nặng nề dâng lên, nàng còn muốn chống đỡ, qua một lát hẳn là các nàng ấy sẽ lại nói chuyện, nàng muốn biết nhiều tin tức hữu dụng hơn từ trong lời nói của các nàng ấy, thế nhưng thần chí lại không chịu khống chế, chỉ giây lát đã thiếp đi.
Khi tỉnh dậy là lúc đèn đêm đã giăng. Nàng lại bị bế đến bên trong gian phòng khi mới tỉnh lại, có phụ nhân đang ngồi bên cạnh, đang chuyên chú thêu thùa may vá dưới ánh đèn, nhìn hình dáng lớn nhỏ này, chắc là làm tã lót cho nàng.
Dịch Xán không phát ra tiếng. Ngủ một giấc, người cũng linh hoạt hơn, suy nghĩ cũng có chút lạc quan hơn. Thế này xem ra là không thể quay về được rồi, vậy thì phải tính toán cẩn thận nên sinh sống thế nào, tổng không thể lãng phí chuyến này. Ngay cả khi nàng chỉ mới là cục thịt mềm nhỏ, cái gì cũng không thể làm, nhưng vẫn nên có kế hoạch.
Bình nước rơi trên cát, nhanh chóng nhặt lên nói không chừng vẫn còn chút nước bên trong, cho dù không còn, nếu tìm được đường thoát, nói không chừng còn có thể gặp được ốc đảo, hoặc là may mắn một chút có lẽ gặp được người nào đó, sẽ được cứu thì sao? Lại nói có xui xẻo đến mấy, dù cho cuối cùng số mệnh không tốt phải chết trong sa mạc, nhưng nàng đã cố gắng hết sức, nàng cũng không hối hận.
Nghĩ như thế, Dịch Xán cảm thấy đã tốt hơn nhiều, cuối cùng không còn thấy thất bại nữa.
- ------------------------