Đồ ăn trong nhà tôi, mỗi bữa ăn đều sẽ chia làm hai phần.
Một phần là thức ăn của chị tôi - mỗi bữa đều có hai đến ba món thịt, nhiều dầu, khẩu phần đầy đủ.
Phần còn lại là của tôi và mẹ, đơn sơ thanh đạm.
Hầu hết đều là dưa muối ăn với cơm trắng, có khi chỉ là mấy củ khoai lang.
Kể cả vào buổi trưa thì phòng của chị tôi vẫn rất tối, không có cửa sổ, cũng không để đèn.
Tôi mò mẫm trong bóng tối, đặt thức ăn lên bàn:
“Chị, ăn cơm thôi.”
“Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt kho rồi, hehe.”
Chị tôi vặn vẹo thân hình mập mạp, từ trên giường đứng dậy. Tôi cảm nhận được mặt đất như rung chuyển theo mỗi bước chị ta đi.
Thấy trên bàn toàn là thịt kho béo ngậy, tôi vô thức nuốt nước bọt.
Trong ký ức của tôi, từ sau khi tôi lên bảy thì đã không còn được nếm mùi vị của thịt nữa.
Bốp!
Bàn tay mập mạp của chị tôi vung lên, tát tôi một cái đến mức choáng váng đầu óc:
“Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ chó, thức ăn của tao mà mày cũng dám dòm ngó à?”
Tôi liên tục xin lỗi, khoé miệng rỉ máu, hai bên tai ong ong.
“Đúng rồi, đổ cái bô cho tao đi.”
Chị ta hung hăng chửi bới:
“Hai ngày nay không đổ, mẹ kiếp, mày muốn thối chet tao à?”
Dáng vẻ chị ta như sắp đánh tôi khiến tôi giật mình, vội vàng chạy qua, bê cái cái bô lên rồi chạy ra khỏi phòng.
Tôi vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy mẹ tôi cầm bát, đợi sẵn ở ngoài.
“Chị mày ăn thế nào? Có hài lòng với thức ăn không?”
Tôi rụt rè đáp:
“Hài lòng ạ, nhìn có vẻ ăn rất ngon.”
Nghe vậy, mẹ tôi lập tức vui vẻ, miệng cười như hoa nở, tự nói thầm:
“Tháng sau chị mày 18 tuổi rồi, ngày tháng hưởng phúc sắp đến rồi!”
2.
Trong thôn, những gia đình khác sinh con trai thì đều muốn cho con trai ăn ngon, uống ngon nhất.
Đến nhà chúng tôi thì ngược lại.
Thậm chí, tôi còn từng nghĩ rằng chị tôi mới là con ruột, tôi là được nhặt về từ mương nước hôi thối nào đó.
Chị tôi làm cái gì cũng đúng cả.
Tôi cứ nghĩ vậy mãi cho đến nửa năm trước, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa trưởng thôn và mẹ tôi.
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi mới biết chị tôi là âm nữ, sinh vào giờ âm tháng âm năm âm, cơ thể cực âm.
Toàn bộ cơ thể của âm nữ đều là báu vật, sau khi trưởng thành thì chính là [Thuốc cực bổ].
Trời đất phân âm dương, dương suy thì âm thịnh.
Thịt của chị tôi... ăn gì bổ nấy!
Nghe nói, tên què họ Trương trong thôn đã đặt trước thịt đùi, gã mù họ Mã chỉ rõ muốn lấy đôi mắt, Triệu cụt tay thì chuẩn bị kho bàn tay...
3.
Còn nửa tháng nữa mới đến ngày chị tôi trưởng thành.
Mẹ tôi khóa cửa phòng chị tôi lại, đề phòng chị ta chạy trốn.
Âm nữ sợ ánh sáng.
Nếu chị tôi tiếp xúc với ánh sáng, toàn thân sẽ lập tức nóng rát, cực kì đau đớn.
Ngày thường, cho dù có bảo chị tôi ra ngoài thì chị ta cũng sẽ không ra.
Thế nhưng hiện tại, mẹ tôi vẫn cảm thấy khóa cửa sẽ an toàn hơn.
Gần đây trưởng thôn đến nhà tôi càng lúc càng thường xuyên, bước đi của ông ta nhẹ nhàng như ma quỷ.
Nếu không phải ông ta bị bệnh lao, từ xa có thể nghe thấy tiếng ho, tôi thật sự không thể nhận ra ông ta đã đến.
“Xuân Hà.. khụ khụ…”
Tôi thò đầu ra:
“Trưởng thôn?”
Trưởng thôn ừ một tiếng rồi nói:
“Phúc Oa Tử, mẹ cháu đâu?”
“Mẹ cháu đang ở sân sau, đang nhặt hành ạ.”
Tôi trả lời.
Trưởng thôn âm thầm liếc về phía phòng của chị tôi, vỗ vỗ vai tôi.
Tôi vốn gầy gò, sức tay của trưởng thôn lại mạnh, khiến cho cơ thể tôi lắc lư nghiêng ngả.
“Phúc Oa Tử, cháu càng lúc càng gầy đó!”
Trưởng thôn cười thành tiếng:
“Gầy, gầy chút cũng tốt!”
Tôi còn chưa kịp hỏi tại sao thì mẹ tôi đi đến:
“Con đi rửa hành trên bếp đi, mẹ nói chuyện với trưởng thôn đã.”
“Con…”
Tôi vừa định mở miệng thì thấy mẹ tôi trừng mắt, hoảng đến mức lập tức nuốt những gì định nói xuống bụng.
Tôi vội vàng đi vào bếp rửa hành, muốn đợi bọn họ nói chuyện xong thì sẽ hỏi trưởng thôn cho rõ.
Chẳng phải mọi người đều nói béo là có phúc ư, gầy thì tốt gì cơ chứ?
“Trưởng thôn, tôi đã đồng ý rồi, phổi của âm nữ đó sẽ cho ông một cái, nhưng đến khi bán thịt thì ông phải giúp tôi.”
Giọng của mẹ tôi vọng đến.
Cả người tôi run rẩy, nhanh chân trốn ra sau bức tường.
“Thịt âm nữ nhiều như thế, cho dù tên què họ Trương muốn phần đùi, gã mù họ Mã muốn phần mắt thì vẫn không bán hết được.”
Mẹ tôi vội nói:
“Thịt đùi nhiều nhất 10 cân, tôi chỉ bán một con mắt.”
“Những thứ còn lại, cô muốn thế nào?”
Trưởng thôn hỏi.
Mẹ tôi thấp giọng nói:
“Những thứ còn lại bán cho người trong thành phố, họ sẽ cho giá cao.”
“Có thể, nhưng tôi muốn hai, ba phần não, để cho con trai bại não của tôi.”
Trưởng thôn ra điều kiện, mẹ tôi không nói lời nào, xem như đồng ý.
Trưởng thôn đàm phán thành công thì hài lòng rời đi.
Nghe xong giao dịch máu me của bọn họ, tôi quên luôn cả việc mình muốn làm.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của mẹ tôi:
“Phúc Oa Tử, con đang làm gì ở đây vậy?”
4.
"Tôi..."
Mặt tôi tái mét vì sợ hãi.
Mẹ tôi sầm mặt hỏi:
“Mày đã nghe thấy gì rồi hả?”
"Nghe gì cơ ạ?"
Tôi giả vờ bối rối.
Mẹ tôi bước tới, đá tôi một cái rồi quát tháo:
“Mày đứng đực ra đây làm gì hả? Mày không thấy trong nhà còn nhiều việc thế sao?”
Ọc ọc.
Bụng tôi réo lên, tôi cười khổ:
“Mẹ ơi, đến giờ nấu ăn rồi.”
"Mày đó, một thứ rác rưởi mà cũng xứng đáng được ăn sao?"
Mẹ tôi cầm chổi đuổi đánh tôi tôi:
“Mày phải gầy đi, gầy mới là may mắn!”
Mẹ tôi không cho tôi ăn gì suốt nửa ngày hôm đó.
Món thịt lợn luộc mà bà ta nấu cho chị tôi trong bữa trưa và bữa tối ngon đến mức khiến tôi không ngừng ch ảy nước miếng.
Sau khi đưa bữa ăn cho chị gái mình, tôi không đành lòng rời đi, mong rằng chị tôi có thể để thừa một ít đồ ăn sau khi chị ta ăn xong.
"Mày đang nhìn gì hả?"
Miệng chị tôi đầy dầu mỡ:
"Thằng khốn này, mày có muốn ăn không?"
"Muốn!"
Suốt từ sáng đến giờ tôi chưa được ăn một hạt cơm nào, chỉ được cho nửa củ khoai lang, đói đến mức đầu choáng mắt hoa luôn rồi.
Chị tôi gắp một miếng thịt lớn, lắc lắc đưa ra trước mặt tôi:
“Ăn đi.”
“Cảm ơn chị!”
Tôi chạy nhanh tới.
Nhưng tôi không ngờ, tôi vừa mới bước đến gần, chị ta lại ném thịt xuống đất, dùng chân giẫm nát miếng thịt!
"Loại như mày mà cũng có thể ăn thịt này hả? Đồ khốn kiếp!"
Mặt tôi đỏ bừng, mắt đỏ lên vì tức giận, không kìm chế nổi mà hét lên:
"Mày đang làm cái quái gì vậy hả? Mày là con "heo béo" được mẹ nuôi, sắp bị làm thịt rồi!"
Nói xong, tôi lập tức thấy hối hận.
Chị tôi nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ:
“Không phải mày mới là người sắp chet sao?”